Con người đứng trước nguy hiểm nói chung luôn có thể bộc lộ tiềm năng đến cực hạn, nói trắng ra chính là tiểu vũ trụ bùng nổ, coi như là một kiểu đột phá biểu hiện thường ngày của bản thân! Phi Sát bình thường ít vận động sau khi phát huy lại vượt xa cái người thường xuyên vận động là Tiến Sĩ rồi trốn mất tiêu.

Trần Vũ Khả đợi cả ngày, Phương Thư Dương cũng không có xuất hiện, có thử gọi điện thoại cho anh mấy lần nhưng điện thoại vẫn đang tắt máy.

Tám giờ tối sẽ bắt đầu thi đấu, Trần Vũ Khả không hi vọng bởi vì cậu và Phương Thư Dương nảy sinh mâu thuẫn mà lại ảnh hưởng đến kết quả thi đấu, dù sao đây cũng chỉ là vấn đề của hai người, không thể làm ảnh hưởng đến mọi người, gì thì cũng phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng mà trận đấu sắp bắt đầu rồi, Phương Thư Dương vẫn chưa login, cậu cảm thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, xem ra người kia lần này thật sự rất tức giận.

Hệ thống thi đấu đã cho phép người tham dự gia nhập vào đấu trường, mọi người đi đến đấu trường xong thì mới phát hiện Phương Thư Dương vẫn chưa vào, trước khi thi đấu mà thành viên vẫn chưa đến đông đủ, mọi người cũng bắt đầu lo lắng.

Kênh bang hội:

[ABC777] Phiêu Linh Thư Kiếm đâu? Sao anh ta chưa tới?

[Hồ Li 22] Còn 10 phút nữa là bắt đầu thi đấu rồi, anh ta rốt cuộc bị sao vậy?!

[ Loạn Sát] Mĩ Nữ, cậu đâu rồi? Ông xã cậu đâu?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui cũng không gọi cho anh ấy được, giờ làm sao đây?

[ABC777] cái gì! Không có Nam nhân thì còn đánh cái khỉ gì nữa!

[ Phi Sát] Đừng có nóng, trận đấu còn chưa bắt đầu mà, đợi chút nữa đi.

Trần Vũ Khả sợ hãi chuyện sẽ như mình đoán, cậu tự trách vô cùng, nếu như không phải do cậu chọc giận Phương Thư Dương thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như thế này, nếu tối nay đấu bị thua, bị mất điểm, khiến cho mọi người bị loại, như vậy thì cậu chính là đầu sỏ rồi.

Lại thêm 5 phút nữa trôi qua, tất cả thành viên đã tổ đội đứng với nhau trong đấu trường, mà tổ đội của họ chỉ mới có 4 người, lần này thì mọi người thật sự nóng vội.

[ABC777] Ai liên lạc được với Phiêu Linh Thư Kiếm không? Trời ạ! Trận đấu sắp bắt đầu rồi! Anh ta sao còn chưa đến vậy?

[ Loạn Sát] Ngay cả bà xã của anh ta còn không liên lạc với anh ta được thì chúng ta có cách nào chứ?! Tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi!

[Hồ Li 22] Tôi điên mất thôi! Sao lại tự nhiên có chuyện vầy nè trời?!

[ Phi Sát] Được rồi, Mĩ Nữ em biết ID với pass của Phiêu không? Nếu biết thì mau login luôn đi, em đánh 2 con.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em biết!

Phi Sát nói thoáng cái liền đánh thức Trần Vũ Khả, vội vàng mở ra thêm một cửa sổ game, lấy Usernam và Password lúc trước Phiêu Linh Thư Kiếm đưa để login, thành công tiến vào trong game.

Trần Vũ Khả thở phào một hơi, lúc nãy cậu còn lo lắng anh sẽ đổi password, lúc gõ pass cậu căng thẳng vô cùng.

Vừa online đã nhận được mấy tin nhắn, tất cả đều là tin thúc giục của đồng đội, xem thời gian một chút, chỉ còn có ba phút thôi, liều mạng nhấp chuột, nam nhân tóc bay bay như điên đến đấu trường.

Lúc sắp đến đấu trường, trên màn hình game hiển thị thông tin bị mất kết nối!

Chẳng lẽ Phương Thư Dương login rồi?!

Trong lòng Trần Vũ Khả vui vẻ, quay qua cửa sổ game của mình nhìn, tên của Phiêu Linh Thư Kiếm quả nhiên đang phát sát!

Mọi người cũng thấy được thình huống đó, liền hỏi thăm loạn trong kênh bang hội.

[ABC777] Sao vậy? Sao lại login lại? Ai đang giữ ID Phiêu Linh Thư Kiếm vậy?

[ Phi Sát] Phiêu? Là cậu à? Cậu đến rồi à?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, là tôi.

[ABC777] Cuối cùng thì anh cũng tới! Bọn tôi còn tưởng hôm nay anh không online, định kêu bà xã anh chơi 2 account kìa.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi vừa về tới nhà, bị kẹt xe.

[ABC777] Tới là ổn rồi, không nói nữa, tập trung thi đấu thôi!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.

Trận đấu đã chính thức bắt đầu, Trần Vũ Khả vẫn không có cơ hội nói câu nào với Phiêu Linh Thư Kiếm, bất quá anh có thể online cũng đã làm cho Trần Vũ Khả cảm thấy vui mừng, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã bỏ xuống được.

Trận đấu này là đấu với đội không phải chủ lực của Chí Tôn, ngoại trừ đội chủ lực của ba bang hội thì tổ đội kia cũng rất mạnh, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nếu như đánh thắng họ, chẳng khác nào đã bước được một chân vào trong cánh cửa thi đấu liên server. Trần Vũ Khả quyết định trước tập trung thi đấu, sau khi kết thúc trận đấu sẽ tìm cách nói chuyện thẳng thắng với Phương Thư Dương.

Chỉ cần là tổ đội của bang Chí Tôn thì chắc chắn thực lực sẽ không yếu, tổ đội này so với đội chủ lực của một số bang khác còn muốn mạnh hơn một chút, đây là một đội siêu huyết, đánh người như liều mạng, cũng may khả năng khống chế của Phiêu Linh Thư Kiếm rất mạnh, mặt dù bị đánh miệt mài nhưng vẫn không hề sợ hãi, đối phương thì vẫn một mực phòng thủ, căn bản không tạo nên uy hiếp gì với mọi người.

Cùng lúc đó, Phi Sát dẫn đầu đội chủ lực cũng đang rất vội thi đấu.

Khi một người muốn tránh mặt một người khác, thì người kia lại thường cứ hiện ra trong tầm mặt.

Mấy người Phi Sát lần này đối đầu với đội chủ lực của Tinh Quang Đại Đạo!

Lúc trận đấu bắt đầu, Phi Sát nhìn thấy người đứng đối diện là Tiến Sĩ thì không khỏi gào lên oan gia ngõ hẹp! Trong lòng có chút nhũn ra, một hồi truy đuổi kinh hoàng lúc trưa vẫn còn mới tinh trong đầu, anh phải cố gắng nâng cao tinh thần lên 120% cho trận đấu này, anh biết Tiến Sĩ tuyệt đối sẽ không bao giờ nương tay!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm nay Tiến Sĩ vô cùng trâu bò, ngay từ đầu đã tấn công mãnh liệt cả đội, Tiến Sĩ ra tay rất nhanh, đồng đội của gã cũng phối hợp rất ăn ý, vì gã mà thêm máu, thêm mana, khiến cho HP, SP của gã lúc nào cũng đầy tràn.

Tổ đội của Phi Sát mặc dù đi theo con đường tăng máu, nhưng mà dưới tấn không không ngừng nghỉ của đối phương thì cũng bị áp lực rất lớn, trên cơ bản là phải đánh theo kiểu phòng thủ, rất ít khi ra tay được, cả đội đang chờ cơ hội để phản kích, nhưng Tiến Sĩ giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của họ, càng tấn công lợi hại hơn.

Mười lăm phút trôi qua, thắng bại của trận đãu đã có thể nhìn ra, mà có thể kiên trì chống trả lại được sức tấn công điên cuồng như vậy thì cũng đã rất không tệ rồi.

Khi chỉ còn lại chưa tới 1/3 lượng máu, mọi người cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, lần này chết chắc rồi, không cách nào cứu được nữa. PK cùng với mẫn đội, ngay từ đầu tuyệt đối không được để đối phương chiếm thế thượng phong, nếu không thì phản kháng thế nào cũng là phí công, đây là đạo lí mà bất kì ai trong đội cũng hiểu rõ, ngay từ đầu trận đấu cả đội đã không khống chế được đối phương mà chỉ có thể phòng ngự, thua cũng là chuyện tất nhiên, may mà thi đấu vòng tròn cho nên có thể giành lại điểm trong trận đấu tiếp theo.

Trong lúc mọi người đã nghĩ đến chuyện buông vũ khí đầu hàng, tự nhiên lại nảy sinh cơ hội chuyển biến, hóa ra là Tiến Sĩ đình chỉ tấn công, mọi người nhìn thấy một tia hi vọng, vội vàng hồi đầy HP, SP, một lần nữa vùng dậy.

Chân còn chưa kịp đứng vững, Tiến Sĩ liền tấn công trở lại, gã ta chỉ ngưng một lượt, rồi lại điên cuồng tung chưởng vào cả đội y như lúc trước, mà xem ra so với lúc trước còn hung mãnh hơn.

Mọi người ngất xỉu, còn chưa kịp đánh trả thì lượng HP chỉ còn lại có chút xíu, lần này không cần nói nữa chắc chắn sẽ chết!

Trong lúc mọi người tâm tàn ý lạnh, Tiến Sĩ lại ngưng công kích thêm một lần nữa, mở ra một con đường sống cho cả đội, làm gì có hi vọng đã có hi vọng lại đi buông tay, mọi người lại hồi đầy HP, SP, tiếp tục chiến đấu, nhưng mà Tiến Sĩ lại quăng ra kĩ năng Hấp pháp cấp 5 một cái thì những gì mới hồi lại đã mất sạch…

Tất cả mọi người đều nổi điên! Cái gã Tiến Sĩ này mi cũng rảnh quá rồi! Cố ý để cho người ta có yi vọng rồi lại lập tức bóp chết, cứ lặp đi lặp lại như vậy định đem mọi người ra coi như khỉ để đùa giỡn à!

Kênh đội ngũ:

[ Cuồng Sát] Phắc mẹ nó! Thằng Tiến Sĩ này có bịnh hả?! Gã đang làm cái gì vậy? Trêu chọc chúng ta rất vui sao?

[ Tất Sát] Tôi chết mất! Lúc đầu tôi còn tưởng là Tiến Sĩ tính sai nên mới khiến cho chúng ta có cơ hội thay đổi, bây giờ xem ra là gã ta cố tình rồi! Một người không có khả năng phạm sai lầm tới mấy lần như vậy?!

[ Tử Sát] Mẹ kiếp, gã đúng là thằng đại biết thái! Thi đấu nghiêm túc như vậy mà gã cũng có tâm tình đi chọc ghẹo bọn mình, không phải biến thái thì là cái khỉ gì nữa?!

[ Phi Sát] Anh ta là  nhằm vào tôi…–

[ Miểu Sát] Là sao? Không phải cậu với gã ta làm hòa rồi à?

[ Phi Sát] Tiến Sĩ hóa ra là Sở Mộ, hồi trưa hôm nay tôi đụng trúng anh ta, kết quả là bị dọa cho nên chạy trốn luôn, xem ra là bây giờ anh ta trả thù.

[ Tất Sát] Tôi hộc máu! Là Sở Mộ trường bọn mình đó hả? Phi Sát, tôi nói duyên phận của hai người cũng quá mức cẩu huyết nha! Gã ta hóa ra lại dùng cách này để trả thù cậu, còn cái gì có thể cẩu huyết hơn không?

[ Cuồng Sát] Này, bây giờ không phải lúc nói cái kia! Tiếp theo làm sao giờ? Chịu thua hay tiếp tục?

[ Miểu Sát] Trừ khi vô phương cứu chữa, còn nếu chỉ cần có một tia hi vọng thì cũng không được buông tay!

[ Phi Sát] Miểu Sát nói rất đúng! Chắc chắn phải tiếp tục! Cuồng Sát cậu giúp tôi hồi HP, SP, những người khác thì liên tục dùng pet để hồi đầy HP, SP cho bản thân, tạm thời đừng tấn công, mỗi người dựa theo vị trí đứng của mình tập trung vào một mục tiêu thôi, lấy pháp bảo ra đối phó với bọn họ, lấy Vòng Kim Cô khống chế họ, tôi sẽ khống chế Tiến Sĩ, mọi người cố gắng lên! Tôi nhất định sẽ khống chế được Tiến Sĩ!

Chính xác! Tiến Sĩ đúng là đang trêu đùa mọi người! Gã đối với chuyện hồi trưa vẫn canh cánh trong lòng! Gã không ngờ người thường xuyên vận động như mình lại không đuổi theo kịp một người nhìn như thư sinh yếu ớt, cái này thật sự là rất mất mặt! Gã muốn trả thù! Lần này hệ thống phân cho gã cùng Phi Sát vào trong một trận đấu gã liền cười dài, lần này gã muốn dạy cho Phi Sát một bài học nhớ đời, để cho đối phương phải nhớ hoài, vẫn chưa từng có ai dám làm trái ý của gã đâu!

Nhìn thấy đối phương ngã rạp rồi lại bò dậy, bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, trong lòng gã tự nhiên thấy vui hơn rất nhiều, không khỏi dương dương đắc ý. Người một khi cao hứng, tinh thần liền có vấn đề, gã thế nhưng lại công khai trêu chọc Phi Sát.

Kênh phụ cận:

[Tiến Sĩ] Hạ Ải, chơi vui không?

Gã, gã thật sự là cố ý mà!

Toàn thể thành viên của Cực Tốc Nhất Phái đều 囧 hết! Gã này thật sự là vừa rảnh vừa biến thái!

Thường thì trong lúc PK cả hai bên sẽ không bao giờ dùng kênh phụ cận để nói chuyện, thứ nhất ai cũng là kẻ địch, thật sự chẳng có chuyện gì hay ho để mà nói thứ hai trước khi tiến vào thi đấu, tất cả thành viên trong đội ngũ đều chuyển kênh trao đổi về kênh đội ngũ, để tiện bề cho mọi người trong đội nói chuyện với nhau, trận đấu giằng co như vậy thì ai còn có tinh thần đem kênh trò chuyện đổi qua đổi lại chứ? Mà Tiến Sĩ thế nhưng lại rảnh tới mức dùng cái này để trêu chọc Phi Sát, thật sự là rảnh đến vô cùng!

Mọi người không muốn để ý đến gã, so đo với loại người như thế này thật sự chẳng có ý nghĩa.

Tiến Sĩ không thấy Phi Sát nói câu nào, lại tiếp tục trêu chọc.

[Tiến Sĩ] Cậu có phải đang sợ không vậy? Cảm giác muốn chết lại không chết được rất thích nhỉ? Cậu có thể lựa chọn đầu hàng mà, việc gì phải tăng thêm máu vậy, hóa ra lại thích bị tôi chọc à?

Nghe xong câu này, mọi người cùng nhau khinh bỉ Tiến Sĩ! Nhưng mà cũng chẳng muốn đấu võ mồm với gã, việc gì phải nói chuyện nhiều với một tên mắc bệnh thần kinh chứ!

Tiến Sĩ thấy Phi Sát trước sau cũng không đáp lại, liền cho rằng anh thật sự bị dọa sợ rồi, bắt đầu dương dương tự đắc, hóa ra cảm giác hạ nhục một người lại sảng khoái đến như vậy! Bao nhiêu ác khí trong lòng xả ra hết sạch, cả người liền vô cùng thoải má!

Bởi vì Tiến Sĩ đang mãi mê thư giãn, thời cơ phản kích mọi người đợi đã lâu rốt cuộc cũng đến rồi.

Cả nhóm Phi Sát điều chỉnh tốt trạng thái liền phát động tấn công!

Tiến Sĩ đang trong lúc cực kì hưng phấn không thể ngờ đối phương lần này lại thay đổi phương án chiến đấu, cả đội bên kia chọn bỏ qua phòng thủ đổi sang thành khống chế.

Tiến Sĩ vốn là Siêu mẫn ma không theo đuổi khả năng kháng các loại thuộc tính, trong lượt gã đình chỉ tấn công kia, Phi Sát hóa ra quay ngược lại ra tay với gã!

Quăng ra kĩ năng phép thuật Hỗn loạn level 4 với gã, khiến gã lâm vào tình trạng hỗn loạn. Những thành viên chủ lực của Tinh Quang Đại Đạo cũng bị pháp bảo chặn lại, tất cả đều không thể sử dụng phép thuật, cả đội liền bị khống chế.

Quả thật mẫn đội rất mạnh, nhưng mẫn đội không thể để đối phương khống chế, nếu không thì sẽ không còn cơ hội vùng dậy, đây là sự khác nhau giữa mẫn đội và huyết đội, huyết đội có máu trâu thì có thể chống trả lại công kích, mà mẫn đội một khi bị thua một lượt thì liền không chịu nỗi dù chỉ một đòn.

Tình thế đột nhiên quay ngoắt 180 độ, cả nhóm Tiến Sĩ đều bị khống chế! Tổ đội Phi Sát liền triển khai tấn công, mẫn đội ít máu, lúc này lại không thể dùng phép thuật, cho dù không ngừng uống máu thì cũng không tạo ra được tác dụng gì lớn.

Thành viên chủ lực của Tinh Quang Đại Đạo sắp hộc máu rồi! Đối với chuyển biến như vậy bọn họ hoàn toàn không thể tiêu hóa được, nhịn không được dùng ngay kênh phụ cận trút xả oán giận.

[Tuyệt Thế Tiểu Tiểu] Bang chủ, tôi có một câu không biết có nên nói hay không…

Tiến Sĩ lúc này đang phiền não đây, gã thế nhưng lại bị Phi Sát khống chế, thật sự là đại sĩ nhục! Giọng điệu nói chuyện cũng rất căng thẳng.

[Tiến Sĩ] Có rắm thì phóng đi!

[Tuyệt Thế Tiểu Tiểu] Anh đang cười à?

[Tiến Sĩ] Ông đây cười lúc nào hả?

[Tuyệt Thế Tiểu Tiểu] Tôi biết anh thích Phi Sát, nhưng cũng đâu thể cố ý thua bọn họ như vậy chứ? Nói đi cũng phải nói lại, nếu anh thật sự muốn làm như vậy thì cũng đâu có cầm làm lộ liễu thế! Mỗi lần bọn họ sắp chết, anh liền cho họ có cơ hội vùng dậy, còn bảo mấy người bọn tôi tạm dừng tấn công, bây giờ thì hay rồi, rất hợp với ý anh, bọn họ thắng, mà chúng ta thì sẽ chết ngay đây!

Tuyệt Thế Tiểu Tiểu đã chạm trúng dây thần kinh mẫn cảm của Tiến Sĩ, gã thoáng cái liền nổi khùng.

[Tiến Sĩ] Rắm cái đầu của cô! Ai thích nó hả?! Ông đây là đang chọc ghẹo nó, cô biết cái con khỉ!

Trận đấu nương theo tiếng rống giận của Tiến Sĩ mà kết thúc, đội chủ lực của Cực Tốc Nhất Phái chiến thắng đội chủ lực của Tinh Quang Đại Đạo, giành được thêm một điểm.

Hệ thống cũng phát ra tin tức thông báo, toàn bộ người trên kênh thế giới đều rơi vào kinh ngạc! Cực Tốc Nhất Phái thật sự quá vĩ đại rồi! Hóa ra lại có thể đánh bại Tinh Quang Đại Đạo! Quá tốt…

Ngay sau đó đội không phải chủ lực của Cực Tốc Nhất Phái cũng thắng trận, trong lúc mọi người đang hoan hô, Trần Vũ Khả nhắn tin cho Phương Thư Dương.

“Chúng ta thắng rồi, ha ha.”

Vốn Trần Vũ Khả cũng không định nói những lời này, nhưng cậu sợ nhắc đến chuyện kia lại chọc giận người nào đó, thành ra cố ý giả bộ rất thoải mái, bộ dạng thật tùy tiện, thật ra thì trong lòng cậu vô cùng lo lắng.

Sau khi nhắn tin đi, cậu vừa lo vừa chờ ai kia hồi âm trở lại, thời gian tự nhiên trôi qua chậm rì rì, chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi mà giống như đã rất lâu rồi, mà cuối cùng chỉ có kết quả đầy thất vọng chờ cậu.

Phương Thư Dương chẳng những không có trả lời tin nhắn mà còn trực tiếp logout luôn.

Trần Vũ Khả nhìn thấy tên Phiêu Linh Thư Kiếm đã xám xịt, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.

Mỗi lần Phương Thư Dương bực tức liền sẽ giận dữ, nhưng chưa bao giờ lạnh nhạt giống như bây giờ, muốn tìm anh để thành khẩn nói chuyện thẳng thắn một lần cũng không có cơ hội. Tự nhiên Trần Vũ Khả cảm thấy nếu giờ mình và Phương Thư Dương làm hòa được thì mới là lạ, không thể ngờ đến đã phạm phải sai lầm giống như không có cách nào cứu vãng, trong lòng mất mát vô cùng, cũng không muốn buông tay như vậy.

Cầm lấy điện thoại di động, do dự thật lâu, lại một lần nữa gọi vào số của ai kia, hóa ra lần này lại gọi được.

Trong loa vọng ra một khúc nhạc không lời đối lập mãnh liệt với tâm trạng khẩn trương của cậu lúc này. Cậu vừa mong chờ lại vừa sợ hãi, nếu Phương Thư Dương không bắt điện thoại thì chắc chắn cậu sẽ càng suy sụp, nhưng mà nếu anh nhận điện thoại cậu cũng không biết phải làm sao để anh bỏ qua cho mình.

Trái tim siết chặt chưa từng được thả lỏng, mà sự lo lắng trong lúc chờ đợi càng làm cho cậu bất an.

Nhạc chờ cũng kết thúc, điện thoại cũng đã được nối.

“Alo…”

Lúc giọng nói của Phương Thư Dương vang lên, Trần Vũ Khả có thể nghe thấy được trái tim của mình đang đập loạn xạ, bởi vì quá mức khẩn trương, lời nói ra cũng có chút cà lăm, “Là, là em.” Nói xong liền đem điện thoại ép chặt vào tai, nhưng mà cũng không thấy người nào đó đáp lại, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, quyết định thành thật khai báo, “Thật ra người trong phòng em tối hôm qua không phải là bạn học em, mà là Hàn Tử Nặc.”

Trần Vũ Khả tự cổ vũ chính mình đem những lời kia nói ra, nín thở chờ phán quyết của ai kia. Trong điện thoại vang lên tiếng hít thở nho nhỏ, âm thanh lạnh băng của Phương Thư Dương vang lên, “Em muốn nói cái này?”

Trần Vũ Khả gật đầu, nhẹ nhàng dạ một tiếng.

“Anh biết rồi.” Giọng của Phương Thư Dương vẫn lạnh như cũ, sau khi nói vài từ này thì cũng không nói gì nữa hết.

Trần Vũ Khả không rõ mấy lời này của anh có ý gì? Là tha thứ hay là vẫn còn đang so đo? Không nhịn được liền giải thích với anh: “Em không có cố ý gạt anh đâu! Tối hôm qua tự nhiên anh ta chạy tới tận phòng tìm em, em muốn đuổi anh ta đi rồi, nhưng không không biết vì sao lại cho anh ta vào trong phòng! Em biết anh không thích anh ta, cho nên mới nói dối anh, nhưng mà em hối hận lắm, em muốn giải thích với anh, nhưng gọi điện thoại cho anh không được, em biết sai rồi mà, thật đó.”

Nghe xong những lời này, Phương Thư Dương chỉ ừ một tiếng.

Trần Vũ Khả vội vàng, tất cả những gì cậu nói đều là lời thật lòng, nhưng người kia nghe xong vẫn biểu hiện lạnh lùng như vậy làm cho cậu cảm thấy vừa sợ vừa kiệt sức.

“Anh ừ là sao? Em nói anh nghe không được à?”

“Nghe rồi, có có chuyện gì không? Không có gì thì anh cúp máy.”

Lạnh lùng mãi mãi là cách làm tổn thương người khác nhất, Trần Vũ Khả tình nguyện nhìn thấy Phương Thư Dương nổi khùng lên mắng mỏ mình một trận còn hơn là lạnh nhạt như thế này.

Trong cổ giống như có gì nghẹn ngang, tắt lại trong lòng, vô cùng khó chịu.

Cả một ngày trời khó khăn lắm mới có thể liên lạc với anh, vừa nghĩ đến anh chuẩn bị cúp điện thoại, liền hoảng hốt, trong lời nói cũng mang theo tiếng khóc, “Anh không thương em nữa sao…”

Đầu bên kia của điện thoại vẫn không hề có tiếng động gì, trong lòng càng lúc càng khó chịu, tiếng nức nở cũng càng lúc càng lớn, “Đừng bỏ lơ em như vậy được không… Em đau lắm…”

Hình như Trần Vũ Khả đã quên, Phương Thư Dương vốn là một người cực kì hẹp hòi trong chuyện tình cảm. Xin lỗi cũng không phải là điều anh muốn, anh chỉ muốn xác nhận vị trí của mình trong lòng ai kia, thay đổi của Hàn Tử Nặc khiến cho anh thấy bất an, anh vẫn kiên trì tin tưởng Trần Vũ Khả sẽ nghe lời anh, nhưng kết quả lại khiến cho anh thất vọng. Tình cảm giữa hai người ở xa nhau lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, anh rất muốn đem Trần Vũ Khả đến bên cạnh mình, nhưng toàn bị từ chối, điều này làm cho anh bắt đầu nghi ngờ mình không quan trọng trong lòng ai kia, tình yêu qua mạng cũng có chỗ tốt, khiến cho người ta như mê như say, rất lưu luyến, nhưng mà đến nhanh thì đi cũng sẽ nhanh, giống như bọt biển tuy xinh đẹp nhưng cũng rất yếu ớt,  lại giống như pháo hoa vỡ òa, làm cho người ta cảm thấy không chân thật, tình yêu mờ mịt này khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi.

Khi Trần Vũ Khả dùng thanh âm nức nở run rẩy hỏi anh, tất cả lạnh lùng dùng để ngụy trang đều bị đánh cho nát bấy.

Sao có thể không thương, sao có thể không quan tâm chứ!

Hôm qua anh cũng chẳng thể thoải mái, từ lúc tắt điện thoại anh đã bị dày vò, tháo pin ra cứng rắn ép buộc bản thân không được nghĩ ngợi, nhưng lại càng nghĩ đến quay quắt. Hôm nay vào trong game cũng như vậy, phải cố nén rất nhiều mới nhịn được ý nghĩ chủ động nói chuyện với ai kia, vừa đánh xong trận đấu nhận được tin nhắn anh liền vội vàng logout, anh biết nếu cứ như vậy kiểu gì mình cũng mềm lòng, không phải anh cố chấp, mà là nếu cứ làm hòa không rõ ràng như vậy thì trong lòng kiểu gì cũng để lại sẹo. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Trần Vũ Khả anh mới tốt hơn được một chút, nhưng những điều anh muốn nghe không phải là những lời này, nếu đã làm sai thì chỉ xin lỗi không cũng chẳng thể giải quyết được gì, mà là phải làm sao để bù đắp, từ hai câu cuối cùng kia anh biết Trần Vũ Khả rất ỷ lại cũng như quyến luyến mình sâu đậm vô cùng, bao nhiêu áp lực lẫn buồn bực trong lòng đều tan rã trong nháy mắt, bao nhiêu sầu lo phiền não cũng tan thành mây khói, thoải mái hết cả người, có điều anh cũng chẳng có khinh địch mà tạm tha cho ai kia, cố ý làm khó: “Em thật sự biết sai rồi sao?”

“Thật mà! Em sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu.” Ai đó ở đầu bên kia điện thoại biểu hiện vô cùng lo lắng.

“Nhưng anh vẫn còn rất giận, em nói phải làm sao bây giờ?”

“Em sai rồi, sau này cái gì cũng nghe theo lời anh hết.”

“Tốt lắm, nhớ cho kĩ hôm nay em nói như vậy nha.”

“Dạ, em sẽ nhớ kĩ mà!”

Mặc dù biết người nào đó không nhìn thấy, Trần Vũ Khả vẫn gật đầu lia lịa, đồng ý liên tục. Chỉ bất quá cậu không biết Phương Thư Dương đang vạch ra một kế hoạch nho nhỏ ở trong lòng, thành ra sau khi cái kế hoạch này được áp dụng đã làm cho cậu mắc cỡ suốt một đoạn thời dài rất dài, rất dài.

Tối nay thắng được Tinh Quang Đại Đạo, Phi Sát thật sự cao hứng vô cùng, vừa nghĩ đến bộ dạng phát điên của Tiến Sĩ, anh liền nhịn cười không được. Nói thật nếu không phải do Tiến Sĩ khinh địch, bọn anh cũng chẳng có cơ hội thắng được trận đấu này, lần xoay chuyến cuối cùng kia cũng làm cho bọn anh hét lên kinh ngạc, thật sự là chuyện đời khó đoán trước mà! Từ trong trận đấu này bọn anh cũng rút ra được một ít kĩ thuật chiến đấu, đối kháng cùng với mẫn đội điều quan trọng nhất chính là phải kiên trì, tuyệt đối không được mất đi lòng tin, phải ương ngạnh đấu tranh với đối thủ. Thắng được trận đấu này, mọi người cũng không còn gì phải ưu phiền nữa, cho dù trận tiếp thao có đánh thua đội chủ lực của Tinh Quang Đại Đạo thì mọi người cũng sẽ vào được thi đấu liên server nhờ vào điểm cao.

Mà những lời Tiến Sĩ cùng Tuyệt Thế Tiểu Tiểu nói chuyện với nhau vào phút cuối, khiến cho mọi người lại suy nghĩ lung tung, tự động tụ tập thành một nhóm, mở ra một buổi hội nghị nho nhỏ, mọi người chia làm 2 phe, một bên có Miểu Sát làm đại diện, hắn đồng ý với quan điểm của Tuyệt Thế Tiểu Tiểu một bên thì Phi Sát làm đại diện, anh vẫn chắc chắn rằng Tiến Sĩ đang trêu chọc mình.

[ Miểu Sát] Tuyệt Thế Tiểu Tiểu nói đúng, Tiến Sĩ thật sự rất quan tâm tới Phi Sát, tôi nghĩ chính gã còn chưa có nghĩ tới điều đó đâu, cho nên gã một bên vừa đối chọi, một bên lại phá vỡ phong cách làm việc của mình, ra mặt bảo vệ Phi Sát, quả thực là vô cùng mâu thuẫn.

[ Tất Sát] Chính xác, nói trắng ra Tiến Sĩ là tên không được tự nhiên, thích mà không dám thừa nhận, đáng đời gã! Phi Sát cũng đừng để ý đến gã nữa, cùng với một người như vậy cậu sẽ chẳng có hạnh phúc đâu.

[ Phi Sát] Mọi người đừng nói bậy nữa, anh ta sẽ không thích tôi đâu, anh ta đã nói anh ta không thích đàn ông từ lâu lắm rồi, anh ta làm vậy chỉ để trút giận tôi, dù sao ban đầu cũng là do tôi lừa anh ta.

[Cực Tốc> Loạn Sát] Đã sấm còn thêm sét! Tiến Sĩ hóa ra là Sở Mộ sao! Rất kinh người! Mọi người cũng không nghĩ lại xem Sở Mộ tự cao tự đại như vậy, chẳng để ai vào mắt, gã ta sẽ thật tình thích ai sao?! Chắc chắn gã ta đang trả thù Phi Sát, gã làm nhiều chuyện như vậy chắc là muốn hạ nhục Phi Sát, dù sao gã cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì!

[ Miểu Sát] Tiểu Kê, cậu không biết thì đừng nói lung tung. Phi Sát tôi biết trong lòng cậu vẫn chưa bỏ được Tiến Sĩ, mặc kệ cậu có cùng với gã hay không nhưng tốt nhất cậu không nên trốn tránh mà hãy dũng cảm đối mặt đi. Tôi nói nhiều như vậy cũng không phải ngăn cản cậu lui tới với gã, cho dù gã thích cậu nhưng tôi cũng không đồng ý cách làm của gã, đến bây giờ cậu vẫn luôn tự trách mình, chúng tôi nhìn thấy tuy đau lòng nhưng cũng chỉ bó tay, vấn đề của cậu với gã thì cũng chỉ có 2 người mới có thể tự giải quyết. Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này nói không chừng cũng chẳng còn cơ hội gặp lại, tôi chỉ hi vọng hai người có thể xóa bỏ mâu thuẫn, không muốn cậu cảm thấy hối hận hay tiếc nuối gì.

[ Tất Sát] Phi Sát là do cậu quá mềm lòng, cho nên Tiến Sĩ luôn bắt nạt cậu, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi cậu còn phải tự trách làm cái gì nữa? Cậu cũng đã vì gã mà xóa account, cũng đã che giấu đủ chuyện vì gã, làm như vậy còn chưa đủ sao? Gã nếu còn đến tìm cậu thì cậu cũng đừng sợ, cây ngay không sợ chết đứng cứ việc nói lí lẽ với gã, cậu phải đối mặt đi, nếu thật sự là gã thích cậu thì cậu cứ đứng thẳng người lên, tuyệt đối không để cho gã có cơ hội trèo lên đầu cậu nữa, cố mà đè bẹp gã, nếu như gã chống đối không muốn nghe lời cậu, lại muốn ép buộc cậu, vậy thì cậu cứ việc đá đít gã ngay lập tức!

[ Phi Sát] Tôi biết các cậu muốn tốt cho tôi, thật đó, tôi nghĩ Miểu Sát nói đúng, tôi đúng là luôn tự trách vì chuyện kia, bây giờ cũng chẳng còn ôm bất kì suy nghĩ nào với anh ta, anh ta làm ra những chuyện đó tôi cũng có thể hiểu được, nhưng tôi thật sự không muốn dây dưa thêm bất cứ chuyện gì với anh ta nữa, tôi rất mệt mỏi, tôi cũng không muốn kéo anh ta vào trong cái vòng lẩn quẩn này, anh ta cũng chẳng phải gay.

Nếu Phi Sát đã nói như vậy rồi, mọi người cũng không muốn nói thêm gì nữa, bạn học chung bốn năm đại học với anh cũng rất hiểu tính cách anh, anh nhìn qua tưởng chừng như rất ôn hòa nhưng thật ra lại cố chấp còn hơn trâu, cứ để thời gian chậm rãi làm phai nhạt hết tất cả đi. Chỉ bất quá mọi người còn chút lo lắng, Tiến Sĩ có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua cho anh sao?

Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai lại phải tiếp tục thi đấu, Phi Sát có thói quen lành mạnh liền logout chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

Phòng anh chỉ có một mình anh ở, bạn cùng phòng đã dọn ra ngoài từ rất lâu rồi, như vậy cũng tốt, mặc dù có chút tịch mịch nhưng lại rất hợp ý anh, anh vốn là người thích yên tĩnh.

Trong lúc tắm rửa anh nghe bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, nhưng anh cũng không có để ý, bình thường bạn học cách vách cũng hay đến phòng anh mượn đồ, mọi người cũng rất tùy tiện, tự do ra vào, chưa bao giờ phải khóa cửa.

Nhưng sau khi anh tắm rửa xong, vừa nhìn thấy người đang ngồi trong phòng liền sợ đến ngẩn người!

Sở Mộ bày ra khuôn mặt vô cảm như tượng điêu khắc chẳng nói lời nào chỉ nhìn anh chằm chằm.

Phi Sát kiểu gì cũng chẳng bao giờ nghĩ đến Sở Mộ sẽ đến tìm mình, trong lòng chợt bối rối, thình lình nhớ ra mình chỉ đang mặc một cái quần lót liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, lại nhìn thấy quần áo của mình đang nằm dưới mông Sở Mộ, muốn anh ta đứng lên đưa quần áo cho mình cũng cảm thấy rất xấu hổ không thể mở miệng, những y phục khác thì nằm trong vali để dưới gầm giường, muốn đi lấy thì cũng phải qua trước mặt anh ta, phải biết rằng điều Phi Sát sợ nhất trong lúc này chính là có quá nhiều tiếp xúc với anh ta, tự nhiên không biết phải làm gì mới ổn, ngơ ngác đứng sững lại tại chỗ.

Ánh mắt Sở Một đảo qua cơ thể Phi Sát đánh giá một lượt, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại khuôn mặt đang đỏ ửng của anh, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc, lập tức đứng dậy thong thả đi đến trước mặt anh.

Sở Mộ càng lúc càng tiến lại gần, mãi đến khi hoàn toàn có thể mặt đối mặt với Phi Sát mới dừng chân, vẫn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nhìn anh, chỉ là chẳng nói lời nào.

Sở Mộ trong thực tế khiến cho người ta cảm giác bị áp bức rất mạnh, muốn ở chung với anh ta lại phải chịu đựng được không khí lạnh lẽo xung quanh anh ta, lại còn phải không ngừng đoán xem suy nghĩ thay đổi xoành xoạch của anh ta thì chẳng có mấy người chịu được tất cả đâu, đâu cũng là một trong những nguyên nhân rất quan trọng làm cho ai kia cứ bị ế.

Phi Sát tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ, lúc này anh thật sự rất sợ, anh chính là sợ Sở Mộ vì thi đấu thua mà không cam tâm cho nên mò đến đây trả thù mình. Nhìn lại vóc dáng cường tráng của đối phương rồi lại nhìn tới thân hình có chút gầy còm của mình, trong lòng anh đang phải lựa chọn bây giờ là tìm cơ hội chạy hay là khóc rống lên cầu xin tha thứ?

Suy nghĩ thật lâu, anh quyết định chọn cái sau, Sở Mộ chắn ngay trước mặt về cơ bản không cho anh cơ hội chạy, nói không chừng chân còn chưa chạy được nửa bước đã bị túm lại, như vậy thì chẳng những chọc giận đối phương mà còn có thể rơi vào đối đã vô cùng tàn nhẫn.

Tim đập một cái, quyết định vứt bỏ tất cả mặt mũi, Phi Sát vặn vẹo mở miệng xin tha: “Trận đấu hôm nay cũng vừa khéo quá ha, tôi biết anh đang giận, nhưng mà cũng đâu phải do tôi sai hoàn toàn, anh, anh cũng đừng đánh tôi…”

Sở  Mộ đại khái bị lời này của anh làm cho 囧 rồi, vốn còn đang rất bình tĩnh, thoắt cái liền nổi điên, “Con mẹ nó cái gì vậy hả! Ai muốn đánh cậu hả?!”

Phi Sát ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh ta, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải anh đến định cho tôi một bài học sao? Chẳng lẽ anh không đánh tôi?”

“Tôi đánh cậu cái con khỉ! Tôi đến chính là muốn nói cho cậu biết tôi không có thích cậu!” Sở Mộ gào to, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

“Oh.” Phi Sát cảm thấy buồn cười. Anh trễ thế này chạy đến đây chính là muốn nói cái này với tôi sao? Hơn nữa tôi cũng không có cho rằng anh sẽ thích tôi mà? Còn nữa chẳng phải bình thường anh rất lạnh lẽo sao, bây giờ sao mặt lại biến hóa nhiều như vậy? Chẳng lẽ trước giờ là đóng kịch?

Những lời này tất nhiên là không dám hỏi ra rồi, Phi Sát chỉ có thể không ngừng buồn nôn ở trong lòng.

Sở Mộ hình như rất không hài lòng với biểu hiện của Phi Sát, hung dữ nói: “Cậu oh là oh cái gì?!”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm đâu, tôi biết anh sẽ không có thích tôi, tôi đến bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy.” Phi Sát nói là sự thật, sợ đối phương không tin, há miệng ra định giải thích, không ngờ Sở Mộ thình lình dùng hai tay giữ chặt lấy đầu anh, kéo lại gần, cúi đầu hung hăng hôn lên môi anh…