Chương 6: Trùng phùng.

Bụi đất tiêu tán, mọi thứ trở nên yên tĩnh thoáng chốc.

Mở mắt, Thiên Tuyết sững người.

Trước mắt nàng, xác hai mươi tên đồ đệ Tinh Vẫn phái nằm la liệt trên mặt đất, trên cổ đều hiện lên vết cắt, máu tươi lênh láng.

Hai tên trưởng lão Tinh Vẫn đầu tóc rối bù, tay ôm ngực, miệng phun máu, rõ ràng bị trọng thương.

Bành Bành!

Chợt xuất hiện hai bóng người, bộc phát khí lực, đem chưởng ấn hướng hai tên trưởng lão đè xuống, nhân bất tỉnh tại chổ.

Một hắc y nhân, một bạch y nhân, xuất hiện tại đó.

Mẫn Nhi phía sau cũng mồm chữ O mắt chữ A.

Những người này là ai?

“Không sớm không muộn. Vừa kịp lúc. Tốt a” Vương Nhất Tự mỉm cười.

Đứng trước mặt Vương Nhất Tự lúc này, một người thanh niên trạc tầm ba mươi, thân thể cường trán, cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt nhất là mái tóc màu tím óng ánh.

Hắc Hồ Điệp lúc này đậu trên vai Vương Nhất Tự dập dờn đôi cánh.

“Người... người là?” Hắn sốt ruột hỏi.

“Không sai. Là bản tọa. Cũng đã rất lâu rồi mới gặp lại, A Tử, ngươi thế nào?” Vương Nhất Tự nói.

“Người đúng là...là...” Tử Lân khóe mắt bắt đầu cay, lệ trực ứa ra.

“Ta tìm người đã rất lâu...rất lâu”

Vừa dứt lời, Tử Lân liền quỳ xuống hành lễ “Đệ tử gặp qua Sư tôn”

Vương Nhất Tự so với kiếp trước đều là dung nhan hoàn toàn khác hẳn, nhưng Tử Lân chỉ nhìn sơ qua là có thể đoán được: người trước mặt hắn chính là Sư tôn.

Chỉ có Sư tôn mới là chủ nhân của Hắc Hồ Điệp.

Tuy nhỏ nhoi, nhưng vẫn là có uy nghiêm, chỉ chấp nhận chủ nhân, đối với kẻ xa lạ có thể bộc phát uy áp chế ngự vạn nhân, đó là Hắc Hồ Điệp.

Vương Nhất Tự đi đến, đỡ Tử Lân đứng dậy

“Ta đã từng nói, dưới gối nam tử dát vàng, tuyệt đối không quỳ trước bất kì ai, chỉ quỳ phụ mẫu thân sinh. Đứng lên” giọng điệu ôn nhu.

“Đệ tử minh bạch” Tử Lân gật đầu.

“Sư tôn, hai nữ nhân này là ai?” Tử Lân ngón  tay chỉ về hướng Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết.

“Đây là hai nữ đệ tử của bản tọa, Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết. Chuyện kể ra rất dài. Dần dần bản tọa sẽ nói cho ngươi”

“Vâng”

“Ngươi hiện tại như thế nào?”

“Đệ tử hiện tại là Tông chủ Ma Thần tông”

“Ma Thần tông?” Vương Nhất Tự suy nghĩ.

“Nhất cái Nhị lưu Tà tông” hệ thống đáp.

“Tốt, tốt a!” Vương Nhất Tự gian xảo mỉm cười.

Sau đó truyền âm cho Tử Lân

“Nhớ kỹ, trước mặt người khác, ta là Thương sơn phái Chưởng môn, ngươi là Ma Thần tông tông chủ, quan hệ chỉ là quen biết.”

“Đệ tử minh bạch”

“Chưởng môn, người này là?” Thiên Tuyết đi tới.

“Hắn là...” Vương Nhất Tự nói.

“Ta là Đại sư huynh của ngươi. Ma Thần tông tông chủ là ta” Tử Lân chen ngang, ánh mắt ngời sáng.

Vương Nhất Tự gương mặt đặc sắc, khóe miệng co giật.

“Tên ngốc này, không phải ta vừa mới căn dặn ngươi xong sao?” trong lòng hắn gào thét.

Nghe được lời của Tử Lân, Thiên Tuyết cùng Mẫn Nhi kém chút ngã quỵ.

Ma Thần tông không phải là nhất cái Nhị lưu Tà tông hay sao?

Tông chủ của Ma Thần tông lại là đệ tử của chưởng môn?

Đây là như thế nào tình huống?

Cả hai người hoang mang, ánh mắt trắng bệch.

“Ai nha! Chuyện có chút rắc rối. Dần dần sẽ nói cho hai người các ngươi” Vương Nhất Tự gãi đầu.

Hai nữ nhân lúc này gương mặt hiện lên đặc sắc.

“Tông chủ! Bọn người này là thế nào với người?” lúc này, đứng phía sau Hắc Bạch La sát cùng lên tiếng.

Bọn hắn là tận mắt thấy Tông chủ hành đại lễ với thanh niên trước mặt, ngữ điệu cùng là tôn kính, liền bị đả kích rất mạnh.

“Đây là người thân duy nhất của bản tọa, hai người các ngươi, tuyệt phải đối xử với người như là phụ thân ta, đã minh bạch?” Tử Lân giọng âm trầm, thể hiện ra uy nghiêm.

“Đệ tử minh bạch”

Hắc Bạch La sát đồng thanh “Hắc La sát, Bạch La sát tham kiến tiền bối”

Bọn hắn, xem chừng đều là lớn tuổi hơn Vương Nhất Tự, tu vi lại càng là Lục phẩm Võ Hoàng, lại phải cúi đầu gọi một tiếng “Tiền bối”, điều này ở Đại lục chưa từng xảy ra.

Lại nói, đạt đến cảnh giới Võ Hoàng, mọi Võ tu điều có uy nghiêm và cái tôi rất lớn, Hắc Bạch La sát thân là Hộ pháp của Ma Thần tông, một Tà tông danh tiếng vào hàng nhất nhị trên Đại lục, lại là có cái tôi còn lớn hơn hẳn.

Nhưng bọn hắn lời này xưng hô đối với Vương Nhất Tự là chân thành.

Vì sao? Vì Tông chủ đã ra lệnh, bọn hắn không bao giờ dám có ý nghĩ trái mệnh.

Đi theo Tử Lân tông chủ nhiều năm, bọn hắn thực rõ tính tình của Tông chủ, chỉ cần Tông chủ cảm thấy không vui đều có thể đem bọn hắn đi làm phân bón.

“Sư tôn! Mấy thứ rác rưởi kia là thế nào?” Tử Lân lại cung kính.

“Từ giờ xưng hô với bản tọa Vương chưởng môn, cũng đừng tự xưng đệ tử” Vương Nhất Tự nói.

“ Vương chưởng môn” Tử Lân gật đầu.

“Bọn người kia hình như là đến đập phá quán” Vương Nhất Tự tay chọt chọt mũi.

“Cái gì?!” Tử Lân gầm thét lên, sau đó quay về phía hai tên trưởng lão Tinh Vẫn phái, lúc này đang bất tỉnh nằm sấp trên mặt đất.

“Dám đến Thương Sơn phái đập phá quán? Bọn mày hẳn là chê mình sống quá lâu! Hắc Bạch La sát, đem hai thứ rác rưởi này chặt thành trăm mảnh làm phân bón ngay cho bản tọa!”

Hắc Bạch La sát liền rút đao.

“Không cần!” Vương Nhất Tự ngăn lại

“Đem bọn hắn phong tỏa tu vi, nhốt vào nhà ngục Thương sơn phái. Sau khi bản tọa làm xong việc chính, sẽ đến Tinh Vẫn phái tính toán sổ sách. Bản tọa và ngươi lâu ngày trùng phùng, hẳn là có rất nhiều việc để nói. Ngươi cũng theo bản tọa một chuyến Hàn Vân thành” tay vỗ vỗ trên vai Tử Lân.

“Ta cùng Vương chưởng môn đi đến Hàn Vân thành. Hai người các ngươi đem những thứ rác rưởi này dọn sạch sẽ, đừng để Sơn môn ở đây vấy bẩn. Sau đó ở lại Thương Sơn phái canh phòng, một con ruồi cũng không được bay vào, đã rõ chưa?” Tử Lân nhìn Hắc Bạch La sát.

“Rõ”

Đọc giả lúc này hẳn đang thắc mắc: rõ ràng là thiếu một người.

Lục Thiên Cầm đâu?

Chẳng phải là xuất phát ở Ma Thần tông cùng với Tử Lân hay sao?

Đúng là bốn người bọn hắn cùng một điểm bay đi.

Nhưng chỉ có những Võ tu có tu vi từ Võ Hoàng trở lên mới có thể ngự thiên phi hành.

Thiên Cầm chỉ là Võ Tôn, không thể phi hành, chỉ có thể thi triển thân pháp mà vọt theo.

Cùng xuất phát một điểm, nhưng một chiếc là xe đạp, ba chiếc còn lại là mô tô.

“Đi thôi” Vương Nhất Tự nói.

“Cầm nhi! Bản tọa hiện tại sẽ đến Hàn Vân thành. Ngươi cũng mau mau tới đó” Tử Lân truyền âm cho Thiên Cầm sau đó bước theo Vương Nhất Tự.

Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết một mặt ngáo ngơ lủi thủi theo sau hai người kia.

“Đệ tử tuân lệnh!” Thiên Cầm âm thầm suy nghĩ.