Nửa đêm, tẩm cung Hoàng đế.

Tiểu hoàng đế mỏng manh thống khổ: “Cứu mạng… Cứu mạng…”

Vương gia mờ mịt trợn mắt, nửa ngủ nửa tỉnh: “Ngô…”

Tiểu hoàng đế mỏng manh thống khổ: “Cứu mạng… Cứu mạng…”

Vương gia nhìn thấy dưới giường vươn một bàn tay, đột nhiên bừng tỉnh: “Ngươi! Ngươi sao lại té dưới giường? !”

Tiểu hoàng đế bị kinh đến thanh tỉnh, ngập ngừng: “Thúc…”

Vương gia sinh khí không có chỗ trút: “Hỗn tiểu tử ngươi là heo a? ! Rớt xuống giường cũng chưa tỉnh lại? ! Chỉ biết mơ mơ màng màng kêu cứu mạng? ! !”

Tiểu hoàng đế cảm thấy mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Tiểu thúc… Ta sai rồi… Ta không nên nửa đêm đánh thức ngươi.”

Vương gia sắc mặt hơi hoãn lại: “Được rồi được rồi, có bị thương chỗ nào không? Không có thì trở lên đây.”

Tiểu hoàng đế vươn cánh tay nhỏ bé, ánh mắt đáng thương: “Tiểu thúc kéo ta được không?”

Vương gia hồ nghi, vươn tay: “Thực là bị thương ? … Ân… Ngô…”

Tiểu hoàng đế cố gắng leo lên trên giường, vô ý một chút đã áp trên người hoàng thúc: “Ách…”

Vương gia sắc mặt đỏ lên, thở không nổi, ánh mắt khủng bố: “Ngô! Hỗn tiểu tử, ngươi là heo a! !”

Tiểu hoàng đế khẩn trương, vội vàng bò lên: “Tiểu thúc, ta không phải cố ý.”

Vương gia suyễn khí, nghiến răng nghiến lợi: “Nói! Ngươi hiện tại rốt cuộc là bao nhiêu cân? ! Mỗi ngày ăn bao nhiêu cơm? !”

Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Chín mươi cân (45kg). . . Hai chén. . . bốn lần cơm…”

Vương gia bị nghẹn một hơi, ngón tay khẽ run: “Ngươi! Ngươi thực định làm heo a? ! Tiêu Ngôn, ngươi mới có tám tuổi đó! !”

Tiểu hoàng đế co rụt cổ lại, đầu nhỏ cúi thấp: “Ta cũng không muốn, chính là ta sẽ đói.”

Vương gia nâng cằm tiểu hài tử, ánh mắt hung ác: “Đói cũng chịu đựng cho ta! Ngươi về sau có khi nào sẽ thành Hoàng đế heo không a, nghe, bắt đầu từ ngày mai giảm bớt lượng cơm cho ta! Mỗi ngày ba bát, chỉ ít không nhiều! Buổi chiều cùng Cố Tướng quân tập võ cũng phải gia tăng chương trình học, thực hiện cùng lúc!”

Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta sẽ đói chết…”

Vương gia lạnh mắt: “Dễ dàng như vậy? !”

Ánh mắt Tiểu hoàng đế mênh mông hơi nước: “Tiểu thúc, A Ngôn sẽ đói chết…”

Vương gia chọn mi: “Nếu ngươi muốn về sau béo đến bị người cười nhạo, ngươi liền ăn hết mình đi, ta sẽ không quản ngươi.”

Tiểu hoàng đế xong nước mắt một khắc chảy xuống, kéo lấy vạt áo hoàng thúc: “Không cần, tiểu thúc không cần mặc kệ ta.”

Vương gia giơ ngón cái quệt đi nước mắt của tiểu hài tử, cố ý lạnh lùng: “Vậy ngươi có nghe theo không?”

Tiểu hoàng đế do dự gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Nghe theo, A Ngôn nghe theo.”

Vương gia khóe môi vi loan: “Ngoan , ngủ đi.”