Qua một tháng.

Nửa đêm, tẩm cung Hoàng đế.

Trong không gian u ám yên lặng, Tiểu hoàng đế lén lút từ trên giường đứng lên.

Tiểu hoàng đế thật cẩn thận: “Tiểu thúc…”

Vương gia ngủ đến thâm trầm: “…”

Tiểu hoàng đế đưa đầu qua: “Tiểu thúc ngươi ngủ sao?”

Vương gia ngủ đến thâm trầm: “…”

Tiểu hoàng đế lén lút đi đến cuối giường, xốc lên một góc chăn: “A Ngôn muốn đưa ngươi thứ này.”

Vương gia ngủ đến thâm trầm: “…”

Tiểu hoàng đế bản thủ bản cước mà đem một vật phiếm ngân quang buộc trên mắt cá chân của hoàng thúc: “Nghe nói Đồng Thú Liên này có thể bảo hộ người đi đứng bình an… Ân… Tựa như trên chân có gắn thêm mắt… Đi đường cũng không sợ ngã…”

Vương gia ngủ đến thâm trầm: “…”

Ngày hôm sau.

Vương gia rời giường.

“Đinh linh linh —— ”

Vương gia mặc y phục.

“Đinh linh linh —— ”

Vương gia nhíu mày, nắm chân của mình, hai mắt nháy mắt trợn to: “Này! Cái này xuất hiện khi nào? !”

Tiểu hoàng đế xoa mắt ngồi dậy: “Ngô… Tiểu thúc làm sao vậy?”

Vương gia phẫn nộ quay đầu: “Đây là có chuyện gì? !”

Tiểu hoàng đế bị dọa: “Này… Là A Ngôn đưa cho tiểu thúc… Đồng Thú Liên…”

Vương gia trợn mắt trợn lên: “Nó là cái gì? !”

Tiểu hoàng đế rụt cổ: “Là, là Thái phó nói khi giảng bài… Đó là phong tục của dân tộc vùng núi Tần An… Đồng Thú Liên bảo hộ người đi đứng bình an…”

Vương gia lạnh mặt: “Ta là một đại nam nhân sao có thể mang thứ này? ! Về sau làm việc phải suy nghĩ thật kỹ cho ta! Người khác nói cái gì ngươi liền làm cái đó sao? !”

Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “A Ngôn biết sai rồi.”

Vương gia trừng mắt Tiểu hoàng đế một cái, cúi đầu mở sợi dây buộc trên cổ chân cùng cái chuông.

Chính là…

Một chén trà nhỏ qua đi, Vương gia híp mắt lại.

Hai chén trả qua đi, Vương gia nhíu mày.

Ba chén trà nhỏ qua đi, Vương gia đổ mồ hôi.

Vương gia quăng chân của mình, một phen túm lấy tiểu hài tử: “Thứ này sao không mở được? ! A? ! Đứa nhỏ ngươi rốt cục làm như thế nào a? !”

Tiểu hoàng đế sợ tới mức không dám nhúc nhích: “Trong vòng có khóa, chỉ có thể kết không thể mở…”

Vương gia sắc mặt khủng bố, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi, nói, cái, gì? !”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu hoàng đế trắng xanh: “Ta… Ta lấy trong khố phòng… Là, lão Thái phó nói…”

Vương gia tức giận đến mặt cũng vặn vẹo: “Vô liêm sỉ! Hoàng cung có thể chứa cái gì a! Đều là vật cùng nhân gian bất đồng, có thể tùy tiện lấy ra ngoạn sao? ! Ngươi! Ngươi thật sự là muốn chọc giận chết ta a!”

Tiểu hoàng đế nước mắt vỡ đê: “Ô ô ô… Tiểu thúc… Ta sai rồi… A Ngôn biết sai rồi… A Ngôn không nên nghe được liền làm… A Ngôn không nên làm việc mà không suy nghĩ… Ô ô ô…”

Vương gia sinh khí không có chỗ trút: “Vô liêm sỉ! Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!”

Tiểu hoàng đế nước mắt rơi như mưa: “Ô ô ô…”

Vương gia một phen ngoan (ngoan độc) chụp lấy cái ót tiểu hài tử: “Cút xuống giường cho ta! Mặc y phục! Lâm triều!”

Tiểu hoàng đế thút tha thút thít đáp: “Ô… Cách… Ô ô…”

Vương gia sinh khí đến sắp chết, kéo lấy một cái khăn buộc lên cái vòng trên chân, lắc lắc vài cái xác định sẽ không có tiếng vang phiền phức kia mới mang giày vào, phất tay áo rời đi.