Nghe tin của ai đó là Au nhanh viết

truyện cho xong chương liền! Sợ quá...Lần sau Au phải tự giác thôi, không khéo có ngày người ta kéo tới nhà mất! 😱

Thôi, giỡn đủ rồi! Ha...Ha...

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ! Đọc xong nhớ vote rồi chk Au nhận xét nha, thèm gạch... Tại văn phong Au dở quá...

---------------------

Chương 46: Sự tình (3).

Một ngày trước...

- Lệnh bà, đừng dại dột!!

" Tùm... ".

Hai thân ảnh biến mất sau làn nước lạnh mát.

Bên tai Carol là tiếng "ù...ù..." của nước, mắt, mũi, họng của nàng đều bị nước xâm chiếm. Muốn ngạt thở!!

- Carol!! - Giọng ai thảm thiết gọi tên nàng, giọng nói quen thuộc.

Menfuisu? Là chàng sao?

Menfuisu, ta xin lỗi... Ta...đã đi vào con đường sai trái rồi... Xin lỗi...

Khẽ nâng mí mắt nặng nhọc, bóng dáng trắng mờ ảo trước mắt. Đó không phải là Menfuisu... Mà là... Izumin?

- Carol...- Izumin ôm lấy nàng. Cả hai cùng bơi lên, ngoi trên mặt nước. Izumin ngước nhìn xung quanh, khung cảnh lạ lẫm, bụi sậy rậm rạp. Xa xa, làng chài nho nhỏ hiện lên. Anh đoán, nơi này cách kinh thành khá xa.

- Khụ... Khụ... - Carol kho sặc sụa, khẽ mở mắt. Izumin thấy nàng tỉnh lại vội chạy tới. Carol chống tay ngồi dậy, nhìn anh:

- Là... Ngươi?...

- Nàng không sao chứ...? - Izumin ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ, lòng lo lắng.

- Buông ra... - Carol khó chịu nhăn mặt, vùng vẫy muốn thoát khỏi. Nhưng anh lại cứ thế ôm chặt nàng, một khắc không buông.

- Ta lo lắm... A... - Izumin thầm thì bên tai Carol. Đột nhiên, một cơn đau dữ dội từ lưng truyền tới. Izumin kinh ngạc trợn mắt nhìn Carol. Thân thể nặng nhọc bị đẩy ngã xuống đất, co quắp lại. Còn Carol thì từ từ đứng dậy, tay cầm con dao đẫm máu, nhỏ từng giọt trên nền đất ẩm ướt. Nụ cười man rợ hiện lên trên gương mặt thánh thiện. Carol khinh thường cười điên dại:

- Ha... Ha... Ta đã nói là buông ta ra rồi mà! Đồ lì lợm!! Chó chết!!

Vết thương trên lưng máu chảy thấm đẫm tầng y phục, bạch y thanh khiết tắm trong bể máu. Nửa nông nửa cạn lồ lộ huyết nhục lẫn lộn. Gương mặt tuấn mỹ vì thế lộ ra nét khổ sở, Izumin khó tin nhìn người con gái trước mắt. Nữ thần thánh thiện trong mắt mọi người bây giờ đứng trước mặt anh lại điên dại và man rợ đến nhường này. Đây thực sự là người đã khiến anh cảm mến bấy lâu nay sao? Có phải anh đã mù đã điên rồi mới đi thích nàng?

Còn đâu sự thánh khiết, trong thuần?

Nụ cười và ánh mắt đôn hậu?

Đây... Không phải người mà anh từng biết...

- Nàng... - Cả người run rẩy, Izumin gắng gượng ngồi dậy nhìn Carol.

Tại sao? Tại sao nàng lại như vậy? Carol...

- Có phải ngươi kinh ngạc lắm không? Sao? Sao nào? Mọi chuyện đều do ngươi và con nhóc kia làm ra!! Tất cả là do các người!! - Carol đột nhiên khóc thét lên. Khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười man rợ, lấm lem nước mắt. Tâm trí không tỉnh táo mà bắt đầu nói sảng. Izumin càng nghe càng khó hiểu.

Tại anh? Sao lại là tại anh?

- Nếu không phải ngươi ép ta ký hiệp định thương mại đó, ta sẽ không ra nông nỗi này... - Carol khóc lóc nói, giọng khàn đi. Nước mắt như đê vỡ mà trào ra. Hai mắt vì lệ mà nhòe dần, mất đi tiêu cự ngồi gục xuống, con dao trên tay vang lên tiếng "keng...keng..." kéo theo hồi ức đen tối ấy.

- Không!!! Đừng mà... Đừng như vậy...- Dường như nhớ đến điều gì đó mà Carol đột nhiên hét lên. Tiếng hét thê lương và tuyệt vọng. Nàng ta bắt đầu ném bất cứ mọi thứ xung quanh đi như xua đuổi gì đó. Tay khua loạn rồi tự cào cấu khắp người mình. Y phục trên người vù thế rách ra, để lộ những vết bầm tín rõ rệt. Izumin nhìn những vết bầm tím ấy, nét mặt càng kinh ngạc hơn. Đây là... dấu hoan ái?

Gương mặt Carol trắng bệch đầy sợ hãi, nước mắt lại trài ra. Nhàu nhụa trên gương mặt xinh đẹp kia khiến nó giờ không còn nhìn ra được nét đẹp thanh thuần ngày nào. Như lâm vào điên dại, miệng Carol lảm nhảm tên của ai đó.

- Nu... Nubi... Ka...Ka...

Izumin hoàn toàn không hiểu được rốt cục vì lý do gì mà Carol lại điên khùng thế này? Cái gì đã khiến cho một thiếu nữ thanh thuần, nhân hậu trở nên độc ác, tinh thần bất ổn định thế này?

Anh nhìn Carol, mày nhíu chặt. Vừa nãy nàng ấy có nhắc đến hiệp định? Là một tháng sau khi Diana mất tích?

Máu chảy đầm đìa, vết thương bắt đầu hành sức chịu đựng của Izumin. Anh thở từng nhịp nặng nhọc, mắt nhìn Carol mờ dần.

Rốt cục có chuyện gì?

Chuyện gì đã xảy ra?

Một lúc sau, Izumin mờ hồ thấy Carol đột nhiên ngừng khóc rồi đứng dậy làm gì đó. Nàng ấy bước từng bước một về phía anh, giơ tay nhét gì đó vào miệng anh.

- Nuốt đi... - Ngữ điệu lạnh đến đáng sợ. Izumin lúc này thần trí tỉnh táo chẳng nhiều, mơ hồ nuốt xuống thứ vị đắng đắng đọng lại đầu lưỡi. Vết thương lại chảy máu nhiều hơn, đau thấu tận xương tủy dữ dội truyền đến khiến anh sức cùng lực kiệt ngất đi, trầm vào hôn mê. Trước giây phút hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai vang tới tiếng bước chân "soạt... soạt...".

------------

- Sao rồi? - Gần đó, giữa lùm cỏ rậm rạp xuất hiện một đám người. Một nữ tử trang phục bần hàn đối lập với mái tóc vàng kim tuyệt đẹp. Đối diện nàng là một đám hắc y nhân.

- Ta đã cho hắn uống thuốc rồi... - Carol nhìn hắc y nhân, gương mặt sợ sệt. Đối diện với đám người này nàng trông như một con mồi đứng trước miệng hùm vậy.

- Tốt lắm! - Một tên tiến lên duỗi tay sờ vào mặt của nàng, đáy mât lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn khẽ nói:

- Cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy thù chuyện kia sớm muộn sẽ được người ấy bỏ qua thôi...

Sau đó liền rút tay lại, xoay người ra lệnh cho đám hắc y nhân:

- Giờ thì các ngươi hãy làm theo kế hoạch đã đề ra trước đó! Chờ ngày Menfuisu xuất chinh tấn công Ai Cập!

- Tuân lệnh!! - Cả đám hô. Carol đứng sau lưng tên hắc y nhân kia, thù hận nhìn hắn. Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian ngắn nữa, ta sẽ không phải chịu sự khinh miệt lẫn sai khiến của các ngươi.

Bàn bạc một chút xong đám hắc y đó liền rời đi, dẫn theo Carol. Ở nơi mà họ vừa qua không còn lại một chút vết tích nào. Vô ngân kỵ tuyết. Một lúc sau nữa, lính Ai Cập nhận được tin báo lạ đã tìm ra được Izumin nhưng lệnh bà thì không thấy tung tích. Vì vậy mà mọi nghi ngờ đều đổ dồn lên Izumin. Hittitle vô cớ chịu thêm một án oan. Anh bị đày vào thiên lao, bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở đó. Chuyện lúc trước, mơ hồ không rõ mấy. Tuy nhiên, anh lại nắm bắt được mấy thông tin lạ. Dù chưa rõ có phải thực hay không nhưng theo suy nghĩ và lý trí mách bảo anh, chuyện này đúng hơn bảy mươi phần trăm. Hơn nữa, Nubia có dính dáng đến chuyện này.

...

Quay trở lại lúc Menfuisu và Imhotep đến ngục thất.

" Keng... Xoạch... ". Cửa mở ra đánh thức hai người bên trong. Izumin lờ mờ mở mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia liền ngồi dậy. Cô cũng ngồi dậy theo.

Đúng như dự tính nhỉ?

- Lôi nàng ta ra tra khảo... - Menfuisu nhìn Izumin nghiến răng nói. Trong ngữ điệu ẩn nhẫn sự giận giữ cực điểm. Nhưng trong ánh mắt sắc lạnh kia là một biển thù hận, ai oán ngập trời và sự bình tĩnh lạ thường. Nộ khí tuôn như suối làm không khí ngục thất cũng tệ theo. Thường ngày đã u ám nay còn u ám hơn.

Izumin ngồi dựa vào tường, khẽ liếc mắt nhìn cô. Cô biết anh muốn gì, không nói gì nhiều liền tự giác đứng dậy đi ra ngoài. Binh lính bắt lấy cô, lôi đi.

Bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau song sắt, không gian lại trở nên tĩnh lặng. Izumin mãi nhìn về một hướng, đồng tử lấp loáng mâu quang. Một vai anh ba gánh nặng, đạo hiếu đạo thần đạo phu. Muốn bỏ vốn khó... Muốn nắm trọn cũng chẳng dễ dàng... ( Tác giả: Thật muốn cho anh làm tra nam. Izu: Ta đánh chết cô! * huơ tay *).

Ánh mắt thâm trầm, lơ đễnh trôi dạt về phương xa xôi nào đó. Ngục thất tối tăm không điểm sáng, số phận này có lẽ nào giống như vậy?

Không... Sẽ không...

Izumin tựa vào tường, lắng nghe những tiếng động nhỏ nhặt. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc dần.

- Hự... - Từ khóe miệng trào ra dòng máu đỏ đen lẫn lộn, lần nữa nhiễm huyết bạch y. Izumin nắm tay bóp lấy lồng ngực, cơn đau dữ dội truyền tới. Đầu gục xuống thở từng nhịp nặng nhọc, tay vẫn nắm chặt. Hồi sau mới ổn dần nhịp thở, bình tĩnh lại như cũ.

- Khốn kiếp!! - Anh nghiến răng, chửi thề một tiếng. Mái tóc bạc rối loạn, gương mặt có chút tái.

Đột nhiên...

- Hoàng tử... Hoàng tử... - Từ đâu có tiếng gọi lại. Anh lắng tai nghe rõ, giọng nói này hình như...

Sau song sắt, trong không gian đen tối dần xuất hiện một dáng người. Gầy gầy hữu lực, vô cùng gần gũi. Anh nhanh chóng nhận ra bóng hình đó, không ngần ngại mà gọi:

- Ruka?

- Hoàng tử... Người không sao chứ? - Quả là Ruka! Y nhìn thấy Izumin liền mừng rỡ, vội hỏi han. Cả người dí sát vào song sắt, hận chỉ muốn bẻ nó mà cứu anh ra.

- Ta không sao... - Izumin gắng gượng ngồi dậy. Ngữ điệu thanh lãnh ngày nào, trầm trầm ổn định. Nhưng Ruka vẫn tinh mắt nhìn ra sự bất ổn ở anh. Y nheo mắt nhìn kỹ, sắc mặt liền kém dần.

- Hoàng tử... Người... Bị làm sao vậy? Thần thấy, người không ổn lắm... - Ruka lay song sắt, dồn dập hỏi. Gương mặt khuất sáng lộ nét lo lắng, ngữ điệu bất an. Nhưng trái lại với Ruka, anh im lặng, mặt nghiêng đầu tựa vào tường. Đối với câu hỏi này không muốn trả lời.

Anh lặng thinh như vậy khiến Ruka càng lo hơn. Nét mặt dần trở nên nghiêm trọng, y có chút van xin mà nói:

- Hoàng tử... Người bị làm sao vậy ạ? Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Người mau nói cho thần biết đi!

- Im miệng!! - Đến lúc này, anh mới cất tiếng. Nhưng câu đầu tiên không phải câu trả lời mà Ruka muốn nghe. Tuy nhiên thấy Izumin tức giận như vậy, y nghĩ đã làm phiền đến anh liền tự giác dừng lại, không dám nói nhiều. Mặc dù lòng rất lo cho an nguy của anh nhưng Ruka biết giới hạn thân phận của mình. Bản thân phải tự biết có chừng mực.

- Ngươi biết tội chưa? - Izumin không liếc mắt lấy một cái. Lạnh lùng nhìn con dao găm trong tóc lâu nay, sắc loáng phản chiếu khuôn mặt của anh. Vật như chủ thuần một chữ "lãnh".

- Thần biết tội! Xin hoàng tử trách phạt!! - Ruka dập đầu nhận tội, tự trách nói. Lúc này, Izumin mới nhìn qua y, ném đi vật trong tay kèm theo một thứ khác. Ruka nhận thấy vội cầm lấy nó, ngầng đầu nhìn anh hỏi:

- Hoàng tử, cái này...

- Việc trách phạt đợi chuyện này xong ta sẽ xử sau... Còn bây giờ không phải ngươi muốn biết có chuyện gì sao? Vậy lại đây... - Izumin nhìn Ruka, khẽ nói. Anh đứng lên, bước từng bước về phía y. Lính canh có thể rất nhanh sẽ quay lại, phải tranh thủ.

- Kế hoạch của ta là muốn ngươi... đem cái này đến cho phụ vương ta... Bảo người chuẩn bị cho ta những thứ ta nói trong đây... Còn tại sao ta lại làm chuyện này, ngươi chỉ cần biết một điều, những điều ta đã, đang và sẽ làm thì không bao giờ gây hại đến Hittitle dù chỉ một chút... - Ánh mắt sắc lạnh khẽ nhu hòa đi một chút, lộ ra tia sáng ấm áp ở khóe mắt. Như lời đã hứa khi còn nhỏ, toàn lực bảo vệ và phát triển.

- Vâng... Thần hiểu rồi! Thần đi ngay đây thưa hoàng tử!! - Ruka nghe xong liền vui vẻ nói. Lòng dù có chút chưa ưng lắm với câu trả lời của Izumin nhưng vẫn chấp nhận. Bởi y hiểu rõ hoàng tử mình, ngài thế nào, làm ra sao đều sáng suốt hết. Ngài ấy, chính là lý tưởng của ta. Con người hết lòng vì nước tuy nhiên lại ít để ý đến bản thân mình. Thành ra khiến y lo như hôm nay cũng dễ thôi.

- Nếu phụ vương ta có hỏi hãy nói cho người biết câu nói nọ - Anh lại nói tiếp. Nhìn Ruka ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, nét mặt nghiêm túc và cẩn trọng. Dường như tầm vai trò của Ruka đối với anh là hết sức cần thiết và to lớn. Cho nên mới luôn giao cho y những trọng trách, nhiệm vụ quan trọng. Giống như chuyện này, đối với anh nó là một trong những mấu chốt đi nước đại, nắm thế cờ.

- Đi đi... - Dường như nghe thấy tiếng ai đâu đây, Izumin liền gấp rút kêu Ruka. Y cũng không nói nhiều nữa, cúi đầu hành kính liền dời đi. Trước khi đi còn không quên để lại tấm bản đồ.

- Hoàng tử... Thần nghĩ người cần cái này... - Ruka nói rồi chạy đi mất. Để lại Izumin lòng hơi thững người rồi cúi đầu lượm lấy tấm bản đồ kia, miệng khẽ nhếch, nói:

- Không hổ hai chữ bằng hữu nhỉ?

Cầm lấy tấm bản đồ, Izumin nhìn chút rồi cất đi. Cử chỉ này làm tóc anh khẽ rối loạn một chút, vùng y phục nhuốm máu lộ ra. May mắn không để Ruka thấy không lại có thêm chuyện. Tên đó... Chỉ khéo lo... (Tác giả: Anh chê người ta phiền thì tui cho Dia đến với Ram luôn nhé " hừ ". Izu: Tầm bậy, ta đưa người tiền nhé?. T/g: Okee! Có tiền thì người cũng thành tiên).

Lúc anh vừa cất đồ xong thì vừa vặn cửa sắt liền vang lên. Lính ngục dẫn Diana về tới.

Izumin nheo mắt nhìn, lòng hốt hoảng dần, bước dần về phía cửa ngục.

Cô bị thương?!

Ngục mở ra, Diana bị người đẩy vào, vô lực ngã xụi lơ vào lòng anh. Dường như đã bất tỉnh không hay. Hai tên lính kia làm xong liền dời đi, để lại cho cô và anh một ánh nhìn căm phẫn cực đỉnh.

Ôm lấy thân hình nhỏ bé, Izumin ôn nhu để cô dựa vào lòng mình, lo lắng mà cẩn thận xem xét từng vết thương. Dáng hài yếu ớt chồng chất vết thương, chằng chịt rướm máu. Trên làn da trắng muốt để lại những lằn ròi đỏ chói, huyết nhục lẫn lộn làm mờ con mắt. Đau đớn biết bao, chịu đựng thế nào mới qua nổi? Izumin thật lòng không dám nghĩ, lòng quặn đau kèm chút phẫn nộ. Dấy lên cơn tự trách bản thân. Không nên... Thật không nên...

Diana... Ta xin lỗi...

Xin lỗi...

Nâng niu lấy gò má Diana, anh đặt xuống đấy một nụ hôn nhẹ phớt như gió Xuân. Đồng tử nửa đau đớn nửa tự trách nhìn cô, lòng càng thêm xót. Hai tay khẽ khàng ôm lấy cô, muốn cùng cô nhắm mắt một chút. Nào ngờ hành động này lại khiến cô thức giấc.

- Ai vậy? Đây là... - Diana thẩn thơ nhìn. Anh không lên tiếng đáp lại cô chỉ khẽ vuốt nhẹ má đào. Đợi khi cô tỉnh hẳn mới nhẹ giọng nhắc nhở:

- Ngươi bị thương, để ta bôi thuốc... - Nói rồi liền lấy ra một lọ dược từ trong lớp y phục, xoay người muốn bôi vết thương. Nhưng cô lại cự tuyệt anh, chán ghét mà đẩy ra. Mặc kệ người có bao nhiêu thương tổn, vết thương đau đớn cũng không muốn anh quan tâm. Khuôn mặt mệt mỏi nhìn anh, hỏi khẽ:

- Ngươi hài lòng chưa? - Giọng khàn đục đi nhiều, Izumin không biết sao giọng cô bị như vậy. Cũng không trả lời câu hỏi của cô mà suy nghĩ chút. Nghĩ xong rồi lại có chút lo lắng, duỗi tay sờ trán cô, nóng rồi. Cô bị sốt, nóng như vậy.

Lần này, Diana cũng nhanh gạt lấy tay anh ra. Dường như không muốn anh chạm tới mình. Dứt khoát đứng lên, muốn đi. Anh nhìn hành động của cô lòng hơi giận nhưng vẫn kiềm chế, nói:

- Quay lại đây, ta bôi thuốc!

Diana bướng bỉnh không nghe, đi tới góc tù. Bước đi loạng choạng như sắp ngã tới nơi khiến Izumin lo ít nhiều. Đối với cô lòng giận nhưng không muốn phát tiết. Vì vậy liền đứng lên đi theo cô. Cái thân thể này, chăm sóc không tốt hại ai lo đây? (T/g: Gớm nhể, vợ mình thì cứ muốn lo. Còn mình thì không cho ai lo à?).

- Ngồi!! - Anh nắm lấy tay cô, ra lệnh. Cô kháng cự, vùng vẫy. Nhưng làm như vậy chỉ khiến anh càng thêm lửa giận mà thôi. Lòng sợ cô đau nên mới ôn nhu chăm sóc. Vậy mà cái con người này cứ không biết điều như thế!

- Buông ra!! - Cô mệt mỏi nói, ẩn nhẫn sự tức giận, nét mặt cau có. Anh biết cô đang cảm thấy phiền nhưng không làm không được. Không sức thuốc vết thương sẽ nhiễm trùng, như vậy không có lợi cho thân thể. Vì vậy mà lực đạo ở tay Izumin tăng thêm một chút, nắm chặt tay cô. Lần này dùng hai tay ôm người cô lại, ngồi xuống. Mặc cho cô có giãy dụa, phản kháng thế nào vẫn chịu đựng mà sức thuốc cho cô. Cũng vì nghĩ cô sẽ đau.

- Ngươi ngoan đi! - Anh lại nói. Một tay lấy thuốc, một tay bắt lấy cánh tay cô. Chăm chú, cẩn trọng bôi từng chỗ một. Lớp thuốc bôi lên vết thương mang lại cảm giác mát lạnh, sảng khoái đánh tan dần cảm giác đau đớn, dễ chịu hơn hẳn. Khiến cô đang cảm thấy mệt mỏi cũng dễ chịu đôi chút, bớt đau và thoải mái hơn. Cô ngồi im chấp nhận cho anh bôi thuốc. Không phải anh nói sai, cô nên bôi thuốc. Chỉ là, lòng vì giận anh chuyện lợi dụng tình cảm cô nên hễ gặp anh là tâm trạng không vui, muốn tránh né. Bây giờ là vậy nhưng vẫn còn yêu anh... Nhiều lắm...

Izumin nhìn cô thôi không giãy dụa nữa liền nhanh chóng bôi cho xong mấy vết thương. Song song, lòng lại nghĩ ngợi một chút. Có phải cô dần hết giận rồi không? Cô đang dựa vào lòng Izumin nên hai người không thấy mặt nhau được. Cho nên, anh cũng không dám nghĩ nhiều nữa.

Sau khi bôi thuốc xong, Izumin liền hỏi cô vài chuyện, là cuộc tra khảo hồi nãy. Anh hỏi là Menfuisu đã hỏi cô những gì. Cô chỉ trả lời sơ qua là mấy chuyện hôm bữa. Nhưng vì cô không nói lời nào nên bị y đánh bằng roi. Đau nhưng vẫn chịu! Bởi vì nửa không phải do cô làm nửa là ý của anh. Cho nên, im lặng là tốt nhất. Mấy tù nhân trước cũng vậy mà, im lặng để giấu đi sự thật. Làm vậy khiến người khác dễ tin rằng họ là hung thủ hơn. Cô chọn cách đó.

- Izumin, như ta đã nói... Ta sẽ làm việc ngươi giao... Đổi lại không được làm hại đến người vô tội... - Cô nhìn anh, mặt đối mặt. Người vô tội ở đây không chỉ là người dân Radiah mà còn là dân Ai Cập và nhiều người nữa. Vì suy cho cùng, họ không có tội. Kẻ có tội là hoàng gia và hoàng quyền, cái quy định bất bình đẳng thời phong kiến này.

Vả lại, cô chỉ giúp anh lần này nữa thôi. Sau đó, có lẽ sẽ không gặp mặt một chút... Lúc đi mới nhẹ lòng được.

- Được!! - Anh gật đầu. Ánh mắt chăm chú nhìn cô, mâu quang sắc bén muốn nhìn thấu suy nghĩ của người nọ. Làm gì cũng được trừ việc cô bỏ trốn...

Anh rất sợ điều đó. Đối với một người khi yêu là vậy. Rất sợ...

...

Ngục giam Ramah...

Tể tướng già đi ngang qua, Ramah nhìn thấy ông liền đứng dậy gọi:

- Tể tướng Imhotep!

Imhotep chậm rãi quay mặt qua nhìn hắn, vuốt râu hỏi khẽ:

- Hửm... Ngươi là tù binh đi cùng nữ tử kia sao?

- Ông... Gặp nàng ấy rồi? - Ramah đứng nhìn ông, biểu hiện kính trọng vạn phần. Đương nhiên đối với bậc tri thức cao thâm như ông hết sức quý trọng. Đừng nhìn hắn bề ngoài có chút thô kệch mà tưởng hắn nghèo tri thức, ngược lại là đằng khác. Nếu không cơ nghiệp là Radiah mấy năm qua sẽ sụp đổ mất.

- Phải... Ta mới gặp. Ngươi có chuyện gì muốn nói sao? - Imhotep giọng trầm trầm, ồm ồm hơi khàn. Đưa mắt tinh thông nhìn hắn. Dẫu Ramah chỉ là tù nhân bị người căm phẫn, ghét bỏ nhưng ông vẫn giữ một thái độ hòa nhã để nói chuyện với hắn. Điểm đó cho thấy ông đối đãi tù nhân không như người khác. Vì ông nghĩ, dù đó là tù nhân cũng có phẩm chất và cái tôi của họ. Là người phải bình đẳng mà nghĩ cho nhau. Nhưng điều này với hoàng thất thì chưa ổn mấy. Cho nên, ông cũng hạn chế cách hành xử này.

- Ta... có điều muốn nói... Về Nubia... - Ramah nhìn thẳng vào mắt ông, không chút e dè. Hắn nhìn ông rồi nhìn sang hai tên lính bên cạnh. Imhotep đưa mắt nhìn theo, hiểu ý liền phất tay cho họ đi.