Itachi lái xe tới công ty, để xe dưới tầng hầm rồi dùng thang máy cho chủ tịch mà đi lên. Đầu không ngừng suy nghĩ làm thế nào để cô muội muội ương ngạnh này đi theo lối sống tốt đẹp, nhìn mớ giấy tờ trên bàn thì bắt tay vào làm nhưng không thể tập trung nổi thì buông bút Xuống

" Lam thư kí, giúp tôi chuẩn bị một hồ sơ làm giáo viên ở trường Hoa Đại. Giao đến phòng tôi trong hai tiếng "

Itachi giao mệnh lệnh kèm theo thời gian hoàn thành, bất quá sức lực Lam Giang Dương dư sức làm việc này. Hai tiếng là quá tiện rãnh rỗi

Dập máy xuống Itachi bật khỏi cái ghế đệm lớn của mình mà hướng cánh cửa trong suốt nhìn xuống cảnh quan bên dưới, ngắm đến một hồi rất lâu 

Nhớ đến tập đoàn thành lập được năm năm, cao tám mươi tầng với hơn hàn ngàn người làm với một người sở hữu. Itachi nhìn cơ đồ của mình, cũng chỉ là nhất thời làm nên chẳng có hứng thú mấy, quan trong là làm nhiệm vụ rồi rời khỏi đây nhưng chí ít đã cho anh cảm giác sống lại. Khuôn mặt băng lãnh hiện lên ưu tư khó tả, anh cụp mi xuống rời khỏi căn phòng chủ tịch vào thang máy xuống tầng bảy mươi tám gặp Lam Giang Dương. Tầng này thuộc dành cho thư kí cao cấp trong ty, đương nhiên hơn nửa lầu là thuộc Lam Giang Dương vì anh là thư kí của Itachi còn lại là của người khác

" Ring ring "

" Nói.... "

Tại trường Hoa Đại

Tất cả cô kiêu cậu ấm kêu biết tin tức chủ tịch tập đoàn Thiên Bách đến chúc mừng Giang Thương Minh sinh nhật. Xem như có bao nhiêu kính nể khiến anh ta tự hào

" Nhìn kìa nhìn kìa, là Giang học trưởng. Thật đẹp trai a " Nữ A

" Thật đẹp, còn hảo tốt phong độ chiếm bao trái tim nữ tử. Học giỏi gia thế cao, nghe nói còn có quan hệ với Thiên Bách chủ tịch nên được chúc mừng hôm kia " Nữ B

" Thật muốn được làm Hoa học tỷ sánh vai với Giang đại học trưởng " Nữ C

" Có mà làm mơ, người ta xinh đẹp tựa tiên nữ " Nam B cóc đầu C dạy bảo

" Nhưng vẫn thích mơ đấy, cậu cấm tôi " Nữ C phản bác lại

Hoa Nhiên Nhiên và Giang Thương Minh nắm tay cười đùa hạnh phúc với nhau đi trên hành lang với nhiều ánh mắt của đám tiểu học bối năm dưới thì cười nhẹ. Tựa khung cảnh lãng mãn này đều không bị nhúng chàm

Hoa Nhiên Nhiên nắm tay Giang Thương Minh đi vào thư viện sách cùng nhau học tập, vì chỉ mới năm ba nên cầm phải cố gắng. Một tháng sah trường sẽ tổ chức thực tập cho ainh viên tại công ty, ai có năng lực thì sẽ được tuyển vào công ty cao nên cần phải chú tâm

Hoa Nhiên Nhiên nhìn người đàn ông của mình anh tuấn rạng ngời có nụ cười ấm áp xua tan cái lạnh khiến nhiều cô gái ao ước, ước mong nhưng chính tối đêm đó cô lại mơ cảnh xuân tình mình nằm dưới thân người đàn ông lần đầu gặp bị thao, tỉnh dậy bất quá là dịch trắng chảy ướt qυầи иɦỏ

Dùng gia thế tầm cao của mình tìm kiếm nhưng lại là một mảng trống không, cảm thấy một ngày dường như mình bị bức đến điên rồi nhưng nhớ lại bên cạnh còn có một người đàn ông vì mình mà làm mọi thứ mọi thứ thì bình tĩnh lại

" Nhiên nhi, em sao thế "Giang Thương Minh nhìn thân ái của mình mất hồn đôi mắt lơ đãng suy nghĩ thì lay nhẹ hỏi

Hoa Nhiên Nhiên hồi hồn nhìn Giang Thương Minh say say nhìn mình thì chợt giật mình, cảm thấy có lỗi vì suy nghĩ vậy. Bàn tay mềm mại nắm tay Giang Thương Minh cười lên khiến cho các nam nhân trong thư viện ngộp choáng ngất ngây

" Chị Mễ Mễ, chị hỏi xem. Vì cớ gì Giang tiền bối không thích em mà thích Hoa Nhiên Nhiên kia, em gia thế có nhan sắc có nhưng vì cớ gì " Hoắc Tuệ Bách song song đi cùng nữ nhân xinh đẹp có sức hút mị hoặc khắp người, đôi môi đỏ mọng căng nước hấp dẫn với đôi mắt xanh quyến rũ. Khoác trên người bộ đồ tây váy ngắn dài qua mông ba vòng quyến rũ thu hút bao nhiêu nam sinh nhìn tới

Nữ nhân nhìn Hoắc Tuệ Bách, mở giọng câu nhân:" Thế gian nhiều người cớ hà chi phải hy sinh một khu rừng vì cành cỏ dại. Chị khuyên em nên tìm người khác "

Dương Mễ Mễ nói với cô em họ của mình, trên tay ôm sắp tài liệu còn tay kia đẩy cao gọng kính nghiêm túc khuyên giảng

Hoắc Tuệ Bách nghe thế thì không chịu nghe:" Nha--- tại sao chị hai mươi tám vẫn chưa lấy chống. Không phải chờ đợi cái người mà chị nói tương tư hồi mẫu giáo sao, tình yêu trẻ con. Lại chạy đi làm giáo sư ở trường này, tính cô đơn một mình mà khiến các thanh niên khác chỉ ngắm nhìn nhưng không được ăn thôi à "

" Tuệ Bách, em không hiểu "

" Hiểu, hiểu cái gì. Hiểu là chị đang thích một người từ hồi mẫu giáo? " Hoắc Tuệ Bách biễu môi rồi nhanh chân đi trước nhưng vừa định bước vào thư viện thì thấy cảnh tượng nam nữ thanh tú xinh mị nắm tay nụ cười ai ái với nhau khiến bao nhiều người nhìn lấy hâm mộ nhưng Hoắc Tuệ Bách chính là một cảnh móng tay đâm vào da thịt, răng nghiến lại với ánh mắt phẫn nộ kìm nén muốn tới hét lên một tiếng

Dương Mễ Mễ nhìn cảnh này thì nhìn cô em họ mình, quả thiệt như dự đoán. Lại muốn điên lên mà như ăn tươi nuốt sống nên nhanh đưa sấp tư liệu cho thủ thư xong thì nhanh chân lôi kéo cô ra khỏi thư viện 

" Chị Mễ Mễ bỏ em ra " 

" Bách nhi, ngoan ngoan đừng nhìn nữa. Nhìn càng thêm phiền thôi " 

" Chị nhưng ... " 

Ồn ào làm nhiều người chú ý kể cả Giang Thương Minh và Hoa Nhiên Nhiên cũng chú ý tới, nhưng đối với một người được miêu tả có nét lạnh lùng như Hoa Nhiên Nhiên nào để ý đến nàng nhưng chỉ có Giang Thương Minh quan tâm đến vì từng xem Hoắc Tuệ Bách là bạn 

" Sao thế Tuệ Bách, em là làm sao mà cùng Dương giáo sư lớn tiếng nhau " Giang Thương Minh đồn vang nổi tiếng là một người ôn nhu, đương nhiên vẫn là nhỏ nhẹ nở nụ cười hiền hỏi han quan tâm. Cũng chính vì điều đó mà mà một thời gian sau Hoắc Tuệ Bách mới đem lòng thương Giang Thương Minh nhưng đáng tiếc chậu này lại chứa một bông hoa xinh xắn rức rỡ thu hút nhiều ông mật

" Hoắc tiểu học đồng, em là như thế nào " Nhìn Hoắc Tuệ Bách đương nhiên là thích Giang Thương Minh hay thậm chí là cả ngành kinh tế đều biết là nàng thích hắn ta nhưng Hoa Nhiên Nhiên tự tin rằng chính mình có sức quyến rũ không để Giang Thương Minh lừa dối (P/s: Vậy cưng cắm sừng người ta thì được )

Hoắc Tiểu Bách sợ hãi lùi bước buông tay khỏi Dương Mễ Mễ, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn đôi nam nữ trước mắt nhưng lại trong lòng không kiềm được muốn hét thật to lên cho vơi đi uất ức nhưng lại không thể. Đôi môi rơi run rẩy muốn rời đi nhưng lại bị trụ lại như có hàng tấn sắt xích lại ở chân

" Tiểu học đồng Hoắc, em không sao chứ " Hoa Nhiên Nhiên lặp lại câu trước, bàn tay chìa ra trước mặt Hoắc Tiểu Bách như muốn giúp đỡ nhưng lại bị gạt phăng đi

" Nhìn đi, thật không biết điều. Hoa học tỷ giúp cô ta thế mà lại không biết điều gạt phăng đi " 

" Đúng là ương ngạnh tiểu thư " 

Mọi người nhìn thế thì bàn luận xì xào bàn tán, Hoa Nhiên Nhiên cảm thấy bàn tay mình bỗng đỏ lên vội giấu ra sau khiến Giang Thương Minh chú :" Nhiên Nhiên, em làm sao thế "

" Em không sao, đừng ... "

Bàn tay sau lưng bị phơi bày ra trước mắt mọi người, nhìn mềm mại trắng nõn mảnh khảnh nay lại bị đỏ lên khiến người ta thương tiếc không ngừng, miệng càng thêm chỉ trích Hoắc Tuệ Bách còn vô tâm không cảm ơn còn làm thương tích

" Tuệ Bách, mau rời khỏi đây. Ngoan nào em " Dương Mễ Mễ đứng phía sau vội khuyên can nàng mau rời đi nhưng lại không thể lung lay được

" Chị Mễ Mễ, là cô ta làm trước. Rõ ràng là giả vờ vô hại chẳng khác nào diễn kịch, chính em không cần cô ta giúp đỡ. Em chỉ hất nhẹ đâu đến rõ đến thế "

" Tuệ Bách, vô lễ. Mau xin lỗi Nhiên Nhiên cùng Dương giáo sư, nếu không đừng trách chuyện gì đến " Giang Thương Minh rống lên một tiếng hướng Hoắc Tuệ Bách hét lên khiến cho mọi thứ đều im lặng. Nàng im lặng trơ mắt nhìn khuôn mặt ấy, vẫn là như thường ngày nàng ngắm nhưng sao lại khác đến thế

Ánh mắt hung dữ cùng khí thế khiến người khác sợ hãi

Nàng muốn khóc, khóc thật nhiều nhưng lại không thể. Nó bị nghẹn đến đau đớn

Cả người tự nhiên bỗng nhẹ hẫng đi,cảm nhận là mình bị bế đi trên một cánh tay rắn chắc. Ngước lên nhìn thì là thấy một đôi mâu hổ phách sắc bén thâm trầm đang nhìn mình đôi mày rậm kiếm kiên nghị và đôi môi mỏng. Góc nghiêng phía gương mặt tựa điêu khắc tạc tượng đến hoàn mĩ

Itachi không ngờ nghe nội tình báo Hoắc Tuệ Bách bắt gặp hai nam nữ chính thâm tình từ thủ hạ thì vội chưa kịp mặc áo vest đen ở ngoài đến nên chỉ mặc cái áo sơ mi tay áo sắn đến cùi chỏ thì đã vội đến khiến hai cánh tay cơ bắp căng tràn với vài đường gân ẩn hiện dưới lớp hình xăm từ đầu đến các ngón tay, mỗi ngón đều là một hình hay một chữ cái trải dài qua lớp sơ trắng có thể thấy hình xăm trải dài đến cổ là một cánh đen cùng đâu lâu hắchắc. Mái tóc nâu vài sợi rủ xuống đôi mắt sắc bén khiến nó càng thêm ôn hòa khi nhìn Hoắc Tuệ Bách

" Xin lỗi, anh đến trễ "