Khuynh Ảnh nắm lấy tay của Inu Yasha, Inu Yasha hé ra khuôn mặt đỏ, lớn tiếng « Ngươi nắm tay ta làm gì! » « Không được sao Vậy thôi.

» Khuynh Ảnh nói xong buông tay. Inu Yasha thấy Khuynh Ảnh buông tay, lập tức giữ chặt lấy tay Khuynh Ảnh, không được tự nhiên nói « Ta nắm tay ngươi.

» Khuynh Ảnh thấy bộ dáng Inu Yasha khẩn trương kéo tay hắn, tâm không khỏi ấm áp một trận, ha hả cười ra tiếng, ánh mắt giống như Nguyệt Nha (trăng non) mị lên, lộ ra ý cười.

Vốn đưa lưng về phía Khuynh Ảnh, lúc này nghe thấy tiếng cười, Inu Yasha liền quay đầu lại, có điều khoảng cách giữa Khuynh Ảnh và Inu Yasha quá gần, cho nên khi Inu Yasha quay đầu lại vừa vặn cùng đôi môi của Khuynh Ảnh gần sát vào nhau.

(Aaa~ >///<) Hoàng hôn buông xuống, hình ảnh hai thiếu niên khẽ hôn nhau như một thước phim quay chậm, giây tiếp theo Khuynh Ảnh liền vội vã quay đầu, vung tay, trên khuôn mặt bạch ngọc thản nhiên nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

‘ Thật mềm, lại ngọt nữa.’ Đây là ăn vụng đậu hủ không công đi, cẩu cẩu nào đó nghĩ.

« Đó là chuyện ngoài ý muốn đi.

» Đây là được ăn vụng lại còn tìm cớ của cẩu cẩu nào đó.

« Cái kia, Inu Yasha, chúng ta còn phải trở về chuẩn bị vật phẩm mừng năm mới nữa.

» Đây là sự cố gắng quên đi chuyện nào đó của Khuynh Ảnh.

« A, a, chúng ta vẫn là nên đi nhanh đi.

» Đây là sự hiểu ra của Inu Yasha, nghĩ như thế nào làm cho Khuynh Ảnh yêu thương hắn, đúng, chính là yêu thương hắn.

Hồi tưởng lại lúc Khuynh Ảnh và Inu Yasha cùng hôn môi, Inu Yasha hiểu được cảm tình hắn dành cho Khuynh Ảnh chính là yêu, thật không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng nói vậy nhưng trong thời gian ngắn mà đã yêu thượng một người thì thật không có khả năng a, nhưng cái chính là hắn biết mình đã yêu thượng người ta.

Từ trước, hạt mầm nho nhỏ lén lút chôn sâu tận đáy lòng hắn, rồi chậm rãi sinh sôi nảy nở, sau đó trở thành một cây đại thụ chọc trời, vì hắn mà cười, vì hắn lạnh lùng, vì hắn thẹn thùng, thậm chí vì hắn mà đôi khi phúc hắc một chút, hết thảy những điều đó hắn đều yêu.

Hắn thà rằng mất đi hết thảy để được ở bên cạnh người đó.

Hắn ước gì thời gian hãy ngừng trôi, làm cho Khuynh Ảnh thuộc về hắn, bất quá hiện tại xem ra Khuynh Ảnh đối với hắn không phải là không có cảm giác, Inu Yasha nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khuynh Ảnh nhiễm lên một tầng đỏ ửng, thầm cười trộm.

(Ô ô bé Inu cuối cùng cũng ngộ ra rùi a *tung bông*) « Ta dẫn ngươi đi.

» Inu Yasha nhẹ nhàng nắm lấy tay Khuynh Ảnh, tay Khuynh Ảnh sao vẫn là nhỏ như vậy, Inu Yasha quyết tâm bồi bổ Khuynh Ảnh thật tốt mới được, có điều là hắn không biết nấu cơm a, thật là phiền toái.

(Cố lên bé ~ Muốn chinh phục trái tim người yêu trước hết phải chinh phục dạ dày của họ a).

« Nga, hảo, được rồi.

» Đây là Khuynh Ảnh vừa trải qua sự kinh hách quá lớn đến nỗi nói năng không được lưu loát (bị cà lâm).

Khuynh Ảnh cảm thấy Inu Yasha có gì đó thay đổi, nhưng có lẽ hắn không nên hỏi là tốt hơn.

« Chúng ta về nhà đi.

» Inu Yasha nói, về nhà, là tổ ấm thuộc về bọn họ a.

« Ân.

» Khuynh Ảnh nhẹ nhàng đáp, tựa như không có chuyện gì phát sinh, bất quá lại cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi.

(Ta hy vọng bé Khuynh không bị trì độn trong mặt này) Có điều, rốt cuộc là cái gì thay đổi thì Khuynh Ảnh không thể nói rõ được, hắn không muốn nghĩ nhiều, chỉ hy vọng cuộc sống hiện tại cứ được duy trì như vậy là tốt lắm rồi, bình bình ổn ổn vượt qua.

« Khuynh, ta về sau gọi ngươi là Khuynh được không » Inu Yasha nghĩ rằng muốn để Khuynh Ảnh yêu thượng hắn thì điều quan trọng nhất là phải tạo sự gần gũi mới được.

Khuynh Ảnh nghe như thế, cũng không cảm thấy gì, không phát hiện ra tâm tư của Inu Yasha, cười cười đáp « hảo nha.

» Hoàng hôn buông xuống, dáng người Khuynh Ảnh và Inu Yasha càng lúc càng xa, bóng in dài trên mặt đất, thái dương ánh lên màu vàng nhạt hiền hòa như đang chúc phúc cho họ.

Cảnh tượng này, không biết có khả năng duy trì được bao lâu.