Hỏa quỷ vương A tỳ chỉ cảm thấy trước mắt mình vừa hoa lên một cái, bản thân đã đứng trong vũ trụ tinh không rộng lớn chơi vơi.

Áp suất khí quyển đột ngột thay đổi khiến hắn không kịp điều chỉnh hô thấp, thân thể quái thú khẽ run lên một chút, nổi đầy gân xanh rồi nhanh chóng bình ổn trở lại. Hắn cất giọng khàn khàn:

“Đây là… phản lĩnh vực.”

“Hóa ra mặt trăng đen lúc đó là đền thờ của ngươi.”

“Ngươi chém đứt A tỳ ngục ra khỏi ma giới là để viết lại quy tắc cho nó.”

Lơ lửng trước mặt hắn, Linh mặc Thanh long chiến giáp, tay cầm Bạch hổ phượng hoàng kiếm và huyền vũ thủ lơ lửng phiêu phù, trang phục và mái tóc không gió vẫn bồng bềnh bay lượn thản nhiên nói:

“Đúng vậy, thần mạch ban cho thần chúng khả năng kiểm soát không gian. Lĩnh vực thanh đồng giúp kiểm soát tiểu vũ trụ nội tại, tạo ra giác quan thứ bảy giúp bộc phát chiến lực vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể. Lĩnh vực bạch ngân có thể kiểm soát khoảng mười mét không gian quanh người, tạo thành vùng võ lực cực hạn khống chế. Lĩnh vực hoàng kim là mạnh nhất, đưa một lượng lớn năng lượng của tiểu vũ trụ trong cơ thể ra bên ngoài thế giới, viết lại thực tại, tự định ra quy tắc… Thế nhưng, đây chưa phải cách làm tối ưu nhất. Thần tộc chỉ cố gắng tìm cách đưa năng lượng tiểu vũ trụ bản thân ra bên ngoài, lại không hề nghĩ đến làm ngược lại.”

Cô nhìn hỏa quỷ vương, cười lạnh nói:

“Thay vì thế, tại sao không đưa đối thủ của mình vào bên trong !? Đây mới là nơi năng lượng tiểu vũ trụ được sử dụng tối ưu nhất.”

Hỏa quỷ vương gật gù nói:

“Ra là thế, nhưng ngươi lấy đâu ra tiểu vũ trụ để kết nối với thần mạch !?”

Linh thản nhiên nói với giọng không mặn không nhạt:

“Vấn đề này lại phải nói đến bốn món bảo khí của ta. Ngươi nghĩ tại sao ta phải mất công triệu hồi chúng đến đây !?”

Hỏa quỷ vương nheo mắt, ánh mắt hắn chuyển sang màu vàng kim với vô vàn ký tự xoáy tròn bên trong. Dựa vào ánh mắt đặc hữu này, hắn dễ dàng phân tích ra căn nguyên của mọi thứ, thậm chí thấy được từng đường vân thần mạch xây dựng lên không gian này, và tìm ra căn nguyên của nó… từ bạch hổ bảo khí.

“Tiểu vũ trụ thật quen thuộc…” Hỏa quỷ vương lẩm bẩm, sau cùng mắt hắn mở lớn, rít lên.

“Izanami, con đàn bà khốn kiếp !!!!! Quân phản bội khốn nạn !!!!”

Linh đưa bạch hổ phượng hoàng kiếm lên, ánh sáng từ lưỡi kiếm trắng ngần phản chiếu trong đôi mắt đen láy, cô từ từ nói:

“Một nửa năng lực của Izanami phong ấn trong bạch hổ bảo khí, khiến cho giới hoàng vị của Orochi truyền thừa không đầy đủ, khiến hắn phải khởi động nội chiến thần tộc để tranh đoạt thế giới lực rồi lại thất bại ê chề, không đúng với kế hoạch của các ngươi rồi nhỉ. Nhưng chưa hết đâu, những cái mà các người không kiểm soát được vẫn còn nhiều lắm.”

Vừa nói, bộ giáp thanh long trên người vang lên một tiếng long ngâm chấn động, tiên khí hùng hậu tuôn ra như thủy triều, khiến không gian xung quanh nhuộm xanh bởi vô số hạt linh tử nhỏ li ti bập trùng như đom đóm.

Hỏa quỷ vương trợn mắt, ngạc nhiên thốt lên:

“Đế uẩn tiên uy !!!! Tiên đế !!! Ngươi…. Tiên linh lực tinh thuần như vậy chỉ có tiên đế mới dưỡng ra được…. ngươi lấy thứ này từ đâu !? Rõ ràng chính tay ta đã….”

Linh ngắt lời hắn:

“Đã phong ấn cơ thể của tiên đế, đánh linh hồn hắn vào vòng luân hồi đúng không !? Sau đó để một kẻ giả mạo ngày bên ở cạnh, hút dần đi tiên linh khí và thế giới lực mà hắn chưởng quản !?”

Hỏa quỷ vương không đáp, chỉ hừ lạnh, Linh tiếp tục nói:

“Tiên đế là cổ giới hoàng, bất tử bất diệt, ngươi không giết được ông ta, cũng không dám phong ấn hoàn toàn, sợ ông ta dùng thế giới lực bất chấp tất cả đánh vỡ xiềng xích, nên chỉ có thể khiến linh hồn ông ta luân hồn, mất hết ký ức tiền kiếp, coi như cổ giới hoàng tiên đế đã không còn tồn tại nữa. Thế nhưng, luân hồi… chính là có kiếp sau phải không !? Giống với trường hợp của ta, chính là kiếp sau của Kiều Nguyệt Nga, tuy không phải là cô ta, nhưng vẫn có thể sử dụng những gì cô ta để lại.”

Hỏa Quỷ Vương nghiến răng nói:

“Ngươi tìm được kiếp sau của tiên đế !?”

Linh chỉ vào bộ giáp trên người mình:

“Là thanh long tìm được, không phải ta. Thứ này còn có tên gọi khác là Hậu Nghệ Cung, trước đầy từng là vật tùy thân của tiên đế, có lẽ chẳng ai tính được, ông ta đã sớm biết tới sự hiện diện của các người, tự để lại đường lui cho chính mình, một nửa sức mạnh cũng được để lại tại đây, trong thanh long cung. Sau đó nhờ Trương Chân mang nó tới nhân giới cất giấu. Tiên linh khí từ thanh long cung cũng khiến cho người trái đất có thể tu chân, thành lập Ngạo Thiên Môn. Sự việc sờ sờ ra như vậy, chẳng qua do nhân giới quá nhỏ yếu, nên các ngươi không thèm để mắt tới mà thôi. Sau này một phân thân của Kiều Nguyệt Nga đã theo chỉ dẫn của nó tìm tới linh hồn tiên đế bị luân lạc, đưa nó về Ngạo Thiên Môn, để uẩn tiên uy của tiên đế hiện tại có thể cho ta mượn dùng một lần.”

Cô tiếp tục nói với điệu cười giễu cợt:

“Chắc ngươi cũng không biết, mấy năm trước, một phân thân khác của Kiều Nguyệt Nga cũng quay trở về từ phật giới, mang theo đạo niệm của phật tổ trong phượng hoàng kiếm, biến nó thành một thứ vũ khí nhân quả, có thể chém đứt mọi liên kết trên đời. Trong vạn thế hồng liên có một viên xá lợi thứ hai của phật tổ, đích thân đại quan âm giao nó cho bọn ta. Bởi vậy, phượng hoàng kiếm giờ cũng là vật chứa của một nửa cổ giới hoàng phật tổ phật giới. Kết hợp với một nửa ma lực của Lục Vân Tiên ta lấy được và chứa trong Huyền Vũ, và bản thể của Kiều Nguyệt Nga là sản phẩm đắc ý nhất của Long tộc, cũng từng là một giới hoàng chân chính.”

“Ta… mang trong mình năm phần “một nửa” của năm giới hoàng từ năm thế giới khác nhau.”

“Thần lực tiểu vũ trụ kiến tạo không gian, phật giới niệm lực cắt đứt toàn bộ liên kết của nó với thế giới lực. Long lực chưởng khống nguyên tố, tiên khí trải rộng tinh thần, ma lực hộ thể. Trong thế giới này, ta toàn quyền khống chế không gian, năng lượng, vật chất và ý thức bản thân. Ta là tồn tại tuyệt đối. Dùng để giết một tồn tại dị vật như ngươi. Liệu có đủ không !?”

Khuôn mặt “quái vật” của Hỏa Quỷ Vương không thể hiện được nhiều cảm xúc, thế nhưng từ ánh mắt căm phẫn tột độ, có thể thấy được sự tức giận bùng cháy trong hắn. Dẫu vậy, chẳng ai biết được, trong thâm tâm hắn đang nghĩ gì. Nghi hoặc, sợ hãi, phẫn nộ, xấu hổ, khó chịu, tất cả dù không thể hiện ra ngoài bởi khả năng khống chế tinh thần cực kỳ tốt, nhưng không thể hiện ra, không nghĩa là không có. Hắn chỉ cất giọng lạnh lẽo trả lời:

“Sức mạnh vay mượn tạo ra một thế giới giả tạo, đã tự cho mình là tồn tại bất hủ rồi !?”

“Tính toán khá lắm, dưới con mắt của vô số “người giám sát” vẫn có thể tập hợp được nhiều lực lượng như vậy. Thế nhưng….”

Hắn dẫm chân xuống, hư không nứt ra, không gian của thế giới thật cũng không thể chịu nổi phá hoại cấp độ cận giới hoàng, không gian giả tượng này lập tức chấn động.

“Cho dù toàn bộ giới hoàng xuất hiện ở đây, đối với ta cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thứ hàng mượn giả tạo như ngươi, một con rối tự nắm được một sợi dây điều khiển mình thì có thể bước đi bao xa !?”

“Vô nghĩa.”

Sau tiếng thét gào, thân hình của hắn đã xuất hiện trước mặt Linh, nắm đấm rực lửa đỏ nặng nề giáng xuống.

“Vô nghĩa chính là sự chống trả của ngươi.” Linh lạnh nhạt đáp, nắm tay cũng co lại thành quyền, co người bật ra một cú đấm chớp nhoáng.

Cực tinh huyền vũ, toái tinh kích.

Ma lực trong thể nội bùng phát, từng đường gân dẫn theo ma lực khiến cánh tay mạnh mẽ đột biến, ma lực dồn nén kích động tự va đập vào nhau trong thành kinh mạch vô số lần trước khi bạo phá ra ngoài, hình thành một cú đấm hủy diệt mang theo sóng chấn động siêu tần, vững vàng tiếp lấy nắm đấm của Hỏa Quỷ Vương.

Dư lực trùng kích khiến cánh tay hắn phát ra tiếng nứt vỡ ghê rợn. Bả vai hắn nứt toác, cả cánh tay cong queo không ra hình thù gì rồi bạo trướng, nổ tung thành mảnh vụn. Quyền uy vẫn chưa xả hết từ bả vai đã tan nát của hắn tiếp tục đánh về phía sau, đánh vào vô số ngôi sao khác.

Hạch tâm ngôi sao bị đánh vỡ, bề mặt lún xuống chạm tới hạt nhân, lại bị lực nổ bên trong ép ra ngoài, xung đột kịch liệt khiến cho ngôi sao nhỏ nát bét ngay lập tức, ngôi sao lớn thì méo mó biến dạng, tạo rahàng loạt vụ nổ siêu tân tinh, nhấn chìm Hỏa Quỷ Vương vào ngập tràn khói bụi.

“Ta đã nói rồi, trong thế giới này, ma lực mang lại lực lượng của ta là tuyệt đối. Ngươi muốn so lực lượng với ta, mới là vô nghĩa.”

Hỏa Quỷ Vương bị chấn bay ra đằng sau, xuyên qua vô số ngôi sao đang phát nổ, lưng đập mạnh vào một ngôi sao nhỏ, chấn động khiến nó rung rinh lệch quỹ đạo. Toàn thân cháy xém bốc khói dữ dội, hắn phẫn nộ gầm lên, thân thể nhanh chóng biến thành khổng lồ. tốc độ bành trướng vượt qua ánh sáng, khiến chỉ trong chớp mắt thân thể của hắn đã lớn bằng cả ngàn chòm sao, đầu đội tinh không, chân đạp vũ trụ. Năng lượng trong cơ thể cũng kịch liệt dâng trào, một góc vũ trụ sáng lên rực rỡ.

Khoang miệng như cá xấu há rộng, một chùm năng lượng rực rỡ ngưng thụ, mật độ dày đặc khiến người tạo ra lực hút xoắn ốc kéo theo vài ngôi sao vào trong rồi bị mài thành bột phấn tiêu toán thành vô số quang điểm li ti.

Hắn nhắm chặt vào thân ảnh Linh đang lơ lửng cách đó vài hệ sao, dồn lực bắn ra một tia năng lượng hủy diệt thiêu rụi hoàn toàn tất cả hành tinh nằm trên lộ trình.

Trước mắt Linh là một đoàn năng lượng sáng ngời, vũ trụ đêm đen đã chằng còn thấy đâu, cứ để mặc tia năng lượng này kéo dài, có lẽ nó cũng dám đục xuyên phiến vũ trụ này lắm.

Cô xoay thanh kiếm trên tay thành tư thế cầm ngược, cả người trùng xuống như một con hổ rình mồi, năng lượng thần mạch trong cơ thể trải rộng, kéo dài tới mỗi phiến không gian, huy động sức mạnh tiểu vũ trụ nội tại tụ tập trói buộc trên lưỡi kiếm bạch hổ, khiến nó sáng lên long lánh.

“So năng lượng, ngươi cũng không có cửa.”

“Cực tinh bạch hổ, ngân hà trảm.”

Ánh kiếm chém ra, kéo theo một lớp không gian rộng lớn từ tứ phía dồn ép, kéo theo tất cả các chòm sao trong dải ngân hà, hình thành một đường kiếm ngôi sao trải dài đẹp mắt, nhẹ nhàng xẻ đôi luồng lực lượng của Hỏa Quỷ Vương trong chớp mắt.

Hỏa quỷ vương trợn mắt nhìn đường kiếm lăng lệ mang theo vô số tinh tú từ dải ngân hàng đi qua cơ thể khổng lồ của mình. Giống như một dòng sông tinh vân mang theo vô số đá ngầm thô bạo tràn lên người hắn, đánh cho cơ thể hắn tứ phân ngũ liệt. Từng tế bào trong cơ thể đều bị năng lượng thiêu hủy chấn nát đến từng hạt nhỏ nhất, những mảnh cơ thể này giãy lên bất cam như đuôi thạch thùng rồi bốc cháy xèo xèo. Một ngọn lửa màu trắng lạnh lẽo bám trên từng tảng thịt vun âm ỉ thiêu đốt đến khi tàn tro cũng không còn.

Linh thu kiếm, liếc mắt nhìn về một dải ngân hà khác, lạnh nhạt nói:

“Biết ta sở hữu nguyện lực có thể chém đứt toàn bộ liên kết nên quyết đoán bỏ đi một phần thân Hỏa Quỷ Vương này, ngươi cũng không còn tự tin nữa nhỉ !?”

“Thế nhưng cho dù ẩn trốn kỹ đến mấy cũng vô ích. Ngươi vẫn đang ở trong thế giới của ta. Ở đây, ta là tuyệt đối, toàn tri, toàn năng.”

Linh lực từ thanh long giáp tràn ra ngoài, hình thành mấy triệu mũi tên lơ lửng xung quanh, chỉ với một cái liếc mắt, lệnh bắn đã được kích hoạt, mưa tên như châu chấu xuyên toa không gian bắn sang dải ngân hà kế bên, ngay trong hư không truyền ra vô vàn tiếng kêu thống khổ.

“Thần thức tiên tộc mạnh nhất lục đạo, so linh hồn và ý thức với ta, ngươi cũng không có cửa thắng đâu.”

“Từng mũi thanh long tiễn sẽ tìm đến từng mảnh thần thức ngươi phân chia, tìm diệt tất cả.”

“Ta đã nói rồi, hôm nay toàn bộ sẽ kết thúc.”