Đến không đúng lúc rồi.

Takeshi âm thầm hối hận, nếu hắn đếm sớm chừng một phút thôi, không chừng có thể sơ múi được một phần tinh hoa huyết nhục kia cũng nên, hoặc nếu đến trễ một chút, không nhìn thấy gì cả, người trước mắt này vừa hấp thụ được một con mồi tạm thời cũng sẽ không tìm thêm phiền toái mà từ từ hưởng thụ thành quả đã.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, Takeshi xuất hiện đúng lúc Trung Thành vừa hấp thụ hoàn toàn tinh phách và siêu năng lực của con mồi, lập tức dẫn đến địch ý mãnh liệt.

Người này đứng đây bao lâu rồi, có nhìn thấy cách hắn ra tay hay không !? Có phải cũng đã theo dõi cùng con mồi với hắn hay không !? Còn đồng bọn nào quanh đây hay không !?

Trung Thành lắc đầu, không muốn suy nghĩ quá nhiều, tránh mất bình tĩnh, lập tức ra dấu muốn rời đi.

Ngược lại với mong muốn của hắn, Takeshi từ từ chĩa kiếm lên, địch ý thể hiện rõ ràng qua ánh mắt.

“Ngươi đang bị thương.” Trung Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Takeshi nói. Hắn đã xong việc, không muốn đánh nhau vô nghĩa.

“Có người bị thương nặng hơn ta, cần tinh hoa huyết nhục đễ chữa trị.” Takeshi khó khăn đáp, lúc này ai muốn đánh nhau làm gì, chẳng qua nghĩ tới tình trạng của Shirayuki và hồi tưởng lại quá trình hấp thụ tinh hoa huyết nhục của Trung Thành, hắn cảm thấy cách này có thể kéo lại mạng sống của cô, vì vậy không muốn cũng phải đánh.

“Nó chỉ là thuốc bổ, ngươi cho người bệnh nặng hấp thụ thì kết quả chưa chắc đã tốt đẹp gì đâu. Giống như xương sườn bị gãy lại uống thuốc mọc xương, kết quả là hai đoạn xương gãy sẽ phát triển ra đâm loạn xạ, chết chắc.” Trung Thành kiên nhẫn giải thích.

Takeshi thở dài nói:

“Ta không còn cách nào khác.”

Trung Thành nghe ra sự bất lực trong lời nói của hắn, gật đầu rồi đi tới nhặt lên con dao quân dụng của mình, cán dao đã bị nung chảy, nhưng con dao vẫn dùng được, hắn lấy ra một bó vải quấn quanh chuôi dao rồi đưa nó ngang người.

“Không ngờ trên đảo này vẫn có người muốn chiến đấu vì người khác. Ngươi rất đáng tôn trọng. Đến đây đi.”

“Cám ơn.”

Takeshi gật đầu hụp người xuống làm ra thức khai đao, đặt lưỡi kiếm ngang hống, dặm chân lao tới. Trung Thành lập tức nhảy lùi về phía sau, ung dung cất lưỡi dao ngang hông, rút ra khẩu súng lục, nhẹ nhàng bóp cò.

Boong.

Kiếm va vào đạn, uy lực mạnh mẽ khiến tay Takeshi tê rần, hắn ngạc nhiên nhảy lùi về mấy bước.

“Ngươi hèn hạ.”

Vốn còn tưởng người ta muốn so dao mới mình đấy.

“Binh bất yếm trá.” Nói đùa, chẳng lẽ bắt ta quăng súng đi mới quân tử, có súng không bắn thì có lỗi với người làm súng lắm đấy. Trung Thành nhún vai rút ra thêm một khẩu súng nữa, hai tay hai súng, nã đạn liên tục.

Bụp bụp bụp.

Takeshi hoảng hồn núp vào sau mấy thân cây, khiến vỏ cây thay hắn chịu trận, bị bắn thành từng lớp, mạt gỗ còn cắt qua khuôn mặt Takeshi khiến hắn phẫn nộ không thôi. Lấy trong người ra mấy lá bùa, âm thầm đọc một loạt chú ngữ dài dặc, sau đó quăng lên.

Lá bùa không lửa tự cháy, sau đó tạo ra một lớp khói đen đặc che phủ toàn bộ khoảng không xung quanh Takeshi. Khí đen còn tràn lan, nhanh chóng tràn về phía Trung Thành. Hắn lập tức xoay người bỏ chạy, vì khí đen đi đến đâu là cỏ cây khô héo, bị dính lên người chắc chắn không dễ chịu gì.

Rất may khí đen có hạn, Trung Thành chạy một đoạn là nó không đuổi theo được nữa, vừa mới xoay người lại định nã súng thì một hàng sỏi đá từ bên trong bay ra. Trung Thành nheo mắt giơ súng bắn tan toàn bộ, cùng lúc có một bóng người bọc khí đen lao ra. Trung Thành cười lạnh, giơ súng lên bắn, viên đạn xuyên qua bóng người, rất nhanh biến mất sau khoảng không. Đây chỉ là một ảo ảnh. Bóng người co giật rồi tan biến thành khí đen. Trung Thành cảnh giác lập tức cúi người lăn xuống một bên, vì hắn biết kiếm thủ thích nhất là chém đầu người khác đấy.

Xoẹt.

Quả nhiên bên cạnh hắn hiện ra một luồng khí đen kịt. Takeshi cả người chìm trong hắc vụ vung kiếm lướt qua đầu Trung Thành, mang theo vài sợi tóc. Một kích không thành lập tức tiếp tục áp sát, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này, toàn bộ sức lực chỉ còn đủ để phát động hai lần bùa chú kêu gọi khí đen và ẩn thân vừa rồi. Hiện tại chỉ riêng việc đứng thẳng cũng đã khiến hắn choáng váng như vừa nốc vài chai rượu mạnh, hắn còn kiên trì là do chấp niệm mạnh mẽ. Phải chiến thắng, phải trở về.

Trung Thành co người lăn như quả bóng mấy vòng lập tức chống tay xuống đất bật lên. Vừa lúc đó có một lưỡi kiếm bọc khí đen đâm thẳng tới cổ họng hắn. Hắn chật vật vung súng gạt đi, nào ngờ đối phương cũng biến chiêu ngay lập tức, từ đâm thành chém, gia tốc không giảm, vừa vặn đánh bay khẩu súng của hắn.

Lưỡi kiếm quỷ dị được bọc trong hắc khí, ánh lên nước thép sáng ngời, khiến cho đường kiếm giống như huyễn hóa, để lại vô số tàn ảnh, chớp mắt đã khiến bộ quân phục của Trung Thành rách tan nát. Bản thân hắn cũng bị cứa vài đường, một khẩu súng còn lại cũng bị chém bay đi.

Kiếm thuật thật đáng sợ.

Trung Thành âm thầm than thở, tay cũng không chậm, rút ra con dao quân dụng bên hông, chém bay một đường kiếm nhắm vào cần cổ mình. Hắn không đọc được đường kiếm, nhưng người này quá máy móc, chỉ nhè vào mấy bộ phận yếu hại mà chém, chắc chắn là dạng công tử chỉ học kiếm chứ không học cách giết người. Hắn cứ theo lý thuyết chém vào những chỗ hiểm chết chắc trên cơ thể người mà không quan tâm đến việc đối thủ dĩ nhiên sẽ bảo vệ trọng điểm những nơi đó.

Bởi vậy Trung Thành, xạ thủ gà kiếm thuật lại có thể dùng một con dao miễn cưỡng đối kháng với Takeshi. Trong khói đen đậm đặc, ánh dao và ánh kiếm vung lên loang loáng. Trung Thành vất vả tìm được một cơ hội phản kích, xoay dao cầm ngược cán đâm tới bốn năm đường hiểm hóc, đều bị Takeshi nhẹ nhàng hất văng ra, thậm chí còn biến chiêu phản kích thiếu chút nữa đã xin cái đầu hắn.

Không biết hai người này gặp nhau là may mắn hay đen đủi.

Nếu gặp những người như Thần tiễn hay Radiz, Trung Thành tám phần là cầm chắc cái chết, vì tốc độ di chuyển và phản xạ của hắn không thể nào bằng những người chuyên chiến đâu bằng cơ thể như họ được. Nhưng hắn lại gặp Takeshi, vốn chỉ quen sử dụng thức thần, lại đang bị thương nặng, sử dụng kiếm thuật thượng thừa nhưng kinh nghiệm chiến đấu cận thân lại quá non, miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn.

Takeshi cũng gặp được một chút may mắn trong cái bất hạnh, đối thủ lần này không quá mạnh, nếu như chiến đấu hắn hoi, hắn cảm thấy mình vẫn có cơ may chiến thắng. Có cái động lực này, tinh thần chiến đấu của Takeshi tăng mạnh, càng lúc càng đánh hung hăng hơn, dù gánh nặng tăng cao lên cơ thể và bộ não dần đẩy hắn tới bờ vực sụp đổ. Đánh được một lúc, hắn đã nắm được đại khái thực lực của đối thủ, lập tức chuẩn bị thức bạt đao kết liễu. Cơ thể Takeshi khẽ trùng xuống, hai chân xoãi ra, làm thành tư thế rút kiếm tiêu chuẩn, nhìn thằng vào đối thủ đang lao đến. Ngưng thần, tĩnh khí.

Chát.

Kiếm rút ra với một tốc độ nhanh không tưởng, Trung Thành gần như chỉ thấy một tia sáng lóe lên, may sao con dao siêu tần hắn cầm ở tay lại vừa vặn đỡ được một nhát này, dù vậy, hắn cũng bị hất văng sang ngang, đập mạnh vào một thân cây đau điếng. Hình như còn có chút kiếm khí tạo ra một vết cắt dài trên tay cầm dao của hắn, sâu thấy tận xương. Đủ thấy lực đạo một kiếm này mạnh thế nào.

Takeshi cũng thầm bực mình, chỉ cần dồn chút năng lượng hắc ám vào, thúc đẩy quỷ khí màu đen trân thân kiếm, chắc chắn tên này sẽ bị chia làm hai nửa. Khổ nỗi hắn bây giờ như dầu khô, đèn sắp tắt, có lòng mà không có lực.

Trung Thành vẫn không bỏ cuộc, nhìn là biết đối thủ cũng không còn giữ lại quá nhiều sức, hẳn là vừa bị trọng thương xong. Hắn lảo đảo đứng lên rồi mặc kệ vết thương đang chảy máu xối xả ở tay, tiếp tục lao lên. Chỉ là lần này cẩn thận hơn rất nhiều.

Đã bị thương mà còn mạnh như vậy, phải trả giá để giết hắn cũng đáng.

Chém được một nhát, Takeshi cũng khá kinh ngạc khi người tên này còn chưa đứt đôi, hẳn là do con dao đó. Đúng lúc tay hắn còn đang đưa lên chưa kịp hạ xuống thì đối thủ đã lại một lần nữa xông lên.

Không còn thời gian tích lực nữa, Takeshi chỉ còn cách đưa kiếm ra ngăn chặn.

Keng....

Lại một lần nữa kiếm chạm dao, lần này thì ngang ngửa.

Hai thiếu niên nhanh chóng biến chiêu, Trung Thành mài con dao theo đường lưỡi kiếm của Takeshi, đến cán thì vọt lên mặt hắn.

Takeshi cũng không chậm chễ, xoay nhẹ lưỡi kiếm, thụt nó về sau, rồi dùng tốc độ cao nhất hắn có thể làm ra lúc này đâm nó về phía trước.

Xoẹt.

Cả hai thở hồng hộc rồi tách nhau ra, cổ họng Takeshi có một vệt xước nhỏ, còn trên má Trung Thành cũng bị đâm rách ra nhìn thấy tận xương.

Cũng không biết là ai hơn ai.

Nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến quyết tâm giết chết đối thủ của hai người.

Con dao trên tay xoay tít, rồi được nắm theo hướng ngược lại, Trung Thành nhìn thẳng vào Takeshi với đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, thế nhưng chân cũng không hề chậm chễ đá lên một dúm đất cát nhỏ. Trong quân đôi, không cần biết ngươi dùng phương thức như thế nào, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được. Trung Thành phát huy rất tốt điểm này.

Takeshi dĩ nhiên không để đám đất cát vào mắt, vì hắn cũng đang định làm vậy. Chân đá lên, một dúm đất tương tự cũng bay về phía Trung Thành. Luận về chơi xấu thì Takeshi tự nhận thấy mình cũng không kém.

Hai đống cát chuẩn xác va vào nhau rơi ra tứ tán, cũng là lúc hai thiếu niên lại một lần nữa nhào vào nhau.

Hai vũ khí một ngắn một dài nhưng đều sắc bén vô cùng lại một lần nữa va chạm vào nhau tóe lửa, làm sáng lên khuôn mặt có phần âm trầm của cả hai thiếu niên

“Đồ giảo hoạt.” Takeshi chửi bằng tiếng anh.

“Ngươi cũng vậy.” Trung Thành cũng bực mình đáp lại.

Hai bóng ảnh không ngừng đan xen qua lại trong qua những hàng cây trong rừng, tiếng binh khí va chạm vang lên thanh thúy và đều đặn, nếu có người ở xa không biết, có khi còn tưởng ở đây có cái lò rèn nào đó.

Nếu Takeshi còn chút năng lực, hắn có thể phát động một số kiếm thế đặc biệt, đảm bảo thắng như chẻ tre, ít nhất trước đối thủ như thế này, nhưng lúc này chỉ có thể dùng sức lực cơ thể mà nhảy vào đâm chém như xã hội đen.

Trung Thành tất nhiên là chẳng có cái khái niệm nội lực hay siêu năng lực gì đó, siêu năng lực vừa hấp thụ được còn chưa thể sử dụng tùy ý, xảy ra sự cố có khi lại tự nướng mình trước. Nhưng nói về kỹ xảo giết người, hắn đối với bản thân rất có tự tin. Lúc này hắn cũng đã nắm chắc bảy phần có thể khiến Takeshi bỏ xác tại đây.

Có thể lên đảo này, ai mà không có chút bản sự chứ.

Chỉ là được một lúc, khoảng cách giữa hai người cũng dần thể hiện ra. Không phải do kỹ năng của hai người, mà là do tính ưu việt của vũ khí.

Thanh kiếm của Takeshi lúc này đã ngập trong khói đen, độ sắc bén cao lên rất nhiều làm con dao siêu tần đã có dấu hiệu sắp sửa nứt vỡ.

Trung Thành tất nhiên biết điều này, nhưng cũng không thể làm gì hơn, thế công của đối thủ quá mạnh, làm hắn cũng không thể có cách gì khác.

Không sao, vẫn còn tạm dùng được.

Takeshi cũng nhận thấy con dao của đối thủ không còn chịu được lâu, nên lại càng điên cuồng chém mạnh hơn. Kiếm pháp hắn học đều là những chiêu thức cơ bản, nhưng đảm bảo nhanh, chuẩn, mạnh. Nói đơn giản thì dùng để phá hoại rất thích hợp. Hắn học thứ này cũng chỉ để cải thiện thể chất có phần hơi yếu ớt của mình.

Sau hơn 3 lần chém vào cùng một chỗ, con dao cuối cùng cũng vỡ tan tành, Takeshi thừa thế xoay lưỡi kiếm chém sang ngang, vị trí là ngang cổ của Trung Thành.

Lưỡi đao quét qua, khí khế như chẻ che, tiếng gió rít sắc lạnh nghe có phần gai người. Một chiêu này của Takeshi quả thật là đã đạt chuẩn về mức độ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Nhưng một phát này lại hụt, rõ ràng là đối thủ của hắn đã đoán trước con dao sẽ vỡ sau nhát chém này, nhưng, lưỡi kiếm cũng nhanh chóng xoay theo hướng khác, nếu chém được xuống, dự tính là Trung Thành sẽ bị chia làm 2 nửa từ vai đến thắt lưng.

Chỉ là Takeshi cũng không có làm được như vậy, hắn chỉ hoảng hốt né đầu qua một bên, đồng thời khó khăn thu thanh kiếm về đưa lên đỡ lại.

Một nòng súng to dài đang hướng thẳng đến mặt hắn.

Là khẩu TIMI của Trung Thành vẫn luôn đeo trên lưng, ngay khi hắn cúi xuống tránh né lưỡi kiếm quét qua, thứ này cũng vừa hướng đúng tầm mặt Takeshi, một tay hắn luồn ra sau, nhanh chóng bóp cò.

Có súng tất nhiên là lợi hơn kiếm rồi.

Bảo là trùng hợp thì ai tin được chứ.

Đoàng.

Tiếng súng khô không khốc lại một lần nữa vang lên.