IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 31: Nhược điểm và giới hạn

Tường đang ngồi dựa vào thành giường, có vẻ rất thư giãn lại ngẩn ra, rồi nheo nheo mắt như đang đánh giá gì đó, sau đó nói:

“Linh, kéo tôi nằm xuống, rồi cúi xuống, đừng ngẩng đầu cao hơn thành giường.”

Giọng nói có vẻ gấp gáp.

Linh đã bắt đầu hơi hơi ngủ gật, bị giọng điệu này của hắn làm cho giật mình, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối, trước khi hỏi tại sao, bao giờ cô cũng thực hiện đúng những gì hắn bảo đã.

Thế là cô gái vội vả nhỏm dậy, ôm lấy vai hắn, ấn mạnh hắn xuống giường. Còn mình cũng hụp đầu xuống, vừa hay sau đó nửa giây, một ngọn gió quét qua trên đầu hai người, thổi bay lất phất vài ngọn tóc trắng toát của Tường.

Linh vừa thấy mát vừa thấy sợ, từ phần đỉnh của thành giường, cho đến bức vách cạnh đó, tất cả giống như bị một lực lượng vô hình cắt ngang qua, để lại một vài mảnh mạt gỗ bay toán loạn trong không khí.

Tường thì không sợ, nhưng hắn cũng tự lẩm bẩm một mình, dẫu rằng hắn tự tin tuyệt đối vào khả năng phán đoán của mình, lẫn tín nhiệm cực kỳ lớn với tốc độ phản ứng của Linh, nhưng chơi trò này không vui chút nào, thiếu chút nữa thì cái bay lên là đầu của mình chứ không phải mấy ngọn tóc kia. Chỉ cần cô nàng phản ứng trễ một giây nữa thôi, kết cục chắc chắn là khó xem lắm. Tính may rủi khi kỳ vọng vào người khác quá cao, đó là lý do lâu nay hắn vẫn ở một mình.

Một luồng gió nhẹ nhưng sắc bén cùng cực cắt qua chỗ hai người trong gian phòng, kẻ tấn công tính rất hay, nếu người trong phòng đang đứng thì người sẽ thành hai khúc cân bằng, còn ngồi thì chỉ có cái đầu bay lên thôi, như vậy cũng tính là hoàn hảo. Trừ khi đối tượng đang nằm, nhưng trên hòn đảo này, chẳng ai đang nằm mà vẫn để đèn cả. Lý do thì nhiều lắm.

Vậy mà tấn công vẫn thất bại, dù ngọn đao gió vừa rồi vô thanh vô thức, chẳng có chút báo hiệu nào, một lần tấn công hoàn mỹ, nhưng kết quả chẳng giống mong đợi. Kẻ tấn công – một thanh niên đầu húi cua, đeo gọng kính màu bạc có vẻ rất trí thức, nhưng không che được những vệt gân xanh nổi chằng chịt gần thái dương của mình khẽ nhổ ra một ngụm nước bọt trong cơn bực bội, vừa phất phất tay lên. Sau lưng hắn, hai bóng đen bắn lên nhanh như chớp. Dưới chân bọn họ có một ngọn gió lốc nhẹ, đẩy cả hai lướt đi như những con diều nhẹ nhàng, trông rất tinh xảo.

Ba kẻ này chính là các siêu năng lực gia bị Racha và Anacharka cùng phối hợp yểm bùa khống chế. Ánh sáng Tường tỏa ra đã xúc động đến kiêng kị lớn nhất cả Racha, hắn lập tức muốn trừ đi hiểm họa này, nên không chút do dự nào dốc toàn bộ vốn đang có, bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước.

Động tĩnh bên ngoài không thoát khỏi sự giám sát của Tường chút nào. Dù không sử dụng trạng thái chân lý, hắn vẫn có thể đọc được khí của mỗi sinh vật bên ngoài một cách rõ ràng, kết hợp với bản đồ của cả hòn đảo này đều được ghi nhớ như in, chỉ cần thiết lập mô phỏng một chút, hắn có thể dễ dàng trở thành một chiếc máy do thám hiện đại.

“Đặt bom chưa !?” Tường hỏi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, dù rằng cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái chữa trị, không thể phản kháng bất cứ ai.

“Rồi !” Linh dụi dụi mắt để nước mắt cuốn trôi hết đám mạt gỗ lúc nãy bay vào mắt cô, tiếc là càng dụi càng đau, chỉ có thể bực mình trả lời gọn lỏn như vậy.

“Lăn sang phải !” Tường lại đột nhiên nói.

“Á !” Cô gái hét lên thất thanh, nhưng cũng vội vã lăn qua, trước đó còn không quen kéo hắn lăn cùng.

Tường nhíu mày, dưới lớp băng thô sơ kia, máu đỏ lại tóe ra, hắn đâu có ra lệnh cho cô ta kéo mình theo, đợt tấn công này chỉ sượt qua chân hắn mà thôi.

Xoẹt, lại có một luồng đao gió vô hình cắt phăng qua theo đường thẳng, mặt sàn bắn tung lên, căn phòng rung rinh một trận, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Cậu làm vết thương của tôi lại rách ra rồi !”

“Im đi ! Mau giải quyết đi chứ ! Hắn có xông vào đây không !? Tôi chưa khóa cửa đâu !” Linh ôm chặt lấy hắn, có xu thế đưa đồng đội ra đỡ đạn.

Đầu óc Tường chợt cảm thấy tưng tửng một trận, đóng cửa chống trộm thì được, chứ chống lại siêu năng lực gia với năng lực cỡ này, khác gì lấy giấy chắn lửa !?

“Bình tĩnh, công tắc điều khiển đâu. Giữ lấy, tôi bảo ấn thì hẵng ấn !”

“Đây !” Linh vội vã rút ra một cần điều khiển nhỏ, phía trên chỉ có 2 nút, chính là cần điểu khiển hai quả địa lôi mà bọn họ cướp được từ tay đặc công xấu số hôm trước. Cô đã chôn hai quả địa lôi phía trước nhà, nhưng cân nhắc đến phạm vi nổ của nó cô đành chôn một quả ở tảng đá lớn cạnh bờ hồ, một quả còn lại ở giữa quả thứ nhất và căn nhà.

Nói chung, muốn bước tới căn nhà bằng cổng chính, phải bước qua hai quả mìn này đã. Mỗi quả có phạm vi sát thương do sức ép nổ khoảng 5 mét, chưa tính những hạt kim loại bắn ra sau khi lớp vỏ bị chấn động thổi bay, nếu như bình tĩnh dùng tốt, thì vẫn có thể qua ải này.

“Kích nổ quả thứ nhất đi !”

Bùm.

Linh ấn nút, từ chỗ tảng đá, một vật thể dẹp như đĩa bay bay ra, nhằm thẳng vào hai bóng người đang bay tới bắn đến. Mìn của thế giới hiện đại bên ngoài đều được trang bị chức năng tầm nhiệt tự động kiểu này, tức là khi một người trong nhóm đạp phải nó, chưa chắc người đó đã chết, mà phần lõi nổ sẽ căn cứ theo những bức xạ nhiệt ở vùng tập trung cao nhất mà bay đến dưới dạng đĩa bay thế này.

Tốc độ mìn đĩa bay này khá nhanh, có thể sánh với một viên đạn thông thường, khoảng 1Hz, đối với người thường có thể là rất nhanh, nhưng với lính đặc công cao cấp thì vẫn chưa đủ độ uy hiếp.

Một trong hai bóng đen được gã đầu cua đeo kính kia cử tới khẽ uốn éo người, viên mìn đĩa bay cứ thế lướt qua người hắn bắn thẳng tới chỗ người thứ hai, gã này nhìn cũng chẳng cần nhìn, chỉ liếc mắt một cái, quả mìn đã đứng lại giữa không trung, sau đó đổi hướng, bay thẳng tới chỗ căn nhà hai người đang ở.

“Mau ném bom bi !” Tường lại gấp gáp ra lệnh. Đồng thời mắt hắn cũng sáng lên thành màu vàng kim, nhìn thẳng vào Linh.

Đôi mắt cô gái cũng sáng lên tương tự, rồi đổi màu, viên bom dạng bi ve cầm trên tay dứt khoát theo cửa sổ tung ra ngoài, đến trước căn nhà mười mét thì rơi xuống đất, lập tức phát nổ do va chạm với vật thể cứng, đục xuống dưới đất một lỗ sâu hoắm đen ngòm, và dâng lên sóng nhiệt giống như bức tường thực chất lan tỏa.

Viên địa lôi dạng đĩa bay bị gã siêu năng lực gia kia khống chế lập tức thể hiện đặc tính ưu việt của mình trong việc tầm nhiệt, bắn thẳng xuống hố bom còn đang nóng bỏng do quả bom bi kia gây ra, và phát nổ ầm ầm.

Vách tường của căn nhà rung rinh một trận nhưng vẫn ngoan cường không đổ, dù vụ nổ chỉ cách đó hơn mười mét, thế nhưng bên ngoài tường cắm đầy vô số mảnh kim loại nóng bỏng, chính là vỏ quả địa lôi hình đĩa bay kia bị vụ nổ làm tung tóe ra tứ phương. Một số mảnh kim loại xuyên qua bức tường, găm đầy vào trong phòng, Linh và Tường ôm nhau nằm xuống cũng bị một số thổi qua đau rát.

Số lượng mảnh vỡ cực nhiều, cũng cực kỳ bất ngờ, gã siêu năng lực gia có khả năng khống chế đồ vật kia vì quá tự tin nên không phản ứng kịp, lập tức bị một mảnh ghim qua trán, óc não văng tung tóe và bốc cháy xèo xèo, chết không kịp ngáp. Còn đồng bạn của gã phản xạ tốt hơn, đã kịp theo sóng nhiệt mà nhảy lùi lại, cũng bị mấy mảnh ghim lên người, thành một tổ ong không hơn không kém, dù không chết nhưng đã mất chiến lực hoàn toàn.

“Một tinh thần niệm sư, một Yoga tông sư, đã giải quyết. Còn lại một siêu năng lực gia có khả năng điều khiển gió, không phải Ki’s Master, đang tới !” Tường lẩm bẩm nói trong khi đánh mắt ra ngoài qua khe tường bị những mảnh địa lôi đục thủng, gã đầu trọc đeo kính bạc, trán đầy gân xanh kia đang làm một bộ mặt hung ác điên cuồng, bay tới như siêu nhân.

“Chỉ còn 10m nữa là tiến vào phạm vi công kích !”

Tường nheo nheo mắt nói với vẻ khó khăn. Máu mất nhiều do vết thương rách ra chưa lành lại làm hắn bắt đầu choáng váng, vừa rồi lại cưỡng chế sử dụng chân lý, truyền thông tin vào đầu Linh giúp cô ném bom bi chính xác, hắn lại muốn ngất xỉu một lần nữa. Nhưng vẫn còn một kẻ địch hết sức mạnh mẽ này, phải giải quyết một lần cho xong.

Hắn vẫn còn đủ sức khống chế một thanh vũ khí vệ tinh lúc trước cướp được của Lee Ji Won nữa, đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn lúc này. Tốc độ công kích của thứ này cực kỳ đáng sợ, chính hắn dù biết được những cũng bị nó tặng cho vài vết sẹo một lần, nếu như bất ngờ công kích, chắc chắn không ai trên đảo này có thể phản ứng kịp.

Kẻ địch chỉ là Phong hệ khống chế giả, không phải Ki master với tường khí luôn bảo hộ quanh thân, trong phạm vi 10m nữa, chính là tầm công kích tốt nhất. Chỉ cần thanh vũ khí vệ tinh này bắn ra được, mọi việc sẽ xong.

Nếu như hắn may mắn né được do nhạy cảm với không khí, trước căn nhà vẫn cài ba viên bom bi cực kỳ âm hiểm nữa, Linh đã kéo hắn tới ngoài phạm vi vụ nổ, chỉ cần quăng một viên bom bi nữa ra vách tường đằng kia, nửa trước của căn nhà sẽ bị bốn viên bom bi thổi bay, cướp nào mà muốn đạp cửa xông vào đều sẽ lên bàn thờ hết.

Với những thông tin đã có, Tường luôn làm ra vài bước chuẩn bị, đảm bảo con mồi không thể ngóc đầu dậy phản kháng chút nào. Thế nhưng, hắn có một nhược điểm chí mạng, nếu như không đủ thông tin thì không thể làm gì cả.

Chẳng hạn như... kẻ địch không chỉ có ba người.

Chẳng hạn như... không phải chỉ có những người ngoài căn nhà mới là kẻ địch.

Chẳng hạn như... cô ấy.

Đôi đồng từ đen láy của hắn nheo chặt lại, cùng chân mày cong cong lên, thể hiện một sự ngạc nhiên hiếm hoi.

Trên tay Linh đang cầm một con dao quân dụng siêu tần, cũng giống như đám bom bi, địa lôi và thuốc độc dưới giày lúc trước, đều là chiến lợi phẩm hai người lấy được từ xác tên đặc công xấu số hôm kia.

Chuôi dao thì cô ấy cầm, còn mũi dao thì đang cắm ngập vào lồng ngực trái của hắn.

Đôi mắt Linh vô hồn, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, tại nơi khóe miệng, một giọt máu nóng hổi đỏ tươi, chầm chậm tràn ra.