“Gì thế?” Sky hỏi, thở dài khi nghe điện thoại.

“Lại là Candy Peterson.”

Dạ dày Sky thắt lại. Anh vẫn ghét các vụ bạo lực gia đình, nhưng anh cực kỳ ghét bị gọi tới nhà Peterson. Gã chồng say xỉn lười biếng của Candy rất hay đánh cô ta. Điều Sky không hiểu là vì sao cô ta vẫn tiếp tục cho hắn làm vậy.

“Chúa ơi, bác Martha. Hãy bảo tôi là cô ấy không để thằng khốn đó vào nhà đi.”

“Có vẻ tệ lắm đấy Sky ạ. Người gọi điện là con gái cô ấy.”

Sky xem xét việc bảo Pete đi gặp anh ta, nhưng không thời gian. “Tôi chỉ cách đấy vài dãy nhà thôi.”

Chưa đầy một phút anh đã đỗ trước cửa nhà. Rút súng ra, anh đi tới cửa. Anh không phải gõ cửa, cửa đã rời bản lề và anh có thể thấy Peterson đang đứng nhìn Candy, cô ta đang nằm chảy máu trên sàn nhà. Hình ảnh đưa Sky quay ngược hai mươi năm. Anh nắm chặt súng. Anh sẽ làm mọi việc để giết hắn ta! Rồi kéo mình rời khỏi hố sâu không đáy đó, anh xông vào phòng.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Anh hỏi, và không ngạc nhiên khi Peterson trừng mắt nhìn anh. Anh túm tóc hắn và xô hắn vào tường, hơi hy vọng rằng tên khốn say xỉn này sẽ đánh lại anh.

Peterson không làm anh thất vọng. Hắn giơ tay lên và vung nắm đấm. Trượt. Sky thì không. Tay anh đập mạnh vào cằm hắn. Đút súng vào túi, Sky nắm lấy áo gã côn đồ đã gần như bất tỉnh đó, lật hắn lại, quỳ gối trên lưng hắn, còng tay hắn lại. Rồi anh quay sang Candy. Mặt cô ta đang chảy máu, nhưng trông cô ta không tệ như lần trước.

“Mẹ ơi?” Giọng trẻ thơ vang lên, thấp và đầy sợ hãi. Sky ngẩng lên thấy cô con gái tám tuổi của Candy đang chằm chằm nhìn ra từ một phòng ngủ, mắt hoảng hốt và đẫm lệ.

“Ổn rồi,” anh bảo cô bé, bụng anh cuộn lên. “Quay về phòng của cháu đi. Sẽ không có gì xấu xảy ra nữa đâu.” Khi cô bé làm như anh yêu cầu, Sky hỏi Candy, người vẫn nằm trên sàn. “Có gì bị gãy không?” Anh ép mình hỏi.

Cô ta lắc đầu. “Không. Anh đến đây vừa kịp lúc.”

“Tôi có nên gọi xe cứu thương không?” Anh đã biết trước những gì cô ta sẽ nói rồi, nhưng anh vẫn luôn hỏi.

“Không. Tôi ổn.”

Dẫu vậy cô ta không hề ổn. Cô ta cũng xấu ngang chồng mình. Và lần đầu tiên, Sky thấy mình ghét mẹ. Nhiều năm trời anh luôn đổ lỗi cho cha mình, nhưng mẹ anh cũng chịu trách nhiệm một phần. Cũng như Candy.

“Cô đã cho anh ta quay lại, đúng không?” Mẹ anh cũng vậy. Cho người cha xấu xa của anh quay lại hết lần này đến lần khác.

Candy quệt máu khỏi môi. “Anh ta nói anh ta đã thay đổi.”

“Lần trước anh ta cũng nói thế, cả lần trước nữa nữa. Vì Chúa! Hãy nhìn con gái cô đi. Hãy nhìn cảm giác hãi hùng mà cô vừa bắt con bé trải qua. Cô tự xem mình là mẹ, nhưng cô lại làm thế với con mình sao?”

Candy lắc đầu, khóc. “Tôi biết mình sai rồi.”

“Tôi thề - nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, tôi sẽ bảo đảm cô bé đến ở với người khác. Tôi sẽ tự mình đưa cô bé rời khỏi cô. Cô hiểu tôi nói gì chứ? Tôi thề với Chúa là tôi nghiêm túc đấy.” Hít một hơi thật sâu, anh đứng dậy, nắm lấy cánh tay Peterson, và lôi anh ta dậy. Rồi anh hỏi nốt một câu hỏi phù phiếm cuối cùng. “Cô có báo án không?”

Shala nằm trên giường, mặc bộ áo ngủ màu xanh nhạt mà Sky đã mua cho cô, không ngủ được. Thay vào đó, cô nghĩ về Sky. Anh bảo bộ đồ ngủ này giống các bộ khác của cô, nhưng cái áo này có ren, còn quần đùi thì ngắn và bó sát. Bộ đồ này gợi cảm hơn các bộ khác.

Hay có lẽ do cô cảm thấy gợi cảm hơn. Cô đã tắm – thậm chí còn mượn một cái dao cạo của Lucas để cạo chân. Rồi cô còn dùng ít mỹ phẩm cô có trong túi để khiến bản thân cảm thấy sẵn sàng. Nhưng sẵn sàng làm gì? Một giọng nói trong đầu cô hỏi. Cô đã tranh luận với nó cả tối, bảo nó rằng tô son và đỏ mặt không có nghĩa là cô đã sẵn sàng ngủ với Sky. Giờ đây, đối mặt với thất vọng, cô nhận ra mình đã nói dối: cô đã sẵn sàng liều lĩnh. Chỉ là không có Sky ở đây để liều lĩnh cùng cô. Ít nhất, anh cũng không ở trong phòng cô.

Quyết định rằng mình cần thứ gì đó để uống, cô ra khỏi giường và hé cửa. Phòng bếp và phòng khách trông thật trống trải. Thất vọng, cô ra ngoài và rót cho mình ít sữa. Sky đâu rồi? Anh đang ngủ ở phòng ngủ khác à? Ý nghĩ mở cánh cửa đó ra có vẻ quá trơ trẽn, nên cô uống một ngụm sữa và đi tới cửa sổ để xem có thấy xe của anh không. Không may là, cô chỉ có thể nhìn thấy một phần đường lái xe vào nhà.

Cô mở cửa trước. Nghe thấy tiếng dế mèn và những âm thanh đặc trưng của ban đêm, cô nhích ra hiên để nhìn đường lái xe. Bóng tối khiến cô nhớ tới gã đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết, và cô đông cứng lại.

“Em không nên…”

Giọng nói ấy đột ngột cất lên sững sờ, Shala quay ngoắt lại. Tim nện thình thịch, cô nhận ra Sky đang ngồi trên hiên, lưng tựa vào bức tường thô ráp bên ngoài. Anh lau sữa trên đầu và mặt. Cô đã…? Cô nhìn cái cốc trống không của mình. Phải, cô đã dội cốc sữa của mình vào người anh.

“…không nên ra ngoài này.” Anh lau tay trên áo và cố rũ khô nốt.

Một tiếng cười khúc khích suýt nữa thoát khỏi họng cô. “Em xin lỗi. Anh làm em sợ quá.”

“May là anh không dị ứng sữa.”

Cô bật cười, và ngực cô tràn đầy một cảm giác tươi sáng và thoải mái, cảm giác dường như luôn đến khi cô ở gần Sky. “Anh đang làm gì ngoài này?”

Anh mỉm cười, nhưng nét mặt miễn cưỡng. Cô nhích lại gần hơn và nhận thấy vẻ ủ rũ trong mắt anh.

“Ngoài việc chờ được tắm sữa à?” Anh hỏi.

“Ừ, ngoài việc đó.” Mắt cô lướt xuống nhìn cái cạnh anh. Cô thoáng ngửi thấy mùi whisky.

“Nghĩ vẩn vơ thôi. Em đang làm gì ngoài này? Em không nên ra ngoài một mình khi mà…”

“Em không ngủ được. Em nghĩ chút không khí trong lành sẽ có ích.” Được rồi, cô nói dối, nhưng thú nhận mình đang tìm anh có vẻ lớn gan quá. Cô nhìn xuống Sky, và anh quay đi.

“Lucas nói anh có thêm một việc khẩn,” cô hỏi dò.

“Phải.”

“Nó có liên quan tới em hay chiếc máy ảnh không?” cô hỏi.

“Không.”

“Chuyện đó… tệ lắm à?”

“Ừ.”

Giọng anh thật ảm đạm, nên cô do dự. “Anh có muốn nói về chuyện đó không?”

“Chỉ là công việc thôi.”

Cô không tin. Tìm câu thích hợp để nói, cô hỏi, “Anh có thích có người bầu bạn không, hay anh thích suy nghĩ một mình hơn?” Khi anh không trả lời, cô bảo, “Em đi vậy.” Không nói gì cũng đủ hiểu rồi.

Cô quay vào nhà, cảm giác tươi sáng và thoải mái mà anh khơi lên đã phai dần theo mỗi bước chân. Nhưng khi cô tới phòng ngủ, cô nhớ lại ánh mắt anh. Rồi cô nhớ lại mình đã cố đẩy anh đi như thế nào ở bệnh viện, và anh đã không cho phép cô.

Shala quay phắt lại. Cô cũng sẽ không để anh đẩy cô đi. Anh có thể không muốn nói chuyện – đàn ông hiếm khi muốn – nhưng cô cá mình biết một thứ có thể hữu ích.

Sky nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Shala vừa biến mất phía sau. Chúa toàn năng, cô trông thật tuyệt trong bộ đồ ngủ mà anh mua cho cô. Hình ảnh cơ thể bé nhỏ căng trong cái áo màu xanh dương và quần đùi xanh ngắn làm dục vọng dâng tràn trong cơ thể anh và cố ép anh đuổi theo cô. Thay vào đó, anh nhắm mắt, dựa đầu vào bức tường gỗ nham nháp của căn nhà, và hớp thêm một ngụm whisky.

Anh vẫn chưa uống đủ. Anh chưa say. Anh vẫn có vô số thứ nhảm nhí chạy loạn trong đầu. Uống say không phải thói quen của anh, nhưng tối nay anh cần có thứ giúp mình xao lãng. Và nếu Shala Winters đến quá gần, anh sẽ quá kích thích muốn biến cô thành như thế: chỉ là một thứ làm xao lãng, một thứ để anh đánh mất mình, một thứ để giúp anh quên đi. Cô đáng được đối xử tốt hơn thế, nên tốt nhất là anh sẽ dính chặt lấy rượu. Thêm vào đó, anh cũng chưa bảo Lucas ra ngoài.

Cửa trước bật mở và Shala đi ra. Cô dừng lại ngay trước nơi anh ngồi, đặt hai bàn chân trần ở hai bên đôi chân duỗi dài của anh.Mắt anh bị hút vào bộ móng chân vẽ hoa và đôi chân săn chắc hoàn hảo của cô, rồi tiến đến chốn ngọt ngào nơi gấu quần của cô hé vừa đủ rộng để anh thoáng thấy làn da mềm mại của cô. Sky nuốt nước bọt, whisky vẫn đang cay cay trong họng anh. Anh kìm lại thôi thúc rướn tới trước và ép môi vào chỗ đó, dằn mình không nhớ lại sáng nay cô đã ẩm ướt thế nào.

Như một vũ công gợi dục, cô hạ mình xuống. Sky chỉnh lại chân, và cô ngồi trong lòng anh, đầu gối ép xuống hai bên người anh, đùi cô mở rộng. Tay anh nhức nhối muốn rê lên hai đầu gối, lên đùi cô, vào trong quần. Mùi hương của cô – nữ tính, tươi mát, và thoang thoảng hương bạc hà, như kem đánh răng – lấp đầy mũi anh.

“Shala…”

Anh không chắc mình định nói gì, nhưng cơ thể cô dịch chuyển, ép cô vào sát anh, và bỗng nhiên lý trí không tồn tại nữa. Anh buông chai whisky ra và tay anh di lên eo cô, kéo cô lại gần, ép cô vào mình. Cô lại gần anh không hề do dự. Cô cũng không chờ anh hôn cô. Thay vào đó, cô ép miệng vào miệng anh. Lưỡi cô len vào giữa môi anh và chạm nhẹ lưỡi anh, rất nhẹ. Tay cô đặt lên ngực anh, xòe ra, và một tay trượt lên quanh cổ và vùi vào tóc anh.

Nụ hôn, ẩm ướt và đầy ham muốn, làm mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Cô cởi áo anh và luồn một bàn tay mềm mại vào trong. Sự động chạm ấm áp của cô lướt nhẹ qua ngực anh và mang khoái lạc cuồn cuộn lao xuống bụng anh. Tâm trí anh van vỉ cô hãy chậm lại, nhưng cơ thể anh thì không hề muốn thế. Anh sẵn sàng rồi.

Nhờ trời, anh còn lại vừa đủ lý trí để biết rằng mình không thể chiếm lấy cô ở hiên trước. Đặt một tay dưới mông cô, anh đứng lên. Cô nhẹ như bông trên cánh tay anh, và chân cô quấn quanh eo anh. Cô không ngừng hôn anh, và anh cũng không muốn cô ngừng lại. Đưa cô vào trong, anh còn lại đủ trí khôn để nhớ khóa cửa. Rồi anh đưa cô thẳng vào phòng ngủ. Anh cóc quan tâm Lucas có ở đây. Anh cóc quan tâm rằng ba phút trước việc này còn không phải là một ý hay. Anh muốn Shala Winters. Cô muốn anh, và anh cần đánh mất mình trong một thứ ngọt ngào.

Anh đóng cửa phòng ngủ sau lưng họ. Đèn ngủ vẫn bật, mang đến đủ ánh sáng để tận hưởng khung cảnh. Đi tới giường, anh đặt Shala lên đệm. Anh phải luồn tay ra sau để gỡ chân cô khỏi người anh, quỳ một gối trên đệm anh nửa đứng, cởi thêm hai khuy áo, và giật áo ra khỏi đầu. Anh cởi khóa quần jeans của mình và đẩy nó xuống bằng một động tác dứt khoát.

Bước ra khỏi quần jeans, anh duỗi người bên cạnh Shala. Cô rê tay lên mặt anh và rồi thấp xuống, tới ngực anh. Anh cầm tay cô và di chuyển nó. Nhưng khoảng khắc bàn tay mềm mại của cô nắm lấy anh, anh nhận ra sai lầm của mình: cô mà vuốt ve anh là đêm nay kết thúc luôn. Anh kéo tay cô rời khỏi mình và lao vào cởi đồ cô.

Cái áo xinh xắn của cô dễ dàng được thoát ra, ngực cô đưa đẩy thật nhẹ nhàng khi được giải phóng khỏi nhà tù. Móc ngón tay cái vào cạp quần, anh kéo chúng xuống chân cô, yêu làn da lụa là mà anh chạm vào. Một giây sau, tay anh đi từ đầu gối lên giữa hai chân cô. Cơ thể anh nhức nhối đòi giải phóng, đòi chôn mình vào sâu và sâu hơn nữa, nhanh và nhanh hơn nữa. Tốt hơn whisky nhiều.

Nhớ ra mình cần bao bảo vệ, anh đứng dậy. Có một cái trong ví anh. Nhưng trước khi anh với lấy nó, anh ngoái lại. Hơi thở nghẹn lại trong phổi anh. Anh không di chuyển. Anh không thể di chuyển. Cô làm anh mê mẩn. Cô nằm duỗi dài trên giường, khỏa thân, là của anh, và anh không nhớ được có người phụ nữ nào lại đẹp đến thế.

Tóc cô như một vầng hào quang bao quanh đầu. Mắt cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt xanh dương của cô tràn đầy khao khát – khao khát được thỏa mãn anh. Không hiểu sao anh cảm thấy rằng cô đang đưa mình ra như một món quà. Rằng bằng cách nào đó cô biết anh cần một sự giải thoát. Và như vậy, nhu cầu đáp ứng dục vọng của anh nhường chỗ cho khao khát thỏa mãn cô.

Anh nằm lên giường, chạm mu bàn tay trên má cô, hôn cô với sự kiên nhẫn của một người đàn ông có dư dả cả đêm. Và đúng vậy. Năm phút. Mười phút… anh không chắc họ hôn nhau bao lâu, nhưng lâu đến mức cô nhích lại gần hơn. Anh cảm nhận được cô tan chảy trong anh mà không hề kìm nén, không hề do dự. Anh hạ thấp miệng xuống và mơn man ngực phải của cô. Chỉ đến khi anh nghe nhịp thở của cô tăng lên anh mới luồn tay vào giữa hai đùi cô.

Cô rên lên, và âm thanh ấy làm khoái lạc bao phủ lấy anh như thác chảy. Anh khao khát được nghe thêm – thêm những tiếng rên rỉ, thêm những âm thanh nho nhỏ bảo cho anh biết rằng anh làm rất đúng. Anh từ tốn đi khắp cơ thể cô, hôn một đường dọc từ bụng xuống rốn cô, chậm rãi đi xuống nơi trung tâm của cô. Anh trượt ngón tay vào trong, và di ngón tay từ sau ra trước.

Khi anh chạm môi vào cô, cô rùng mình. Đặt người giữa hai chân cô, anh ngước lên và từ tốn rê tay lên xuống hai bên đùi cô. “Em không ngại làm thế này chứ?” Cô mở mắt nhưng không trả lời, nên anh nhân cơ hội ấy hạ miệng xuống. Hông cô nâng lên để trao cho anh câu trả lời của cô.

Anh nghe tiếng thở cô khi anh thỏa mãn cô, và anh điều chỉnh tốc độ của mình để khớp với những đưa đẩy nhẹ nhàng của hông cô. Khi cực khoái của cô tới gần, anh biết bởi vì cô lại bắt đầu phát ra những âm thanh nho nhỏ êm ái ấy, trộn lẫn giữa rên rỉ và thở dài. Kỳ cục là, nghe thấy chúng làm bụng anh dâng tràn cảm xúc, và anh thấy mình mỉm cười.

Khi cô đạt đỉnh, đùi cô siết lại, và cô nâng chân lên, rồi ấn gối chân vào đệm. Sky nhìn cô, và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là đưa cô lên đỉnh một lần nữa. Anh nhỏm dậy, ôm lấy mặt cô trong tay, và nói, “Em thật đẹp.”

Cô mở mắt, và nụ cười ngọt ngào nhất làm môi cô cong lên. Chính lúc ấy, Sky cảm thấy có thứ gì đó trong thế giới dịch chuyển. Anh không biết chính xác nó là gì hay hệ quả nó mang lại, nhưng anh sẽ xử lý chúng sau.

“Em đáng ra phải là người quyến rũ anh mới đúng,” cô nói.

Anh cười toe toét. “Phải rồi, chuyện gì đã xảy ra với việc ấy thế?”

Cô rê tay khắp lưng anh rồi đi xuống. Anh cảm nhận được vết băng gạc trong lòng bàn tay cô, và anh nhắc mình không được quên rồi cầm lấy tay cô.

Nhưng rồi bằng cách nào đó cô dụ được anh để cô hơi nằm nghiêng người. Cô rê tay dọc lồng ngực tới bên dưới anh, và vì vài lý do anh lại cảm thấy mình nắm nhiều quyền kiểm soát hơn. Tay cô nắm lấy anh và di tay lên xuống. Anh nhắm mắt lại và cố không bùng nổ.

Cuối cùng, khi không thể nhận thêm được nữa, anh kéo tay cô rời xa anh. “Bao bảo vệ,” anh thở hổn hển.

“Em chưa xong đâu,” cô đáp lại, giọng vừa ngây thơ vừa quyến rũ quá đáng. “Em còn kế hoạch khác.” Cô liếm môi, trêu chọc anh. Nó có tác dụng. Rồi anh nhớ lại cô ẩm ướt và ấm áp thế nào.

“Để sau,” anh rên lên. “Anh muốn ở trong em.” Anh lăn người sang một bên, với lấy ví rồi lấy bao bảo vệ đã đặt trong đó vì chính khoảnh khắc này. Mở giấy bọc ra, anh phủ vào mình. Rồi anh cầm lấy gối và nhét mỗi cái ra sau một cột giường.

“Anh làm…?” Trông cô như đang mong anh rút ra vài sợi dây xích. Anh cũng không ngại giới thiệu còng tay vào một lúc nào đó, nhưng đó không phải ý định của anh.

“Để cột giường không đập vào tường,” anh giải thích.

“À.” Cô đỏ bừng mặt và nhìn ra cửa, như thể vừa chợt nhớ ra Lucas.

Ôi khỉ thật, cô sẽ không ngừng lại vào lúc này chứ?