Một người bình thường trong vô số người bình thường khác.

Không hiểu sao tôi đã cố gắng sống thật tốt, nhưng sức khỏe cứ ngày một đi xuống.

Ban đầu là do chưa kịp quen với môi trường mới, sau phát hiện ra là do sức khỏe của mình không còn được như trước nữa.

Có nhiều bệnh bắt đầu bộc phát ra, ví dụ như dạ dày bắt đầu không chịu nổi, thay đổi thời tiết thì người mẩn ngứa, cảm mạo, ho sốt, đau đầu xuất hiện thường xuyên hơn...!Tôi không biết lý do do đâu, chỉ cảm nhận rõ ràng là như vậy.

Sáng dậy sớm, nhìn bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, tôi bước xuống giường đánh răng rửa mặt, buộc cao tóc, đi giày rồi ra khỏi phòng.

Đeo tai nghe lên, bật ngẫu nhiên một bài hát trong list nhạc, bắt đầu chạy chầm chậm về phía đồi khí tượng.

Quãng đường quen thuộc, nhiều người tập thể dục từ sớm đã về, con đường nhộn nhịp lẫn cả tiếng người nói chuyện lẫn tiếng chim hót, nắng len qua tầng cây chiếu xuống ấm áp.

Khung cảnh này tôi thật sự thích vô cùng, an bình, nhẹ nhàng.

Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống những tòa nhà bé xíu phía dưới, nắng còn chưa đủ ấm, sương vẫn còn bao trùm những căn nhà phía dưới, an bình thật sự.

Đứng hít thở không khí trong lành một chút rồi lại quay về, tắm rửa rồi đi học tiếp.

Một ngày bình thường lại trôi qua.

Tôi ôm sách vào thư viện, chọn cho mình một góc, đeo tai nghe, yên lặng đọc sách, cũng chỉ là đọc linh tinh chứ vốn cũng không phải học hành gì.

Tôi đeo tai nghe, chìm trong thế giới của mình đến lúc báo thức điện thoại rung báo đến giờ phải về, tôi bỏ sách vào trong cặp, đẩy ghế về vị trí cũ rồi đi về.

Lúc đi ra ngoài cửa bất chợt va vào một bạn nữ đang ôm sách chạy vội, tôi loạng choạng bám vào góc tường đứng vững, bạn đó thì không được ổn cho lắm, sách vở tung tóe ra sàn nhà.

Tôi lắc đầu trong âm thầm, quyết định ngồi xuống nhặt giúp sách rồi đưa cho bạn đó, mắt tôi quét qua một quyển tạp chí tên “Waiting Q” nhưng cũng không để ý lắm, có lẽ bạn này theo dõi thần tượng đi.

“X..i..n l..ỗ..i” bạn đó thở hổn hển

“Của bạn này, lần sau đi nhẹ chút nhé, đây là thư viện” tôi đưa tập sách cho bạn đó

“Cảm ơn, tớ hơi vội chút, lần sau tớ sẽ chú ý”

Tôi cũng chỉ gật đầu rồi đi.

Bước ra khỏi thư viện, tim bỗng nhiên nhói lên một cái, tôi không hiểu được đành phải ngồi xuống ghế đá gần đó một lúc để ổn định cơ thể.

Tôi không mắc bệnh tim, chỉ là không hiểu sao bất chợt một lúc nào đó trái tim trong lồng ngực này không nhịn được mà co rút, đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn.

Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, quyển tap chí kia lại hiện lên trước mắt tôi, khó hiểu.

Dòng chữ “Waiting Q” như bay lượn trước mắt, trái tim cũng co rút kịch liệt.

Tôi hít thở thật sâu, cố gắng hít thở đều đặn ổn định tâm trạng của mình, muốn khóc?

Tối hôm đó, tôi đã rảnh rỗi đi search tên cuốn tạp chí đó, cuốn tạp chí đó của nhóm nhạc N-W, visual của các thành viên đều rất đẹp, nhưng không có gì đặc sắc cả, tôi cũng không hiểu được tại sao khi nhìn thấy tên cuốn tạp chí đó lại khiến bản thân xuất hiện cảm giác muốn khóc như vậy mà bây giờ lại không có một phản ứng nào? Có lẽ là do ảo giác? Quay đi quay lại tôi cũng ném chuyện này ra sau đầu.

[Tôi lại lạc vào giấc mơ một màu đen đó, lần này tôi không đi nữa, mà mệt mỏi ngồi luôn tại chỗ, dù sao đi rất nhiều lần, cũng không thấy cuối con đường ở đâu, mông lung không xác định được.

Lần này tôi thấy không gian dao động rất lớn, mờ ảo rồi đột nhiên hố một cái, tôi rơi xuống một nơi khá tối nhưng có chút ánh sáng đèn đường.

Nhìn xung quanh có vẻ như tôi đang đứng bên cạnh dòng sông, gì đâu? Khung cảnh xa lạ nhưng chân đi lại quen thuộc một cách lạ kì.

Tôi nhìn thấy hai bóng lưng cao lớn đứng cạnh nhau, có chút quen thuộc?

“Seji?”

“Em nói rồi, là Cezy, không phải Seji”

“Được rồi, Cezy, em có thể quay về không? Em rời đi rất lâu rồi...”

“Anh, em không thể quay về, em vốn không phải người nơi đây, cũng không phải người của thế giới này, em cũng đến lúc phải rời đi rồi”

Tôi nghiêng đầu nhìn họ, rõ ràng tôi nghe giọng con gái nhưng tôi chỉ thấy hai người con trai đang đứng, một người nói chuyện với không khí còn người kia đứng bên cạnh trầm mặc, chẳng lẽ họ đang nói chuyện với...ma?? Tôi rùng mình muốn nhích xa họ ra, lại không nhịn được tò mò ghé tai nghe trộm

“Ce...zy?-người trầm mặc bên cạnh bất chợt mở lời- cô ấy...!sau khi em rời đi có quay về không?”

“em xin lỗi...!cô ấy bây giờ đã là tro bụi rồi, anh, chị ấy hy vọng anh có thể sống thật tốt, ngày ngày càng tốt hơn, vốn dĩ chị ấy đã sớm không còn nữa”

“Tại sao nhất định phải...rời đi?”

“Vì em là quỷ nha!”-tiếng cười lanh lảnh

Tôi rùng mình, tôi không nhìn được bất cứ thứ gì, chỉ nghe được âm thanh phát ra từ không khí một cách quỷ dị.

Người con trai cao hơn bất chợt cười nhẹ, nụ cười đó thật ấm áp, môi trái tim mở ra nhẹ nhàng nói

“Nhóc con xem bộ dáng của em dọa ai, nhìn ngốc chết đi được”

“Hừ, anh không sợ em nữa sao? Coi chừng em thuận mắt lại đổi ý ở lại quấn chết anh!”

“Thật sự không còn cách nào khiến cô ấy quay lại sao?”- người con trai kia đánh gãy câu chuyện giữa hai người, đôi mắt u buồn

“Anh, thật sự không có cách nào.

Chị ấy đã chết rất lâu rồi, anh, sẽ có một ngày anh gặp được người khác tốt hơn, yêu thương anh hơn, mà chị ấy, vốn chỉ là cơn ác mộng”

“Xin lỗi, làm phiền em rồi, anh phải đi, MH, tớ đi trước”

Tôi né người nhìn người đó quay người đi vội vàng, khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch, vừa quay người là nước mắt rơi xuống, tôi đi theo người đó, người đó bước chân vội vàng đến một góc khuất bất chợt ngồi sụp xuống òa khóc.

Tôi lúng túng không biết phải làm sao, muốn đưa tay ra an ủi nhưng hình như người đó không biết đến sự tồn tại ngại ngùng của tôi, đắn đo, cảm giác thương xót, đau lòng khó tả trào lên trong lồng ngực.

Khó chịu quá! Tôi quay người rời đi

“Rốt cuộc là em hay là cô ấy? Tại sao cứ nhất định phải rời đi vậy? Tại sao không lựa chọn sống tiếp? Em muốn anh phải làm sao bây giờ?”

Tôi dừng lại một giây, cảm giác áy náy chua xót này là sao chứ? Tôi quyết định vẫn là quay lại vị trí vừa nãy.

Tôi thấy người con trai kia vẫn cứ đứng một mình ở đó, trầm mặc.

Không khí im lặng này tôi cũng không biết phải làm sao, không ai biết đến sự tồn tại của tôi?

“Quyết định rồi?”

“Vâng, em trốn tránh rất nhiều lần rồi, cũng không thể như thế này mãi được”

“Nhỡ may-người đó dừng lại vài giây-phía sau đó là không có gì thì sao? Nhỡ may không thể tồn tại thì phải làm sao bây giờ?”

“Xem ý trời đi, dù sao em tồn tại ở nơi đây là sai lầm, hành động nào cũng là sai lầm”

“Tại sao lại tuyệt tình như vậy, mặc dù lúc đó là cô ấy, nhưng bản chất vẫn là em mà? Quãng thời gian đó cũng không phải giả, cậu ấy cũng không phải đùa giỡn, tuyệt tình như vậy sẽ ổn sao? Cezy? Anh không biết tại sao em phải lựa chọn cách đau lòng như vậy?”

“Nhưng còn lựa chọn nào khác đâu? Là em, nhưng là cảm xúc của cô ấy, là em, nhưng không phải em.

Anh, anh có hiểu cảm giác sống trong một người khác, sống cuộc sống của người khác như thế nào không? Em rất muốn, rất muốn khiến cho chị ấy quay lại nhưng thật sự không có cách nào, chị ấy vốn đã không muốn sống nữa rồi”

“Haizz”

“Anh, đừng thở dài như thế, thật không đẹp trai xíu nào! Anh, đến lúc em phải đi rồi, cảm ơn anh đã đưa tiễn em, có lẽ, biết đâu một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau đâu?”

“Anh sẽ chờ”

“Không, đừng chờ em, gặp lại là đùa thôi, có lẽ em sẽ biến mất hoàn toàn ”

“Cezy”

“Anh...gọi em là Quỳnh, Q.u.y.n.h...”

“Được, Quynh, anh sẽ đợi em”

“Không, đừng đợi em, em phải đi rồi...”

Tôi thấy một khung cảnh kì dị, không trung hiện ra một vòng xoáy đen nho nhỏ rồi khép lại, trên mặt đất là hai giọt nước, không rõ là máu hay nước mắt, vỡ tan.

Người con trai đó vẫn đứng nơi đó, im lặng thật lâu, không khóc, không phản ứng gì khác, lặng lẽ như vậy.

Đứng một lúc như vậy rồi đột nhiên quay đầu rời đi, phía dưới lan can ghi một dòng chữ rất nhỏ “Waiting Q”.

“Không...anh, đừng chờ...” tôi lắp bắp trong vô thức, đừng chờ ai nha?]

Khung cảnh đột nhiên thay đổi, tôi lại quay lại không gian đen kịt đó, không có dòng sông, không có hoa, không có bất cứ ai xuất hiện nữa, nhưng mà sao đau lòng quá? Sao tự dưng lại đau lòng quá, đau không thở nổi, đừng chờ mà? Không đáng, không đáng để anh chờ đợi đâu? Nhưng mà tôi là ai nha? Người đó là ai nha? ‘cô gái’ tôi không nhìn thấy là ai nha? Tôi là ai cơ chứ? Tôi làm gì có tư cách bảo người đó không nên chờ đợi nữa? Nhưng cảm giác chua xót xuyên thấu tâm can này...?.