"Bi3n thái!"

Thấy cậu ngã nhào, Tiêu Viên, Thịnh Hiểu Lạc lẫn mấy bạn bàn sau vội vàng đến đỡ cậu dậy.

Úc Lạc Thừa còn chưa kịp load đã được ba chân bốn cẳng kéo lên. Túc Lễ thu tay lại, vỗ vỗ lên vai cậu.

Úc Lạc Thừa chưa kịp nghe tiếng lòng của hắn. Cậu tái mặt tái mũi nhặt đồ giúp bàn sau: "Xin lỗi."

"Hê, không sao, cậu có sao không?" Bàn sau cũng là một bạn dễ nói chuyện cực, cười hỏi han.

Úc Lạc Thừa lắc đầu, thấy đối phương cười nên cũng lịch sự cười đáp lại: "Tớ không sao."

Túc Lễ ở bên cạnh nhướng mày, ngồi xuống giúp cậu dọn lại đống đồ tứ tung trên mặt đất. Lúc đang lấy vở từ dưới đất lên, hắn vô tình chạm vào tay Úc Lạc Thừa mà bị cậu nhanh chóng né đi.

[Ơ? Cậu ta chắc không cố ý né mình ấy nhờ?]

Úc Lạc Thừa lạnh sống lưng trong một chốc, tiếp tục cúi xuống nhặt đồ. Lúc Túc Lễ toan chạm vào cậu lần nữa, cậu lập tức đứng phắt dậy, một tay nâng bàn lên, đặt chồng sách giáo khoa lên mặt.

[Đệt mợ mình không nhìn lầm mà?! Hộc bàn quá trời sách mà cậu ta một tay nâng lên luôn?]

Ngón tay đang vịn bàn của Úc Lạc Thừa mất tự nhiên cuộn lại. Cậu ngoái đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười sượng trân: "Lớp trưởng, tớ hơi không khoẻ ấy, cậu tự đi đi nha."

Túc Lễ nhướng mày: "Khỏi đi, sắp vào tiết rồi."

[Chậc.]

Nghe được tiếng lòng của Túc Lễ khắp mọi mặt trận chẳng phải chuyện gì đáng vui mừng cả.

Trừ mỗi giờ ăn tối là ra sau rót nước, thời gian còn lại cậu hầu như ngồi trên ghế suốt chứ chẳng đứng lên. Úc Lạc Thừa thử tập bản thân ngăn cách tiếng lòng của Túc Lễ, mà thực ra nếu không được thì tập làm quen cũng không sao. Úc Lạc Thừa chỉ không muốn để mình trong lớp trông quá lạc loài.

Bạn học mới đều nom rất dễ chơi cùng, rất nhiều người tỏ thiện ý với cậu. Cậu chỉ muốn được yên bình trôi qua cuộc đời cấp 3 cuối cùng mà thôi.

Sau bữa cơm tối, Túc Lễ bị gọi đến văn phòng, cả tự học tối chưa quay lại. Úc Lạc Thừa hiếm lắm mới được nhẹ nhõm bữa, thậm chí cậu còn làm được nhiều hơn nửa tờ đề vật lý.

Tự học tối vừa tan, Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ đã gọi cậu đi về cùng.

Úc Lạc Thừa không có từ chối, mà nhịn không được hỏi thêm một câu: "Lớp trưởng đâu?"

"Hình như phụ huynh cậu ta đến thì phải?" Tạ Diêu nói: "Tiết tự học thứ hai tôi đến nộp bài tập làm văn thấy ba cậu ta, lớp trưởng trưng cái mặt như cái mâm ấy."

Úc Lạc Thừa chỉ gật đầu chứ không hỏi thêm. Cậu không có cái thói thích nghe chuyện đời tư người khác.

"Hình như ba cậu ta cũng ghê gớm lắm, gì mà giám đốc tập đoàn." Lữ Văn Thụy nói: "Có lần bệnh viện mẹ tôi kiểm tra sức khoẻ cho đơn vị tập đoàn còn gặp ba cậu ta rồi. Ổng còn hỏi mẹ tôi về lớp trưởng ấy cơ."

"Mày nhìn đi, đúng kiểu phụ huynh hay thích nghe ngóng mấy tin lặt vặt của bọn mình." Tạ Diêu lầm bầm: "Ba mẹ tao cũng hay lén gọi lão Trịnh để hỏi vụ tao, xùy."

"Ê, Úc Lạc Thừa, ba mẹ cậu làm gì thế? Công việc bận không? Cậu chuyển trường cũng không thấy bọn họ đến đưa cậu." Lữ Văn Thụy thuận miệng hỏi.

"Bọn họ, bọn họ... khá bận." Úc Lạc Thừa lắp bắp một hơi, ấp úng đối phó qua loa.

"Biết là bọn họ bận." Tạ Diêu khó chịu nói: "Nhưng mà ba mẹ tôi ấy, ngày nào cũng chạy tới cái công xưởng nát kia. Lúc tôi học cấp 2, 2 3 tháng còn chẳng được gặp bọn họ lấy một lần. Thi chuyển cấp, nghỉ hè rồi ba mẹ còn hỏi tôi sao chưa đi học."

Lữ Văn Thụy bật cười: "Hên là còn biết đường hỏi mày. Mẹ tao ngày nào cũng tăng ca, có quan tâm tao đi học hay không đâu, ba tao thì dăm ba bữa là công tác..."

Úc Lạc Thừa im lặng ngồi nghe bọn họ bốc phốt ba mẹ bản thân, nhìn chòng chọc tảng đá bên đường, đi cùng bọn họ về ký túc xá.

Cách đây không lâu, ba cậu vừa kết hôn. Mẹ sinh cho cậu cô em gái cùng mẹ khác cha. Hiện tại học phí toàn là được cô với dượng cấp cho.

'Cút! Mày không phải con tao! Ai biết được mẹ mày đẻ cái loại tạp chủng này ra với ai! Cút!'

'Lớn lên đồng bóng lẳng lơ, tao nói không phải từ lâu rồi...'

'Xét nghiệm ADN đi là biết ấy mà?'

'Nhà lão Úc tiếc tiền lắm.'

'Hiểu chi đâu, mẹ mới của nó có bầu cặp sinh đôi rồi. Nhà kia có tiền mà, của hồi môn toàn là xe nhà tự đem tới, vì tiền cả thôi...'

"Làm ruộng cả năm chết lên chết xuống kiếm được nhiêu tiền đâu, há chẳng phải lợi dụng người ta..."

Úc Lạc Thừa nắm chặt quai cặp.

[Aaaaaaa đi chết đi đi chết hết cho ông— Liên quan éo gì tới mấy người! Ông đây thích gì thì làm nấy, sao ai cũng xía vào vậy đệt mợ! Đang yên đang lành ai kiếm chuyện gì mấy người?!]

Giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, Úc Lạc Thừa chưa kịp quay đầu đã bị người ta bá cổ.

"Túc Lễ? Cậu vừa đi đâu đấy? Lữ Văn Thụy bị hắn làm hết hồn.

"Đừng nhắc nữa, ba tôi đến trường rồi đấy." Túc Lễ quàng vai Úc Lạc Thừa, bất đắc dĩ cười nói: "Chê sức khoẻ tôi yếu, muốn tôi về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

[Đệt, sức khoẻ ông đây ghê gớm đến độ gặm được ba con thỏ đó! Thách ổng dám nói mấy chuyện rách này ra mặt, ra vẻ đi, coi ai ra vẻ hơn ai!]

Tạ Diêu và Lữ Văn Thụy đang nói chuyện với Túc Lễ. Úc Lạc Thừa giơ tay toan đẩy cánh tay của Túc Lễ khỏi vai mình. Nào ngờ vừa chạm tới ống tay áo, Túc Lễ đã nhiệt tình xáp lại: "Thừa Thừa, sắc mặt cậu hơi khó coi đó."

[Chắc chắn là do ăn cơm tối chưa ngon. Ơ— Ông già chết tiệt! Làm mình không có thì giờ ngắm thỏ ăn cơm!]

Úc Lạc Thừa bị hắn chẹn họng ngang: "Tớ không sao."

Túc Lễ dùng sức vò đầu cậu. Lúc đến ký túc xá, hắn bỗng dưng lấy cặp Úc Lạc Thừa vác lên vai: "Tạ Diêu, hai người lên trước đi. Tôi với Úc Lạc Thừa đi siêu thị đã."

"Được, hai người đừng về trễ quá. 11 giờ là đóng cửa rồi." Tạ Diêu quay đầu hô.

"Tớ không đi." Úc Lạc Thừa cau mày nhìn Túc Lễ: "Tớ còn phải về ký túc giặt đồ."

"Cậu có mỗi hai bộ đồ thì có khỉ gì để giặt đâu." Không có người ngoài, nụ cười trên môi Túc Lễ tức thì biến mất tăm. Hắn xách quai cặp của Úc Lạc Thừa, túm người qua dắt đi.

"Tớ không đói." Úc Lạc Thừa nào dám vùng ra, bèn nhỏ giọng nhắc hắn.

Túc Lễ khó hiểu liếc cậu một cái: "Cậu đói hay không thì liên quan gì đến tôi."

Sau đó, Úc Lạc Thừa đành trơ mắt ra nhìn bọn họ đi lướt qua cửa siêu thị, còn gặp được bạn học trong lớp. Túc Lễ cười chào hỏi với người ta.

"Lớp trưởng, hai người đi đâu thế?" Người kia hỏi.

"Úc Lạc Thừa muốn chạy bộ, tôi đi chung cậu ấy." Túc Lễ cười vừa xán lạn vừa nhiệt tình.

Nhưng vừa quay đầu là hắn thu lại ý cười ngay. Tiếng lòng loạn cào cào nghe không rõ. Úc Lạc Thừa chỉ thấy nhức nhức cái đầu: "Lớp trưởng, tớ không khoẻ đâu, tớ muốn về ký túc."

"Có phải cậu quên rồi không?" Túc Lễ dắt cậu đi tiếp, kề bên tai cậu thấp giọng nói: "Lúc không có ai, nghe lời tôi."

[...Úc Lạc Thừa...xử chết cậu... chết đi... chết...]

Giọng nói mơ hồ lại còn đứt quãng lọt vào đầu Úc Lạc Thừa, Úc Lạc Thừa ngay lập tức khiếp sợ. Nhưng bọn họ đã đi qua sân trường với ánh đèn chập chờn, tới cạnh đống đá vụn tối âm u phía sau, ngoài bức tường cao lớn là dòng xe cộ qua lại tấp nập.

Túc Lễ ngồi trên tảng đá hẵng đờ đẫn trong giây lát. Hắn vươn tay móc túi quần, lấy ra cái bật lửa.

Úc Lạc Thừa lùi về sau một bước, quay đầu nhìn sân trường. Trên sân đang có lèo tèo 5 6 bạn chạy bộ, cậu ở đây kêu cứu ắt hẳn sẽ có người nghe thấy.

"Lại đây." Túc Lễ nhấn cái bật lửa, lại lấy miếng kẹo cao su từ túi quần ra.

Úc Lạc Thừa do dự một chốc rồi tiến lên một bước.

"Ngồi đây." Túc Lễ bực bội vò vỏ bọc kẹo cao su, ra hiệu cho Úc Lạc Thừa ngồi xổm xuống trước mặt mình.

Úc Lạc Thừa lại cảnh giác lùi về một bước.

Túc Lễ giơ tay đẩy gọng kính, mặt vô cảm nhìn cậu chòng chọc. Tiếng rống trong lòng hắn đã chói tai, còn xen lẫn tiếng điện chạy nào đó the thé. Úc Lạc Thừa đầu đau như búa bổ, mặt trắng bệch ngồi xuống trước mặt hắn, sau đó theo thói quen giơ tay bịt cổ và sau ót mình lại.

Thế nhưng cơn đau nhức trong dự liệu không hề tới.

Túc Lễ luồn tay vào tóc cậu, chậm rãi xoa. Tựa như chỉ đơn thuần là vuốt v e, ngón tay ấm nóng nhè nhẹ lướt qua da đầu, dòng điện tê dại còn hơi man mát tức thì chạy ngược lên sóng lưng, làm Úc Lạc Thừa không kìm được run cầm cập, giọng nói yếu ớt còn vô thức có vài phần cầu cứu trong sợ hãi: "Túc, Túc Lễ... Đừng sờ nữa có được không?"

[Ngoan quá.]

[Bắt nạt thích ghê.]

Tiếng lòng của hắn vừa rõ được một chặp, lát sau lại bắt đầu ồn ào điếc cả tai.

"Tạ Diêu sờ tóc cậu." Túc Lễ ngồi trên đá, se sợi tóc cậu vừa từ tốn vừa tỉ mỉ. Đôi mắt sau cặp kính hiện tia lạnh.

"Mà cậu không cho tôi sờ."

"Cậu, đang sờ mà." Úc Lạc Thừa cúi đầu nói. Cậu căng thẳng nắm góc quần, không biết rốt cuộc Túc Lễ đang nghĩ gì trong đầu nhưng lại không dám phản kháng. Song, cậu lại âm thầm khinh bỉ và chán ghét bản thân mình nhu nhược như này.

Túc Lễ cụp mắt nhìn cái tai đỏ rực của cậu, nhịn không được lấy tay mân mê một hồi. Sau đó, hắn thấy cả người Úc Lạc Thừa đang run rẩy.

[Đệt mợ!]

Hắn bực bội chửi một tiếng.

Úc Lạc Thừa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, kinh hãi nhìn hắn, mặt trắng bệch.

Tay của Túc Lễ xấu hổ sững giữa không trung. Hắn cau mày, trượt xuống đá rồi ngồi trước mặt Úc Lạc Thừa, lại sờ tóc cậu lần nữa, dịu dàng nói: "Thừa Thừa, cậu dễ bị ức hiếp quá."

Tay Úc Lạc Thừa cầm chặt đống đá sỏi và một nắm đất sau lưng, lùi về sau.

"Lúc cậu học ở trường số 7---" Túc Lễ xoa đầu cậu, cau mày hỏi: "Phải có người từng bắt nạt cậu không?"

Mặt Úc Lạc Thừa trắng bệch ngay tức thì: "Không có."

"Vậy cậu sợ gì chứ?" Túc Lễ lại gần. Ngón tay xoa tóc cậu chầm chậm trượt xuống và như ý muốn, hắn vân vê d ái tai cậu, không kìm được nuốt cái ực: "Thừa Thừa, sau này làm pet của tớ đi, tớ bảo vệ cậu, được không?"

Ánh mắt của Úc Lạc Thừa trống rỗng ngay tức khắc: "Gì cơ?"

Túc Lễ đẩy kính, cười đến độ vừa dịu dàng vừa hoà nhã. Hắn xoa nhẹ tóc cậu, cố làm cho mình trông rất đáng tin: "Tớ cho cậu ăn cho cậu uống, cho cậu tiền tiêu vặt, chỉ cậu học bài. Tớ nuôi cậu, còn có thể giúp cậu đánh lại người xấu. Cậu chỉ được phép thích tớ, mãi theo tớ. Chỉ được phép cho tớ sờ tóc, làm thỏ con của tớ---"

Lời chưa dứt, một nắm đá sỏi dính đất đã nện thẳng vào mặt hắn.

Úc Lạc Thừa lùi về hai bước, đứng phắt người lên, mặt tái mét mắng: "Bi3n thái!"

Sau đó co giò chạy mất dạng ra sân trường.

Túc Lễ với cái mặt đầy đất cát - vô cảm đứng dậy. Hắn cởi kính, lấy góc áo rồi chầm chậm lau bụi bặm trên mặt kính.

Ôi, phiền chết mẹ.