"Cậu có bị tâm lý bi3n thái không vậy?"

Rất nhanh đã đến ngày đổi chỗ ngồi.

Túc Lễ và Lâm Duệ, một lớp trưởng và một lớp phó học tập, ba tờ giấy chỗ ngồi thì một tờ dán lên bục giảng, hai tờ còn lại dán trước cửa sau của lớp.

"Mọi người đừng chen lấn, từng người một nhìn." Túc Lễ đứng trên bục giảng hô giữ trật tự: "Trước khi hết giờ ra chơi thì phải xếp chỗ xong xuôi, các bạn nam giúp các bạn nữ khiêng bàn nhé."

Trong tay hắn cầm cuộn băng dính. Hắn nhìn xuống phía dưới, Úc Lạc Thừa còn đang ngồi ở chỗ mình. Cậu nhấc mắt lên nhìn người ta chen lấn xô đẩy ở cửa sau. Chắc là thấy đông người quá, cậu lặng lẽ cúi đầu, cầm bút làm đề trong im lặng.

Vốn dã gầy, đồng phục màu đỏ sẫm càng làm tôn thêm gương mặt trắng nõn của cậu. Có lẽ là do áo đồng phục size lớn, ống tay áo dài thòng che kín mu bàn tay, chỉ để lại một đoạn ngón tay mảnh khảnh và trắng ngần.

Túc Lễ biết kha khá bạn nữ thích mặc như vậy, nhưng Úc Lạc Thừa như này chẳng mảy may khiến người khác cảm thấy lạc quẻ. Dẫu sao thỏ nhát gan, lộ nhiều quá có khi bị áp lực tâm lý.

Túc Lễ xé băng dính, chẳng mò tới dao rọc giấy, cứ thế mà cắn đứt bằng răng.

Úc Lạc Thừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn trưng cái mặt dữ tợn nhìn chòng chọc mình, hậm hực cắn đứt băng keo trong, đôi mắt đẹp đẽ sau cặp kính âm u và ớn lạnh, hơi doạ người.

[Ui da--- Đệt mẹ trúng răng! Má nó răng thốn quá đau quá, bụm miệng không được! Ráng chịu Túc Lễ ơi! Giữ hình tượng! Aaa mẹ ơi con thề con không xài răng cắn băng keo nữa! Đù má đau chết con rồi!]

"......." Sự sợ hãi trong lòng Úc Lạc Thừa 'phụt' một cái tắt ngúm, mặt không biểu cảm cúi xuống tiếp tục làm đề.

[Má nó chớ Úc Lạc Thừa thấy chưa vậy! Sao lúc nào cũng là cậu ta thế! Tại cậu hết! Con thỏ chết tiệt khi không đi mặc đồng phục như vậy làm gì! Khoe tay trắng hả! Má, tên thỏ ngốc mặt dày!]

Không dưng bị ăn chửi vô lý, Úc Lạc Thừa ngẩng đầu nhìn bản mặt hằm hè của Túc Lễ. Cậu thấy tên này cứ ngang ngược kiểu gì, tức mình cuộn ống tay áo dài quá trớn lại, để lộ áo len màu xám và cổ tay bên trong.

Cậu mới là con thỏ chết ấy! Cậu mới là đồ mặt dày! Hứ!

Túc Lễ dán xong sơ đồ đã bị các bạn chen lấn lên bục giảng để nhìn. Hắn phủi phủi bụi phấn dính trên tay, lướt qua mấy cái bàn đẩy lung ta lung tung, đi đến trước mặt Úc Lạc Thừa.

Ánh mắt hắn trắng trợn quá, Úc Lạc Thừa đành cố gượng hỏi hắn: "Lớp trưởng, có việc gì không?"

"Hai đứa mình là bạn cùng bàn." Túc Lễ nở nụ cười ôn tồn lễ độ: "Hàng sáu cạnh cửa sổ, tôi giúp cậu khiêng bàn sang nhé."

[Hê hê hê, thỏ ơi, mi lại rơi vào tay ông rồi! Hahahaha!]

Úc Lạc Thừa sững sờ nhìn hắn: "Tớ, với cậu là bạn cùng bàn?"

Nhưng tuần trước cậu vô tình đọc được tiếng lòng của Túc Lễ. Lúc đó cậu nhớ rõ ràng là Túc Lễ nói cậu với Bộ Phong Gia vẫn cùng bàn không tách ra.

"Đúng vậy, sao, không muốn ngồi cùng với tôi à?" Túc Lễ cười hơi bất đắc dĩ.

Âu Đồng Đồng ngưỡng mộ nói: "Úc Lạc Thừa có thể vui lòng rồi ha. Lớp trưởng nhiệt tình vậy, học lại giỏi, chắc cũng muốn được ngồi cùng bàn với lớp trưởng."

"Âu Đồng Đồng như nói bản thân ấy nhỉ." Tạ Diêu cầm sách định bụng xoa đầu nhóc: "Suốt ngày lải nhải, đừng nói cậu thích Túc Lễ nha?"

"Tạ Diêu! Sao mà cậu thấy ghét vậy hả!" Âu Đồng Đồng lấy sách lại đập vào lưng hắn: "Hôm nay tớ phải đập chết cậu!"

Tạ Diêu nhanh nhẹn lắt léo quanh bàn, song bất cẩn vấp một phát ngay balo dưới đất. Trông thấy hắn sắp đụng vào Úc Lạc Thừa, Túc Lễ bên cạnh vươn tay đẩy hắn ra, chống tay lên bàn Úc Lạc Thừa, từ trên cao nhìn cậu cười: "Thừa Thừa ơi, tôi giúp cậu chuyển bàn nha."

Úc Lạc Thừa nắm chặt cây bút mực trong tay, đứng dậy từ chỗ ngồi.

Bộ Phong Gia nhìn xong sơ đồ, quay về gào một tiếng, ôm chầm lấy cậu: "Úc Lạc Thừa, tụi mình không ngồi chung nữa rồi."

Tự dưng bị người khác ôm, cả người Úc Lạc Thừa căng cứng tại chỗ.

Túc Lễ liếc cậu một cái, vịn cổ Bộ Phong Gia kéo qua, chỉ chỉ bàn cuối cạnh cửa: "Bộ Phong Gia, hình như chỗ ngồi cậu ở kia."

"Muốn chết quá, cửa sau người đi đi lại lại sao mà tôi ngủ được đây." Bộ Phong Gia mặt như đưa đám than vãn.

"Không sao, thi học kỳ xong còn phải xếp chỗ lần nữa." Túc Lễ cười an ủi hắn.

Úc Lạc Thừa cúi xuống cất sách vào balo, đột nhiên tay bị người ta nắm.

"Không cần phiền phức thế. Bộ Phong Gia, chúng ta khiêng thẳng cho cậu ấy luôn đi." Túc Lễ nói.

"Được, không thành vấn đề." Bộ Phong Gia không nói nhiều lời đã nhấc bàn lên, hai người khiêng bàn đi được nửa cái lớp, chuyển đến bàn thứ 6 cạnh cửa sổ.

"Cảm ơn." Úc Lạc Thừa nói với hai người bọn họ.

"Hê, chuyện nhỏ thôi." Bộ Phong Gia phủi tay: "Tôi đi chuyển bàn của tôi đây."

"Tôi giúp cậu." Túc Lễ vừa đi được một bước bỗng xoay người lại, giơ tay nắn nắn mặt cậu, rồi cười đuổi theo Bộ Phong Gia.

Úc Lạc Thừa ngơ gác dõi theo bóng lưng hắn, ngẩng đầu xoa nơi vừa bị Túc Lễ chạm vào, sờ ra một tay toàn phấn.

Sau đó nghe được tràn cười điên dại trong lòng Túc Lễ.

"......." Úc Lạc Thừa siết chặt tay áo, lau mặt thật mạnh.

Trẻ trâu.

Túc Lễ giúp Bộ Phong Gia chuyển bàn xong rất nhanh, tiện thể còn giúp mấy bạn nữ chuyển bàn với sách, nhận được rất nhiều ánh mắt biết ơn. Hắn rất khiêm tốn nói không có chi, nhưng lòng thì chẳng có tí tạp âm nào.

Úc Lạc Thừa hơi lấy làm lạ. Túc Lễ trước mặt cậu búng tay: "Hey."

Úc Lạc Thừa hoàn hồn, chần chừ hai giây mới lí nhí nói: "Tớ giúp cậu chuyển bàn."

Cậu không muốn nợ ân tình của Túc Lễ cho lắm.

"Tôi chuyển từ lâu rồi." Túc Lễ chỉ chỉ cái bàn trống không cạnh cửa sổ, "Để tôi qua."

Úc Lạc Thừa muốn đứng thẳng dậy nhường chỗ. Nào ngờ tay Túc Lễ lại giữ vai mình, sải chân dài, cứ thế dán vào lưng cậu để đi qua.

Túc Lễ tay chân dài lùi về phía sau, buộc rèm cửa sổ sang một bên, để lộ bầu trời xanh thẳm lẫn mây trắng mềm mại bên ngoài cửa sổ.

Úc Lạc Thừa không kìm được nhìn thêm vài chốc.

[À, hàng sau cạnh cửa sổ, chỗ ngồi của vua.] Túc Lễ mỉm cười, thầm xúc động.

Úc Lạc Thừa câm nín hai giây, cúi xuống lôi đề ra làm tiếp.

Túc Lễ lại không chịu buông tha cậu, cứ thầm lải nhải trong bụng, [Úc Lạc Thừa viết chữ cũng đẹp đó, thanh tú y chang bản thân, chậc chậc, ngón tay xinh thật đấy, vừa thon vừa dài...]

Giọng điệu ẩn ý của hắn khiến Úc Lạc Thừa nghe mà da đầu tê dại. Cậu lặng lẽ rúc hết ngón tay đang lộ ra ngoài vào trong tay áo.

[Má ơi má ơi, đáng yêu quá, cậu ta còn rúc vô tay áo! Y chang thỏ con về ổ!]

Úc Lạc Thừa khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Túc Lễ mắt ngậm cười, vẻ mặt ngây thơ: "Ơ, sao đó?"

[Lông mi dài quá à, muốn sờ quá, mắt cũng xinh kinh khủng, con ngươi này màu gì thế, ơ? Mắc gì trưng cái mặt bị bắt nạt đó ra nhìn ông? Ông đây có ăn hiếp mi đâu, ăn vạ à? Mũi của thỏ con đỏ hết vậy, đệt.]

Mặt Úc Lạc Thừa bỗng dưng đỏ bừng, cậu lắp bắp: "Cậu, cậu..."

"Không sao, từ từ nói." Túc Lễ cười rất lịch thiệp.

[Đồ cà lăm hahahaha, mặt đỏ tía tai là ngại ngùng hả, ui vãi thật.]

"Cậu có bị tâm lý bi3n thái không vậy?" Úc Lạc Thừa dè dặt hỏi.

Nụ cười trên mặt Túc Lễ ngay lập tức cứng ngắc.