Biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc ngoại ô, phòng ngủ trong biệt thự mở ra rồi tự động gắt gao khép lại, không một tia ánh sáng lọt qua.

Phó Văn Thanh nằm trên giường rộng lớn, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, săc mặt nhợt nhạt, gương mặt gầy ốm, cằm lộ rõ, khó nhìn ra được biểu cảm lúc này.

Vừa qua khỏi rạng sáng không lâu, bình thường Phó Văn thanh đều trắng đêm không ngủ, hôm nay khó có được cơn buồn ngủ.

Loại tình huống này vô cùng dị thường, liên tục có một đoạn thời gian như vậy.

Mỗi buổi tối, phó Văn Thanh sẽ bị một âm thanh gọi tới gọi đi, theo như anh phỏng đoán, anh xuyên vào một con búp bê Tây Dương tên Đậu Đậu.

Chủ nhân búp bê Tây Dương nói gì anh đều có thể nghe được, cô ấy làm gì trên người búp bê Tây Dương, những điều đó đều phát sinh trên người của anh, càng ngày hiệu quả càng rõ.

Ví như, chủ nhân Đậu Đậu đem búp bê đi ngủ, anh sẽ sinh ra cơn buồn ngủ.

Phó Văn Thanh căn bản không ngủ được, anh nhắm mắt lại hoàn toàn, hưởng thụ cơn buồn ngủ suốt một đêm, đương nhiên liền suốt một đêm đó.

Sang hôm sau, Phó Văn Thanh tỉnh lại, bình thường luôn cảm thấy người không ra người, ma không ra ma.

Đột nhiên nay cảm thấy tự do tự tại mà đắm chìm trong ánh nắng ấm áp.

Thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần đều thoải mái.

"Đại thiếu gia, ngài muốn dùng cơm không ạ?"

Bên ngoài phòng, quản gia chuyên trách chiếu cố Phó Văn Thanh cung kính hỏi

"Muốn.

Mười phút sau đem vào",

Phó Văn Thanh vừa mới tỉnh ngủ giọng hơi khàn khàn, anh chống thân thể từ trên giường xuống, chính mình tự mặc quần áo.

Mười phút sau, quản gia cùng trợ lý nam đẩy cửa vào, đỡ Phó Văn Thanh từ trên giường đi đến xe lăn, đẩy ra thang máy đi xuống phòng khách tầng một ăn cơm.

Phòng khách to như vậy mang theo phong cách trang hoàng của Trung Quốc, nhà ăn cùng phòng khách đều được chạm khắc tinh tế.

Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, một mình dùng bữa sáng dinh dưỡng do sư tỉ tỉ mỉ soạn ra.

Quản gia chờ phó văn Thanh ăn xong cơm sáng, hơi hơi khom lưng đưa giấy khăn sạch nói: "Đại thiếu gia, đêm nay lão gian ở bên sông công quán làm bữa tiệc mời ngài cùng nhau qua đó dùng cơm chiều"

Phó Văn Thanh không chỉ là ảnh đế, mà còn là cháu trai chủ tịch tập đoàn Phó thị.

Tập đoàn Phó thị mấy năm trước lập nghiệp tại đây, thông qua việc nhận biết địa ốc, đọc nhiều sách báo, có được nhiều lợi nhuận cao từ ngành sản xuất, thiên thời địa lợi, nhờ đó mà trở thành ngành sản xuất đầu sỏ được thành lập kiên cố không gì phá vỡ nổi đế quốc thương nghiệp Phó thị.

Mẹ Phó Văn Thanh mất sớm, sau khi hai chân tàn tật một mình anh định cư ở Lục Sâm Tiểu Trúc, nhưng ba anh, mẹ kế cùng với em trai cùng cha khác mẹ và ông nội Phó Quang Tông cùng nhau sinh sống tại công quán ở biệt thự bên kia sông.

Phó Văn Thanh xoa xoa tay, ngón tay thon dài trắng nõn mảnh khảnh, các khớp xương hơi động.

"Lúc nào bắt đầu?"

"Sáu giờ bắt đầu"

"Năm giờ hai mươi kêu tôi"

"Dạ"

Năm giờ hai mươi lái xe qua đó ước chừng bốn mươi phút, vo cửa là có thể dùng cơm, dùng cơm xong có thể rời đi, không mất nhiều thời gian lắm.

Dù vậy, quản gia có vẻ hớn hở hơn nhiều.

Chỉ cần Phó Văn Thanh chịu đi là tốt rồi.

Cơm nước xong Phó Văn Thanh liền lên thư phòng, ngồi ngốc trong phòng cả ngày không ra.

Năm giờ hai mươi bắt đầu xuất phát đi công quán.

Phó Văn Thanh ở tên xe ngủ gật.

Đúng sáu giờ thì tới cửa.

Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, bị gười chậm rãi đẩy lên phía trước bàn ăn, ngồi vị trí gần ông nội nhất.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, thăm hỏi Phó Qaung Tông.

Đến ba anh, mẹ kế, còn có con và vợ của em trai Phó Huy, Phó Văn Thanh đều trực tiếp xem nhẹ.

Phó Quang Tông tuy đã nhiều tuổi nhưng vẵn rất khỏe, tinh thần phấn chấn, cười ha hả gật đầu, hỏi Phó Văn Thanh gần đây thế nào.

Mẹ kế Phó Văn Thanh là Tiết Tuệ Văn, kéo kéo áo khoác da, cười nói: "Nghe tiếng khẳng định không tệ, nhàn hạ đến nỗi sơn cả móng tay".

Mọi người đều nhìn móng tay Phó Văn Thanh, mười ngón sạch sẽ thì có tám đầu ngón tay đều tô màu đỏ.

Không cần đoán cũng biết chuyện này do ai làm.

.