Một lần nữa ánh sáng lóe lên qua không trung, và những tượng đá trượt qua mỗi bên. Ico chú ý thấy cô gái đang chớp mắt trong ánh sáng. Cô ấy trông gần như là hoảng sợ. Cô ấy cũng không biết tại sao những bức tượng di chuyển nhiều hơn mình là mấy.

“Nó đau à?”

Một ánh nhìn chằm chằm trống rỗng.

Cô ấy không biết mình đang nói gì.

Trong căn phòng này có một cánh cửa gỗ nhỏ và một cầu thang chạy quanh bên trong phòng, xoắn lên những bức tường. Họ đã ở đủ cao rồi. Ico muốn tránh khỏi đi đến bất cứ đâu cao hơn nếu cậu có thể. Chúng ta phải đi xuống bất cứ nơi nào chúng ta có thể nếu chúng ta có đang ra ngoài.

May mắn, cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.

“Cậu chờ ở đây. Tôi sẽ đi xem liệu nó có an toàn không.”

Qua cánh cửa, Ico chỉ tìm thấy sự thất vọng. Cậu đang đứng trên một ban công nhỏ nhìn ra một vực sâu lớn. Một ban công tương tự nhô ra từ xa bên kia. Nó trông như một cây cầu từng bắc qua khoảng trống ở đây, nhưng giờ nó không còn lại gì. Cậu nhìn xuống và ngay lập tức cảm thấy chóng mặt.

Xa, xa phía dưới cậu có thể thấy màu xanh của cây cối và một ít màu trắng nơi chỗ đất khô nào đó lộ ra. Có lẽ một cái sân? Từ vị trí thuận lợi của cậu trên ban công, trông như cậu có thể đi vào ngọn tháp ở xa phía bên kia, nhưng không có đường đi xuống đó từ độ cao này.

Đoán là chúng ta sẽ đi lên cầu thang từ bây giờ. Tiu nghỉu, cậu quay trở lại qua cánh cửa khi cậu nghe thấy cô gái hét lên.

Ico chạy, sau đó đóng băng khi cậu trở lại căn phòng. Những sinh vật bóng tối đã trở lại, vây quanh cô gái như những con kền kền quanh một cái xác. Một vực xoáy tít đã mở ở một góc của căn phòng nhỏ.

Máu dâng lên trong đầu Ico và cậu xông vào đám sinh vật, vung cây gậy của cậu. Có vài con lớn hơn với đôi sừng mọc trên đầu chúng, giống như những con đã tấn công họ trong phòng với cái lồng. Chúng nhảy múa một cách kỳ lạ, tránh những cuộc tấn công của cậu, di chuyển thành bầy quanh cô gái với những đôi mắt phát ra ánh sáng trắng đục. Nhưng Ico không còn sợ chúng nữa. Mình không quan tâm chúng là gì. Mình sẽ gửi chúng lại nơi chúng đến, không thành vấn đề dù cho bao nhiêu con trong bọn chúng mọc ra những đôi sừng xấu xí của chúng.

“Nhận lấy cái này, và này, và này!”

Cảm giác thật tốt, chém không khí với cây gậy của cậu, ném chúng về không gì cả. Nhưng cái vực vẫn sôi sục ở góc phòng. Vài đôi mắt phát ánh sáng trắng đi nhẹ nhàng quanh phòng, những hình bóng từ từ kết hợp thành một khối quanh họ.

Cô gái lại hét lên, và khi Ico nhìn, cậu thấy một sinh vật bóng đen khác, lần này với đôi cánh như một con chim, tóm lấy cổ chiếc váy của cô và cố gắng bay đi với cô. Tóc của Ico dựng đứng trên gáy. Gì cơ, chúng cũng có thể bay ư? Cô gái vùng vẫy dữ dội khi sinh vật đó mang cô về phía đỉnh cầu thang.

Ico chạy lên cầu thang, một đôi mắt lướt qua đầu cậu.

- Ngừng lại, không được làm vậy.

Ico siết chặt cây gậy của mình, những khớp ngón tay cậu trắng toát. Đám sinh vật đang nói ư?

- Ngươi là một trong số chúng ta. Tại sao ngươi cản trở chúng ta? Tại sao ngươi không cho chúng ta thấy sự tử tế?

Nó không phải là một giọng nói đơn lẻ, mà ra một tiếng đồng thanh, đang van nài, đang yêu cầu, đang khiển trách.

Giờ cậu đã chắc chắn về nó. Đám sinh vật đang nói chuyện với nhau ngay khi chúng lượn quanh phòng, bay qua, xoay tròn quanh cậu.

- Ngươi là một trong chúng ta.

“Ngươi sai rồi!” Ico hét lên, khua cây gậy của mình. Một trong những sinh vật trước mặt cậu di chuyển sang một bên, nghiêng về phía cậu, nhìn chăm chú xuống.

- Ngươi giống chúng ta. Chúng ta cũng là Vật tế.

- Đôi sừng của ngươi, tấm Phù hiệu của ngươi.

- Chúng ta đã trao mạng sống của chúng ta vào những khối đá. Trong khi cơ thể chúng ta thối rữa, linh hồn của chúng ta ở trong lâu đài bị nguyền rủa. Chúng ta đã sống những cuộc sống bất tử khác trong lạnh lẽo và bụi bặm.

- Chúng ta bị trói buộc vào Lâu đài trong Màn sương khi chúng ta trói buộc cùng với lâu đài.

- Không được cố gắng ngăn cản chúng ta.

Ngực trĩu xuống, Ico giữ vững cây gậy của mình, nhưng hai tay cậu đang quá run rẩy để cậu có thể nhắm chính xác. Sinh vật có cánh đã biến mất với cô gái.

- Vật tế bé nhỏ, đứa trẻ tài năng được tấm Phù hiệu bảo vệ. Đừng ngăn cản chúng ta. Làm ơn. Hãy cho thấy sự tử tế.

“Không đời nào…” Ico thì thầm, nghiến chặt hàm răng để ngăn răng cậu va đập. “Các ngươi đang nói dối!” cậu hét lên. “Ta không giống các ngươi!”

Ico hét đến khi cậu hết hơi, sau đó chạy lên phần cầu thang còn lại. Ở trên đỉnh, cậu thấy một cái vực đen khác đang sôi sục ở giữa một đầu cầu thang hẹp. Cô gái đang chìm vào nó, đã chìm tới cằm trong bóng tối rồi.

Ném cây gậy của mình qua một bên, Ico nhảy tới mặt đất và chọc hai bàn tay mình tới khủy tay vào cái vực. Cậu tóm tay đôi vai mảnh khảnh của cô gái. Đôi mắt của cô gái u ám, phản chiếu lại màu đen dưới họ, và cơ thể phát ra ánh sáng trắng của cô đã hòa với bóng tối xoáy tít rồi. Tuy vậy, khi cô chú ý thấy Ico đang cố gắng kéo cô ra, một tia hy vọng xuất hiện trong đôi mắt cô, và cô nhẹ nhàng tỏa sáng, giống như một đám than hồng.

“Bám lấy, chỉ một chút nữa!”

Ico đã cố gắng để giải phóng cơ thể phía trên của cô khỏi cái vực xoáy khi thứ gì đó đẩy cậu từ phía sau, làm cậu ngã nhào qua cái vực. Cậu cuộn chân qua đầu và ngửa ra. Cậu nhìn quanh thấy một trong những sinh vật lượn lờ ngay trên cô gái. Miệng cô đang nửa mở trong một tiếng hét yên lặng, nhìn lên đám khói lấp đầy tầm nhìn của cô. Cô chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng mờ đục của sinh vật.

Sinh vật kia săm soi nhìn lại cô.

Nó lắc đầu, và cơ thể cô gái chìm xuống sâu hơn vào cái vực. Cô gái đi xuống chậm nhưng đều. Sinh vật kia giơ những cánh tay có móng vuốt ra – mặc dù nó trông ít đe dọa cô và giống nó đang cầu xin cô hơn, đầu của nó hạ xuống gần như tôn kính.

Với một khởi đầu, Ico nhận ra rằng sinh vật đó đang nói chuyện với cô. Gọi cô, giống như những cái bóng đã gọi Ico. Và cô đang lắng nghe nó.

Cằm của cô gái biến mất bên dưới màn khói đen đục ngầu. Hai tay cô từ từ buông mép khối đá bên ngoài cái vực. Sinh vật gật đầu và đưa hai bàn tay có móng vuốt lại với nhau trong một cử chỉ cảm ơn.

Nó đang cầu nguyện cho cô.

Cho đến bây giờ, khói đen đã lên được một nửa má cô. Đôi mắt to của cô không còn màu hạt dẻ nữa mà đen như mực đen quanh cô. Cái vực đang thắng cô.

Cô ấy đang từ bỏ!

KHÔNG! Một giọng nói khác vang lên trong đầu Ico, nhưng trước khi cậu có thể nghĩ nó của ai, một cảnh mộng lấp đầy giác quan của cậu.

Trong cảnh mộng, cậu thấy cô gái chìm xuống. Đầu cô biến mất dưới bóng tối xoáy tít, để lại một mớ tóc cuối cùng cuộn xoáy trong không trung trước khi nó cũng biến mất. Sau đó một tia sáng rực rỡ - giống như ánh sáng lóe lên bất cứ khi nào những bức tượng tách ra – phun ra từ giữa cái vực đang sôi. Chớp kêu tanh tách trong không trung.

Ánh chớp trở thành một vòng tròn bay qua không trung – nó đánh vào các sinh vật, làm bay hơi chúng trong chốc lát. Cái vực đen biến mất và vòng-tròn-vẫn-mở-rộng tiến tới Ico.

Ico che mắt mình khỏi ánh sáng, hét lên, miệng mở to – và sau đó cậu biến thành đá. Giống như những người ở thành phố có tường bao quanh đó. Giống như bức tượng ở cuối cây cầu cũ.

KHÔNG!

Giọng nói lại đến với cậu, một cảnh báo khẩn cấp.

Sau đó cảnh mộng mờ đi, và khi Ico được thả ra, cậu run rẩy và hét lên, xông về cái vực. Tất cả cậu có thể thấy của cô gái giờ là trán cô. Cô ấy đang chìm!

Cậu thọc tay vào cái vực, những ngón tay của cậu quét qua làn da mềm trên má cô. Cậu nắm chặt cô, chụp bằng móng với những ngón tay của cậu và kéo như thể cuộc sống của cậu phụ thuộc vào điều đó. Cuối cùng, cậu cố gắng tóm được khăn choàng của cô. Cô lại vùng vẫy cánh tay và nó chạm vào tay cậu.

“Không! Tôi sẽ không thả cậu ra!”

Bây giờ gương mặt cô ở trên bóng tối cuộn xoáy. Cô thở hổn hển, nửa chết đuối. Nỗi sợ hãi trên gương mặt cô làm xóc lên một nguồn năng lượng mới qua Ico. Mình phải cứu cô ấy!

Ico kéo, mất hết khái niệm thời gian, và khi cô gái cuối cùng ra khỏi cái vực, cậu nhe răng ra và gầm lên với những sinh vật quanh họ. Sau đó cậu vòng hai cánh tay qua cơ thể mềm nhũn của cô gái, và bế cô lên, nhảy từ mép của tầng cao hơn.

Họ tiếp đất trên sàn đá phía dưới, gần bức tường. Ico để cô gái ở đó một lát, tìm lại gậy của mình và vung xung quanh giận dữ đến nỗi cậu đánh vào bức tường. Hai cánh tay cậu bị ảnh hưởng bởi cú va chạm. Cậu vẫn vung nó, biến những sinh vật trở lại thành khói. Cậu bắt được một trong những con có cánh với một cú đi xuống, đập nó xuống sàn. Ico gầm lên khi cậu đấm túi bụi vào đám sinh vật.

Cuối cùng khi cậu nhìn lên, cái vực đen trên sàn đang bốc hơi. Ánh sáng biến mất khỏi những đôi mắt còn lại của đám sinh vật và chúng mờ đi. Cuộc tấn công đã kết thúc.

Hết hơi và run rẩy, Ico nhận thấy má mình ươn ướt. Nước mắt chảy thành dòng trên mặt cậu.

Ico thả tay cầm gậy ra. Đầu của cây gậy tạo một tiếng động nhỏ khi nó đập vào sàn. Cậu nhìn quanh và thấy cô gái đang ngồi trên đầu gối cạnh bức tường, hai tay cô che lấy mặt. Cô đan những ngón tay lại, chạm chúng trên trán cô – giống cử chỉ mà sinh vật kia đã làm trước cái vực trên đỉnh cầu thang. Cô ấy đang cầu nguyện. Hoặc có lẽ cô đang cầu xin sự tha thứ.

Thật khó để tiếp tục cuộc tìm kiếm của họ để tìm đường ra khỏi lâu đài. Nhưng nếu họ ở lại đây, những sinh vật có thể trở lại. Dĩ nhiên, không có cách nào chắc chắn những sinh vật đó sẽ không nằm đợi sẵn dù cho họ đi đâu. Đây là lãnh thổ của những cái bóng – chúng không lang thang mò mẫm chung quanh lâu đài như Ico.

Tuy nhiên, họ không thể ngồi ở đây mãi được. Thậm chí nếu Ico không thể thoát được trong khi trời vẫn còn sáng ngoài kia, ít nhất cậu có thể dẫn cô gái đến một tầng thấp hơn.

Ico gọi cô gái, nói rằng họ nên đi, nhưng cậu không dám cầm tay cô. Cậu cảm thấy như thể trái tim cậu đã vỡ tan thành một ngàn mảnh và những suy nghĩ của cậu rối tung. Những điều bí ẩn của lâu đài sâu thẳm, và những cảnh mộng cậu nhìn thấy khi cậu nắm tay cô gái có thể cho cậu những câu trả lời – nhưng cậu sợ. Cậu có cảm giác rằng một khi cậu biết, cậu sẽ vĩnh viễn thay đổi. Cậu có thể không bao giờ trở lại được.

Cậu cố gắng nhớ gương mặt của Oneh. Giọng nói hớn hở của Toto.

Tại sao ngươi không cho chúng ta thấy lòng nhân từ?

Ngươi là một trong chúng ta.

Những lời của đám sinh vật trở lại với cậu, xua tan đi những ký ức của cậu về nhà. Ý của chúng là gì về việc bị trói buộc vào lâu đài và trói buộc lâu đài?

Đừng cố gắng ngăn chúng ta.

Tại sao chúng lại cố gắng mang cô gái xuống với chúng? Cậu đang ngáng đường chúng bằng cách cố cứu cô gái ư? Nhân tiện, cô gái là ai?

Trong phòng tiếp theo có một bức tường ở trên một sân thượng lớn phía dưới một trần cao được chống đỡ bởi những cột đá vuông vức. Trái tim Ico mệt mỏi hơn là cơ thể, nhưng vẫn mất một nỗ lực lớn để trèo lên bức tường. Cậu phải chiến đấu lại với cảm giác rằng cậu không muốn đi xa hơn.

Ở trên đỉnh, cậu xoay lại và gọi cô gái. Cô đứng lại.

“Sao vậy? Nếu cậu không đi lên, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây.”

Cậu không nghĩ cô ấy đang chần chừ. Cô trông như không muốn đi.

“Có thứ gì đó trên này làm cậu sợ ư?” Ico hỏi. Sau đó thứ gì đó bên trong cậu khiến cậu tiếp tục. “Cậu biết đường quanh lâu đài này, đúng chứ?” Ico bị ngạc nhiên bởi chính những lời của mình. Tại sao mình lại nghĩ như thế?

Cô gái đứng cách bức tường mọc lên ở giữa căn phòng một khoảng cách ngắn, nhìn lên Ico. Đôi chân trần của cô di chuyển qua sàn đá và cô xoay đi khỏi cậu. Cô bắt đầu đi trở lại đường mà họ đã đi.

“Cậu không muốn thoát khỏi đây với tôi ư? Cậu muốn ở lại đây ư?”

Cô gái dừng lại bên cạnh cánh cửa tò vò dẫn đến căn phòng cuối cùng.

“Những sinh vật đó sẽ lại đến tìm cậu. Chúng đang theo cậu. Cậu biết điều đó.”

Đầu cô gục xuống, để lộ gáy mình, và cô đặt một tay nhẹ nhàng lên mặt của cánh cửa. Sau đó cô đi qua cánh cửa.

Ico đứng cô độc trên tầng cao hơn, dùng hai cánh tay ôm lấy bản thân mình. Ánh sáng mặt trời tràn vào giữa những cột vuông thắp sáng cậu từ phía sau, khiến cậu trông giống như bức tượng của hiệp sĩ trên cầu.

Bây giờ thứ gì đó khác nói trong cậu với một giọng thì thầm nhỏ. Đừng đi. Đó là tất cả hiệu lực. Cậu khum hai tay trên miệng, hít một hơi thở sâu và hét lên, dùng tiếng gọi những thợ săn dùng để tìm nhau trong rừng. “Hueeeh!”

Cô gái chần chừ ở bên kia cánh cửa, chiếc váy bay dập dờn của cô khiến hình dáng trắng mảnh khảnh của cô dường như lơ lửng trên sàn đá.

Ico nghiêng tới, cẩn thẩn để không mất thăng bằng, và đưa tay cậu xa hết sức có thể. “Đi nào. Đi với tôi.”

Cô gái xoay lại và bước gần hơn. Cô bắt đầu bước về phía cậu trên đôi chân lảo đảo, không chắc chắn đến khi cô nắm tay Ico. Cậu siết chặt và cảm thấy cô siết chặt lại – yếu ớt, nhưng nó đủ rồi.

Bên ngoài những cây cột, mái dẫn đường lên không gian mở. Nơi này rộng hơn một sân thượng - dường như họ đang ở trên đỉnh ngọn tháp. Ở một góc một chiếc cầu thang khác mọc lên một phần được nâng lên nhỏ của mái – có lẽ một tháp canh, Ico nghĩ.

Mặt trời rực rỡ, và bầu trời xanh có vẻ gần. Đây là nơi đầu tiên cậu đã đến trong lâu đài nơi mà không có bất cứ cái bóng nào từ mặt trời.

“Trông giống loại tầng quan sát nào đó,” Ico nói với cô gái. Cô nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời khi cơn gió nhẹ nhàng làm mái tóc và khăn choàng của cô gợn sóng. Không khí trên này không có mùi của biển. Nó có mùi giống như gỗ. Những con chim biển ở đây yên lặng.

Họ đi lên cầu thang đến nơi cao nhất của ngọn tháp, nơi Ico có thể thấy rằng nó tạo thành một mình bán nguyệt bao quanh một hàng cây xinh đẹp phía dưới. Che mắt mình khỏi mặt trời, cậu nhìn quanh, sau đó đi qua tầng nóc và đi xuống cầu thang cậu đã nhận ra ở bên kia, nơi một lối đi hẹp chạy theo bên hông của tòa nhà. Ở đó, một cái thang hẹp đi xuống một cái bục nhỏ, bên cạnh là một đường ray dài. Ngọn tháp che bóng họ khỏi mặt trời, nhưng họ vẫn còn ở xa với mắt đất phía dưới.

Ico nhảy xuống trên đường ray, theo chúng về bên trái cậu nơi cậu nhanh chóng nhận ra nó dẫn họ đến đâu. Ở phía cuối đường ray là một chiếc xe đẩy nhỏ, đỉnh phẳng với một lan can cao bao bọc các hướng. Cậu đã thấy thứ gì đó giống thế trước đây ở trong hầm mỏ ngay ngoài Toksa.

Những bánh xe của xe đẩy nằm ngay ngắn trên đường ray. Ico trèo lên trên, và cái xe đẩy kêu ken két nhưng không di chuyển. Cậu tìm thấy một cái đòn bẩy và đẩy nó, và cái xe đẩy bắt đầu di chuyển tới lui. Vậy đây là cách nó di chuyển, Ico cảm thấy đầy sức sống mới. Mình có thể lái cái này, và nếu bất cứ sinh vật nào tấn công, gậy của mình sẽ di chuyển nhanh hơn nhiều!