Lần thứ hai tới nhà Nhật cả bọn cũng phải mỏi hết cả chân, đơn giản là vì khu này khá là gần quán Paris nên cả bọn đều đi bộ. Mà nói gần chứ qua 4 con hẻm chứ chả ít, dân thể thao như mấy người kia không nói nhưng hai cô tiểu thư- Giang và Thanh thì la reo réo, không biết nhìn Linh mà học hỏi. Mà Linh không mệt cũng phải, ở Đà Lạt thì làm gì có vụ leo núi xe máy. Hỏi ra mới biết nhà Nhật với Linh khá xa trung tâm thành phố nên không khác gì sống ở những vùng quê khác, chỉ là dán mác thành thị thôi.

⁃ Nhà em ở đâu?- Giang thảm thiết kêu.

⁃ Ở đây.

Và cả bọn đã đứng trước căn nhà khá là quen thuộc dù chỉ tới đúng một lần và chiêm ngưỡng ở ngoài. Nói cho ra lẽ thì có một người đã ăn ở đây luôn đấy chứ, mỗi tội cậy miệng hoài mà không khai thác được gì hết, tất cả chỉ vì cái tính tự cao, lỡ như biết mình bị lừa bởi cái tay nghề… không nên nói.

Một căn nhà khá sạch sẽ, thoáng mát và khá ngăn nắp. Dụng cụ và đồ dùng khá là đơn giản, nhưng cũng có vài thứ gây tò mò. Chẳng hạn những chậu cây nhỏ xíu kia.

⁃ Đây là cây gì vậy?- Trường cầm một chậu lên coi thử.

⁃Mày dốt! Cây bạc hà đấy.- Quang nhanh chóng cho Trường một cục u.

⁃ Hai đứa này có ngồi không hay đứng đấy luôn?- Kỳ Anh gọi lại từ bộ ghế salông đen ở phòng khách.

Phòng khách nhưng hơi lạ. Có một cây organ nằm ngay góc phòng, cây đàn khá cũ với nhiều vết trầy xước, ngoài ra còn vài lại đàn khác nữa nhưng nổi bật nhất vẫn là organ.

Điều này khiến Thanh khá tò mò nên đã lại gần, đồng thời quay sang hỏi Nhật vừa bưng mấy li nước chanh ra.

⁃ Chị chơi thử nhé?

⁃ Chị cứ tự nhiên.- Nhật đáp mà không nhìn lại.

Thanh thì lóng ngóng đặt tay lên từng phím đàn trắng, cô đã bỏ chơi từ lâu nên có hơi chần chừ, nhưng cũng bắt đầu nhấn nhẹ những phím đàn. Bản nhạc vang lên từng đợt, từng đợt những nét u sầu nhất.

⁃ Người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời, và rồi tay nắm tay như từng quen một kiếp trước. Người nói, nói với em bao lời ân ái trên đời và rồi như giấc mơ em ngủ quên.

Thanh sở hữu một giọng khá trong và trầm nên khi hát làm cho người ta cảm giác khá đầy về giọng và ấm áp. Đây là giọng hát khá đặc biệt, và dĩ nhiên cũng có sẵn một thứ đặc biệt- tiếng sáo vi vu đâu đây đệm cho giọng hát của Thanh. Hoá ra là Linh đa đứng ở góc phòng mà thổi, điều này làm Thanh khá ngạc nhiên mà dừng lại đôi chút nhưng sau đó lại tiếp tục khi nhận thấy cái nháy mắt của Linh.

⁃ Yêu, cho em yêu một lần thôi, cho em khóc một lần thôi để em biết những buồn vui. Mơ...cho em mơ một thôi cho em đau một lần nhớ nước mắt ấy sao vẫn rơi hoài.

Lúc này giọng Thanh đã lên cao, và giọng trở nên trong hơn, vừa tai nghe hơn. Điều này làm những người đang nghe thích thú cổ vũ cho người nghệ sĩ kia.

⁃ Na na na na na na na.- Lần này cả bọn cùng ngân nga. Từ giai điệu buồn đó, không biết tại sao laị chuyển thành một bản tốp ca đầy vui vẻ ha. Hình như chị Đông Nhi mà nghe thì chắc độn thổ quá.

"Cốp" để ly nước xuống nhẹ nhàng. Thanh từ tốn lấy cái bánh quy trong rổ cho vào miệng.

⁃ Bà… không ngờ.-Quang giả bộ nhăn nhó.- Hát như ca sĩ.

⁃ Phình phường.- Thanh khẽ cười.

⁃ Bà bỏ đàn cả năm rồi mà đánh vẫn điêu luyện nhể.- Tiến cũng hớp một ngụm nước.

⁃ Ừa, tui cũng hơi sợ, tại tay cứng quá.- Thanh giơ hai tay lên.

⁃ Không sao rồi.- Giang cầm hai tay Thanh khẽ hạ xuống.- Mày nhá lần sau hát tao nghe tiếp. Nghe chưa, con gái?

⁃ Tuân lệnh mẹ.- Thanh giơ tay kiểu quân đội.

⁃ Mà thằng Nhật nó đâu rồi?- Kỳ Anh hỏi ngay khi thấy Linh cầm cái đĩa bánh ra.

⁃ Nó trên lầu, nãy bị đổ đồ ăn lên áo nên chắc lên đấy thay.- Linh trỏ ngón tay lên trên.

⁃ Phải rồi, đi chợ đi chớ không lẽ ăn bánh quy thay cơm.- Giang vớ thêm một cái bánh quy nữa trong rổ.- Nào, giờ đóng tiền, mỗi người 50, nhanh.

Lần lượt từng người móc túi lấy tờ tiền đỏ chót mà đưa cho Giang. Riêng Linh thì đưa hai tờ cho cô và Nhật.

⁃ Giờ tui, nhỏ Linh, Thanh, Trường và Vũ sẽ đi chợ, mấy người lên kêu thằng Nhật xuống rồi chuẩn bị ít đồ trước đi nhá.

⁃ Yes, madam.

Cái bóng mấy người vừa khuất thì Kỳ Anh với Tiến kéo nhau lên gọi Nhật, để lại mỗi Quang và Thiên, hai con người im lặng nhất thế kỉ. Người thì đọc sách, người thì nằm ườn ra, lười biếng nhìn lên trần nhà. Nhưng sự yên tĩnh đó lại bị phá vỡ ngay sau đó. Tiếng bước chân càng lúc càng to, và lúc này không chỉ có Nhật, Tiến, Kỳ Anh mà còn có một chàng trai cao lớn, sở hữu đôi mắt nâu, mái tóc đen xù còn ướt nhẹp, khuôn mặt lạnh lùng, nam tính, cuốn hút. Hiện cậu đang mặc độc một cái quần lửng đen, khoe cơ thể rắn chắc. Nhưng không phải vậy mà hai người kia bất ngờ đâu. Mà vì khuôn mặt đó họ thậm chí đã từng nhỉ sẽ không được quên.

⁃ Hoàng Cường?!!

Y cha! Tình hình rắc rối à nha, nếu mà mình dừng ở đây thì có vẻ hơi bị nhẫn tâm. Nên thôi, tiếp tục nhá.

Mọi chuyện cũng đâu đến nỗi căng thẳng, chưa chi tất cả đã yên vị trên ghế salông với nhau rồi. Mặc dù bốn ánh mắt như tia lửa xẹt thẳng vào Nhật và cái con người vẫn đang bình thản uống miếng nước ăn miếng bánh-Hoàng Cường kia.

⁃ Thôi cái ánh mắt đấy đi.- Nhật nhìn 4 con người kia.- Em còn không biết cái này nữa. Còn anh Cường, tên anh là Hoàng Cường hả? Em không biết đấy.

Tới đây thì Hoàng Cường mắc nghẹn luôn cái bánh trong mồm. Uống gấp một li nước rồi tỏ ra đáng thương trước Nhật. Ý nói không muốn nói. Lần đầu tiên thấy Hoàng Cường như thế này, choáng váng. Hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn trước đây sao như con mèo con vuốt ve chân chủ thế. Nhưng rơi vào tình thế nay thì quả thiệt Hoàng Cường cũng có biết giải thích thế nào đâu.

⁃ Thì… anh cũng… có biết gì đâu.

⁃ Hai thằng Cường, một thằng họ Trịnh, thằng kia họ Hoàng nên gọi luôn cho rõ.- Quang từ tốn trả lời.

⁃ Họ Hoàng?- Nhật cau mày, nhìn Hoàng Cường.

⁃ Chứ sao.- Quang nhún vai.

⁃ Mà họ Hoàng thì sao?- Tiến thắc mắc.- Không phải em quen nó từ trước hay sao mà không biết?

⁃ Em nghĩ là đợi mọi người đi chợ về thì em sẽ giải thích hết.- Nhật quả quyết, lườm Hoàng Cường một cái.- Kể cả việc chia tay của chị Thanh và anh nữa.

⁃ Tuỳ em.- Hoàng Cường ăn thêm cái bánh nữa.- À nếu không đúng thì anh sẽ giải thích lại. Vì vậy đừng bỏ đói anh nhá.

Lúc này cả bọn cười thầm, một đời oai phong lẫm liệt ngoài đường lại bị bỏ đói bởi thằng nhóc non choẹt thế này.

⁃ Mà sao hai người quen nhau.- Kỳ Anh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

⁃ Tao… là anh họ của nó với cái Linh.- Hoàng Cường mặc lại áo, dắt khăn tắm ngang vai. Vươn vai uể oải nói.

⁃ Cả cái Linh nữa hả?- Cả bọn ngạc nhiên.

⁃ Không, chỉ của Linh thôi. Anh Cường gọi bố của Linh là cậu mà, gọi bác em là mẹ nuôi.

Nhật đem thêm một rổ bánh nữa ra, thậm chí rổ bánh còn bốc khói nghi ngút nữa.

⁃ Ủa bánh này ai làm đây?- Tiến thử cái bánh đầu tiên.

Mùi trứng vẫn còn loan tỏa trong miệng, béo ngậy, còn khá ngọt vị sữa nữa. Tận hưởng mùi vị ngon lành của bánh Tiến mỉm cười.

⁃ Cái Linh nó làm.- Hoàng Cường vừa ăn vừa nói.- Con nhỏ đấy chỉ giỏi làm bánh thôi chứ nấu ăn dở tệ.

Đột nhiên thấy Thiên khẽ rùng mình. Hoàng Cường cười mỉm.

⁃ Tao không nhầm thì thằng nào đấy ăn thử tài nghệ của nó rồi thì phải? Đúng không Thiên?

Thiên không trả lời mặt tái mét, cầm li nước đứng dậy. Đi thẳng vào bếp.

⁃ Đi đâu đấy, cu?- Quang gọi theo.

⁃ Thì, đi lấy nước.

Khuất bóng Thiên rồi thì Kỳ Anh ngao ngán nói.

⁃ Mày, không thích con Thanh thì thôi, sao hẹn hò với nó cả năm trời làm gì?

⁃ Ai kêu tao không thích nó?

⁃ Mày, không lẽ mày thích nó. Thế sao mày chia tay?

⁃ Lát nữa tao nói luôn thể, vả lại nói ra lúc này tụi mày tin thì tao cùi liền.- Hoàng Cường chắp hai tay sau đầu, ngửa cổ nhìn ánh đèn trên trần.- Mày có buồn không? Khi mà nhỏ Yên nó đi du học như này.

⁃ Tao cũng buồn, nhưng mà dù sao em nó cũng hứa sẽ về mà. Có đi luôn đâu.

⁃ Anh đừng tự tin quá.- Nhật cầm cái bình nước chanh đi ra.- Đâu phải lúc nào hứa cũng thực hiện được đâu. Anh coi chừng mất cô ấy đấy.

Lúc Nhật đi khuất bóng thì Quang tức giận nói:

⁃ Nó ăn nói kiểu gì vậy?

⁃ Hết nói nổi. Cái thằng ranh con.- Kỳ Anh giận không kém.

⁃ Nó không có ý gì đâu mày. Tại bố nó cũng từng hứa sẽ đưa nó ra Đà Lạt khi mà ông về.

⁃ Bao lâu rồi mà nhớ kĩ thế.- Tiến mỉa mai.

⁃ 10 năm! Và trong 10 năm đấy, ông không bao giờ quay về nữa.- Hoàng Cường nhìn về hướng cửa ra vào.

⁃ Tại sao lại thế?- Tiến vẫn ngu muội.

⁃ Cái máy bay đấy bị khủng bố, cả bố Nhật, mẹ Linh, mẹ tao và bà tao đều trên chuyến bay đấy. Lúc bọn tao hay tin thì tìm được xác của mẹ Linh, bà tao, mẹ tao thì bị thương nặng. Bố Nhật thì chưa tìm thấy. Bà tao khi tỉnh lại thì nói, bố nó cố ngăn lại vụ khủng bố nên bị bọn nó bắn trước khi máy bay rơi xuống biển.

⁃ Thế giờ mẹ mày ra sao?- Quang đã gấp quyển sách tự lúc nào.

⁃ Bà ấy không bao giờ tỉnh được nữa.- Đôi mắt Hoàng Cường long lanh, giọt lệ nơi khoé mắt trực tuôn trào.- 3 năm trước, là lần cuối cùng, tao gặp bà ấy... Bà ấy...

Hoàng Cường không nói gì nữa. Đôi môi bị cắn đến sưng đỏ lên, giọt nước mắt chảy thành hai hàng trên khuôn mặt tuấn tú của cậu nhỏ xuống đôi bàn tay đang níu chặt lấy gấu quần.

Tuy Hoàng Cường đã cúi mặt rất sâu, không thể nhìn thấy mặt nhưng những giọt nước mắt đã tố cáo cậu. Điều này làm những người còn lại bối rối, trừ Nhật, người đang giúp Hoàng Cường che đi giọt nước mắt, bằng cách cho cậu khóc trên vai mình.

⁃ Đừng lo, không sao đâu.

Ai nói học sinh cấp 3 là lớn đâu, họ vẫn cần những vòng tay của bố mẹ, cần sự yêu thương và khi gặp chuyện buồn vẫn sẽ khóc và cần một vòng tay vỗ về. Hoàng Cường cũng vậy, và y như rằng "thằng nhóc" ấy lăn quay ra ngủ ngay sau đó. Thiên giúp Nhật đưa Hoàng Cường lên lầu hai. Đồng thời dặn mấy người bên dưới phải chờ Hoàng Cường dậy mới nói cho Thanh và mọi người biết.

Cuộc đời cứ như một cuốn tiểu thuyết ý, vừa lên lầu rồi xuống một cái là đám đi chợ đã về với khá nhiều đồ ăn, không khí cực nhộn nhịp. Và cũng y như tiểu thuyết, mọi thứ xong xuôi thì Hoàng Cường mới mò xuống. Nhưng tiểu thuyết tới đây thôi, Thanh vẫn cầm cái đĩa an toàn mà để lên bàn. Đứng trước mặt Hoàng Cường và nói nhỏ nhẹ.

⁃ Chào anh, đã lâu không gặp, anh khỏe quá ha.

⁃ Chào em, lâu rồi không gặp em, em dễ thương hơn rồi đấy.- Hoàng Cường nhẹ xoa đầu Thanh như trước đây.

⁃ Ừm. Em dễ thương xưa giờ, ăn xong anh giải thích hết mọi chuyện cho em nghe. OK?

⁃ OK.

Và bất ngờ này làm mọi người còn choáng hơn nữa. Quả thật thì chỉ có Giang, Linh với Nhật là không bất ngờ thôi.

⁃ Thiệt tình, đúng là nhiều chuyện mà.- Nhật búng mũi Linh.

⁃ Yaaaa. Ít ra là không có chiến tranh mà.

⁃ Ừm.

Và ngày hôm đó hai nhân vật chính là Cường và Thanh vui vẻ ngồi gần nhau suốt buổi, trao cho nhau những nụ cười mà họ muốn trao trước khi sự thật bị phơi bày.

Hai người có phận nhưng không có duyên chung một con đường. Có lẽ họ sẽ vui hơn khi cải thiện mọi thứ trong một mối quan hệ mới.