“Món sandwich năng lượng của tôi!” Marnie kêu lên vào giờ ăn trưa ngày thứ 5. Nó mò trong túi đồ ăn lần nữa, rồi lôi ra một miếng sandwich kẹp thịt đông với phần vỏ bánh riêng biệt và một túi bóng kính đựng cookie mặt cười - là bữa trưa của thằng em trai nó.

“Làm sao hôm nay tao có thể thi đấu được mà không có món sandwich năng lượng chứ?” Nó liếc qua đồ ăn của tôi. “Mày có gì khá hơn không?”

“Tự lấy đi, tao không muốn ăn.”

“Mày không đang ăn kiêng đấy chứ?” Nó đùa, rồi nhón lấy món cá ngừ bọc mì nguyên chất của tôi.

“Không.”

“Héo hon vì một tình yêu không được đền đáp à?”

“Marnie!”

Nó cắn một miếng rồi nhai với vẻ trầm tư. “Tao nghĩ mày nên bảo với Adam về tình cảm của mày.”

“Hạ bớt cái giọng của mày xuống, okay?” Tôi liếc sang hai bàn bên cạnh, nơi Kelly đang ngồi cùng với một đám bạn.

“Nếu như mày nói với cậu ta thì điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì?” Marnie hỏi.

“Ý mày là ngoài chuyện tao bị nhục nhã ê chề khi hắn trông có vẻ kinh ngạc, rồi phá lên cười điên cuồng ấy à?”

“Adam là một gã quá tử tế để có thể làm điều đó.” Nó đáp lại.

“Okay, thế thì hắn trông kinh ngạc, nuốt ngược lại tiếng cười, rồi sau đó cảm thấy rất tiếc cho tao. Thế còn tệ hơn.”

“Mày đúng là lạc quan quá đấy!” Nó nói. “Đây, ăn ít sandwich kẹp thịt đông và cookie đi. Đồ ăn an ủi đấy.”

Tôi cầm lấy cái túi, rồi nhìn xung quanh và thấy ấn bản mới nhất của tờ The Pipeline đã được xếp chồng ở ngoài lối vào căng tin. Angela đang chìa báo cho Kelly và đám bạn. Nó băng qua phía bàn của chúng tôi và thả xuống hai tờ. “Giao hàng đặc biệt đây.”

“Cảm ơn, Ang.”

“Không có gì.” Nó trả lời, rồi đi tiếp.

“Bài của Kelly chiếm trang nhất tuần này.” Marnie nói, trải rộng tờ báo của mình lên bàn. “Trang đầu là bài về buổi dạ hội.”

Tôi bắt đầu tấn công mấy cái bánh cookie có mặt cười của Teddy.

“Này Jane, mày được trích dẫn ở đây này.”

“Đâu?” Tôi hỏi và thảy một miếng cookie khác vào mồm. Chúng nhạt thếch, nhưng chocolate là chocolate.

“Trong bài của Kelly ấy.”

“Không thể nào.” Tôi nói. “Tao hầu như không nói chuyện với nó từ hôm thứ 6.”

“À, thế thì trong cơ hội hiếm hoi mà mày đã nói thì mày có tình cờ bảo rằng ‘Đó là một buổi dạ hội mà tôi sẽ không sớm quên đi’ không?”

“Ồ, có đấy, tao đúng là có nói thế khi nó hỏi tao là tao có vui vẻ hay không.”

Tôi nhặt tờ báo của mình lên và liếc qua cột bài tin vặt, ở đó tường thuật ai đi với ai và mọi người ăn mặc thế nào đến từng chi tiết nhạt thếch.

Thế rồi tôi tìm thấy nó: “Jane Hardy đi cùng với một anh chàng nghệ sĩ trông vô cùng lạ mắt từ một trường ở Washington, D.C. Khi được hỏi hai người họ có gì nghiêm túc không, Hardy đã trả lời đơn giản ‘Đó là một buổi dạ hội mà tôi sẽ không sớm quên đi.’”

“Sặc!” Tôi kêu lên. “Đúng là chắp nối từng câu nói đơn lẻ lại với nhau và làm cho mọi việc mang một ý nghĩa hoàn toàn khác! Nghe như kiểu là Daniel với tao đang yêu nhau không bằng. Sao nó có thể làm điều này với tao nhỉ?”

Tôi quăng đám cookie vào trong túi cùng với miếng sandwich và vò chúng lại với nhau, siết chặt cái túi.

“Tao không nghĩ đó là cố ý,” Marnie trả lời. “Nó chỉ không biết là mình đang làm gì thôi.” Rồi nó vỗ lên cổ tay tôi. “Thả lỏng đi, nếu không món thịt đông lại phun tung tóe ra ở đây bây giờ đấy.”

Tôi lắc đầu không thể tin được.

“Thôi nào,” Marnie nói, tống phần sandwich cá ngừ còn lại của tôi vào mồm. “Tao cần ghé qua tủ để đồ một lát.”

Chúng tôi thu dọn các thứ, quăng rác, rồi tiến ra khỏi căng tin. Khi chúng tôi đẩy cửa ra ngoài, Josh và Adam bước vào.

“Hi.” Tôi nói.

“Hi.” Josh đáp lại.

Adam dừng lại chặn trước mặt tôi. “Tôi vừa đọc bài báo của em.”

“Thế à?” Tôi cố ra vẻ thản nhiên, như thể cái bài viết mà tôi đã đổ mồ hôi sôi nước mắt ra để viết đó chả là gì lớn lao cả.

“Tôi nghĩ nó thật quá châm chích.”

Tôi nhìn anh, choáng váng. “Cái gì?”

“Nó thật bất công và sai đến chết người.”

Tôi chớp mắt, quá ngạc nhiên để có thể làm gì đó khác đi. Marnie mở tờ báo của nó để xem tôi viết gì. Khi nó bậm môi và liếc qua nhìn tôi thay vì nhảy vào bảo vệ cho tôi, tôi liền bắt đầu đọc qua vai nó.

Tim tôi chùng xuống. “Nhầm bài rồi. Mình email cho Tom nhầm bài rồi!”

“Tao đã bảo là sẽ có lời giải thích rồi mà.” Josh bảo với Adam.

Nhưng Adam thực sự tức giận. “Nhầm bài ư? Không hẳn là cái nhìn mà em muốn đưa ra à?” Anh hỏi. “Tại sao nhà báo các người không thể chỉ nói sự thật thôi nhỉ?” Ánh mắt anh sắc như dao. “Có phải là em cảm thấy quá nhàm chán không, Jane? Em có cần phải là trung tâm của mọi sự chú ý với những bài báo của mình không? Em lúc nào cũng phải điều khiển mọi thứ, lúc nào cũng cố để nhận được phản hồi!”

“Em có một bài viết khác,” tôi lên tiếng, “một bài viết thực sự tích cực; ý em là nó thực sự quá...”

Tôi nín lặng. Làm thế nào tôi có thể giải tích tình huống này mà không thừa nhận tình cảm của mình cho anh chứ?

“Quá tích cực chứ gì?” Anh kết thúc câu nói cho tôi. “Tôi khó có thể tưởng tượng ra điều đó.” Còn hơn là sự giận dữ trong mắt anh, một cái gì đó tối tăm hơn, nhưng tôi không biết đó là gì hay phải trả lời lại như thế nào. Tôi thấy anh khó nhọc nuốt xuống. Rồi bằng một giọng lặng lẽ hơn, anh nói. “Anh không hiểu được em. Anh không thể hiểu được điều gì đang xảy ra trong cái đầu của em.” Nói xong anh bước đi.

Khi cánh cửa căng tin đóng lại sau lưng anh và Josh, Marnie quan sát tôi. “Cậu ta sẽ bị sốc khi phát hiện ra điều gì đang xảy ra trong trái tim mày.”

Tôi ngã tựa vào tường. “Tao không thể tin được là tao lại làm như thế.”

Tôi kể cho Marnie nghe lý do vì sao tôi lại viết hai bản khác nhau, nhưng nó quá hiểu tôi, nó đã đoán ra rồi.

Chiều hôm đó tôi nói chuyện thẳng thắn với Tom. Thật là xấu hổ! Biên tập viên thể thao do chính tay anh chọn đã phải lòng một vận động viên và không thể nào giữ cho đầu óc được khách quan nữa! Tôi bảo anh điều mà tôi cho là chúng tôi nên làm, và anh nói đó là quyết định của tôi. Anh cũng làm hết sức mình để đỡ cho lòng tự trọng của tôi, mà cái lòng tự trọng đó là không đáy trong chuyện này. Một giờ sau, trong khi tôi và Vinny đang xem trận đấu của đội lacrosse nữ, tôi bảo cậu ta giờ cậu ta là phóng viên toàn thời gian cho đội lacrosse nam. Chuyên mục đó giờ là đứa con của cậu ta.

“Ý chị là... tất cả các trận đấu?” Vinny hỏi, vô cùng ngạc nhiên.

“Ừ. Và chúng ta sẽ làm thử ở các trận play-off. Cậu sẽ được tận hưởng điều đó.”

Đó không phải là một lựa chọn dễ dàng cho tôi. Tôi là đứa con gái không bao giờ để một gã con trai đứng giữa tôi và điều tôi muốn. Mà điều tôi muốn là viết về thể thao, và môn thể thao ưa thích của tôi là môn lacrosse nam. Nhưng tôi biết điều đó là lựa chọn công bằng duy nhất. Các cầu thủ trong đội không cần những lời chỉ trích thần tình hay cả đống lời khen ngợi. Họ xứng đáng với những phân tích sâu sắc, như kiểu mà tôi có thể thường xuyên viết ra trước đây, ờ, trước khi tôi vướng vào chuyện yêu đương.

Tôi ở lại muộn sau trận đấu của đội nữ, xử lý một bài viết về nó, chứng tỏ với bản thân rằng tôi vẫn có thể viết một cách tử tế về một đội nào đó. Khi tôi về nhà, bát đĩa bữa tối đã được chất trong bồn rửa. Mẹ đã đến lớp, và ông ngoại đang xem trận đấu của Os trong phòng khách. Tôi hâm nóng một khoanh thịt hầm còn lại, rồi ra ngồi cùng ông.

“Không có đường vào sân bóng chày mà không có vé của con.” Ông ngoại nói, rồi chìa tay ra.

“Trước khi con đưa ông báo tuần này, con cần phải nói cho ông nghe chuyện gì đã xảy ra. Và con vẫn chưa sẵn sàng với chuyện đó.”

Ông liếc nhìn sang bên, ánh mắt lướt qua tôi trong một cái nhìn kiểm tra nhanh chóng của đấng sinh thành để xem có chuyện gì sai sót thê thảm không. “Okay.” Ông nói.

“Con đã được ưu tiên tự do chuyển đến khu vực báo chí. Nhanh tìm chỗ ngồi đi. Chạm bóng trước, và ông nghĩ rằng tay ném bóng này sẽ thua.”

Đúng thế thật. Trong khi tôi ăn bữa tối, chúng tôi xem vài hiệp ghi điểm điên cuồng, sau đó ông ngoại gợi ý hai ông con đi dạo. Ông bảo ông vẫn chưa đi đủ số dặm trong ngày, và tôi biết đó chỉ là lý do. Đi bộ sẽ làm việc nói chuyện dễ dàng hơn bởi vì chúng tôi sẽ không phải nhìn thẳng vào nhau.

Chúng tôi lượn lên lượn xuống các dãy nhà trong khu dân cư, và lần thứ ba trong ngày tôi kể lại câu chuyện đau khổ của mình. Nhưng tôi tránh né: tôi không nhắc đến Adam, chỉ là tôi đã trở thành bạn tốt với vài đứa con trai trong đội bóng. Tôi chờ ông ngoại hỏi sao lại có sự khác biệt so với chuyện là bạn tốt với Marnie, nhưng tất cả những gì ông nói chỉ là, “Nghe có vẻ con đã làm điều đúng đắn, Jane à.”

“Chuyện đó không vui vẻ chút nào.” Tôi trả lời, chân đá vào một cục đá nằm lăn lóc.

“Ông chắc là vậy. Con đã nói gì với Huấn luyện viên chưa?”

“Ông nghĩ là con nên nói à?” Tôi đoán ông ngoại nghe được sự miễn cưỡng trong giọng nói của tôi.

“Con không cần phải nói cho Grizzly biết lý do chính xác mà con phải vật lộn để giữ tính khách quan của mình. Con không cần phải đưa ra một cái tên và một số áo.”

Tôi ngẩng lên nhìn ông, ngạc nhiên. Ông đã đoán ra rồi sao?

“Có lẽ con nên giải quyết chuyện này cho xong luôn,” Tôi nói khi chúng tôi bắt đầu quay trở xuống khu ngõ sau nhà tôi. “Huấn luyện viên chắc vẫn còn thức.”

Ông ngoại để tôi lại trước cổng nhà bà Bean. Một phút sau bà hàng xóm của chúng tôi ra mở cửa, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa với hình vẹt xanh in đầy trên đó. Khi tôi nói tôi muốn nói chuyện với Huấn luyện viên, bà lẩm bẩm thứ gì đó về chuyện không được tiệc tùng vào tối thứ 5, nhưng rồi vẫn để tôi lên. Tôi dừng lại trước cánh cửa dẫn đến tầng ba và gõ cửa.

“Huấn luyện viên?” Tôi gọi. “Là em, Jane đây.” Tôi đẩy cửa mở, gọi lại lần nữa, và bước lên vài bậc thang đầu tiên.

“Xin lỗi vì làm phiền thầy. Em biết là cũng hơi muộn rồi.” Tôi lại lên tiếng. Thế rồi tôi nhận thấy cánh cửa nhà tắm - nằm ngay trước mặt tôi - đang đóng và bên trong nước đang chảy - thực tế là đang rít lên qua đường ống. Tôi do dự.

“Hi Daisy.”

Tôi bước lên một bậc nữa. “Stacy! Em không nghĩ là chị đang ở đây - ý em là vẫn còn ở đây.”

Chị họ tôi đang ngồi trước cái bàn vuông, chân gác lên một cái ghế tựa khác, trông rất chi là ở nhà ở khu vực ăn uống trong phòng khách của Huấn luyện viên.

“Khi Grizzly từ trường về, bọn chị đã gọi pizza,” chị nói, “muốn một miếng không?”

“Không, cảm ơn.”

Tôi nhìn thấy cái hộp trên lò vi sóng của Huấn luyện viên. Trên đỉnh chiếc tủ lạnh nhỏ là 5 chai soda xanh với nến đỏ cắm trên đó. Chúng trông như Giáng sinh vậy, và giờ khi mà những cái ống nước trong phòng tắm đã yên tĩnh bớt đi thì đúng là nghe giống Giáng sinh thật. Tôi lắng nghe thêm một lúc nữa. “Chị đang chơi carols đấy à?”

“Perry Como.” Chị bảo tôi.

Trong những gì tôi còn nhớ, Stacy đã chết mê chết mệt Perry Como, một ca sĩ từ thế hệ của ông ngoại.

“Nó là cái băng duy nhất của ông ấy mà Grizzly có.” Chị thêm vào.

“Em không thể tưởng tượng được vì sao.”

Chị mỉm cười và nhún vai, cái kiểu mà chị vẫn hay làm mỗi khi tôi trêu chọc chị về những băng nhạc lãng mạn cổ xưa. Tôi cảm giác như thể mình đang nhìn người chị họ mà tôi đã thường biết, với mái tóc đỏ cột thành đuôi cao vút trên đầu, đôi chân trần, kiểu tất ưa thích lấp ló lộ ra dưới chiếc quần jean - thể loại đan và in những nụ hồng trên đó.

“Grizzly đang rửa bát trong bồn tắm,” chị nói, “có lẽ anh ấy không thể nghe tiếng em trước tiếng ống nước rú rít như thế.”

Tôi liếc về phía phòng tắm, rồi bước qua chỗ chiếc bàn mà chị đang ngồi.

“Chị có gì ở đây thế?” Tôi hỏi. “Trông như ảnh thể thao ấy.”

Chị giơ một tấm lên, cười toe. “Đây là Grizzly khi anh ấy chơi cho đội Đại học Loyola.”

“Tuyệt.” Chị thả chân xuống, và tôi ngồi xuống để xem kỹ hơn. Đó là những tấm ảnh lacrosse, và bất chấp cái thực tế là các cầu thủ đều đang đội “nón” - như Stacy đã gọi - chị vẫn có thể chỉ ra Huấn luyện viên trong mỗi bức ảnh.

“Chị sẽ kết lại vài cái cho anh ấy.” Stacy nói. “Anh ấy cần có thứ gì đó trên này để làm nơi này giống ngôi nhà hơn. Nhưng để tìm ra cách treo các thứ lên cái trần nhà rộng mà nghiêng thế này cũng là thách thức đấy.” Mắt chị sáng rực; chị yêu thích những dự tính như thế này. “Anh ấy cần vài tấm ảnh của Big Mama, có lẽ là ảnh ghép. Và chị đang nghĩ đến một cái chuông gió - nó mà treo ở chỗ này thì đẹp lắm.”

“Mama đã về nhà chưa?” Tôi hỏi, mắt liếc quanh.

“Nó đang ngủ trong phòng ngủ ấy. Đến chào nó đi.”

Tôi tìm thấy Big Mama rúc trong chăn trên giường của Grizzly. Móng trước và đuôi của nó được băng lại, và nó cần phải nuôi thêm ít lông, nhưng nó rên gừ gừ khi tôi gãi nó và nháy mắt với tôi với vẻ hài lòng. “Khỏe lên đi, cô gái già.” Tôi thì thầm, “thầy cần mày đấy.”

Trên đường ra khỏi phòng ngủ tôi gõ cửa phòng tắm. “Hey, Huấn luyện viên. Là Jane đây. Big Mama trông ổn lắm.”

Cửa mở ra. Huấn luyện viên đang quỳ trước bồn tắm, bọt xà phòng bám trên cánh tay, một chồng cao những đĩa đầy màu sắc bên cạnh. “Hi Jane. Tôi đang cố làm cho tiếng ồn nhỏ bớt đi.” Thầy thấy tôi nhìn chồng đĩa. “Tôi chỉ chồng nó lên thôi.”

Tôi bật cười. “Thầy cần người lau giúp không?”

“Không, cảm ơn.”

“Ừm, em cần nói với thầy về một chuyện. Về bài báo mà em đã viết.”

“Trong trường hợp đó thì vào đi.” Thầy nói, rồi đưa tôi một cái khăn sạch.

Tôi quỳ xuống bên cạnh thầy và chúng tôi bắt đầu làm việc, thầy thì rửa, còn tôi lau khô và chất những cái đĩa lên cái thùng mây còn yếu ớt hơn của thầy. Tôi giải thích với thầy về hai bài viết khác nhau, khá giống với những gì tôi đã giải thích với ông ngoại.

Khi tôi nói xong, Huấn luyện viên hỏi. “Em có thể cho tôi một bản bài viết ban đầu của em được không? Bản tích cực ấy. Tôi muốn đọc cho cả đội nghe.”

“Uh - à...” Tôi tự hỏi không biết sự yêu quý của tôi đối với Adam có hiển nhiên quá không. Tôi biết là mình đã dành ít nhất là hai đoạn để nói về nỗ lực tấn công của anh.

“Tôi sẽ cho em biết lý do.” Huấn luyện viên nói. “Các chàng trai đã nói rất nhiều về bài viết của em trong buổi tập hôm nay. Họ thực sự để tâm đến nó.”

“Ôi, jeez.”

“Thấy chưa, không chỉ mình em trở nên hiểu và yêu quý họ. Họ cũng đã trở nên yêu quý và tôn trọng em, Jane ạ. Em không chỉ còn là một phóng viên mà họ có thể quang quác về những quan điểm hay cách nhìn - giờ không chỉ thế nữa. Những gì em nghĩ và nói thực sự có ý nghĩa đối với họ lúc này.”

“Em chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó.” Tôi lau một cái đĩa cho đến khi nó bóng loáng.

Mặc xác vậy, tôi nghĩ, Adam quá tức giận, dù sao thì anh cũng sẽ không thèm nghe đâu.

“Okay, em sẽ ghé qua đưa thầy vào giờ báo cáo ngày mai.”

Chúng tôi dọn xong đám bát đĩa và đem chúng quay trở vào khu vực phòng khách. Tôi chúc Grizzly may mắn trong trận đấu ngày thứ 6, rồi quay về nhà. Khi tôi lên giường tối hôm ấy, cố gắng không nghĩ về Adam, tâm trí tôi quay trở lại với Stacy. Dường như là khá kỳ lạ đối với một cô dâu, hai ngày trước khi diễn ra lễ cưới, lại thơ thẩn với một anh chàng độc thân không phải là hôn phu của mình. Nhưng hôm nay là ngày diễn ra bữa tiệc độc thân của Travis - lần chơi bời cuối cùng của anh ta theo như bọn họ nói. Cũng chỉ là công bằng thôi khi Stacy cũng có lần chơi bời cuối cùng của mình, với đôi tất in nụ hồng, nến đỏ, Perry Como, và một anh chàng nhạy cảm có tên là Grizzly.