Kết quả kì thi không được như dự kiến, ngày đầu tiên Tân Tử Trạc có chút phân tâm, nhưng sau vài ngày đã trở lại bình thường, thành tích vẫn giống như trước đây, xếp trong mười thứ hạng đầu tiên của lớp. Dù Lư Hoằng không phải là lần đầu tiên biết cậu đạt thành tích tốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lập tức vui mừng bắt đầu chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.

Năm nay nghỉ đông muộn, rất nhanh đã đến Giao thừa. Quán cơm nhỏ lúc này chính là thời điểm thiếu nhân lực, nhưng Lư Hoằng giống như những năm trước, nhất định sẽ xin nghỉ Giao thừa hôm nay để về nhà cùng Tân Tử Trạc, hôm sau mùng một Tết anh lại bắt đầu trở lại đi làm. Tân Tử Trạc vốn nói hay là để cậu đến quán cơm chờ anh, đợi anh hết giờ làm thì về nhà rồi cùng nhau đón năm mới cũng không muộn, Lư Hoằng kiên quyết không chịu, nói như vậy sẽ không đủ thời gian nhào bột mì, sau đó lại vội vàng ăn sủi cảo sau nửa đêm, quá gấp gáp.

Bà chủ đương nhiên là cho anh nghỉ, vì vậy giữa trưa Lư Hoằng tan ca sớm một chút. Tân Tử Trạc hiếm khi được ở nhà ngủ nướng, ngủ đến giữa trưa mới dậy, tiện tay lấy cơm với thức ăn còn dư trong tủ lạnh hâm nóng lên ăn, an vị ở trên sô pha đợi Lư Hoằng về. Cậu nghịch điện thoại một lát, lại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới mấy bạn học thân thiết, bấy giờ mới phát hiện Lư Hoằng đã tan làm hơn một giờ, lẽ ra lúc này đã về đến nhà mới phải.

Cậu gửi một tin nhắn, kết quả thật lâu vẫn chưa có tin nhắn trả lời. Tân Tử Trạc có chút khó hiểu, nhưng nghĩ rằng Lư Hoằng chắc chỉ là đi chơi đâu đó một vòng, nói không chừng lát nữa sẽ về.

Ước chừng lại qua một giờ, Tân Tử Trạc đã có điểm đứng ngồi không yên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa tùng tùng ——nghe ra là dùng chân đạp, xen lẫn giọng nói của Lư Hoằng từ bên ngoài truyền đến: “Tử Trạc, em có trong nhà không? Mở cửa cho anh, anh không thả tay ra được!.”

Nghe thấy giọng nói ngoài cửa có chút sốt ruột, Tân Tử Trạc lập tức đứng lên, dép lê cũng không kịp đi vài bước chạy ra tới cửa, mở cửa cho Lư Hoằng.

“Giúp anh một tay…”

Tân Tử Trạc vừa mở cửa liền thấy Lư Hoằng bê một thùng lớn, suýt nữa che khuất cả mặt. Cậu vội vàng đỡ lấy thùng để Lư Hoằng đóng cửa cởi giày.

“Cái này là gì thế anh, nặng như vậy?” Tân Tử Trạc ôm thùng cẩn thận thả xuống đất, lui ra sau hai bước mới nhìn rõ chữ và hình ảnh in trên vỏ thùng: “Anh, là anh mua sao? Máy vi tính?”

“Đúng vậy, không phải trước kia em từng nói qua a? Anh thấy bây giờ nhà nào cũng có máy tính, mỗi lần em muốn lên mạng đều phải ra quán net, rất bất tiện. Đúng lúc giảm giá cuối năm nên anh mua một chiếc.”

Nhưng Tân Tử Trạc một chút cũng không vui, còn hơi sốt ruột: “Mua đồ thế này, còn muốn lắp mạng, phải tốn bao nhiêu tiền đây? Sau này chúng ta có tiền mua cũng không muộn mà?”

Lư Hoằng cởi giầy treo áo khoác lên giá, nói: “Anh mua cũng đã mua rồi, em vui vẻ lên chút đi nào. Không chỉ em dùng, anh cũng có thể dùng mà. Hơn nữa lắp mạng xong sau này có thể xem tin tức, xem video, về sau chúng ta cũng có thể không cần TV nữa.”

Tân Tử Trạc còn muốn nói thêm gì đó đã bị Lư Hoằng cắt đứt: “Anh không hiểu mấy thứ đồ điện này, em nghiên cứu bản hướng dẫn sử dụng một lát đi nhé? Anh đi làm sủi cảo cho em.”

“… Vâng.” Tân Tử Trạc cũng thầm nghĩ vậy, mua cũng đã mua rồi, thấy Lư Hoằng làm vậy là muốn cho mình kinh hỉ. Thật sự là cậu cũng rất muốn có máy tính, lúc có việc gấp cần tra tư liệu so với dùng điện thoại tốt hơn nhiều lắm, cũng không cần phải đến thư viện hay ra quán net. Nhưng cậu không muốn Lư Hoằng vì thế mà vất vả, “Cái này bao nhiêu tiền? Anh, anh tiết kiệm tiền hay là làm sao?”

Lư Hoằng đã đi vào bếp, xa xa nói lớn tiếng: “Người bán nói đây là loại nhiều năm trước rồi, không tốn bao nhiêu! Cuối tuần mấy hôm trước anh đi làm để kiếm thêm tiền, lại xin bà chủ trả trước tiền lương mấy ngày đầu năm… Mấy ngày này tiền lương cao, em cũng biết mà.”

Tân Tử Trạc lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu, quả thật là loại máy tính cũ, cấu hình không lớn, nhưng tra tìm tư liệu hay xem phim thì vẫn thoải mái. Vì vậy cậu cũng không bận lòng thêm nữa, chỉ là muốn Lư Hoằng lần sau nếu lại mua vật dụng tốn kém thế này sẽ bàn bạc với mình một chút, đừng trực tiếp mua luôn về nhà.

“Vậy rốt cuộc em có thích không?” Lư Hoằng từ trong phòng bếp nhô đầu ra.

“… Thích.” Tân Tử Trạc lật sách hướng dẫn, thấy ánh mắt có thể coi là đang chờ mong của Lư Hoằng, nhịn không được cười, “Đợi em lắp máy xong sẽ dạy anh cách dùng.”

“Thế thì em sẽ phải hao rất nhiều khí lực đấy.” Lư Hoằng lại trở vào bếp, để lại Tân Tử Trạc ở đó tự mình xem xét. Anh trời sinh không hiểu mấy thứ này, lại không biết sử dụng máy tính thế nào, lần cuối cùng tiếp xúc với máy tính là hồi cấp ba, chỉ vài tiết trong một học kì.

Lắp ráp máy tính ngược lại rất dễ dàng, đơn giản là nối màn hình với CPU, sau đó cắm điện vào là xong. Tân Tử Trạc cầm sách hướng dẫn mày mò một lúc đã lắp xong, chỉ là chưa có mạng, vì vậy cậu lại tra tìm, gọi công ty lắp mạng đến.

“Đã xong chưa?” Lư Hoằng đi đến trước máy tính, mặc dù là mua cho Tân Tử Trạc nhưng dù sao anh cũng còn rất trẻ, đối với mấy thứ mới lạ này dù sao vẫn cảm thấy hứng thú. Tân Tử Trạc thấy anh hiếu kỳ liền để anh dùng thử mấy lần, sau đó nói công ty lắp mạng sau mùng ba mới làm, đến lúc đó lắp mạng xong cậu sẽ dạy anh cách dùng những phần khác.

Bữa cơm tất niên ăn bình bình đạm đạm giống những năm qua. Tuy rằng chỉ có hai người, ở trên bàn ngoại trừ thịt bò ướp tương làm từ đêm trước cũng chỉ có sủi cảo, nhưng mà bữa cơm này ăn vô cùng bình yên ấm áp.

Ăn tối xong ngoài cửa sổ đầu bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, Tân Tử Trạc nhận được một loạt tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, cậu chọn mấy tin nhắn hồi sáng chưa chúc để trả lời, ngoài dự tính phát hiện ở trong đó cũng có tin nhắn của mẹ cậu gửi tới.

Tin nhắn của Tống Mộng ngược lại là một chuỗi dài, nội dung đơn giản chính là mẹ nhớ con, năm nay cũng là trải qua với Lư Hoằng sao? Ăn sủi cảo chưa? Nói mấy câu đại loại như vậy.

Lư Hoằng đang cùng Tân Tử Trạc tựa ở một chỗ trên sô pha xem tivi, liếc qua tin nhắn: “Dì Tống?”

Tân Tử Trạc vâng một tiếng, nhắn trở về [ Con rất tốt, mẹ, năm mới vui vẻ. ]. Lư Hoằng nói cậu trả lời như vậy ngắn gọn quá rồi, tốt xấu bên kia cũng là mẹ của cậu, Tân Tử Trạc cười một tiếng: “Vậy nên em mới gọi bà ấy một tiếng mẹ a.”

Lư Hoằng thở dài, anh biết rõ nội tâm Tân Tử Trạc đối với Tống Mộng sớm đã không còn tình thân gì, cái này cũng không thể trách cậu được, là bản thân dì Tống thật sự không có bộ dạng làm mẹ.

Tân Tử Trạc ngược lại an ủi anh: “Anh than thở gì đó? Bà ấy không hẳn là thật sự quan tâm em như vậy, nếu không cũng phải trở về liếc mắt nhìn một cái chứ? Còn đây không phải, chỉ là ngày lễ tết mới gửi một cái tin nhắn hỏi thăm…”

“… Em cũng không sao cả, em cảm thấy hai anh em chúng ta cùng một chỗ đón năm mới rất tốt.” Tân Tử Trạc lại cúi đầu trả lời tin nhắn của người khác.

Lư Hoằng cũng nhận được mấy tin nhắn chúc mừng, nhưng người anh quen biết ít, làm rất nhiều chỗ nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau, đối phương có lẽ căn bản cũng chẳng có điện thoại, cũng sẽ không có cách nào lưu lại phương thức liên lạc với nhau, vì vậy cả đêm nhận được tổng cộng ba bốn tin. Tân Tử Trạc không ý thức được chuyện gì, tùy tùy tiện tiện dựa ở bên cạnh anh, chỉ có Lư Hoằng tự mình biết, lòng bàn tay anh nắm chặt điện thoại ra một tầng mồ hôi.

“Bây giờ em đang cảm thấy vậy thôi, sau này có bạn gái đoán chừng sẽ chịu không nổi bóng đèn là anh.”

“Nếu có em nhất định sẽ dẫn về ăn cơm với anh.” Tân Tử Trạc thuận miệng nói ra.

Ở nơi cậu không nhìn thấy, nụ cười của Lư Hoằng bỗng chốc cứng đờ: “… Con gái nhà người ta thì không có nhà sao? Đến lúc đó lại biến thành em đến nhà người ta không chừng.”

“Cũng thế… Mà nghĩ xa vậy làm gì? Chuyện sau này để sau này hãy nói.” Tân Tử Trạc không biết ai làm lộ ra số di động của mình, nhận được không ít tin nhắn chúc mừng từ những số lạ không quen biết, cậu suy nghĩ một chút, cũng không trả lời, cứ như vậy ném qua bên bàn.

“Cũng thế, chờ em nói yêu đương thì không biết phải bao nhiêu năm nữa đây.” Lư Hoằng cười cười, trong lòng lặng yên cầu nguyện thời khắc đó có thể tới trễ một chút, để cho anh lại mượn danh anh trai, mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh Tân Tử Trạc thêm mấy năm.

Từ nghỉ đông này đối với Lư Hoằng nói đúng ra là không tồn tại, đối với Tân Tử Trạc mà nói cũng không nhiều ý nghĩa lắm. Mùng một Tết, Lư Hoằng vì tiền lương hôm đó cao hơn so với bình thường đã bắt đầu đi làm, Tân Tử Trạc thì từ đầu năm mới mỗi ngày đều tham gia lớp học bù của trường, nói trắng ra là cùng với khai giảng sớm không có gì khác nhau.

Từ khi trong nhà có Internet, Tân Tử Trạc đích xác cảm thấy thuận tiện hơn rất nhiều, bình thường học tập có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp lên mạng tìm hiểu, rảnh rỗi không có việc gì cũng có thể xem mấy bộ phim thả lỏng, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực. Lư Hoằng được cậu hướng dẫn thỉnh thoảng cũng sẽ sử dụng máy tính, nhưng bởi vì về nhà trễ, làm công cũng vất vả, phần lớn thời gian vẫn là vừa về đến nhà liền ngủ.

Tân Tử Trạc vẫn cho là Lư Hoằng chưa bao giờ dùng máy tính, trừ mỗi lần cậu lôi kéo anh xem tin tức hay phim ảnh, Lư Hoằng hầu như chưa từng tới gần chiếc bàn kia.

Thẳng cho đến kì thi khảo sát lần thứ nhất sau khai giảng, Hạo Dật ở trên QQ kể khổ với Tân Tử Trạc, kêu trời trách đất cầu tài liệu cùng vở ghi chép.

[ Cứu mạng! Tại sao lại có kì thi chứ! ]

[ Tớ mới phải hỏi đây, sao cậu lại đến hô cứu mạng rồi hả. ] Ngón tay Tân Tử Trạc gõ chữ rất nhanh, gần đây cậu đã quen dùng bàn phím. [ Ở lớp học bù thì không tập trung, về nhà cậu làm gì?]

[ chơi điện tử… ] Hạo Dật đối diện gõ chữ cũng lộ ra chút chột dạ.

[… ]

Thấy Tân Tử Trạc bày tỏ im lặng, Hạo Dật nhanh chóng nói: [ Cứu anh em một lần cuối cùng đi! Tớ cam đoan về sau sẽ học thật chăm chỉ! ] Tân Tử Trạc cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Hạo Dật, đã sớm biết *tính nước tiểu của hắn, thuận miệng mắng hai câu rồi nhận mệnh, lục lọi cặp sách tìm vở ghi chép chụp cho hắn.

[ Gửi vào hộp thư cho cậu rồi. ]

[ Ân nhân a! Lần sau mời cậu ăn cơm! ] Hạo Dật cảm động nói, [ nếu cậu có thể gửi lại tài liệu lần trước cậu gửi cho tớ thì càng tốt hơn… ] Hạo Dật đang nói đến trang web tổng hợp kiến thức môn Vật lý lớp mười một mà lần trước Tân Tử Trạc tình cờ phát hiện, lúc ấy cậu thuận tay gửi luôn địa chỉ trang web cho Hạo Dật, kết quả lúc đó Hạo Dật căn bản không để ý, bây giờ cuống lên mới nhớ tới.

Tân Tử Trạc đương nhiên không nhớ rõ địa chỉ cụ thể, cậu lật tìm mục đánh dấu trang, phát hiện hình như mình cũng không lưu lại, bèn nhớ lại lần trước mình xem trang đó hôm nào, mở lịch sử duyệt web tìm.

Kết quả cậu tiện tay ấn mở lịch sử ghi chép một ngày, sau đó cả người liền ngây ra tại chỗ.

———

*tính nước tiểu: chỉ tính cách kém cỏi, dùng để mắng người nhưng không mang ý xấu.

Tình hình là tui mới coi Pháp y Tần Minh và phát hiện ra họ Lư mới đúng chứ không phải họ Lô T_T sorry mọi người nha TT_TT