Lư Hoằng căn bản không nghĩ đến phương diện kia, có lẽ trong tiềm thức  của anh chưa bao giờ ảo tưởng qua quan hệ của họ sẽ có bất cứ hy vọng nào, buột miệng hỏi: “Thử xem? Thử cái gì?”

“Lần trước anh… không phải nói thích em sao?” Tân Tử Trạc hít sâu một hơi, Lư Hoằng “A” một tiếng, tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy Tân Tử Trạc lại nghiêm túc lặp lại một lần: “Chúng ta thử xem.”

Sau hai câu Lư Hoằng mới hiểu ý tứ của Tân Tử Trạc, nhưng đón nhận không phải là mừng rỡ, mà là khiếp sợ.

“Cái này… Tử Trạc, em đừng nói đùa, đây không phải là…”

“Em không nói đùa.”

“Nhưng mà…” Lư Hoằng há to miệng, sau nửa ngày mới lên tiếng, “Không được, như thế này không đúng.”

Tân Tử Trạc thấy Lư Hoằng bối rối, phản ứng lại hoàn toàn không giống như trong dự đoán, còn từ chối mình, sốt ruột nói: “Cái này có gì không đúng chứ, chúng ta không có liên hệ máu mủ không phải sao?”

Lư Hoằng cúi đầu, vẫn còn đang khiếp sợ chưa hồi phục tinh thần lại: “Nhưng mà…”

Bởi vì đối phương do dự, Tân Tử Trạc bắt đầu có chút nôn nóng: “Rõ ràng là ngày trước anh nói với em những lời kia, chẳng lẽ bây giờ anh lại không muốn?”

Không muốn? Làm sao có thể không muốn?

Lư Hoằng cảm giác mình giống như đang nằm mơ, nhưng mà sâu trong lòng anh lại vô cùng sợ hãi, bởi cho tới bây giờ, anh vẫn luôn vì tình cảm thầm mến của mình đối với em trai mà xấu hổ không thôi, cho dù có bỏ qua thân phận của hai người thì từ góc độ cá nhân mà nói Tân Tử Trạc cũng quá ưu tú, chênh lệch với anh không phải chỉ là một phần nhỏ.

“Em nghe ai nói gì sao? Không cần vì nhân nhượng anh mà đáp ứng chuyện này, anh… A…!?”

Tân Tử Trạc bắt lấy cổ tay Lư Hoằng, hơi dùng sức đem Lư Hoằng không hề phòng bị kéo về phía mình. Bị kéo ra khỏi vị trí ban đầu, sau lưng Lư Hoằng vừa áp vào tường, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã cảm giác được cảm xúc ấm áp trên môi.

Tân Tử Trạc hôn Lư Hoằng.

Lư Hoằng mở to hai mắt không nhúc nhích, bờ môi khẽ run run, Tân Tử Trạc thấy vào trong mắt, không bao lâu liền dừng lại, kết thúc nụ hôn chẳng qua là hai môi chạm nhau này.

“Em không phải là nhân nhượng anh, ” Tân Tử Trạc vươn tay nhẹ nhàng xoa một cái lên môi Lư Hoằng, “Anh xem, em không cảm thấy thế này có gì buồn nôn, hơn nữa còn bởi vì cùng anh thân mật mà trong lòng cảm thấy cao hứng.”

Ban đầu Tân Tử Trạc vốn nghĩ mình có thể cùng Lư Hoằng thử một lần xem sao, dù sao cậu cũng không hề có hứng thú đối với nữ sinh. Làm việc này xong cậu mới phát giác, e rằng chính mình đối với Lư Hoằng cũng không phải chỉ là tình anh em đơn giản như vậy.

Cậu dùng sức ấn bàn tay lên ngực của mình, đây là động tác theo bản năng khi tim đập quá nhanh.

Thấy Lư Hoằng vẫn ngây người, Tân Tử Trạc tiếp tục truy hỏi: “Có thể không?”

Lư Hoằng hậu tri hậu giác che miệng lại, ngón tay không tự chủ chạm vào nơi Tân Tử Trạc vừa hôn lên, cảm giác thập phần phỏng tay. Anh vốn đang do dự, muốn mở miệng khuyên Tân Tử Trạc, nhưng lời nói đã đến bên miệng rồi lại không thoát ra lời. Chỉ là một cái hôn môi như vậy, giờ phút này lại khiến anh hạnh phúc đến tột cùng, điều này làm cho người nhịn không được lòng tham mà muốn thêm nữa.

Tân Tử Trạc chậm rãi đem tay Lư Hoằng gỡ xuống, lại gần sát vào thêm một chút, Lư Hoằng cứ như vậy nhìn cậu, không lên tiếng, nhưng cũng không tránh né.

Lại một lần đôi môi trùng điệp, Tân Tử Trạc thăm dò duỗi ra đầu lưỡi, đụng phải đôi môi hơi khô của Lư Hoằng, thân thể người kia run lên một cái, lập tức thuận theo, khẽ hé miệng để Tân Tử Trạc có thể xâm nhập.

Hai người kỳ thật đều là lần đầu hôn môi, càng đừng nói đến Lư Hoằng, khẩn trương đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng không biết nên khép lại hay mở ra, *ngây ngô không được. Song Tân Tử Trạc rất nhanh đã nắm được phương pháp, đầu lưỡi đảo qua răng của Lư Hoằng chạm đến đầu lưỡi đối phương, hai tay vốn không biết nên để ở đâu cũng thuận theo tự nhiên ôm vòng sau lưng Lư Hoằng, kẹp Lư Hoằng ở giữa bức tường cùng với chính mình.

(*ngây ngô không được: chỉ người không thành thục, đơn giản thuần khiết, ý chỉ anh Hoằng ngây thơ không biết hôn:v)

Sau một nụ hôn thật dài, Lư Hoằng có chút thở không nổi, thân thể Tân Tử Trạc dính sát lấy anh mặt đối mặt, khiến anh hơi bối rối nổi lên phản ứng.

“Em… Đừng dựa vào gần như vậy.” Lư Hoằng hơi lui về phía sau một chút, Tân Tử Trạc cúi đầu đảo mắt qua liền tinh tường thấy được phản ứng dưới hạ thân anh, điều này làm Lư Hoằng xấu hổ vô cùng.

Dưới ánh đèn hôn ám, Tân Tử Trạc nhìn Lư Hoằng bởi vì xấu hổ mà cúi thấp đầu, không biết là vì kích động hay là vì khẩn trương, giọt mồ hôi theo gò má trượt xuống, nhỏ xuống cổ áo, rơi vào bên trong nơi Tân Tử Trạc nhìn không thấy. Cậu nghe thấy mình dùng thanh âm có chút khàn thấp giọng hỏi: “Anh, anh nóng lắm sao?”

“Anh không sao,” Lư Hoằng co quắp, dịch hai bước về phía gian phòng của mình, lại bởi vì muốn che lấp hạ thân đang phản ứng mà mãi không di chuyển được, một lúc sau mới chịu không nổi nói, “Tử Trạc, anh về phòng trước, em đi ngủ sớm chút đi.”

Tân Tử Trạc vốn là định thuyết phục Lư Hoằng thật tốt, hôm nay tới đây thôi. Cậu vừa mới trưởng thành, cũng không hiểu rõ giữa hai người con trai thì nên làm gì, đương nhiên không định lập tức làm chuyện kia. Nhưng kế hoạch theo không kịp biến hóa, thấy bộ dáng này của Lư Hoằng, cậu thế nào cũng không thể yên tâm để Lư Hoằng về phòng của mình.

“Em chưa muốn ngủ.”

Hai người vốn đứng ở cửa ra vào, cách phòng Lư Hoằng chỉ có vài bước, Tân Tử Trạc lôi kéo Lư Hoằng đi vào trong phòng —— đây là nơi trước kia hai người ở chung, hiện giờ là phòng của Lư Hoằng, tràn ngập mùi vị cùng bầu không khí quen thuộc.

Lư Hoằng bị Tân Tử Trạc ấn xuống ngồi trên giường, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, duỗi tay đè chặt lại tay Tân Tử Trạc đang hướng xuống phía dưới muốn cởi khóa quần của mình: “Đừng, đừng, Tử Trạc, em đừng như vậy.”

Tân Tử Trạc thở dài, đem tay của anh chuyển qua phía dưới của mình, cách quần sờ đến chỗ kia: “Vậy anh cũng làm giúp em, như vậy được không?”

Lư Hoằng nuốt nước miếng, Tân Tử Trạc có thể cảm giác được Lư Hoằng bởi vì sờ đến phía dưới của mình mà cứng đến lợi hại hơn, nhưng thấy Lư Hoằng đã vô cùng quẫn bách, cậu không nói ra.

“… Anh làm giúp em là được rồi.”

“Vậy còn anh?”

Lư Hoằng dời đi ánh mắt: “Lát nữa tự anh vào nhà tắm là được.”

Tân Tử Trạc không đồng ý quyết định của Lư Hoằng, dứt khoát nửa cường ngạnh không để ý đến Lư Hoằng ngăn cản, sờ lên phía trước đã cương của anh. Cuối cùng khi ngón tay cậu không còn cách lớp vải vóc mà vượt qua lớp quần cùng đồ lót chạm đến chỗ kia, Lư Hoằng giống như bị điện giật giật bắn một cái, giọng nói khàn khàn: “Đừng…”

Dứt khoát không để ý đến Lư Hoằng, Tân Tử Trạc cúi người xuống, đem Lư Hoằng vây khốn giữa chính mình với giường ngủ, dùng bàn tay giống như lúc trước mình từng làm qua chặt chẽ bao lấy dương v*t của anh, cao thấp vuốt động vài cái. Bởi vì khoái cảm được đụng chạm, nháy mắt anh đã bắn ra, hô hấp Lư Hoằng thoáng chốc bắt đầu nặng nề, một tay vẫn đặt ở chỗ kia của Tân Tử Trạc, động cũng không động, thu hồi cũng không thu hồi.

Tân Tử Trạc có thể cảm giác được Lư Hoằng bởi vì đụng chạm của mình mà toàn thân run rẩy, lồng ngực đang dán chặt truyền đến tiếng tim đập nhanh đến khác thường, trong lòng cậu sinh ra một cảm giác kì lạ không cách nào nói rõ, một loại tâm tình không thể miêu tả.

Lư Hoằng có lẽ là kích động quá mức, Tân Tử Trạc vừa chạm vài cái liền bắn, lúc bắn anh bối rối nghĩ muốn đẩy ra Tân Tử Trạc, nhưng đã không còn kịp, tinh dịch hơn phân nửa đều dính trên tay Tân Tử Trạc.

“Đừng… A…… Ưm…”

Tân Tử Trạc biết Lư Hoằng muốn nói xin lỗi, cậu không muốn tiếp tục nghe câu xin lỗi từ miệng Lư Hoằng nữa, dùng từ cám ơn lại quá đỗi xa lạ, dứt khoát dùng miệng chặn lại lời nói sắp ra khỏi miệng của anh.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày, luôn luôn tự nhận là lãnh đạm tình dục, Tân Tử Trạc chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể yêu thích cảm xúc hôn môi như vậy.

Trong không khí tràn ngập khí vị tinh dịch đàn ông đặc biệt tình sắc, lần thứ hai tách nhau ra, Tân Tử Trạc mới nhìn thấy Lư Hoằng đã triệt để đỏ mặt, một đường ửng hồng lan tràn đến ngực.

“… Không buồn nôn sao?” Ánh mắt Lư Hoằng cuối cùng không còn né tránh nữa, chỉ là không còn sức lực.

“Không buồn nôn.” Tân Tử Trạc lắc đầu, vẫn như trước nhìn thẳng vào mắt Lư Hoằng, sợ mình biểu đạt chưa đủ chân thành.

Lư Hoằng thấp giọng nói “Anh làm giúp em”, để Tân Tử Trạc nằm xuống. Vượt quá ngoài dự liệu của Tân Tử Trạc chính là sau khi cậu cởi nửa quần, Lư Hoằng không giống cậu dùng tay, mà là quỳ ở giữa hai chân cậu cúi đầu.

Tân Tử Trạc khiếp sợ nhìn Lư Hoằng hé miệng ngậm lấy chỗ kia của mình, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu liếm, giống như đối với trân bảo, sợ hàm răng sẽ đụng phải cậu.

“Anh, anh đừng làm như vậy! Dùng tay là được rồi.”

Cậu chỉ mơ hồ biết là hình như có phương thức này, nhưng cho tới giờ chưa từng thấy qua, Tân Tử Trạc muốn ngồi dậy ngăn cản Lư Hoằng, cậu theo bản năng cảm thấy như vậy rất bẩn, hơn nữa đối với đối phương cũng có cảm giác khuất nhục.

Lư Hoằng ngẩng đầu lên: “Là tự anh cam tâm tình nguyện, em đừng ghét bỏ là được…”

Nhìn Lư Hoằng không cách nào áp chế toát ra thần sắc lo lắng cùng bất an, nội tâm Tân Tử Trạc đau xót, đột nhiên có chút nói không nên lời.

“… Em làm sao có thể ghét bỏ đây.”

Lư Hoằng nghe cậu nói vậy mới an tâm một chút.

Khoang miệng nóng ướt đích xác so với chỉ dùng tay thoải mái hơn nhiều, đêm đó Tân Tử Trạc xuất nhanh so với bất kì lần tự an ủi nào trong quá khứ, nhưng cậu kiên trì không muốn xuất trong miệng Lư Hoằng, gần đến lúc bắn tinh liền rút ra, để Lư Hoằng lấy tay giúp mình đi ra.

Vốn chỉ dự định là bày tỏ, kết quả quan hệ trong một đêm đột nhiên biến hóa tăng nhanh như gió, hai người tắm rửa xong quay trở về phòng riêng. Đầy trong đầu Tân Tử Trạc đều là hình ảnh Lư Hoằng cúi đầu ngậm lấy chỗ kia của mình, nóng mặt không cách nào chìm vào giấc ngủ. Theo kế hoạch nguyên bản ban đầu, trước tiên là nói rõ thông suốt, hôn môi, sau đó dựa theo tình hình phát triển tiến hành tuần tự từng bước một, lúc này đều đã bị làm rối loạn.

Tân Tử Trạc lật qua lật lại không ngủ được, dứt khoát không nghĩ kế hoạch ban đầu là như thế nào nữa, mở đèn bàn, đi đến cửa phòng Lư Hoằng. Lư Hoằng đương nhiên cũng không ngủ, một buổi tối đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh quả thực cảm giác giống như mình đang nằm mơ. Nằm ở trên giường hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, đột nhiên bắt đầu lo sợ có phải lúc hôn môi mình phản ứng quá trì độn hay không, cố chấp dùng miệng làm giúp Tử Trạc có phải kỳ thật đã làm đối phương bất mãn hay không?

Kết quả trong lúc anh đang suy nghĩ muôn ngàn thứ, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa tiến lại gần.

Lư Hoằng hắng giọng một cái: “Khụ, Tử Trạc? Em chưa ngủ sao?”

Tân Tử Trạc vốn đang suy nghĩ nên gõ cửa hay nên làm thế nào, nếu như Lư Hoằng đã lên tiếng gọi mình rồi, vậy liền dứt khoát trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

“Làm sao vậy?”

“Anh, một mình em không ngủ được, anh tới ngủ cùng em đi.”

Lư Hoằng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Tân Tử Trạc đi đến đầu giường mình, lúc này trong phòng không bật đèn, ở trong bóng đêm, đôi mắt Tân Tử Trạc được ánh trăng chiếu vào dường như phát sáng, đôi mắt trong sạch chuyên chú nhìn anh, khiến cho anh trầm luân trong đó.

Tân Tử Trạc vốn cho rằng Lư Hoằng sẽ từ chối hoặc là do dự, không nghĩ tới đối phương trầm mặc hồi lâu, cũng chỉ là chăm chú nhìn vào mắt mình đến xuất thần, hơn nửa ngày mới há miệng, cổ họng khàn khàn nhẹ giọng trả lời một câu “Được”.