Cố Thanh Ninh đụng vào tâm đèn, cánh hoa sen chậm rãi mở ra, theo bước chân của nàng, nhẹ nhàng lay động, giống như bị gió thổi qua.

Mấy nữ hài tử hứng thú vây quanh, Cố Thanh Ninh tính tình hào phóng, đưa đèn cho các nàng thay phiên nhau cầm, còn bản thân thì đi sang một bên.

Cố Trạch Mộ đi bên cạnh, thấy nàng mang theo ý cười, nhịn không được khẽ cong khóe môi.

Nhưng vào lúc này, Bạch Sùng đã đi tới bắt chuyện với Cố Trạch Mộ. Cố Thanh Ninh còn nghĩ là dựa theo tính tình của Cố Trạch Mộ, sẽ không thèm để ý tới đối phương, không ngờ hai người lại trò chuyện với nhau, nhìn có vẻ thân thiết, chỉ là Bạch Sùng vẫn luôn cúi đầu nói chuyện với Cố Trạch Mộ, nhìn có chút kì lạ.

Cố Thanh Xu lưu luyến trả lại đèn cho Cố Thanh Ninh, nhưng lại thấy Cố Thanh Ninh đang nhìn Bạch Sùng cùng Cố Trạch Mộ nói chuyện, có chút kinh ngạc nói:

- Tiểu khối băng Trạch Mộ của chúng ta lại có thể trò chuyện vui vẻ với người ngoài, thật không thể tưởng tượng.

Cố Thanh Ninh cười nói:

- Cũng không biết hai người các ngươi xảy ra chuyện gì, khiến ngươi luôn muốn đối bàn với hắn?

- Ai bảo hắn luôn dùng ánh mắt lạnh như băng để trừng ta...

Cố Thanh Xu ghé vào tai Cố Thanh Ninh nói:

- Ta cảm thấy phủ chúng ta khủng bố nhất chính là Trạch Mộ, so với tổ phụ còn khủng bố hơn.

Cố Thanh Ninh ngạc nhiên, không thể không cảm khái Cố Thanh Xu nhạy bén. Nàng cảm thấy Cố Trạch Mộ đã tận lực thu liễm khí thế, nhưng có đôi khi sẽ lơ đãng tiết ra một chút, lại bị Cố Thanh Xu bắt được.

Hiện tại chỉ ở trong Uy Quốc Công phủ, nhưng sau này, nếu Cố Trạch Mộ thật sự lấy thân phận thư đồng vào cung, nếu bị người phát hiện, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái lớn.

Cố Thanh Xu nói xong liền chuyển đề tài:

- Ngươi biết không? Vị công tử Tạ gia lúc nãy đã nghị thân cùng Vĩnh Thọ hầu phủ đại tiểu thư.

Cố Thanh Ninh biết nàng nói đến Tạ Trường Phong cùng Trương Minh Huyên, có chút kinh ngạc:

- Sao ngươi biết được?

- Ta tự có cách.

Cố Thanh Xu đắc ý dào dạt, lại nói:

- Chỉ là, hắn xứng với vị Trương đại tiểu thư kia, thật đáng tiếc.

Cố Thanh Ninh cười hỏi:

- Ngươi đáng tiếc gì?

- Hắn đường đường là một thanh lưu xuất thân Giải Nguyên, tài hoa hơn người lại có dáng vẻ đường đường, thế nào cũng nên xứng với vị tài nữ gì đó! Còn Trương Minh Huyên, trừ gương mặt kia ra, ta cảm thấy không có ưu điểm gì khác...

Cố Thanh Ninh biết rõ, từ sau chuyện về Tạ Chiết xảy ra, Tạ gia trở thành trò cười, thanh lưu không muốn kết thân, hiện giờ Tạ gia muốn trở về kinh thành, kết thân với Vĩnh Thọ hầu phủ là biện pháp tốt nhất.

Mà ở bên kia, Hạ Nghi Niên, Liễu thái phó cùng Phương Thận cũng đang nói đến Tạ Trường Phong.

Phương Thận nói:

- Tạ Trường Phong này ta thấy văn chương rất ưu tú, kỳ thi mùa xuân năm nay sẽ có thành tích không tồi. Mà nhìn hắn làm người xử thế, cũng coi là ưu tú, ngày sau lưu lại kinh thành từ từ mưu tính, có lẽ sẽ nâng khởi được Tạ gia một lần nữa. Chỉ là dùng biện pháp liên hôn để trở về kinh thành, nhìn có vẻ có chút quá để ý cái trước mắt.

Hạ Nghi Niên gật đầu nói:

- Không sai, tuy chuyện về Tạ Chiết khiến Tạ gia mất mặt, nhưng qua mấy năm nữa mọi người sẽ quên, hiện tại hắn nóng nảy như vậy, ngày sau chỉ sợ sẽ khiến người khác xem thường.

- Sao các ngươi biết hắn chỉ vì cái trước mắt, mà không phải vì Tạ gia?

Liễu thái phó đột nhiên nói.

Hai người đều sửng sốt, Phương Thận cau mày mở miệng nói:

- Chẳng lẽ Tạ gia đã suy tàn đến nước này?

Lúc trước tiên đế đã bắt đầu trọng dụng hàn gia( nhà nghèo), thanh lưu thế gia cùng hào môn hậu duệ quý tộc có quan hệ không tốt lắm, Tạ gia đã hơn mười năm chưa từng tiến vào kinh thành, gia tộc lớn như vậy chỉ sống bằng bạc dành dụm, thật là có chút lấy trứng chọi đá.

Ba người ý thức được vấn đề này quá sâu, đều ăn ý không nói nữa.

Lúc này Hạ Nghi Niên mới chú ý tới Cố Trạch Mộ cùng Bạch Sùng đang trò chuyện vui vẻ, có chút giật mình:

- Tiểu tử này, thật khó thấy hắn nhìn người khác với con mắt khác.

Liễu thái phó cố ý cười nhạo hắn:

- Cái gì mà khó thấy hắn nhìn người khác với con mắt khác, rõ ràng chỉ có với ngươi mới khó được thôi.

Hạ Nghi Niên bị nghẹn một chút, trả lời một cách mỉa mai:

- Là ta không thích tên tiểu tử thúi này mà thôi!

Liễu thái phó cười lắc đầu, Phương Thận cố ý nói:

- Hắn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng còn không biết đắc ý vì đệ tử này biết bao nhiêu đâu, lúc trước nói chỉ tạm thời ở lại, viết xong sách sẽ từ chức, ta thấy hiện tại đã viết xong rồi, mà ai đó còn luyến tiếc không chịu đi!

- Tào lao, nói bậy gì đó!

Hạ Nghi Niên bị bóc gốc, ra vẻ trấn định:

- Ta còn chưa có viết xong đâu! Các ngươi chờ đi, viết xong ta sẽ từ chức.

Ai ngờ hai người này lại cười cười tỏ vẻ ta biết hết, khiến Hạ Nghi Niên thiếu chút nữa đã không giữ được nét mặt đạm nhiên.

Mọi người cười nói, rất nhanh đã đến tửu lầu mà Liễu thị cùng Đào thị đang ngồi.

Liễu thị không ngờ bọn người Cố Vĩnh Diễm đi xem hoa đăng lúc trở lại còn lôi theo một đám người, càng miễn bàn là trong đám người này còn có thân phụ của nàng:

- Phụ thân, sao người lại đi cùng bọn họ?

Liễu thái phó liền kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở cửa tiệm hoa đăng.

Liễu thị cùng Đào thị liếc nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc, Đào thị biết Cố Trạch Mộ rất thông minh, nhưng không ngờ hai Giải Nguyên đều không đáp được đề, mà hắn lại đáp ra được. Ngược lại Liễu thị không nghĩ ngợi nhiều, dù gì đố đèn cũng không phải làm văn, Cố Trạch Mộ tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh, giải ra đố đèn cũng không có gì quá kinh ngạc.

___________________________

Chờ đến khi Hoa Đăng tiết kết thúc, tam huynh đệ Cố gia cũng phải chuẩn bị xuất phát đi Tây Bắc.

Cũng không biết là ai đề nghị, các nữ hài tử đều không hẹn mà cùng quyết định tú hà bao cho phụ thân, tin tức này không biết Cố Vĩnh Hàn làm sao biết, rất nhiều lần cố ý đến bên cạnh Cố Thanh Ninh, lắp bắp hỏi thăm tiến độ tới đâu rồi.

Cố Thanh Ninh có chút đau đầu, luận về nữ hồng, nàng thật sự tú không ra, nhưng nhìn thân phụ khát vọng như vậy, lại nghĩ hai vị bá phụ đều có nữ nhi tú hà bao, cũng không thể để Cố Vĩnh Hàn không có gì mà đi.

Vì thế nàng thở dài, quyết định khiêu chiến bản thân.

Vì vậy bọn tỷ muội Cố gia nhìn thấy Cố Thanh Ninh đi tới tú phòng, đều khiếp sợ mở to hai mắt. Ngay cả sư phụ dạy nữ hồng, nhìn thấy nàng thiếu chút nữa đâm nát ngón tay.

Một năm trước Cố Thanh Ninh bắt đầu học tập nữ hồng, mỗi lần sư phụ dạy nữ hồng nhìn một đống chỉ tuyến lung tung rối loạn, đều phải suy đoán rất lâu đoán xem rốt cuộc nàng tú cái gì, tâm thần và thể xác đều rất mệt mỏi.

Từ lúc Cố Thanh Ninh từ bỏ nữ hồng, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra, may mắn vì đã buông tha.

Chỉ là nhìn thấy Cố Thanh Ninh muốn khiêu chiến tú hà bao, biểu hiện vô cùng nhiệt tâm, vì thế sư phụ chọn đồ án đơn giản nhất là cây trúc, lại giúp nàng chọn màu sắc hài hòa nhất, kiên nhẫn dạy nàng tú.

Cố Thanh Ninh thật sự cố hết sức, kết quả lại khiến nàng rất buồn lòng, thật vất vả mới tú ra chút bộ dáng, nhưng mà...cây trúc đang êm đẹp lại bị tú thành một cây tùng, còn tay nàng bị kim đâm muốn nát.

Cố Thanh Ninh bướng bỉnh nổi lên, quyết tâm nhất định phải tú hà bao này thật tốt.

Vì muốn tú xong trước khi Cố Vĩnh Hàn rời phủ, nàng thậm chí còn đem hà bao tới học đường để tú, nhìn có chút tẩu hỏa nhập ma.

Nỗ lực vẫn có chút hiệu quả, Cố Thanh Ninh đang nhìn nửa phần hà bao đã tú xong, ai ngờ Liễu Tử Ký đột nhiên nhảy lại đây, đoạt mất hà bao của nàng.

Cố Thanh duỗi tay muốn đoạt lại, Liễu Tử Ký linh hoạt né tránh, cầm chặt hà bao chạy tới nơi xa, đắc ý nói:

- Ta muốn nhìn xem, mấy ngày nay ngươi vội tú cái gì...

Cố Thanh Ninh đuổi tới đưa chân ra muốn gạt ngã Liễu Tử Ký, Liễu Tử Ký vội vàng tránh thoát, không dám đối chiêu với Cố Thanh Ninh, giơ cao hà bao, không thể tin nói:

- Đây là vật ngươi tú mấy ngày nay? Này…Này là một đống gì đây?

Sắc mặt Cố Thanh Ninh trầm xuống, đang chuẩn bị giáo huấn tên tiểu tử này, không ngờ phía sau Liễu Tử Ký bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, cướp lấy hà bao.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, mà người lấy đi hà bao chính là Cố Trạch Mộ đang không nhanh không chậm mà đi tới, hắn cầm hà bao nhíu mày nhìn về phía hai người:

- Đây là cái gì?

Cố Thanh Ninh:

- …

Liễu Tử Ký cười ha ha:

- Ngươi cũng không nhìn ra được! Đây là Thanh Ninh tú hà bao a!

Cố Trạch Mộ sửng sốt, nhìn hà bao trong tay, đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo chồng chéo đa dạng, thật sự không thể làm trái lương tâm mà buông lời khích lệ, đành khụ một tiếng:

- Con người không ai hoàn mỹ, luôn có vài  chuyện không làm được…

Cố Thanh Ninh buồn bực đoạt lại hà bao trong tay Cố Trạch Mộ, nặng nề hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Cố Trạch Mộ theo bản năng muốn đi theo nàng, nhưng vẫn ngừng lại.

Liễu Tử Ký vẫn còn đang cười nhạo Cố Thanh Ninh, không ngờ đột nhiên trời đất quay cuồng, hắn bị Cố Trạch Mộ quật ngã xuống đất, hắn ủy khuất nói:

- Trạch Mộ, ta không có cười nhạo ngươi! Ngươi quăng ngã ta làm gì!

Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi khi dễ muội muội của ta, ta thay nàng trả lại, có gì không đúng?

Liễu Tử Ký:

- …

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hắn là độc đinh không có huynh đệ tỷ muội thật đáng thương.