Chương thứ chín

Bầu trời tí tách mưa.

Thiên Diệp Diệu dẫn theo Đoan Mộc Viễn trở về, hai người nhất trí lí do thoái thác, tất cả mọi người đều nghĩ rằng do Tiềm Hải bang làm.

Đoan Mộc Trữ xóa đi vệt mưa trên mặt, áo lông cổ cao màu đen trên người y đều đã bị mưa xối ướt, nước thấm vào áo lông trở nên vừa dày vừa dính, đem thân thể của y bao chặt.

Con đường trong đêm khuya lộ ra một cỗ vị cây cối tươi mát, tựa hồ có thể đem hết thảy tội ác cọ rửa sạch sẽ.

Đoan Mộc Trữ xử lý tốt hết thảy sự tình liền trở lại gian phòng, nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, đèn đã phát sáng.

Nơi cái ghế màu trắng y thường ngồi, đang ngồi một tuấn mỹ nam nhân —— Thiên Diệp Diệu.

Thiên Diệp Diệu dùng hai ngón tay nâng cằm, cư như đang trầm tư , “Ngươi theo mẹ ta… rốt cuộc đàm giao dịch gì? Nàng sẽ không đơn giản như vậy liền buông tha, ta quá hiểu nàng.”

Thiên Diệp Diệu phi thường không hài lòng Đoan Mộc Trữ gạt hắn như vậy.

Điều này làm cho hắn có cảm giác mình sắp bị y buông bỏ…

Đoan Mộc Trữ không nói gì, chỉ là chậm rãi cởi áo lông. Mỗi một động tác, mỗi tư thế cũng chỉ có thể so với ưu nhã, như là lớp tuyết dày chậm rãi tách ra trong đêm.

Y thoát cực kỳ chậm, hành động chậm rãi như lộ ra một loại hấp dẫn trong bóng đêm…

Đoan Mộc Trữ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt hình trăng lưỡi liềm loan thành một đường vòng cung duyên dáng, thân thể xích lõa chậm rãi tới gần Thiên Diệp Diệu.

Đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Có một chút, với Diệu biết rằng không quan hệ, có lẽ Diệu biết rồi sẽ rất tốt, tỷ như, y không phải đứa con thân sinh của Đoan Mộc, tỷ như, y có thể cùng với Diệu một chỗ nhìn thẳng vào tình cảm nơi đáy lòng…

Nhưng là có một chút, y bây giờ không thể nói cho Diệu. Tỷ như, điều kiện đàm cùng Thiên Diệp Mỹ Hạnh.

Đoan Mộc Trữ duỗi ra một ngón tay, điểm điểm lên môi Thiên Diệp Diệu.

“Chẳng lẽ so với cái này… Ngươi còn muốn nghĩ những chuyện khác sao?”

Ngón tay của y thon dài mà lại trắng nõn, như bạch ngọc oánh nhuận ưu nhã.

Chỉ là một động tác thật nhỏ, Thiên Diệp Diệu lại cảm giác thấy dục vọng toàn thân mình như bị thiêu đốt.

“Đúng, các ngươi đến tột cùng đàm cái gì?” Sẽ không đơn giản như vậy , mẹ có thể nhẫn người này hơn hai mươi năm, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy liền bỏ qua Trữ…

Đoan Mộc Trữ khẽ nheo mắt lại cười, hai tay ôm chầm lấy cái cổ hữu lực của Thiên Diệp Diệu.

Y xinh đẹp xích lõa, thân thể mang theo chút hàn ý của mưa dán chặt lên Thiên Diệp Diệu.

Thiên Diệp Diệu có thể xuyên thấu qua tầng vải mỏng cách giữa bọn họ, cảm nhận được da thịt đối phương bởi vì cảm giác mát lạnh mà rung động…

Đoan Mộc Trữ áp xuống Thiên Diệp Diệu, đầu lưỡi phấn hồng linh xảo tiến vào trong môi đối phương.

Như một giọt dầu nhỏ vào trong lửa, thoáng chốc thấm sâu lan tràn, dẫn đốt toàn thân.

Hết thảy phát sinh nhanh như vậy, thực sự tự nhiên như vậy…

Thiên Diệp Diệu thậm chí đã quên chuyện phải tiếp tục truy vấn Đoan Mộc Trữ, có lẽ hắn vẫn luôn chôn sâu dục vọng đối với Trữ.

Hắn quên đêm đó, rốt cuộc là hắn đẩy ngã Trữ trước hay là Trữ đem môi ấn trên bờ môi của hắn trước.

Bọn họ như hai con dã thú, thân hình chặt chẽ dây dưa cùng một chỗ.

Làn da Đoan Mộc Trữ thật lạnh, không biết là mưa giội thấu hay là thân mình vốn mang theo loại cảm giác mát ướt át này. Tay Thiên Diệp Diệu dán lên, nhiệt độ lập tức bị đối phương hút đi, hắn lại không nỡ buông ra, một lần một lần chạy dọc trên thân thể Đoan Mộc Trữ.

Ưu nhã mĩ hảo chính là cái cổ, tấm lưng thon dài bóng loáng, làn da sờ vào nhẵn nhụi mềm mại như gấm….

Dục vọng tới vừa cấp bách lại kịch liệt, Thiên Diệp Diệu cảm giác mình giống như đã nhẫn nại thật lâu thật lâu, hiện tại rốt cục ức chế không nổi, tất cả dục vọng như gợn sóng trên sông, vô thanh cấp thiết mà tràn lan.

Thiên Diệp Diệu theo đường cong thân thể mê người của Đoan Mộc Trữ lướt xuống dưới, ở trên xương quai xanh đối phương, lồng ngực, bụng nhiều lần mút lấy, bên trong yên tĩnh có loại ám sắc ái muội bị đè nén.

Bởi vì bức thiết nên động tác của hắn cũng không hề ôn nhu, làm đến Đoan Mộc Trữ phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

“Điểm nhẹ…” Như là cầu khẩn hoặc như là hấp dẫn, nương theo tiếng mưa rơi rả rít ngoài cửa sổ, nguyệt quang thê lương.

Thiên Diệp Diệu cầm lấy hạ thể Đoan Mộc Trữ.

Dĩ vãng đều là người khác tới hầu hạ hắn, nhưng hiện tại cầm trụ tính khí của Đoan Mộc Trữ vuốt ve xoa nắn, lại như là chuyện bất quá tự nhiên.

Hàng mi Đoan Mộc Trữ có chút rung động, khẽ cắn môi, loại biểu lộ ẩn nhẫn tình dục này phiến tình vô cùng, hạ phúc của người nhìn thấy đã trào lên hỏa nhiệt.

Thiên Diệp Diệu đưa tính khí của y ngậm lấy, đầu lưỡi phi sắc gợi cảm không ngừng trêu đùa từ đỉnh đến gốc lui tới liếm mút.

Đoan Mộc Trữ nhẹ giọng rên rỉ , nhuyễn nhuyễn (mềm) như xuân thủy. Ngón tay thon dài xuyên vào tóc Thiên Diệp Diệu. Tóc Thiên Diệp Diệu rất thô, rất đen, cùng người của hắn đồng dạng mềm mượt.

Thiên Diệp Diệu biết rõ tóc của mình bị Đoan Mộc Trữ nắm chặt.

Lực đạo không phải quá nặng mà đã có loại kích thích vi diệu, làm cho máu toàn thân của hắn đều hưng phấn. Hắn càng thêm dùng sức, thậm chí rất rõ ràng cảm giác được tính khí của Đoan Mộc Trữ ở trong miệng hắn dần dâng lên.

“Thích không?” Hắn ngẩng đầu, tiến đến bên tai Đoan Mộc Trữ hỏi.

Đoan Mộc Trữ nghiêng mặt qua không nói lời nào, dùng một cánh tay để ngang trên ánh mắt, chỉ có lồng ngực đang ở trong dư vị chưa tiêu tán phập phồng.

Thiên Diệp Diệu không để cho đối phương trốn tránh.

Hắn đem Đoan Mộc Trữ từ trên bàn đến trên mặt thảm, gian phòng này trải thảm da dê màu trắng, lông thảm rất dài, mềm mại cực kỳ. Lúc nằm xuống có loại cảm giác toàn thân đều rơi đi.

Thiên Diệp Diệu dùng đầu gối kèm trụ chân Đoan Mộc Trữ, đem cổ tay của đối phương phân biệt đặt ở hai bên đầu, dùng một loại tư thế cường thế bắt buộc người dưới thân đối mặt với hắn.

“Thích không? Ngươi… thích ta không?” đôi mắt đen thẳm quyến rũ của Thiên Diệp Diệu dừng ở ánh mắt hình nguyệt nha của Đoan Mộc Trữ, đôi mắt kia ở trong thời điểm động tình càng thêm ướt át mê người.

Đoan Mộc Trữ yên lặng nhìn Thiên Diệp Diệu vài giây, cứ như một loại giằng co.

Y không nói gì, ngay thời điểm Thiên Diệp Diệu sắp không có kiên nhẫn, đột nhiên giãy mở giam cầm của đối phương, hai tay ôm cái cổ thon dài của nam nhân, dùng lực đạo tương đối đem đối phương phản áp dưới thân.

Hai người đều là trường kỳ chịu đựng qua huấn luyện tại Đoan Mộc gia, động tác cực kỳ nhanh chóng, hai làn da xích lõa ma xát lẫn nhau, cứ như khát vọng không cách nào nói rõ.

Thiên Diệp Diệu sững sờ.

Đoan Mộc Trữ lại vô thanh nở nụ cười, như là đóa hoa trắng xinh đẹp trong bóng tối, khóe mắt lộ ra thủy lượng quang trạch (ánh sáng trong của nước), cánh môi mỏng mà mềm mại, có loại dụ hoặc nói không nên lời.

Y hung hăng hôn lên môi Thiên Diệp Diệu, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng đối phương, linh hoạt câu dẫn đầu lưỡi Thiên Diệp Diệu, nóng bỏng triền miên, thậm chí có điểm điên cuồng đắc ý.

Thiên Diệp Diệu bị chủ động đột nhiên xuất hiện của Đoan Mộc Trữ làm cho toàn thân huyết mạch sôi sục, cứ như vừa chạm sẽ bạo phát.

Hắn càng thêm cuồng dã mút hôn đối phương.

Kịch liệt hôn môi ở trong căn phòng an tĩnh phát ra tiếng vang dâm mỹ, khí tức hai người trở nên hỗn loạn, nóng bỏng đến kinh người.

Song phương hôn đến càng ngày càng sâu, càng ngày càng kịch liệt, tay cũng không có nhàn rỗi ở trên thân thể của đối phương vội vàng vuốt ve, trêu đùa mỗi một điểm mẫn cảm.

Thiên Diệp Diệu rốt cuộc khắc chế không được, tay đi vào đồn bộ (mông =3=) của Đoan Mộc Trữ, đại chưởng tràn ngập dục vọng xoa nắn…

Đoan Mộc Trữ bị thủ pháp cao siêu của hắn khiến cho cả cái eo đều sắp mềm nhũn, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm hiện lên một mạt ám sắc tình dục, một ngụm cắn lên cái cổ quyến rũ của Thiên Diệp Diệu.

Đường cong căng cứng trên da thịt trong nháy mắt xuất hiện một vòng dấu răng màu đỏ thẫm, tản ra hương vị đầu độc.

Mà cùng lúc đó, Thiên Diệp Diệu kiềm trụ eo Đoan Mộc Trữ, một cái mạnh mẽ động thân, tính khí nóng bỏng cứng rắn trong nháy mắt chen vào dũng đạo nhỏ hẹp hỏa nhiệt.

Đoan Mộc Trữ kêu lên một tiếng đau đớn, hàng lông mày tuấn tú vặn lên, hai tay ôm cổ Thiên Diệp Diệu càng thêm siết.

Thiên Diệp Diệu biết rõ y khẳng định không dễ chịu.

Nơi đó của Trữ siết chặt như vậy, một khắc khi hắn tiến vào, toàn thân đều cứng ngắc lại, một chút kinh nghiệm đều không có.

Hiện tại không lên tiếng, hoàn toàn là đang cường ngạnh chống đỡ.

Cường ngạnh theo thói quen.

Vô luận chuyện gì, tình huống nào, vì cái gì y chưa bao giờ mở miệng xin giúp đỡ, luôn là một mình yên lặng tự cường chống đỡ?

Thiên Diệp Diệu đau lòng hôn vành tai, cổ, xương quai xanh của Đoan Mộc Trữ. Một tay phủ lên tính khí bởi vì đau đớn mà nhuyễn hạ của đối phương, rất nhanh triệt động lên…

Chính hắn cũng đang cố nén dục vọng cực nóng, không có nửa phần tiếp tục đi tới.

Một lát sau Đoan Mộc Trữ cúi đầu, khi y ở bên tai mở miệng, tiếng nói ép tới rất thấp, “… Động đi.”

“Thật sự muốn gấp như thế sao?” Thiên Diệp Diệu khí tức không ổn, trong đêm khuya nghe ra dị thường gợi cảm. Chuyện trên giường, hắn chưa từng quan tâm qua cảm thụ người dưới thân như thế, nhưng lần này không giống.

Bởi vì người dưới thân hắn , là Trữ.

Đoan Mộc Trữ.

Hắn cùng người này ở dưới cùng một mái hiên sinh sống hai mươi mấy năm, đối với tính tình lẫn nhau, sinh hoạt tập quán, thậm chí mưu kế thủ đoạn đều rõ như lòng bàn tay, lại chưa bao giờ thân mật mà xích lõa tiếp xúc qua như thế.

Thanh lệ, ưu nhã, xinh đẹp…

Đối thủ khả kính nhất mà cũng xinh đẹp nhất của hắn.

Đoan Mộc Trữ không nói gì thêm, chỉ là ôm cổ của hắn, chủ động uốn éo vòng eo.

Người này vừa động trong nháy mắt khiến Thiên Diệp Diệu thở gấp một tiếng.

Hậu huyệt của đối phương đang gắt gao hàm chứa mình, động tác vừa rồi càng là đang đón ý nghênh hợp, nội bích mẫn cảm ma xát kiên đĩnh (phân thân) của hắn, mãnh liệt khoái cảm xông thẳng lên não.

Thật chặt… Thiên Diệp Diệu thật sâu cảm thán, không thể bị đè nén nữa, nắm lấy đồn bộ Đoan Mộc Trữ dùng đại lực kéo ra đưa vào, động tác càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng cuồng dã.

Thân thể của đối phương quả thực cực kỳ tiêu hồn, lúc rên rỉ khóe mắt lẫn đuôi lông mày càng tăng thêm tình sắc, mắt thấy hạ phúc Thiên Diệp Diệu lại đang có lửa thiêu đốt.

Mỗi lần hắn thâm nhập càng lúc càng sâu, như dã thú xuất hiệp, càng không thể vãn hồi.

Hai chân Đoan Mộc Trữ vòng quanh eo của hắn, kìm lòng không được giữ chặt, thân thể theo vận luật trừu tống mà đung đưa. Thứ nóng hổi cực đại của đối phương đang ở trong thân thể của y, chặt chẽ giao hợp .

Hai mươi mấy năm của y, một khắc cùng Diệu gần nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

“Dùng sức…” y vùi đầu vào hõm vai đối phương, chóp mũi cơ hồ có thể nghe thấy được vị đạo mồ hôi quyến rũ của Thiên Diệp Diệu.

Cứ như chỉ có giao hợp càng sâu, càng mãnh liệt mới có thể đem đối phương thật sâu khắc trong thân thể của mình, trong lòng của mình.

Thiên Diệp Diệu thoáng dừng lại, một giây sau lại phát động một hồi trống canh tiến công kịch liệt.

Hắn không rõ ràng lắm Trữ đến tột cùng đang sợ cái gì, hắn chỉ có thể dùng loại phương thức này an ủi y.

“A…” Thân thể Đoan Mộc Trữ run rẩy, tiếng rên rỉ đột nhiên trở nên có chút khác thường.

Thiên Diệp Diệu hung hăng đụng vào một điểm, trong nháy mắt hắn minh bạch, đây là điểm mẫn cảm của Đoan Mộc Trữ. Hắn đem tính khí rút ra ngoài, thứ kiên đĩnh nóng rực ở giữa hai đùi đối phương ái muội trượt động.

Đoan Mộc Trữ cảm thấy phi thường hư không, hậu huyệt càng đói khát hé ra hợp lại.

Y khó chịu dùng bụng cọ đối phương , ra ám hiệu ma xát. Tuy ngay từ đầu rất khó chịu, nhưng y đã vừa mới cảm nhận được khoái cảm … Diệu sao có thể ở phía sau đình chỉ? (= =|||)

“Diệu…” Y khẽ cắn lên hầu kết Thiên Diệp Diệu, đôi mắt nguyệt nha nửa mở, ánh mắt xinh đẹp như bịt kín một tầng sương mù dụ hoặc.

Thiên Diệp Diệu thật sâu dừng ở người dưới thân.

Có những cảm tình bị hắn xem nhẹ rất lâu, nhưng đêm nay hắn có loại xúc động muốn bộc lộ.

“Ta đối với ngươi…” Tình cảm của ta đối của ngươi cùng những người khác bất đồng.

Đoan Mộc Trữ hôn lên môi của hắn.

Y biết rõ đối phương muốn nói cái gì, nhưng hiện tại y không có cách nào…

Hết thảy như đoàn tàu không khống chế được mà rơi vào sơn cốc.

Nhìn không tới cuối cùng, nguy hiểm rồi lại như dòng nước xoáy làm cho người không ngừng trầm luân.

Thiên Diệp Diệu hận không thể vĩnh viễn đem Đoan Mộc Trữ áp dưới thân thể như thế này, cả đời đều không buông ra.

Nhưng mà, ngày hôm sau.

Đoan Mộc Trữ và mẹ y Từ Lộ Lộ đồng thời mất tích, tất cả vật dụng sở hữu cũng đều không thấy .

________

Ba năm sau.

“Những tên cặn bã của Đoan Mộc gia kia quả thực là khinh người quá đáng ! Biết rõ phố đông là địa bàn của chúng ta, còn dám tới giương oai!” Một tên tiểu lâu la mới vào Thiên Diệp tổ phi một ngụm.

“Thì thế! Biết sớm như vậy, lần trước chúng ta nên đem bọn họ dạy cùngvới người trong Noble!” Một tên khác khoa tay múa chân, cùng với đồng bạn phát ra bực tức, “Cũng không biết lão đại nghĩ như thế nào! Vì cái gì chỉ không động vào Noble này. Không phải là một Gay điếm sao, sách sách, chuyên môn bán cho nam nhân, chán ghét, biến thái!”

Lo nói bốc nói phét gã hoàn toàn không có chú ý tới đột nhiên không khí trở nên lạnh lẽo lẫn ánh mắt đồng bạn đang liều mạng phóng cho hắn.

“Theo ta nói, Đoan Mộc gia đã che chở Noble này như vậy, chúng ta nên chuyên môn hướng vào nó ra tay, đập bể cho bấy nhầy…”

Lời nói còn chưa dứt, một bả thái đao sắc bén đã thẳng tắp kề ở trước mặt gã.

Đao phong sáng ngời rét lạnh hiện ra hàn ý khiếp người, tản ra một cỗ sát khí khắc nghiệt.

Tên tiểu lâu la kia lập tức không dám thở mạnh, chỉ là vừa hơi quay đầu, trên mặt lập tức bị lưỡi đao mang theo kiếm khí vạch phá một đạo vết thương thật dài, máu tươi chảy ra.

“Lão, lão đại…” Người nọ lập tức xụi lơ trên mặt đất, thanh âm run rẩy cầu xin tha thứ .

Lão đại bọn họ thành danh từ thời thiếu niên, dùng một bả thái đao kinh diễm hắc đạo, lúc hai mươi lăm tuổi mưu phản bổn gia, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, làm cho cả hắc đạo xôn xao.

Ba năm qua lãnh khốc vô tình, làm việc toàn bộ bằng ý thích cá nhân, chinh phục tất cả bang phái lớn nhỏ chung quanh, nhưng đơn giản chỉ cần thu một mảnh địa bàn của mình, mà bả thái đao kia càng theo hắn bất ly thân…

Một bàn tay với những khớp xương thon dài rõ ràng dùng sức nắm chặt chuôi đao tối tăm nặng nề, vừa co vừa chuyển, “Đương” một tiếng, thanh thái đao dài ước chừng ba thước cứ như dài quá con mắt, từ lúc rút lên cho đến lúc vào vỏ chỉ là thời gian một cái nháy mắt.

Thái đao vừa mới rạch mặt tiểu lâu la đã được thu hồi vào vỏ đao hắc sắc an phận mà tràn ngập cổ vận, cả động tác thoáng chốc liên tục.

“Lần sau lại để cho ta nghe được lời nói khó nghe với Noble, ta liền cắt rơi đầu lưỡi của ngươi.”Nam nhân nhàn nhạt mở miệng. Hình dáng thâm thúy cứ như do công tượng tài nghệ tinh xảo điêu khắc mà thành, đôi mắt sâu không thấy đáy rồi lại ẩn ẩn mang theo chút ít tà khí.

Loại tà khí này cùng loại tùy ý lúc còn trẻ khí chất đường hoàng bất đồng.

Hôm nay Thiên Diệp Diệu trở nên trầm ổn nội liễm, khí tức tà mị như vò rượu vùi sâu vào lòng đất lâu năm, thuần hậu ngưng trọng đã xâm nhập vào cốt tủy hắn, hình thành cảm giác uy hiếp bất động thanh sắc cũng có thể rung động địch nhân.

“Dạ, dạ!” Tiểu lâu la nhặt về một cái đầu lưỡi vội vàng gật đầu.

Thẳng đến khi Thiên Diệp Diệu đi xa mới lòng còn sợ hãi hỏi đồng bạn, “Vi, vì sao lão đại tức giận như vậy a…”

“Ai, lão đại chính là lão đại, tâm tư của hắn chúng ta không thể hiểu nổi. Gia chủ hiện giờ của Đoan Mộc gia nghe nói trước kia là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, bây giờ còn không phải là tử địch tranh đấu không ngớt sao…”

Gió đêm đem những toái ngữ rảnh rỗi của thủ hạ kia thổi tới trong tai Thiên Diệp Diệu, tuy thanh âm đã đè thấp nhưng hắn vẫn có thể nghe ra bọn họ đang đàm luận cái gì.

Vuốt ve thanh Tà nghênh bát cảnh trong tay, hắn đem mặt dán lên vỏ đao hắc sắc, vỏ đao mang theo nhiệt độ nhu nhuyễn (mềm mại), tựa như đôi mắt cong lên hình trăng lưỡi liềm của người nọ…

Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên người nọ nói muốn tặng cho hắn, hắn cũng không quý trọng, bộ dáng người nọ mặt lạnh tức giận.

Hắn còn nhớ rõ, lần thứ hai khi hắn ở trong phòng tìm y muốn cây đao này, bộ dạng người nọ thận trọng như gặp chuyện lạ.

Hôm nay, hắn tuân thủ hứa hẹn ngày đó——

Có hảo hảo đối đãi thanh thái đao này, hắn mỗi ngày lấy nó lau sạch nhiều lần, giống như là đối đãi hồi ức trân quý nhất, quý báu nhất của mình, hắn bắt nó sáng bóng như tuyết, ngay cả hoa văn phiền phức đều không buông tha, mỗi một chỗ đều bảo dưỡng đến trạng thái hoàn mỹ…

Nhưng người ngày xưa đưa thanh đao này cho hắn, lại biến mất bên trong biển người mênh mông, bặt vô âm tín. �

Đoan Mộc Trữ, Trữ của hắn…

Gò má Thiên Diệp Diệu liên tiếp cọ lên thanh Tà nghênh bát cảnh, thì thào nói nhỏ, “Ngươi mau trở lại a… Ngươi có biết hay không, ta đã sắp quên bộ dáng của ngươi, thanh âm của ngươi…”

“Tập đoàn Mặc Đốn (Module) tại Châu Âu chỉ trong hai năm phát triển nhanh chóng tại Châu Á, có lời đồn đãi thị trường Châu Á toàn bộ là giao do đứa con tư sinh của tổng tài Mặc Đốn quản lý. Về lời đồn này, tổng tài Mặc Đốn chưa bao giờ lên tiếng phủ nhận qua… Buổi họp kí giả tối hôm nay, tổng giám đốc Mặc Đốn ở khu Châu Á lần đầu tiên công khai lộ mặt, y có phải là đứa con tư sinh của Mặc Đốn tổng tài theo như đồn đãi… Thỉnh xem phóng viên ở hiện trường phía trước truyền đến phỏng vấn…”

Khi đi qua con phố phồn hoa, trên đại màn hình tinh thể lỏng ở cửa hàng bên cạnh đường cái đang truyền phát tin tức phỏng vấn trực tiếp.

“Đúng vậy, ta lúc trước vẫn sinh hoạt tại thành phố T, thẳng đến ba năm trước đây, ta mới biết rõ thân thế của mình…”

Thanh âm quen thuộc như vậy, ngữ điệu quen thuộc như vậy.

Trong lúc nhất thời, Thiên Diệp Diệu thiếu chút nữa cho là mình xuyên qua thời không, trở lại thời gian còn bên cạnh Đoan Mộc Trữ.

Hắn mạnh mẽ hướng màn hình tinh thể lỏng nhìn lại.

Trong màn hình hai mắt nam tử vẫn như trước uốn lên hình trăng lưỡi liềm, ánh trăng mang hương vị ôn nhu như mê hoặc lòng người. Tóc của y nuôi dài cho đến phần eo, dùng dây cột tóc màu bạc buộc thành một đoàn, lại khiến y tăng thêm một phần cảm giác thân sĩ nho nhã.

Mà trên người y phủ tây trang trắng khéo léo gọn gàng, càng phụ trợ cho khí chất hào hoa phong nhã không bỏ sót của y. Trên thế giới này, Thiên Diệp Diệu chỉ thấy qua một nam nhân có thể mặc tây trang trắng ưu nhã thanh thoát như thế —— Đoan Mộc Trữ.

Hắn nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào màn hình, tầm mắt chăm chú đuổi theo nhất cử nhất động của đối phương, sợ bỏ qua một phân một giây.

Bọn họ có hơn ba năm không có tương kiến, hắn hận không thể trong tích tắc này đem ba năm bù đắp lại cho bọn hắn, đem hơn một ngàn ngày hoàn trả cho bọn hắn…

Như vậy bọn họ cũng không cần chia lìa ba năm.

“Ngu ngốc, như thế nào vẫn là gầy như vậy…” Thiên Diệp Diệu híp mắt, trầm thấp lên tiếng mắng, đường cong gương mặt ba năm qua càng hiển lộ cương nghị có chút động dung.

Ba năm trước đây, cảnh tượng đối phương đưa lưng về phía hắn thay quần áo hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng.

Mảnh mai đến gần như yếu ớt, cứ như chỉ cần chúi xuống sẽ bẻ gảy thân hình.

Ba năm sau, hắn trở nên càng thêm cường tráng , nhưng đối phương ngược lại… càng gầy.

Y trong ba năm này, trôi qua không tốt sao?

Trong màn hình tinh thể lỏng, phóng viên đang phỏng vấn cái gì hắn căn bản nghe không vào, chỉ là ánh mắt cực độ phức tạp dừng ở Đoan Mộc Trữ…

Sau nửa ngày, hắn dùng tốc độ nhanh nhất hướng đến hiện trường phỏng vấn.

………..

Đoan Mộc Trữ, không, hiện tại hẳn là Trữ · Mặc Đốn, vừa mới tiếp nhận xong phỏng vấn, đang ở phòng nghỉ chuẩn bị nằm một hồi.

Ba năm này , y trôi qua cũng không thoải mái, thậm chí là càng vất vả.

Y trước kia vẫn luôn suy nghĩ, thiên phú buôn bán của mình rốt cuộc di truyền từ ai, hiện tại rốt cục hiểu rõ…

Kỳ thật y từ rất sớm đã tinh tường mình không phải là con ruột của Đoan Mộc.

Khi đó bọn người bắt cóc Diệu đưa y nhốt cùng một chỗ cuối cùng muốn giết con tin, Diệu mang theo y trốn thoát.

Cũng bởi vì bị thương cần truyền máu mới khiến cho y phát hiện mình cũng không phải con ruột Đoan Mộc gia.

Y bảo vệ bí mật này, không phải vì quyền thế, mà là vì mẹ… Còn có người kia, y không rời đi hắn được.

Chính là ngay cả mẹ cũng không biết, nàng tự cho là mình man thiên quá hải (giấu trời vượt biển), nhưng Đoan Mộc cũng đã rất sớm hiểu rõ hết thảy.

Một nam nhân sắc bén lợi hại như vậy, không có chuyện gì có thể giấu diếm được hắn.

Nàng cho rằng là tình yêu của mình cảm động hắn, trên thực tế, là vì ngay lúc đó Đoan Mộc vừa vặn cần một nữ nhân có thể xáo trộn tai mắt của Thiên Diệp Mỹ Hạnh, dùng vỏ bọc bên ngoài đảm bảo cho nữ nhân hắn yêu nhất không bị quấy rầy…

Dưới tình huống mẹ không biết rõ tình hình, y cùng với Đoan Mộc bảo trì một loại quan hệ vi diệu cân đối.

Tựa như Đoan Mộc về sau lợi dụng Noble của y buôn lậu thuốc phiện, y cũng chỉ có thể âm thầm từng bước một đem đối phương thẩm thấu vào người lần nữa thanh lý ra ngoài.

Đoan Mộc, rốt cuộc đối với y có tình phụ tử hay không…

Y kỳ thật cho đến hiện tại cũng không rõ ràng.

Đoan Mộc Trữ nằm ở trên ghế sô pha, hai mắt khẽ nhắm, trên người đang đắp tấm thảm bện mỏng thủ công củaScotland.

Quy mô của Mặc Đốn tập đoàn so với Đoan Mộc gia tộc không thể nghi ngờ lớn hơn rất nhiều. Mặc dù không có vết đao liếm huyết nguy hiểm, nhưng ở giữa vài nữ tử tranh đấu cũng không thoải mái.

Mấy năm này y nuôi tóc dài , người rõ ràng gầy hơn, cái cằm trở nên càng thon nhọn, hai má một chút thịt cũng không có.

Y thành công mở rộng Mặc Đốn tại thị trường Châu Á, chiếm được khẳng định từ cha ruột, cùng tán thành của các huynh đệ khác.

Nhưng thứ y hồi tưởng nhiều nhất, lại là khoảng thời gian ba năm trước đây cùng Diệu một chỗ…

Cửa phòng nghỉ “Phanh” một tiếng phá mở, trợ lý muốn ngăn đón đều ngăn không được.

“Mặc Đốn tiên sinh, bên ngoài có vị khách nhân… khách nhân xông vào.” Trợ lý khẩn trương hướng y báo cáo .

Bị quấy rầy khiến Đoan Mộc Trữ không vui làm mi tâm ngưng lại, nhưng khi thân ảnh quen thuộc rồi lại lạ lẫm ánh vào trong mắt, y không khỏi giật mình, thẳng đến khi trợ lý kêu nhiều lần mới phất phất tay, “Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.”

Trợ lý kỳ quái đánh giá kẻ mang theo khí tức nguy hiểm xông vào, có chút bận tâm rời khỏi phòng nghỉ.

Hai người lẳng lặng đứng, lẫn nhau dừng ở trên người đối phương.

Đối phương so với trong trí nhớ của mình càng thành thục, tựa hồ cải biến rất nhiều, lại tựa hồ thật là không chút thay đổi…

Thiên Diệp Diệu vốn cho là bản thân mình có rất nhiều lời muốn nói với Đoan Mộc Trữ.

Tỷ như, mình cùng Đoan Mộc đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.

Tỷ như, hiện tại Đoan Mộc Viễn thủ đoạn ngoan lệ, rất có tác phong của phụ thân, có khi hắn cũng giật mình hoảng hốt, nam hài có chút ngượng ngùng đơn thuần lúc trước đã đi nơi nào .

Tỷ như, ba năm này , hắn rất nhớ y…

Rất nhiều buổi tối hắn đều mộng thấy mình trở lại một đêm kia, ánh trăng thê lương chiếu vào trên người Trữ.

Trữ chậm rãi nói rất nhiều, nói đến khi bọn họ còn bé, nói đến một ít việc nhỏ ngay cả hắn đều không để ý qua, cuối cùng trời sáng mau quá, Trữ phải đi.

Sau đó hắn nói với y, không cần ly khai, lưu lại, lưu ở bên cạnh ta…

Khi ở trong mộng, hắn mở miệng giữ lại rất nhiều lần.

Rất nhiều lần, Trữ đều mỉm cười, cuối cùng giữ lại…

Chính là lúc tỉnh lại, thoáng mở to mắt, lại nhìn không tới người quen thuộc nhất kia.

Ba năm, tưởng niệm thành hoạ.

Mà khi hắn chính thức nhìn thấy đối phương, lại một câu tưởng niệm đều nói không nên lời… Chỉ có thể hỏi.

“Tại sao phải đi?”

“Đây là một trong hiệp nghị cùng mẹ của ngươi, chỉ có ta đi, uy hiếp lớn nhất của ngươi mới có thể tiêu tan…”

“Ta biết!” Thiên Diệp Diệu đột nhiên hung hăng đem Đoan Mộc Trữ kéo lại, hốc mắt kiên nghị của hắn lại lướt qua thủy quang chớp động, “Ta biết!”

Hắn hận không thể đem Trữ ghìm nhập trong lồng ngực của mình, bất phân ly, vĩnh viễn cũng không cho y rời đi.

“Không cần phải rời đi ta… Vô luận nguyên nhân gì, cũng không muốn.” Hắn từng không muốn khẩn cầu điều gì, nhưng đối mặt với Trữ, cường ngạnh như hắn lại nhịn không được đi cầu hứa hẹn của đối phương.

Loại tư vị biết rõ y không chào mà đi là bởi vì mình, hắn cũng không muốn nếm lần thứ hai.

“Sẽ không , sẽ không nữa.” Mặc dù eo bị ghìm cực kỳ căng, Đoan Mộc Trữ lại tuyệt không cảm thấy đau nhức.

Ba năm này, y tích lũy thực lực của mình, hết ngày dài lại đêm thâu khai thác thị trường Châu Á, chính là vì ngày này.

Ngày cùng Diệu gặp lại…

>>Hết<<