Tôi ở trong gương — đã trở nên mơ hồ — tôi đang làm gì — Rốt cục tôi vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này sao —-

Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt. Tôi mặc một chiếc áo không cổ màu vàng nhạt cùng quần jean mài thủng mấy lỗ, đầu thì như tổ quạ lại khiến cho mấy cô bé nữ sinh đi trên đường đỏ mặt một trận, lưu manh mà chọc cười các cô. Tôi xuống quán ăn của bác gái dưới lầu mua điểm tâm. Nội việc bác gái còn khuyến mãi thêm một lồng bánh bao nhỏ, tôi có thể khẳng định rằng mị lực của bản thân chẳng những không giảm đi mà còn có xu thế không ngừng tăng lên!

GOOD! An Lạc! Tiếp tục đi thôi! Dù sau này thế nào, mày cũng phải tiếp tục –

Chầm chậm đi tới tổng bộ, vậy mà lại không có một tên đàn em nào canh cửa. Tôi vừa đẩy cổng ra, bên trong chợt truyền đến từng đợt la ó, tiếng cười nói cùng cười đùa hỗn loạn. Không phải chứ? Tôi nhíu mày, trong quán bar siêu rộng tập trung vô số người, mọi người từng tốp từng tốp tụ lại một chỗ cùng nhau uống rượu, đánh bài, gian phòng vốn tăm tối giờ tràn ngập khói thuốc cùng mùi rượu, hơn một nửa đám người lúc này đang vây quanh sân khấu la hét. Trên đài có một cái bàn, trên mặt bàn bày rất nhiều chai rượu trống rỗng hoặc chưa mở, dưới gầm cũng toàn là chai rượu rỗng, trên đó Tam Cường và Tiểu Cường đang một chai lại một chai mà uống đến quyết sống mái với nhau —

“Ngon! Cố lên!”

“Tuyệt vời a! Đkm! Tiểu Cường ca cố lên!”

“Tam Cường ca cố lên! Uống nhanh lên đi!”

“Tiểu Cường ca mau mau hạ Tam Cường ca đi! Chiến đê! Cố lên!”

“Hai vị đại ca đều ngầu quá a!”

Tôi đầu đầy hắc tuyến, nhìn hai người bọn họ cứ mười giây lại uống hết một chai, âm hiểm cười rồi lại … đón lấy một bình khác uống tiếp, giống như là đang uống nước ngọt có ga vậy. Hai người này — rốt cuộc muốn làm gì?

“Ai có thể giải thích cho tôi một chút về… tình huống hiện tại không!” Tôi sờ sờ trán, hỏi một câu. Phượng Hoàng Hội của tôi từ lúc nào lại trở nên sa đọa ra dư này?

Đáng tiếc ngoại trừ thanh âm cổ vũ lớn hơn nữa thì không có ai cho tôi bất kì câu trả lời nào — con mẹ nó! Làm đại ca cũng có lúc bị như thế này à! Cảm giác bị lờ đi thật khó chịu! Lúc vừa định rống lớn lên thì một đàn em ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy tôi. Lập tức cười cười chạy đến trước mặt tôi, trong mắt là vô hạn chờ mong –

“Đại ca, anh đã đến rồi!”

“Ừ!” Thối mồm! Không phải đã đứng ở đây rồi sao? Tôi hất cằm chỉ chỉ trên đài hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Ban ngày ban mặt sao lại uống thành như vậy?”

Tên đàn em cào cào mái tóc rối bù, rất hưng phấn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Tam Cường ca! Mọi người muốn vui vẻ chúc mừng anh ấy một chút, nên quyết định hôm nay đóng cửa, đặc biệt cùng các anh em trong ban tổ chức sinh nhật cho Tam Cường ca!”

Sinh nhật của Tam Cường? Nói thật ra, mỗi ngày trôi qua ngay cả tuổi của mình đều đã chẳng nhớ nổi nữa, tôi thực sự đã quên mất hôm nay là sinh nhật Tam Cường, ai cha! Một trận hối hận nổi lên, tôi thật là một thằng đại ca không đủ tư cách mà!

“Thì ra là như vậy à? ” Tôi cười cười, “Vậy thì để cho các anh em uống đủ đi! Tối nay không say không về!”

“Vâng! Đại ca, anh cũng uống cùng chúng em đấy!” Tên đàn em chỉ chỉ trên đài nói: “Đại ca, lời anh nói chắc chắn không thành vấn đề!”

“Sao? Có ý gì?” Tôi nhìn hai người đang liều mạng uống trên đài, vỏ chai càng ngày càng nhiều, không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt hơn, trước đây cùng nhau xem thoát y cũng chưa từng nhìn thấy bọn họ hưng phấn như thế!

“Ha ha ha ha! Các anh em nói chỉ uống rượu suông không có gì thú vị, vì vậy định ra quy tắc, hai người một tổ, ai uống thua đối phương thì phải khiêu vũ thoát y trên đài!” Ông mày đập! Nói nửa ngày vẫn là thoát y — cái bang này!

“Hiện tại, anh Tiểu Cường đang đứng đầu! Có ba mươi phần trăm các anh em muốn nhìn anh ấy khiêu vũ nha!” Tên đàn em hăng hái giảng giải đến mức nước miếng tung bay, khóe miệng của tôi không nhịn được mà run run —

“Anh Tam Cường hở ra là ở trần, mọi người đều nhìn chán rồi, Tứ Cường ca vóc người cũng không tồi, Nhị Cường ca có vẻ không hứng thú tham gia, Đại Cường ca so với Tiểu Cường ca còn hấp dẫn hơn, nhưng làm cho anh ấy thoát y thì đúng là nhiệm vụ bất khả thi –” Cậu ta vẻ mặt thất vọng.

“Vậy –” Tôi khẽ cười cười, hỏi: “Các cậu muốn xem ai nhảy nhất hả?”

Tên đàn em ngắm nghía thắt lưng tôi, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt tôi, cười rất quyến rũ, “Đương nhiên là đại ca rồi! Trăm phần trăm anh em đều muốn mở mang tầm mắt một chút về tài nghệ khiêu vũ của anh!”

Đệt! Rõ ràng là muốn xem bo đì của tôi!

Tôi gõ đầu thằng nhóc một cái cười mắng: “Ngay cả tiện nghi của anh mày cũng muốn chiếm! Đi chơi đi! Nhóc con!”

Cậu ta ngượng ngùng cười cười. Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tôi hỏi một câu: “Chị Tịnh có tới không?”

Thằng em lắc đầu nói: “Từ đêm qua tới giờ không thấy chị ấy, chắc là không tới! Đại ca tìm chị Tịnh có việc gì à?”

“Không! Không có việc gì! Cậu — đi chơi đi!” Tôi vỗ vỗ bờ vai nó, nhìn nó hăng phần trở lại trong đám người, tôi thở dài một hơi, cũng tốt! Chính mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại người ta, mà người ta — hẳn là cũng không muốn gặp lại tôi nữa nhỉ?

Đám người hưng phấn hét chói tai, một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, cuộc sống như vậy, có phải là thứ bản thân vẫn luôn hướng tới không?

“Anh đã đến rồi?” Đang nghĩ đến xuất thần, tư tưởng đột nhiên bị giọng nói của người bên cạnh cắt đứt, chẳng biết từ khi nào Đại Cường đã đến đứng song song với tôi.

“Anh tới lúc nào vậy?”

“Vừa mới tới.”

“Vậy sao –” tôi khẽ nghiêng đầu, không tỏ vẻ gì.

“Khỏe như vậy sao?” hắn mặt không biến sắc hỏi một câu.

“Cái gì?” Tôi không hiểu lắm.

Hắn liếc mắt nhìn các anh em đang cao hứng vui đùa, nói: “Để cho bọn họ tiếp tục chơi bời như thế à?”

Tôi nhìn trên đài một cái, Tam Cường bắt đầu không trụ nổi nữa, xem ra thắng bại đã định rồi! Nhìn không ra tên nhóc Tiểu Cường này lại có thể uống nhiều như thế, Tam Cường một chai cũng không uống hơn được nó!

“Không sao! Khó có được một lần như vậy, để cho bọn họ thả lỏng một chút đi!” Tôi khẽ cười cười nói: “Mọi người đều đang vui vẻ như thế, đừng làm các anh em mất hứng!” Ngày tháng như thế này, chỉ có thể đếm từng ngày —

Đại Cường không nói gì nữa, hắn nhìn lên đài, Tiểu Cường đang lột quần áo của Tam Cường, xem ra hôm nay cậu ta trốn không được trò nhảy nhót này rồi.

“Các anh em! Anh Tam Cường thua! Bắt anh ấy nhảy đi!” Tiểu Cường gào lên, cổ động mọi người lột sạch Tam Cường.

“Ya ~ ya~ ! Anh Tiểu Cường thật oai phong!”

“Anh Tam Cường cởi đi! Để cho anh em được nhìn cơ bụng tám múi của anh đê ê!”

“Ya hu~!” Toàn bộ hội trường hú như sói.

“Mẹ nó! Cởi thì cởi! Cũng chả phải đàn bà! Anh đây ngày hôm nay sẽ cho các cậu biết thế nào là đàn ông chân chính!” Tam Cường rống lên một tiếng, thoáng cái đã cởi chiếc áo phông chữ T trên người, lộ ra làn da màu lúa mì, phía trên có mấy vết sẹo rõ ràng –

“Tam Cường ca, đừng nhanh như vậy chứ! Phải cởi từng cái từng cái mới thú vị a!” Phía dưới lại có người bắt đầu kêu.

“Đúng đấy! Làm vài động tác đi! Tam Cường ca, xoay thắt lưng một cái cho các anh em xem đi!”

“Xoay cái đầu mẹ cậu! Muốn xoay thì tự mình về nhà mà xoay! Anh đây cũng không phải đàn bà!” Tam Cường cười dứ dứ nắm đấm mắng, dưới đài tiếng kêu hòa lẫn với tiếng cười.

“Haiz! Một người nhảy thì không vui, chúng ta tìm ai đó nhảy cùng Tam Cường ca đi! Hai người nhảy mới đã nghiền a!” Tiểu Cường giống như đột nhiên nghĩ sáng kiến, lớn tiếng nói ra chủ ý. Tôi với Đại Cường đều theo bản năng nhíu mày, nhóc con này–

“Đúng vậy! Phải tìm một người tới!” Có người bắt đầu hưởng ứng.

“Để tôi lên! Tôi cũng rất thích khiêu vũ!”

“Mày đi chết đi! Xấu xí như vậy, định cùng Tam Cường ca khiêu vũ điệu của cóc à?”

“Đệt! Ai nói anh là cóc?” Tam Cường kháng nghị.

Tầm nhìn của Tiểu Cường đột nhiên chuyển hướng tới phía tôi và Đại Cường, nhìn nhìn chúng tôi vài giây, lộ ra dáng tươi cười tiểu quỷ mà chỉ nó mới có. Mỗi khi nó trưng ra nụ cười này, tôi biết là lại sắp có một “chuyện tốt” nào đó rồi –

“Các anh em, đại ca ở bên kia, chúng ta để đại ca lên nhảy đi!” Nó chỉ vào người tôi lớn tiếng nói. Trong nháy mắt, đường nhìn của tất cả đều tập trung trên người tôi và Đại Cường, tôi cảm thấy trên đầu mình đã toát ra vô số “chữ thập” nhỏ! (ý nói là đang tức giận)

Giây tiếp theo, tiếng hò hét vang tận mây xanh, ầm ầm chấn động trong lỗ tai tôi, không ngờ tôi như vậy mà lại rất được hoan nghênh!

“Đại ca tới đi! Để cho chúng em được thưởng thức một chút phong thái của ngài đây đi a!”

“Đại ca là mỹ nhân có tiếng, có thể nhìn thấy kỹ thuật khiêu vũ của anh ấy có chết cũng đáng!”

“Tiến lên! Đại ca! Cùng Tam Cường ca nhảy sexy một điệu đi!”

Bố nó! Nhảy sếch xì! Anh tụi bay còn đang sợ mình sẽ nôn ra đấy!

Tôi liếc Đại Cường ở bên cạnh, muốn hắn cho tôi một đường lùi, nhưng người này vậy mà lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm ít thấy mà nhìn tôi, rõ ràng là có ý: Tôi cũng chưa thấy qua anh khiêu vũ thoát y, cũng rất muốn xem qua một chút!

Mẹ nó! Thật là không có nghĩa khí! Xem tình hình này, muốn cự tuyệt e rằng rất khó. Nhưng tôi cũng sẽ không điên mà lên nhảy cái gì gọi là thoát y đâu nha.

“Bốp!” một tiếng, vỗ tay một cái, toàn bộ lập tức dần dần yên tĩnh trở lại, mắt cũng không chớp mà nhìn tôi, khiến tôi có cảm giác như một con dê non đang bị bọn sói đói nhìn chằm chặp –

“Muốn nhìn đại ca anh nhảy cũng được, chẳng qua –” tôi nhếch nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Cũng không phải là đã có quy định sao? Phải uống thắng anh mới được!”

“Ô kê cái tiểu kê kê ~~!” Mọi người quát to một tiếng, tất cả đều hưng phấn tới đỉnh. Tôi nhảy lên sân khấu trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Tam Cường ở trần nửa người nói nhỏ bên tai tôi: “Đại ca, em không muốn nhảy sếch xy với anh đâu, anh đừng giận nha!” Khóe miệng tôi khẽ cười! Anh mày cũng không muốn uốn éo cùng cậu đâu!

“Ai tới nào?” Tôi cởi áo khoác tiện tay ném cho đám đàn em ở phía dưới, chuẩn bị xuất ra bản lĩnh để bảo vệ “thân thể” của chính mình. Cũng không phải khoác lác, khi còn học trung học thì tôi đây đã có biệt hiệu là “tửu tỉnh” (aka không say :”>) rồi! Mặc dù không được lọt tai cho lắm nhưng cũng rất chuẩn xác khi dùng để thể hiện thực lực của tôi. Nhị Cường với Tứ Cường ở dưới đài nhún vai, một bộ dang như đang xem kịch vui. Tiểu Cường tất nhiên đã không còn khả năng tham gia nữa. Tôi nhìn thoáng qua đám người bên dưới, đúng vậy! Căn bản là không có ai xứng đáng là đối thủ của tôi, LUCKILY! Hô hô~

“Ai có bản lĩnh thì lên đây đi! Đợi lát nữa thì đừng trách anh đổi ý đấy nha!” Oắt con nào muốn lên “chịu chết ” đây?

Có mấy tên nóng lòng muốn thử, nhưng dường như bởi vì không rõ thực lực của tôi thế nào nên có chút không dám, ha ha! Buồn cười! Không có một chút bản lĩnh thì làm sao có thể là đại ca của tụi bay chứ! Bên dưới bắt đầu rối loạn, khóe miệng cực đắc của tôi càng giương cao, một tay chống trên mặt bàn buồn chán nói: “Không ai lên thì anh đi xuống đấy!” Xem ra là có thể an toàn thoát hiểm rồi!

Bên dưới lại thất vọng kêu lên —

“Ai! Ai lên đi?

“Cậu lên đi!”

“Không có chuyện đó! Từ khi gia nhập Phượng Hoàng Hội đến giờ chưa bao giờ thấy đại ca uống say, tôi sợ tôi uống đến nôn ra dịch cũng không thắng được đại ca!” Quả nhiên, “danh tiếng” của tôi đã truyền xa vạn dặm!

“Không có ai khiêu chiến phải không? Vậy anh xuống dưới nha?” Tôi trộm cười cười, nhưng giây tiếp theo, một giọng nói vang lên khiến cho nụ cười của tôi đông cứng trên mặt –

“Tôi lên!” Giọng nói vừa phải, vừa vặn khiến cho mọi người ở đây đều nghe được, nhất thời yên lặng — sau đó là tiếng tung hô rung trời vang tận mây xanh —

“Ha ha ha! Anh Đại Cường thật giỏi nha!”

“Shit! Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể thấy anh Đại Cường phát uy!”

“Tốt! Ai nói là anh Đại Cường tính tình lãnh đạm thế? Nhiệt tình như vậy sao gọi là lãnh đạm được?”

Đkm! Việc này với lãnh đạm thì có quan hệ gì chứ?

Tôi quan sát Đại Cường đang cởi áo khoác màu đen ra, một tay chống xuống nhảy lên đài. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng kia của hắn, người này vậy mà cũng có lúc lộ ra vẻ mặt ấy –

“Anh –” Tôi nhíu mày, nói: “Cố ý muốn gây khó dễ cho tôi phải không?”

“Ha ha!” Hắn khẽ cười một tiếng, nới lỏng cổ tay, “Chính anh đã nói mà, hôm nay không thể làm mọi người mất hứng được! Tôi đây chỉ là muốn giúp các anh em một chút thôi.”

Chó má! Sao bình thường anh không nhiệt tình như vậy đi! Tôi mắng chửi một trận ở trong lòng.

“Ha ha! Nghe khẩu khí của anh thì có vẻ là rất tự tin vào việc sẽ thắng tôi nhỉ, đợi lát nữa đến lúc phải nhảy nhót thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh đấy!” Tôi quét qua người Đại Cường từ trên xuống dưới, vóc người tên này cũng thật là tốt. Ừm — là cái loại mà khi mặc đồ thì có vẻ gầy.

“Tốt lắm! Hai vị, đợi lát nữa cho dù ai thua thì đều phải tuân thủ giao ước đấy nhé! Không được đổi ý đâu, các anh em đều đang xem đó!” Tiểu Cường ở một bên rêu rao. Tên oắt con này! Tôi thấy kẻ hưng phấn nhất chính là nó, tất nhiên không phải hưng phấn với tôi!

Tam Cường ở bên cạnh “Xùy” một tiếng, ngồi xuống xem kịch. “Hai vị, READY?”

“Đến đi!”

“Đúng vậy –“ Hôm nay – phải cho tụi bay biết Mã vương gia có mấy con mắt a! (Ý chỉ cho mọi người biết anh ấy bản lĩnh như thế nào :”>)

***

“Bay a bay~! Bay cũng bay không cao ~! Aha! Bay rồi ~! Bầu trời đang xoay tròn a ~! Mặt trăng cùng mặt trời cùng nhau khiêu vũ ~!”

“Đại ca, đừng hát nữa! Còn hát thì hàng xóm của anh sẽ ra kháng nghị đấy! Không ngờ giọng hát của anh lại có sức công phá kinh khủng thế này –” Tiểu Cường lải nhải bên tai tôi. Anh đang rất hưng phấn nha! Cho tới bây giờ cũng chưa từng hưng phấn như vậy đâu!

“Nhóc con biết cái gì? Cái này gọi là nghệ thuật! Biết không? Nghệ thuật ca xướng đấy!” Tôi la lên, toàn bộ thân thể không còn một chút khí lực nào, tất cả đều dựa vào Tiểu Cường.

“Đúng đúng! Em không hiểu! Em là tiểu quỷ được chưa?”

“Đúng vậy! Tiểu quỷ không hiểu gì hết ~ ha ha!” Tôi cười, “Tiểu quỷ — vì sao cậu lại ở đây, chúng ta đang đi đâu thế?”

“Em đưa anh về nhà! Chúng ta phải về nhà anh, xem anh là cái dạng gì thế này! Haizz ~! Vào nhà đi, nhấc chân lên!”

Tôi cảm thấy dưới chân như có gió, tất cả đều vượt ra ngoài tầm khống chế của bản thân, cảm giác này — lẽ nào là say sao hả trời? Ha ha ~! Không thể! Ông đây sao lại có thể say chứ? Tên Đại Cường kia, thật mẹ nó đúng là cũng không tồi! Phẫn trư ăn lão hổ* à? Bình thường luôn làm ra vẻ an tĩnh thâm trầm, thì ra cũng là một cái thùng rượu! Mẹ nó! Ông đây mà say à? Aha — xem ra không có say! Tên xỉn nào cũng nói rằng mình không say, tôi nói mình say, vậy tôi say hay là không say đây — bay a bay ~!

*Phẫn trư ăn lão hổ = giả heo ăn hổ: cáo đội lốt cừu, tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi,… hoặc một ý khác nữa là cao thủ thực sự. Nguồn :

“Không được! Không được! Thế giới này sao lại như vậy chứ? Cải cách mở cửa mới là trọng điểm! Phải nỗ lực quán triệt tư tưởng vĩ đại của ba vị đại biểu! Lãi suất nhân dân tệ rất ổn định — Nhật Bản thích ăn shusi — ăn ôi ăn –” Miệng lẩm bảm, đem tất cả những gì trong đầu nói ra – có ông trời mới biết! Tôi cũng không biết chính mình đang nói cái gì nữa!

“Đại ca, anh nói cái gì thế?” Giọng nói của Tiểu Cường phảng phất ngay bên tai, “Anh nhanh lên một chút! Cứ như thế mà để cho người khác nhìn thấy thì sau này Phượng Hoàng Hội sao có thể làm ăn được nữa chứ?”

“Ai? Tên nào dám cưỡi lên đầu An Lạc ông? Là mi à?” Tôi khoa tay múa chân một trận, “Tên Vương bát đản nhà mi! Lần sau tôi nhất định phải áp đảo anh ở trên giường!” Áp đảo — áp — không biết qua bao lâu, cho đến khi cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, ý thức của tôi mới trở lại, ư — thoải mái! Ai vậy? Tôi mắt nhắm mắt mở, điều tiết tiêu cự muốn nhìn rõ xem người trước mặt là ai —

“Đại cai? Đại ca?”

“Gọi gì mà gọi! Anh mày nghe thấy rồi!” Tôi cau mày rống lên một tiếng, đầu lại đau!

“Được, em không gọi nữa, vậy anh nói cho em biết anh muốn áp đảo ai?”

Áp đảo? Áp đảo ai?

“Chính là hắn đó! Tên sắc ma kia! Nhất định phải áp đảo!”

“Sắc ma? Hắn bất lễ với anh sao?”

“Cái gì – hấc!” Tôi nấc lên một ngụm!

“Đại ca — người mà anh nói đến — là đàn ông phải không?” Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên. Đàn ông? Hắn sao? Hình Dạ — đàn ông? A! Đương nhiên là đàn ông rồi! Anh mày đã chứng thực rồi! Trăm phần trăm là đàn ông!

“Đúng vậy! Là đàn ông! Đàn ông đích thực! Anh khẳng định!” Đau đầu ôi đau đầu! Rất đau! Muốn ngủ một giấc — Một lúc lâu không nghe thấy âm thanh gì nữa, thật yên tĩnh! Ừm — thật đúng lúc có thể ngủ! Không có ai làm phiền tôi nữa! Ngủ — nhanh ngủ thôi —

“Đại ca –“

Đệt!

“Ai thế? Không thấy phiền à? Không để cho người ta được yên chắc? Rốt cục muốn gì chứ?” Tôi thoáng cái trở mình từ trên giường đứng lên, tìm kiếm xung quanh xem “nguồn gốc” của âm thanh kia là từ đâu ra, trước mắt một mảnh mơ hồ.

“Sẽ xong ngay thôi, đại ca, anh nói cho em biết, một chút thôi, làm thế nào để bày tỏ — bày tỏ tình cảm với một người đàn ông?”

“Gì?” Tôi nhướn mày, câu hỏi kiểu gì vậy? Thổ lộ tình cảm với đàn ông?

“Đúng vậy! Với đàn ông! Làm sao để có thể khiến anh ấy — tiếp nhận mình! Chính là — chính là giống như anh vậy — phải làm thế nào đây? Rất khó phải không? Anh ấy không chịu thì làm sao bây giờ? Anh ấy nổi giận thì làm sao? Có khi nào sẽ khiến anh ấy đâm ra ghét anh không? Có khi nào lại thế không –“

Ồn quá! Ồn muốn chết! Tôi chặn ngang “tạp âm”, kéo cậu ta đến trước mặt, nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt của cậu ta, từng chữ từng chữ mà gầm nhẹ: “Cậu phiền quá đi! Quấy rối giấc ngủ của anh đây, nghe cho rõ! Anh chỉ nói một lần, nghe rõ vào, biết chưa? Đàn ông, là động vật động dục, muốn hắn không rời bỏ cậu, thì phải khiến hắn vui vẻ, muốn hỏi hắn rằng anh rốt cục có cảm giác gì với tôi không? Nếu làm với tôi thì anh có thấy buồn nôn không? Cậu phải phải lột quần áo của hắn ra –” Tôi thề với trời, tôi căn bản không biết chính mình đang nói cái gì nữa! Thần ơi thần a! Tha thứ cho con!

“Vâng –” Đầu óc choáng váng –

Cảm thấy bên tai có vô số ruồi nhặng đang bay lượn, tôi từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực, nhưng cảm giác quen thuộc làm tôi biết đây chính là nhà mình. Đã xảy ra chuyện gì sao? Làm thế nào lại biến thành như vậy? Nỗ lực hồi tưởng lại mọi chuyện. Đầu tiên tôi tới tổng bộ, sau đó uốn rượu –a! Đúng rồi! Uống rượu cùng Đại Cường, cái tên này, thật đúng con mẹ nó không phải người! Uống quá siêu! Dường như là không ngừng được, thoát y? Đệt! Đến dừng còn không dừng được thì nhảy cái rắm ấy à?

Khát quá! Tôi chật vật rời giường, muốn đi uống nước. Vừa mở cửa, giọng nói bên ngoài khiến tôi phải ngừng lại, trong phòng còn có người khác nữa sao?

Tôi ghé vào cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa — chỉ thấy Tiểu Cường không nhúc nhích đứng ở giữa phòng khách, Tiểu Cường? Hử! Hình như là nó đưa tôi về mà — phải không nhỉ? Còn có Đại Cường nữa, hắn cũng đang đứng yên không động đậy, một tay đút trong túi áo, mặt không chút thay đổi — hai người này –

“Anh không hiểu tình cảm của em sao?” Tiểu Cường có chút nghẹn ngào nói một câu, Đại Cường vẫn im lặng. Hả? Tôi sờ sờ đầu, đây là tình huống gì vậy chứ?

“Đừng hồ đồ! Về đi!” Đại Cường xoay người muốn đi.

“Anh luôn cho rằng em hồ đồ sao? Căn bản em không như vậy! Vì sao lúc nào cũng coi em như trẻ con chứ?” Tiểu Cường tức giận rống lên.

“Cậu vốn là một đứa trẻ mà!”

“Năm nay em đã tròn hai mươi rồi!”

Tôi méo miệng! Tên nhóc này — định bày tỏ ở nhà tôi hả trời? Khi nào thì cậu ta có được dũng khí như thế chứ? Quên đi! Không quản chuyện của bọn cậu ta! Mình hãy cứ nằm đấy sắm vai “con ma men” thì hơn —

“Rốt cục là anh có chút tình cảm gì với em không? “

Hả? Lời này sao lại quen tai như thế? Tôi lại một lần nữa đứng sau cánh cửa nhìn hai người, Tiểu Cường vẻ mặt đỏ bừng, còn Đại Cường thì không thấy mặt nhưng tôi biết, toàn thân hắn đang chấn động.

“Cùng em làm chuyện đó thì anh có thấy buồn nôn không?”

Tiểu Cường đỏ mặt nói một câu, đầu cúi thấp đến nỗi sắp dán vào trước ngực rồi — mà tôi thì — cằm cũng không sai biệt lắm sắp chạm đất rồi! Tên nhóc này thật sự sẽ — Tuy rằng rất mơ hồ — tuy rằng không còn lại nhiều ký ức — nhưng tôi nhận ra những lời này — Hình như là lúc trước từ trong miệng tôi nói ra — Thượng đế ơi! Đó chỉ là đùa thôi mà! Con chỉ là mượn rượu nói lung tung thôi, tiểu quỷ này vậy mà lại thực sự làm theo sao? Mà lại còn áp dụng trên người một tên đàn ông như Đại Cường nữa chứ! Ah~! Đầu càng ngày càng đau nhức!

Chờ một chút! Nếu như tôi nhớ không lầm, điều tiếp theo tôi nói ra càng nguy hiểm hơn, tiểu quỷ này sẽ không… Chẳng cần đến sự hoài nghi của tôi nữa, bởi vì khi tôi chưa kịp phản ứng thì Tiểu Cường đã nhào lên người Đại Cường, từ phía sau ôm lấy hắn, một tay cởi áo khoác của người ta, lộ ra áo sơ mi màu trắng — Tôi thở dốc vì kinh ngạc! Oắt con này thật đúng là theo phái hành động!

“Này! Cậu –” Nhìn Tiểu Cường đang cởi cúc áo của chính mình, Đại Cường nhíu mày, vừa muốn mở miệng, môi đã bị Tiểu Cường ngăn lại! Tôi chính là đang nói Tiểu Cường hôn Đại Cường đấy!

Hứ! Đây, đây chẳng lẽ lại là hiện trường quay GV sao? Quá kích thích rồi không phải chứ? Nhất là khi diễn viên lại là hai anh em tốt của mấy người — Đại Cường nhíu chặt lông mày, nhìn Tiểu Cường, tên đã cởi y phục của hắn, đang ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, cả người dán vào người hắn mà hôn. Cuối cùng cũng nhắm mắt lại, đột nhiên ôm lấy Tiểu Cường bắt đầu đáp trả. Mồ hôi tôi chả xuống — ròng rong!

Hiện tại rốt cục nên làm gì đây? Tiếp tục xem? Không được! Quá là vô đạo đức! Rời đi? Đi đâu chứ? Quay lại nằm ngủ? Tình hình bên ngoài đang như vậy mà tôi còn ngủ được thì đúng là gặp quỷ! Nếu như lát nữa bọn họ định ra tay ngay tại chỗ này, nói như vậy — tôi không dám nghĩ tiếp nữa!

“A ~! Ưm –” loại âm thanh này — làm cả người tôi run lên! Tiếng của Tiểu Cường, là tiếng rên rỉ hỗn loạn, hưng phấn lại xen lẫn hơi thở tình dục, thật không nghĩ tới tên nhóc này vậy mà lại có thể phát ra thanh âm mê hoặc như thế. Người thường nghe xong khẳng định không kìm lòng nổi, đương nhiên là ngoại trừ tôi ra rồi! Hôm nay sợ là Đại Cường không qua nổi cửa này mất! Làm sao mà người bị ăn có vẻ như lại là Đại Cường chứ?

“Đùa đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Đại Cường đột nhiên vang lên, đánh tan thanh âm nhiệt tình của Tiểu Cường. Cậu ta mang vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Đại Cường, người kia buông cậu ta ra, cúi đầu đóng cúc lại —

Mẹ nó! Đại Cường quả thật không phải người thường!

“Anh — tại sao?” Hai vai Tiểu Cường run lên, đôi mắt rưng rưng — Tiểu Cường — thật đáng thương –

“Cậu uống nhiều rồi, đi ngủ sớm thì hơn! Không muốn đi thì ngủ ở đây, thuận tiện chăm sóc đại ca!” Đại Cường sửa sang lại quần áo, không nhìn mặt Tiểu Cường, lạnh lùng nói.

“Tại sao? Tại sao không chịu tiếp nhận tôi? Tôi khiến cho anh chán ghét như vậy sao? Nếu không thích con trai thì phải nói từ sớm chứ, tôi con mẹ nó sẽ không giở mấy trò hèn hạ như thế! Vương bát đản! Đi chết đi!” Tiểu Cường gào lớn chạy ra ngoài, cửa bị nặng nề đóng sầm lại, bên trong nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch –

Đại Cường đứng tại chỗ một hồi, sâu đó chậm rãi đi tới ngồi lên ghế sô pha, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít thật sâu —

“Xem đủ chưa?” Hắn nhắm mắt ngửa đầu ra sau.

Từ trong phòng ngủ đi ra, “Anh không nên đối xử với cậu ta như thế?”

Hắn không nhìn tôi, thở ra một ngụm khói nói: “Vậy tôi phải đối xử với cậu ta như thế nào?”

“Cậu ta chỉ là một đứa nhóc!”

“Vì vậy tôi mới trực tiếp cự tuyệt.”

“Nhưng tình cảm của cậu ta giành cho anh không phải là giả!” Tôi đi tới trước mặt hắn.

“Tôi vẫn luôn xem cậu ta là em trai.”

“Nói dối!” Tôi đoạt lấy điếu thuốc trên tay hắn, buộc hắn phải mở mắt nhìn tôi, nói:

“Vừa nãy lúc cậu ta hôn, rõ ràng anh cũng có cảm giác!” Đó tuyệt đối không phải chỉ có mình Tiểu Cường tình nguyện, tuyệt đối là như vậy!

Đại Cường lẳng lặng nhìn tôi, thật lâu — cuối cùng hắn khẽ cười một tiếng, đoạt lại điếu thuốc từ trên tay tôi.

“Tôi không có năng lực cho cậu ta bất kì hứa hẹn gì. Anh cũng biết, chúng ta là loại người như thế nào. Có ngày hôm nay nhưng không có ngày mai, giống như anh đã từng nói, tình cảm của cậu ta với tôi không phải là giả — nhưng tôi không thể đáp lại dù có là ai đi chẵng nữa. Chúng ta — đều không có cách nào để có thể tưởng tượng được ngày mai sẽ ra sao! Tôi với cậu ta — không phải là người cùng một thế giới –“

Đại Cường lẳng lặng rời đi, để lại tôi một mình ngơ ngác đứng tại chỗ, không động đậy một chút nào — Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn– không phải người cùng một thế giới –

Tôi với anh — rốt cục là người ở thế giới nào đây?

Đột nhiên cảm thấy thế giới này đã thay đổi rồi — tất cả, có chút không thật! Nhưng khi quay đầu lại tiếp tục suy nghĩ, thì ra, không có gì thay đổi cả, thứ thay đổi — chính là bản thân mình mà thôi —-

***

“Vào đi!” Hình Dạ chìa tay, đứng trước cửa biệt thự cười xán lạn với tôi. Tôi không nghĩ ra bản thân thế nào lại nhất thời ấm đầu mà cùng hắn đến biệt thự riêng này. Đây không phải là vào miệng cọp đấy ư?

Chẳng qua nhìn thoáng qua nơi này, tôi một lần nữa lại phải nhắc lại một câu không lâu trước đây của Tam Cường: táng tận thiên lương! Họ Hình kia giàu được như vậy rốt cục là đã làm bao nhiêu việc trái lương tâm! Con mẹ nó! Nội thất bên trong lại càng không cần phải nói, hoàn toàn là phong cách châu Âu cổ điển, tản ra một loại khí thế vương giả. Cái tên này, lại bất tri bất giác mà thể hiện hết tính cách của mình không sót chút nào!

“Muốn lên trên tham quan một chút không?” Hình Dạ cởi áo khoác, hất hất cằm chỉ trên lầu, “Tổng cộng có ba tầng, phía trên còn có rất nhiều phòng.”

Tôi bĩu môi nói: “Có phải anh muốn tôi trực tiếp tham quan phòng ngủ của anh luôn không?”

Hắn bật cười, sáp lại ôm lấy tôi từ phía sau, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Như vậy tất nhiên là hay nhất. Chẳng qua, giường của tôi thật sự rất thoải mái đó –“

Buồn nôn một trận! Muốn tránh xa hơi thở bên tai, từ lúc nào bắt đầu — quen với việc cùng người kia thân mật. Quả nhiên — bản thân đã vô ý thức thay đổi rồi sao?

“Đến đây đi!”

“Hả? Đi đâu?” Tôi cũng không muốn vào phòng ngủ của anh đâu, giữa ban ngày ban mặt động dục cái gì!

Hình Dạ xấu xa cười cười, “Mèo con, tuy rằng tôi rất mốn thân thiết với em một chút, nhưng mà nhìn sắc mặt của em cũng biết hiện tại mà cưỡng cầu thì em nhất định sẽ nổi giận, yên tâm! Không phải là đi xem phòng ngủ đâu!”

“Chết tiệt!” Tôi ói ra một câu.

Theo sau hắn lên lầu, tiếng bước chân biến mất trên tấm thảm màu đỏ mềm mại tại cầu thang. Tôi ngóng nhìn bóng lưng Hình Dạ, lẳng lặng theo sát phía sau hắn, đột nhiên nghĩ tới nếu có một ngày bản thân đứng ở đằng sau Hình Dạ —-

“Tới rồi!” Tư tưởng đột nhiên bị cắt đứt, Hình Dạ dừng lại trước cửa một gian phòng, quay đầu cười cười với tôi đầy hàm ý. Đưa tay mở cửa — khi nhìn rõ thứ ở trong phòng tôi âm thầm kinh hãi, nhịn không được mà hít vào một hơi thật sâu, trời ơi! Ở đây — Beretta của Ý, GLOCK17, C275, Ruger KP90, GP18 — Tất cả đều là những khẩu súng nổi tiếng trên thế giới, thật là dọa chết người ta mà! Nhiều khẩu tôi mới chỉ thấy qua trên sách thôi, ấy thế mà ở đây cũng có!

Tôi quay đầu lại nhìn Hình Dạ, cố nén kích động hỏi hắn: “Hình Dạ, không phải anh định mở hàng bán súng đấy chứ?”

Hắn khẽ cười, một tay đặt lên vai tôi, “Chỉ là sở thích cá nhân nho nhỏ thôi! Em thấy sao?”

“Tuyệt vời!” Tôi không tiếc lời ca ngợi, thật là hoàn mỹ! Ở đây hoàn toàn có thể coi là một kho súng đạn loại nhỏ. Tôi giống như một đứa trẻ được bước vào cửa hàng đồ chơi, hứng thú mà quan sát những khẩu súng xung quanh, mỗi một khẩu đối với tôi mà nói thì đều có vô hạn hấp dẫn! Dần dần — một loại cảm giác đã lâu không thấy lại xuất hiện, đã bao lâu rồi bản thân không có cảm giác này — đã bao lâu —

“Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của em.” Hình Dạ đứng bên cạnh nhìn tôi qua qua lại lại như con thoi.

Không để ý đến hắn, tôi tiếp tục xem những thứ đang làm tôi hưng phấn không thôi. Thực sự là thiên đường mà! Tôi sờ trái sờ phải, giống như tìm được kho báu, không sai! Chính là cảm giác này, loại cảm giác — từ ngày hôm đó đã không còn nữa! Khóe miệng tôi bất giác cong lên –

“Cho em!” Hình Dạ đột nhiên lấy ra một khẩu súng từ ngăn kéo đưa cho tôi.

“IJ75, 88*17mm, sử dụng khẩu kính nhỏ, tốc độ bắn cao, ở khoảng cách gần có thể xuyên qua áo chống đạn. Thích hợp ở phạm vi rộng.” Tôi thành thạo nói ra tính năng của nó, tựa như trút ra thứ gì đó vốn đã tồn tại trong đầu.

“Ồ?” Hình Dạ nhướn mi nhìn tôi, “Em có vẻ rất hiểu về súng nhỉ?”

Tôi đưa tay tiếp nhận nó, nhắm vào bình hoa cách đó không xa –

“Anh biết biệt hiệu trước đây của tôi là gì không?”

“Hử?”

“Trước đây, mọi người đều gọi tôi là — thương thần (thần súng)!” Giống như thì thào với chính mình, tôi nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Hình Dạ bật cười, “Rất hợp với em! Nhưng tôi vẫn thích gọi em là mèo con hơn!”

Tôi lườm hắn một cái, hắn mỉm cười lại với tôi. Bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường –

Tôi chậm rãi nói: “Hình Dạ, ở đây không còn ai khác, chỉ có tôi với anh, là nơi rất hẻo lánh — bốn phía cũng không có người –“

Hắn không nói gì, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không biến mất, trái lại còn dần dần sâu hơn — “Nếu tôi ở chỗ này một phát bắn chết anh –” Tôi dừng một chút, “Cũng chẳng ai biết đâu nhỉ?”

Hình Dạ cười càng sâu, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn tôi từ từ hướng nòng súng nhắm vào hắn, ngạo mạn nhếch khóe miệng, có loại cảm giác hưng phấn — Hắn chầm chậm đi về phía tôi, ánh mắt không rời khỏi người tôi —

“Lạc, nếu như em muốn tự tử với tôi ở đây, chúng ta cùng chết. E rằng đó sẽ là chuyện kích thích nhất tôi từng trải qua trong cuộc đời này!”

“Không –” Tôi nhếch mép cười, “Không phải chúng ta, mà là anh! Anh không tin tôi sẽ giết anh thật sao?”

Hắn đi tới trước mặt tôi, súng trong tay tôi vừa vặn nhắm vào tim hắn –

“Ngày đầu tiên nhìn thấy em — tôi đã bị em giết chết rồi! Chúng ta đã được định trước là sẽ cùng nhau xuống địa ngục!”

Tôi nhíu mày, súng trong tay nắm càng chặt. Hình Dạ tới gần, hôn lên môi tôi, tay đang cầm súng không buông, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể Hình Dạ đang chậm rãi truyền sang người mình. Cảm giác mệt mỏi dần lan rộng, không phải thân thể, mà là tâm tư — Nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng súng lục rơi trên mặt đấy. Khoảnh khắc ấy — tâm cũng rơi xuống theo —–

—–

Hết