Tôi đã cho rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng còn bất kì thay đồi nào nữa, Tam Cường ra đi chẳng qua cũng chỉ như một bài nhạc đệm mà thôi. Tôi có thể làm gì chứ? Khóc hay là biến mất khỏi thế gian này? Cũng đều vô ích thôi. Ngồi một mình trước TV, không ngừng chuyển từ kênh này sang kênh khác, cứ không ngừng đổi như vậy, một kênh rồi lại một kênh, mãi cho đến khi phục hồi tinh thần mới phát hiện ra trước mắt đã là một mảnh ánh sáng màu xanh … (Tức là anh ấy cứ chuyển kênh và ngồi thừ ra đấy đến tận lúc TV không chiếu gì nữa vẫn không nhận ra T.T)

Nằm trên giường, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, trong mộng … cái gì cũng không có! Đến khi tỉnh dậy, chợt nhận ra nước mắt đang rơi, không ngừng lại được. Tại sao? Rõ ràng là chẳng mơ thấy gì cả … không có bất kì thứ gì … Nhưng tôi còn có thể làm gì đây? Ngoại trừ những việc này, tôi còn có thể làm gì? Còn có khả năng làm gì nữa?

Dần dần Hình Dạ cũng rời xa cuộc sống của tôi, rất ít khi xuất hiện trước mặt tôi, buổi tối cũng không còn đến tìm tôi nữa. Tôi nghĩ hắn đang thương hại tôi, là thương hại, thương hại một kẻ mất đi tất cả những người bên cạnh! Một kẻ mất đi tất cả như vậy đã không còn đáng giá để hắn trả thù nữa sao? Một người cuồng ngạo, luôn ngồi trên cao như hắn có lẽ đã không còn cảm giác đạt được bất kì thành quả nào trên người một kẻ hoàn toàn thất bại như tôi nữa rồi! Tôi không biết số phận của mình tiếp theo sẽ như thế nào? Bản thân … có lẽ đã mất đi lòng tin với cuộc đời mình! Có lẽ… chính tôi đã mất đi lòng tin với bản thân mình rồi!

Ngồi trước TV xem chương trình chiều tối vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán. Lúc mới tới đây căn bản không nhớ ra trên đời này còn tồn tại thứ gọi là TV, nhưng bây giờ, nó lại là thú tiêu khiển duy nhất của tôi, nó khiến tôi có thể tạm thời không nhớ lại mọi việc, cho dù chỉ là trong giây lát mà thôi … Đây là trốn tránh, tôi biết! Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác nữa!

Tôi ngồi yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình, TV phát ra rất nhiều âm thanh ồn ào hỗn loạn … Những hình ảnh khác nhau cũng không ngừng hiện lên trước mắt tôi … tựa như từng vệt sáng …. cứ không ngừng xuất hiện … mãi cho đến khi …

“Tiếp theo là tin đặc biệt nhất ngày hôm nay, khoảng 8 giờ 10 phút sáng nay, Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, sĩ quan cao cấp Lý Tử Kiệt đã bị phục kích bằng súng ở ngay cửa chính khi đang tới dự hội nghị cảnh bộ cao cấp. Vai của sĩ quan Lý bị trúng đạn, hiện nay đang được điều trị ở bệnh viện, không nguy hiểm tới tính mạng. Cảnh sát cho rằng tên tội phạm đã ngắm súng từ tầng thượng tòa nhà đối diện,và hiện họ đang toàn lực truy bắt hắn …”

Tôi nhíu mày, bỗng có cảm giác kì quái, người nào lại có khả năng ngắm bắn ngay tại cửa tòa nhà chính phủ, lại còn bắn trúng vai …

Lý Tử Kiệt, con người kia, từ lúc hắn thoát khỏi thân phận Hắc Xà cho đến bây giờ … Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ … nhớ đến hắn nữa, nhưng hiện tại tôi lại nhận ra, hóa ra có một chút tình cảm không thể nói buông là buông được.

Chúng tôi học cùng một trường đại học, cùng một ban, ở cùng một ký túc xá, hắn giường trên, tôi giường dưới, những điều này tôi chưa từng quên … Những ngày huấn luyện gian khổ đó, cả người toàn là vết thương, cô đơn một mình chỉ có hắn ở bên cạnh tôi, làm cho tôi thoải mái. Hắn nói tôi nhất định phải tiếp tục tiến về phía trước, nhất định phải cố gắng lên để thực hiện ước mơ của mình, trở thành một cảnh sát ưu tú …

Tôi hừ nhẹ một tiếng, tôi đã rời xa giấc mộng của mình … xa đến nỗi không thể chạm tới nữa! Nhưng tôi không hối hận, bản thân tôi rơi vào tình trạng như ngày hôm nay là gieo gió gặt bão, nhưng tôi vậy mà lại chẳng hối hận một chút nào! Có lẽ… số phận của tôi vốn đã là như vậy rồi! Có lẽ vẫn còn một số thứ níu kéo tôi với cuộc sống này! Quên đi! Chỉ cần không sao là tốt rồi, mặc dù đã coi như người xa lạ, nhưng chỉ cần hắn không có việc gì là được rồi!

Tắt TV, nhất thời toàn thân bị bóng tối vây quanh … có điều, tôi đã sớm quen với nó rồi! Ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại một đêm không trăng, chỉ có một mình tôi …

“An tiên sinh, mời ngài dùng bữa!”

Sáng sớm, đúng tám giờ sẽ có người đưa cơm đến. Trước đây, người đưa cơm sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi, nhưng hôm nay cậu ta lại đứng ở bên cạnh mãi không đi.

“Có chuyện gì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta. Phát hiện ra mình chưa gặp thiếu niên này bao giờ, cậu ta còn khá nhỏ, có lẽ không quá 20 tuổi, diện mạo … có chút giống Tiểu Cường!

“Dạ … An tiên sinh còn chuyện gì muốn dặn dò ạ?” Cậu ta cúi đầu hỏi, dáng vẻ rất cẩn trọng. Tôi bất động thanh sắc thu hồi tâm tư, xem ra cậu ta là một người thành thật.

“Không có gì, cậu có thể đi.” Tôi cầm đũa lên, nhìn một bàn toàn thức ăn lại không biết phải làm như thế nào.

“Thế nhưng …” Cậu ta khó xử nói: “Đại ca đã dặn dò từ hôm nay tôi sẽ luôn ở đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngài, không thể rời đi!”

Tay ở giữa không trung ngừng lại, tôi từ từ buông đũa. Không thể rời đi? Hừ! Muốn tìm người tới giám sát tôi sao? Sợ tôi đi tìm cái chết à? Tôi than nhẹ một tiếng, chợt thấy buồn cười. Từ lúc nào … bản thân đã không thể làm chủ số phận của chính mình…

“Mua cho tôi tờ báo về đây.”

“Dạ?”

“Mua cho tôi tờ báo!” Tôi nói lại lần nữa, “Không được sao?”

“Không không!Được ạ! Tôi đi ngay, ngài chờ một chút!”

Nhìn cậu ta lúng túng vội vàng chạy đi, tôi khẽ cong khóe miệng …

“Hình Dạ, anh quá coi trọng tôi rồi! Hiện tôi, ông đây ngay cả tìm cái chết cũng lười rồi…”

Chưa đầy mười phút sau, tên nhóc kia đã thở hồng hộc mà chạy về, đem đủ loại tạp chí đang cầm trên tay đặt xuống trước mặt tôi.

“An tiên sinh, ngài chưa bảo muốn xem báo nào nên tôi mua hết các loại đang bán ngoài sạp về! Ngài xem xem có thứ mình cần không ạ!” Cậu ta cung kính quỳ gối xuống sàn nhà nói.

Tôi khẽ nghiêng đầu, thật sự không hiểu nổi trong đầu tên nhóc này nghĩ cái gì. Tiện tay cầm một tờ lật lật.

“Cậu tên gì?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

“Tiểu Dương! Tôi là Tiểu Dương, An tiên sinh.”

“Tiểu Dương … cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Tuần báo giải trí, không phải là thần tượng âm nhạc này ngoại tình thì cũng là ngôi sao điện ảnh nọ sắp ly hôn! Buồn chán cực độ!

“Mười chín!” Cậu ta vừa để ý tôi xem báo vừa trả lời câu hỏi, đầu gối vẫn quỳ trên mặt đất. Tôi nhìn thiếu niên đang ngồi nghiêm chỉnh, hai tay cầm báo, quan sát tôi. Hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến cảnh giữa vợ và chồng hay thấy trong phim Nhật. Tôi khẽ ho nhẹ, hỏi: “Cậu là người Nhật à?”

“Hả?” Cậu ta sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, nói: “Không phải! Tôi là người địa phương ạ!”

“Vậy cậu ngồi xuống cho đàng hoàng, không cần phải quỳ ở đây!”

“A! Được được! Tốt quá!” Cậu ta thoáng cái ngồi xuống mặt đất, cũng không dám lộn xộn gì. Tôi bất đắc dĩ! Không phải là đến làm thằng hề đấy chứ? Không nói gì nữa, tôi tiếp tục xem báo, bỗng xuất hiện một mẩu tin hiếm hoi không phải cái loại tầm phào gì đó. Tôi mở tờ báo rộng ra, đọc kĩ tiêu đề bài viết …” Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Long – Hình Dạ tối qua đã bị tập kích bằng súng! Thủ phạm còn đang lẩn trốn!”

Dòng chữ màu đỏ tươi đập vào mắt khiến tâm tình tôi chợt trở nên kích động, hắn bị bắn sao?

“Hình Dạ bị bắn?” Tôi vứt tờ báo sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Tiểu Dương, hỏi.

“Dạ?” Cậu ta bị tôi hỏi lại càng hoảng sợ, sửng sốt vài giây, sau đó ngây ngốc gật đầu, “Vâng, là ..”

“Khi nào?”

“Đêm qua, khoảng tầm chín giờ.”

“Nói rõ một chút!” Trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an, tôi cảm thấy việc này có chút kì lạ, có thứ gì đó mãnh liệt nhắc nhở tôi rằng chuyện này nhất định có nguyên nhân không bình thường!

“Đêm qua, khi đại ca ra khỏi khách sạn, vừa muốn lên xe thì đột nhiên bị bắn, xung quanh vùng phụ cận không thấy bóng dáng kẻ ra tay,có lẽ là ngắm bắn từ xa …” lại là ngắm bắn từ xa!

“Hiện tại hắn thế nào?”

“À! Cũng không có việc gì! Đạn chỉ sướt qua phần eo, chảy chút máu thôi! Đại ca đến bệnh viện băng bó một chút rồi về nhà!”

May quá, hắn không sao!Tôi trầm tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống

“An tiên sinh, anh không sao chứ?” Tiểu Dương nhỏ giọng hỏi một câu. Tôi lắc đầu, một tay khẽ đưa lên trán mới phát hiện mình vậy mà lại chảy đầy mồ hôi lạnh! Nhìn mồ hôi trên tay, tôi cắn môi, thế này là sao đây? (Tiêu: Thì là anh quan tâm người ta chứ gì :”>, còn hỏi nữa)

“Cậu về trước đi! Làm phiền cậu rồi, nói với Hình Dạ là tôi không cần ai chăm sóc hết!” Tôi đứng lên chuẩn bị quay về phòng ngủ.

“Nhưng …” Cậu ta do dự.

“Không cần nhưng nhị gì cả, cứ theo lời tôi mà làm!”

Cậu ta suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, xoay người rời đi, được vài bước lại quay đầu xem tôi. Tôi dùng ánh mắt hỏi cậu ta còn có chuyện gì.

“Cái kia … An tiên sinh không cần tôi gửi lời hỏi thăm đến đại ca sao?” Cậu ta nhỏ giọng hỏi một câu.

Tôi sửng sỡ, sau đó khẽ lắc đầu, “Không cần!” Đã chẳng còn gì muốn nói nữa rồi … Hôm nay có nói gì đi nữa cũng không thể vãn hồi những thứ đã mất đi giữa hai chúng tôi …

Tôi biết Hình Dạ đang đợi, hắn vẫn luôn đợi tôi cho hắn một lời giải thích! Trong lòng hắn có nghi hoặc, nếu không giải thích được sự nghi hoặc này thì dù có giết tôi hắn cũng chẳng thể giải thoát được. Nhưng tôi không biết phải nói với hắn cái gì, không biết phải giải thích cái gì nữa! Tôi nên nói như thế nào, nói tôi yêu hắn, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì bất tri bất giác yêu hắn! Thân là một người đàn ông lại đi yêu một người đàn ông khác, hơn nữa … có lẽ đến bây giờ vẫn còn yêu hắn!

Quả là chuyện nực cười mà! Chính mình nghe xong còn nhịn không được cười mỉa mai! Bản thân tôi cũng không rõ yêu là cái gì! Vô tận thống khổ là yêu sao? Yêu một người, nhưng nhất định phải phản bội hắn, từ đầu đến cuối đều lừa dối hắn, đương lúc đang do dự thì lại mất đi tất cả những gì mình có! Đây là cái giá phải trả cho sự lừa dối sao? Những người bên cạnh, tất cả đều bỏ đi … Muốn giải thích, muốn vì chính mình mà biện giải, nhưng lại không tìm được lý do! Bản thân tôi cũng chẳng biết tất cả rốt cuộc là làm sao nữa? Có lúc vừa tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ, bốn bề chẳng có một ai! Muốn mở miệng gọi … nhưng lại phát giác chẳng có ai ở bên cạnh mình, đi hết rồi! Chết hết rồi! Chỉ còn lại một mình tôi, và ánh mắt lạnh như băng của Hình Dạ ……

“Tỉnh rồi à?” Bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc, tôi từ từ mở mắt nhưng lại bị ánh nắng chói chang buộc phải nhắm lại, là ai đã kéo rèm ra vậy … Mãi cho đến khi đã thích ứng được với ánh sáng tôi mới chậm rãi mở mắt ra, thấy Hình Dạ đang ngồi bên cạnh hút thuốc. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, phân nửa cúc áo đều mở, mơ hồ lộ ra băng gạc bên trong. Tôi khẽ nhíu mày, ngồi dậy trên giường.

“Cả ngày cậu đều ngủ như thế không sợ ngủ đến chết à?” Hắn khẽ nhả ra một làn khói, đưa lưng về phía mặt trời khiến tôi chẳng thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn. Tôi khẽ cào tóc, “Nếu thật sự có thể ngủ mãi không dậy nữa thì tốt quá rồi.”

“Ha ha ~!” Hắn khẽ cười hai tiếng, không thèm nhắc lại. Hắn cười đến nỗi da đầu tôi phát run lên. Nhìn hắn, một câu nói nghẹn ở trong lòng, mở miệng nhưng lại không thể thốt lên lời. Tôi không ngừng đấu tranh tâm tưởng.

“Cậu muốn nói gì?” Hắn nhìn ra tôi đang do dự, không đợi tôi mở miệng đã hỏi trước. Tôi liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng nhẹ giọng hỏi một câu: “Vết thương của anh không sao chứ?”

Hắn nở nụ cười, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng lên đến gần tôi, “Nếu như tôi không nghe lầm thì cậu cuối cùng cũng lo lắng cho tôi rồi?”

Mắt có chút cay, không tránh được… Tôi cố sức xoa rồi lại xoa, trong ngực đau như có tảng đá đập vào, buồn bực đến khó chịu … rồi lại nói không lên lời rốt cục có chỗ nào không đúng, nhưng chung quy đã có vài thứ bắt đầu thay đổi, trong đầu vô cùng hỗn loạn. Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Hình Dạ, mở miệng, nửa ngày mới nói ra năm chữ …”Cút con mẹ anh đi!”

“Ha ha ha ~ ha ha ~!” Hình Dạ ha ha cười, cười đến mức bên tai tôi vang lên tiếng ong ong, đầu càng phát đau!

“Cuối cùng lại nghe thấy những lời thô tục này của cậu! Tôi còn tưởng rằng nửa đời sau không thể nghe thấy nữa cơ! Ha ha ha ~” Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn. Tôi khẽ cắn môi, thực sự là tên biến thái mà! Trong lòng thầm nghĩ không biết có nên mắng hắn thêm mấy câu nữa không!

“Nếu như vậy …” Hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm tôi lên, cúi xuống nhìn tôi, nói: “Tôi nghĩ mình hẳn là nên thưởng cho cậu …” Ánh mắt hắn làm tôi sợ phát run, trực giác nói cho tôi biết mình nhất định sẽ không thích cái gọi là ‘phần thưởng’ này của hắn.

“Anh muốn gì?”

“Không cần phải đề phòng như thế, ” Hắn cười, “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, có một người bạn muốn gặp cậu!”

Bạn? Tôi nhíu mày, tôi thực sự không nghĩ ra trên thế giới này còn có ai có thể tính là bạn của tôi! Chẳng lẽ là Nhị Cường? Hai tay tôi khẽ run một chút, nếu như là cậu ta …

“Cậu không cần phải hưng phấn đến thế, cũng không phải tên bạn cảnh sát Lý Tử Kiệt chết tiệt của cậu đâu, tên đó đến bây giờ còn chẳng dám ra khỏi cửa, sợ vừa ra ngoài đã bị người ta bắn cho một phát vào đầu!” Hình Dạ hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh miệt nói.

“Là anh làm?” Tôi khẽ kêu nhỏ một tiếng, quên mất Hình Dạ cũng có thể tìm Lý Tử Kiệt trả thù, dù sao …

“Hừ!” Hắn khinh thường nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ làm loại chuyện nhàm chán đó sao? Hắn không đáng để tôi phải tìm người giết! Hơn nữa, nếu như hôm nay tôi muốn hắn chết thì hắn tuyệt đối không thể sống mà nhìn thấy mặt trời của ngày mai!”

Vậy rốt cục là ai? Tôi thầm nghĩ trong lòng, không mở miệng hỏi, bởi vì Hình Dạ sẽ không nói cho tôi biết. Thay quần áo, tôi theo Hình Dạ lên xe. Chẳng nhớ rõ từ lần trước ra ngoài đến nay đã bao lâu rồi, bản thân đã bao lâu không hít thở không khí bên ngoài … Tôi lẳng lặng tựa đầu vào cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn đoàn người qua lại trên đường, nhìn đám nam nữ trẻ tuổi đang lo lắng đứng đợi dưới tàng cây, nhìn tốp năm tốp ba học sinh lưng mang túi sách đang trên đường về nhà … Tất cả đều thật bình yên, bình yên đến mức làm tôi muốn rơi lệ …

“Sao lại muốn khóc rồi?”

Tôi khẽ ngẩng đầu, “Mắt nào của anh thấy tôi khóc?”

Hình Dạ bĩu môi, đột nhiên cúi đầu kéo tôi vào lòng hắn. Thứ mùi quen thuộc lần thứ hai bao bọc lấy tôi, trong lòng không thể kìm được khẽ rung động …

“Anh làm gì chứ?” Tôi giãy dụa, mặt bắt đầu nóng lên, đã thật lâu hắn không gần gũi tôi như vậy! A ~~! An Lạc, mày đang làm gì thế? Giờ phút này còn có thời gian suy nghĩ … mấy thứ linh tinh gì đó à?

“Đừng lộn xộn …” Hắn nhẹ giọng thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm áp khẽ len vào trong lỗ tai, toàn thân tôi tê dại, “Chỉ là đóng dấu một chút thôi, để cậu giờ giờ khắc khắc phải nhớ kĩ …” vừa nói hắn vừa hôn nhẹ lên mặt tôi, chậm rãi đi xuống phía dưới …

“Anh …” Cả người tôi không nhịn được run lên, bản thân cho tới bây giờ vẫn không thể chống lại hắn, có lẽ chính tôi cũng không muốn chống lại …

“Cậu phải nhớ kĩ, cậu, là người của tôi! Mặc kệ phát sinh chuyện gì …” Nói xong, tôi chợt cảm thấy chỗ xương quai xanh khẽ nhói đau, hừ nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa kêu lên thất thanh!

Hắn cắn tôi! Hình Dạ chọn ngay chỗ xương quai xanh của tôi mà cắn mạnh một ngụm khiến tôi đau đến nhíu mày, đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng đẩy thế nào hắn cũng không động đậy! Hắn muốn gì? Đau đớn vẫn duy trì liên tục, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trán tôi. Ngay lúc tôi cho rằng hắn sẽ cắn đứt một miếng thịt của mình, rồi sau đó hút khô máu trong đó thì sự đau đớn lại dần giảm bớt … Hình Dạ ngẩng đầu nhìn tôi, trên môi còn vương một chút máu. Tôi khẽ thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

“Đau à?”

Mèo khóc chuột giả từ bi! Tôi chẳng cần nhìn cũng biết đối phương đang có vẻ mặt gì!

“Anh gì chứ, sao không trực tiếp cắn đứt yếu hầu tôi cho rồi?”

“Tôi không muốn hút khô máu của cậu, hơn nữa tôi muốn nhìn bộ dạng run run như sắp rơi lệ của cậu …” Hắn lại khẽ liếm vết thương của tôi một cái. Tôi nhịn không được run lên nhè nhẹ, chẳng biết là vì đau hay vì xúc cảm ẩm ướt ấm áp nơi đó … trong lòng khẽ mắng một câu biến thái!

Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, nữ nhân viên phục vụ sau khi dẫn chúng tôi đến trước một gian phòng tĩnh mịch thì được Hình Dạ cho phép rời đi.

“Cậu vào đi!” Hình Dạ đưa tay giúp tôi mở cửa. Trong lòng tôi chợt sinh nghi, “Anh không vào sao?”

“Tôi nói rồi, là bạn của cậu muốn gặp cậu, tôi chờ ở ngoài thì tốt hơn!” Hình Dạ khẽ nhếch khóe miệng, giữ cửa cho tôi, sau đó nói: “Thoải mái mà ôn chuyện nhé! Khó có được cơ hội như thế này …”

Lòng tràn đầy nghi hoặc, tôi thầm nghĩ không biết có phải hôm nay Hình Dạ uống lộn thuốc gì không! Sau khi tôi bước vào, cánh cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với bên ngoài. Tôi quét mắt nhìn quanh bốn phía căn phòng vô cùng rộng lớn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cửa sổ, một người phụ nữ. Khi cô ấy chậm rãi quay đầu đối diện với tôi …. Tôi mở to mắt không thể tin được …..

“Lạc …”

“Trần Tịnh!” Tôi nhẹ giọng gọi một tiếng, trước mắt chính là Trần Tịnh, người mà tôi đã gần như bỏ quên trong kí ức! Tôi cho rằng chị ấy đã bỏ đi từ lâu, bởi vì sau cuộc chia tay không chút vui vẻ vào tối hôm đó, chị ấy không còn xuất hiện nữa. Đã lâu như vậy rồi, tôi vẫn cứ tưởng rằng chị ấy sẽ chẳng bao giờ quay về, nhưng lại không ngờ vào lúc này, tại nơi đây, dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên lại gặp nhau lần thứ hai!

“Sao lại là chị?” Tôi đứng tại chỗ, nhìn Trần Tịnh đang tiến về phía mình.

“Lạc!” Chị ôm lấy cổ tôi, tựa vào vai tôi khe khẽ nức nở. Tôi than nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ lưng chị.

“Không sao! Đừng khóc nữa!”

Một lát sau, chị chậm rãi buông tôi ra, khẽ lau nước mắt, nói: “Xin lỗi! Tôi không muốn để cậu thấy bộ dạng này, nhưng mà tôi không nhịn được …” Chị cười cười vẻ hối lỗi. Tôi khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ vai.

“Sao chị tìm được tôi?” Tôi khẽ kéo một chiếc ghế ra cho chị ngồi, còn mình cũng yên vị ở phía đối diện.

“Tôi tìm cậu gần một năm rồi, trở lại tổng bộ, nhưng …” Chị ngừng lại, trong mắt hiện lên tia bi thương, “Tôi biết cậu sẽ không chết, vẫn luôn tìm kiếm cậu, tôi tìm được mấy anh em trước đây, bọn họ cũng không có tin tức của cậu, chưa từng gặp lại cậu, họ nói rằng có khả năng cậu đã bỏ đi, tôi không tin, tôi tin cậu sẽ không bỏ lại tôi … bỏ lại chúng tôi!”

“Vậy rốt cục chị làm thế nào mà tìm được tôi?” Chị nói một hồi vẫn chưa đến trọng điểm.

Chị cúi đầu cười khổ một chút, “Tôi một mực âm thầm theo dõi Hình Dạ, tôi biết hắn đang tìm cậu! Nếu như tôi không tìm được cậu thì ngoại trừ hắn ra sẽ chẳng còn ai có thể tìm ra cậu nữa!”

“Chị làm cách nào để anh ta đưa tôi tới đây gặp chị thế?” Tôi cau mày hỏi, không hiểu vì sao Hình Dạ có thể khinh địch để tôi đến gặp chị như vậy. Trần Tịnh thoáng sửng sốt, cắn môi, có vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng chị nhắm mắt lại giống như cam chịu mà nói: “Lạc, tôi … đã gặp Nhị Cường!”

“Cái gì? Ở đâu?” Tôi kích động kéo tay chị, hỏi: “Cậu ta ở đâu?”

“Lạc, cậu làm tôi đau đấy!” Chị khẽ kêu lên một tiếng. Tôi sợ run một chút, buông lỏng tay, “Xin lỗi, vậy Nhị Cường rốt cục đang ở đâu?”

“Hai tháng trước tôi gặp qua cậu ấy, là cậu ấy chủ động tới tìm tôi. Tôi cũng không biết cậu ấy đang ở đâu!”

“Cậu ấy nói gì?”

“Không nói gì cả, chỉ hỏi thăm chỗ của cậu, tôi nói tôi không biết nhưng …” Chị không nói tiếp.

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng Hình Dạ biết!” Chị nghiến răng nghiến lợi nói: “Một ngày nào đó Hình Dạ sẽ tìm được cậu, chỉ cần chờ, một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu! Hình Dạ có thể giấu cậu một lúc, nhưng không giấu được cậu cả đời!”

Tôi không rõ, nếu như có thể, tôi hi vọng Nhị Cường vĩnh viễn đừng tìm ra tôi, chỉ cần cậu ta không có việc gì là tốt rồi! Tôi đã không có cách nào đối mặt với cậu ta nữa! Muốn tôi phải làm sao để có thể cho cậu ấy biết chân tướng sự thật đây! Nếu thực sự giống như ngày ấy Tam Cường tới tìm tôi, Anh Đình Tuấn Ngộ đã nói như vậy: so với việc để tôi nói cho cậu ấy thì thà rằng để cho bọn họ nói còn hơn, vì tôi không thể nào mở miệng ra được …

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Hình Dạ cho tôi tới gặp chị?” Tôi còn chưa hiểu.

Chị giống như đang do dự chuyện gì đó, thấy tôi vẫn đang chờ đợi câu trả lời mới chậm rãi nói, “Tôi với hắn ta làm một vụ giao dịch …”

Giao dịch? Một cảm giác bất hảo dần dâng lên trong lòng tôi, tôi vội hỏi: “Chị đã làm gì?”

“Tôi nói cho hắn biết một vài chuyện của Nhị Cường!” Chị nghẹn ngào nói.

“Chị bán đứng Nhị Cường sao?” Tôi rống lớn một tiếng, bật dậy khỏi ghế, trong ngực có loại xúc động muốn giết người! Cô ta vậy mà lại bán đứng Nhị Cường!

“Tôi không có! Tôi chỉ nói cho hắn một chút chuyện của Nhị Cường, kẻ hai ngày trước ám sát Hình Dạ là Nhị Cường!”

Tôi tỉnh táo lại, một lần nữa ngồi xuống ghế. Kẻ ngắm bắn Hình Dạ vậy mà lại là Nhị Cường sao? Như vậy, ngắm bắn Lý Tử Kiệt khẳng định cũng là cậu ta rồi! Nhưng mà, hoàn toàn có thể giải thích lý do ám sát Hình dạ, thế còn Lý Tử Kiệt thì sao? Giữa Nhị Cường và tên đó hẳn là không có bất kì liên hệ gì, lẽ nào cậu ấy đã biết được chuyện gì? Tôi tự hỏi, trong đầu vô cùng hỗn loạn, sự tình quá phức tạp, tôi không biết phải bắt đầu phân tích từ đâu mới tốt ….

“Lạc! Xin lỗi, không như vậy tôi thật chẳng có cách nào tìm được cậu!” Trần Tịnh cúi đầu, nước mắt khẽ rơi xuống đầu gối, “Xin lỗi, nhưng tôi không có biện pháp nào khác … Cậu không biết tôi muốn gặp cậu như thế nào đâu! Tôi muốn gặp cậu …”

Tôi thở dài một hơi, chị ấy dù sao cũng là phụ nữ. Cầm khăn giấy trên bàn khẽ lau nước mắt trên mặt chị, “Quên đi! Tôi không trách chị! Tôi đã không nghĩ đến cảm giác của chị …”

Chị ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì, thoáng cái giật áo tôi ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi, hỏi: “Đây là cái gì?” Cô ấy nhìn thấy dấu vết trên xương quai xanh của tôi.

“Không có gì. Chỉ là vết thương nhỏ …” Tôi thản nhiên kéo áo lại cẩn thận, cũng chẳng giải thích gì nữa. Đột nhiên hiểu ra vì sao Hình Dạ muốn lưu lại vết thương này. Đây là sự châm biếm cực điểm, làm cho người ta nhìn thấy tôi bị đối xử như thế nào, chỉ là một kẻ bị đặt dưới thân đàn ông mà thôi! (Anh hiểu lầm Dạ ca rồi T.T)

“Hình Dạ đã làm gì cậu?” Tay chị khẽ run lên, “Vì sao? Tôi đã nghĩ rằng hai người yêu nhau! Nhưng hiện tại …”

“Chị Tịnh, bây giờ tôi không muốn nói chuyện này với chị, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi …”

“Cái gì mà vết thương nhỏ! Cậu nhìn lại mình xem bây giờ đã biến thành cái bộ dạng gì rồi hả?” Chị hét lên, “Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu, chẳng có một chút sức sống nào, có khác gì với một bệnh nhân nan y sắp chết đâu chứ! Cậu của trước đây mỗi ngày đều tràn ngập sức sống, ngay cả trong ánh mắt cũng luôn hiện ra sự khôn khéo và cơ trí, nhưng hiện tại …” Chị dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, “Cậu đã biến thành cái bộ dạng gì? Đây cũng là cậu sao? Chính là An Lạc trước đây tôi biết sao?”

An Lạc trước đây … Tôi cười, từng câu từng chữ nói với chị: “Thứ các người muốn đều là An Lạc trước đây, nhưng trên thực tế … An Lạc đó cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.” Hắn* cướp đi tất cả của tôi, hắn là thần trong lòng bọn họ, từ khi hắn biến mất cho tới nay, tôi vẫn chẳng có cách nào khiến hình ảnh của hắn tan biến trong lòng mọi người … tôi chân chính, chỉ là một kẻ phản bội mà thôi ….

* hắn ở đây là bản thân An Lạc trước kia

“Lạc, vì sao lại muốn ở bên cạnh Hình Dạ? Cậu cũng không phải loại người có thể an phận mặc cho kẻ khác cầm tù! Tại sao?”

Tôi khẽ sờ vết thương trên ngực còn đang ẩn ẩn đau, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khỏi được.

“Biết làm sao được, tôi cười khổ, tránh không thoát mà! Tôi đã từng trốn nhưng vẫn chẳng có cách nào thoát khỏi hắn, so với việc mỗi ngày trốn trốn tránh tránh mà sống, lo lắng sợ bị hắn bắt được thì không bằng quang minh chính đại bị bắt, chết sớm hay muộn còn không phải đều là chết sao? Chi bằng im lặng chờ chết đi!”

Chị trầm mặc một hồi lâu, cúi đầu như đang tự hỏi gì đó, “Vì sao? Vì sao phải để hắn đối xử với cậu như vậy?”

Vì sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, “Tôi là kẻ phản bội, tôi đã phản bội hắn!” Vết thương nơi ngực lại bắt đầu đau, thực sự là khó lòng mà khỏi được .. có lẽ là cả đời này cũng chẳng thể lành lại …

“Không … cậu không có!”

“Chị nói gì?” Tôi nghe không rõ lắm, lại càng không hiểu chị có ý gì.

“Lạc, tôi biết thân phận của cậu!” Trần Tịnh chợt trở nên dị thường lạnh lùng, mà tôi lại bởi vì những lời này của chị mà lỗ chân lông toàn thân đều co rút, biết thân phận của tôi?

“Tôi biết trước đây cậu là cảnh sát!” Giống như bị sét đánh ngang tai, trong đầu tôi ông ông vang lên, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không! Cô ấy vừa nói gì vậy? Chị đã biết cái gì?

“Tôi biết cậu là cảnh sát, Phượng hoàng hội chỉ là thứ cậu dựng lên để hoàn thành nhiệm vụ, cậu tiếp cận Hình Dạ cũng vì nhiệm vụ, nhưng tôi đã nhìn ra, tuy rằng không muốn thừa nhận, cậu đã có tình cảm với hắn …”

“Tại sao … tại sao chị lại biết?” Tôi thực sự không nghĩ ra vì sao ngoài Lý Tử Kiệt lại còn có Đại Cường, những người khác biết bí mật này! Lẽ nào …

Chị che miệng lại, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi! Lạc, xin lỗi! Lần đó kẻ bán đứng Hình Dạ … là tôi! Tôi đã nghe trộm điện thoại của các cậu, biết hắn sẽ giao dịch ở bờ biển, tôi nghĩ chỉ cần hắn bị bắt, cậu sẽ hồi tâm chuyển ý, vậy nên tôi nói tin tức này cho Hắc Xà biết, tôi chỉ muốn Hình Dạ biến mất, không thể ngờ lại làm hại các anh em … tôi thực sự không biết sẽ như vậy! Hu hu …”

Tôi không biết phải làm gì nữa? Nghi hoặc vẫn quấn lấy tôi không cách nào giải thích được hôm nay đã phơi bày, nhưng điều này còn có ý nghĩa gì chứ? Những hiềm nghi trước đó giữa tôi và Hình Dạ sẽ tiêu tan sao, chuyện cũ sẽ có thể bỏ qua sao? Không có khả năng đó, Tam Cường và Tứ Cường chẳng thể nào sống lại, những anh em đã chết trong Phượng hoàng hội cũng vậy, tất cả đều không có khả năng vãn hồi nữa.

Tôi phải nói gì? Nói với Hình Dạ tôi không phản bội anh sao? Lần kia cũng không phải tôi bán đứng anh sao? Thực sự nực cười! Sự thực thì sao? Tôi là một kẻ phản bội, tôi đã phản bội rất nhiều người! Đây là sự thực! Không thể nào thay đổi sự thật! Hiện tại đã không thể giải thích bất cứ điều gì nữa, tôi chẳng những không thể nói thành lời mà dù sao chuyện đó với bất kì ai cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi!

“Sau khi gặp chuyện không may tôi đi tìm Lý Tử Kiệt, sau đó biết chuyện của cậu, tôi thực sự không ngờ các cậu là cảnh sát, nhưng tôi … xin lỗi!” Trần Tịnh liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, tôi thực sự không biết sẽ hại chết nhiều người như vậy! Còn hại cậu biến thành cái dạng này …” Nhưng hiện tại nói những lời này còn có ích gì chứ?

“Không, người xin lỗi phải là tôi …” Tôi lắc đầu, cảm thấy trên người chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa, “Quá khứ không còn quan trọng nữa, tôi cũng có trách nhiệm, lừa mọi người là sự thật, đây là điều không thể nào phủ nhận, ngay từ đầu sự tồn tại của Phượng Hoàng Hội là sai lầm lớn nhất của tôi, trách nhiệm cuối cùng là của tôi, nếu như không phải tại tôi … tất cả sẽ không xảy ra!” Nếu như không phải tôi, bọn họ sẽ không chết … nếu như không phải tôi …

“Lạc … đừng nói như vậy, tôi …” đúng lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, Hình Dạ bước vào, Trần Tịnh cảnh giác đứng dậy.

“Tôi nghĩ hai người hẳn là đã nói xong chuyện cũ rồi nhỉ?” Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, cái loại ý cười lạnh lẽo này khiến tôi cảm thấy rét run cả người.

“Anh muốn gì?” Trần Tịnh lạnh lùng hỏi, chị bước lên chắn trước mặt tôi.

“Không cần phải lạnh lùng thế chứ? Giao dịch giữa chúng ta rất công bằng mà! Hơn nữa … chúng ta cũng có thể nói là quen biết đã lâu không phải sao?” Hình Dạ bước tới nói với Trần Tinh: “Cô đã nói cho Lạc về chuyện của người kia chưa? Chuyện thú vị như thế mà chỉ có chúng ta biết thì không phải quá bất công hay sao?”

“Anh!” Trần Tịnh nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn dẫn Lạc đi!”

Tôi đứng lên, vì hành động không sáng suốt này của đối phương mà mặc niệm.

“Hử?” Hình Dạ cảm thấy hứng thú nhíu mày, “Cô cho rằng cô có tư cách gì mà đòi dẫn cậu ta đi chứ? Còn chưa nói đến, cô cho rằng tôi sẽ đơn giản mà thả người như thế sao?”

“Lạc, cậu ấy không làm gì sai cả, anh không thể đối xử với cậu ấy như thế, tôi …”

“Chị Tịnh!” Tôi kêu lên, cắt đứt lời chị, nếu như chị nói ra sự thực ngay tại đây thì Hình Dạ sẽ bẻ gãy lưng chị mất!

“Chị đi đi! Đừng tới tìm tôi nữa! Coi như chưa từng quen biết tôi!” Tôi kéo tay chị đi về phía cửa. Hình Dạ khẽ cong khóe miệng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

“Lạc, cậu buông ra! Cậu rốt cục đang nói cái gì? Vì sao …” Chị giãy dụa muốn thoát khỏi tôi. Xin lỗi! Tôi không thể lại để chị gặp nguy hiểm, tôi đã mất đi rất nhiều người. Chị cũng là một thành viên của Phượng Hhoàng hội, tuy rằng nó đã không còn tồn tại nữa nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày chúng ta ở bên nhau. Tôi không thể mất đi bất kì một người anh em nào nữa! Chị không làm gì sai cả, sai lầm duy nhất của chị … là đã yêu một người như tôi!

“Đi đi! Coi như chưa từng gặp lại tôi! Quên tất cả đi! Nếu như gặp Nhị Cường, hãy để cậu ta rời khỏi đây, đừng tới tìm tôi nữa!” Tôi đẩy Trần Tịnh ra ngoài, “Nói với cậu ấy, tôi xin lỗi!”

“Lạc! Cậu …” Cửa từ từ đóng lại, âm thanh cuối cùng của Trần Tinh bị lưu lại ngoài cửa. Đột nhiên mệt muốn chết, tựa như một hồi kịch, cuối cùng cũng kết thúc, mà khi tan cuộc chỉ còn lại mình tôi, một mình đối mặt với tất cả những việc sẽ phát sinh tiếp theo …

Một lúc lâu sau tôi vẫn không có đủ dũng khí để xoay người đối mặt với Hình Dạ. Tôi của trước đây đã lừa dối hắn, mà hiện tại, khi đã biết chân tướng tôi vẫn phải tiếp tục lừa dối hắn! Tôi không biết sự thực của Trần Tịnh sẽ mang đến cho mình điều gì, nhưng bây giờ tôi sẽ không để bất kì ai phải chịu thương tổn nữa, chính tôi sẽ gánh chịu tất cả …

“Thế nào? Vẫn luyến tiếc sao? Có muốn tôi tìm cô ta về để cho hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lát nữa không?” Hình Dạ bước đến gần ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi cứng người lại, nhẫn nại chịu đựng để hắn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt mình.

“Anh thật buồn chán!” Tôi lạnh lùng nói một câu.

“Ha~ không cần phải nói với tôi những lời như vậy, bình thường cậu rất dễ chọc giận tôi, nhưng bây giờ tâm tình tôi đang tốt nên sẽ không đi tính toán với cậu …” Hắn khẽ xoa xoa vết thương ở ngực tôi, nghe được tôi khẽ ‘Ah!’ một tiếng thì rất thỏa mãn cười cười.

“Hai người đã hàn huyên những gì?” Tay hắn sờ soạng thắt lưng tôi.

“Có liên quan gì đến anh?” Tôi giãy dụa thân thể muốn thoát khỏi hắn nhưng vô ích.

“Cô ta chỉ một mực lo biểu hiện tình yêu không bao giờ thay đổi của mình với cậu, mà quên mất không nói cho cậu một chuyện khác vô cùng thú vị phải không?”

“Anh rốt cục muốn nói gì?” Tôi có chút mất kiên nhẫn, từ khi nào mà Hình Dạ trở nên lề mề như thế chứ?

“Ha ha! Tôi thực thích nhìn vẻ mặt này của cậu, biểu tình bất lực rồi lại không muốn thừa nhận, giống như khi đó …” Hắn như đang tự nói với chính mình, tôi vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích tùy ý để đối phương ôm ấp. Một lát sau, Hình Dạ xoay người tôi lại đối mặt với hắn, khôi phục lại khẩu khí cứng rắn, nói: “Thuộc hạ trước đây của cậu thật sự là rất trung thành nhỉ! Sử dụng hết mọi biện pháp để báo thù cho cậu, hơn nữa, càng khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn chính là …”

“Anh đã biết cái gì?” Trần Tịnh rốt cuộc đã nói gì với Hình Dạ chứ? Nhị Cường rốt cuộc muốn thế nào?

“Cậu nghĩ tôi cần phải biết cái gì nào?” Hắn ném lại vấn đề cho tôi.

“Đừng đụng đến Nhị Cường!” Tôi cúi đầu, gần như thỉnh cầu nói.

“Cậu lại vì một tên đàn ông khác mà cầu xin tôi …” Hình Dạ nâng cằm tôi lên, nói: “Thật không ngờ cậu có thể vì những kẻ đó mà cố gắng nhiều như vậy, đáng tiếc, có lẽ cậu không biết những nỗ lực của mình có bao nhiêu không đáng!”

Tôi cau mày, không rõ hắn rốt cục muốn nói gì. Hình Dạ khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt trên mặt tôi. “Nếu như tôi nói với cậu, tên thuộc hạ ngắm bắn tôi mà cậu luôn một mực chờ đợi cũng là một kẻ dối trá thì sao nhỉ?”

“Anh nói gì?” Rốt cuộc đang nói gì chứ? Anh rốt cuộc muốn nói gì đây?

“Cậu không biết sao? Tên thuộc hạ đó của cậu, trước đây có biệt hiệu là ‘Chim ưng Á châu’, một cái tên dễ nghe vô cùng! Ba năm trước là một sát thủ hàng đầu vô cùng nổi tiếng trong giới!”

“Anh ..” Tôi vươn tay, bắt được cổ tay Hình Dạ, cố gắng ngừng run rẩy, “Anh đang nói cái gì?” Sát thủ cái gì? Đang nói Nhị Cường sao?

“A ~” Hắn nhìn tôi như đang nhìn chú cún nhỏ ven đường, tôi thậm chí có thể thấy hình ảnh cả người mình đang run rẩy trong mắt hắn.

“Không tin sao? Vậy khẳng định cậu cũng sẽ không tin nổi những điều tôi sắp nói sau đây, ” Hình Dạ khẽ cong khóe miệng mỉm cười, nụ cười đó trong mắt tôi có bao nhiêu tàn khốc, “Hắn giống như cậu vậy, cũng là một tên nằm vùng. Điểm khác biệt chính là, cậu là cảnh sát nằm vùng mà hắn, chính là kẻ nằm vùng của Hắc Xà …”

Một khắc kia, tôi cảm thấy mặt đất dưới chân trong nháy mắt nứt ra, tôi rơi xuống vực sâu vô tận, bị tầng tầng băng lãnh bao quanh … tuyệt vọng … còn có cảm gì đó khẽ dâng lên trong lòng … cảm giác đó … là bi ai …….