New York Times...

Cuộn chặt lại tờ báo trong tay, Vô Dĩnh Kỳ cầm lấy điện thoại, nhấn phím gọi.

"Thông báo cho tất cả mọi người, dùng mọi biện pháp, ngăn chặn mọi tin tức báo chí từ bên ngoài, không cho lọt vào Mạc gia nửa chữ."

Nói xong tắt máy.

Ánh mắt liếc qua vừa rồi của Mạc Thuần Uy, cậu cũng tám chín phần đã đoán ra anh đã biết cậu đang cố giấu diếm thứ gì đó. Vậy thì phải ngăn chặn mọi ung nhọt từ trong trứng.

Lúc ở Việt Nam, vì đã quá quan tâm vào Khiên Thục Linh mà cậu quên bẵng đi việc ở bên Mỹ quốc này.

Dù cho chuyện gì đã xảy ra, nhưng chính Lý Hiểu Thiên muốn bỏ đi, dù là nguyên nhân gì thì cô cũng là người sai.

Là Vô Ảnh của FBI, nhà tâm lý học mà lại trở nên hồ đồ.

Trong tình yêu, chuyện duy nhất có thể làm đó là chia sẻ.

Tình yêu cũng chỉ là một loại giao dịch tình cảm, vậy nên nó cũng cần sòng phẳng. Nếu là Mạc Thuần Uy sai, cô nên nói rõ với anh. Nếu là cô sai, Mạc Thuần Uy đã không để ý thì việc gì cô phải bận tâm? Còn nếu cả hai đều không đúng, thì cái cần thiết là cùng phá bỏ vách ngăn đó chứ không phải trốn tránh.

Trong tình yêu, trốn tránh là một loại hành vi của kẻ hèn nhát, có thể gây tổn thương rất lớn đến người còn lại.

Mà Vô Dĩnh Kỳ cậu, tuyệt sẽ không để lão đại phải gồng mình gánh chịu như vậy.

Để tìm được Lý Hiểu Thiên, lão đại đã phải chịu từng dày vò, dù cho không có một chút hi vọng nào nhưng anh luôn tự lừa dối bản thân rằng cô vẫn còn sống và bắt mình không được từ bỏ trong khi thâm tâm anh lại gần như đã buông xuôi và tuyệt vọng.

Con người khi phải sống trong sự dối trá, ân hận và tuyệt vọng, nó có thể giết chết tiềm thức trong sự dày vò khôn nguôi.

Nếu như cô đã chọn ra đi, thì cậu sẽ nhất định thoả mong muốn của cô. Nhưng tốt nhất... cô nên đi thật xa, khuất khỏi tầm mắt của Mạc Thuần Uy thì hơn.

Lão đại, tôi chỉ là muốn tốt cho anh!

Ngước lên bầu trời cao thẳm bên ngoài. Lá bay trong gió, tuyết nhẹ cũng rơi trong gió chiều.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó liền có người bước vào.

"Có chuyện gì mà chặn hết tin tức từ bên ngoài vậy hả? Vừa về đã lộng quyền rồi." Ưu Vệ bước vào, dù miệng chửi rủa nhưng nụ cười trên môi là bằng chứng cho thấy anh đang rất vui: "Cuối cùng cũng chịu về rồi, thằng quỷ này." Ưu Vệ vừa cười vừa đập tay lên vai Vô Dĩnh Kỳ.

"Aiza... anh Vệ à, bỏ tay ra đi, nhà em mà thấy thì lại kiện anh vì tội lạm dụng thân thể bây giờ." Vô Dĩnh Kỳ nhăn mũi, phủi phủi tay nơi Ưu Vệ vừa chạm vào.

"Nhà em? Nói như vậy là cái "kế hoạch nhỏ - Khiên Thục Linh" kia đã thuận buồm xuôi gió?"

"Chuyện. Em đã ra tay thì chuyện lại dám không thành sao?"

Búng tay trên trán Vô Dĩnh Kỳ một cái: "Tự mãn vừa thôi nhóc. Chả biết đứa nào trước khi sang Việt Nam để gặp Khiên Thục Linh đã chạy sang phòng anh uống rượu nói nhảm..."

"À... E hèm..." Vô Dĩnh Kỳ đỏ mặt: "Mình bàn chuyện chính thôi...khụ khụ..."

Đúng là hôm đó cậu hơi say nên lảm nhảm nào là "lỡ như em thất bại", "em sẽ quyết tâm đến cùng", "dù cho bị cự tuyệt bao nhiêu lần",...

Không ngờ một Hắc Y phi thường của Hắc Đạo lại có thể hò hét khóc lóc như vậy.

Sáng hôm sau tỉnh lại thì cậu chỉ muốn đâm đầu vào tường vì xấu hổ.

"Chuyện chính?" Ưu Vệ nhíu mày.

"À ừ... " đảo mắt quanh một lượt, bèn tìm cái cớ để chuyển chủ đề: "Lục Mộ Ca đâu rồi?"

"Ra ngoài rồi."

"Vậy à? Đi đâu?" Vô Dĩnh Kỳ hơi nheo mắt, cảm giác có chuyện không hay.

"Lão đại nói ở ở trong nhà lâu quá nên bảo cậu ta chở đi loanh quanh...."

Còn chưa nói xong, Vô Dĩnh Kỳ đã chửi thề một câu "Chết tiệt." Sau đó liền đẩy Ưu Vệ sang một bên mà chạy thẳng ra ngoài.

Ưu Vệ dù không hiểu gì nhưng cũng theo sau: "Có chuyện gì vậy?"

"Lão đại có mang theo điện thoại không? Dùng định vì dò ra vị trí. Nhanh lên, trên đường em sẽ giải thích."

"Được."

******

Xe chạy như bay

Gió thổi mạnh qua ô cửa kính xe hơi hé mở tạt thẳng vào mặt

Những bông tuyết nhẹ tênh của ngày đầu xuân rơi trong không trung cũng lưu luyến hơi ấm mà bay vào bên trong chạm vào làn da rắn chắc màu đồng rồi lại nhẹ nhàng tan ra, biến mất chỉ còn lại chút lạnh lẽo còn vương lại nơi má.

"Để tôi đóng cửa xe." Lục Mộ Ca liếc nhìn qua gương rồi bấm nút đóng cửa xe lại.

Mạc Thuần Uy vẫn thế, khuôn mặt trầm ngâm như chất chứa vạn sầu. Anh im lặng nhìn ra bên ngoài cửa kính vừa đóng lại, những hạt bụi mà trắng đã bám đầy trên đó.

Anh thở nhẹ một hơi, làn khói trắng tràn ra từ phổi, mờ ảo một vùng kính.

"Máy bay đã tới chưa?" Mắt anh vẫn nhìn vào nơi vô định nào đó.

"Vâng..." Ngập ngừng một lát: "Nhưng anh thật sự sẽ đi tới Anh quốc sao?"

"Ừm. Dù gì cũng phải giành lại chị dâu cho cậu chứ."

Đến lúc này mà còn giỡn được. Lão đại à, anh bị tai nạn nên não cũng ảnh hưởng luôn rồi! Lục Mộ Ca than thầm.

Chỉ là...

Môi cậu cong lên nụ cười.

Có thế mới là lão đại chứ!

***14:58 21/11/2017***