Thực ra Cam Đường cũng không có cách nào ngăn trở được hành vi của Tây Môn Tung. Những thủ đoạn của hắn mỗi ngày một rõ thêm. Hắn chính là Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần. Hành động trước mắt này chưa phải là bằng chứng tối hậu để biểu thị cho thiên hạ biết là họ đã dùng tôn hiệu Võ Thánh để đeo vào người một tên ác ma ghê gớm và đó là một quái sự cực mỉa mai.
Nếu thân thế Tây Môn Tung quả đúng như vậy thì một lũ Tử Vong sứ giả bị hy sinh trong cuộc Sinh Tử đại hội cũng chỉ là một vụ tập thể đồ sát để bịt miệng.
Hành vi mất hết nhân tính của hắn thiệt là không tiền khoáng hậu.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, căn mật thất số ba yên lặng như tờ không còn một thanh âm gì nữa. Chẳng cần hỏi cũng biết rằng mấy chục đệ tử Ngọc Điệp Môn đã biến thành quỷ hết rồi.
Tây Môn Tung ra khỏi nhà mật thất số bốn, hắn khóa trái cửa lại rồi đánh ra một chưởng.
Cam Đường cùng mấy tên đệ tử thân tín ở trong đường hầm nghe tiếng chạy đến.
Tây Môn Tung vẻ mặt vẫn thản nhiên, hắn trỏ vào gian mật thất số ba nói:
- Huỳnh hộ pháp!
- Ty tòa đây!
- Hộ pháp phụ trách thu dọn căn phòng này.
- Xin tuân lệnh!
- Chờ một khắc nữa gian mật thất số ba sẽ được mở ra. Gian mật thất số năm có thể dùng làm nơi an trí những xác chết đó. Bây giờ hộ pháp hãy theo bản tòa!
Cam Đường đi theo Tây Môn Tung trong đường hầm tới tận đầu kia. Hắn nói rất khẽ để chỉ bảo chàng về cách mở đóng các căn mật thất rồi trở gót đi ra. Xem thế thì biết hắn đã coi Cam Đường là hạng nanh vuốt thân tín. Ngoài chàng ra, chắc cũng có mấy người biết được những bí mật trong nhà mật thất.
Cam Đường quay lại bảo một tên đệ tử thân tín:
- Các ngươi hãy ra ngoài cửa đường hầm chờ lệnh, bao giờ bản tòa kêu hãy vào.
- Xin tuân lệnh!
Cam Đường chờ bọn đệ tử Ngọc Điệp Môn đi xa rồi chàng mới lại mở cửa căn phòng số ba.
- Trời ơi!
Chàng bật lên tiếng la hoảng, toàn thân sởn gai ốc. Trong phòng những xác chết nằm ngổn ngang, người nào cũng áo quần rách mướp, da đứt thịt nát. Có người vỡ bụng lòi cả ruột gan ra ngoài. Thật là một tình trạng thê thảm không ai dám ngó tới. Xem chừng bọn này trước khi chết đã bị hơi độc làm cho nghẹt thở. Họ lăn lộn dãy dụa cấu xé cào gãi nên mới thành thảm trạng như vậy. Căn nhà bí mật số hai thì trống rỗng không có một vật gì. Chàng không hiểu Tây Môn Tung dùng nó để làm gì?
Căn nhà mật thất số bốn chứa toàn đồ hình cụ bày la liệt, mùi máu tanh xông ra cơ hồ nôn oẹ. Đúng đây là chỗ hành hình.
Trong nhà mật thất số năm, chính giữa đặt một tấm ván vuông chừng một trượng.
Cam Đường mở tấm ván lên thì bên dưới có một huyệt động tối om. Đó chính là Tây Môn Tung dùng để bỏ xác chết xuống.
Cam Đường khóa mấy căn mật thất lại rồi ra tận đầu đường hầm để coi căn nhà bí mật số một.
Lạ thay! Gian nhà này khác hẳn bốn gian kia. Chàng dùng phương pháp như trước để mở ra nhưng không được. Hiển nhiên trong gian nhà số một còn có điều bí mật gì đây, mà điều bí mật trong này Cam Đường nhất định tìm hiểu cho được.
Chàng làm hết mọi biện pháp mà vẫn không sao mở ra được.
Thời gian có hạn định, Cam Đường không thể loay hoay mãi với việc mở cửa căn nhà bí mật số một. Nhưng tính tò mò lại lên đến cực điểm làm cho chàng trán toát mồ hôi. Nếu bỏ qua lúc này thì không còn cơ hội nào nữa. Đột nhiên, chàng phát hiện trên nóc nhà có viên gạch vuông bằng đầu ngón tay lồi ra. Nếu chàng không có con mắt tinh nhuệ thì không tài nào phát giác ra được.
Chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn. Liền nhảy lên dùng ngón tay ấn mạnh vào viên gạch đó.
Cách cách mấy tiếng vang lên.
Cửa gian mật thất mở ra.
Cam Đường đảo mắt nhìn một lượt, bất giác tâm thần chấn động. Chàng đứng thộn mặt ra, tim như ngừng đập.
Trong căn nhà này, trên chiếc giường cây một thiếu nữ ăn mặc cung trang ngồi đó. Áo xiêm xốc xếch, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi. Tuy nhiên tình trạng này cũng không làm giảm mất vẻ kiều diễm của nàng. Nàng chính là công chúa phái Đông Hải tên gọi Tôn Quỳnh Giao.
Tôn Quỳnh Giao sao lại bị giam trong gian bí mật này? Thiệt là một việc dù có nằm mơ Cam Đường cũng không tưởng tượng ra được. Chàng ngẩn người ra hồi lâu, khoa chân bước vào toan lên tiếng...
Tôn Quỳnh Giao đứng phắt dậy, mắt đầy vẻ oán độc hằn học hỏi:
- Ngươi là ai?
Cam Đường sực nhớ ra mình đã cải trang, nên nàng không nhận được. Chàng xúc động quá người run lên bần bật. Chàng muốn nói mà không thốt nên lời.
Tôn Quỳnh Giao lại quát lên:
- Đồ ma quỷ! Ngươi định làm gì?
Cam Đường tiến lại hai bước cố gắng lên tiếng:
- Tôn cô nương! Cô nương...
- Đừng lại gần ta! Mi định làm chi vậy?
- Tại hạ... tại hạ...
Chàng không biết nói gì nữa.
Tôn Quỳnh Giao mắt hạnh tròn xoe. Nàng vung hai tay ra điểm vào huyệt “Toàn Cơ” của Cam Đường. Nàng điểm trúng nhưng chẳng có chút kình lực nào.
Cam Đường kinh hãi bất giác la lên:
- Cô nương mất hết công lực rồi ư?
Tôn Quỳnh Giao mặt xám như tro tàn, nàng lùi lại nép vào bên giường run lên nói:
- Mi... mi ra đi! Mi cút đi!
Cam Đường suy nghĩ một chút rồi trầm giọng hỏi:
- Tôn cô nương! Cô nương có nhận được Cam Đường chăng?
Tôn Quỳnh Giao mắt sáng lên, chiếu ra những tia kỳ dị. Cam Đường cũng trống ngực đập thình thình. Nàng hỏi:
- Y... làm sao?
- Tại hạ là bạn tay chân với y.
- Ồ! Các hạ... là ai?
- Tại hạ là Huỳnh Tuấn.
- Y có bình yên không?
Cam Đường trong lòng cảm kích vô cùng vì nàng đang ở trong vòng nguy hiểm chưa biết sống chết thế nào mà còn quan tâm đến sự an toàn của mình. Đó là một mối tình chân thật, tỏ ra nàng quý chàng hơn cả thân mình.
- Y bình yên lắm.
- Huỳnh huynh! Ta kêu như vậy được chăng?
- Dĩ nhiên là được.
- Huỳnh huynh đến đây làm chi?
- Tại hạ làm hộ pháp ở đây.
Tôn Quỳnh Giao giật nảy người lên kinh hãi hỏi:
- Huỳnh huynh là hộ pháp Ngọc Điệp Môn ư?
- Phải rồi! Xin cô nương đừng nghi ngại chi hết. Tình bạn bè với địa vị của tại hạ không liên quan gì với nhau. Tại sao Tôn cô nương bị cầm tù ở đây?
- Bị Tây Môn Tung bắt đem về.
- Mục đích của đối phương thế nào?
- Ta cũng không biết.
- Việc này xảy ra từ bao giờ?
- Trong vòng mười bữa nay?
- Tây Môn Tung đã tỏ ý gì chưa?
- Không! Sao Huỳnh huynh lại nhận biết ta?
- Cái đó... tại hạ căn cứ vào lời Cam Đường mô tả hình dạng và cách ăn mặc cùng tư dung tuyệt thế. Tại hạ mạo muội đoán càn không ngờ đúng thật.
- Thực thế ư?
- Tại hạ nói dối cô nương làm chi?
Tôn Quỳnh Giao tươi cười nói:
- Y có biết ta mất tích chưa?
- Có khi y chưa biết.
Tôn Quỳnh Giao biến sắc, buồn rầu thở dài nói:
- Y không biết càng hay.
Cam Đường động tâm hỏi:
- Tại sao vậy?
- Y... vốn không yêu ta.
- Cô nương nghĩ thế là sai.
- Huỳnh huynh căn cứ vào đâu mà nói vậy?
Cam Đường thộn mặt ra một lúc rồi đáp:
- Vì y thường nhắc tới cô nương. Y còn bảo cô nương là người đẹp nhất trong những người mà y đã gặp. Hơn nữa y chịu ơn cô nương mấy lần giúp sức.
Tôn Quỳnh Giao buồn bã nói:
- Dĩ nhiên ta tin lời Huỳnh huynh, nhưng ta biết y chỉ yêu một người là biểu thư y.
- Điều đó... xin thứ cho tại hạ không dám nói vào.
- Huỳnh huynh đến đây để làm chi?
Câu nói này thức tỉnh Cam Đường. Chàng muốn cứu nàng ra thực chẳng khó gì, nhưng làm như vậy hỏng cả đại cuộc.
Chàng trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Tại hạ ngẫu nhiên vào đây. Xin cô nương dằn lòng chờ mấy bữa. Thế nào tại hạ cũng nghĩ cách đưa cô nương thoát hiểm. Bây giờ tại hạ xin tạm biệt.
Tôn Quỳnh Giao im lặng không nói gì.
Cam Đường ra khỏi nhà mật thất. Chàng đóng cửa lại đứng nhìn một lát rồi mới cất bước sang gian phòng bí mật số ba.
Chàng mở cửa ra rồi cất tiếng gọi.
Mấy tên đệ tử thân tín của Tây Môn Tung chờ ở ngoài cửa đường hầm nghe tiếng chạy vào.
Cam Đường chỉ huy chúng khuân những xác chết liệng xuống hầm trong căn nhà mật thất số năm.
Căn nhà số ba và số năm quét nước sạch sẽ, rồi ai nấy trở ra khỏi đường hầm.
Cam Đường lòng nặng đá đeo, ăn ngủ không yên. Chàng nghĩ cách cứu Tôn Quỳnh Giao ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Chàng liền đem vụ này bàn với Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ, hiện giả trang làm Bảo Kính Phu Nhân.
Theo lời phán đoán của Trình Kỳ thì mục đích của Tây Môn Tung bắt Tôn Quỳnh Giao chỉ là để khi nào cần đến sẽ đưa ra uy hiếp Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa. Nếu lời đoán của bà mà đúng thì hiện thời Tôn Quỳnh Giao vẫn được bình yên. Công việc nên làm ngay là tìm cách thông tri cho đệ tử phái Đông Hải không nên nhắm mắt làm liều, một mặt liên lạc với Nam Cung trưởng lão, chờ khi nào Tây Môn Tung rời khỏi Thấu Ngọc Biệt Phủ sẽ bắt đầu hành động.
Cam Đường đồng ý làm theo cách ấy và đã giảm bớt đôi phần khẩn trương.
Hai hôm sau, mấy chục tên đệ tử Ngọc Điệp Môn được điều động từ Ngọc Điệp Bảo đến Thấu Ngọc Biệt Phủ.
Sau hôm đó, Tây Môn Tung rời biệt phủ đến Võ Minh đặt tại Ngọc Điệp Bảo để bàn việc.
Cam Đường và Huỳnh Kiều Kiều đưa Tây Môn Tung đi rồi quay về sảnh đường ngồi chơi.
Cam Đường ngẫu nhiên hỏi:
- Thư thư! Tiểu đệ có điều không hiểu.
- Điều chi?
- Tại sao thư phu lại muốn giết gã thiếu niên họ Cam?
- Điều đó hiền đệ bất tất biết làm chi.
- Vì tiểu đệ đã giết gã nên mới hỏi cho biết.
- Đó là nhổ cỏ phải trừ gốc.
Cam Đường tâm thần chấn động, nhưng vẫn thản nhiên hỏi:
- Nhổ cỏ trừ gốc là thế nào?
- Ta đã bảo hiền đệ chẳng nên hỏi chuyện đó làm chi mà.
- Tiểu đệ muốn biết.
- Thôi, bây giờ mình nói chuyện khác.
- Đã là chỗ thư đệ, thư thư chẳng nên giữ bí mật điều chi...
- Tuấn đệ! Có nhiều việc Tuấn đệ không biết hay hơn là biết.
- Tiểu đệ có phải là đứa con nít đâu!
Huỳnh Kiều Kiều vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Cam Đường hỏi:
- Ngươi nhất định muốn biết ư?
- Đúng thế.
- Ta mới cho Tuấn đệ hay, nếu thư phu không giết Cam Đường thì Cam Đường sẽ giết y.
- Tiểu đệ muốn biết nguyên nhân.
- Ta cũng chỉ biết thế thôi.
Cam Đường biết rõ mụ muốn từ khước nhưng cũng không tiện hỏi vặn, vì chàng sợ đối phương sinh lòng nghi hoặc thì thật hỏng bét. Chàng giả mạo Huỳnh Tuấn là đã tính kỹ không thể nào đối phương biết được chuyện đã qua.
Nguyên vụ này xảy ra từ lúc Huỳnh Tuấn còn là một đứa con nít. Ngày ấy Nam Cung trưởng lão vô tình gặp cha con Huỳnh Tuấn bị mắc nạn đao kiếm. Phụ thân Huỳnh Kiều Kiều lúc lâm tử có thổ lộ là y còn đứa con gái được cứu thoát đem đi. Đồng thời y còn nói cả hai chị em cùng có một nốt ruồi trên cánh tay. Không ngờ sau hai mươi năm, đến ngày nay lại dùng được việc.
Cam Đường làm bộ thừ mặt ra suy nghĩ rồi gật đầu.
Giữa lúc ấy, một tên võ sĩ áo đen chạy vào hậu viện hoảng hốt nói:
- Bẩm phó môn chủ! Có người muốn yết kiến môn chủ.
Huỳnh Kiều Kiều biến sắc hỏi:
- Ai vậy?
- Người đó tự xưng là Thanh Y Kiếm Khách.
- Được rồi! Ngươi hãy lui ra.
Cam Đường trước đã yêu cầu Thanh Y Kiếm Khách tạm ẩn nhẫn để chàng hành động. Chẳng ngờ lão không nhẫn nại được lại tìm đến đây. Vụ này khó mà ứng phó cho trôi chảy.
Huỳnh Kiều Kiều nói:
- Chúng ta thử ra coi.
Ngoài cổng, mấy chục tên võ sĩ vây quanh lấy người mới đến. Bốn tên võ sĩ áo gấm đứng thành hàng chữ nhất đón đầu.
Thanh Y Kiếm Khách đứng nghiêm trang như pho tượng đá.
Huỳnh Kiều Kiều và Cam Đường vượt mọi người tiến ra.
Huỳnh Kiều Kiều lên tiếng hỏi:
- Các hạ là Thanh Y Kiếm Khách phải không?
- Chính thị!
- Các hạ đến đây có việc chi?
- Kiếm Tây Môn Tung để đòi nợ cũ.
- Y về Ngọc Điệp Bảo từ trưa hôm qua rồi. Các hạ tới đó mà tìm y.
- Với địa vị ngày nay, Tây Môn Tung còn sợ ai mà không dám ra mặt?
Thanh Y Kiếm Khách nói rồi trở gót toan đi...
Đột nhiên một tiếng quát vọng ra.
- Tư Đồ Vọng! Khoan rồi hãy đi!
Thanh Y Kiếm Khách dừng chân lại hỏi:
- Ngươi là ai?
Người vừa quát rõ ràng là Bảo Kính Phu Nhân giả, tức Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ.
Cam Đường ngấm ngầm kinh hãi. Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ giữa Tư Đồ Vọng cùng Trình Kỳ đã có chuyện với nhau?
Trình Kỳ lạnh lùng hỏi:
- Tư Đồ Vọng! Ngươi còn chưa chết ư?
Thanh Y Kiếm Khách rất là nghi hoặc, vì lão chưa gặp mụ già tóc bạc này bao giờ.
Lão nhìn mụ một lúc nghĩ mãi không biết là ai, liền hỏi lại:
- Ngươi là ai? Ta không nhận ra.
- Lão thân nhận ra ngươi là được rồi.
- Mụ muốn gì?
- Món nợ ngày trước phải thanh toán đi chứ?
- Nhưng mụ phải cho ta biết mụ là ai?
- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
- Mụ muốn thế cũng được.
Trình Kỳ băng người đi như làn khói tỏa. Thanh Y Kiếm Khách vun vút theo sau.
Cam Đường nhìn Huỳnh Kiều Kiều nói:
- Tiểu đệ đi theo họ. Xin thư thư để ý phòng bị trong phủ, đừng cho ai rời khỏi cương vị. Tiểu đệ e còn nhiều chuyện rắc rối. Thư phu không ở nhà, thư thư cẩn thận cho.
Huỳnh Kiều Kiều ra vẻ quan thiết nói:
- Tuấn đệ! Thanh Y Kiếm Khách là một tay kiếm sĩ Phù Tang rất ghê gớm. Tuấn đệ phải cẩn thận.
- Thư thư cứ yên tâm.
Cam Đường nói xong băng mình rượt theo hai người. Chàng chạy một mạch được chừng năm dặm thì đuổi kịp hai người kia. Cả ba nối đuôi nhau biến vào một khu rừng rậm.
Cam Đường ẩn thân một chỗ không lộ diện.
Thanh Y Kiếm Khách cùng Trình Kỳ đứng đối diện nhau. Thanh Y Kiếm Khách hỏi:
- Mụ định chết thay cho Tây Môn Tung chăng?
Trình Kỳ mắt đỏ sọng lên, lạnh lùng hỏi:
- Tư Đồ Vọng! Nhị phu nhân xinh đẹp của ngươi đâu?
Thanh Y Kiếm Khách trợn mắt lên nói:
- Mụ hãy nói rõ thân thế đã.
- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đi.
- Có phải mụ hỏi người vợ tục huyền của bản nhân là Tuân Lệ Khanh không?
- Chính phải.
- Y chết rồi!
- Chết rồi ư?
- Than ôi! Hồng nhan bạc mệnh... Ngươi là ai?
Trình Kỳ quay đi vuốt mặt bỏ mái tóc giả ra rồi quay lại hỏi:
- Ngươi nhận ra ta chưa?
- Trời ơi! Kỳ muội đấy ư?