Thái phu nhân trầm ngâm một lúc rồi lại nói:

- Cam Đường! Ngươi theo hay không chỉ cần nói một câu. Nếu ngươi không có ý tự nguyện thì lập tức lão thân phái người đưa ra khỏi cung.

Cam Đường ngẫm nghĩ rất kỹ về chữ “duyên”. Chàng ngần ngừ một lúc rồi cương quyết gật đầu đáp:

- Vãn bối xin tuân mệnh.

Thái phu nhân lộ vẻ mừng vui, hoan hỉ nói:

- Hay lắm! Lão thân vì bản môn gặp được kỳ duyên cần cảm tạ uy linh của tổ sư.

Hài tử! Có phải bảo là song thân ngươi qua đời hết rồi và chỉ còn một thân một mình không?

- Đúng thế!

- Lão thân nói câu này nhưng nói ra e rằng bất tiện...

- Xin Thái phu nhân minh thị cho.

- Lão thân năm nay bảy mươi tám tuổi, tấm thân cô độc...

Cam Đường nếu bây giờ mới nghe thấy câu này là thì chàng không thể tin được, vì Thái phu nhân vẻ mặt còn xuân xanh hơ hớ như một thiếu phụ nạ dòng, nhưng chàng nghe Thái phu nhân đã nói về thân thế từ trước nhưng chàng vẫn chưa hết kinh hãi vì không hiểu đối phương nói câu này là có dụng ý gì. Chẳng lẽ...

- Hài tử! Ngươi có bằng lòng cho lão thân một chút danh phận không?

- Vãn bối chưa hiểu ý của Thái phu nhân.

- Ba chục năm nay lão thân vẫn thèm khát có người gọi một tiếng mẫu thân.

Thanh âm bà rõ ra một người từ mẫu mất con, đầy vẻ thê lương. Đó là thiên tính của người đã làm mẹ. Từ ba mươi năm trước, chồng con bà đều gặp sự bất hạnh thì sự thảm thương đó đến thế nào không cần nói cũng biết.

Cam Đường rất xúc động đứng lên quỳ xuống nói:

- Hài nhi xin bái kiến nghĩa mẫu.

Thái phu nhân hai mắt đẫm lệ vừa mừng rỡ vừa đau thương. Bà run lên nói:

- Hài tử! Con dậy đi! Nay con đã là người thừa kế bản môn. Theo thể lệ môn phái thì trong những trường hợp công cộng, con vẫn xưng hô ta bằng Thái phu nhân.

- Hài nhi xin tuân mệnh.

Cam Đường lạy xong đứng lên. Bốn ả thị tỳ không cần ai sai bảo nhất tề quỳ xuống lạy, cất tiếng oanh thỏ thẻ nói:

- Bọn tỳ nữ xin khấu đầu bái kiến thiếu chủ.

Cam Đường mặt đỏ ra đến mang tai, vội nói:

- Dậy đi! Dậy đi!

Bốn ả nữ tỳ quay về nguyên vị.

Thái phu nhân trỏ vào bốn ả, bảo Cam Đường:

- Bọn chúng cứ theo sắc phục mà gọi:

Hồng Tường, Bạch Vi, Tử Quyên, Lục Đế.

Chúng theo hầu ta đã ba mươi năm nay.

Cam Đường lại một phen kinh ngạc vì đây cũng là một điều quái dị. Bốn ả nữ tỳ như vậy là đã trên dưới năm chục, mà trông chỉ bằng những thiếu nữ chừng hai mươi tuổi. Thái phu nhân lại nói:

- Tử Quyên! Ngươi truyền lệnh cho toàn thể đệ tử trong cung sau một giờ phải tề tựu tại Điện Thần.

- Xin tuân mệnh!

Thị nữ áo tía thi lễ lui ra, Thái phu nhân lại gọi:

- Bạch Vi!

- Có tỳ nữ đây.

- Ngươi phải săn sóc thiếu chủ trong công việc cơm nước nghỉ ngơi. Sau đây một giờ ngươi đưa thiếu chủ ra Điện Thần.

- Xin tuân lời chỉ dụ.

Cam Đường vẫn còn nghi hoặc chưa hoàn toàn trở về thực tại. Chàng tưởng chừng như mình đang gửi thân trong cõi mộng hư kỳ, thiệt là một cuộc kỳ ngộ khó tin.

Trong mấy ngày trời từ một gã lãng tử trên chốn giang hồ lại biến thành chưởng môn nhân một phái võ nổi danh. Chàng kính cẩn bái tạ Thái phu nhân rồi đi ra.

Bạch Vi bây giờ đối với chàng từ vẻ mặt cho đến lời nói không lạnh lùng như trước nữa.

* * * Một hồi chuông nổi lên, Cam Đường theo Bạch Vi ra tới nơi gọi là Thần Điện.

Thần Điện là Địa Cung của phái Thiên Tuyệt. Nơi đây phụng thờ các vị chưởng môn nhân truyền đời. Nên không gặp ngày Đại Điển thì không được mở cửa.

Gần đến Thần Điện, Cam Đường thấy dưới thềm trước cửa ngoài đen sì những đầu người đủ cả già trẻ trai gái, có đến dư trăm.

Cam Đường khẽ hỏi Bạch Vi:

- Người trong cung cũng đông nhỉ?

Bạch Vi đáp:

- Còn đến quá nửa ở ngoài giang hồ nữa.

- Sao ta không nghe thấy ai nói tới?

- Từ ngày chưởng môn bản phái gặp sự bất hạnh, Thái phu nhân đã ra nghiêm lệnh cho tất cả các hàng đệ tử ở bên ngoài không được tiết lộ hành tung.

- Ủa! Vị nào đã dẫn ta vào đây?

- Thiên Oai Viện Chủ Trình Kỳ.

- Thiên Oai Viện Chủ ư?

- Phải rồi! Thiên Oai Viện Chủ là tai mắt trong võ lâm của bản môn.

- Hiện giờ y ở đâu?

- Y đã dời cung ra ngoài có việc rồi.

- Bản môn có những cơ cấu gì?

- Trưởng Lão Viện, Chấp Pháp Viện, Thiên Oai Viện và Thần Oai Viện. Ngoài bốn đại viện còn có có một vị Tổng Quản, mười vị Hộ Pháp, tám người Chấp Sự.

- Bây giờ tập hợp đệ tử toàn cung để cử hành đại điển gì?

- Để tuyên cáo thân phận của thiếu chủ.

Cam Đường lẳng lặng, trong lòng hơi thấy cảm xúc.

Chỉ trong chớp mắt, Cam Đường đến cửa điện, nhác trông chính giữa đã bày hương án. Trên án đặt thần vị chưởng môn đời thứ nhất. Còn ba bài vị khác thì bài vị vẫn để trong khám thờ chớ không đem ra.

Mé hữu hương án đứng trên cùng là một lão già mặt đỏ râu bạc oai phong lẫm liệt. Phía dưới đặt một chiếc ghế trên có Thái phu nhân ngồi và một cái ghế hãy còn bỏ trống.

Mé tả đặt mười lăm chiếc ghế, nhưng chưa tới một nửa đã có người ngồi, còn quá nửa bỏ không.

Ngoài sảnh đường, dưới thềm gần trăm người đứng nghiêm chăm chăm tựa như hàng tượng đá, không một ai nói một câu gì.

Mọi người trong sảnh đường, Cam Đường không cần hỏi cũng biết ngay là lão viện chúa cùng những nhân vật có địa vị cao cả. Người nào cũng kéo vạt áo ngay ngắn, ngồi rất nghiêm chỉnh. Mắt nhìn thẳng không đưa đi đưa lại.

Trước tình trạng này, Cam Đường không tự chủ được cũng phải tỏ thái độ nghiêm cẩn.

Bạch Vi nói nhỏ bảo chàng:

- Thiếu chủ vào sảnh đường xin lại ngồi trên ghế bỏ trống bên cạnh Thái phu nhân, và đừng nói gì.

Ả nói xong lui ra.

Cam Đường hít một hơi dài, chậm chạp bước vào sảnh đường, ngồi xuống chiếc ghế thứ hai theo lời Bạch Vi đã dặn.

Thái phu nhân bộ mặt cực kỳ nghiêm cẩn, trầm giọng tuyên bố:

- Bắt đầu khai mạc điển lễ.

Lão già mặt đỏ râu bạc đứng bên hương án, lớn tiếng hô:

- Đã đến giờ khởi sự!

Tất cả mọi người trong sảnh đường kể cả Thái phu nhân đều đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang. Cam Đường cũng làm theo.

Có tiếng hô:

- Tham bái tổ sư.

Bao nhiêu người cả trong lẫn ngoài đại sảnh đều quỳ xuống cúi đầu.

Hành lễ xong mọi người trở về nguyên vị.

Chức Tư Lễ lại xướng:

- Thượng hương!

Thái phu nhân tiến đến trước hương án thắp hương cắm vào:

- Thông hành!

Thái phu nhân quỳ xuống trước án đọc lời cầu chúc:

- “Đệ Tam Đại Chưởng Môn, vị vong nhân là Gia Cát Quân kính cẩn xuất lĩnh các hàng đệ tử bản môn, thành khẩn yêu cầu trước linh vị tổ sư:

Bản môn bị trời giáng họa, Đệ Tam và Đệ Tứ đại chưởng môn đều bất trắc, thiếu người thừa kế.

Kính cẩn tuân lời di huấn của tổ sư, lại chiếu theo luật lệ trước, hiện đã tìm được tên đệ tử Cam Đường là người có duyên đầy đủ nguyện ý nhập môn và được làm người kế chức Ngũ Đại Chưởng Môn.

Ngửa trông lượng cả hộ trì môn phái. Phục duy giám sát.” Toàn thể môn nhân hô vang hai tiếng:

- Thiên Thành!

Chức Tư Lễ lại xướng tiếp:

- Trích huyết minh thệ.

Một lão già ra hiệu cho Cam Đường quỳ xuống trước hương án. Một hán tử võ phục tay nâng chén ngọc giơ lên. Trên chén đặt một lưỡi đao trủy thủ sắc nhọn. Gã quỳ xuống trước mặt Cam Đường khẽ nói:

- Xin thiếu chủ sáp huyết!

Cam Đường cầm lưỡi đao trủy thủ trích cánh tay phải cho máu tươi chảy vào chén.

Hán tử võ trang đón lấy lưỡi trủy thủ cùng chén ngọc đặt lên hương án.

Lão già lúc trước đã chỉ thị cho Cam Đường quỳ xuống bây giờ hai tay cầm tờ giấy hoa tiên đã viết sẵn lời minh thệ.

Cam Đường hai tay cầm tờ giấy, lớn tiếng đọc:

“Kẻ đệ tử hữu duyên là Cam Đường, đã không môn phái lại không thân thích, được sư tổ lựa làm người thừa kế sung chức Đệ Ngũ Đại Chưởng Môn.

Bắt đầu từ giờ phút này đệ tử là môn nhân phái Thiên Tuyệt. Đệ tử xin cẩn thủ môn quy, đem mình dâng lễ, thề một dạ trung thành. Nếu trái lời nguyện ước, cam chịu tội của bản phái.

Thiên Thành” Quần chúng cũng hô theo.

Bọn đệ tử bên ngoài đại sảnh nhất tề quỳ phục xuống đất, miệng hô:

- Bọn đệ tử xin tham kiến thiếu chủ.

Những người trong sảnh đường địa vị cao cả đều khom lưng thi lễ.

Lão già kia lại ra hiệu cho Cam Đường đáp lễ.

- Cuộc điển lễ đã hoàn thành. Ai về nguyên vị nấy.

Tiếp theo là tiếng hoan hô như sấm dậy. Rồi các môn nhân đệ tử giải tán.

Thái phu nhân giới thiệu Cam Đường với các vị trưởng lão Viện Chúa, cùng Chấp Sự, Hộ Pháp. Sau cùng bà lưu viện chúa viện Thần Võ là Khương Minh Tùng ở lại, còn ngoài ra lục tục thi lễ rút lui.

Thần Võ viện chấp chưởng việc võ bị cho phái Thiên Tuyệt là Khương Minh Tùng, mình cao chín thước, nét mặt hồng hào như con nít. Tuổi lão chừng trên dưới năm chục.

Cặp mắt lão chiếu những tia thần quang ai thấy cũng kinh hãi.

Thái phu nhân lên tiếng:

- Khương viện chúa!

- Ty chức có đây.

- Ngươi truyền thụ “Tâm Pháp” bản môn cho thiếu chủ trong hạn bảy ngày.

- Xin tuân mệnh.

Thái phu nhân đi rồi, Cam Đường theo Khương viện chúa vào trong một căn nhà tĩnh thất để truyền thụ “Tâm Pháp” phái Thiên Tuyệt. Cách vận khí hành công phái này hoàn toàn trái ngược với đường lối các phái võ thông thường.

Cam Đường theo yếu quyết rèn luyện. Bây giờ chàng mới biết cách diệu dụng về khí huyết chạy ngược đường.

Mới trong bốn ngày Cam Đường đã luyện xong toàn bộ công tâm pháp. Thế là so vớ sự dự định chàng luyện xong sớm được ba ngày.

Trong điện ngoài Thái phu nhân còn bốn vị trưởng lão, viện chúa, hai viện Chấp Pháp và Thần Võ cùng bốn vị Hộ Pháp.

Trên hương án đặt sẵn một gói lụa vàng.

Mười tay đại cao thủ vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh. Từ Thái phu nhân và Cam Đường có địa vị riêng biệt, còn toàn thể đều đứng để nghinh tiếp.

Cam Đường tham kiến Thái phu nhân rồi cùng mọi người hành lễ.

Thái phu nhân ra lệnh:

- Ngươi ngồi xuống trước hương án đi!

Cam Đường chẳng hiểu ra sao cũng tuân mệnh ngồi xuống.

Thái phu nhân lại nói:

- Võ lâm đã nảy ra mầm loạn lạc. Bản môn không thể làm ngơ, cần phải giúp cho ngươi mau chóng thành tựu.

Cam Đường không hiểu “mau chóng thành tựu” là thế nào?

Thái phu nhân lại nói tiếp:

- Xin các vị chiếu theo cuộc thảo luận trước, chuẩn bị thi hành.

Mười lão già theo thứ tự đứng thành hàng tiến lại chỗ Cam Đường ngồi xuống.

Bọn này đều lấy ngón tay góp vào nhau. Cam Đường trông qua đã đoán ra vài phần. Chàng toan lên tiếng cự tuyệt, thì Thái phu nhân lại nói:

- Hài tử! Các vị trưởng lão, viện chúa, hộ pháp sắp tặng cho ngươi mỗi vị mười năm công lực.

- Cái đó...

Cam Đường vừa mở miệng nói được một tiếng thì Thái phu nhân đã giơ tay lên ngắt lời:

- Đây là mệnh lệnh của lão thân.

Cam Đường tắt họng không dám nói nữa.

Thái phu nhân nói tiếp:

- Ngươi lẳng lặng vận “Tâm Pháp” bản môn để chân nguyên trong người tiếp dẫn công lực bên ngoài vào.

Chấp pháp viện chúa là Tôn Thắng đứng gần Cam Đường đặt bàn tay bên hữu vào huyệt “Mạch Môn” của chàng.

Thái phu nhân lại hô:

- Thâu nhận lấy công lực!

Một luồng nhiệt khí theo huyệt “Mạch Môn” từ từ thấm vào cơ thể Cam Đường.

Cam Đường muốn cự tuyệt cũng không được nữa, đành theo phương pháp đặc biệt của phái Thiên Tuyệt hấp dẫn công lực vào mình. Chàng tiếp thu của mười tay đại cao thủ, tổng cộng là một trăm năm công lực.

Mười tay đại cao thủ mỗi vị tổn thất mười năm nội lực thì đối với bản thân họ không có gì đáng lo ngại, mà đã giúp ích cho Cam Đường rất nhiều.

Chân nguyên ở bên ngoài chạy qua các đường kinh mạch vào huyệt “Huyền Quan”.

Sau chừng nửa giờ hoàn thành công việc tiếp thu nội lực, mười đại cao thủ thu công đứng dậy.

Thái phu nhân lại ngồi xuống sau lưng Cam Đường nói:

- Lão thân cũng giúp ngươi hai chục năm công lực. Ngươi thu đi.

Dứt lời một luồng nội lực theo huyệt “Thiên Đột” của Cam Đường trút vào.

Cam Đường chẳng còn cơ hội nào để phát biểu ý kiến nữa, riu ríu vâng lời.

Toàn thân chàng bỗng run lên, thì ra luồng nội lực nào xông vào đả thông huyệt “Sinh Tử Huyền Quan”.

Cam Đường tiếp tục vận công để nội, ngoại công lực hoàn toàn hợp với nhau.

Công việc hoàn thành rồi lòng chàng cảm kích vô cùng! Mới một giờ mà chàng đã có một công lực bằng một trăm hai mươi năm tu luyện thì thiệt là một kỳ tích không ai tưởng tượng nổi.

Thái phu nhân lại mở gói lụa vàng ra. Trong gói này là một hộp ngọc. Bà mở hộp ngọc kính cẩn lấy ra một cuốn sách nhỏ:

- Cam Đường! Đây là cuốn “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” một vật truyền đời của bản phái.

Chỉ có chưởng môn nhân mới đủ tư cách nghiên cứu tu luyện toàn thư. Bây giờ ngươi hãy khấn bái tạ linh vị tổ sư đi rồi tiếp thụ kỳ thư.

Cam Đường cực kỳ xúc động khẩn đầu lạy trước linh vị rồi đưa hai tay ra đón lấy cuốn “Thiên Tuyệt Kỳ Thư”.

Xong cuộc nghi lễ, bọn trưởng lão cáo từ lui ra.

Thái phu nhân bảo Cam Đường theo mình đi vào phía trong sảnh đường. Bà ngồi rồi bảo chàng:

- Những đệ tử bản môn đều do chưởng môn nhân lựa những thân võ công trong kỳ thư để truyền thụ cho. Chỉ có chưởng môn mới đủ tư cách trông cậy vào tư chất mình mà tự tu luyện. Chỗ ta biết thì có mình tổ sư là luyện được tám thành, còn sau này thì chưa có ai luyện được đến sáu. Bây giờ đến lượt ngươi, còn tùy theo khả năng mà luyện tập, chưa biết sẽ đạt tới đâu.

Ngưng một lát bà nói tiếp:

- Cuốn sách này chia làm bốn thiên:

“Võ Công”, “Kế Mưu”, “Kỳ Hoàng”, “Trụ Nhan”. Công việc đầu tiên ngươi hãy luyện thiên “Võ Công”, còn những thiên kia rồi sau sẽ liệu. Công cuộc này không phải một sớm một chiều mà xong. Ngươi đã được một trăm hai chục năm công lực thì việc tu luyện quyết khiếu rút ngắn lại được rất nhiều.

- Hài nhi kính cẩn tuân lời giáo huấn.

Lúc này Cam Đường mới hiểu rõ sở dĩ Thái phu nhân đã gần tám chục mà chỉ như một thiếu phụ, và bốn ả thị tỳ tuổi tới năm mươi còn như thiếu nữ trẻ măng là do môn “Trụ Nhan” mà ra. Môn này đã thất truyền trong các phái võ từ lâu.

Cuộc kỳ ngộ phi thường đã biến đổi cuộc đời chàng và quyết định luôn cả vận mệnh chàng nữa. Chàng nghĩ tới sau khi thành công là có thể bắt đầu hành động việc báo thù thì trong lòng cực kỳ phấn khởi.

Cam Đường bắt đầu nghiên tập thiên võ công trong “Thiên Tuyệt Kỳ Thư”.

Quả như lời Thái phu nhân đã nói, chàng nhờ được một trăm hai chục năm công lực nên mỗi hạng công phu chỉ cần hiểu yếu quyết là đem ra ứng dụng được ngay.

Trong “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” toàn ghi những môn võ công tuyệt học và ảo diệu phi thường khiến cho Cam Đường mải mê luyện tập quên ăn quên ngủ.

Nguyên chàng đã sẵn thiên tư lại cố công luyện tập nên cuộc thành tựu rất mau chóng.

Cam Đường phát giác ra pho “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” chỉ ghi chép những môn võ chuyên về tấn công mà không có thế thủ. Đó là một hiện tượng khác biệt với võ công mọi môn phái, khiến chàng sinh lòng ngờ vực.

Nhưng hết ngày này sang ngày khác tập luyện, chàng phát giác ra những sự mầu nhiệm thiên về một đường lối của nó. Cả cách vận hành khí huyết cũng đi ngược lại lề lối thông thường. Đầu tiên chàng cảm thấy huyệt đạo không lo gì bị kềm chế và đồng thời diệu dụng bản thân, công lực tự mình có thể phong tỏa huyệt đạo hộ vệ kinh mạch thì có bị đả thương cũng không đến nỗi nào. Đó là nguyên nhân mà bộ sách này không cần ghi đến phương cách về thế thủ. Còn về chiêu thức tấn công thì trình độ lợi hại thật là kinh khủng. Bất luận về chưởng, chỉ hay về thân pháp đều bao trùm bằng hai chữ “Thiên Tuyệt”.

Cam Đường chúi đầu vào công việc luyện võ, chàng quên bản thân mình, quên cả thời gian trôi qua.

Thiên võ công chia làm mười chương. Chàng luyện được bảy chương hay nói là bảy thành cũng thế. Theo lời Thái phu nhân thì công lực chàng cao hơn mấy đời trước một vài thành.

Cam Đường lại bắt đầu đi vào chương thứ tám là chương “Công Lực Tái Sinh”.

Chương này chỉ điểm những trường hợp công lực bị hao tổn quá mức, có thể làm cho phục hồi không lo hiểm khuyết.

Nhưng lúc khổ luyện, Cam Đường cảm thấy ba chỗ kinh huyệt bị tắc nghẽn không thông. Ba kinh huyệt này thuộc về thiên huyệt trong bát mạch. Đó là những huyệt mạch chân nhỏ nguyên khó thấu vào được. Nhưng đối với những tay cao thủ đã đả thông “Sinh Tử Huyền Quan” thì lại khác hẳn, võ công phái Thiên Tuyết khác với mọi phái là ở chỗ đó.

Một hôm Cam Đường đang tha thiết đem toàn lực ra đả thông kinh mạch. Một lần, hai lần, rồi ba lần... chàng đả thông đến lần thứ mười thì chân nguyên khí đột nhiên phản công vào tâm mạch.

Bỗng nghe tiếng quát:

- Tán công!

Cam Đường vội vàng vận cho công lực tản đi khắp nơi.

Chàng nhìn ra thì thấy Thái phu nhân đang đứng trước mặt, vẻ mặt hãy còn lộ vẻ kinh hãi. Chàng lên tiếng:

- Bái kiến nghĩa mẫu!

- Hài tử! Xuýt tí nữa thì người sẽ thành tàn phế đó!

- Tạ Ơn nghĩa mẫu đã kịp thời ngăn trở.

- Hài tử! Bây giờ ngươi hãy tạm đình việc tập luyện.

- Tại sao lại tạm đình?

- Ngươi phải trải qua ba lần tử kiếp.

Cam Đường rùng mình kinh hãi hỏi lại:

- Ba lần tử kiếp là thế nào?

- Ngươi coi cuối thiên đã có ghi chú.

Cam Đường vội mở trang cuối cùng thiên võ công có ghi bằng chữ son:

“Công lực tái sinh, nguyên khí tiêu tán, ba lần tử kiếp, ngoại lực mới hoàn thành”.

Chàng xem xong vẫn mịt mờ chẳng hiểu chi hết, hỏi:

- Hài nhi chưa hiểu được chỗ huyền diệu trong những câu này.

Thái phu nhân đáp:

- Hài tử! Ta từng nghe mấy chưởng môn ngày trước đã nói đến chỗ tinh yếu về “Công Lực Tái Sinh”. Tuy nhiên sau tổ sư bản môn không còn có người thứ hai nào học đến chương thứ bảy. Mới trong vòng nửa năm mà ngươi đã lĩnh hội được bảy chương thật là một kỳ tích ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Nghĩa phụ ngươi tuy chưa luyện được đến nơi, nhưng người đã xem tới chỗ tinh vi của chương thứ tám và nói là phải chết đi ba lần cùng mượn lực lượng bên ngoài giúp vào đả thông ba chỗ thiên huyệt. Nếu không theo đường lối đã vạch rõ miễn cưỡng thực hành cho mau tới kết quả tất trở thành tàn phế và công phu vứt đi hết.

- Thế thì hài nhi không còn thể nào tiến thêm được một bước nữa hay sao?

- Có thể như vậy.

- Hài nhi lớn mật xin hỏi:

Nghĩa mẫu đã lãnh hội được bao nhiêu thành trong “Thiên Tuyệt Kỳ Thư”?

- Ta nói rồi là chỉ có chưởng môn mới tự mình tham nghiên “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” được, còn ngoài ra phải do chưởng môn truyền thụ cho tùy khả năng từng người. Ta mới truyền đến năm thành trong thiên võ công, về thiên “Kế Mưu” chừng độ sáu thành, thiên “Kỳ Hoàng” chín thành. Chỉ có thiên “Trụ Nhan” là hoàn toàn thành công.

- Ủa!

- Trong những tay cao thủ bản môn về thiên “Kỳ Hoàng” thành tựu được nhiều là bốn thành. Còn ngoài ra những thiên khác cao thấp không nhất định.

- Ba thiên kia hài nhi chưa học thì sao?

- Tạm hoãn việc luyện tập. Ta mong ngươi đem kỳ tích thiên “Võ Công” để ứng phó với cục diện ngày nay.

- Cục diện ngày nay thế nào?

- Võ lâm gặp cơn loạn lạc, bản phái không thể đứng ngoài nhìn. Đồng thời còn có một một vụ công án cần phải giải quyết cho sớm, không thể trì hoãn được.

- Vụ công án nào?

- Để ta nói cho ngươi nghe.