Đôi mắt bị che lại, không biết hiện tại mình rốt cuộc bị làm sao, cũng không thể biết hiện giờ là ban ngày hay đã tối, chỉ có thể dùng tai để nghe ngóng. Thử động tay bị trói sau lưng, lại chỉ làm cho dây thừng thô ráp càng thêm thắt chặt cổ tay, thân thể giờ đây lại hết sức mẫn cảm, những vết thương này làm cho Mục Nhiên cảm thấy đau hơn nhiều.

Đáng giận! Đáng giận! Thật đáng giận!

Mặc kệ cho thân thể đau đớn thế nào, hắn vẫn cố hết sức giãy dụa, Mục Nhiên phát hiện ra như thế chỉ phí công phí sức, hiện tai bản thân chẳng khác nào phế vật. Mục Nhiên trong lòng tự mắng.

Chẳng lẽ bây giờ hắn chỉ ngồi chờ người khác tới cứu thôi sao ? Nghĩ đến việc này, hắn thấy đến là phiền !

Kỳ thật, chính Mục Nhiên cũng không biết, nguyên nhân khiến hắn phiền lòng không phải như vậy, mà là bởi hắn đang suy nghĩ về câu nói của cha.

Vì tâm tình hắn lúc này phiền não không thôi, cho nên hắn không suy nghĩ sâu sa làm gì, nhưng vì cái gì đây…..

Tiếng bước chân từ đâu bỗng nhiên truyền đến, Mục Nhiên cả kinh, gã đàn ông kia tuy đã bị lão đại bắt cam đoan với Mục Nhiên, nhưng mặc là ai trong tình huống này, cũng sẽ không thể tin tưởng lũ cướp, ai có thể dám chắc lời nói của bọn chúng là sự thật, bọn chúng chính là cướp.

Nhưng tiếng bước chân cứ dần dần tiến đến cạnh hắn, sau đó là một động tác khiến Mục Nhiên cảm thấy thật kinh ngạc, người này tới lại giúp hắn cởi trói !

“Mục Nhiên, là tôi.” Mục Nhiên kinh ngạc, giọng nữ trong trẻo dường như đã từng nghe qua. Mục Nhiên còn chưa nhớ được đây là giọng ai, giọng nói một lần nữa lại truyền đến,“Tôi là Tiểu – thanh mai trúc mã của Phương Thành, Khổng Nguyệt. Tôi đến để cứu anh ra khỏi nơi này.”

Khổng Nguyệt…… Một người đã khiến hắn vô số lần cảm thấy chán ghét –

Tay vừa được tự do, Mục Nhiên lập tức cởi bỏ khăn bịt mắt, cùng khăn bịt miệng ra.

Mục Nhiên thấy nơi này rất giống tầng hầm, may là ngọn đèn không quá sáng, không thì đã khiến đôi mắt Mục Nhiên – đã lâu không thấy ánh sáng – cảm thấy chói mắt, hơn nữa còn có thể thích ứng hoàn cảnh hiện tại rất nhanh.

Đúng là cô ấy ! Nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, nữ sinh dùng dao nhỏ giúp hắn cắt đi dây thừng đi ngẩng đầu lên, Mục Nhiên cảm thấy tỏng lòng có chút mâu thuẫn.

Hắn thế mà lại bị một nữ sinh cứu, mà còn là người hắn không thích.

“Cô — khụ –” Bởi miệng bị bịt kín trong thời gian dài, yết hầu Mục Nhiên có chút đau rát, hắn nói ra vài tiếng rồi khó chịu đưa tay đặt lên yết hầu, thoáng chút sau mới tiếp tục hỏi ,“Khụ khụ, cô làm sao biết tôi bị bắt cóc, hơn nữa lại bị nhốt tại nơi này?”

Thanh âm bởi yết hầu không thoải mái mà nghe có vẻ khàn khàn.

Cởi bỏ dây thừng trói chặt Mục Nhiệt ra, Khổng Nguyệt nâng người hắn dậy đã bị trói trong thời gian dài, chân đã muốn run lên đến nỗi Mục Nhiên không thể đứng lên,“Tiểu Thành biết anh bị bắt cóc, tôi đoán ra được người bắt cóc anh là ai, bởi vì người bắt cóc anh đều là người tôi và Tiểu Thành quen biết, cho nên tìm ra nơi anh bị bắt không mất quá nhiều công sức.”

“Phương Thành cũng đến đây?!” Cả người cơ hồ phải nhờ Khổng Nguyệt đỡ mới có thể đứng vững, Mục Nhiên vừa nghe Khổng Nguyệt nói như vậy, có chút kích động cầm tay áo Khổng Nguyệt kéo đi.

“Đúng vậy, cậu ấy theo tôi đến đây.” Trả lời xong, Khổng Nguyệt kì quái nhìn Mục Nhiên bỗng nhiên trở nên kích động.

“Vậy cậu ấy đâu rồi?” Hắn tìm kiếm Phương Thành. Mục Nhiên vội vàng nhìn tứ phía, nhưng nơi này chỉ có hai người là hắn và Khổng Nguyệt.

Cho tới giờ Mục Nhiên mới giật mình, hắn đã chờ đợi như vậy chỉ để được nhìn thấy Phương Thành vài ngày không gặp.

Nguyên lai, mấy ngày nay buồn bực là vì cậu không hề xuất hiện Nguyên lai, hắn luôn vì những lời nói của mình buổi tối mà hối hận  Nguyên lai, chỉ là hắn biết khi có người ấy bên cạnh, hắn sẽ luôn cao hứng……

“Cậu ấy –” Khổng Nguyệt có chút do dự cắn môi dưới, nghĩ nghĩ rồi mới nói,“Cậu ấy đi đánh lạc hướng lũ đồng bọn của ‘Xà’ rồi, cậu ấy muốn cho tôi nhân cơ hội chạy nhanh tới cứu anh ra ngoài, cho nên –”

“Chỉ mình cậu ấy?!” Mục Nhiên nhìn chằm chằm Khổng Nguyệt.

“Chỉ mình cậu ấy……” Bị Mục Nhiên nhìn chăm chú khiến trái tim nguội lạnh, Khổng Nguyệt mới ậm ừ nói ra –

“A, Mục Nhiên!” Vừa nghe Khổng Nguyệt nói xong, Mục Nhiên như phát điên đẩy cô ra, hắn lùi về sau vài bước cho tới khi lưng đụng vào tường mới dừng lại.

Mục Nhiên cố quên đi đôi chân tê dại rã rời, miễn cưỡng đứng lên, hai tròng mắt lờ mờ chuyển tới bên người Khổng Nguyệt, thanh âm trầm thấp hỏi:“Phương Thành giờ đang ở đâu?”

Khổng Nguyệt vừa nghe, đại khái đã biết hắn muốn làm gì, cô vội vàng đáp lại:“Mục Nhiên, Tiểu Thành sẽ gặp chuyện không may, cậu ấy nói thế nào cũng là người đã quen trong giới xã hội đen, chính cậu ấy sẽ có biện pháp thoát thân. Hiện tại, anh chỉ cần theo tôi rời đi là tốt rồi, đây cũng là chủ ý của Tiểu Thành mà!”

“Phương Thành ở đâu?” Mục Nhiên không để ý tới lời của cô, vẫn lạnh lùng hỏi.

“Mục Nhiên, anh đừng như vậy có được không, chúng ta mau rời khỏi nơi này. Bằng không bọn chúng quay về sẽ rất thảm!” Khổng Nguyệt còn muốn ngăn, lại bị Mục Nhiên khiển trách.

“Cô không cần tới đây ! Cho tôi biết Phương Thành ở đâu, cậu ấy rốt cuộc giờ đang ở đâu ?”

“Mục Nhiên……”

Nhìn Mục Nhiên trong mắt chỉ có một tia lạnh lùng cường ngạnh mà kiên quyết, Khổng Nguyệt cảm thấy sau lưng trở nên lạnh như băng……

“Binh!” Cửa gỗ dày hướng về phía Khổng Nguyệt đập một cái, vội vàng đỡ cửa, thiếu chút nữa đụng vào mũi Khổng Nguyệt.

Khổng Nguyệt thở hổn hển hung hăng đạp cái cửa một cước,“Con mẹ nó, dám đuổi tôi, tôi không phải chỉ thiếu có một tháng tiền thuê nhà thôi sao!”

Đạp ! Đạp ! Đạp !

Đạp cho tới khi chân tê rần, cửa lớn vẫn đóng chặt lại, cơ hồ cũng chẳng dao động gì nhiều cho lắm.

Mặc kệ chủ thuê nhà vẫn không ra mở cửa, Khổng Nguyệt ủ rũ đặt mông xuống ngồi ở thềm đá.

Ánh mắt chuyển đến đồ chủ nhà ném ra cách đó không xa, là bọc hành lý của cô, Khổng Nguyệt khóc không ra nước mắt, sắc mặt khốn khổ, cô ôm lấy hai đầu gối.

“Trời ạ, tôi rốt cuộc đắc tội với vị thần tiên nào, sao lúc nào cũng đụng phải xui xẻo thế này a!”

Thanh âm Khổng Nguyệt rầu rĩ, mặt chôn giữa hai chân,“Chẳng biết đã đắp tội với vị thủ trưởng nào mà bị cuốn gói đuổi đi, lại còn bị người ta lừa hết sạch tiền, giờ còn bị chủ nhà đuổi đi – trên người đã chẳng còn xu dính túi, phải lưu lạc đầu đường xó chợ (nguyên văn là đầu đường nhưng mà để vậy nghe cụt lắm :’D)– Aaaaaaaa, tôi không muốn –”

Nghĩ như vậy, Khổng Nguyệt phiền lòng vò rối mái tóc dài,“Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Vất vả lắm mới có chút thành tích, lại hết thảy mất đi – không phải là lại làm lại từ đầu đấy chứ, nhưng làm sao còn có cơ hội tốt như lần trước aaaaaa !—hiện tại phải làm cái gì bây giờ?!……”

Tâm phiền ý loạn cúi đầu suy nghĩ, Khổng Nguyệt chợt nhìn thấy một người xuất hiện trước mắt, vốn chỉ muốn ngẩng đầu nhìn xem là ai, cô lại nhìn đối phương tới ngây người.

Là gương mặt tuấn soái hấp dẫn mọi ánh mắt, Khổng Nguyệt trợn tròn mắt, há hốc miệng chậm rãi đứng lên, cố gắng nhìn kĩ người kia, cô không kìm lòng kêu lên:“Mục Nhiên?!”

Cuối cùng Mục Nhiên cũng tìm được Phương Thành khi cậu đang bị năm kẻ vây quanh, tuy nhìn trông có vẻ đơn giản, Phương Thành trên người cũng không bị thương nhiều, nhưng Mục Nhiên dễ dàng hiểu ra Phương Thành đang gặp hoàn cảnh xấu.

Thực ra Phương Thành trong lúc liều mạng phản kháng vô ý nhìn thấy khuôn mặt Mục Nhiên bên ngoài, cậu ngây người ra một chút.

Mục Nhiên?! Hắn không phải là đã rời khỏi nơi này rồi sao?

Cậu vì vậy mà sửng sốt, khiến mấy kẻ xung quanh có cơ hội, dùng gậy gỗ hung hăng đập mạnh xuống lưng cậu –

“Phương Thành!” Mục Nhiên vội vàng chạy lại, cũng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Thành bị những kẻ xung quanh dùng gậy gỗ mạnh mẽ đập lên lưng cậu.

“A!” Chưa kịp phòng bị Phương Thành đã bị đánh tới quỳ rạp trên mặt đất, một cỗ nhiệt lưu truyền tới yết hầu, máu tươi từ khóe miệng Phương Thành chảy xuống dưới.

“Phương Thành?!” Mục Nhiên nhìn thấy, ngực cứng lại, liều lĩnh vọt lên.

Năm kẻ kia thấy Mục Nhiên định chạy đến, đều không để ý tới Phương Thành nữa, thầm nghĩ sẽ đem Mục Nhiên ra nấu chín.(Chắc là đánh chết =.=)

Phương Thành vô lực đứng lên, tay giữ chặt ống quần một kẻ trong số đó, hô to với Mục Nhiên:“Mục Nhiên, anh đi mau a, đứng ở lại nơi này nữa — AAA!”

Phương Thành giữ chặt ống quần thì bị kẻ đó hụng tợn cho một đạp, Mục Nhiên đứng ở cách đó không xa, tựa hồ nghe thấy thanh âm xương cốt gãy ra –

“Lũ đáng chết!” Không do dự, Mục Nhiên nhanh chóng chạy tới phản kháng, khi không kẻ nào chú ý tới, hắn đã cho tên gần nhất một đạp ngã trên mặt đất.

Động tác Mục Nhiên hăng hái, nhanh nhẹn khiến mọi người đều giật mình, bao gồm cả Khổng Nguyệt vừa tới kịp.

Bọn họ không ai nghĩ rằng Mục Nhiên biết võ!

Đám người bắt cóc Mục Nhiên kia tỉnh rất nhanh, chuẩn bị tập kích để đánh Mục Nhiên, bắt đầu phòng ngự — không phản kích được, chuẩn xác mà nói, là không có cơ hội để phản kích, ngay cả phòng ngự cũng rất cố sức.

Hiện tại bọn chúng mới lĩnh ngộ được Mục Nhiên thân là con của người giàu nhất nước là Mục Phong Hồng lại có thể tự do đi khắp chốn nguyên nhân chính là — võ công Mục Nhiên vô cùng lợi hại –

Bất quá bọn chúng chợt nhớ ra tiền chuộc rất nhiều……

Năm kẻ, Mục Nhiên xử không đến năm phút đồng hồ, bọn chúng cũng hoàn toàn bị đánh ngã, vì trong chúng có kẻ vừa quấy rối hắn cùng đánh Phương Thành bị thương, tất cả bọn chúng — đều bị Mục Nhiên vô cùng tàn nhẫn đánh cho quỳ rặp trên mặt đất. Bọn chúng trong lúc bị Mục Nhiên đánh, chỉ có Khổng Nguyệt là không kêu lên, ngay cả Phương Thành đang nằm rạp trên mặt đất còn cảm thấy hết hồn –

Kẻ cuối cùng bị Mục Nhiên hung hăng đá bay sang một bên, ngay cả rên rỉ cũng không phát ra được, Mục Nhiên mới chạy tới trước mặt Phương Thành. (Trong tưởng tượng của em, Tiểu Mục như siêu nhân ợ =]])

“Phương Thành, cậu không sao chứ?” Mục Nhiên cẩn thận ôm Phương Thành vào lòng, vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Không, không có sao……” Phương Thành khuôn mặt trắng bệch đứt quãng trả lời,“À, cảm thấy có chút nôn nao…… Rất muốn ói –”

“Sao lại có thể như vậy ?! Có phải là bị thương đến nội tạng không, đi, để tôi cõng cậu đến bệnh viện.” Mục Nhiên vừa nghe, đang định bế cậu lên, lại bị Phương Thành ngăn lại.

Phương Thành dùng tay không bị thương giữ chặt Phương Thành, nói với hắn:“Không, không được — là mấy ngày hôm trước tôi say rượu đó, tôi chỉ muốn ngủ, ngủ một chút là tốt thôi……”

“Lại là ngủ một chút?! Cậu cho là cậu làm bằng sắt à ! Sốt cũng ngủ một chút, bị thương đến như vậy còn nói ngủ một chút!” Nghe cậu nói, Mục Nhiên tròng lòng phát cáu,“Cậu yêu quý thân thể của cậu một chút được không, cậu có biết như vậy sẽ làm tôi — lo lắng.”

Phương Thành nghe không ra được hàm ý sâu xa trong lời Mục Nhiên, vẻ mặt áy náy nhìn Mục Nhiên,“Mục Nhiên, thực xin lỗi, đều là bởi vì tôi nên anh mới bị bắt cóc — anh yên tâm, anh về sau sẽ không, sẽ không gặp phải loại tình huống này đâu, bởi vì, bởi vì tôi sẽ không, quấn lấy anh, sẽ không theo anh làm bằng, bằng hữu……”

Mục Nhiên lẳng lặng nhìn Phương Thành nói, tay Phương Thành đặt trên vai hắn nắm chặt lại –

Mãi cho đến giờ thân thủ Mục Nhiên phục hồi lại, Khổng Nguyệt vốn định chạy đến bên hai người bọn họ, nhưng lại bị một kẻ giữ chặt lấy, Khổng Nguyệt hoảng sợ định há miệng kêu to, nhưng ngay cả miệng cũng bị kẻ kia lấy tay che lại……

“Phương Thành, cậu thật là ích kỷ, cậu làm sao mà hiểu được cảm giác của tôi khi cậu tránh đi sao?” Mục Nhiên thản nhiên cười.

“Mục Nhiên?” Phương Thành khó hiểu nhìn hắn.

“Phương Thành, cậu có biết vì sao ngày đó tôi lại nói với cậu không muốn làm bằng hữu nữa không?– đó là bởi, tôi chợt cảm thấy chỉ cần tôi và cậu ở gần nhau, tôi không hề là tôi nữa, không thể bình tĩnh như bình thường nữa. Thay đổi này làm cho tôi không thể thích ứng, bởi vì tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện này, tôi không biết nên làm cái gì mới đúng, tôi thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, cho nên, tôi đã nghĩ, có phải chỉ cần không cùng cậu gần gũi là có thể trở lại như trước, nhưng, tôi lại phát hiện rằng làm như vậy căn bản là dư thừa. Khi ở cạnh cậu, tôi cảm thấy nói chuyện với cậu thật sự rất vui vẻ, tôi có thể vui chơi tùy tâm sở dục, có thể đi đến mọi nơi chơi đùa tới điên cuồng, đến một nơi nào đó chúng ta lưu luyến để làm việc, tôi thậm chí đã có thói quen nhìn thấy cậu trong cuộc sống của mình.”

“Cho nên, mấy ngày nay cậu rời đi, tôi phải thói quen của mình, làm tôi thấy nhớ, cũng khiến tôi hối hận về những lời đã nói ngày đó –”

“Mục Nhiên……” Ánh mắt Mục Nhiên chân thành khiến Phương Thành cảm động tay giữ chặt vạt áo hắn,“Chúng ta, chúng ta có thể làm bằng hữu ư –”

“– Ân, làm bằng hữu.” Mục Nhiên cười cười gật đầu.

“Thật sự, thật sự, có thể làm bằng hữu.” Phương Thành tay càng giữ chặt vạt áo Mục Nhiên hơn, cậu mong hắn khẳng định một lần nữa.

“Thật đó, tôi cam đoan.” Mục Nhiên một tay cầm lấy bàn tay Phương Thành đang nắm chặt vạt áo mình, cam đoan với cậu.

“Sẽ không xa nhau nữa……”

“Sẽ không xa nhau nữa –” Mục Nhiên cười, ngay cả Phương Thành cũng tươi cười mà không hề hoài nghi, trầm tĩnh lại mới biết mình đã mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn Mục Nhiên tuấn dật dần dần mê man ngất đi. (Bằng hữu thì nói với nhau mấy câu này à =.=)

Nhìn Phương Thành mệt mỏi khép lại đôi mắt, trong mắt Mục Nhiên mới lộ ra tia bi thương, hắn biết rõ rằng, hắn vừa cam đoan với Phương Thành, nhưng trong lòng lại như nhỏ ra từng giọt máu.

Mãi đến khi thấy Phương Thành bị mấy kẻ kia đánh ngã trước mặt mình, hắn mới ngộ ra rằng, nguyên lai hắn đã thích cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Thành.

Đến khi hiểu ra được, trái tim hắn như có thanh âm của vách tường sụp đổ, tâm hắn bày ra hoàn toàn, khiến hắn trong nháy mắt đã hiểu được vì sao mỗi khi Phương Thành xuất hiện trước mặt hắn, tâm tư hắn đều mất tự chủ đến mạc danh kỳ diệu(không hiểu nổi), — nguyên lai, hết thảy, đều là bởi vì thích cậu ……

Khi không hiểu được tâm tình này còn có thể coi nhẹ, nhưng đến khi đã hiểu ra được thì khắc cốt ghi tâm, nguyên bản muốn thổ lộ tình cảm nhưng khi thấy Phương Thành nói muốn làm bằng hữu lại chẳng biết phải làm sao. Hắn có thể kiêu ngạo đến không thèm nhìn người khác, nhưng lại không thể từ chối được lời cầu xin của người ấy, vì đây là yêu, trái tim hoàn toàn vì tình yêu mà loạn nhịp, cứ như vậy đau đớn không thôi.

Cười nói phải làm bằng hữu, tâm lại như đao cắt, ngay cả khi cậu đã mê man khuôn mặt hắn vẫn cười nhưng lại cảm thấy, vẫn sẽ đau đớn không thôi –

Gắt gao ôm lấy cơ thể Phương Thành trong lòng mình, Mục Nhiên như tỉnh ngộ, hắn hiện tại, tâm không hề là chính mình nữa – dường như cơn gió nhân nhi (mang hình người) xuất hiện trước mặt hắn phút chốc, liền thổi nhẹ lên người hắn, như vậy mà bắt đầu, nguyên nhân là hắn luôn rèn luyện phẩm cách, nhưng lại cam tâm tình nguyện……

Khổng Nguyệt không ngừng giãy dụa, nhưng kẻ kia vẫn giữ chặt nên hành động của cô cũng không làm được gì, ngay cả một thanh âm cô cũng không thể thốt ra, đột nhiên, cô chú ý tới một người vừa tới bên cạnh kẻ đang giữ chặt cô, khiến cô nhìn kĩ xem người kia là ai, rồi ngây người –

Nhận được thông báo của Phương Thành rồi mang theo vệ sĩ tới cứu con, Mục Phong Hồng không nói gì đứng một góc cách Mục Nhiên và Phương Thành không xa, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Mục Nhiên khi ôm Phương Thành vào ***g ngực, trong mắt ông chỉ hiện ra những tia lạnh lẽo……

Màn đêm buông xuống, ở hai bên đường quốc lộ(Nguyên văn là đường dài vô biên), đèn điện đã được bật sáng lên. Trong đêm dài đằng đẵng, đèn đường không chỉ dùng để chiếu sàng, còn có dùng để trang trí cho thành thị về đêm.

Một chiếc xe có rèm màu đen sang trọng im lặng chạy trên dường tựa như trượt nhẹ, yên tĩnh mà tao nhã.

Từ ngoài nhìn chiếc xe trông có vẻ im lặng, bởi thiết bị cách âm, nhưng trong xe tuyệt không im lặng –

“Trời ạ, tôi không tưởng tượng được mình cư nhiên có thể ngồi trong xe BMW mới nhất có giá tới cả trăm vạn!–” Ngồi trên xe, Khổng Nguyệt không ngừng thốt lên kinh ngạc.

Cô ngồi trong xe nhìn ra những ngọn đèn ngoài cửa sổ, những ngọn đèn lờ mờ chiếu vào trong xe, rọi sáng lên đôi mắt kinh ngạc đang nhìn khắp chỗ trong xe, tay cùng tầm mắt chạm khắp nơi xung quanh, nội thất trong xe mềm mại đến nỗi khiến người ta cơ hồ không muốn ngồi mạnh trên ghế, lúc này cô không khác gì một tiểu hài tử âu yếm món đồ chơi của mình, hưng phấn không thôi, chơi không biết mệt.

Chơi một chút cho thỏa thích, cô mới đem ánh mắt đưa tới Mục Nhiên đang lái xe.

“Mục Nhiên, anh từ nước ngoài trở về khi nào vậy ? Lần này định trở về bao lâu ? Hay là, về định cư luôn ? Đúng rồi, anh làm sao lại biết nơi tôi sống ? Anh biết không, tôi hiện tại đang rất cần sự giúp đỡ, anh tới thật khéo quá!……”

Khổng Nguyệt người rướn lên giữa vị trí lái xe và phó lái, sặc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn nhìn xe của Mục Nhiên, bỗng mở miệng chuyển đề tài.

Mục Nhiên như không nghe thấy lời của cô, không hề đáp lại. Hắn vẫn ngồi yên tại vị trí lái xe, lẳng lặng nhìn đường phía trước.

Khổng Nguyệt thấy thế, nhún nhún vai, ngồi nguyên một chỗ.

“Mục Nhiên, tính tình của anh vẫn giống hệt mười năm trước nha. Tôi nghĩ anh ở nước ngoài mười năm trời sẽ hay nói chuyện hơn, không nghĩ tới vẫn là bộ dạng cụ già này — bất quá, anh so với mười năm trước thì có vẻ thành thục hơn, cũng đẹp trai hơn đến mê người! Tôi thiếu chút nữa còn không nhận ra……”

Khổng Nguyệt vẫn tiếp tục rì rầm không ngừng, cũng không để ý Mục Nhiên có nghe hay không, cô vẫn còn hưng phấn nên cũng không nhìn đến, trong kính chiếu hậu là ánh mắt Mục Nhiên, lạnh lùng vô tình.

Ly biệt.

Cũng định ngoan ngoãn ở nhà cho đến khi mọi người trong nhà quên hết chuyện hắn bị bắt cóc đi, rồi mới đi tìm Phương Thành nhưng Mục Nhiên ba ngày sau khi bị bắt cóc không gặp được Phương Thành, cuối cùng cũng không thể kiểm chế được tâm tư điên cuồng, chủ động ra khỏi căn phòng đã giam hãm hắn mấy ngày.

Hắn đến hôm nay mới biết được, hóa ra hắn không có tính kiên nhẫn.

Trong ba ngày vừa rồi, hắn nghe theo ý người nhà, bất luận làm cái gì cũng không được phép liện hệ với bên ngoài — trải qua chuyện này, mẹ hắn thậm chí cứ thấy điện thoại vang lên tiếng chuông liền sợ run lên, lại càng không cho hắn đụng đến. Hắn trong lòng chỉ nghĩ tới ngày đó đưa Phương Thành đến bệnh viện.

Nhung nhớ nhung hóa ra như lửa cháy lan ra đồng cỏ, vừa mới bắt đầu rời khỏi Phương Thành một chút đã nhớ đến nỗi như không ngừng thiêu đốt, chỉ biết càng thiêu lại càng rừng rựng, không có khả năng dừng lại.

Bình tĩnh cái gì, tự cao cái gì, luôn được cha dạy bảo từng bước từng bước mà giờ đây trong lòng hết thảy chỉ suy nghĩ tới Phương Thành, trở nên bé xíu không đáng kể. Ba ngày qua, hắn lúc nào cũng nghĩ xem Phương Thành hiện giờ như thế nào, cậu bị thương nghiêm trọng ra sao? Trong lúc cậu ấy bị thương, ai sẽ chăm sóc cho cậu ấy? Ngày đó hắn chưa biết cậu bị thương như thế nào, đã bị cha lôi về nhà, bắt đầu từ đó, hắn không hề biết một chút tin tức nào chỉ có thể nhớ nhung đến ăn mòn toàn thân, đốt cháy ý chí, hắn thậm chí chỉ dùng mọi thời gian ở nhà để viết tên cậu lên giấy. =]]

– Nguyên lai, thích là như thế đấy.

Niềm nhớ sâu đến nỗi, có thể hủy diệt hắn.

Mục Nhiên vừa mới bước tới đại sảnh, đã bị lão quản gia sống bao năm gọi lại.

“Thiếu gia, lão gia tìm cậu, ngài đang ở thư phòng chờ, gọi cậu vào.”

Xoay người nhìn lão quản gia cung kính ở phía sau, Mục Nhiên bất đắc dĩ cước bộ quay lại.

“Tôi đi liền.” Hắn hiện tại không thể ngỗ nghịch với cha, bởi vì ông khống chế được hắn hết thảy.

Không cần lão quản gia dẫn đường, Mục Nhiên quen thuộc đi trong căn nhà rộng lớn, qua hành lang dài, cuối cùng cũng đến trước thư phòng theo lời lão quản gia.

Mục Nhiên cố gắng khiến mình vô tâm tạp niệm, ngay cả nỗi nhớ tới Phương Thành đều chôn tại đáy lòng để cha không thể nhận thấy. Hắn không thể ở trước mặt cha mà trong lòng đầy tâm tư, càng không thể cho ông biết, tâm hắn, rất rối loạn.

Ánh mắt của cha phi thường sắc bén, ông có thể dễ dàng nhìn thấy tâm tư người khác, điều này chính là nguyên nhân ông rất thành công trong sự nghiệp.

Ông bắt buộc hắn thân là con mình không bao giờ được loạn tâm, đây là yêu cầu hàng đầu để trở nên thành công.

Hắn từng cảm thấy làm như vậy không có gì là không tốt, nhưng hiện tại nghĩ đến điều đầu tiên là khiến hắn cười nhạt, hắn phát hiện tâm hắn loạn là lẽ đương nhiên, giống như yêu Phương Thành, cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Thế nhưng, cũng bởi vì hắn hiện giờ chỉ có thể nghe lời cha với cả thế lực khổng lồ, cha hắn nói hắn không nghe thì không thể làm được gì, nếu hắn phản đối cha, Phương Thành sẽ trở thành người hy sinh lớn nhất, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn sợ làm trái ý của cha.

Nguyên lai là không nghĩ đến, hiện tại hắn sợ hãi, chuyện hắn yêu Phương Thành này, trừ phi một ngày nào đó hắn có thế lực còn hơn cả cha mình, nếu không, nhất định phải che dấu, bằng không, Phương Thành sẽ chịu thương tổn.

Mục Nhiên nghĩ hắn hiện giờ đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng đưa tay gõ cánh cửa gỗ ra.

“Vào đi.” Sau khi Mục Nhiên gõ tiếng thứ hai, thanh âm Mục Phong Hồng trầm thấp không nhanh không chậm truyền ra.

Hít sâu một hơi thật sâu, Mục Nhiên đẩy cửa đi vào, người ngồi tại bàn xem văn kiện là cha hắn — Mục Phong Hồng.

Khổng Nguyệt đang hưng trí bừng bừng, một lúc sau ánh mắt đưa ra bên ngoài cửa sổ xe, trở nên nghi hoặc.

Xe cũng không có đến nơi xa hoa gì đó như cô nghĩ, mà là con đường phía trước dần dần hẹp lại.

Cô đưa mắt nhìn thẳng vào kính xe phía trước, cảnh sắc bên ngoài xe hôn ám không biết cô rốt cục bị đưa tới nơi nào.

Càng nhìn, Khổng Nguyệt càng cảm thấy cảnh vật tứ phía đơn sơ mà âm u lại cảm thấy nghi hoặc — có điểm quen thuộc……

“Mục Nhiên, chúng ta đang đi đâu đây?” Khổng Nguyệt nhịn không được liền hỏi, đã quên rằng hắn với cô từ xưa tới nay cũng chưa từng nhắm rượu hay nói chuyện nhiều.

Nhưng cũng có kỳ tích, Mục Nhiên đáp lời:“Đến nơi, cô sẽ biết.”

Thanh âm hắn lạnh lùng thản nhiên, cẩn thân nghe, sẽ mang cho người ta cảm giác phát lạnh đến từng mạch máu –

Tinh thần tập trung ra ngoài cửa xe Khổng Nguyệt cũng không nghe được gì, mà tại cảnh sắc bên ngoài khiến cô trong lòng sinh ra một ấn tượng mơ mơ hồ hồ, xe đột nhiên rẽ sang một đường khác, trước mắt cô là một cảnh vật khiến cô ngây người……

Xe vừa dừng lại, Khổng Nguyệt vội xuống xe ngay, cô lao xuống, đến cửa xe cũng chẳng thèm đóng.

Cứng họng nhìn căn nhà trước mắt là nơi cô lớn lên, cô chưa bao giờ nghĩ tới, lại có ngày có thể nhìn lại một lần nữa, cô nghĩ nó sớm đã bị phá hủy.

Vất vả lắm mới rời mắt khỏi căn nhà lầu nho nhỏ chưa có sửa chữa, Khổng Nguyệt mới đi tứoi trước mặt Mục Nhiên.

Ánh trăng cùng đèn xe rọi sáng mới có thể nhìn thấy căn nhà cũ kỹ của Mục Nhiên, cô hỏi,“Vì sao lại tới nơi này?”

Mục Nhiên xoay người, cười hỏi:“Nơi này trước kia thường có ánh trăng chiếu tới sao?”

Mục Nhiên cười khó hiểu khiến lòng người mê say, hắn không đáp mà còn hỏi lại, khiến Khổng Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn trả lừi:“Không có, bởi vì trước căn nhà còn có một tòa nhà rất lớn –”

Khổng Nguyệt bỗng dừng lại, cô dường như nhớ tới điều gì đó mà xoay mạnh người nhìn phía sau.

Trống không?!

Cô nguyên còn tưởng rằng tòa nhà lớn luôn tại đó nhưng lại không thấy!

Không thể tin nổi, Khổng Nguyệt từ từ quay đầu lại……

Cô nghĩ căn nhà nhỏ này hẳn là bị phá hủy rồi, cô còn tưởng rằng tòa nhà kia vẫn còn nhưng lại biến mất như hư không……

Cô cảm thấy trong lòng bỗng động một cái, như gió thổi mạnh trong lòng, toàn thân lạnh cóng……

Ánh mắt không tự chủ nhìn tới Mục Nhiên, Khổng Nguyệt nhìn hắn vẫn đang còn cười.

Dưới ánh trăng màu bặc, căn nhà nhỏ ám hắc, Khổng Nguyệt ngẫu nhiên nhớ đến khi trông thấy con người ấy tỏa ánh hào quang – hào quang — hắn cuối cùng lại rơi vào địa ngục, trở thành ám chi vương — ma vương –

Gọi một tiếng “Ba ba”, Mục Nhiên ngồi lên ghế đối diện Mục Phong Hồng.

Mục Nhiên ngồi xuống ghế, Mục Phong Hồng mới đưa mắt lên nhìn hắn.

Không dùng ánh mắt nhìn thấu lòng người kia nhìn Mục Nhiên lâu, Mục Phong Hồng không vòng vo vào thẳng nguyên nhân ông gọi Mục Nhiên tới đây.

“Thủ tục ba đã làm xong xuôi, ngày kia con đi Pháp du học. Hai ngày này con ở trong nhà cùng mọi người trong gia đình chào tạm biệt đi.”

“Con không cần!” Không chút nghĩ ngợi, Mục Nhiên thốt ra.

“Cho ba nguyên nhân.” Thanh âm Mục Phong Hồng như cũ lạnh lùng thanh thanh, không bởi vì Mục Nhiên kháng cự mà thay đổi.

“……” Mục Nhiên không thể nói ra, hắn không nghĩ tới việc rời xa Phương Thành.

Hắn, mới biết được mình yêu cậu a, như thế nào lại phải rời đi ngay.

Mục Phong Hồng không bắt hắn phải nói ra, nhưng lại chuyển đề tài:“Ba vẫn chưa hỏi con, nguyên nhân ngày đó con bị bắt cóc, ba liền phái người tới đó, thì bọn chúng đã bị con đánh ngã hết — con cũng không phải là đánh không lại bọn chúng – nhưng, tại sao lại bị bắt đi?”

“Con, bị ám toán.” Mục Nhiên có điểm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời hữu thần của cha mình, nhưng hắn hiểu rõ trốn tránh là có tật giật mình mới làm như thế, vì vậy lại nhìn thẳng vào mắt cha.

Hắn không muốn người cha sáng suốt của mình nhìn ra, hắn muốn giấu đi.

“Vì con bình tĩnh và có năng lực nên ba đã cho là con có thể ra ngoài mà không cần vệ sĩ, nếu đối phương là bọn cướp chuyên nghiệp, ba sẽ không lạ chuyện con bị ám toán, nhưng chỉ có năm tên, bất quá nhìn qua cũng có thể thấy là lũ tiểu lưu manh.” Mục Phong Hồng tùy ý ngả người ra ghế dựa, rồi đứng lên nói chuyện, khiến Mục Nhiên kinh hãi.

Hắn là do Mục Phong Hồng dạy dỗ từ bé, hắn bình tĩnh, hắn vô tình, hắn cao ngạo — hết thảy đều giống y hệt Mục Phong Hồng, nhưng Mục Nhiên vĩnh viễn thua ở một điểm, chính là sự từng trải.

Cha hắn đã gặp và trả qua nhiều chuyện, so với hắn là rất nhiều, ông có thể dễ dàng nhìn ra mọi sự thật. Nói cách khác, tâm tình của hắn, Mục Phong Hồng rất có khả năng đã nhìn ra mọi sự.

“Con bị bắt cóc ngày đó, ba đã đến trường con hỏi qua tình huống địa khái, có một nữ sinh nói, con vừa nghe thấy ba tên cướp kia nói đến người có tên Phương Thành, liền kích động.”

Ánh mắt Mục Phong Hồng tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Mục Nhiên, khiến hắn trống ngực đập thình thịch.

Mục Nhiên kìm lòng không nổi mà cúi đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cha.

Cha hóa ra đã biết hết!

Hai tay Mục Nhiên gắt gao nắm chặt thành quyền.

“Cậu ấy là một bằng hữu của con.” Hiện tại chỉ có cách làm sao gây thương tổn nhẹ nhất.

Tầm mắt Mục Phong Hồng vẫn không rời Mục Nhiên, ông bình tĩnh nhìn, như đang trách con.

“Ba đã nói qua với con, tất cả những chuyện khiến con trở nên mất bình tĩnh, ba đều sẽ –”

“Phương Thành chính là bằng hữu duy nhất của con!” Mục Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, kiên định đánh gãy lời nói của Mục Phong Hồng.

Hắn khó có thể ngăn được lời cha muốn làm tổn thương tới người hắn yêu, lòng hắn thống khổ, rạn nứt dần.

“Con kích động.” Mục Phong Hồng mờ nhạt nói.

Mục Nhiên vừa nghe, cơ hồ muốn cắn nát chính mình vì đã quá kích động.

Nhưng, hắn biết rõ, nếu có thể im lặng nghe cha nói về chuyện khiến hắn đau lòng, đó là chuyện khó khăn cỡ nào.

“Con yêu tâm, Mục Phong Hồng ba tuy nghiêm khắc, nhưng cũng sẽ không xuống mạnh tay với người đã cứu con. Nhưng, Tiểu Nhiên, con phải rời khỏi thành phố này, bằng không, ba không biết có thể nói tốt hay không..”

Ánh mắt lợi hại của Mục Phong Hồng khiến trái tim Mục Nhiên nguội lạnh, hắn biết rõ cha hắn nói là làm. Nhưng, hắn sẽ phải rời đi — rời đi người hắn yêu thương……

Nước Pháp, một nơi vô cùng xa xôi, bao lâu thì hắn mới có thể trở về?

Nhìn kĩ sắc mặt xanh xao, âm u của Mục Nhiên một hồi, Mục Phong Hồng bình tĩnh nói với hắn:“Trước khi đi, con có thể nói chuyện riêng với bằng hữu của mình, tiện thể nói cho cậu ta, con không có khả năng trở lại Trung Quốc, vì ba đã đem quốc tịch của con chuyển sang quốc tịch Pháp.”

Khổng Nguyệt cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ bàn chân theo xương cốt lên đến toàn thân, khiến cô không ngừng phát run.

Cô như nhũn ra lui về phía sau, lui về phía sau, không ngừng lui về phía sau.

Cô tưởng sẽ thoát được Mục Nhiên khiến cô kinh hồn bạt vía kia, nhưng cô lui không được vài bước, sau lưng liền có vật cản lại –

Hoảng sợ quay đầu lại, Khổng Nguyệt sợ hãi nhìn lại không biết từ khi nào đã có mấy người đứng ngay tại đầu đường –

Toàn là vệ sĩ, đứng dàn hàng ngang – đồ bọn họ mặc, cô từng gặp qua, đã lâu rồi, mười năm rồi……

“Cô muốn trốn đi đâu?” Thanh âm Mục Nhiên vững vàng vang lên bên tai cô, khiến cô lại kinh hãi quay đầu lại.

“Đây là nơi cô từng sống a, cô không hoài niệm chút sao?” Khuôn mặt Mục Nhiên như cũ tươi cười, thản nhiên, nhẹ nhàng, lại càng làm cho Khổng Nguyệt thêm sợ hãi.

“Mục Nhiên……” Cô muốn nói với hắn không cần phải cười như thế, cô đã từng mong mỏi được nhìn thấy hắn cười, nhưng, không phải kiểu này, nụ cười khiến tim người ta đập nhanh hơn, trong lòng lại run lên kinh sợ.

Mục Nhiên nhìn nhìn cô, trệt mặt nở nụ cười, ánh mắt thâm sâu đen láy, tựa như đã tích tụ bao nhiêu lạnh lẽo hàng ngàn năm, hắn đang cười, ánh mắt lạnh lùng theo dõi.

“Đến đây đi, vao trong đi, tôi có chuẩn bị thứ tốt đang chờ cô đó.” Nói xong, Mục Nhiên liền đi thẳng tới căn nhà, lên lầu hai, là căn phòng nơi Phương Thành từng ở.

“Tôi không –” Khổng Nguyệt sợ hãi, cô thầm nghĩ sẽ trốn, nhưng, ở phía sau cô là một hàng vệ sĩ dễ dàng bắt lại, đưa cô đi tới cùng Mục Nhiên.

“Không cần a, buông ra! Mục Nhiên, anh đến tột cùng là muốn làm gì?! Buông ra a!”

Khổng Nguyệt kinh sợ giãy dụa, cô la lên trước mặt Mục Nhiên, muốn biết rõ, hắn làm như vậy là vì sao ?

Nhưng, Mục Nhiên tựa như không nghe cô đang gào thét, ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi tới.

“Mục Nhiên!” Nhìn thấy hắn như vậy, hơn nữa cô lại bị giữ chặt tới không thể nhúc nhích, trong lòng Khổng Nguyệt lúc này, vô cùng hoảng sợ — rốt cuộc, theo lời Mục Nhiên nói, cái gì đang chờ trong phòng a?!

Bị hai người lôi đi phía trước, Khổng Nguyệt không tài nào kháng cự nổi, sắc mặt tái nhợt suy nghĩ.