Sau khi rút đao ra, xác con sói mất điểm tựa ngã xuống đất, người nam nhân lau sạch máu đen trên thân đao rồi thu vào trong vỏ. Hắn mặc một bộ đồng phục màu đen và được gắn quân hàm màu bạc trên vai. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, nhưng trên người hắn một chút vết bẩn cũng không có.
Bạch Dực xoay người lộn một vòng về sau – cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng kia. Sắc mặt của hắn trắng hơn người bình thường rất nhiều, mái tóc màu bạch kim cực kỳ hiếm thấy. Quan trọng nhất là ánh mắt của hắn khi nhìn lướt về phía cậu, Bạch Dực thấy con ngươi của người đàn ông kia có... màu đỏ như máu!
Rừng cây vào ban đêm phát ra những tiếng xột xoạt, từ trên thân cây từng sợi dây thừng đồng loạt được thả xuống. Mấy bóng người từ bốn phương tám hướng theo dây thừng trượt xuống đất.
"Đội trưởng Statham ——"
Đại tá Conrad Statham hơi gật đầu, âm thanh phát ra không có bất kỳ cảm tình nào, cũng không nói những lời vô nghĩa. Hắn chỉ gọi một cái tên, "Kaiser."
Đội phó bị gọi tên lập tức làm một quân lễ tiêu chuẩn của liên minh, cơ thể đã qua hệ thống huấn luyện căng cứng, "Báo cáo đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra kỹ trong phạm vi 5 km xung quanh đây, không phát hiện bất kỳ sự sống nào khác."
"Thiến Thiến ——" cô bé vẫn còn chờ ở nơi đó. Bạch Dực bỗng nhiên phản ứng lại, chồm người quay đầu chạy về.
Một bóng người màu đen tốc biến sang bên cạnh cậu, theo sau đó phần bụng đã bị đấm mạnh khiến cho cả người bay về phía sau và đập lưng vào thân cây. Cành cây to lớn lắc lư mạnh nên lá cây đã xào xạc rơi xuống. Bạch Dực kịch liệt ho khan, đau đến mức hai mắt tối sầm suýt chút nữa đã ngất đi.
"Mày ——" âm thanh khó khăn lắm mới phát ra khỏi miệng, đời trước không có ai có thể khiến cậu chật vật như vậy.
Kình phong cắt ngang một mảnh lá cây còn chưa kịp rơi xuống đất, Bạch Dực còn chưa kịp ổn định nhịp thở đã cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt và nhấc lên. Cảm giác nghẹn thở bắt đầu lan tràn khắp lồng ngực, cậu đau đến mức chỉ có thể mở hé con mắt, và nhìn kỹ khuôn mặt lạnh như băng kia.
"Ở trong đội của tôi, dám tự ý hành động sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng." Mặt Conrad căng cứng như một chiếc mặt nạ vô cảm. Hắn bễ nghễ đánh giá tiểu quỷ bẩn thỉu trước mặt, nhưng khi đối diện với cặp mắt đen nhánh kia thì hơi khựng lại, "Kaiser ——"
Đội phó giống như con giun trong bụng Conrad, chỉ cần nghe hắn gọi tên đã ngay lập tức biết đội trưởng mình cần cái gì. Thiếu tá đội phó rút từ bên hông ra một đoạn xích bằng hợp kim rồi trói chặt Bạch Dực.
Đối phương hầu như trong nháy mắt đã tiến đến bên cạnh cậu, cho dù thị lực và sức quan sát của Bạch đội trưởng vẫn tốt như xưa thì cũng không thể thấy rõ động tác của hắn. Có chuyện gì xảy ra với những người này vậy?
Conrad Statham tháo đôi găng tay đã chạm Bạch Dực ra, mặt lạnh vứt qua một bên.
"Đừng để ý, đội trưởng của chúng tôi chỉ chê cậu bẩn mà thôi", Kaiser nhẹ giọng nói, "Nếu cậu không phải là người Châu Á thuần huyết, là gen hiếm cần phải bảo vệ thì cậu đã sớm bị chém rồi."
Bạch Dực: "..."
Người Châu Á nhiều như vậy còn cần bảo vệ gen? Hắn đang giỡn với mình sao!
Trong lòng chồng chất vô số nghi vấn, cậu cắn cắn môi dưới. Cuối cùng ý muốn xác minh những suy nghĩ hoang đường này đã áp đảo lý trí của cậu, "Xin hỏi, hiện tại là... năm nào?"
"Công nguyên năm 2420." Người trả lời cậu là Conrad Statham đang khoanh tay đứng ở một bên.
"400 năm..." Làm sao có khả năng? Đáp án này đã vượt xa dự đoán của cậu. Bạch Dực quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình. Bụng dưới vẫn còn cảm thấy đau đớn, nhưng linh hồn cậu cứ như bị rút khô, con ngươi u ám cũng mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Kaiser nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ Châu Á đang sững sờ, lại liếc mắt nhìn đội trưởng hoàn mỹ của mình, lẩm bẩm một câu, "Hôm nay đội trưởng nói thật nhiều."
"Thu đội."
Đại tá đã lên tiếng, mấy người còn lại cũng nhanh chóng hành động. Bạch Dực bị Kaiser khiêng lên bả vai, vùng bụng vừa bị đấm ban nãy lại đè lên vai của hắn đã khiến cậu đau đến hít một hơi, "Khoan đã, em gái của tôi vẫn còn đang đợi tôi!"
Đại tá đi tuốt đằng trước dừng chân lại, chậm rãi xoay người, thân người bỗng chốc biến mất.
Nhắm mắt lại, Bạch Dực trộm nuốt nước miếng, cắn răng chờ đợi một loại cảnh cáo bạo lực nào đó.
Conrad mặt vô cảm nhìn tiểu quỷ bốc đang bốc mùi nội tạng kia, đặc biệt là đôi mắt đen đang mở he hé để thăm dò xung quanh, nhìn cậu trông như một con vật nhỏ đang cực kỳ sợ hãi. Sau đó đại tá đã từ bỏ ý muốn đánh cậu một trận, "Cô ta ở đâu?"
"Tôi để em ấy đợi gần phi hành khí bên kia..."
"Sally, Dylan đi kiểm tra đi."
"Rõ!"
Dây thừng động đậy, hai bóng người trong đội ngũ đã phóng ra ngoài.
"Kaiser ——" thanh âm vang lên đã đánh tỉnh đội phó đang khϊếp sợ vì một loạt hành động khác thường của đội trưởng, Conrad nghiêm túc nói: "Làm cho cậu ta sạch sẽ một chút."
Bạch Dực: "..."
Năm phút sau, đôi trưởng tiểu Bạch đã bị lột [email protected] và ném xuống sông. Thiếu tá Kaiser một tay nắm xích hợp kim, một tay thỉnh thoảng ném đá để khiến dòng nước dao động.
Giãy giụa bò lên bờ, bộ thân thể yếu đuối này đã không thể chịu thêm một gánh nặng nào nữa. Cậu thống khổ nhớ lại cảnh mình bị khiêng lên vai và nhảy xuống từ ngọn cây cao hơn bốn mươi mét. Thần kinh vận động của quân nhân bốn trăm năm sau đã phát triển đến mức làm lục phủ ngũ tạng của cậu đổi vị trí. Trong khoảnh khắc vừa tiếp đất, quân hàm của đối phương đè vào bụng khiến cậu nôn cả mật ra. Bạch Dực hư thoát nằm nhoài trên mặt cỏ, nghiêng người nhìn khuôn mặt thời niên thiếu của mình được phản chiếu trên mặt nước.
Kaiser nhẹ nhàng quét mắt nhìn thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, tặc lưỡi lắc đầu, "Cậu không mặc quần áo thực sự con m* nó câu dẫn người khác phạm tội, sau khi thành niên nhất định là một yêu nghiệt." Nói xong hắn vứt cho cậu một bộ đồng phục tác chiến dự phòng.
Bạch Dực ung dung thong thả mặc quần áo, "Làm sao anh biết tôi chưa thành niên?"
"Cả đoàn người may mắn sống sót này đã được đăng ký, tất cả tư liệu đều ở đây." Kaiser giật giật huyệt thái dương của mình, "Dòng máu của người Châu Á thuần huyết rất hiếm gặp, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc với bức ảnh của cậu, tôi rất mong chờ đến lễ thành niên một năm sau của cậu, Bạch thân ái~"
Đúng lúc này, quang não trên cổ tay thiếu tá Kaiser sáng lên, sau khi qua loa xem thông tin văn tự, hắn giải thích: “Bọn Sally có phát hiện mới, em gái của cậu có khả năng đang ở trong toà thành thị gần đây, trong rừng rậm có dấu vết cô bé để lại.”
“Làm sao có thể?” Nghi ngờ trong lòng thiếu niên đều hiện rõ ở trên mặt.
Thiến Thiến yếu đến mức cả đồ hộp còn mở không được, trong rừng rậm khắp nơi đều là người và động vật nhiễm virus, em ấy sao có thể tự mình xuyên qua rừng rậm để tiến vào thành thị? Bạch Dực không thể nghĩ ra chuyện gì vô lý hơn thế này nữa.
"Tóm lại chúng ta phải tập hợp với đội trưởng trước, sau đó qua xem một chút là biết." Tắt quang não, Kaiser hoạt động bả vai tiến về phía Bạch Dực.
Tiểu Bạch đội trưởng: "..." Không biết tại sao luôn có ảo giác gặp báo ứng?!
Lần thứ hai tiếp đất, Bạch Dực ôm bụng trừ nôn khan thì cái gì cũng phun không ra.
Kaiser đứng một bên cười trên sự đau khổ của người khác, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo giống như có chuỷ thủ xuyên thấu qua đồng phục chiến thuật mà kề sát trên lưng hắn. Hắn rụt rụt cổ, cứng đờ đứng im tại chỗ nhìn đội trưởng của mình từ bên cạnh đi tới.
Thật là nguy hiểm thật là nguy hiểm, đội trưởng Conrad vẫn luôn cực kỳ ghét những trò đùa hèn hạ, thiếu tá xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán và chửi thầm trong lòng.
Cảm giác buồn nôn còn chưa biến mất, Bạch Dực đã loạng choạng đứng lên, không ngờ bị trượt chân nên cả người đã đâm vào trong lòng ngực của Conrad Statham —— các đội viên khác đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Toàn bộ sống lưng của Bạch Dực đều cứng đờ, giống như bị giật điện mà dựng thẳng người. Cậu đã được nếm thử sức mạnh của đối phương, thân thể hiện tại của cậu không có bắp thịt bảo vệ nên sẽ không thể chịu nổi.
"Xin lỗi..." Cậu cúi đầu, hơi co người về sau để khiến cho mình không quá nổi bật.
Cánh tay Conrad giơ lên để giúp đỡ lại không chạm được người, không muốn mất mặt nên giả bộ sửa cổ áo. Kết quả cả người tiểu quỷ kia đã bắt đầu run rẫy và co người lại giống như thỏ con, đại tá dời mắt và ra lệnh: "Đi thôi."
Trái tim lơ lửng của Kaiser cuối cùng cũng coi như thả lỏng, đang muốn đi vác tiểu quỷ nào đó lên, lại nhìn thấy đội trưởng vòng tay ôm lấy eo thiếu niên, và mang theo cậu biến mất rồi.
Bản thân Bạch Dực không có cảm giác sợ hãi với tốc độ và độ cao, nhưng thân thể này thật sự quá yếu. Đối với cậu, chết vào 400 năm trước, lại hồi sinh ở 400 năm sau, điều duy nhất vẫn không thay đổi là thế giới tận thế ở trước mắt. Nếu là cậu ở đời trước, cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến 400 năm đã trôi qua nhưng kỳ tích vẫn không phát sinh.
Tương lai là thứ mà nhân loại không thể đoán trước, nếu không sẽ không tuyệt vọng đến mức này.
Làn gió mát mẻ của ban đêm thổi qua vành tai, tốc độ di chuyển khủng bố khiến cho khung cảnh trước mắt chỉ còn là hư ảnh. Bạch Dực không thể hiểu được, cho dù đã qua 400 năm, cơ năng thân thể nhân loại cũng không thể tiến hoá đến trình độ biếи ŧɦái như vậy được, chuyện này thật khó mà tin nổi!
Đội trưởng Conrad dừng ở biên giới thành thị, đội viên đến sau lần lượt xếp hàng theo vị trí, trước mặt một toà thành thị chết chóc dưới màn đêm, và đầy rẫy những xác sống du đãng xung quanh.
Bạch Dực thực sự cảm thấy hoảng sợ.
Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy toà thành thị này dưới bầu trời tuyết rơi. Hiện tại được hồi sinh lại trở về thành thị mà mình đã từng chôn thây, cái cảm giác vi diệu này thật sự không cách nào hình dung được.
Kaiser đã liên hệ được với hai đội viên đi thăm dò, xác định vị trí sau đó báo cáo tình huống cho đội trưởng. "Sally và Dylan đã tình cờ phát hiện một phòng thí nghiệm khả nghi dưới lòng đất, tuy rằng không tìm được người may mắn sống sót nhưng họ cho rằng ngài nên đi qua nhìn một lát."
Conrad rút chuỷ thủ ra, vẽ một vòng cung tao nhã trên không trung, một tay nhàn rỗi kéo cánh tay của Bạch Dực, "Dẫn đường."
Hai con xác sống lung lay xông tới, Bạch Dực được đối phương bảo hộ ở phía sau, chuỷ thủ vừa lướt qua thì đầu và thân của nó đã bị chia làm đôi, kéo theo một đường máu đen. Cảnh tượng này cực kỳ giống đời trước nhưng cũng là những ký ức tàn nhẫn nhất.
Hoá ra người được bảo vệ ở phía sau sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy —— cho dù ngươi vượt qua mọi chướng ngại vật như thế nào, thì điểm yếu sau lưng vẫn không hề che lấp mà bày ra trước mặt ta, theo bản năng cậu đã nhìn về phía áo trong của đối phương.
Lúc này bóng người thượng tá loé lên, tâm Bạch Dực cũng lạnh hơn phân nửa, một giây sau tóc của cậu đã bị người kéo, cổ cũng bị ép ngửa về phía sau đến cực hạn. Conrad cuối người kề sát vành tai của cậu, hơi thở lạnh lẽo phun trên da thịt nhẵn nhụi, "Đừng nhìn tôi như vậy". Đó là một âm thanh rất có tính uy hϊếp, tầm mắt của hắn cúi xuống, không buông tha mỗi một phân run rẫy của thiếu niên, giơ tay chém rớt đầu xác sống. "Đừng để tôi có cảm giác mình là con mồi."
Bạch Dực mở to hai mắt, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy không thể tin tưởng, môi hơi mở ra, cả người buông xuôi giống như đã quá tuyệt vọng —— đời trước cậu cứ như vậy mà trở thành con mồi bị người sau lưng mơ ước.
Cậu đã từng mũi đao l!ếm huyết sống qua ngày, nhưng loại uy hϊếp từ phía sau này vẫn in sâu vào trong cốt tuỷ.
Sự bi ai không phù hợp với tuổi tác thoáng hiện trên đôi mắt xinh đẹp kia, mang theo cảm giác kỳ quái khiến người ta kinh ngạc. Conrad cuối cũng vẫn buông tay ra và đỡ cơ thể gầy yếu kia đứng lên.
Mỗi thành viên trong tiểu đội này đều nhanh đến mức không giống nhân loại, đoàn người qua lại ở trên con đường dày đặc xác sống, chân chạm đất chỉ tốn một chút thời gian, lưỡi dao cũng liên tục thu gặt đầu xác sống một cách nhanh chóng.
Mọi thứ dần yên tĩnh lại, Bạch Dực ngước nhìn tầng cao nhất của toà cao ốc, trong đầu hiện ra hình ảnh 400 năm trước chính mình đứng từ trên quan sát cả thành thị.
Cậu đặt một bàn tay lên ngực của mình, đốt ngón tay khép lại túm chặt quần áo, mu bàn tay cũng nổi gân xanh. Cậu tận mắt nhìn thấy viên đạn từ súng bay ra, và những vệt máu bắn tung toé xung quanh.
Được trùng sinh sống lại một lần, là vận mệnh hay là cố ý sắp xếp?
Hai đội viên đi trước điều tra đã tập hợp với đội ngũ, cánh tay đẹp đẽ của nữ binh vung lên, hai đao đã dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại trước lối vào, một cánh cửa bí mật hiện ra trước mặt mọi người.