Thanh Vũ qua kính viễn vọng nhìn thấy phía sau Miêu doanh đi đến một đội quái nhân, những kẻ này mặc áo giáp tối đen, mặt dại ra, giống như người gỗ cứng ngắc bận giáp sắt, bị độc xà cắn chân tay thậm chí cả yết hầu đều không có chút biểu lộ đau đớn, giơ lên đao kiếm trong tay vọt vào đàn rắn đâm chém giống như nông dân gặt hái hoa màu chém ngàn vạn độc xà trong nháy mắt thành nhiều đoạn, chẻ thân độc xà thành thật nhiều mảnh nhỏ, Thanh Vũ nhìn thấy mà toàn thân nổi da gà.

Nàng quan sát thật lâu sau, tự nghĩ mình không phải là đối thủ của quái nhân, thừa dịp đoàn giáp quân này đang đối phó độc xà, nhanh chóng mang năm trăm tử sĩ thuận lợi trở về đại doanh, tường thuật lại tình hình chiến đấu cho Tào Tuyên, thuận tiện hỏi thăm lai lịch quái nhân ở Miêu doanh trại.

Tào Tuyên nghe nói Xích Luyện đã bị giết, trong lòng âm thầm lo lắng, mình đóng quân ở Nam Cương ba năm cũng không làm được trò trống gì, không thể tưởng được tiểu tử này mới tới quân doanh vài ngày mà lần đầu tiên xuất trận đã lập được công lớn, chỉ sợ không bao lâu sáu vạn quân tâm đều hướng về y...

Tào Tuyên nhìn Thanh Vũ thật lâu sau mới nói: "Trác đại nhân, ngươi có biết vì sao sáu vạn quân triều đình đóng tại nơi này ba năm cũng không thể khải hoàn hồi kinh không?"

Thanh Vũ lắc đầu.

Tào Tuyên lại nói tiếp: "Thủ lĩnh Miêu phản quân - Ô Thư có hai gã hộ pháp sư, hữu hộ pháp là Xích Luyện, tả hộ pháp là Bạch Hổ, trận độc xà của Xích Luyện không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là thi quân của Bạch Hổ.

Bọn người Miêu không biết dùng phương pháp gì khiến cho binh sĩ không có cảm giác đau đớn, người mạnh như trâu, vạn người địch không lại tựa như cương thi trong truyền thuyết, trăm binh thư cùng trận pháp ta đều thử qua nhưng đều vô dụng, càng đánh càng bại, nay đã thối lui đến chỗ vách núi này, dựa vào địa hình trên cao nhìn xuống chiếm ưu thế mới miễn cưỡng hạ doanh trại, không phá được Miêu thi quân thì chúng ta phải vĩnh viễn ở đây, nếu Trác đại nhân nghĩ ra biện pháp phá được thi quân, bản tướng nhất định sẽ ghi công đầu cho ngươi."

Thanh Vũ nghe vậy có chút khó khăn, sáu vạn quân bất lực, binh thư cùng trận pháp cũng không thể đối phó thi quân, chẳng lẽ bảo nàng bằng tay trần dựa vào mấy ngàn mấy vạn hoàng phù có thể đấu lại ngàn vạn thi quân? Thanh Vũ đứng sững thật lâu, chỉ biết xoay người hướng Tào Tuyên chào cáo lui, rầu rĩ trở về doanh trướng của mình.

Liên tục đợi hơn ba tháng, người Miêu thỉnh thoảng phái thi quân quấy rầy đại doanh, Tào Tuyên chỉ huy binh sĩ trên cao ném xuống hỏa cầu, bắn ra hỏa tiễn, miễn cưỡng cũng đuổi được quân tiến công, Thanh Vũ thấy đại quân triều đình liên tiếp bại lui, thủ mãi cũng không xong, trong lòng lo lắng vạn lần vô kế khả thi.

Một ngày nọ nàng cùng Tào Tuyên thị sát quân tình, từ vách núi nhìn xuống đồng bằng, thấy một hán tử cao lớn tráng kiện cưỡi mãnh hổ vằn vàng, trong tay giơ lên cây trường mâu thị uy quân lính, sau lưng đông nghìn nghịt thi quân áo giáp, kẻ cưỡi ngựa kia vung vũ khí trong tay, miệng lại phát ra tiếng rít gào, quân lính nhất tề không có chút hỗn độn, khí thế hung cường, người xem hết hồn không kìm được sợ hãi.

"Kẻ cưỡi hổ kia là Ô Thư" Tào Tuyên nói với Thanh Vũ, tay phải sờ chòm râu trong mắt tràn đầy lo âu, nay ông chỉ còn thời gian ba tháng, nếu ba tháng quân tình không có gì khởi sắc, chỉ cần một đạo thánh chỉ hạ xuống, đầu ông sẽ khó giữ.

Lúc này trên mặt Tào Tuyên tuy chỉ có chút lo lắng nhưng trong lòng đầy rẫy sự bất an, ông lẩm bẩm: "Nếu thật sự hết cách, đành phải kêu Lâm Lang thỉnh sư phụ nó xuống núi hỗ trợ."

Thanh Vũ nghe hai từ 'Lâm Lang', trong lòng nhất thời khó chịu, tra xét quân tình xong nàng lui về doanh trướng, phiền lòng lấy y kinh di vật của mẫu thân ra xem. Ba tháng nay quân binh vẫn cố thủ, nàng suy nghĩ chẳng ra cách, không biết làm gì đành phải lấy bản y kinh ra cẩn thận nghiên cứu.

Tuy trước kia nàng cũng từng thỉnh thoảng xem qua y kinh này nhưng chưa từng thực sự nghiên cứu.

Kinh thư này không chỉ có tuyệt môn y thuật nhà nàng mà còn có ghi chép nhiều năm kinh nghiệm nghề y của mẫu thân Minh Nguyệt, xem ra học được rất nhiều, không những tận dụng thời gian rỗi còn có thể nhìn đến năm đó hai mẫu thân đã từng trải qua kì văn dị sự.

Nói đến có lẽ là thiên ý, một ngày nọ nàng vừa đọc đến chương ghi chứng bệnh kì quái, hai từ 'cổ độc' lập tức nhảy ngay vào mắt, tâm Thanh Vũ không khỏi nhảy dựng, lấy ra giấy bút một tay vừa lật xem một tay ghi chép, trong kinh thư ghi lại nhiều loại giải pháp trị cổ độc của người Miêu.

Tuy rằng ví dụ cùng cách giải không nhiều lắm nhưng lại viết một câu: Nam Cương cổ thuật nhiều đến mấy vạn, thiên biến vạn hóa khó có thể nắm bắt nhưng quanh đi quẩn lại chỉ cần ba biện pháp là có thể bài trừ cổ độc, thứ nhất là giết hết cổ trùng trong xác chết cổ; Hai là đem cổ độc đến một vật thể khác uy lực hơn; Ba là biện pháp nói đến tuy rằng đơn giản nhưng phải thăm dò chi tiết loại cổ độc để đúng bệnh hốt thuốc, cổ thuật người Miêu muôn hình muôn vẻ đều là do Vu sư sáng tạo độc đáo luyện chế cổ độc, muốn biết rõ chi tiết cổ độc đâu dễ dàng như vậy.

Người bình thường sao có thể giải, chỉ có người sáng tạo ra nó mới có cách giải.

Thanh Vũ tỉ mĩ đọc y kinh không dưới hai lần, trong lòng tuy sớm phỏng đoán tả hộ pháp Bạch Hổ của Ô Thư nhất định dùng cách nào đó có liên quan đến cổ độc, nhưng vẫn nghĩ không ra phương pháp phá giải, lúc này trong lòng nhất thời nảy ra chủ ý.

Thanh Vũ đi đến đại doanh Tào Tuyên, nhờ đại tướng quân phái người tìm chút lễ vật tới chỗ Miêu vương, thỉnh Miêu vương hỗ trợ tra xét lai lịch thi quân của Ô Thư.

Ai ngờ Tào Tuyên nghe lời Thanh Vũ nói xong cũng không mấy để tâm, nguyên lai trước kia kì thật ông cũng từng phái người thỉnh Miêu vương lộ ra tin tức thi quân, đáng tiếc vô luận đã đưa nhiều hậu lễ, Miêu vương vẫn nhất mực chối từ, quà tặng đều trả về.

Lần này thủ lĩnh Miêu quân phản loạn - Ô Thư vốn chính là con của Miêu vương, nếu Miêu vương giúp triều đình thì hắn chỉ có chết không còn đường sống, Miêu vương làm sao có thể hỗ trợ cho được.

Cho dù lần này tiếp tục phái người dâng lễ vật khẩn cầu, chỉ sợ cũng bị cự tuyệt từ ngoài cửa còn kẻ nhàn rỗi kia cũng chẳng chuyên tâm tìm cách chống đỡ thi quân vì thế đề nghị này Tào Tuyên vẫn chưa chấp thuận.

Thanh Vũ thỉnh cầu hồi lâu, thời gian quả thật ngày càng cấp bách, cho dù Lâm Lang ở xa kinh thành ngay lúc này có nhận được bồ câu đưa tin, sau đó lại đi Thanh Phong Nhai mời Mai sư thái thì chỉ sợ Tào Tuyên chẳng còn đầu để giữ, khuyên can mãi rốt cuộc mới khiến Tào Tuyên hành động, cắn răng chuẩn bị một ngàn xe lương thực cùng năm trăm lượng hoàng kim, kêu một gã phó tướng tên là Khải Huyền dùng quân xa hỏa tốc chuyển lễ đến chỗ Miêu vương.

Thanh Vũ nhìn thấy đại tướng quân đưa lễ vật đi chỉ là lương thực và tiền, tuy số lượng nhiều nhưng đều là vật phẩm bình thường, Miêu vương sẽ không cảm thấy hứng thú.

Xưa nay nghe nói người Miêu giỏi ca múa, yêu thích nhất là khèn (một loại nhạc cụ), vì thế nàng lặng lẽ suy nghĩ, sai người vào núi chặt mười bạch trúc tốt nhất, tuyển quân nhân có tay nghề tỉ mỉ làm mấy chục cái khèn, sau lựa ra mười cây khèn tốt nhất bỏ vào quân xa, trước khi xuất phát dặn dò Khải Huyền kế sách phòng khi Miêu vương thoái thác: Miêu Vương tuy xót con, nhưng cũng biết lấy đại cục làm trọng, nếu Miêu vương không chịu hợp tác làm Hoàng đế tức giận sẽ cử tám mươi vạn đại quân đối phó Nam Cương, trong tay còn nắm pháo nổ, cho dù Ô Thư có nhiều thi quân cách mấy cũng khó chống cự, đến lúc đó không chỉ khó bảo toàn mạng nhỏ cho Ô Thư mà ngay cả toàn tộc người Miêu cũng khó tránh kiếp nạn, vì thế chỉ có cách cùng triều đình hợp tác mới là thượng sách.

Khải Huyền nghe Thanh Vũ nói xong xá nàng một cái nói: "Việc này nếu thành công đều là dựa vào lực của đốc quân.", nói xong nhảy lên ngựa lập tức tới chỗ Miêu vương.

Mười ngày chờ đợi trôi qua nhanh chóng, quân tình càng thêm nguy cấp, Khải Huyền vất vả đến chỗ Miêu vương tặng lễ rồi vội quay về thật sự mệt mỏi, nhưng vừa về liền đến đại doanh bái Thanh Vũ nói: "Bẩm Đốc quân, xin nhận của mạt tướng cái cúi đầu kính phục, chuyến đi này thật may không làm người thất vọng!" khiến Tào Tuyên ở một bên hoàn toàn quên mất quy cũ quân đội, sắc mặt Tào Tuyên nhất thời có chút khó khăn.

Khải Huyền xem như bình thường, kích động lấy ra phong thư đưa cho Thanh Vũ nói: "Đốc quân, đây là việc người giao phó, Miêu vương nói tín chỉ này chỉ cho phép người phá giải mới được mở ra."

Thanh Vũ biết người Miêu sợ nhất là tiết lộ cổ thuật, nay Miêu vương đem bí mật này cho một mình mình biết đã chứng minh hắn nguyện ý cùng triều đình hợp tác, trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội vàng cáo từ Tào Tuyên trở về doanh trại của mình tỉ mỉ mở thư ra xem từng câu chữ một lần.

Trong thư viết: Thi quân vốn là binh lính trong quân Miêu chỉ vì trúng cổ thi mới trở thành cái xác không hồn, chỉ nghe thi cổ nhân ra lệnh, giống như cương thi lấy một địch với mười, không chút sợ hãi.

Xác chết cổ này lấy thi trùng làm đường dẫn, nhập vào thân hình binh sĩ, thi trùng dần ăn lên thần kinh cảm giác của binh sĩ, sau đó chui vào tứ chi binh sĩ chờ đợi mệnh lệnh từ thi cổ nhân, trừ phi biến thi binh thành mảnh nhỏ bằng không thi binh vĩnh viễn không bị tổn hại. Hài cốt binh sĩ bị chết âm lực rất lớn tiếp tục thuần dưỡng thi trùng.

Loại cổ độc này âm độc vô cùng không chỉ khống chế người mà còn khống chế được cả mãnh thú, nhưng vẫn có một bí quyết bên trong, thi cổ nhân phải thuần dưỡng thi trùng đã khống chế xác chết cổ, nếu không sẽ không thể điều khiển thi quân.

Thanh Vũ vừa xem xong, bức thư lập tức bốc lên ngọn lửa cháy thành tro bụi. Nàng suy nghĩ hồi lâu, trong đầu nảy ra một kế sách...