Ninh thái sư thấy Thanh Vũ đúng lúc trình diện, lập tức bẩm Hoàng đế: "Hoàng Thượng, đệ tử lão thần thám thính ở Võ Bình tiêu cục chính là Thanh Vũ, không bằng để hắn giải thích chân tướng vật chứng?"

Hoàng đế gật đầu chuẩn tấu, Thanh Vũ đứng dậy, thuật lại chuyện đi nhậm chức ở Võ Bình huyện, dân chúng ở Võ bình chịu Hồ Đại Cập và Đặng Phách ức hiếp, kêu khổ không ngừng, bản thân mình cũng bị Võ Bình tiêu cục khi dễ, hơn nữa lại nghe tin đồn đủ loại vì thế trà trộn vào Võ Bình tiêu cục tra xét, nhờ bản thân có tuyệt kỹ mới được Đặng Phách tín nhiệm, tự tay đem cống phẩm bình dương chi bạch ngọc đến Khai Phong, giao cho Vương thái giám, thắt lưng bài lấy được trong lúc tiếp xúc người nọ mà 'mượn gió bẻ măng'.

Tào công công nghe đến đó chen vào nói: "Hoàng thượng chớ tin lời nói một bên, Trác Thanh Vũ đường đường là Huyện lệnh cư nhiên cam tâm tình nguyện đến làm kẻ tôi tớ trong tiêu cục, nói ra thật khó tin? Hơn nữa hắn luôn miệng nói một mình xông vào quỷ lâm, xem tuổi tác bất quá mới hai mươi làm sao có được bản lĩnh ấy, chúng ta thật sự không tin!"

Thanh Vũ nghe lời này ngẩng đầu liếc mắt hắn nói:

"Hạ quan có bản lĩnh hay không hiện tại công công không phải hẳn đoán được sao?", quay lại Hoàng Thượng bẩm:

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, hạ quan xác thực đã ở Võ Bình tiêu cục ba tháng, nếu không tin có thể đem sổ sách ghi chép ở Võ Bình tiêu cục ra xem, trên đó có viết Lý Phong là tên giả ta lấy tạm để ba tháng trước được cho vào Võ Bình tiêu cục.

Mặt khác hạ quan còn có chuyện quan trọng khải tấu, hạ quan nửa tháng trước dẫn dắt ba trăm Cẩm Y Vệ qua sông hồi kinh, thuyền đang đi tới giữa sông thì bỗng nhiên bị phóng hỏa, ba trăm người toàn bộ rơi xuống nước, ai ngờ trong nước có mười tên hắc y 'thủy quỷ', Cẩm Y Vệ ở trong nước không đủ sức chống cự, không may mắn thoát chết, trong lúc hỗn loạn thần giết một gã Hắc y nhân, giả trang thành bộ dạng hắn đi theo bang 'thủy quỷ' hồi kinh, rốt cuộc bang này ngay tại Đông Hán."

"Vớ vẩn!" Tào công công lớn tiếng quát lớn: "Trác đại nhân! Ngươi chỉ là thất phẩm Huyện lệnh nhỏ bé, cư nhiên dám nói Đông Hán phái người giết ba trăm Cẩm Y Vệ trong nước? Nếu ngươi không lấy ra chứng cớ mà trước mặt Hoàng Thượng ăn nói bừa bãi nói xấu chúng ra, theo lý nên xử trảm!"

Thanh Vũ nói: "Nếu Tào công công cần chứng cớ, Thanh vũ xin làm theo", nói xong lấy bên hông ra thắt lưng bài Đông Hán đưa đến tay thị quan, giao cho Hoàng Thượng xem qua, tiếp tục nói: "Đây là thắt lưng bài của tên Hắc y bị hạ quan giết, thỉnh Hoàng Thượng minh giám."

Hoàng đế nhìn kĩ, đang muốn hỏi Tào công công thì Đổng thừa tướng chợt lên tiếng: "Cho dù đây là thắt lưng bài từ Đông Hán cũng không thể chứng minh là Tào công công phái người phục kích Cẩm Y Vệ, thắt lưng bài có thể bị người ta đánh cắp giá họa Đông Hán, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc."

Lại nghe Thanh Vũ tâu: "Hoàng Thượng! Nếu Tào công công vẫn phủ nhận, hiện tại thần có biện pháp tìm ra chỗ cất cống phẩm.", lời kia vừa thốt ra giống như đánh trúng Tào công công cùng Đổng thừa tướng, hai người hung hăng liếc nhìn Thanh Vũ, đoán không ra kẻ chỉ hai mươi tuổi mà đầy bản lĩnh như vậy, nếu thực sự bị hắn tìm ra nơi cất giữ cống phẩm, ván này nhất định sẽ thua, vì vậy vội vàng lên tiếng ngăn lại:

"Hoàng Thượng! Trác Thanh Vũ bất quá chỉ là thất phẩm Huyện lệnh, mộng tưởng ở trước mặt Hoàng Thượng khua môi múa mép lừa gạt, Hoàng Thượng trăm ngàn lần đừng tin."

Hoàng đế nói: "Trẫm cũng không phải đứa trẻ lên ba, không dễ dàng bị hắn lừa như vậy.", quay sang Thanh Vũ nói: "Trác Thanh Vũ! Nếu ngươi tìm được cống phẩm, trẫm sẽ có thưởng, nếu ngươi tìm không thấy, trẫm sẽ chém đầu ngươi, ngươi có dám đánh cược với trẫm không?"

Thanh Vũ lập tức quỳ xuống nói: "Thần tuân chỉ!", một chút chột dạ cũng không có, Tào công công và Đổng thừa tướng nhìn nhau, tim đập loạn bất ổn.

Thanh Vũ lấy trong người ra cái la bàn cùng hoàng phù, nàng dán hoàng phù lên kim la bàn, tiếp theo lấy bầu hồ lô bên hông đổ ra một giọt nước, thấm ướt nhẹp hoàng phù.

Đổng thừa tướng cười lạnh nói: "Hoàng Thượng! Rõ ràng đây là làm trò thầy bà, Trác Thanh Vũ cố ý ở trước mặt Hoàng Thượng giở trò che đậy, thần xin ý kiến..."

Nói còn chưa hoàn câu, kim la bàn đã xoay tròn, sau một lúc lâu dừng lại chỉ về hướng đông. Thanh Vũ lập tức hướng Hoàng Thượng bẩm: "Hoàng Thượng! La bàn chỉ hướng Đông là chỗ cất cống phẩm!" Mặt Tào công công trắng bệch, Hoàng Thượng lập tức khởi giá, mang theo văn võ bá quan đi theo hướng la bàn chỉ dẫn.

Mọi người đi theo hướng la bàn chỉ dẫn quả nhiên đến phía đông quan khố Đông Hán, Hoàng đế sai người mở quan khố ra điều tra, Tào công công cả kinh, mồ hôi rớt xuống như mưa, kẻ trông giữ quan khố không rõ lý do, trơ mắt nhìn mười mấy tên Cẩm Y Vệ lục tung phòng chứa, rất nhanh lấy ra từng món đồ vật gửi trong quốc khố là ngọc cống phẩm, chất đống trước mặt văn võ bá quan, kì trân dị bảo xiêm y lộng lẫy chưa từng thấy giờ được chứng kiến, khiến văn võ bá quan nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng bình dạ minh châu bạch ngọc dương cũng được lấy ra từ quan khố Đông Hán đặt lên trên các cống phẩm khác.

Tào công công hết hồn cả kinh, vội vàng hướng Hoàng đế quỳ xuống nói: "Thần tội đáng chết vạn lần! Không nghĩ tới có người trong Đông Hán tàng trữ cống phẩm, thần hiện tại mới được biết. Thần quản giáo không nghiêm, cầu xin Hoàng Thượng giáng tội."

Ninh thái sư trách mắng: "Tào công công! Ngươi đứng đầu Đông Hán, cống phẩm triều đình bị trộm nhập vào kho Đông Hán mà ngươi lại không biết ư?!"

Tào công công vung tay áo, mãnh liệt nói: "Chúng ta thống lĩnh Đông Hán ba mươi sáu chi, bốn mươi hai bộ, nào có đi hỏi cặn kẽ việc nhạy cảm này? Ninh thái sư ông chưởng quản Lại bộ, Lễ bộ cùng Hộ bộ, ông có dám nói việc của tam bộ đều do ông tự làm?"

Ninh thái sư bị y chất vấn á khẩu không thể trả lời, hung hăng vung tay áo quay người giận dữ.

Tào công công biết trước mắt không có chứng cớ chứng minh y tham gia trộm vận cống phẩm nên mới dám thể hiện không kiêng nể gì. Hoàng đế tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng thứ nhất tạm thời không có bằng chứng; thứ hai, Tào công công là nội vụ thân tín, coi như y cũng là đại thần tâm phúc; vì thế đành đem hết tội danh đổ lên đầu kẻ canh giữ khố Đông Hán, đem hơn trăm người liên can đến Võ Bình tiêu cục và Hồ Đại Cập tức khắc ra ngọ môn xử trảm.

Án cống phẩm đến đây là kết thúc, Tào công công giống như gà trống bại trận, lông áo tả tơi quay về, không chỉ mất cống phẩm nhiều năm tích cóp còn tổn thất hơn mười thủ hạ đắc lực, trong lòng lửa giận phừng phừng, đem tất cả tội trạng nhắm vào Thanh Vũ, quay sang Hoàng đế bẩm:

"Hoàng Thượng, án trộm cống phẩm tuy rằng tra ra manh mối, nhưng còn có một người theo lý nên bị phạt."

Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Công công còn muốn nói gì?"

Tào công công nói: "Trác Thanh Vũ sớm biết Võ Bình tiêu cục trộm vận cống phẩm, nhưng lại tự tay đem cống phẩm giao cho bang phạm tội, hắn phạm vào tội đồng lõa, theo lý nên xử trảm cùng kẻ có tội kia."

Thanh Vũ nghe vậy không khỏi ha ha cười, Hoàng đế cũng mỉm cười, Tào công công có chút không hiểu, chỉ nghe Thanh Vũ nhìn y nói:

"Công công định tội hạ quan có thể nói là nhọc lòng a, đáng tiếc Thanh Vũ lại làm công công thất vọng rồi.", nói xong nàng cầm lấy bình cống phẩm bạch ngọc dưới chân nói tiếp:

"Bất quá đây chỉ là đồ dỏm mà thôi, đồ thật ta đã sớm đưa đến phủ Thái sư và Thái sư đã giao cho Hoàng thượng, bằng không làm sao Hoàng Thượng có thể cho mượn một ngàn Cẩm Y Vệ như vậy?"

Nguyên lai thứ Thanh Vũ giao cho Vương thái giám là đồ dỏm mà Cơ Thập Tam hóa thành, mặt trên của nó chứa yêu khí cho nên Thanh Vũ dùng thuật la bàn cùng yêu phù mới tìm ra chỗ chứa cống phẩm, Tào công công ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn thất bại, y tức tối trong lòng, suy sụp ủ rũ, chỉ có thể lui về hàng ngũ quan lại.

Hoàng Thượng lúc này mặt rồng đại duyệt, mệnh cho Thanh Vũ tiến lên tiếp chỉ, Thanh Vũ lập tức quỳ gối trước mặt Hoàng đế, Thánh thượng mở miệng vàng ngọc nói:

"Trác Thanh Vũ a Trác Thanh Vũ, lúc trước bởi vì tướng mạo ngươi xấu xí cho nên chỉ cho ngươi làm chức quan nhỏ thất phẩm Huyện lệnh, không nghĩ đến chưa tới nửa năm mà ngươi giúp trẩm phá được đại án, thật sự làm cho trẫm không muốn trọng dụng ngươi cũng không được a.", nói xong y lại nói:

"Ngươi biết được thuật kì môn độn pháp, trẫm liền phong ngươi làm tứ phẩm Lễ bộ tả thị lang, chuyên trách việc bói toán vận mệnh quốc gia, chủ quản hung cát đại điển."

Thanh Vũ nghe mà vui sướng, bất quá chỉ nửa năm mà thăng tới ba cấp, từ xưa đến nay e rằng chỉ có mình, vội vàng tam hô vạn tuế, dập đầu tạ ơn. Hoàng đế tuyên chỉ xong sai người thu toàn bộ cống phẩm chuyển về quốc khố, lúc này mới khởi giá hồi cung.

Sau khi bãi triều, Tào công công cùng Đổng thừa tướng quay về phủ Thừa tướng, hai người thương lượng kế sách ứng đối.

Hôm nay, Tào công công bị hụt không ít nhuệ khí, ngồi ở bàn cờ mà chẳng buồn chơi, Đổng thừa tướng hạ quân cờ, thấy thế nói: "Công công, tình thế có biến, Ninh thái sư bên người còn có Trác Thanh Vũ, người này tuổi tuy trẻ nhưng tài lại không ít, nếu vẫn để phát triển chỉ sợ trong triều sinh ra chuyện xấu, chúng ra nên nghĩ kế sách đối phó mới được."

Tào công công cúi mắt cũng hạ quân cờ nói: "Từ xưa đến nay quan trường đối phó diệt trừ quân địch không ngoài hai biện pháp, một là biến hắn thành người nhà, hai là biến hắn thành người chết. Thừa tướng tính dùng cách nào?"

Đổng Thừa tướng nói: "Trác tiểu tử văn thao võ lược đều thượng thừa, nếu chúng ta sử dụng thì nhất định như hổ mọc thêm cánh..."

Tào công công giương mắt nhìn hắn: "Ý Thừa tướng là muốn biến hắn thành người một nhà?"

Đổng thừa tướng khẽ mỉm cười gật đầu.

Tào công công lại nói: "Tiểu tử này là đệ tử Ninh Quế, chỉ sợ không phải dễ dàng thuyết phục như vậy..."

Đổng thừa tướng đáp: "Từ xưa đến nay, nam nhân đơn giản quan tâm ba việc: Tiền tài, quyền lực, nữ nhân. Tiểu tử này hiện tại không thiếu tiền và quyền, chỉ thiếu một nữ nhân..."

Tào công công khoát tay áo nói: "Chúng ta nghe nói tiểu tử này không ưa nữ nhân, chỉ yêu nam nhân..."

Đổng thừa tướng lại hạ xuống quân cờ nói tiếp: "Mặc kệ hắn thích nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần chúng ta bắt lấy tâm hắn, sao phải sợ hắn không ngoan ngoãn nghe lời?"

Tào công công gật đầu hỏi: "Thừa tướng hiện tại đã chọn được người rồi sao?"

Đổng thừa tướng buồn bã đánh xuống nước cờ, thật lâu sau thở dài nói: "Lâm Lang năm nay đã mười chín tuổi, lão phu đang lo cho hôn sự của nó, lão phu xem Trác Thanh Vũ này quả thật là một nhân tài, nếu có thể tác hợp bọn nó, bảo Trác Thanh Vũ vì chúng ta làm việc nhất định là kế sách tốt nhất, không biết ý công công thế nào?"

Tào công công nghe vậy suy nghĩ thật lâu mới nói: "Trác tiểu tử thật rất tốt, chỉ là khuôn mặt xấu xí, nghe nói lúc trước ngay cả Hoàng Thượng cũng bị hắn dọa, cho nên mới dùng mặt nạ che đi, chúng ta làm vậy chỉ sợ ủy khuất tâm can bảo bối."

Đổng thừa tướng nói: "Vô phương rồi, mười lăm tháng này lão phu sẽ tổ chức hội ngắm hoa trong phủ, đến lúc đó kêu Lâm Lang tiếp khách, chờ hai người gặp mặt rồi tính sau, nếu Lâm Lang không hài lòng, lão phu tuyệt không bắt buộc nó, nếu hai người nguyện ý thì đó không còn gì tốt hơn..."

Tào công công cười nói: "Tính nết của tâm can bảo bối kia, nếu thực xứng đôi cùng Trác tiểu tử, căn bản chúng ta không nên lo lắng thuyết phục hắn mà chính hắn sẽ ngoan ngoãn thay chúng ta làm việc, nói cách khác về sau chỉ sợ bám dính lấy mép giường cũng nên."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được haha cười...