Thiên Dương Huyết Phượng gục đầu vào vai nam tử trước mắt, trên mặt lệ châu giàn giụa, nấc lên từng tiếng đầy bất lực. Nàng là một nữ tử mạnh mẽ, khó có điều gì khiến cho tâm nàng dao động, nhưng giờ phút này, nàng yếu đuối, mỏng manh, tựa như chỉ một cử động nhỏ nhoi cũng khiến cho nàng vỡ nát.

- Ta không muốn ở đây nữa... Ta... nhìn thấy người ở mọi nơi

Từng cành cây ngọn cỏ, từng tấc đất trong Thiên vương phủ này, đều khiến cho nàng nhớ đến người phụ thân đáng kính. Mỗi một nơi đều chứa kỷ niệm đẹp nhất thời thơ ấu của Thiên Dương Huyết Phượng. Đáng quý đến mức, chỉ cần nhìn thấy dù chỉ một phút giây, nàng đã không kìm được nước mắt...

Nhìn nữ tử run rẩy trước mắt, dĩ vãng tươi cười, hào phóng đều chẳng còn chút tăm hơi, Hoàng Khiếu Thần không khỏi cảm thấy đau lòng, Thiên thúc thúc ra đi đột ngột vô cùng, khiến cho ngay cả Hoàng Khiếu Thần hắn cũng thấy bàng hoàng, huống hồ là nàng. Hắn ôm chặt nhuyễn ngọc vào người, sợ nàng vỡ đi, sợ nàng hoá khói trắng bay đi mất. Hắn vỗ về, thương tiếc, khẽ thì thào.

- Ngoan... đừng khóc... Ta mang nàng rời đi một thời gian, được không?

Thiên Dương Huyết Phượng khẽ gật đầu, càng bám hắn chặt hơn. Nàng hiện tại, như kẻ chới với giữa dòng, cần một khúc cây để bám vào. Những gì nam nhân này làm cho nàng, nàng đều thấy cả, tâm ý của hắn, nàng cũng hiểu, nói không cảm động, là dối trá. Thế nhưng trước giờ, nàng vẫn luôn lưỡng lự. Bởi lẽ đau thương của kẻ kia gây ra cho nàng là quá lớn, nàng không dám tin tưởng, nàng sợ hãi bị phản bội lần nữa. Nhưng có lẽ... chỉ lần này thôi, nàng sẽ thử buông lỏng một lần.

_3 tháng sau_

~Giang Nam~Thương Huyền thành~

Trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ trôi dạt trên sông, nữ tử bạch y thước tha tuỳ ý ngồi trên mạn thuyền, tóc nâu tuỳ ý phiêu dật trong gió, trên tay nàng cầm một bó sen hồng vừa hái ở đâu đó. Nam nhân đi cùng nàng, trước sau một bộ trường bào đơn giản, dáng vẻ nhu tình vì nàng chèo thuyền ngao du khắp thế gian. Hoàng Khiếu Thần nhìn nữ tử trên thuyền, thần sắc lo âu. Những ngày này nàng vẫn luôn thất sắc như vậy, Giang Nam phong cảnh hữu tình, núi non hùng vĩ cũng chẳng thể lọt vào nàng mắt xanh. Nàng cứ như vậy ngẩn ngơ, như kẻ vô hồn đồng dạng. Bất quá, từng tia trả thù chi ý dày xéo tâm can Phượng Nhi của hắn, dường như cũng vơi đi vài phần. Hoàng Khiếu Thần mỉm cười, khẽ cất lời.

- Phượng Nhi, nàng có muốn ăn chút gì không?

Nàng ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng không giống trước đây lạnh nhạt mà ẩn ẩn ấm áp, nàng khẽ cắn môi một cái, nhàn nhạt đáp.

- Ừm, có chút đói

Hoàng Khiếu Thần cười dịu dàng, tiểu nha đầu này, vẫn còn biết yêu thương bản thân. Hắn nhanh chóng neo thuyền lại, đưa nàng đến một cái bình dân tửu lâu. Sở dĩ không đến nơi sang trọng là do bọn hắn không muốn nổi bật, hơn nữa, gần bọn vương tôn quý tộc kia, thật ra vô cùng phiền phức.

Thiên Dương Huyết Phượng tuỳ ý gắp một ít thức ăn cho vào miệng, nhấp một chút rượu cho ấm người, mông lung nhìn ra cửa. Đoạn, khẽ bảo.

- Nếu đã đến Giang Nam, vậy đi thăm sư phụ ta một chút đi...

- Sư phụ nàng?

Hoàng Khiếu Thần nhíu mày, hắn từng cho người điều tra về nàng. Mọi thứ của nàng, thân phận, địa vị, kể cả quá khứ Dương Chiêu Yến hắn đều nắm rõ. Duy chỉ có một điều hắn mãi không thể tra được. Võ công của nàng, từ đâu mà có...

Nguyên lai nàng có sư phụ...

Thiên Dương Huyết Phượng gật đầu, đáy mắt hiện chút sâu thẩm nhớ nhung.

- Ngươi hẳn biết người, Hạc Hoàng lão nhân...

Thanh âm phỉ thuý vừa dứt, Hoàng Khiếu Thần giật mình kinh hô một tiếng. Thì ra người đó... chẳng trách không tra ra được...

- Quả nhiên... Danh sư xuất cao đồ

Hắn cảm thán một tiếng, Thiên Dương Huyết Phượng nhún nhún bã vai, cúi xuống dùng bữa.

Có thể thế nhân chỉ biết Hạc Hoàng lão nhân là lão giả giang hồ, nhưng hắn biết rất rõ người đó. Người đó... là Hoàng Thượng Hiên, đại bá của hắn, phụ hoàng hắn hoàng huynh... Hồng Thiên thân vương gia, Hồng Thiên đại tướng quân đơn thân độc mã giết chết vạn quân mà người đời ca tụng. Kể cả chiến thần vương gia như hắn đối với người đó cũng chỉ ngưỡng vọng mà nhìn.

Đại bá hắn, 30 năm trước, thời điểm đứng trên đỉnh cao phong vân, đột nhiên quy ẩn, từ đó giữa triều đường biến mất. Cũng từ đó, giang hồ xuất hiện thêm một vị Hạc Hoàng lão nhân võ công cái thế, bí ẩn khôn lường.

Chỉ là, thật không ngờ rằng, Người đó thế nhưng là trước mặt hắn tiểu nha đầu sư phụ...

- Khiếu Thần, ngươi đang nghĩ gì vậy? từ đầu đến giờ không ăn chút gì...

Nữ tử kia sau một hồi ăn uống thoả thích mới ngẩn đầu nhìn hắn thắc mắc.

Hoàng Khiếu Thần cười khổ một tiếng...

- Còn không phải vì sư phụ nàng sao?

Thiên Dương Huyết Phượng mày ngà khẽ nhíu, nhưng rất nhanh liền hoà hoãn. Tuỳ ý khoác khoác tay, trong mắt hiện ra mong chờ cùng nhớ nhung chi ý...

- Lão nhân gia hắn có gì đáng suy nghĩ chứ... Bất quá, mau mau ăn đi, ta nôn nóng gặp người...

Nhìn Phượng Nhi nở nụ cười thật lâu vẫn chưa thấy, Hoàng Khiếu Thần lo lắng tâm tư tự nhiên bốc hơi vài phần. A... nghĩ nhiều làm gì... Phượng Nhi vui là được

End chap

A... Sau một cú lặn biển 7 tháng trời, Leby quay lại rồi đây...

Chắc chẳng ai còn nhớ ta đâu... ư ư...

Little Butterfly