1 canh giờ sau....... ( ù... huynh đi gì lâu quá zậy)

- ngươi tới? - Trong gian phòng tĩnh mịch, âm thanh thúy thúy vang lên. Nữ tử trong bộ tang y trắng như tuyết, mái tóc tùy tiện búi lên còn vương vãi vài sợi trên vai áo. Nàng ngồi đó, thanh sắc không động đậy nhưng con ngươi lộ rõ nỗi buồn vô hạn... 

Hắn từ trong bóng tối bước ra, nhìn nàng rồi khẽ thở dài, vì nàng đau lòng.

- Phượng Nhi... Nàng cũng đừng quá đau buồn...

Thiên Dương Huyết Phượng ngẩn đầu nhìn Hoàng Khiếu Thần, đôi đồng tử linh hoạt thường ngày trở nên vô thần, trong veo không tài nào nhìn thấu. Nàng cười cay đắng.

- Đừng quá đau buồn? Có thể sao?

Nàng thở  dài, khẽ thì thầm...

- Ngươi biết không, nửa canh giờ trước khi ngươi đến... mẫu tử Thiên Doãn Linh Y bọn chúng đã...

Nói đến đây, đôi mắt vừa rồi còn tĩnh lặng của nàng trở nên đục ngầu, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đỏ lên vì giận dữ. Hoàng Khiếu Thần có chút giật mình, trước giờ nàng luôn duy trì bình đạm thần thái... Có lẽ cái chết của Thiên bá phụ là quá sức đối với nàng. Đôi vai gầy của Thiên Dương Huyết Phượng run lên bần bật, nàng nghiến răng...

- Chết tiệt, phụ vương thi thể còn chưa lạnh mà bọn chúng dám...

* Nửa canh giờ trước

- Phượng Nhi a... muội... - Lưu Nhược Tuyết hay tin dữ liền chạy đến, nàng nhìn Phượng Nhi đầy đau thương...

- Sư tỉ... Ta không sao, tỉ đừng lo - Nàng cười nhạt, bước vào trong, tang y bay trong gió, bóng dáng Thiên Dương Huyết Phượng hiện lên cùng nỗi cô đơn khó tả. Lưu Nhược Tuyết nhìn bóng lưng gầy mòn của nàng, khe khẽ lắc đầu.

- Phượng Nhi... Muội vào nhìn phụ vương lần cuối đi, bọn họ chuẩn bị khâm liệm rồi - Thiên Dương Khởi bước ra vỗ vỗ vai nàng, vẻ mặt đau thương không thể nào che dấu.

- Ân... Muội biết rồi, ca ca

Thiên Dương Khơi gật đầu, gương mặt hơi thoáng giận dữ

- Hừ, Lan Dao Ân... bọn họ chết đâu rồi cơ chứ? Thật phiền phức, bọn họ không ý thức được gia sự sao?

Thiên Dương Huyết Phượng trầm ngâm không nói...

Đúng lúc, Lan Dao Ân cùng Thiên Doãn Linh Y vừa đến. Bọn họ một đôi mẫu tử, một thanh y, một tử y, hoa văn tinh xảo bộ dáng không chút gì đau lòng, nghênh ngang đi tới.  Thiên Dương Huyết Phượng quay lại, mày ngà khẽ nhíu.

- Lan di nương, Thiên Doãn Linh Y... Y phục của các người đây là sao vậy?

Lưu Nhược Tuyết chán ghét nhìn, nàng không phải người Thiên gia nhưng nghe tin Vương gia mất liền mặc bạch y thật đơn giản đến viếng... Bọn họ lại cư nhiên như vậy...

- Trong nhà hữu sự, các ngươi vui lắm sao? Lan Dao Ân, bà cũng không phải trẻ con, lễ tiết một chút cũng không biết giữ gìn? - Thiên Dương Khởi tức giận...

- Ca ca... được rồi, chúng ta vào xem phụ vương trước - Nàng cố kiềm nén cơn giận hòa hoãn lên tiếng.

- Hừ... - Thiên Dương Khởi thở mạnh, phất áo đi vào trong...