Chiếu theo tâm kế của thập đại ác nhân, bất kể việc gì cũng đều có đường lui.

Nếu như tạo ra Huyết Phách là “cổ nhân”, toàn thân cao thấp không có chỗ nào không phải là kịch độc, thì cũng tính toán không để cho y thoát khỏi khống chế, còn tận lực khiến cho y cùng La Sát trở mặt, lợi dụng để bọn họ kiềm chế lẫn nhau.

Huyết Phách giỏi tâm kế, La Sát tính tình ngay thẳng; nội lực của Huyết Phách bị quản chế bởi thập đại ác nhân, mà nội công La Sát lại thâm hậu vô cùng; Huyết Phách sở trường dụng độc, La Sát lại không sợ độc cổ… Cho dù La Sát đối với Huyết Phách không thật sự có cảm giác kháng cự đặc biệt thì Huyết Phách tâm kế quá sâu cũng sẽ cảm thấy chán ghét kẻ được thập đại ác nhân cố ý cài giấu để áp chế mình kia.

Từ nhỏ đã bị dạy dỗ như vậy, hai người bọn họ căn bản không có năng lực thoát khỏi cục diện đó, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của thập đại ác nhân, đi lên hai còn đường trái ngược nhau.

Chỉ có điều, con người chung quy đều sẽ thay đổi, mặc kệ cho bọn họ có tính toán thế nào đi nữa…

Ngày ấy, nguyên bản La Sát đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng đột nhiên lại không trở về phục mệnh mà ngược lại cố ý di đường vòng.

Không phải là quan tâm, chỉ là chợt nghĩ đến, chiếu theo tính cách của Huyết Phách, hơn hai ngày không hề truyền ra một chút tin tức giết người nào, thật sự quá đáng ngờ, cho nên hắn mới muốn đi thăm dò một lần.

Kết quả, sau khi vào thành, thứ hắn nhìn thấy khiến cho hắn hoài nghi có phải bản thân đã trúng mê hồn hương rồi không.

Vẫn là nụ cười đùa bỡn nhân mạng của Huyết Phách, nhưng lại vô cùng đơn thuần, chỉ vì một chén canh mà lộ ra bộ dáng yêu thích không hề che giấu, hắn cho là mình hoa mắt, cho dù có nhuộm tóc, có che đi đôi mắt màu huyết hồng kia, hắn vẫn biết rõ… người kia chính là Huyết Phách.

Tựa hồ bởi vì quá mức kinh ngạc, sơ ý không khống chế được khí tức, lập tức đã bị Huyết Phách phát hiện ra.

Lôi Minh Phượng trong nháy mắt nhìn thấy La Sát, chỉ nghĩ là do thập đại ác nhân phái đến.

Theo bản năng ôm chặt Trác Lạc Vũ, dưới ánh mắt kinh ngạc cùng lo lắng của hắn, vội vàng nở nụ cười.

“Lạc Vũ, ta muốn ăn kẹo quế hoa.”

“Phượng Nhi?” Trác Lạc Vũ nhíu mày, cẩn thận đảo mắt quanh bốn phía, muốn xác định xem có thứ gì khiến cho y bất an như vậy không.

Lôi Minh Phượng giật giật tay áo hắn, lộ ra bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.

“Có ta ở đây mà ngươi còn dám trắng trợn liếc mỹ nhân?” Biết rõ Trác Lạc Vũ không dễ đuổi đi, y dứt khoát giơ ngón tay chỉ về phía La Sát.

Liếc thấy trương dung nhan khiến người ta kinh diễm kia, Trác Lạc Vũ ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Lôi Minh Phượng.

“Người quen?”

“Ừ, người cũ trong đoàn, là đối thủ cạnh tranh, vũ đạo của ta đẹp mắt, nhưng khuôn mặt của hắn nổi tiếng.”

“… Nam hài?”

“Ngươi còn liếc hắn nữa đêm nay cũng đừng nghĩ lên giường của ta!” Lôi Minh Phượng nhỏ giọng đe dọa.

“Ghen sao?” Một nụ cười vui sướng sáng lạn xuất hiện trên khuôn mặt Trác Lạc Vũ, kết quả đổi lấy tiếu lý tàng đao của người trong lòng.

* Tiểu lý tàng đao: nụ cười giấu đao kiếm, nham hiểm, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.

“Đúng thì thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì cũng đừng có lén trừng những kẻ muốn dựa gần vào người ta!”

“…” Tươi cười bên môi giảm đi một nửa, Trác Lạc Vũ thật sự không biết nên khóc hay nên cười, “Phượng Nhi, ngươi đâm nát tâm ta rồi.” Để cho hắn cao hứng một chút thì sẽ chết sao?

Khẩu khí ai oán muốn tìm kiếm chút đồng tình an ủi, đáng tiếc Lôi Minh Phượng cũng không chịu thua, trong lòng y hiện tại chỉ có suy nghĩ làm thế nào đem người bên cạnh đuổi đi.

“Nát cũng không sao, trở về sẽ giúp ngươi dán lại thì tốt rồi.” Đơn giản đẩy Trác Lạc Vũ xoay người, “Đi mua kẹo quế hoa cho ta, thuận tiện mua thêm một ít củ sen và bánh ngọt nữa, buổi tối ta muốn ăn. ” Y đuổi người cũng phải đuổi vô cùng rõ ràng, hiểu thấu nhân tâm nên y biết rõ bộ dáng như vậy sẽ không làm cho người khác sinh nghi, bởi vì thoạt nhìn y vô cùng “thẳng thắn”.

Thật vật vả đem Trác Lạc Vũ đẩy đi, y xoay người đối mặt với La Sát, nụ cười đáng yêu vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thân thể nhỏ nhắn cân xứng cũng dần dần lộ ra một vòng sát ý.

“Ngươi tới làm gì? Thời hạn còn chưa hết!”

Đối mặt với chất vấn của y, biểu cảm của La Sát có chút vi diệu quỷ dị.

“Ra ngoài nói chuyện.” Không trả lời thẳng, La Sát trực tiếp đi vào một con hẻm nhỏ ven đường, Lôi Minh Phượng cũng đi theo.

Đáy lòng không ngừng phỏng đoán dụng ý của La Sát, Lôi Minh Phượng tự biết rằng bản thân đánh không lại La Sát, trừ phi có Trác Lạc Vũ hỗ trợ… Thế nhưng một khi để Trác Lạc Vũ liên lụy vào, bấy lâu nay y khổ cực giấu giếm là vì cái gì?

Không thể nói!

“Ngươi tới làm gì? Đừng làm hỏng chuyện của ta!” La Sát là kẻ cực kỳ nguy hiểm, y phải… bảo vệ Lạc Vũ…

Đó là một loại khẩu khí ẩn tàng ý muốn bảo hộ vô cùng mãnh liệt, khiến cho tia hoang mang trong đáy mắt La Sát càng lớn.

Hắn biết rõ loại khẩu khí này, trước đó vài ngày, hắn muốn giết mấy tên đệ tử không ra gì của phái Hoa Sơn, thanh niên ngăn cản hắn lúc đó cũng là dùng loại khẩu khí này quát mắng đuổi các sư đệ đi, kết quả rõ ràng là người kia võ công không bằng hắn, lại có thể giữ chân hắn một lúc lâu, thậm chí trong lúc liều chết đánh cược một lần, còn thiếu chút nữa để lại cho hắn một vết thương trí mạng.

Không phải là dốc sức liều mạng, mà là liều chết, vứt bỏ tính mạng, không cần giết chết đối thủ, chỉ muốn tranh thủ một chút thời gian hoặc có thêm một cơ hội… chỉ vì bảo hộ người nào đó… Một thứ tình cảm hoàn toàn không thể giải thích được, ngoài ý muốn khiến cho hắn có cảm giác rung động mãnh liệt.

Thứ tình cảm hoàn toàn không thể giải thích được…

“Vì sao ngươi muốn bảo vệ hắn?”

Chuyện này không liên quan đến ngươi! Vốn là muốn lạnh lùng trả lời như vậy, nhưng suy nghĩ của Huyết Phách nhanh chóng xoay chuyển, sau đó ngược lại lộ ra nụ cười khó hiểu.

“Trong tay hắn có rất nhiều thứ hữu dụng với ta, ngươi đừng xen vào chuyện của ta, cản trở ta hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả tự ngươi gánh chịu.”

Tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân đã động tâm, bằng không nếu như La Sát hồi phúc cho thập đại ác nhân thì tính mạng của Lạc Vũ sẽ nguy mất…

* hồi phúc: bẩm báo, báo cáo.

“Còn chưa lấy được? Cũng đã hơn ba tháng rồi, nếu làm lỡ đại sự sẽ bị trừng phạt như thế nào, ngươi cũng biết rồi đấy!” La Sát nghiến răng, bộ dáng tức giận cơ hồ muốn cho Lôi Minh Phượng biết là hắn đang lo lắng cho y.

Đồ vật đã sớm tới tay, bởi vì Trác gia căn bản không biết chiếc vòng tay hoa văn cầu kỳ tỉ mỉ kia có giấu trứng Cửu Thiên cổ bên trong, vì vậy lúc y tùy tiện chọn lựa lễ vật liền lấy được, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để nói rõ ràng, đối tượng cũng không đúng.

“Đó là chuyện của ta, người đừng cản trở ta, thời gian tuyệt đối đủ.”

Đối mặt với lãnh tiếu cự tuyệt, La Sát trầm mặc, sau đó nhíu mày.

“Có cần trợ giúp không? Không phải là ngươi động tâm rồi chứ?”

Lời nói của hắn khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của Lôi Minh Phưởng chuyển thành trắng bệch, cuối cùng toàn thân toát ra sát khí ngoan liệt.

“Ta cảnh cáo ngươi, La Sát, hắn là người của ta, nếu như ngươi dám động vào hắn, ta có chết cũng sẽ phế bỏ một nửa công lực của ngươi.”

Chỉ cần một nửa là đủ rồi, bởi vì thập đại ác nhân không thể nào dễ dàng tha thứ cho một kẻ không hoàn chỉnh, giống như khi mắt trái của Tuyệt Hồn bị hủy, không biết đã bao nhiêu lần chịu công kích trí mạng từ bên trái đến, nếu như bị phá hủy một nửa công lực, cho dù là La Sát, cũng tuyệt đối không có khả năng giống như Tuyệt Hồn, vô số lần chật vật bò trở về từ địa ngục!

Nghe y nói như vậy, nét mặt La Sát cứng đờ, bất mãn hừ hừ.

“Tùy ngươi, đừng quên bọn họ đã nói gì, đừng để bản thân cũng bồi tiến vào!”

Nói xong, thân ảnh cũng biến mất.

Lôi Minh Phượng thở dốc một hơi, lúc này mới phát hiện y phục trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Sau đó y nghe thấy tiếng trái tim mình đập như sấm rền, trong ngực tràn ra một thứ tình cảm không thể khống chế.

Y muốn gặp Lạc Vũ, y muốn nhìn thấy hắn…

Quay người, lao ra khỏi con hẻm, xuyên qua dòng người đông đúc qua lại trên đường, nhào lên ôm chặt lấy nam nhân vừa đi ra từ tửu lâu.

Mà La Sát ẩn thân trên nóc nhà cũng nhìn thấy hết thảy, hơn nữa vì thế mà cảm giác bất an trong lòng càng sâu sắc.

Do dự một chút, vẫn là quyết định nhìn xem tình huống rồi mới nói, cũng không nhất định phải vội vàng báo cho thập đại ác nhân biết, dù sao hắn biết Huyết Phách nhất định sẽ không hãm vào quá sâu, mà hắn cũng không có nghĩa vụ phải mật báo! Huống hồ trong ký ức của hắn, Huyết Phách thoạt nhìn chưa từng thật tâm vui vẻ như vậy…

Đây coi như là một chút tâm tư nhỏ của hắn, lúc đầu vốn chỉ là một chuyện không có mấy ý nghĩa, bởi vì dựa vào đạo lý đồng cừu địch hi, bốn người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều yểm hộ lẫn nhau lừa gạt thập đại ác nhân. Chỉ là hắn không nghĩ tới, hơn nửa tháng sau trở lại, hết thảy đều đã không giống với lúc trước.

* đồng cừu địch hi: cùng chung kẻ thù.

Kết quả, thời hạn bốn tháng thực hiện nhiệm vụ đã hết, Huyết Phách vẫn không xuất hiện.

Trong trí nhớ, La Sát chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng thập đại ác nhân đằng đằng sát khí như vậy, hoặc là nói, thập đại ác nhân vẫn luôn giết người như ngóe, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến sát ý nhằm vào bọn họ của thập đại ác nhân mãnh liệt đến vậy.

Huyết Phách rắc rối lớn rồi, hắn biết rõ.

Hắn có thể đem tung tích của Huyết Phách báo cho thập đại ác nhân sau đó đứng một bên xem trò vui. Hắn cũng biết.

Thế nhưng, cuối cùng hắn lại lựa chọn lén bỏ đi, vì sợ bị truy tung nên tận lực dùng nhiều ngày vòng đi vòng lại trong núi rừng, lại trà trộn vào thương đội, cuối cùng xông vào nhiều thành trấn lớn, đổi vô số phục trang, rốt cuộc khẳng định bản thân không bị “Huyễn đạo” tìm được.

Lần nữa trở lại thành trấn không lớn không nhỏ kia, tìm được Trác gia biệt viện, lại phát hiện bên trong yên lặng đến kỳ lạ, trong không khí tràn ngập một loại tử khí cùng mùi vị thi thể thối rữa cực nhạt nhưng lại rất rõ nét.

Suy nghĩ đầu tiên của La Sát là thập đại ác nhân đã đến trước hắn một bước, vì vậy đã đem người giết sạch, nhưng ngay khi hắn vọt qua tường cao nhảy vào trong sân, liền biết là do Huyết Phách làm, bởi vì phóng mắt nhìn lại thì toàn bộ thi thể ở đây đều là bộ dáng chết bất đắc kỳ tử, da thịt chỗ đen chỗ đỏ xác thực là trúng độc mà chết.

Vậy còn Huyết Phách đâu?! Bỏ đi rồi sao?

Mang theo nghi hoặc, hắn cẩn thận đi vào trong phòng, bởi vì muốn tìm ra hành tung của Huyết Phách, hắn nhất định phải biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đi hết một nửa đại trạch liền phát hiện ra một cỗ cổ khí nồng đậm truyền ra từ phía sau vách tường, La Sát cảm thấy rùng mình, cẩn thận dùng tay gõ lên vách tường, tìm ra cơ quan, mở cánh cửa thông xuống mật đạo.

Cửa vừa mở ra, khí độc cùng các loại mùi vị tràn ra thiếu chút nữa khiến cho một người đã quá quen với độc cổ và huyết tinh như La Sát cũng nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.

Loại cổ độc có thể khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, không lẽ Huyết Phách đã đem trứng Cửu Thiên cổ ấp nở rồi sao? La Sát vội vàng thu liễm tâm thần nín hơi.

Nếu như sau cánh cửa này là địa lao, còn có mùi máu tươi cùng mùi thi thể thối rữa nồng đậm như vậy… Là chuyện gì đã xảy ra?

Trong địa lao không thích hợp sử dụng kiếm, hắn trở tay đem Bích Tuyền kiếm thu vào vỏ, vận nội lực chẫm rãi đi xuống cầu thang.

Bên trong một mảnh đen kịt, ngọn nến đã cháy hết từ lâu, nhưng có thể nghe thấy một bài nhạc khúc đứt quãng không thành điệu cùng với tiếng sặc máu ho khan.

Tuy rằng thanh âm khàn khàn suy yếu lạ lẫm, nhưng hắn vẫn nhận ra được đó là Huyết Phách.

Lấy ra một cây hỏa triệp tử từ trong lồng ngực, châm lên một ngọn lửa, trong nháy mắt, cảnh tượng đập vào mắt khiến cho toàn thân La Sát kịch liệt run rẩy, hỏa triệp tử rơi xuống đất.

Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ rồi, đủ để hắn nhìn thấy thân thể thê thảm chật vật, bị ngược đãi cực kỳ tàn ác của Huyết Phách.

Hắn cứng đờ nguyên tại chỗ, không cách nào nhúc nhích, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm run lên vì phẫn nộ của chính mình rít qua kẽ răng, mới xông lên trước hất văng thi thể đã cứng ngắc đè trên người Huyết Phách.

Mùi vị tình dục gay mũi hòa trộn với huyết dịch tanh hôi, lại thêm mùi thi thể thôi rữa cùng độc khí, khó ngửi đến mức khiến cho La Sát cảm thấy từng trận choáng váng, kỳ thật hắn cũng không phân biệt được là do quá tức giận hay là do ảnh hưởng của kịch độc, nhưng hắn biết mình căm ghét chỗ này.

“Uy, Huyết Phách, tại sao lại ra nông nỗi này?!” Trong thanh âm của hắn có kinh hoảng thất thố, bởi vì cho dù mỗi ngày đều bị thập đại ác nhân tra tấn đến toàn thân đầy thương tích, thì cũng tốt hơn bộ dáng bây giờ của Huyết Phách, hắn căn bản không biết phải làm thế nào để giúp Huyết Phách…

Vì cái gì, lúc hắn rời đi rõ ràng Huyết Phách còn vui vẻ cao hứng như vậy…

“Khục…” Mất đi áp chế trên thân, Huyết Phách giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mỗi một động tác đều khiến cho máu tươi không ngừng tràn ra khỏi khóe môi.

Gắng gượng đến lần thứ ba thì nửa người trên không thể chống đỡ được nữa lập tức ngã xuống nền đá lạnh lẽo, lúc này La Sát rốt cuộc cũng có phản ứng vội vàng điểm hôn huyệt của y, ôm thân thể cứng ngắc lạnh như băng của y, cẩn thận từng li từng tí đặt y nằm ngửa trên mặt đất.

Hắn chú ý tới trong ngực Huyết Phách tựa hồ có vật gì đó giật giật, nhưng hắn cũng không quá để ý, chỉ chăm chú kiểm tra thương thế cho y, cũng giúp y điểm huyệt đạo cầm máu.

Chờ đến khi xác định thương thế của y miễn cưỡng có thể di chuyển được, La Sát không chút đắn đo rút kiếm cắt một đường trên cánh tay mình, nhỏ vào miệng y vài giọt máu tươi chứa đầy dược hiệu cực phẩm của mình, sau đó qua loa cầm máu cho chính mình rồi ôm lấy Huyết Phách, nhanh chóng rời khỏi địa phương ghê tởm này.

Trước khi rời đi, vì để tránh cho bị thập đại ác nhân truy ra tung tích, hắn phóng hỏa thiêu hủy hết thảy.

Cuối cùng, đợi đến khi tính mạng của Huyết Phách cuối cùng cũng từ quỷ môn quan bò về, lại bởi vì thương thế của y không thích hợp dùng khinh công di chuyển cho nên La Sát quyết định quay trở lại thành trấn mua hai con ngựa.

Vừa mới vào thành, Huyết Phách đột nhiên trong lúc La Sát không chú ý liền giật xuống chiếc mũ rộng vành che giấu mái tóc. Mái tóc dài màu huyết hồng rối tung xõa xuống. Nguyên bản bởi vì sự việc tất cả người trong biệt viện Trác gia đột nhiên chết thảm mà bầu không khí trong trấn đã rất u ám cho nên một màn này đã khiến cho người đi đường kinh hoảng, tất cả đều thét lên chạy trốn hoặc là đi báo quan.

Ngay lúc đó, khuôn mặt Huyết Phách vốn không có biểu cảm lại nở nụ cười, tùy tay vung độc phấn đem đám quan binh đang chạy tới hạ độc chết, sau đó gần như điên cuồng cười không ngừng.

“Ngươi điên rồi sao?! Tại sao lại chủ động gây chuyện?!” La Sát ảo não gầm khẽ.

Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào đem Huyết Phách che giấu khỏi tai mắt của thập đại ác nhân, vậy mà hắn lại tự làm bại lộ hành tung của chính mình!

“Ha ha… La Sát, bọn họ đều đã từng cười với ta đấy, chỉ có điều… khi đó tóc ta màu đen…” Phía sau nụ cười vui sướng là tràn ngập oán hận đắng chát, “Kết quả, chẳng qua là màu tóc bất đồng thì lại không được a… ha ha ha… ha ha…”

Rõ ràng là hắn hay y cái gì cũng đều không làm, chỉ là khôi phục màu tóc nguyên bản, như vậy không được sao? Quả nhiên thân thể huyết hồng không thể tẩy sạch này chính là lý do mà y phải đeo trên lưng hết thảy khinh bỉ… Là thế này phải không?!

Buồn cười!

“Ngươi cười cái quỷ gì! Nếu để thập đại ác nhân phát hiện, ngươi nhất định phải chết!” La Sát thô bạo cắt ngang tràng cười của y.

Nếu như trước kia Huyết Phách cười rộ lên khiến cho hắn cảm thấy tâm cơ của y rất nặng lại không có hảo ý thì hiện tại lại là một loại cảm giác không nói lên lời khiến cho hắn sởn gai ốc run rẩy, thật sâu trong lòng nổi lên từng đợt buồn nôn.

“Không sao cả,” Khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Huyết Phách lộ ra một nụ cười hờ hững, nhưng trong mắt lại là lãnh quang, “Trở về chỗ thập đại ác nhân đi, ta còn phải tiếp tục học tâm pháp!”

“Ngươi hết hạn nhiệm vụ không trở về, bây giờ quay về khác gì đi vào chỗ chết!”

“Nếu như ta không bị tra hỏi có lẽ sẽ chết, nhưng thân thể đầy thương tích này vừa vặn là lý do cho ta a!” Trong đôi hồng mâu hiện lên một tia băng hàn kinh tâm động phách, gương mặt trắng bệch hoàn toàn bất đồng với đôi môi đỏ mọng đang kề sát vào Cửu Thiên cổ bên vai, “Huống chi, ta còn có đứa nhỏ này bảo hộ a.”

“…”

Đối mặt với trầm mặc của hắn, khóe môi Huyết Phách kéo ra một nụ cười thanh lệ, trong trẻo giống như liên hoa, nhưng lời nói thốt ra lại như độc xà tàn nhẫn lãnh liệt.

* liên hoa: hoa sen.

“Ngươi nói xem, thập đại ác nhân có sợ bị ta cùng kéo xuống địa ngục hay không? Thua cuộc chính là sẽ kéo bọn họ cùng chết, mà nếu như thắng, hết thảy nên bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Trong nháy mắt nhìn thấy lạnh lẽo trong đôi đồng tử xích hồng đó, La Sát đã rõ ràng nhận ra rằng, Huyết Phách từng rất yêu thích âm luật cùng khiêu vũ, ngẫu nhiên vui vẻ chơi đùa một chút nhân tính mà hắn quen thuộc… đã chết rồi.

Thay vào đó chính là một con quỷ không úy kỵ tử vong, điên cuồng mà tỉnh táo, chỉ vì báo thù mà sống.

Cưỡng ép đem Phượng Hoàng kéo vào trong tinh phong huyết vũ, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, tất cả bọn họ sẽ phải vì thế mà trả giá đại giới.

Nhìn Huyết Phách tươi cười ôn nhu bước qua thi thể chồng chất trên mặt đất, kéo thân thể trọng thương chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa tung ra độc phấn, hạ độc chết càng ngày càng nhiều người, La Sát lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình.

Rốt cuộc, hắn cứu Huyết Phách, là đúng hay sai?

Khi Phong Diệc Kỳ thuật lại xong toàn bộ sự việc, trong phòng chỉ còn lại một mảnh trầm mặc.

Hắn nói rất ngắn gọn, đại khái chỉ nói rõ khi tìm thấy Huyết Phách thì phản ứng của y thế nào, còn chuyện gì đã xảy ra sau đó, hoặc tình huống bi thảm trong địa lao ra sao cũng không nói nhiều hơn, nhưng những người ở đây coi như cũng đã từng trải, cho dù không rõ ràng những tất cả cũng có thể nhìn thấu bảy tám phần.

Sau đó, trong khi Liễu Lục Dương ôn nhu vỗ về an ủi Phong Diệc Kỳ, Hàn Thất cau mày lên tiếng:

“Chờ một chút, loại hành động này đúng là thiên lý khó dung, nhưng chuyện này với những thứ ta nghe được không giống nhau! Hắn nói Huyết Phách thừa dịp hắn không có ở đó đã giết sạch tâm phúc cùng gia nhân trong nhà hắn, chờ đến khi hắn trở về thì chỉ còn lại biệt viện tĩnh mịch…”

Mẹ kiếp, võ lâm Trung Nguyên là như thế nào… Hắn ở Bắc Hải tuy rằng cũng có ân có cừu, nhưng ít ra cũng không âm hiểm ghê tởm như vậy…

“Khác nhau sao? Hắn đối xử với Huyết Phách như vậy, Huyết Phách giết hết những kẻ kia là sai?” Phong Diệc Kỳ khiêu khích nhìn sang.

Huống chi, đó chính là huyết tế lần thứ nhất sau khi Cửu Thiên cổ xuất thế, không liên quan đến mệnh lệnh của Huyết Phách, bởi vì nó chỉ biết một điều, tất cả những kẻ thương hại đến chủ nhân của nó đều phải chết.

“Ngươi không hiểu ý ta sao? Ta nói hắn căn bản không phải người như thế, một người có ánh mắt như vậy không có khả năng làm ra những chuyện kia!” Thanh âm Hàn Thất hơi chút tăng lớn, thất vọng với tài ăn nói của bản thân không tốt, ngoại trừ cùng lão quỷ sư phụ đấu võ mồm thì rất khó nói chuyện đạo lý, điều này cũng không thể trách hắn a, hắn là nhỏ nhất trong đám sư huynh đệ, chuyện đại sự làm sao đến phiên hắn mở miệng phát biểu ý kiến?

“Chính đạo dù sao vẫn luôn tự cho rằng mình nói có tình có lý, dùng dáng vẻ đạo mạo đem hết thảy hợp lý hóa, cho dù là tà đạo thì thế nào? Nếu hắn giết Huyết Phách ta cũng không có lời nào để nói, nhưng mà hắn không có tư cách tra tấn y như vậy!”

Rời khỏi vòng ôm của Liễu Lục Dương, Phong Diệc Kỳ trực tiếp đem mũi nhọn hướng về phía Hàn Thất.

Hắn thừa nhận y nói như vậy không sai, nhưng mà nghe thấy Trác Lạc Vũ bị coi thường như vậy, lửa giận trong lòng bắt đầu trào lên.

“Tà đạo dù sao cũng vẫn lạm sát kẻ vô tội, táng tận thiên lương lại âm hiểm xảo trá, vì vậy những chuyện đó cũng là hắn đáng phải nhận lấy!”

Khiêu khích nói xong, nhìn thấy Phong Diệc Kỳ cùng Tịch Quân Dật đồng loạt chộp lấy vũ khí trong tay, hắn lập tức nhìn cũng không thèm nhìn, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi:

“Như thế nào, bị nói như vậy, đều là đồ đệ của thập đại ác nhân nên các ngươi liền tức giận? Rõ ràng chính là những người “Chính tà không đội trời chung” bị hại, không phải là kẻ hiểu rõ điều này nhất cũng chính là kẻ đau buồn nhất sao? Vì cái gì luôn miệng nói chính đạo như thế nào, tà đạo như thế nào? Các người đã từng nói chuyện với hắn, từng ở chung với hắn sao? Chỉ bằng cái danh ‘chính đạo’ mà bị chỉ trích như vậy, hắn nên là loại người gì nữa đây?”

Có lẽ là chưa từng bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng chửi như vậy, Phong Diệc Kỳ rõ ràng ngây ngẩn cả người, Tịch Quân Dật thì lập tức chậm rãi bỏ vũ khí trong tay xuống, trong phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng rống giận của Hàn Thất.

Hoàn toàn không biết mình là người đầu tiên gào thét với Tập Phong cùng La Sát mà không hề hấn gì chính là một loại kỳ tích, Hàn Thất cảm giác bản thân đã bị đè nén đến sắp nổ tung, dứt khoát đem toàn bộ những điều muốn nói đều nói hết ra.

“Nhìn lại người bên cạnh các ngươi xem, nếu theo lời các ngươi nói, đến tột cùng là những kẻ giả bộ thoát ly tà đạo như các ngươi xảo trá, hay là những kẻ giả bộ tiếp nhận các ngươi kia dối trá? Cũng là bởi vì cảm thấy vô cùng kỳ quái nên mới muốn hỏi cho rõ ràng! Các ngươi mang tư cách là đồ đệ của thập đại ác nhân, thân phận ngay từ đầu đã bị chính đạo kỳ thị, bản thân các ngươi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn sao?! Chỉ vì chính mình đã từng chịu tổn thương nên các ngươi cho rằng kẻ khác bị thương tổn cũng là đáng đời, đây là cái đạo lý gì đây? Giết người không phải là phương tiện để trả thù, mà là trách nhiệm, nếu quên mất điểm này, mặc kệ là chính đạo luôn miệng đường hoàng đạo lý cũng chỉ là một kẻ tội phạm giết người mà thôi!”

Đừng nói là vì cừu hận, đừng đem yếu đuối bi thương của mình áp lên thân người bị giết, đừng nói đó là vì chính nghĩa, bởi vì thiên lý không tới lượt phàm nhân khoa chân múa tay, cũng đừng nói chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì xuống tay hay từ bỏ đều do chính mình quyết định.

Giết người là sức nặng tính mạng, cướp đi tính mạng một người nhất định phải đeo trên lưng một gánh nặng, vì vậy giết người cũng là một loại giác ngộ, nếu như không còn loại giác ngộ này, có nói nhiều lời dễ nghe hơn nữa cũng chỉ là đoạt tính mạng người khác, đều giống nhau cả thôi.

Từ khi bắt đầu có ký ức, lão quỷ sư phụ kia mỗi ngày đều lải nhải, nói rằng đây là chuyện mà con nít ba tuổi cũng biết, kết quả là đến Trung Nguyên mới biết được những điều đó đều không quan trọng!

“Con mẹ nó toàn bộ người võ lâm Trung Nguyên không phải là kẻ điên thì cũng mù lòa! Xóa bỏ thành kiến khó khăn như vậy sao? Nếu nghiện chém người như vậy thì vào nha môn làm đao phủ đi, không muốn cứu hắn thì cút ngay cho ta! Ta dùng nội lực giúp hắn kéo dài tính mạng cũng có thể chống đỡ được đến khi kết thúc trị liệu, các ngươi cứ việc dùng cái loại tâm tính hẹp hòi đó mà hối hận đi!”

Hắn có lẽ nên tức giận mà vung kiếm chém bay đầu Hàn Thất, nhưng nộ khí không tăng ngược lại còn giảm.

Trong này có huyền cơ hay không hắn không rõ ràng lắm, cũng không muốn biết Trác Lạc Vũ suy nghĩ thế nào, nhưng có lẽ Hàn Thất nói cũng không sai… Cho dù bản thân đã thoát ly thập đại ác nhân nhưng tư tưởng căm ghét chính đạo đã ăn sâu vào tiềm thức, không thể nói sửa đổi là có thể sửa đổi ngay, trong miệng luôn nói chính đạo đối với bọn họ không công bằng, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng chưa từng dùng ánh mắt công bằng nhìn chính đạo.

“Cho dù công lực của ngươi có sâu hơn nữa cũng không có khả năng giúp hắn chống đỡ thương thế như vậy, đừng uổng phí khí lực nữa.” Lạnh giọng trào phúng.

“Vậy thì thế nào? Ai quản những ân ân oán oán kia của ác ngươi, ta chỉ muốn cứu bằng hữu của ta! Một thân võ nghệ này không để cứu giúp người, chẳng lẽ lại dùng để giết người sao?” Bị lửa giận thiêu đột đến gần như hai mắt phát sáng, hoàn toàn không có ý lùi bước.

Nam nhân này thật là, trong chốn võ lâm Trung Nguyên cơ hồ khó có thể tìm được người nào tính tình thẳng thắn như hắn… Có lẽ chỉ có phương bắc mới dưỡng ra được những người có lòng dạ rộng lớn như vậy… Tuy rằng bị lời nói của hắn khiến cho tâm tình rất loạn, nhưng đều muốn trợ giúp một người vô cùng đặc biệt đối với mình, điểm ấy coi như bọn họ là cùng chí hướng rồi.

“Ngươi đi cũng chỉ thêm vướng bận.”

Tức giận nói xong, có chút đồng cảm trao đổi ánh mắt với Tịch Quân Dật, Phong Diệc Kỳ tra lại kiếm vào vỏ, quay người cho Liễu Lục Dương một nụ cười vô cùng bình tĩnh.

“Sư phụ, chúng ta bắt đầu đi.”

“Nghĩ thông suốt rồi?” Nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi vết máu Phong Diệc Kỳ vô thức cắn ra trên môi, Liễu Lục Dương ôn nhu ngưng mắt nhìn hắn.

“… Vẫn chưa, nhưng ít ra ta hiểu rõ một điều, sư phụ hy vọng ta cứu hắn, vậy ta sẽ cứu hắn.” Trở lại với nụ cười sáng lạn trên mặt, nhìn Hàn Thất vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng bên cạnh, Phong Diệc Kỳ hừ giọng, “Người thú vị như ngươi ở trong võ lâm Trung Nguyên sẽ rất vất vả.”

“Kháo, ngươi cho rằng ta muốn sao? Nếu như không phải Trác Lạc Vũ bị bắt, sau khi báo xong ân cho lão quỷ sư phụ ta đã sớm về Bắc Hải từ lâu rồi.” Đầu óc căn bản không kịp suy nghĩ, Hàn Thất theo trực giác trả lời một câu, sau đó trừng mắt nhìn bóng lưng Phong Diệc Kỳ cùng Liễu Lục Dương đi vào phòng. Hắn chậm mấy nhịp mới phản ứng kịp, tiểu tử kia đã đáp ứng cứu người rồi hả?!

Không thể nào? Van xin cả buổi cũng không có tác dụng, hàm hồ mắng chửi mấy câu vậy mà lại nguyện ý giúp sao?!

“Ta vừa nói gì thế…?”

“Ngươi vừa nói toạc ra chúng ta vẫn muốn thoát khỏi những trói buộc bản thân nhưng lại không dám nhìn thẳng vào nó.” Tịch Quân Dật bình tĩnh nói.

Do tính cách, hắn không có xúc động mãnh liệt như Phong Diệc Kỳ, cho nên khôi phục tinh thần cũng nhanh hơn.

“Cái… Đừng nói với ta lâu như vậy cũng không có ai nhắc nhở các ngươi!” Hàn Thất không dám tin nhìn Tịch Quân Dật, lại quay đầu nhìn sang Bạch Ngạn Hải.

Chú ý tới ánh mắt ẩn ý của hắn, Bạch Ngạn Hải kéo ra một nụ cười khổ.

“Bởi vì toàn bộ võ lâm đã bị cuốn vào thành kiến như vậy quá lâu, rất nhiều thứ đã trở thành lẽ đương nhiên, sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, thật là không chú ý tới trong đó có chỗ không đúng… Hàn Thất gia, đa tạ ngươi đã nhắc nhở chúng ta.”

Nghe được lời cảm tạ chân tình như vậy, Hàn Thất ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.

“Không… Là ta nói ra quá dễ dàng, không chú ý tới các ngươi cũng có nỗi khổ riêng.”

Người ngoài cuộc bao giờ cũng nói được rất dễ dàng, bởi vì hắn không trực tiếp trải qua những thống khổ cùng cừu hận kia, Bạch Ngạn Hải lúc ấy thoát ly sư môn chắc hẳn cũng phải trải qua một phen vô cùng đau đớn giãy giụa… ngược lại lại thuận miệng nói ra một lời cảm tạ chân thành như vậy, cái này thật đúng là hổ thẹn.

“Sư phụ của La Sát có lẽ cũng nhìn thấu rồi chỉ là không nỡ nói trắng ra mà thôi.” Tịch Quân Dật lẳng lặng bổ sung.

“Vì sao?” Bạch Ngạn Hải kinh ngạc liếc nhìn Tịch Quân Dật.

Tuy rằng nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói rõ tựa hồ là thói quen của Liễu Lục Dương, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là ở phương diện này Liễu Lục Dương vậy mà lại bảo trì trầm mặc.

“Bởi vì… La Sát, tiểu tử kia đã rất nỗ lực… Ngươi cũng là biết rõ điểm ấy cho nên có đôi khi ta trách móc chính đạo ngươi mới có thể im lặng… đúng không?”

Hắn biết rõ Bạch Ngạn Hải không muốn nghe, vì vậy rất ít khi phí lời vào những thứ này, chỉ là ngẫu nhiên trào phúng, về phần La Sát, tám chín phần mười là im lặng thuận theo quyết định của Liễu Lục Dương, sau đó dốc sức liều mạng, nhẫn nại kiềm chế tâm tình của mình… Nếu như hắn đã cố gắng như vậy còn đem những lời kia trực tiếp nói ra, quả thực chẳng khác nào nói hắn chỉ uổng công vô ích, bởi vì từ ngay khi bắt đầu tâm tình của bọn hắn đã có vấn đề.

Chính là biết rõ bọn hắn đã nỗ lực ép buộc bản thân chấp nhận chính đạo, vì vậy nhìn bọn hắn bất mãn nhưng lại không thể không điều hòa bộ dáng, ngược lại không có cách nào trách móc hay yêu cầu bất kỳ điều gì hơn nữa… Dù cho có đôi khi không cách nào tiếp nhận, cũng sẽ xuất phát từ bao dung lẫn nhau mà lựa chọn trầm mặc.

Liễu Lục Dương nghĩ như thế nào hắn không biết, nhưng hắn khẳng định Bạch Ngạn Hải là nghĩ như vậy đấy.

“A… Kỳ thật có đôi khi cũng không sai…” Bạch Ngạn Hải vỗ vỗ bờ vai hắn, phát hiện người kia có chút uể oải.

Khi một người tự cho là đã thoát khỏi trói buộc lại phát hiện ngay từ đầu chính mình vẫn bị hạn chế, nhất định sẽ cảm thấy nản lòng, hắn cũng không cho rằng Tịch Quân Dật không thích hợp với tiêu chuẩn của thường nhân.

Người kia được an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nhạt… Có lẽ đối với người khác mà nói, đây chỉ là giật nhẹ khóe môi, nhưng đối với thiên tính đạm mạc cùng vẻ mặt vạn năm bất biến của Tịch Quân Dật mà nói, đã được xưng tụng là nụ cười.

Thật là… Hàn Thất sờ sờ cái mũi.

Tuy rằng lúc trước hắn cho rằng Bạch Ngạn Hải cùng Tập Phong chỉ là tình bằng hữu thân thiết, nhưng khi chứng kiến biểu hiện của Liễu Lục Dương đối với đồ đệ, còn có một màn trao đổi tình cảm như có như không trước mặt này, còn không nhìn ra thì chính là hắn mắt mù.

Thật là… Người Trung Nguyên thật là kỳ quái! Ở chỗ hắn, Đại sư huynh của hắn thế nhưng suốt ngày dính lấy Nhị sư huynh không tha… danh chính ngôn thuận phô trương rùm beng a…

Lắc lắc đầu, nói với hai người kia:

“Như vậy Trác Lạc Vũ ta liền nhờ các ngươi, ta đi điều tra một chút xem Huyết Phách rốt cuộc muốn làm cái gì, đại khái bảy đến mười ngày sẽ trở về đây.”

Chiếu theo thương thế của Trác Lạc Vũ, có thể thanh tỉnh để nói chuyện đại khái cũng cần chừng đó thời gian.

Vừa rồi nghe được quá khứ của Huyết Phách, cũng hiểu được thành kiến giữa hai phe chính tà, hắn cũng lờ mờ đoán ra Huyết Phách muốn làm cái gì rồi.

Y muốn võ lâm không còn thành kiến nữa, vì vậy đem tất cả những người có thể ảnh hưởng đến mục tiêu này đều diệt trừ hết, cho dù có phải đạp trên núi thây biển máu cũng tuyệt đối không nương tay.

Có lẽ, võ lâm Trung Nguyên đã chìm trong những ngày tháng thành kiến quá lâu, cho nên chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ nhuốm máu; có lẽ trải qua hết tất cả mọi người sẽ được hạnh phúc… Thế nhưng, giết vô số người để tạo dựng lên hạnh phúc, thì thứ hạnh phúc đó cũng tuyệt đối nồng đậm vị huyết tinh…