Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười:

- Muốn cứu tôn giá!

Thiết Diện Bà Bà ngẩn người, bỗng cười phá lên:

- Ha ha… Cứu lão thân ư? Trên đời việc gì lão thân cũng tin được, nhưng chỉ lần này là lão thân không tin.

- Giữa chúng ta đâu có thâm thù đại hận gì!

- Trước kia quả là không có!

- Bây giờ cũng vậy thôi!

- Ngươi đã quên sự kiện ở Phi Vân trại rồi sao?

Nhạc Nhạn Linh cười chua chát:

- Việc ấy bỏ qua đi thôi!

Thiết Diện Bà Bà cười khảy:

- Nếu lão thân là ngươi, không làm điều dâm loạn mà bị người hiểu lầm là dâm tặc, lão thân dù tan xương nát thịt cũng quyết phải báo mối thù phỉ báng danh dự ấy. Với cá tính của ngươi, lão thân tin là chẳng dễ gì bỏ qua.

Nhạc Nhạn Linh từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc nhỏ. Đó là do Thái Phụng Tiên Tử Mai Ngọc Sương đã tặng cho chàng, bảo chàng uống vào khi vạn nhất thọ trọng thương, nhưng chàng chưa từng sử dụng đến.

Nhạc Nhạn Linh thản nhiên cười:

- Khi trong Vạn Trùng cốc, tại hạ đã từng cứu các vị!

Thiết Diện Bà Bà vụt biến sắc mặt:

- Vậy ra chính là ngươi đã chỉ dẫn lối thoát thân ư? Vậy thì sự hiểu lầm…

Nhạc Nhạn Linh trao chiếc lọ ngọc ra:

- Tôn giá hãy tự lấy uống đi!

Thiết Diện Bà Bà đưa tay đón lấy, bỗng hỏi:

- Vì sao ngươi không tự lấy cho lão thân? Ngươi không sợ lão thân dùng nhiều sao?

Nhạc Nhạn Linh cười thê lương:

- Trong ấy chỉ có một hoàn, tại hạ sợ bàn tay mình có độc.

- Ha ha… Bất kể bàn tay ngươi có độc hay không, và cũng chẳng cần biết ngươi cứu bang chủ lão thân với dụng ý gì, dẫu sao cũng chính là người đã cứu. Lão thân tự biết mình chết chắc, được uống thuốc độc của ngươi, để ngươi hả niềm căm hận trong lòng, chết cũng rất xứng đáng.

Đoạn rút mở nắp lọ, trút thuốc ra lòng bàn tay.

Bỗng, Thiết Diện Bà Bà sững sờ, bàn tay quắt queo của bà bắt đầu run rẩy, mắt cũng rướm lệ, lẩm bẩm:

- Xích Long Châu! Xích Long Châu!

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy sửng sốt đưa mắt nhìn, thấy trên tay Thiết Diện Bà Bà là hai viên châu tròn màu đỏ tươi, trong thoáng chốc chàng đã hiểu hết mọi sự.

Gương mặt xinh đẹp liền thoắng của Thái Phụng Tiên Tử liền hiện ra trước mắt. Chàng không nén được lẩm bẩm:

- Sương muội, Sương muội chỉ nghĩ đến Nhạc Nhạn Linh này, vì sao Sương muội không nghĩ đến bản thân mình?

Thiết Diện Bà Bà bỏ hai viên Xích Long Châu trở vào trong lọ, đậy nắp lại, trao trả cho Nhạc Nhạn Linh rồi nói:

- Nhạc thiếu hiệp hãy cất lấy đi!

Nhạc Nhạn Linh ngẩn người:

- Đó đâu phải là thuốc độc?

Thiết Diện Bà Bà cười ảo não:

- Vâng, lão thân biết! Nếu là thuốc độc thì lão thân đã uống rồi!

Nói đến đó, hai giọt lệ đã lăn dài xuống má, áy náy nhìn Nhạc Nhạn Linh nói tiếp:

- Lão thân đã tin là thiếu hiệp thật sự không truy cứu những chuyện đã qua rồi!

Nhạc Nhạn Linh thấy sắc mặt bà đã từ trắng bệch trở thành màu xanh xám, sốt ruột nói:

- Tại hạ tặng thuốc hoàn toàn là do ở lòng thành!

Thiết Diện Bà Bà gật đầu:

- Vâng, lão thân biết, nhưng đây là kỳ dược đệ nhất thiên hạ, đang có rất nhiều người cần có nó mà được sống, không nên lãng phí cho một người sắp chết như lão thân!

- Có lẽ nội phủ tôn giá thọ thương cũng không nặng lắm?

Thiết Diện Bà Bà lắc đầu:

- Không, thiếu hiệp lầm rồi! Khi nào miệng lão thân mà rỉ máu là lúc ấy lão thân đã tắt thở, võ công của Diệp Thiên Lân, lão thân rất rõ.

Vừa nói xong, mặt bà bỗng co giật dữ dội.

Nhạc Nhạn Linh cả kinh:

- Hãy uống vào thử xem!

Thiết Diện Bà Bà bỗng nghiêm mặt:

- Thời gian không còn nhiều nữa! Nhạc thiếu hiệp, lão thân đến chết mới nhận ra thiếu hiệp là người mặt lạnh lòng nóng. Thân hoài Huyết Chưởng giết người mà lại có tấm lòng thánh thiện cứu nhân tế thế, do đó trước khi chết lão thân có một điều cậy nhờ.

Nhạc Nhạn Linh cố khuyên:

- Tôn giá hãy uống một viên thử xem!

Thiết Diện Bà Bà lắc đầu:

- Vậy là Nhạc thiếu hiệp đã bằng lòng rồi chứ gì? Thiếu hiệp hãy mau đến Bích Thảo cốc cứu bang chủ lão thân. Bang chủ đã bị Thái Phụng Tiên Tử vây hãm tại đó.

Nhạc Nhạn Linh kinh hãi:

- Sao?

Thiết Diện Bà Bà thở gấp rút:

- Thái Phụng Tiên Tử ở tại Thúy Vi Phong trên Bích Thảo cốc, tuyệt đối không nên lên trên ấy. Toàn bộ đệ tử Thiên Phụng bang đều ở trong cốc, lão thân… tin là thiếu hiệp không bao giờ ghi nhớ thù trước.

Dứt lời, nơi khóe môi bỗng rỉ ra một dòng máu tươi.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh:

- Tôn giá…

- Nhạc thiếu hiệp… chấp thuận hay không?

Nhạc Nhạn Linh rướm nước mắt gật đầu:

- Vâng, tại hạ sẽ đến đó ngay!

Thiết Diện Bà Bà an ủi cười, dựa người vào một tảng đá to, gắng gượng nói:

- Từ đây đến Bích Thảo cốc chừng bốn năm dặm đường về phía đông nam. Nhạc thiếu hiệp, bang chủ… quả là không nhìn lầm người.

Nhạc Nhạn Linh co chân ngồi xuống:

- Tôn giá hãy nghỉ một hồi là hơn!

Thiết Diện Bà Bà nhét lọ ngọc vào tay Nhạc Nhạn Linh, hơi thở càng gấp rút nói:

- Vâng, lão thân… đã đến lúc… phải ngơi nghỉ… vĩnh viễn rồi. Nhạc… thiếu hiệp, lão thân… thành thật cho… thiếu hiệp biết, bang chủ… ngày nào cũng… tưởng nhớ đến… đến thiếu… hiệp…

Bỗng nghoẹo đầu sang bên, trút hơi thở cuối cùng.

Thiết Diện Bà Bà cả đời hiu quạnh, căm thù kẻ gian ác, chẳng ngờ cuối cùng lại không chết dưới tay kẻ thù mà lại chết dưới tay một gian tặc mà bà tưởng là kẻ nhân tâm hiệp đởm.

Nhạc Nhạn Linh thờ thẫn nhìn bà hồi lâu, mắt ngập lệ lẩm bẩm:

- Đây là con đường bắt buộc phải đi của đời người, nhưng đúng ra không nên để cho kẻ khác quyết định. Bà bà, hãy an nghỉ đi, Nhạc Nhạn Linh này sẽ không buông tha cho lão tặc ấy đâu!

Nhạc Nhạn Linh tìm một hang đá nhỏ, đặt thi thể Thiết Diện Bà Bà vào đó rồi dùng đá lấp cửa hang lại. Sau đó khắc ký hiệu lên. Xong xuôi liền thi triển khinh công phóng đi về hướng đông nam.

Bốn năm dặm đường đối với Nhạc Nhạn Linh chỉ cần thời gian chừng một bữa cơm là đến. Chỉ thấy trước mặt là một ngọn núi xanh tươi, xung quanh núi non chập chùng, rừng tùng nhấp nhô như sóng lượn.

Nhạc Nhạn Linh đến dưới chân núi, sau một lúc quan sát địa thế, thầm nhủ:

“Sương muội rõ là tâm khẩu bất nhất. Rõ ràng đã hứa với mình là từ nay sẽ không hưng binh xâm nhiễu võ lâm Trung Nguyên nữa, sao bây giờ lại vây hãm người của Thiên Phụng bang tại đây thế này? Nếu mình xông thẳng vào cốc, ắt sẽ xảy ra sát phạt, hay là mình hãy lên núi Thúy Vi Phong trước xem sao!”

Đoạn vừa định tung mình lên núi, bỗng nghe một giọng sắc lạnh nói:

- Tiểu tử ngươi chưa chềt ư?

Tiếng nói không to nhưng chấn động tâm thần.

Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng sửng sốt, nhưng không phản ứng ngay. Hồi lâu mới chầm chậm quay người lại, chỉ thấy một mỹ phụ trung niên đang lạnh lùng đứng ngoài hai trượng.

Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, buột miệng kêu lên:

- Ồ, ra là tiền bối!

Mỹ phụ cung trang cười khảy:

- Ta tưởng đâu ngươi đã chết dưới Viên Sầu Nhai rồi chứ?

Thì ra mỹ phụ cung trang này chính là sư phụ của Thái Phụng Tiên Tử Mai Ngọc Sương.

Nhạc Nhạn Linh lòng hết sức bối rối, song cũng đành bấm bụng nói:

- Rất may mắn, vãn bối chưa chết, trái lại còn giải trừ hết tích độc trong người.

- Ngươi định đi đâu thế này?

- Tìm lệnh đồ!

Mỹ phụ cung trang nghe vậy bỗng mắt rực hàn quang ghê rợn, lạnh lùng quát:

- Ả nha đầu này đã bội phản, hiện đang trừng trị ả ta sắp hồi tâm chuyển ý rồi, ngươi lại định dẫn dụ nữa sao? Hừ, ngươi tưởng lão thân dễ trêu lắm hả?

Nhạc Nhạn Linh ngẩn người:

- Sao tiền bối lại chỉnh trị Sương muội vậy?

- Lão thân bảo là ngươi đã chết và đưa ả ta đến hiện trường xem. Vì chứng thực điều ấy, lão thân còn bắt mấy tên thuộc hạ Mật Tông ngã trước mặt ả ta, ả ta mới chịu tin.

- Sau đó tiền bối đã bảo Sương muội kéo binh gây hấn với Trung Nguyên phải không?

Mỹ phụ cung trang cười khảy:

- Đâu cần lão thân phải nói, chính bản thân ả ta vì yêu ngươi nên đã hóa ra căm thù võ lâm, do đó đã quyết náo loạn Trung Nguyên.

- Vậy sao tiền bối lại bảo là chỉnh trị Sương muội?

- Vì ả ta nói là khi nào náo loạn võ lâm Trung Nguyên đến lúc hả dạ, rồi bắt lấy tông chủ Mật Tông cúng tế vong linh ngươi, sau đó sẽ vĩnh viễn lui ra khỏi võ lâm, thế phát quy y!

- Vậy cũng đâu kể được là phản bội tiền bối?

- Sao không kể được là bội phản? Lão thân muốn ả ta thống trị võ lâm và khôi phục cựu trang, ả ta không chịu!

- Khôi phục cựu trang ư?

Mỹ phụ cung trang gắt giọng:

- Sau khi ngươi chết, ả ta bảo là vợ của ngươi, suốt ngày chỉ mặc áo tang. Lão thân thấy chướng mắt, bảo ả ta thay bỏ, nhưng ả ta không chịu, vậy không phải là bội phản sao?

Nhạc Nhạn Linh càng nghe càng đau lòng, lo lắng hỏi:

- Vậy tiền bối đã chỉnh trị Sương muội bằng cách nào vậy?

- Trước tiên lão thân giam ả ta lại, đích thân chỉ huy giam hãm ả tiểu nha đầu Thiên Phụng bang chủ cùng một số thuộc hạ trong Bích Thảo cốc. Sau đó từ từ khuyên bảo ả ta. Nào ngờ ả ta không nghe, lão thân trong cơn thịnh nộ đánh cho ả ta trọng thương.

Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt:

- Trọng thương ư?

- Nhưng lão thân biết ả ta có Xích Long Châu, không chết được đâu!

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, tim suýt nữa vọt ra khỏi lồng ngực, vội quay người toan phi thân lên núi.

Ngờ đâu chàng vừa quay người, mỹ phụ cung trang đã đứng ngay trước mặt chàng, mắt ngập sát cơ nói:

- Tiểu tử, ngươi định đi đâu hả?

- Đi cứu Sương muội!

- Hứ, ngươi mà cứu được?

Nhạc Nhạn Linh lòng rối như tơ vò, buột miệng nói:

- Xích Long Châu, lệnh đồ đã tặng hết cho tại hạ rồi, nên…

- Sao? Ả ta dám tự ý tặng ngươi? Vậy là ả ta tự chuốc lấy cái chết..

Nhạc Nhạn Linh lấy Xích Long Châu trao ra:

- Tại hạ không lên núi nữa, chỉ xin tiền bối mang thuốc đi cứu Sương muội được rồi!

Mỹ phụ cung trang cười khảy:

- Ả ta đã tặng cho ngươi, lão thân không thích lấy đồ trong tay tiểu bối. Nếu ngươi thức thời vụ thì hãy mau xuống núi, bằng không lão thân sẽ cho ngươi táng thân tại đây!

Nhạc Nhạn Linh cuống lên, không nén được lạnh lùng quát:

- Xin tiền bối đừng bức tại hạ quá đáng!

Mỹ phụ cung trang ngẩn người, bỗng cười phá lên:

- Sao? Ngươi định một phen thắng bại với lão thân ư?

- Tại hạ tự biết không phải địch thủ của tiền bối!

- Vậy thì hãy mau cút đi!

Nhạc Nhạn Linh kiên quyết:

- Tại hạ quyết phải trao thuốc đến tay Sương muội!

- Ngươi tự tin có đủ khả năng không?

Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, thầm nhủ:

“Qua thân thủ hôm trước, mặc dù công lực của mình đã hoàn toàn khôi phục, e cũng không đương cự nổi mấy chiêu. Chi bằng hãy đánh lừa bà ta một phen, lủi vào trong rừng, rồi sau đó trao thuốc cho Sương muội.”

Đoạn bỗng nói:

- Vị huynh đài kia hãy giúp tại hạ một tay!

Đồng thời mắt chằm chặp nhìn ra sau lưng mỹ phụ cung trang.

Mỹ phụ cung trang thầm nhủ:

“Tiểu tử này tâm kế quả là hơn người, y điềm tĩnh thật!”

Bèn giả vờ không biết, ngoảnh nhìn ra sau.

Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, đâu dám chậm trễ, liền tung mình phóng đi vào rừng.

Ngờ đâu vừa đến bìa rừng, bỗng thấy mỹ phụ cung trang từ trong đủng đỉnh bước ra. Qua thái độ ung dung kia, hiển nhiên bà ta đã đến nơi từ lâu.

Nhạc Nhạn Linh vội chững bước, thầm nhủ:

“Từ đó đến đây gần trăm trượng, vậy mà bà ta có thể tránh khỏi tầm mắt mình đến sớm hơn, xem ra công lực của mình còn kém bà ta rất nhiều.”

Mỹ phụ cung trang lạnh lùng nói:

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn tài cán gì nữa không?

- Tại hạ tự biết còn kém tiền bối xa lắm!

Mỹ phụ cung trang cười khảy:

- Vậy ngươi hãy cút mau đi!

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Chưa gặp được Sương muội, tại hạ không bao giờ rời khỏi đây! Sương muội là đệ tử duy nhất của tiền bối, chả lẽ tiền bối thấy chết mà không cứu sao?

- Chả lẽ ngươi muốn cứu?

- Đúng vậy!

- Ngươi qua được chặng này của lão thân không?

- Vãn bối sẵn sàng đi trước Sương muội một bước!

- Ả ta là gì của ngươi mà ngươi lại chịu hy sinh như vậy?

Nhạc Nhạn Linh thản nhiên:

- Ái thê của tại hạ!

Mỹ phụ cung trang phá lên cười:

- Tốt lắm, vậy thì lão thân thành toàn cho hai ngươi! Giờ lão thân có hai con đường cho ngươi đi, tùy ngươi chọn lựa!

Nhạc Nhạn Linh kiên quyết:

- Khi chưa gặp được Sương muội, tại hạ quyết không xuống núi!

- Con đường thứ nhất là ngươi vượt qua được ải của lão thân. Chúng ta giao thủ một cách công bằng với bản lĩnh của mình, đến chết mới thôi!

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Con đường thứ hai thì sao?

- Ngươi đón tiếp lão thân ba chưởng!

Nhạc Nhạn Linh lặng người thầm nhủ:

“Tiếp bà ta ba chưởng, chẳng rõ mình còn sống nổi hay không?”

Trầm ngâm hồi lâu, không sao trả lời được.

Mỹ phụ cung trang thấy vậy, mắt rực sát cơ, song vẫn cười nói:

- Nếu ngươi liệu không chống cự nổi, bây giờ cũng còn có thể rời khỏi đây.

Nhạc Nhạn Linh đánh liều nói:

- Tại hạ bằng lòng tiếp tiền bối ba chưởng!

Mỹ phụ cung trang cười khảy:

- Ngươi tự tin có thể không chết ư?

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Không thể, tại hạ chỉ mong có thể chịu đựng được nửa giờ để gặp Sương muội là đủ!

- Để ả ta suốt đời cảm kích ngươi ư?

- Không, bảo Sương muội tìm một người chồng lý tưởng khác!

Mỹ phụ cung trang vui mừng thầm nghĩ:

“Tiểu tử thật là si tình, Sương nhi nhãn lực khá lắm!”

Song ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:

- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Xin tiền bối xuất thủ!

Mỹ phụ cung trang vung tay quát:

- Hãy tiếp chiêu!

Một luồng kình lực vô hình mạnh khủng khiếp đã xô ra.