Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng, bất giác quay nhìn về phía ấy, chỉ thấy hai lão nhân đang đứng sóng vai nhau dưới một ngọn cổ tùng cách ngoài năm trượng.

Người bên trái mày ngắn mũi gãy, nơi góc trán trái có một vết sẹo tím dài hơn hai tấc, trên môi râu chuột tua tủa, tướng mạo rất hung ác.

Người bên phải diện mạo tuy sáng sủa hơn, song mặt đầy tà khí, trông rất đáng ghét.

Hai người đều tuổi trên năm mươi, huyệt thái dương gô cao, hiển nhiên đều là cao thủ nội gia.

Lão tiều phu đưa mắt nhìn hai người, gật đầu nói :

- Lão phu quả là biết nơi ấy, nhưng chỉ sợ hai vị không dám đến lấy, bởi vì...

Lão nhân bên phải không chờ lão tiều phu nói dứt, tung mình đến lớn tiếng nói :

- Trên đời chẳng việc gì là huynh đệ bọn này không dám làm, lão cứ cho biết địa điểm là được rồi, đừng lôi thôi.

Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương ngang tàng như vậy, cười lạnh lùng nói :

- Hai vị có việc cần nhờ người khác mà lại buông lời ngang ngược như vậy, chả lẽ người ta có bổn phận bắt buộc phải cho hai vị biết hay sao?

Lão nhân sẹo tím bên trái lúc này cũng đã đến gần, nghe vậy liền trợn trừng mắt rực lên sắc lạnh nhìn Nhạc Nhạn Linh, trầm giọng nói :

- Tiểu tử, ngươi đã chán sống rồi phải không?

Nhạc Nhạn Linh tức giận nhướng mày, cười khảy nói :

- Chỉ bằng hai vị ư?

Lão nhân sẹo tím tự thị võ công cao cường, đâu xem Nhạc Nhạn Linh ra gì, giận dữ gầm lên :

- Lão phu lấy mạng ngươi!

Dứt lời liền sấn tới một bước, với chiêu “Khai Thiên Phách Địa” vung chưởng bổ thẳng vào ngực Nhạc Nhạn Linh.

Lão nhân này công lực quả nhiên bất phàm, chưởng phong tung ra như vũ bão, cành lá tung bay, uy thế thật kinh người.

Nhưng lạ thay, lão tiều phu chẳng chút lộ vẻ kinh ngạc, chỉ lẳng lặng lui ra xa đứng bàng quan.

Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương vừa xuất thủ đã hung hiểm như vậy, liền phừng lửa giận quát :

- Các hạ lòng dạ thật là tàn ác!

Đoạn với thế “Hoành Độ Trùng Dương” tung mình ra sau lưng lão nhân sẹo tím, đồng thời thi triển chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” bổ vào mạn sườn đối phương.

Tránh chiêu công địch cơ hồ cùng trong một lúc, ứng biến nhanh khôn tả.

Lão nhân sẹo tím không ngờ chàng thiếu niên yếu đuối này lại có võ công cao siêu đến vậy, nhưng lão giàu kinh nghiệm chiến đấu, một chiêu không trúng, biết ngay đã gặp kình địch, không chờ Nhạc Nhạn Linh chiêu đến, lão đã nhanh nhẹn nghiêng người tung ra chiêu “Cự Khách Thiên Lý”.

Chiêu chưởng tuy tung ra trong lúc vội vàng, song hết sức chuẩn xác, đón ngang chiêu chưởng của Nhạc Nhạn Linh, chỉ nghe “bùng” một tiếng vang rền, cành lá gãy bay, lão nhân sẹo tím bị đẩy lùi ra xa hơn năm thước, nơi ngực huyết khí trào sôi.

Lão nhân sẹo tím kinh hãi ngẩng lên nhìn, con tim cơ hồ vọt ra khỏi lòng ngực, thầm nhủ :

- “Không thể vậy được, tiểu tử này tuổi còn trẻ, sao có thể có công lực thâm hậu đến vậy?”

Thế nhưng, sự thật sờ sờ trước mắt, Nhạc Nhạn Linh vẫn đứng yên tại chỗ và thần sắc hết sức ung dung.

Lão nhân kia trong cơn kinh hãi, bất giác tiến về phía Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên lão định liên thủ đối phó với Nhạc Nhạn Linh.

Lão tiều phu mắt đờ đẫn bỗng ánh lên vẻ kỳ lạ, hệt như hai vì sao lạnh nhìn chốt vào Nhạc Nhạn Linh, tựa hồ hết sức kinh ngạc.

Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :

- Hai vị võ công thế này mà cũng dám nói khoác là trên đời chẳng việc gì là không dám làm ư?

Lão nhân sẹo tím đưa mắt nhìn lão nhân đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh, như sắp sửa động thủ.

Ngay khi ấy, dưới núi bỗng vang lên một tiếng rú thảm khốc, Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt liền căng thẳng, ánh mắt sắc lạnh quét nhìn hai người nói :

- Hai vị nếu biết thức thời thì hãy xuống núi ngay, Nhạc mỗ đã không có ý định đoạt kinh, lại chẳng có oán thù gì với hai vị, nên không muốn làm hại đến tính mạng hai vị.

Lão nhân sẹo tím cười khảy :

- Ngươi tưởng là mình đã thắng rồi ư?

Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng :

- Hai vị hãy xem song chưởng của tại hạ sẽ biết ngay!

Đoạn từ từ đưa song chưởng lên trước ngực.

Lão nhân sẹo tím vừa trông thấy lòng bàn tay đỏ như máu của Nhạc Nhạn Linh, lập tức kinh hãi thoái lui mấy bước, buột miệng kêu lên :

- Sao? Huyết chưởng ư?

Dứt lời người cũng đã lùi sau mấy bước, cơ hồ hoàn toàn là do phản ứng tự nhiên.

Lão tiều phu mắt lại lóe lên vẻ kỳ lạ, mọi hành động của Nhạc Nhạn Linh đều khiến lão khó thể tin được.

Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đưa mắt nhìn lão nhân sẹo tím nói :

- Xin mời hai vị!

Vừa thấy Huyết chưởng, vẻ hung hăng của hai lão liền tan biến, lão nhân sẹo tím hít sâu một hơi không khí, đoạn nói :

- Được lắm, hôm nay huynh đệ lão phu chịu thua, nhưng món nợ hôm nay, một ngày nào đó huynh đệ lão phu ắt sẽ đòi lại.

Đoạn quay sang lão nhân đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh nói :

- Chúng ta đi!

Dứt lời vừa định cất bước.

Bỗng, lão tiều phu cười nói :

- Hai vị định bỏ đi thế này ư?

Lão nhân sẹo tím đang một bụng lửa giận không nơi phát tiết, nghe vậy liền chững bước, lạnh lùng nói :

- Sao? Lão già định giữ bọn này lại ư?

Lão tiều phu cười :

- Hai vị nghĩ là không thể ư?

Hai lão nhân cả giận, cùng buông tiếng cười vang :

- Ha ha... Rõ là hổ xuống đất bằng, ngay cả chó cũng muốn hiếp đáp, lão già có lẽ đã chán sống rồi phải không?

Trong khi nói bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên họ vẫn còn e ngại về chàng.

Lão tiều phu thản nhiên cười :

- Hai vị chẳng qua chỉ là hai tên ác quỷ ở Lang Sơn, đã trở thành hổ từ lúc nào vậy?

Hai lão nhân nghe vậy liền tái mặt, họ là lão giang hồ, hiểu biết xa rộng, thấy lão tiều phu biết rõ lai lịch của mình, biết ngay đối phương chẳng phải một nhân vật tầm thường.

Lão nhân mày ngắn buột miệng nói :

- Sao lão biết lai lịch của huynh đệ bọn này?

Lão tiều phu cười khảy :

- Lang Sơn nhị ác, hai người tưởng lão phu là tiều phu thật sao?

Dứt lời, mắt bỗng rực lên sắc lạnh rợn người, nhìn chốt vào mặt Lang Sơn nhị ác.

Lang Sơn nhị ác vừa tiếp xúc với ánh mắt lão tiều phu, bất giác cùng lùi sau một bước. Lão nhân sẹo tím bối rối nói :

- Có lẽ không phải, huynh đệ bọn này hôm nay đã quấy rầy, xin cáo từ!

Đoạn hướng về lão tiều phu vòng tay xá dài.

Lão tiều phu cười :

- Những người đã đặt chân lên Sáp Thiên Phong này, xưa nay chưa một ai có thể trở xuống, Ngụy Như Hải, tôn giá với lệnh đệ Ngụy Như Giang dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ, lão phu muốn tiễn chân hai vị một đoạn đường.

Lão nhân sẹo tím Ngụy Như Hải tái mặt :

- Huynh đệ bọn này không gánh nhận nổi, xin cáo từ!

Dứt lời liền nháy mắt ra hiệu với Ngụy Như Giang, tức tốc tung mình phóng đi.

Lão tiều phu thấy vậy buông tiếng cười ghê rợn.

- Ha ha... Sáp Thiên Phong xưa nay chưa từng có ai sống ra khỏi, hai vị nằm xuống đi thôi!

Dứt lời hữu chưởng vung lên rất nhẹ nhàng, đã thấy Lang Sơn nhị ác ngã lăn ra đất cách ngoài năm trượng, đúng ngay vị trí họ đã xuất hiện ban nãy.

Nhạc Nhạn Linh bất giác rợn người, bởi Lang Sơn nhị ác cũng đáng kể được là cao thủ bậc nhất võ lâm, vậy mà lão tiều phu chỉ cái phất tay nhẹ nhàng đã chế ngự được hai người, đủ biết võ công cao thâm dường nào.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liền hiểu ngay dụng ý của lão tiều phu, lòng dạ chàng lương thiện, đâu thể để lão làm vậy, bèn lạnh lùng nói :

- Thì ra những người này đều là do tôn giá làm chết, tôn giá không thấy hành vi của mình như vậy quá tàn nhẫn vô nhân đạo ư?

Lão tiều phu biến sắc mặt, tức giận nói :

- Ngươi giáo huấn lão phu đó hả?

Nhạc Nhạn Linh gắt giọng :

- Tôn lão kính hiền là nguyên tắc tất yếu để lập nhân xử thế của mỗi người, nhưng tôn giá tuổi cao thế này mà mọi hành vi đều trái với lẽ phải, tại hạ kính trọng thế nào được?

Lão tiều phu là người rất có lai lịch, khi xưa hoành hành võ lâm chưa từng gặp địch thủ, và chưa một ai dám chống đối lão nửa lời, chẳng ngờ lui ẩn đến đây lại bị một thiếu niên phê phán thậm tệ, thử nghĩ làm sao lão nhẫn nhịn được?

Chỉ thấy lão tức giận cười vang :

- Ha ha... Tiểu tử, ngươi can đảm lắm, nhưng rất tiếc là ngươi đã không nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nhạc Nhạn Linh công lực tuy thâm hậu, song vẫn bị tiếng nói lão tiều phu chấn động đến tim đập dữ dội, vội hít vào một hơi chân khí cố dằn nén, lạnh lùng nói :

- Từ lúc chứng kiến thủ đoạn của tôn giá đối phó với Lang Sơn nhị ác, tại hạ đã biết khó thể giữ mình, nhưng đứng ở lập trường nhân tính, tại hạ chẳng thể không nói ra.

Lão tiều phu chợt động tâm hỏi :

- Ngươi thân hoài tuyệt học Huyết chưởng, chả lẽ lại tự biết không phải địch thủ của lão phu ư?

Nhạc Nhạn Linh cười :

- Tại hạ tuy biết Huyết chưởng, nhưng chưa được trọn vẹn, ngay cả một người con gái yếu đuối còn không chống nổi, sao thể thắng được tôn giá chứ?

- Ngươi chưa động thủ với lão phu, sao biết không thắng nổi?

Nhạc Nhạn Linh cười khảy :

- Kẻ khác đến đây lấy Huyết Chưởng bí kinh, nhưng không một người nào đắc thủ, cho dù công khai họ không phải địch thủ của tôn giá, chả lẽ lén lút lấy trộm cũng không được sao? Do đó, theo tại hạ suy đoán thì Huyết Chưởng bí kinh chẳng qua chỉ là miếng mồi nhử, thật ra chính tôn giá thân hoài tuyệt học ấy.

Lão tiều phu thầm gật đầu nghĩ :

- “Tiểu tử này quả là thông tuệ hơn người, nhưng tại sao hắn đã biết rõ đó chỉ là miếng mồi nhử mà còn đến đây?”

Nghĩ vậy bèn hỏi :

- Tiểu tử, tuy ngươi thông minh, biết đây là quỷ môn quan, vậy mà ngươi lại dám đặt chân vào, điều ấy ngươi giải thích thế nào đây?

Nhạc Nhạn Linh nghiêm giọng :

- Tại hạ sở dĩ có mặt ở gần đây là bởi bị trúng kế kẻ khác, còn động thân lên núi là vì định cứu người.

Lão tiều phu nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh :

- Ngươi quả thật không phải đến đây vì bí kinh ư?

Nhạc Nhạn Linh cười khảy :

- Tại hạ dù bây giờ có được bí kinh ấy trong tay thì cũng không có thời gian mà học, cần để làm gì?

Lão tiều phu thắc mắc hỏi :

- Sao ngươi lại không có thời gian?

- Đó là việc riêng của tại hạ!

Lão tiều phu thầm nhủ :

- “Ngươi bị trúng kịch độc, khó sống quá nửa năm, ngươi quả là không nói ngoa.”

Đoạn hỏi lại :

- Ngươi nói là đã bị trúng kế kẻ khác, vậy kẻ đó là ai?

Nhạc Nhạn Linh thoáng đỏ mặt :

- Một người con gái!

Lão tiều phu ánh mắt bén dường nào, vừa thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh liền hiểu ngay nội tình, cười nói :

- Y thị võ công cao hơn ngươi, nhưng chẳng hay cao đến mức độ nào vậy?

Nhạc Nhạn Linh lại đỏ mặt, cười chua chát :

- Ngay cả đôi chân nàng ta, tại hạ cũng không địch nổi.

Lão tiều phu sửng sốt :

- Thật vậy ư? Y thị danh tánh là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

- Tuổi tác tương đương với tại hạ, danh tánh tại hạ không biết, chỉ biết nàng ta là Thái Phụng Tiên Tử.

Lão tiều phu vừa nghe nói đến Thái Phụng Tiên Tử, sắc mặt liền đột biến, buột miệng nói :

- Thái Phụng Tiên Tử ư? Phải rồi, chỉ có nàng ta mới biết lão phu ở đây, nhưng có điều là nàng ta mang ngươi đến đây quyết không có ác ý, tiểu huynh đệ chớ nên hiểu lầm nàng ta.

Giọng nói lão bỗng trở nên hết sức khách sáo.

Nhạc Nhạn Linh lòng đang nặng thành kiến đối với Thái Phụng Tiên Tử, đâu chịu tin lời lão, cười khảy nói :

- Không phải ác ý ư? Hừ! Đó là nàng ta định mượn tay tôn giá trừ khử tại hạ đó thôi!

Lão tiều phu thở dài :

- Tiểu huynh đệ lầm rồi, hai sư đồ nàng ta xưa nay hành động luôn độc đoán độc hành, đâu cần lão phu nhúng tay vào, tiểu huynh đệ đã quá đa nghi rồi!

Nhạc Nhạn Linh vẫn chưa tin :

- Nàng ta đã giở trò trong người tại hạ, chả lẽ đó cũng là giả sao?

Lão tiều phu ngẩn người, nhưng chợt hiểu cười nói :

- Có lẽ nàng ta dối gạt ngươi đó thôi, ngươi có cảm giác khác lạ gì không?

- Khi nàng ta đi khỏi, tại hạ lại gặp một nhóm thù địch khác, suýt nữa đã thương vong dưới tay họ, có lẽ khi tại hạ bị họ điểm huyệt đã tình cờ giải khai.

Lão tiều phu bỗng cười phá lên :

- Điểm huyệt mà có thể giải huyệt ư? Trên cõi đời chưa có môn võ công ấy. Hơn nữa, ngươi đã bị kẻ thù điểm huyệt, vậy sao ngươi lại có thể sống còn đến đây được?

- Đương nhiên là do nàng ta mang đến!

Lão tiều phu cười :

- Vậy là kẻ thù của ngươi đã bị nàng ta sát hại rồi chứ gì?

Nhạc Nhạn Linh hết lời phản bác, sự thật rất hiển nhiên, nếu bọn người Đoạn Hồn cốc mà không chết, chắc chắn họ chẳng buông tha cho chàng, nhưng nếu là Thái Phụng Tiên Tử vì cứu chàng mà hạ sát họ, vậy thì đó là vì lẽ gì? Lẽ đương nhiên, chàng không hề biết về việc Thái Phụng Tiên Tử đã chữa thương cho mình.

Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ mãi vẫn không sao tìm ra được câu giải đáp, bèn thầm nhủ :

- “Đằng nào nàng ta cũng không bao giờ có ý tốt với mình, nghĩ làm gì cho mệt trí?”

Lão tiều phu bỗng hỏi :

- Tiểu huynh đệ đã suy nghĩ thông chưa?

- Chẳng gì phải suy nghĩ cả, miễn biết nàng ta không có ý tốt với tại hạ là đủ... Bây giờ tôn giá định xử trí tại hạ thế nào đây?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Lão phu không xử trị tiểu huynh đệ đâu, nếu tiểu huynh đệ không chê nơi đây hiu quạnh, xin hãy ở lại đây vài tháng, lão phu sẽ truyền thụ hết pho Huyết chưởng cho tiểu huynh đệ.

Nhạc Nhạn Linh sửng sốt :

- Vì sao vậy?

Lão tiều phu giọng cảm khái :

- Ôi, có lẽ tiểu huynh đệ sau này sẽ rõ, bây giờ lão phu có nói cũng không hết.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền dịu giọng :

- Lão trượng, thời gian sống của tại hạ có giới hạn, ngày giờ rất đáng quý, thật không thể ở lại đây lâu, nếu lão trượng lượng thứ cho tội quấy rầy, tại hạ xin cáo từ!

Dứt lời liền hướng về lão tiều phu vòng tay xá dài.

Lão tiều phu gật đầu :

- Tiểu huynh đệ quả là hiền từ hữu lý, mong là từ nay tiểu huynh đệ hãy đối xử tốt với Thái Phụng Tiên Tử, giúp nàng ta thay đổi cá tính thiên khích trước đây.

Đoạn từ trong lòng lấy ra một quyển sách lụa và một hoàn thuốc màu đỏ to cỡ long nhãn, nói tiếp :

- Đây là Huyết Chưởng bí kinh, nhưng không đầy đủ, chỉ có chín chiêu chưởng pháp và một môn võ công đặc dị, trong chín chiêu chỉ pháp, tiểu huynh đệ cần phải tìm gặp một người khác mới có thể luyện thành toàn bộ tuyệt học Huyết chưởng, lúc ấy có lẽ khắp thiên hạ không ai thắng được tiểu huynh đệ nữa. Còn hoàn thuốc này, khi nào bệnh phát hãy uống vào, tuy không chữa khỏi được căn bệnh của tiểu huynh đệ, nhưng có thể kéo dài sinh mạng năm ba tháng, tiểu huynh đệ hãy cố gắng tìm được thuốc giải trong khoảng thời gian ấy. Lão phu đã cạn lời, tiểu huynh đệ hãy cất lấy đi!

Nhạc Nhạn Linh thật không sao hiểu nổi vì lẽ gì lão nhân này lại tặng cho mình quyển bí kinh quý báu như vậy, bèn do dự hỏi :

- Lão trượng...

Lão tiều phu ngắt lời :

- Tiểu huynh đệ đừng từ chối nữa. Hãy nhớ, lão phu không phải là người khảng khái, làm vậy dĩ nhiên là có dụng ý, tiểu huynh đệ chịu nhận là kể như tội nghiệp lão phu, còn không chịu nhận thì lão phu cũng chẳng thể ép buộc.

Giọng nói hết sức thành khẩn và ngập đầy thê lương lẫn van cầu.

Nhạc Nhạn Linh không tự chủ được đưa tay ra đón lấy và hỏi :

- Lão trượng tôn tánh đại danh tại hạ còn chưa được biết!

Lão tiều phu lắc đầu :

- Mọi sự sau này tiểu huynh đệ sẽ rõ, nói chung lão phu không phải một người xấu xa như tiểu huynh đệ đã nghĩ.

Đoạn bỗng vung chưởng đánh văng Lang Sơn nhị ác cùng chiếc giỏ tre rơi xuống vực, trịnh trọng nói :

- Vì sự an toàn mai này của tiểu huynh đệ, lão phu bắt buộc phải như vậy!

Dứt lời liền tức tung mình phóng vào rừng mất dạng.

Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn nhìn về phía lão tiều phu khuất dạng, bao nghi vấn ngập lòng, nhưng có điều là do lão tiều phu gây ra, nhưng qua ông ta, chàng chẳng tìm ra được câu giải đáp nào cả.

Nộ Giang là con sông từ trên núi cao trút xuống, len lỏi qua nhiều ghềnh đá nên giòng chảy mạnh khủng khiếp, sóng nước cuồn cuộc, hiểm trở hơn nhiều so với lưu vực Tam Hạp của Trường Giang.

Lúc này mặt trời đã ngã về tây, ráng chiều đỏ rực một góc trời.

Từng đàn chim kéo nhau bay qua ngọn cây tìm về tổ ấm, muôn thú cũng lũ lượt trở về hang ổ.

Vậy mà lúc này lại có một thiếu niên áo đen đang phóng đi dọc theo bờ sông lên núi, mỗi cái tung mình vượt qua đến bốn năm mươi trượng, tốc độ nhanh như tia chớp.

Nắng chiều soi trên gương mặt hồng hào của chàng, loáng thoáng có thể nhận ra được ánh mắt chàng ngập đầy vẻ căm thù lẫn khổ đau.

Thời gian trôi qua như nước chảy, trời dần tối, thiếu niên áo đen dừng lại trên một đỉnh núi đầy cỏ dại, đưa mắt nhìn về phía một ngọn núi cao chót vót trước mặt, như đang tìm đường lên núi.