Tiếng quát vừa dứt, trước mặt Vương Bá Tu chừng năm thước đã xuất hiện một người bịt mặt khăn đỏ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Vương Bá Tu, tựa hồ thù sâu như biển, hận cao như núi.

Vương Bá Tu khi nghe tiếng quát đã hồn phi phách tán, giờ thấy người cản đường, vội chững người tung mình sang trái.

Nào ngờ người vừa động, lại nghe một tiếng sắc lạnh quát :

- Đứng lại!

Trước mặt chừng năm thước lại xuất hiện một người bịt mặt khăn đỏ.

Lúc này Vương Bá Tu mới biết mình đã bị hãm thân trong trùng vây, nhưng hai mắt vẫn đảo nhìn bốn phía như cố tìm đường thoát thân.

Thế nhưng, ngoài những đôi mắt sắc lạnh kia ra, không còn đường thoát thân nào khác, thậm chí tuyệt lộ xuống vực thẳm cũng bị một người bịt mặt khăn đỏ chặn lại.

Trong tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi ghê rợn chết chóc nhanh chóng tràn ngập lòng Vương Bá Tu. Trên mặt lão lúc này đầy vẻ sợ hãi.

Lão hít sâu một hơi chân khí, với giọng gần như van xin nói :

- Chư vị huynh đệ, Vương mỗ tự xét mình trước nay không hề đắc tội với chư vị, sao chư vị lại quyết hạ sát Vương mỗ thế này?

Xung quanh chỉ vang lên tiếng cười sắc lạnh, chẳng những không hề xúc động mà còn có vẻ khoái trá trước những lời van xin của Vương Bá Tu.

Vương Bá Tu biết rõ người trong Đoạn Hồn cốc thảy đề hung ác bạo tàn, không thể nào dùng lời mà thuyết phục, lòng liều mạng liền tức nổi dậy, bèn trầm giọng nói :

- Nếu các vị còn bức bách thế này thì chớ trách huynh đệ liều mạng quyết chiến!

Những người bịt mặt xung quanh lại buông tiếng cười khảy, cùng vận công vào song chưởng, sẵn sàng chờ Vương Bá Tu động thủ.

Vương Bá Tu biết không còn sự lựa chọn nào khác, bèn nhủ thầm :

- “Giết một tên hay một tên, đằng nào cũng hơn là xuôi tay chịu chết!”

Nghĩ đoạn vừa định xuất thủ. Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng nghiêm lạnh nói :

- Vương huynh thật là oai phong!

Tiếng nói rất bình thản, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người khiếp đởm kinh tâm.

Vương Bá Tu bất giác rùng mình nổi gai ốc, công lực vận tụ nơi song chưởng cũng bỗng dưng tiêu tan, mắt ngập đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía phát ra tiếng nói, hệt như một tử tội chờ án tử hình, không hề dám phản kháng.

Chỉ thấy một lão nhân áo bào trắng mặt đỏ au, râu bạc phủ ngực đang đứng cách chừng năm trượng lặng nhìn Vương Bá Tu, dáng vẻ trông hết sức hiền từ.

Vương Bá Tu vừa chạm vào ánh mắt lão nhân ấy, bất giác giật thót mình như chạm điện, run giọng nói :

- Kính chào Cốc chủ!

Lão nhân râu bạc gật đầu cười :

- Vừa rồi Vương huynh dường như muốn rời khỏi bổn cốc đi nơi khác, chẳng hay bổn cốc có gì không hài lòng Vương huynh vậy?

Vương Bá Tu hoảng kinh :

- Đệ tử không dám!

- Vậy là lão phu đa nghi rồi, nhưng vì sao họ lại bao vây Vương huynh thế này?

Giọng nói của lão nhân râu bạc nặng nề hơn trước nhiều, khiến người có cảm giác ngột ngạt.

Vương Bá Tu rợn người, buột miệng nói :

- Đệ tử đã phạm sai lầm!

Lão nhân râu bạc cười :

- Nên định đào tẩu chứ gì?

Vương Bá Tu cứng họng, chầm chậm cúi đầu xuống.

Lão nhân râu bạc mắt bỗng ánh lên sắc lạnh, cười thâm hiểm nói :

- Vương huynh còn nhớ đến điều cấm thứ ba của bổn cốc chăng?

Vương Bá Tu vụt ngẩng đầu lên, mắt ánh lên vẻ ghê rợn, cố bào chữa :

- Đệ tử gạt giết Nhạc Nhạn Linh là vì sự an toàn của bổn cốc trong tương lai, vì... vì...

- Vì sao nữa?

Vương Bá Tu gom hết can đảm nói tiếp :

- Vì Nhạc Nhạn Linh hận thấu xương Đoạn Hồn cốc nên đệ tử nghĩ là không bao giờ hắn chịu quy thuận bổn cốc, vì vậy...

Lão nhân râu bạc dịu giọng hơn :

- Vì vậy Vương huynh mới hạ độc thủ phải không?

Vương Bá Tu cảm thấy nhẹ người, gật đầu nói :

- Vâng!

- Vương huynh không có vì tình riêng che chở cho hắn chứ?

Vương Bá Tu quả quyết lắc đầu :

- Không, tuyệt đối không!

- Theo Vương huynh thì Nhạc Nhạn Linh đã chết hay còn sống?

- Vực cao đến trăm trượng, đâu thể nào sống được!

- Chẳng hay hiện giờ dưới ấy nước sông cao hay thấp?

Vương Bá Tu chẳng chút suy nghĩ đáp :

- Cao!

Nói rồi mới sực nhớ, bất giác lặng người, thầm kêu lên :

- Thôi chết, mình đã quên mất điều ấy!

Lão nhân râu bạc bỗng đanh mặt :

- Nghe đâu Nhạc Nhạn Linh rất giỏi thủy tính, chẳng rõ thật hay không?

Trong khi nói, ánh mắt hệt như dao sắc nhìn thẳng vào mặt Vương Bá Tu, tựa hồ muốn nhìn thấu tim gan lão.

Vương Bá Tu mặt xám ngắt, giọng run run :

- Quả thật là vậy, đệ tử biết tội rồi!

Lão nhân râu bạc cười khảy :

- Do đó có người nói là Vương huynh đã cố ý thả Nhạc Nhạn Linh, có đúng vậy không?

Vương Bá Tu lắc đầu :

- Đệ tử đã bán đứng mẫu thân và tỷ tỷ hắn, dù muốn đới công chuộc tội cũng chưa chắc Nhạc Nhạn Linh chấp nhận, huống hồ....

- Huống hồ Vương huynh một dạ trung thành với Đoạn Hồn cốc chứ gì?

Vương Bá Tu gật đầu :

- Quả đó là tấm lòng chân thật của đệ tử!

Lão nhân râu bạc trên gương mặt thay đổi bất thường bỗng hé nở nụ cười nói :

- Trong đời lão phu có một giới điều bất thành văn, chẳng hay Vương huynh biết không?

Vương Bá Tu không sao hiểu nổi ý của đối phương, ngơ ngẩn lắc đầu :

- Xin thứ cho đệ tử ngu muội không hiểu ý Cốc chủ!

- Không cần khách sáo, lão phu cho Vương huynh biết đây!

Lão nhân râu bạc ngưng lời, mắt bỗng rực lên sắc lạnh, trầm giọng nói tiếp :

- Lão phu bình sanh hành sự giết oan chín mươi chín người tốt chứ không bỏ qua một kẻ xấu!

Vương Bá Tu tái mặt, ngập ngừng hồi lâu chẳng thốt nên lời.

Lão nhân râu bạc quắc mắt hỏi :

- Theo Vương huynh thì giới điều của lão phu đúng hay không?

Người này quả là tàn bạo đến mức không còn chút nhân tính. Muốn giết người mà còn buộc kẻ bị giết phải chấp nhận là đúng.

Vương Bá Tu biết hôm nay tuyệt đối không thể sống còn được nữa, lòng bỗng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Bấy giờ điều duy nhất lão cần suy nghĩ là tìm cách để được chết nhanh chóng nữa thôi.

Vương Bá Tu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cất tiếng nói :

- Trước khi nhận chịu hình phạt trong cốc, đệ tử còn có một điều thỉnh cầu mạo muội, chẳng hay Cốc chủ có thể khai ân chấp thuận cho không?

Lão nhân râu bạc gật đầu cười :

- Niệm tình Vương huynh can đảm thế này, lẽ nào lão phu không chấp thuận. Vương huynh cứ nói!

Vương Bá Tu thầm nhủ :

- “Trước khi chết Vương mỗ phải xem thử ngươi xảo quyệt đến mức nào!”

Đoạn trầm giọng nói :

- Trên giang hồ ai cũng biết Thiên Diện Nhân võ công cái thế, thiên hạ vô địch, nhưng chưa một ai được trông thấy mặt thật. Trước khi chết đệ tử muốn một lần được chứng kiến bộ mặt thật của Cốc chủ.

Thiên Diện Nhân mắt lóe hàn quang nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất, buông tiếng cười rộ nói :

- Đó có gì là khó, hãy xem đây!

Đoạn chỉ thấy lão đưa tay vuốt nhẹ lên mặt, lập tức gương mặt đỏ au đã biến thành một người trung niên mặt trắng bệch không chút sắc máu.

Những người hiện diện thảy đều sững sờ. Thì ra đây là lần đầu tiên họ mới được chứng kiến bộ mặt thứ hai này của Cốc chủ.

Vương Bá Tu nhếch môi cười :

- Đa tạ Cốc chủ đã thi ân khiến cho đệ tử được mở rộng tầm mắt.

Thế nhưng....

- Nhưng sao?

- Cốc chủ được gọi là Thiên Diện Nhân, đệ tử tin là đây vẫn chưa phải là mặt thật!

Mọi người nghe Vương Bá Tu nói năng cả gan như vậy thảy đều giật mình kinh hãi, bởi vì xưa nay chưa một ai dám thốt ra nửa lời không tín nhiệm với Cốc chủ.

Thiên Diện Nhân mắt lóe sát cơ, song lại dằn nén, gật đầu cười nói :

- Trước nay lão phu đã bỏ sót mất nhãn lực của Vương huynh rồi!

Vương Bá Tu tin là mình chết chắc, chẳng chút e dè nói :

- Không dám, Cốc chủ quá khen!

Đoạn Hồn cốc chủ Thiên Diện Nhân lại đưa tay vuốt mặt, ngước mắt hỏi :

- Vương huynh hài lòng rồi chứ?

Lúc này lão đã biến thành một lão nhà quê đầy nếp nhăn.

Vương Bá Tu lắc đầu :

- Vẫn là giả!

Thiên Diện Nhân cười khảy :

- Vương huynh muốn lão phu lột da mặt hay sao?

Trong khi nói hai mắt đã ngập đầy sát cơ.

Vương Bá Tu thầm nhủ :

- “Xem ra lúc này mà không tự tuyệt e sẽ không còn cơ hội nữa!”

Đoạn bèn giả vờ cười khảy nói :

- Đã được gọi là Thiên Diện Nhân, dù không có ngàn chiếc mặt nạ thì cũng phải có từ mười chiếc trở lên. Lão phu lâu năm bôn tẩu giang hồ, đâu dễ bị đánh lừa thế này.

Lời lẽ hết sức không khách sáo, hiển nhiên là cố ý khích nộ Thiên Diện Nhân.

Thiên Diện Nhân thoạt tiên hết sức tức giận, nhưng chợt động tâm, cười khảy thầm nhủ :

- “Ngươi định giở trò trước mặt lão phu, nhưng rất tiếc là ngươi đã chọn lầm đối tượng rồi!”

Song lão vẫn giả vờ giận dữ nói :

- Vương Bá Tu, ngươi tưởng mình xứng đáng để xem mặt thật...

Chưa dứt lời, tay phải bất thần vung ra, tốc độ nhanh đến mức khiến người không dám tin.

Chỉ nghe “bình” một tiếng, thân người cao to của Vương Bá Tu đã ngã xuống đất. Bàn tay phải vừa đặt trên thiên linh cái, hiển nhiên toan tự đánh vỡ sọ mà chết.

Hành động của Thiên Diện Nhân khiến những người hiện diện thảy đều khiếp đởm, lập tức gieo vào lòng họ một ấn tượng hãi hùng.

Thiên Diện Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, hắng giọng nói :

- Vương Bá Tu, giới điều do lão phu lập ra, ngươi đâu thể phá hoại được!

Đoạn buông tiếng cười đắc ý, quay sang hai người bịt mặt đứng cạnh nói tiếp :

- Mang y đến Hình đường giao cho Đường chủ Hình đường!

Hai người bịt mặt vội cung kính đáp :

- Tuân lệnh!

Đoạn đến khiêng Vương Bá Tu lên đi vào trong động, thoáng chốc đã mất dạng trong sương trắng mịt mùng.

Thiên Diện Nhân đưa mắt nhìn lão đại trong Thái Sơn tam nghĩa, trầm giọng nói :

- Hoàng Minh Nghĩa, theo lão huynh thì Nhạc Nhạn Linh có chết dưới vực hay không?

Hoàng Minh Nghĩa vội đáp :

- Bất luận chết hay sống thì cũng phải điều tra cho rõ ràng!

Thiên Diện Nhân gập đầu :

- Phải lắm, nhưng nếu chúng ta phát hiện hắn chưa chết thì phải làm sao?

Hoàng Minh Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :

- Theo đệ tử thì nên cảnh cáo hắn, khiến hắn từ nay không tái xâm phạm đến bổn cốc, gây trở ngại cho sự phát triển của bổn cốc nữa!

Thiên Diện Nhân gật đầu :

- Cao kiến của Hoàng huynh thật đáng bội phục, nhưng chẳng hay nên cảnh cáo hắn bằng phương cách gì?

Hoàng Minh Nghĩa thầm lo lắng, chẳng phải lão không nghĩ ra phương cách, mà là chẳng thể làm như vậy. Nhưng ngoài vậy ra, lão không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để ngăn cản thủ đoạn tàn độc của Thiên Diện Nhân.

Thiên Diện Nhân trầm giọng :

- Hoàng huynh đã nghĩ là phải cảnh cáo Nhạc Nhạn Linh, hẳn cũng phải biết phương pháp cảnh cáo có thể chỉ giáo lão phu chăng?

Trong khi nói lão nhìn chốt vào mặt Hoàng Minh Nghĩa như muốn tìm ra điều khả nghi gì đó.

Hoàng Minh Nghĩa tim đập dữ dội, cố trấn tĩnh nói :

- Theo đệ tử thì Cốc chủ có thể viết một bức thư, phái người mang trao cho Nhạc Nhạn Linh, cho hắn biết hiện nay mẫu thân và tỷ tỷ của hắn đều nằm trong tay chúng ta. Nếu hắn mà dám đến đây lần nữa thì sẽ xử tử hai người, Cốc chủ thấy sao?

Thiên Diện Nhân lắc đầu :

- Vậy cũng được, nhưng tiêu cực quá!

Hoàng Minh Nghĩa trĩu lòng, thầm cầu khấn :

- “Cầu xin trời cao có mắt phù hộ cho họ!”

Lòng tuy nghĩ vậy nhưng không dám chậm trễ nói :

- Theo ý Cốc chủ thì sao?

Thiên Diện Nhân lạnh lùng :

- Giết Nhạc Vân Phụng, đem thi thể cho Nhạc Nhạn Linh xem, nếu hắn còn dám chống đối bổn cốc, mẫu thân hắn sẽ noi theo gương ấy!

Hoàng Minh Nghĩa bất giác lùi sau ba bước, đó hoàn toàn là phản ứng do tâm lý, không thể nào kiềm chế được.

Thiên Diện Nhân chòng chọc nhìn vào mặt Hoàng Minh Nghĩa, giọng sắc lạnh nói :

- Hoàng huynh không được khỏe ư?

Hoàng Minh Nghĩa giật mình, vội nói :

- Không, không, đệ tử chỉ là sợ Nhạc Nhạn Linh đó thôi!

Thiên Diện Nhân vẻ hoài nghi :

- Sợ hắn ư? Sợ hắn gì nào?

- Vạn nhất hắn biết mẫu thân hắn đã...

Thiên Diện Nhân phá lên cười :

- Ha ha... Từ khi hắn xa cách mẫu thân và tỷ tỷ là đã không còn biết gì về tin tức của họ nữa rồi. Sự sống chết lại càng chẳng rõ, Hoàng huynh đã quá lo xa rồi!

Hoàng Minh Nghĩa gượng cười :

- Đệ tử đã khiến bổn Cốc chủ cười cho!

Nhưng lòng thầm khấn cáo :

- “Nghĩa đệ hãy lượng thứ cho vị nghĩa huynh bất tài này đã không bảo vệ được điệt nữ, nhưng Hoàng Minh Nghĩa này một ngày còn sống quyết sẽ không buông tha cho lão tặc này!”

Thiên Diện Nhân bỗng hỏi :

- Hoàng huynh thấy kế sách ấy thế nào?

Hoàng Minh Nghĩa vội đáp :

- Kế sách ấy tuyệt diệu, đệ tử sẽ thi hành ngay!

Thiên Diện Nhân nghe vậy, lòng hoài nghi liền tan biến, lắc đầu nói :

- Hoàng huynh túc trí đa mưu, bổn Cốc chủ không thể nào thiếu vắng Hoàng huynh, công việc vất vả này hãy để cho kẻ khác lo liệu được rồi!

- Đa tạ Cốc chủ đã sủng ái, vậy hãy giao việc hành hình cho đệ tử cũng được!

Thiên Diện Nhân tiến đến vỗ vai Hoàng Minh Nghĩa nói :

- Dẫu sao Hoàng huynh cũng có tình bá điệt với ả ta, hạ thủ cũng có phần bất tiện, giao kẻ khác thi hành được rồi. Lão phu còn có đại sự khác cần bàn với Hoàng huynh, Hoàng huynh hãy vào trong thất trước chờ lão phu. Xong việc ở đây lão phu sẽ đến ngay.

Dứt lời đẩy nhẹ Hoàng Minh Nghĩa một cái.

Hoàng Minh Nghĩa khom mình thi lễ nói :

- Đa ta Cốc chủ đã hậu ái!

Đoạn cất bước đi vào trong động. Vừa mới quay người, hai giọt nước mắt đã không còn kềm chế được nữa, từ trong mắt của ông đã lăn dài xuống má. Và trên khóe môi thoáng run rẩy cũng từ từ rỉ ra máu tươi.

Lúc này bốn bề sương trắng mờ mịt, mắt tuy nhìn xa hơn năm trượng, nhưng ông như trông thấy nghĩa đệ đang trừng mắt giận dữ nhìn mình, lạnh lùng nói :

- Chả lẽ đại ca đã quên tình kết nghĩa giữa chúng ta rồi ư?

Hoàng Minh Nghĩa đưa tay dụi mắt, trước mặt vẫn một mày trắng xóa, không trông thấy gì cả. Ông đau khổ lắc mạnh đầu, lẩm bẩm :

- Không quên được, không bao giờ quên được!

Đoạn đưa tay áo lên lau đi vết máu, lại lẩm bẩm :

- Thù sâu như biển, hận cao như núi. Tam đệ, mong hiền điệt hãy lượng thứ cho nhị đệ. Y đã gặp quả báo thích đáng rồi. Hãy niệm tình kết nghĩa lượng thức cho y!

Sương mù vẫn mỗi lúc càng dày đặc, nhưng lúc này trên bờ vực hết sức tĩnh lặng.

Ngay khi Thiên Diện Nhân dặn bảo thuộc hạ hành sự xong, vừa quay người trở vào động, trong đường hầm bỗng có một thiếu nữ nhanh nhẹn lướt qua, tiến về phía lao thất giam giữ Nhạc Vân Phụng.