Có tiếng động khẽ, Pháp Lạc bật ngồi lên. Bị nhốt trên thiên lao Thiếu Lâm tự. Pháp Lạc chỉ ân hận một điều là tại sao Huyết Ảnh lão ma lại không hạ thủ mình để tất cả các sư môn hiểu lầm.
Một chiếc bóng đỏ ối lướt qua cửa nhà lao, Pháp Lạc mỉm cười:
- Ý ... Chẳng lẽ lão ma lại đến đây?
Pháp Lạc chưa hết ngạc nhiên thì Âu Trường Phong đã đứng trước cửa thiên lao trong lốt Huyết Ảnh Ma Tôn với vầng hồng quang bao bọc thân ảnh. Cặp ma nhãn như hai hòn than hừng hực chiếu vào Pháp Lạc.
Pháp Lạc đứng lên tiến thẳng đến cửa nói:
- Lão tìm đến đây giết ta?
Âu Trường Phong cười khẩy một tiếng, rồi lắc đầu nói:
- Ta giết ngươi làm gì. Ngươi không có tên trong danh sách tử ảnh. Ta đến đây để cứu ngươi mà thôi.
Pháp Lạc gằn giọng:
- Lão muốn giải thoát ta ra khỏi thiên lao?
- Đúng như vậy.
Pháp Lạc khoát tay:
- Huyết Ảnh lão ma ... Ta không cần ngươi cứu đâu, mà chỉ muốn đại khai sát giới lấy mạng ngươi tế cho trưởng lão trụ trì Viên Chân. Và minh chứng với tất cả mọi người trong Thiếu Lâm tự, ta không phải là đồng bọn của ngươi.
- Ngươi rất hào khí ... hào khí ... Nhưng ngươi không ra khỏi đây thì làm sao lấy mạng ta được?
- Thà ta chết trong nhà lao này còn hơn đi cùng lão ma.
Trường Phong hừ một tiếng:
- Ta nghĩ ngươi là người trọng nghĩa muốn gia ân, nhưng ngươi lại quá hồ đồ, không phân định đâu đúng đâu sai. Dưới mắt ngươi, Huyết Ảnh Ma Tôn này là ác ma sao?
- Không sai. Ngươi không là ác ma, sao lại dã tâm hạ sát Viên Chân sư phụ.
- Ta không làm việc đó.
- Lão không làm, thì ai làm chứ?
- Ta nói ta không làm là không. Nếu ta giết Viên Chân thì cần gì phải giấu ngươi?
Ngươi nghĩ Huyết Ảnh Ma Tôn này sợ ngươi à?
Pháp Lạc cúi gằm mặt suy nghĩ:
- Lão không giết Viên Chân sư phụ, cớ sao huyết thủ lại xuất hiện trong chùa Thiếu Lâm.
Cặp ma nhãn của Trường Phong rực lên tưởng chừng như muốn bừng cháy hóa thành hai luồng lửa đỏ thiêu cháy Pháp Lạc.
Chàng gằn giọng nói:
- Pháp Lạc ... Ta nghĩ Thiếu Lâm tự sau này ngươi sẽ phục hưng, phát dương quang đại mới quay trở lại đây. Việc ta có lấy mạng lão tăng Viên Chân hay không, ngươi tự tìm hiểu.
Nhưng ta đến đây ngoài ý muốn cứu ngươi khỏi thiên lao, thứ hai là giết Trí Minh và Trí Tựu.
- Lão lại muốn nhuộm máu Thiếu Lâm lần nữa sao?
- Vay máu phải trả máu.
Trường Phong vừa nói vừa thọc ngọn linh vật trủy thủ chém đứt sợi xích khóa cửa. Sợi xích bị tiện đứt làm hai, như một sợi bún mềm nhũn chẳng hề phát ra tiếng động nào.
Trường Phong gằn giọng:
- Ngươi hãy bảo trọng.
Chàng quay lưng và quẳng vào nhà lao một bầu rượu Trạng Nguyên nữ nhi hồng.
Bầu rượu rơi bộp trúng đầu Pháp Lạc. Vị sư trẻ vốn đã tự phế bỏ võ công bị trúng bầu rượu té ngửa ra sau. Pháp Lạc lồm cồm bò dậy:
- Lão ma ... lão ma ...
Pháp Lạc giật cửa nhà lao. Cánh cửa bật tung ra trong sự ngỡ ngàng, nhìn lại thấy dây xích khóa bị tiện lìa, Pháp Lạc hậm hực hỏi:
- Lão ma đừng hòng bắt ta thọ ơn của lão.
Pháp Lạc quay trở lại góc nhà lao, nấc lên rồi khóc ròng. Vị sư trẻ giũ tay vô tình đụng phải vò rượu Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng. Y mở nắp ngửa cổ tu một ngụm rồi ho sặc sụa.
Pháp Lạc gào lên:
- Lão ma ... Ta sẽ không thọ ơn ngươi đâu.
Pháp Lạc dằn bầu rượu xuống đệm rơm, nức nở nói:
- Lão ma ... Ta thề không thọ ơn lão đâu ... Ta chỉ muốn lấy mạng lão thôi.
Pháp Lạc dằn mạnh bầu rượu như muốn xả tất cả uất khí trong người mình. Rượu trong bầu tung tóe rơi vãi ra ngoài. Như chưa thỏa mãn với cơn bức xúc cáu giận, Pháp Lạc chộp bầu rượu Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng chực quăng mạnh vào vách nhà lao. Y chưa kịp quẳng thì từ dưới nệm rơm, một cánh tay khẳng khiu thò lên chộp lấy hổ khẩu của Pháp Lạc dằn lại.
- Ý ...
Pháp Lạc chớp mắt liên tục. Y không thể tin vào nhãn quang của mình nổi. Bị giam ở đây bao nhiêu ngày rồi, nhưng đến hôm nay mới có dị biến này.
Toàn thân nổi đầy gai ốc, Pháp Lạc dằn tay lại. Y vốn đã tự phế bỏ võ công, muốn giật hổ khẩu lại đâu phải là dễ nhưng cái kéo tay của Pháp Lạc kéo luôn một vị lão tăng từ dưới đệm rơm lên.
Vị lão tăng có thân hình khẳng khiu, gầy như que củi ngỡ chỉ một lượn gió thổi qua, cũng đủ làm gân cốt lão rã rời.
Lão tăng vận tăng bào rách nát trông càng thảm hại hơn. Lão nhìn Pháp Lạc cười hì hì rồi nói:
- Sao ngươi lại tính phung phí đồ cúng dường của bá tính. A di đà Phật.
Đúng là một sự ngược ngạo mà Pháp Lạc nghe muốn rách cả màng nhĩ. Theo đạo giới của Phật môn, thường phải nhẩm Phật hiệu trước khi nói, còn vị lão tăng này lại nói trước khi đọc Phật hiệu.
Vị lão tăng buông hổ khẩu Pháp Lạc.
Y chằm chằm nhìn lão tăng không chớp mắt:
- A di đà Phật ... Đại sư phụ là ai mà tiểu tăng chưa từng thấy mặt?
- Bần tăng là Không Không Huyền tăng. A di đà Phật.
Nghe bốn chữ Không Không Huyền tăng, Pháp Lạc phải lắc đầu liên tục, Pháp Lạc lặp lại:
- Đại sư chính là lão tổ Không Không?
Không Không Huyền tăng khoát tay:
- Đừng gọi ta là lão tổ.
Pháp Lạc quỳ sụp xuống:
- Tiểu tăng Pháp Lạc ra mắt đại lão tổ.
- Ậy ... Sao ngươi cứ gọi ta là đại lão tổ. A di đà Phật. Bộ ngươi biết ta à?
Pháp Lạc gật đầu nói:
- Tiểu tăng có nghe sư phụ Viên Chân nói, trong chùa Thiếu Lâm còn một vị cao tăng đại lão tổ, thân phận hơn cả đại lão tổ Võ Thánh. Chẳng may người phạm giới tửu dục nên ...
Lão tăng nheo đôi mày bạc phếch nói:
- Ậy ... Ngươi nhắc lại làm gì? ... Ta mắc cỡ lắm ... A di đà Phật ... A di đà Phật ... A di đà Phật.
Không Không nhếch môi liếc bầu rượu Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng, rồi nói:
- Ê ... Ngươi đã tính quăng đồ cúng dường của bá tính thế thì sao không dâng cho ta thu nạp chứ?
Pháp Lạc cầm bầu rượu dâng bằng hai tay nói:
- Đại lão tổ ... Tiểu tăng kính dâng lên người thu nạp.
- Ngươi sẽ nhận được phước hảo của ta. A di đà Phật.
Không Không dốc ngược bầu rượu tu một hơi dài. Lão tăng khà một tiếng vô cùng khoan khoái, rồi chép miệng như một người quá khát rượu giờ mới được uống:
- Ái chà ... Lưỡi của ta tê hết ... A di đà Phật. Ngươi thật là có phúc nên mới được gã tiểu tử kia cúng dường Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng.
Pháp Lạc lắc đầu:
- Lão tổ ... Chủ nhân của bầu rượu này là Huyết Ảnh Ma Tôn. Kẻ khuấy động giang hồ, và chính y đã đại náo Thiếu Lâm tự, hạ thủ luôn Viên Chân sư phụ.
Chờ cho Pháp Lạc nói xong, Không Không mới buông một câu lạnh nhạt:
- Tầm bậy. A di đà Phật.
- Đại lão tổ ... Sự thật là như vậy đó.
Không Không Huyền tăng uống thêm một ngụm lớn nữa. Lão tăng khà một tiếng lắc đầu nhìn Pháp Lạc:
- Tâm của ngươi quá chân chất. Nếu Không Không lão tăng này mà nói sai, ta sẽ bò một trăm vòng quanh thạch lao này. Người đưa cho ngươi bầu rượu Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng nhất định không phải là Huyết Ảnh Ma Tôn. Y chỉ là một thanh niên vô cùng tuấn tú, nhưng tràn đầy sát khí, có lẽ y là hậu nhân của Huyết Ảnh lão ma.
Không Không Huyền tăng đột ngột chộp vào hổ khẩu Pháp Lạc nói nhanh:
- Hãy đi theo ta.
Pháp Lạc còn chưa biết lão tăng tính đi đâu, thì Không Không Huyền tăng xoay thân ảnh một vòng tạo ra một lốc khí xoáy xuống đệm cỏ.
Lộ ra trước mặt Pháp Lạc là một cửa đường hầm. Không Không Huyền tăng kéo luôn Pháp Lạc xuống con đường hầm đó. Trong bóng tối đen như mực, Pháp Lạc chỉ thấy hai mắt Không Không Huyền tăng xanh rờn như hai vì tinh cầu sáng ngời. Có nhãn lực như vậy, chứng tỏ Không Không Huyền tăng có nội gia tu vi khí công không thể nào lường được.
Không Không Huyền tăng kẹp Pháp Lạc đi thoăn thoắt, tuyệt nhiên chẳng hề đụng phải vật gì. Riêng Pháp Lạc thỉnh thoảng lại va đầu vào vách đất phía trên.
Không Không Huyền tăng nói:
- Ta đã thề trước di bài Đạt Ma lão tổ là sẽ không bao giờ rời khỏi Tàng Kinh các nửa bước. Buồn quá, nhưng quá không được bước ra cửa nên ta mới đào đường hầm thong dong một chút thôi. A di đà Phật ... Lão tổ hỷ xả.
Không Không Huyền tăng cứ kéo Pháp Lạc luồn lách dưới đường hầm chằng chịt, Pháp Lạc không thể nào tin được Không Không Huyền tăng có thể tạo dựng địa đạo chỉ bằng hai bàn tay thịt dưới nền chùa Thiếu Lâm mà ở trên không một ai biết được.
- Đến chỗ ngủ của ta rồi.
Không Không Huyền tăng đẩy nắp miệng hầm, kéo Pháp Lạc chui lên.
Pháp Lạc ngạc nhiên khi lên tới mặt đất, đến bây giờ Pháp Lạc mới biết mình đã vào trong Tàng Kinh các, chốn tuyệt địa của Thiếu Lâm tự, nơi cất giữ những tinh hoa võ học của Đạt Ma sư tổ.
Không Không Huyền tăng chỉ tám bức vẽ treo trên tường. Mỗi bức vẽ là một tư thế khác nhau của một vị tăng, Huyền tăng nói:
- Ở đây cũng buồn, nên ta đã dày công nghiên cứu võ học vô vi của Phật gia mà đúc kết thành tám thức Hành Gia chỉ pháp kim cương. Ngươi hãy ở đây mà luyện khi nào thành công mới được ra.
Lần đầu tiên nghe đến môn công phu Kim Cương chỉ pháp, Pháp Lạc tò mò hỏi:
- Lão tổ ... chắc Kim Cương chỉ pháp vô cùng lợi hại phải không?
- Lợi hại thì lão chưa biết có lợi hại hay không? Nhưng nếu ngươi luyện thành Kim Cương chỉ pháp thì coi như ngươi đã tụ thành võ học đỉnh cao của Thiếu Lâm.
Pháp Lạc nghĩ đến Huyết Ảnh Ma Tôn, và cái chết của trụ trì Viên Chân, lòng phấn chấn vô cùng. Pháp Lạc quỳ xuống dưới chân Không Không Huyền tăng nói:
- Tiểu tăng kính bái Không Không đại lão tổ.
Không Không Huyền tăng khoát tay:
- Ậy ... khỏi ... Ngươi khỏi lạy ta. Lão đã nói là ban phước lành cho ngươi vì ngươi cho ta đồ cúng dường của bá tính. Còn bây giờ có luyện thành Kim Cương chỉ pháp hay không còn tùy thuộc vào căn cơ của ngươi.
Không Không Huyền tăng đỡ Pháp Lạc đứng lên rồi nói:
- Ngươi hãy xem trước lão tăng thi triển đây.
Không Không Huyền tăng chỉ bức họa thứ nhất:
- Chiêu thứ nhất có tên là Nhất Chỉ Xung Thiên.
Vừa nói Không Không Huyền tăng vừa dựng đứng ngón trỏ dâng đến ngang ngực. Mặc dù đã mất hết võ công nhưng Pháp Lạc vẫn mường tượng chân khí lưu chuyển trong kinh mạch lão tăng ào ào như thác chảy, và dòng thác khí gia kia hội tụ về ngón trỏ.
Không Không Huyền tăng nghiêm mặt xỉa ngón tay về phía trước.
Pháp Lạc há hốc miệng, cảm quang vừa thấy bóng chỉ công thoát đi nhanh hơn cả sao xẹt. Không một âm thanh hay có tiến khí rít lên, nhưng trên cột đá đã bị khoét một lỗ cỡ ngón tay của lão tăng. Cột đá hoa cương còn bị khí công nội gia đâm thủng thì đâu còn vật gì có thể chịu đựng được.
Pháp Lạc bước lại quan sát lỗ chỉ phong công phá.
Không Không Huyền tăng lên tiếng:
- Ngươi thấy thế nào?
- Lần đầu tiên tiểu tăng thấy Nhất Chỉ Xung Thiên vô cùng lợi hại. Nếu tiểu tăng tụ thành sẽ chẳng còn ngại gì khi đối mặt Huyết Ảnh Ma Tôn.
Không Không Huyền tăng khoát tay:
- Ậy ... Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó. Nếu như sau này tụ thành võ học của lão, dùng võ học Kim Cương chỉ pháp phát dương quang đại Thiếu Lâm tự, coi như ngươi giúp lão tăng đền ơn, đền nghĩa với Thiếu Lâm. Đừng dụng võ học Phật gia là hành động hồ đồ.
Không Không Huyền tăng bước lại cạnh Pháp Lạc tiếp:
- Tâm không trọc, ngươi mới sớm tụ thành võ công đạt đỉnh vô vi.
Khuyên Pháp Lạc xong, Không Không Huyền tăng đi thẳng về phía góc phòng. Lão ngồi bệt xuống đất, nhâm nhi bầu rượu Trạng Nguyên thiệu nữ nhi hồng. Chẳng bao lâu sau, Pháp Lạc đã nghe thấy tiếng ngáy pho pho của lão tăng.
oo Âu Trường Phong ...
Sau khi rời thạch lao, trong lòng bồi hồi vô cùng. Mặc dù có huyết hận với Thiếu Lâm nhưng với Pháp Lạc, thì lại có một cảm tình khác.
Thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp, thân ảnh của chàng nhập nhoạng như bóng quỷ vô thường lướt đến tòa đại sảnh. Chàng nghĩ trong đầu, mình sẽ đối mặt với Trí Minh và Trí Tựu. Chỉ có hai người này mới biết đích xác ai là người đã hạ thủ Viên Chân đại sư, vì chính họ là những kẻ gán cho chàng việc làm đó.
Trí Minh bây giờ được chức vị trụ trì Thiếu Lâm, nên an hưởng một khu riêng biệt cách ly với các chúng tăng khác, nên Trường Phong không gặp y trên nhà đại sảnh đường.
Chàng nhác thấy tên sai đồng, đầu để chỏm ba giơ tay bưng hai bình sâm đi về phía hậu liêu trang thất. Trường Phong lắc vai, với thuật pháp quỷ cước vô thường, nhanh tựa bóng ma, trảo thủ đã khống chế mạch môn của tên tiểu đồng đó.
Bị khống chế, sai đồng giật mình quay phắt lại. Y càng kinh hãi khi thấy bóng đỏ hồng quang của Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong nhẹ giọng nói:
- Ngươi mang hai bình sâm này dâng nạp cho trụ trì Trí Minh?
Tên sái đồng ấp úng. Trường Phong gằn giọng:
- Có đúng không?
Tên sài đồng sợ quá, lưỡi lủi cả lại.
Sợ tên sai đồng quá hoảng hốt mà té lăn ra bất tỉnh, Trường Phong liền giải tỏa Huyết Ảnh công hộ thể. Chàng mỉm cười nói:
- Tại hạ muốn gặp trụ trì Trí Minh. Tiểu tăng có thể cho tại hạ biết trụ trì đang ở đâu chứ?
Tên sai đồng nhận ra chân diện mục tuấn tú khôi ngô tuấn tú của chàng liền bớt hẳn vẻ căng thẳng:
- Thí chủ không phải là Huyết Ảnh lão ma?
- Tất nhiên rồi. Huyết Ảnh Ma Tôn làm sao có dung mạo như tại hạ được.
- Thế thí chủ tìm trụ trì có việc gì. Thí chủ cứ trình bày. Tiểu tăng sẽ báo với trụ trì.
Trường Phong buông mạch môn của gã sai đồng nói:
- Tại hạ ngàn dặm xa xôi, có chuyện cần đến trụ trì.
- Tiểu tăng biết ... Nhưng trụ trì đang trong thời kiết già, nhập môn bế quan để luyện công.
Trường Phong thở ra nói:
- Thật là rắc rối. Nếu không gặp được trụ trì Trí Minh, tại hạ không biết ăn nói làm sao với Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp và Bạch Liên thánh cô.
Vừa nghe Trường Phong nói dứt câu, tên sai đồng hối hả nói:
- Sao ... Thí chủ đến do di ngôn của Bạch Liên thánh cô?
Trường Phong gật đầu:
- Đúng như vậy. Bạch Liên thánh cô vừa nghe tin Huyết Ảnh Ma Tôn Âu Trường Phong xuất hiện trở lại giang hồ, nên muốn hội tụ những kỳ nhân để diệt trừ y.
- Thế thì được rồi ... Để tiểu tăng dẫn thí chủ đến gặp trụ trì.
- Đa tạ tiểu tăng đã giúp đỡ cho tại hạ.
Sai đồng liền thoăn thoắt bước về phía hậu liêu. Trường Phong thản nhiên chắp tay nối gót theo sau. Đi cùng với tên sai đồng, chàng vô cùng ngạc nhiên khi hai người đi ngang qua năm vị tăng lữ hộ pháp đứng gác hậu liêu, mà chẳng hề bị cản lại.
Năm vị tăng hộ pháp đó còn vái chào tên sai đồng một cách cung kính. Nếu so sánh chức phận của tên sai đồng này với năm vị tăng hộ pháp thì rõ ràng y còn dưới năm vị kia rất xa, thế mà cách cư xử thì hoàn toàn ngược hẳn với chức phận.
Trường Phong liếc xéo qua tên sai đồng. Chàng nghĩ thầm, có lẽ tên sai đồng này là người tâm phúc của Trí Minh và Trí Tựu.
Tên sai đồng dẫn Trường Phong đi thẳng một mạch vào trang viện phía sau chùa.
Trường Phong hỏi:
- Tại hạ có thể hỏi một câu được không?
Tên sai đồng quay sang nhìn chàng nói:
- Thí chủ cứ hỏi.
- Trụ trì Trí Minh ở trong trang viện này?
Tên sai đồng gật đầu, tủm tỉm cười:
- Đúng như vậy. Trụ trì ở đây và cấm tuyệt đối không cho một chúng tăng nào vào trong trang viện ngoại trừ tiểu tăng.
- Tại sao vậy?
- Ờ ... Bởi tại sư phụ đang luyện công.
Tiểu đồng vừa nói vừa tủm tỉm cười.
Trường Phong cũng mỉm cười cầu tình với gã, chàng nói:
- Tiểu tăng còn biết nhiều việc nữa, nhưng không muốn cho tại hạ biết thôi.
- Một chút thí chủ sẽ biết. Nhưng biết thì không được cho ai biết đấy nhé.
Trường Phong gật đầu hỏi:
- Chắc trang viện mới xây dựng sau khi Trí Minh hòa thượng thay thế lão tăng Viên Chân?
- Đúng như vậy.
- Phàm kẻ tu hành thì không chọn nơi cung trang làm chốn tĩnh tu. Sao Trí Minh lại xây cung trang này?
Tên sai đồng nhìn chàng bằng ánh mắt ngờ ngợ:
- Ý ... Bộ thí chủ không biết à ...
- Biết gì ...
Tên sải đồng lùi lại nhìn chàng không chớp mắt:
- Thí chủ là ai? Nếu thí chủ là người của Bạch Liên thánh cô sao lại không biết có cung trang phía sau chùa.
Trường Phong bước đến cạnh bên gã tiểu đồng nói:
- Chẳng lẽ việc gì Bạch Liên thánh cô đều cho tại hạ biết hết hay sao?
Cặp mắt hoài nghi của tên sải đồng dịu hẳn xuống. Y gật gù tỏ ra mình đang suy đoán rồi nói:
- Cũng có thể như vậy. Tòa cung trang này vừa mới xây dựng do kim tài của Bạch Liên thánh cô cùng dường cho trụ trì.
- Tại hạ hiểu rồi. Trên giang hồ đâu ai có thể nghĩ được hậu cứ của Bạch Liên giáo nằm ngay sau lưng chùa Thiếu Lâm.
Trường Phong cười khẩy một tiếng, rồi nhìn tên sải đồng buông một câu vô cảm:
- Đa tạ tiểu tăng đã cho Trường Phong này biết tất cả. Giờ thì tại hạ cũng chẳng giấu giếm lai lịch làm gì. Tại hạ chính thật là Huyết Ảnh Ma Tôn Âu Trường Phong.
- Ý ...
Tiếng ngạc nhiên của tên sải đồng còn đọng trên hai cánh môi thì đã bị ngọn huyết chỉ điểm vào huyệt Linh Đài. Y té khuỵu xuống đất, mắt vẫn nhìn Trường Phong trừng trừng.
Trường Phong cúi xuống nói với tên sải đồng:
- Tiểu tăng tạm thời nằm đây, tại hạ sẽ vào cung trang tìm tên đầu trọc nham hiểm kia một mình.
Trường Phong điểm mũi giầy, trổ luôn thuật quỷ ảnh băng lên vách tường bao bọc, rồi nhẹ êm đáp vào phía trong như chiếc lá khô.
Trong cung trang của Trí Minh, vô cùng lộng lẫy, ngỡ như đây là chốn hoa viên của bậc đại phú hào nào đó ở Kim Lăng.
Chàng còn chưa hết ngạc nhiên thì nhận ra thấp thoáng phía tòa lầu ngũ giác, có mái cong vút hai người bước ra.
Mặc dù cách hai người đó non mười trượng, nhưng Trường Phong vẫn nhận ra Du Thiên Kiệt đang song hành bên Trí Tựu.
Hai người như rất thân mật với nhau, thậm chí Trí Tựu còn choàng tay qua vai Du Thiên Kiệt.
Trường Phong nghĩ thầm:
“Có lẽ đây là vùng tuyệt địa của Bạch Liên giáo”.
Nghĩ như vậy, chàng quyết tìm hiểu cho cặn kẽ, trước khi san bằng tòa cung trang này.
Du Thiên Kiệt và Trí Tựu cặp kè nhau thả bước xuống bậc tam cấp. Hai người song song tiến về tòa nhà vuông vức nằm bên phải, phết nhựa thông xám xịt.
Trường Phong trổ pháp quỷ ảnh bám sát theo lưng họ.
Du Thiên Kiệt và Trí Tựu dừng trước cửa tòa nhà đó.
Trí Tựu nói:
- Đến lượt Du thí chủ ra tay. Hy vọng với cực hình Vô Ảnh độc, con nha đầu kia sẽ cho chúng ta biết khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử.
- Thị không nói cũng không được.
Du Thiên Kiệt đẩy cửa bước vào. Trí Tựu theo ngay sau lưng Du Thiên Kiệt.
Hai người vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa, Trường Phong đã lần theo họ như bóng với hình, mà tuyệt nhiên chẳng hề lộ hành tung.
Chàng thấy Du Thiên Kiệt châm mồi lửa, liền phi thân dùng hấp công Huyết Ảnh bám lên nóc nhà như con thằn lằn đeo dính trên tường.
Du Thiên Kiệt xoay một gờ đá. Cánh cửa đá từ từ tách ra làm hai lộ ra một thạch lao vô cùng kiên cố.
Đứng bên ngoài cửa đá, Du Thiên Kiệt trầm giọng khuyến dụ:
- Cô nương bao lâu nay bị cầm cố ở đây, chắc đã suy nghĩ kỹ rồi?
Từ trên cao, Trường Phong trổ mục quang nhìn vào trong thạch lao.
Hai con ngươi của chàng tưởng chừng như muốn đóng đinh vào thạch lao đó, bởi người bị giam chính là Hoàng Thúy Nga.
Đôi mắt thâm quầng, đầu tóc rũ rượi, vốn đã bị tẩu hỏa nhập ma, người không ra người, ma chẳng ra ma, giờ lại bị hành hạ thể xác, xem chừng nàng chết còn sung sướng hơn sống.
Thúy Nga nhìn Thiên Kiệt nói:
- Người vào đây muốn ta truyền thụ khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử?
Thiên Kiệt gật đầu:
- Cô nương nói rất đúng. Cô nương truyền thụ Âm Công Lượng Cực Tử cho tại hạ. Tại hạ hứa sẽ phóng thích cô nương khỏi thạch lao này.
- Ngươi nghĩ ta tham sống sợ chết à? Ta nghĩ mình chết xem chừng sướng hơn sống đó.
- Sống thì ai cũng ham, nhưng với cô nương thì chết có lẽ sướng hơn. Nhưng cô nương chết mang theo khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử xuống diêm phủ cũng đâu có gì đặng.
Chi bằng cô nương truyền thụ khẩu quyết đó cho tại hạ, cô nương muốn sống đặng sống, muốn chết cũng được chết một cách thanh thản, không đau đớn gì.
Hoàng Thúy Nga bật cười khanh khách nói:
- Tựu trung các ngươi cũng chỉ muốn khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử. Ta sẽ truyền thụ khẩu quyết đó, với một điều kiện.
Trí Tựu hí hửng bước lên đứng cạnh bên Du Thiên Kiệt nói:
- Cô nương cứ cho bần tăng biết điều kiện đó. Bần tăng sẽ chu toàn cho cô nương.
- Lão trọc dám đoán chắc chứ.
- Bần tăng đoán chắc.
- Thế thì hãy nghe cho kỹ đây. Khi nào Thúy Nga thấy cái đầu của hai vị rơi khỏi cổ thì ta sẽ truyền khẩu quyết. Điều kiện thứ hai nữa, nếu hai cái đầu của hai vị vẫn ở trên cổ thì có thể thế bằng chiếc đầu của Bạch Liên thánh cô.
Nghe giọng nói cả quyết của Hoàng Thúy Nga, Du Thiên Kiệt trề môi, xì một tiếng nói:
- Tiện nhân ... Đúng là người cứng đầu. Để ta thử coi xem với Đoạn Cốt tán, ngươi còn khư khư giữ khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử không chứ?
Du Thiên Kiệt nheo mày, móc trong thắt lưng một gói bột trắng, chìa đến trước mặt Hoàng Thúy Nga nói:
- Ma nữ ... Ta hỏi lần nữa ... Ngươi có chịu cung khai khẩu quyết Âm Công Lượng Cực Tử hay không?
Hoàng Thúy Nga cười khẩy:
- Không bao giờ. Nào ... hãy đưa độc chất đây ta uống.
Du Thiên Kiệt quát thét lên:
- Được. Tiện nữ đừng thách thức thiếu gia. Chẳng lẽ chất độc Đường môn không làm ngươi nể sợ hay sao?
Thiên Kiệt toan nhảy vào thạch lao để tống Đoạn Cốt tán vào miệng Thúy Nga, nhưng y vừa nhích động thân người, thì một chiếc bóng đỏ rực lướt qua đầu.
Thiên Kiệt và Trí Tựu giật mình. Trước mặt hai người là vầng hồng quang Huyết Ảnh công. Thiên Kiệt lùi hẳn luôn về sau một bộ, đứng song hành với Trí Tựu.
Cặp mắt ma nhân hừng hực của Trường Phong chiếu vào mặt Trí Tựu và Thiên Kiệt, ngỡ như muốn đốt hai người thành tro bụi.
Trí Tựu bất thần quay lưng bỏ chạy.
Thiên Kiệt nhác thấy Trí Tựu bỏ chạy, liền phất cánh tay còn lại tung Đoạn Cốt tán về phía Trường Phong. Bụi độc tung bay mù mịt, Trường Phong sợ Hoàng Thúy Nga trúng độc liền quát lớn một tiếng, tả thủ và hữu thủ cùng một lúc tống ra hai đạo khí chưởng Huyết Ảnh xoáy vào nhau tạo thành một cơn lốc cuốn khói độc tan ra ngoài thạch lao.
Đoạn Cốt tán bị khí chưởng Huyết Ảnh của Trường Phong đẩy ra ngoài, chùm luôn thân ảnh của Du Thiên Kiệt. Trong nhất thời Thiên Kiệt không kịp bế huyệt và tịnh khí nên Đoạn Cốt tán thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Họ Du lao đao như người say sóng, bước loạng choạng rồi té khuỵu xuống đất, ôm bụng lăn lộn, toàn thân gã kêu căng cắc như từng đoạn xương sắp rời khớp rớt ra ngoài.
Trí Tựu quay lại sau lưng thấy Du Thiên Kiệt bị trúng độc Đoạn Cốt tán, nhưng y chỉ lo cho mạng mình. Trổ hết khí công vào khinh pháp, Trí Tựu chỉ muốn chạy thoát khỏi tòa thạch lầu mà thôi.
Y vừa đặt chân đến ngang cửa mới giật mình nhận ra cửa chính đã cài then từ lúc nào rồi. Trí Tựu hối hả giật then cài.
Y giật mãi mà cây then không hề rời khỏi chốt, đến lúc đó y mới thấy bóng đỏ hồng quang đứng ngay bên cạnh.
Hoảng hốt, Trí Tựu nhảy lùi về sau hơn ba bộ.
Trường Phong đứng ngay cửa nhìn Trí Tựu bằng ma nhãn hừng hực nói:
- Ngươi sao lại bỏ đồng bọn mà chỉ nghĩ đến mạng mình?
Trí Tựu nhìn Trường Phong không chớp mắt. Chỉ cần nhìn lướt qua vẻ mặt xanh tái của lão đủ biết lão đang sợ hãi đến độ nào.
Trí Tựu xuống giọng nói:
- Huyết Ảnh lão ma ... Bần tăng không thù không oán gì với lão ... Quả thật bần tăng không thù không có oán với lão ...
Thấy thần sắc của Trí Tựu, biết lão ma tăng đang bấn loạn tâm thần, Trường Phong liền trổ mục quang Huyết Ảnh khống chế gã luôn:
- Không thù không oán cớ sao lão phu lại có mặt ở đây?
- Bần tăng không biết mình có thù gì với lão tiền bối không. Nếu bần tăng lỡ có gây oán với lão tiền bối, cũng chỉ vì sơ suất mà thôi.
Trường Phong muốn quát thẳng vào mặt gã ma tăng:
- Ma tăng, sao Thiếu Lâm lại có thể chọn người vào tu đạo chứ? Những kẻ như ngươi chủ có thể là thuộc hạ của Bạch Liên thánh cô mà thôi.
Du Thiên Kiệt bắt đầu lồng lộn với cái đau do Đoạn Cốt tán tàn phá. Gã rú lên như bị chọc tiết:
- Cứu ta với ... Trời ơi ... ai cứu ta với. Hãy đưa ta về Đường môn.
Thấy tình cảnh của gã, Trường Phong cũng phải rợn người. Nếu người uống Đoạn Cốt tán là Hoàng Thúy Nga thì chàng đâu thể đứng yên được.
Trí Tựu thấy nhãn quang của Trường Phong dịu xuống sau tiếng kêu cứu của Thiên Kiệt, liền hối hả chỉ tay vào gã thiếu gia của Đường môn:
- Lão tiền bối ... chính gã đó mới là kẻ chủ mưu ...
Ma tăng ngập ngừng bỏ lửng câu nói ở đó, bởi gã không biết gắn cho Thiên Kiệt âm mưu gì.
Thà Trí Tựu đừng nói, có lẽ Trường Phong còn sinh lòng trắc ẩn, nhưng ma tăng lại quá sợ chết, ngoa ngôn, khiến máu nóng trong kinh mạch chàng bừng lên.
Trường Phong quay phắt lại nhìn Trí Tựu gằn giọng:
- Trên đời này những kẻ như ngươi không đáng sống.
Trí Tựu giật này mình khi nghe giọng nói băng giá của Trường Phong. Lão bất giác lùi luôn một bộ, rồi thoắt xoay lưng chực phi thân vào thạch lao.
Trí Tựu nghĩ đến Thúy Nga. Lão có thể dùng nàng làm mộc đỡ, hoặc bảo vệ mạng sống mình. Hành động của lão bất ngờ, nhưng so với Trường Phong thì lại quá chậm.
Trí Tựu vừa trổ khinh pháp thì đã thấy chiếc bóng hồng quang chặn lại. Chỉ mỗi khinh pháp quỷ dị, vô thường, Trí Tựu cũng chứng nghiệm mình không phải là đối thủ của Huyết Ảnh lão ma, nhưng chẳng lẽ lại đứng yên chờ chết.
Trí Tựu nghiến răng, vỗ thẳng vào tâm huyệt Trường Phong một đạo xung quyền với mười hai thành chân lực.
Lão ma tăng ra tay nhanh, nhưng khi xung quyền còn cách đích đến một gang tay, thì hai đạo Huyết Ảnh chưởng xuất lên đón thẳng vào nó.
Ầm ...
Trí Tựu như cánh diều bị hất về sau non hai trượng, té ngã sõng soài dưới đất.
Trường Phong nghiến răng quát lớn:
- Ngươi phải đền mạng cho Ngọc Bảo phu nhân.
Vừa quát chàng vừa vận chuyển huyết khí chực phát tán một ngọn huyết chỉ đục thẳng vào tam tinh Trí Tựu. Thế công của Trường Phong vô cùng quyết liệt, nhất định lấy mạng ma tăng trong chớp mắt, không sờn tay.
Thấy huyết chỉ kẻ một đường thẳng tắp, Trí Tựu hoảng quá hét lớn:
- Dừng tay ...
Trường Phong thu hồi đạo huyết chỉ, điểm tinh nhãn vào mặt Trí Tựu.
Nhác thấy chàng thu hồi huyết chỉ, Trí Tựu liền hối hả nói:
- Lão tiền bối không tính giải nỗi oan với Thiếu Lâm sao?
Trường Phong sực nghĩ đến cái chết của Viên Chân đại sư, liền bước thẳng đến bên Trí Tựu:
- Lão muốn nói đến cái chết của đại sư Viên Chân.
Trí Tựu vừa gật đầu, vừa vâng dạ liên tục.
Trường Phong liền hỏi:
- Vậy Viên Chân đại sư do ai hạ thủ?
- Trí Minh sư huynh. Và người gắn tội cho lão tiền bối chính là Huyết Y nhân.
- Huyết Y nhân là ai?
- Bần tăng không biết y là ai. Nhưng Huyết Y nhân cũng có thể thi triển được Huyết Ảnh chưởng.
- Lão biết Huyết Y nhân hiện giờ ở đâu không?
- Bần tăng không biết ... nhưng biết Trí Minh đang ở đâu.
- Nếu lão thật thà, Huyết Ảnh Ma Tôn này sẽ tha chết cho lão.
Trí Tựu rối rít nói:
- Bần tăng thề không hề nói một lời gian dối với lão tiền bối.
- Ngươi không nói dối nhưng đâu có ai minh chứng cho Huyết Ảnh Ma Tôn này. Được rồi, ta sẽ bắt lão ma tăng Trí Minh đối chất với ngươi trước tăng chúng Thiếu Lâm.
Trường Phong dứt câu, huyết chỉ nhanh như cắt điểm luôn vào ba mươi đại huyệt trên người Trí Tựu.
Lão ma tăng run rẩy như cây khô đứng giữa cơn bão dữ. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm dung diện, bộ mặt choắt của lão thoáng chốc nhăn nheo như một lão già đã sống quá hai trăm tuổi.
Trường Phong nghiêm giọng:
- Khi nào ngươi minh chứng Trí Minh chính là kẻ giết Viên Chân trụ trì, thì lão phu sẽ hồi phục công lực cho ngươi.
Chàng bỏ mặc Trí Tựu quay lại Du Thiên Kiệt. Thấy Du Thiên Kiệt đã ngất lịm từ lúc nào rồi.
Đi thẳng về phía Hoàng Thúy Nga, chàng giải tỏa thần công hộ thể phục hồi chân diện mục.
Thấy Trường Phong, Thúy Nga phấn chấn vô cùng, nàng thốt:
- Âu đại ca.
- Hoàng cô nương ... cô nương có sao không?
Trường Phong vừa hỏi vừa dụng linh vật trủy thủ cắt đứt sợi xích khóa tay chân Thúy Nga. Chàng đỡ nàng ngồi xuống gờ đá:
- Hoàng cô nương ... có sao không?
Thúy Nga cúi mặt:
- Hoàng muội không bị gì đâu ...
- Để tại hạ giải tỏa bế huyệt của cô nương, chân khí sẽ phục hồi lại ngay thôi.
- Muội có thể vận công điều tức giải tỏa được bế huyệt của Bạch Liên thánh cô.
Trường Phong hỏi gằn lại nàng:
- Hoàng cô nương bị Bạch Liên thánh cô bế huyệt.
Hoàng Thúy Nga gật đầu:
- Đúng như vậy.
- Thánh cô bây giờ ở đâu. Chắc nàng ta đang ở tại tổng đàn Bạch Liên giáo.
Hoàng Thúy Nga ngước mắt nhìn chàng nói:
- Thúy Nga nói ra sợ Âu đại ca không tin.
- Nàng muốn nói gì?
Thúy Nga bặm môi suy tư một lúc lâu, rồi nói:
- Thúy Nga có nên nói không?
- Nếu điều nàng muốn khẩn cầu Trường Phong này?
- Thế thì Thúy Nga khẩn cầu đại ca hãy tránh xa Khả Ngọc cô nương.
Trường Phong cau mày, quay phắt nhìn thẳng vào hai mắt Hoàng Thúy Nga:
- Hoàng cô nương vừa nói gì?
Thấy vẻ mặt cau có của Trường Phong, Thúy Nga bặm môi lưỡng lự.
Trường Phong nghiêm giọng nói:
- Tại sao cô nương lại khẩn cầu ta xa Ngọc muội?
- Nói sợ Âu huynh cho Thúy Nga này sàm ngôn, nhưng không nói không được. Khả Ngọc cô nương chính thật là Bạch Liên thánh cô. Nếu Thúy Nga không tựu thành võ học Âm Công Lượng Cực Tử, thì Bạch Liên thánh cô đâu để yên cho Tàn Khuyết môn tồn tại đến bây giờ.
Nước mắt chợt chảy dài xuống hai bên khóe, Thúy Nga thổn thức nói:
- Bây giờ có lẽ Tàn Khuyết môn cũng chẳng còn được một người.
Trường Phong thở dồn dập. Những lời nói của Thúy Nga vừa rồi chẳng khác nào tiếng sét đánh thẳng vào thính nhĩ của chàng:
- Tại hạ không tin Ngọc muội là Bạch Liên thánh cô. Không thể nào tin được ... Làm sao có chuyện đó.
Trường Phong gào lên:
- Tại hạ không tin.
- Thúy Nga biết Âu đại ca sẽ không tin. Ai có thể minh chứng được? Do đó Âu đại ca cứ coi những lời vừa rồi của Hoàng Thúy Nga này là những lời xảo ngôn.
- Hoàng cô nương.
Thúy Nga nhìn chàng rồi từ từ tiến ra cửa. Dừng ngay ngưỡng cửa, nàng quay lại nói với Trường Phong:
- Thúy Nga phải trở về Sinh Tử vực để coi những kẻ bất hạnh ai còn sống sót.
Trường Phong bồi hồi nói:
- Thúy Nga ... Đài Hồng Liên do ta đánh mất, nếu Ngọc muội chính thật là Bạch Liên thánh cô, thì Tàn Khuyết môn có mệnh trọng nào là lỗi của Trường Phong. Trường Phong sẽ đem sinh mạng mình đền lại cho nàng.
Hoàng Thúy Nga lắc đầu.
Nàng bật khóc với những dòng lệ thảm. Tiếng thổn thức của Thúy Nga tưởng chừng như tim nàng sắp vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Thúy Nga nhìn Trường Phong bằng hai ánh mắt ngấn lệ, nàng nấc nhẹ một tiếng, rồi nói:
- Thúy Nga người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. Nhưng Thúy Nga vẫn có trái tim biết yêu ... Và đã yêu. Người Thúy Nga yêu chính là ...
Nàng nghiến răng, bặm môi, mở cửa chạy ào ra ngoài.
Trường Phong đứng bất thần như một pho tượng vô tri vô giác. Mãi một lúc lâu, chàng mới lẩm nhẩm:
- Bạch Liên thánh cô ... Khả Ngọc lại là Bạch Liên thánh cô sao? Nếu nàng là Bạch Liên thánh cô sao nàng lại yêu mình