Sáng sớm hôm sau.
Dương Thiên Lôi liền từ cô nhi viện xuất phát, khoảng bảy rưỡi rời khỏi cửa, đi tới con phố đồ cổ.
Tháng năm tại Hàm Thành sáng từ rất sớm, bất quá những người dân sinh hoạt nơi đây vẫn theo chế độ chính sách, một năm bốn mùa không có bất cứ biến hóa nào. Mà thời gian cửa hàng mở rộng cửa vào khoảng sau tám giờ.
Nhưng khi Dương Thiên Lôi vừa mới tới đầu phố chợ tranh họa đồ cổ liền thấy được thân ảnh của Tống Hiểu Phân.
Chỉ thấy Tống Hiểu Phân buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc bộ quần áo luyện công giống như quyền đạo màu trắng, một đai lưng màu vàng óng buộc bên hông, thắt qua vòng eo mềm mại nhỏ nhắn tinh tế của nàng, đứng trên vỉa hè trống vắng trước cửa nhà, tay chân lên xuống liên tục, thân thể chuyển động, quyền đấm cước đá, sinh tiếng gió thổi vù vù.
Trách không được không ai dám trêu chọc nàng, nguyên lai nàng giỏi võ công như vậy, nếu là người có thể trạng như Dương Thiên Lôi chống lại Tống Hiểu Phân mà nói, đừng nói là một người, cho dù là hai bà người cũng không đủ nhìn, chỉ có nước bị chà đạp.
Bất quá, ánh mắt của Dương Thiên Lôi trong sát na chuyển dời về phía một đạo thân ảnh xa xa.
Một lão nhân đang đánh thái cực quyền.
"Tâm tự bạch vân thường tự tại, ý như lưu thủy hướng đông tây". Khí tức của lão nhân này đối với Dương Thiên Lôi mà nói tuy không tính là cường đại, nhưng lại ẩn chứa chân ý của Đạo gia, Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được rất rõ ràng, năng lượng trong cơ thể hắn cường đại hơn mấy lần so với Tống Hiểu Phân, theo động tác mềm nhẹ của hắn, vận chuyển không ngừng trong các đường kinh mạch. Truyện Sắc Hiệp
- Hử?
Tống Hiểu Phân xoay người một cái, nhất thời thấy được Dương Thiên Lôi đứng tại đầu đường cách hơn mười mét, ánh mắt kinh ngạc chú ý nhìn, chỉ là Tống Hiểu Phân vốn không quen thuộc với tướng mạo của Dương Thiên Lôi, sao có khả năng nhận ra được thiếu niên đầu bóng lưỡng này?
Nhưng khi nhìn thấy chiếc ô trong tay Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân vốn định xoay người tiếp tục luyện công, bỗng nhiên cả kinh, ngừng lại, trừng mắt nhìn kỹ Dương Thiên Lôi.
- Không có ý tứ, quấy rầy cậu rèn luyện rồi! Đây là ô của cậu!
Dương Thiên Lôi vội vàng thu hồi tâm thần, mỉm cười nói với Tống Hiểu Phân.
- Cậu là Dương Thiên Lôi? Khôi phục rồi?
Tống Hiểu Phân có điểm kinh ngạc hỏi.
- Uh, khỏi rồi! Cảm ơn!
Dương Thiên Lôi đáp lại.
- Thực sự không thể tưởng tượng được…
Tống Hiểu Phân nhìn Dương Thiên Lôi với làn da không chút dấu vết từng bị bỏng, kinh ngạc nói.
- Lão nhân kia là ai?
Dương Thiên Lôi chỉ chỉ lão nhân xa xa, hỏi:
- Thực kỳ quái, có điểm giống thần y tôi đã gặp, tiên phong đạo cốt…
Dương Thiên Lôi có ý định nói, trực giác Tống Hiểu Phân hẳn là có liên quan tới lão nhân kia.
- Nhìn không ra ánh mắt của cậu thực lợi hại nha! Đó là Trần gia gia, ông đấy là cao thủ! Công phu của tôi chính là học được từ Trần gia gia!
Khuôn mặt ửng đỏ của Tống Hiểu Phân mang theo một tia đắc ý nói.
- A? Cao bao nhiêu? Có thể giống như cao thủ võ lâm trong TV hay không? Bay lên trời, độn xuống đất, trong tay phát ra một đoàn pháo hoa?
Tống Hiểu Phân trợn trắng mắt nhìn, nói:
- Cậu lậm điện ảnh sao? Trầm gia gia là thế gia võ thuật, Thái Cực Quyền Trần thị chính là tổ tiên Trần gia gia truyền lại! Thế nào, cậu muốn học sao?
- Chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút, không có hứng thú!
Dương Thiên Lôi nhất thời thiếu hứng thú nói, hắn muốn tìm kiếm chính là tu luyện giới chân chính, cao nhân cầu tiên vấn đạo, không phải là người trong võ lâm.
- Hừ, cậu muốn học Trần gia gia còn không dạy cho cậu đâu! Một cửa phẩm hạnh kia… Được rồi, cậu đi trước đi, gặp lại!
Tống Hiểu Phân nói xong, trực tiếp tiến vào trong cửa hàng đồ cổ nhà nàng.
…
Kiểm tra chính là chuyện lớn trong trường học, trường thi, đề kiểm tra, chỗ ngồi, giám thị, tất cả hầu như được tổ chức giống như một cuộc thi đại học chân chính, tất cả các học sinh cấp ba đều được xếp theo thứ tự, muốn gian dối trên cơ bản không có khả năng.
Hai này kiểm tra kết thúc rất nhanh.
Dương Thiên Lôi với cái đầu bóng lưỡng, nhưng đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí không hề lưu lại một chút vết tích, trong hai ngày vừa qua hầu như hấp dẫn đông đảo ánh mắt của mọi người/
Nhưng chân chính khiến mọi người khiếp sợ chính là thành tích kiểm tra được công bố sau hai ngày kiểm tra.
Thứ mười, Dương Thiên Lôi vẫn là thứ mười như trước, bất quá lần này không phải đếm ngược, mà là thứ mười chân chính, thứ mười thuận sổ.
Ngưu Ma Vương vẫn như trước là đệ nhất đếm ngược lớp học, thế nhưng tổng số điểm so với người xếp thứ hai ngay sau hắn chỉ kém hơn mười điểm. Đây chính là chuyện vô cùng đáng ngạc nhiên. Phải biết rằng, Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương liên tục chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai đếm ngược, tự nhiên không phải loại người hư danh, chênh lệch so với người xếp thứ ba thứ tư lên tới hơn trăm điểm.
Mà tiếp, mãi cho tới khi trước thi vào trường đại học một luần, cũng là ngày ba mươi mốt tháng năm, để mọi người lác mắt chính là, Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương mỗi ngày chăm chỉ hơn hẳn so với người chăm chỉ nhất trước kia, tới sớm nhất, đi về muộn nhất, thậm chí ngay cả ăn trưa cũng là ăn trong lớp học.
Thời gian hai người thảo luận học tập rất nhiều, hầu như chiếm đại đa số thời gian tự học, hơn nữa thường thường Ngưu Ma Vương còn có thể toát ra một câu:
- Tuyết tỷ thực lợi hại!
Trong suy nghĩ của mọi người, Dương Thiên Lôi có thể có tiến bộ kinh người như vậy, tự nhiên là quy công lao cho vị
"Tuyết tỷ" thần bí kia.
Bằng không Dương Thiên Lôi sao có khả năng tiến bộ nhanh như vậy? Tiện thể ngay cả Ngưu Ma Vương không khai được một khiếu cũng đề cao một trăm!
Mà càng những ngày phía sau, các bạn học trong lớp càng thêm kinh ngạc, bởi vì Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương bắt đầu tranh luận, hơn nữa vấn đề tranh luận càng lúc càng trở nên cao thâm phức tạp, đương nhiên đây là do Dương Thiên Lôi có ý định. Thậm chí ngay cả lớp trưởng được định trước là thi đỗ vào trường đại học danh tiếng hàng đầu và một ít học sinh mũi nhọn cũng đôi khi nhịn không được tham gia vào vấn đề tranh luận!
Thời gian không tới một tháng, ánh mắt của các thầy cô giáo nhìn Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương đã xảy ra biến hóa về bản chất, lúc giảng giải các vấn đề cần chú ý trong thi cử, đã từng lấy lấy hai đại quái vật Lôi Chấn Tử và Ngưu Ma Vương thành đối tượng làm gương toàn trường. Mà biểu hiện của hai người càng trâu bò tới rối tinh rối mùa. Dương Thiên Lôi đích thực là trâu bò, Ngưu Ma Vương so sánh với bản thân hắn trước kia là trâu bò! So sánh với những người thuộc tầng lớp khá giỏi trong lớp cũng miễn cưỡng được tính là trâu bò.
Nhưng mặc kê như thế nào, hai người tuyệt đối không còn là đối tượng kéo sau cả lớp, thậm chí toàn trường nữa rồi.
Điểm này, tất cả các lão sư, tất cả các bạn học đều có thể khẳng định.
Tiến bộ dũng mãnh của hai người không cần nghi ngờ chính là kíp nổ boom toàn trường, trở thành đề tài câu chuyện thường xuyên bàn luận nhất.
…
Ngày ba mươi mốt tháng năm, toàn bộ cấp ba đều được nghỉ, về nhà tự do ôn tập.
Thời gian gần một tháng, Ngưu Ma Vương đã không cần Dương Thiên Lôi giảng giải, tất cả các tri thức đều được in dấu trong đầu, tuyệt đại đa số bài tập hắn đã có thể giải được, các bài khó cũng có thể hình thành mô hình trong đầu, cái đầu bã đậu trên cơ bản đã đạt được ý nghĩ thẳng đường đúng nghĩa.
Cách thời điểm thi vào trường đại học chỉ còn sáu ngày, Dương Thiên Lôi vẫn ở trong cô nhi viện, tuy rằng căn bản không cần phải học tập, nhưng hắn vẫn chăm chỉ đọc sách, bất quá, để Lý Tuyết vô cùng kinh ngạc chính là, mỗi ngày hắn đều rút ra ít nhất một giờ để chăm sóc tâm sự bên cạnh viện trưởng, càng không thể tưởng tượng chính là, hắn còn có thể đấm bóp cho viện trượng, bộ dáng giống như cháu nội ngoan ngoãn tiêu chuẩn.
Loại chuyển biến này, Lý Tuyết vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng rất hài lòng. Mà viên trường càng hài lòng hơn nữa, mỗi ngày đều cười ha ha. Ngay từ ban đầu coi như bình thường, nhưng ba bốn ngày sau, mỗi một người nhìn thấy viện trưởng đều có điểm kinh ngạc, bởi vì viện trưởng từ trước tới nay thân thể yếu kém, cộng thêm tuổi tác đã cao, dĩ nhiên trong thời gian ngắn ngủi ba bốn ngày, giống như thay đổi một người mới, sức sống tràn trề.
Thậm chí ngay cả viện trưởng cũng không rõ ràng lắm vì sao chính mình trở nên tinh lực dư thừa như vậy, nhiều bệnh trầm kha trong người hình như đều không cánh mà bay.
…
Ngày bảy, ngày tám tháng sáu, trong khi hai ngày thi vào trường đại học kết thúc, dưới sự đánh giá rất cao của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết mang theo nụ cười ngọt ngào, bước lên tàu tới thủ đô, còn phất tay hẹn gặp lại với Dương Thiên Lôi.
Nhìn thân ảnh Dương Thiên Lôi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này Lý Tuyết mới thu hồi lại ánh mắt, ngóng nhìn về phía Hàm Thành dần dần chia xa, trong lòng của nàng tràn ngập ước ma đối với tương lai sắp tới.
Trong tương lai, nàng đi làm, Dương Thiên Lôi đến trường, thuê một gian phòng nhỏ, mỗi cuối tuần hai người gặp nhau, làm một bữa ăn ngon miệng cho Dương Thiên Lôi, để Dương Thiên Lôi ăn uống thật no, mua y phục mốt cho hắn mặc, để Dương Thiên Lôi không giống như chính mình, mỗi bữa cơm đều phải tính toán chi li chính xác, lúc nào cũng phải ăn một miếng chay một miếng mặn, lúc nào cũng phải chịu ăn cơm tẻ rẻ tiền, uống chút nước canh miến phí… chờ Dương Thiên Lôi ra trường tìm được việc làm, bọn họ…
Lý Tuyết si ngốc suy nghĩ, trên khuôn mặt thanh tú dần dần hiện lên rặng mây đỏ, nàng lớn hơn bốn tuổi so với Dương Thiên Lôi, hơn nữa nữ hài thường có tư tưởng trưởng thành sớm hơn, nàng thành thục sớm hơn Dương Thiên Lôi rất nhiều, nàng chỉ biết, cảm tình của chính mình đối với Dương Thiên Lôi xa xa không chỉ đơn giản là chị em. Hơn nữa, chỉ có nàng hiểu rõ, loại tình cảm này bắt đầu từ khi nào.
Từ nhỏ tới lớn, tựa hồ là nàng che chở hắn lớn lên. Nhưng từ sau khi Dương Thiên Lôi đến trường, tuy rằng Dương Thiên Lôi thấp hơn nàng tận bốn năm học, nhưng mỗi lần nàng bị người ta khi dễ, mặc kệ Dương Thiên Lôi có đánh lại được hay không, người khi dễ nàng cuối cùng không bao giờ dám khi dễ nàng một lần nữa!
Bởi vì, Dương Thiên Lôi tựa hồ như một con rắn độc, chỉ cần người dám khi dễ nàng, luôn luôn không kể tới trả giá như thế nào, đánh lén, cầm gạch, gậy gộc, vôi phấn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Ghi nhớ sâu khắc nhất chính là nàng vào cấp ba năm thứ hai, mà Dương Thiên Lôi mới chỉ là cấp hai.
Nàng nhớ rất rõ ràng, Dương Thiên Lôi mới chỉ cấp hai đã dám cầm một cây gậy sắt, chạy ào vào trong phòng học của nàng, trực tiếp đánh tên lưu manh đã khi dễ nàng thành bộ dáng ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra, nàng cũng nhớ rất rõ ràng, ngày hôm sau Dương Thiên Lôi liền bị đánh không nhận ra bộ dáng như thế nào, càng nhớ kỹ, Dương Thiên Lôi vô thanh vô thức, chỉ cách thời gian ba ngày,hắn một lần nữa chạy ào vào trong phòng học của nàng, lần này, trong tay hắn là một cây gậy sắt và một thanh khảm đao!
Tên lưu manh sớm máu chảy đầm đìa, bị Dương Thiên Lôi gác khảm đao lên cổ.
Nếu như không phải chính mình khóc lóc ôm lấy Dương Thiên Lôi, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
"Thằng dám động tới chị của tao, tao sẽ lấy mạng thằng đó!"Đây chính là câu nói ngẩng đầu hiên ngang hét khi bị cảnh sát bắt đi.
Nghĩ đến bộ đáng thà sống thà chết vẫn không chịu nhận sai của Dương Thiên Lôi khi đó, trong lòng Lý Tuyết vô cùng ấm áp, tất cả đều là quá khứ, lo lắng nhất ngay cả đại học Dương Thiên Lôi cũng không thể vào được, sau này không biết phải đi đường nào, nàng đã triệt để buông bỏ khúc mắc, kìm lòng không được, Lý Tuyết liền nhẹ nhàng cười thành tiếng.
- Cười cái gì vậy, Tuyết tỷ?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc, thanh âm vô luận như thế nào cũng không nên xuất hiện vào lúc này, nhưng rõ ràng chui vào trong tai Lý Tuyết, để Lý Tuyết thiếu chút nữa kinh hô giật thót, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên phải.
- Hắc hắc…
Dương Thiên Lôi cười hắc hắc, đặt mông ngồi ngay bên cạnh Lý Tuyết, nói:
- Tuyết tỷ, em muốn tới trường học của chị nhìn một chút, coi như lịch lãm!