Huyền Thiên

Chương 30: Một đám ngu ngốc (thượng+hạ)!

Mà ở vòng loại thứ hai, tên Tiểu bạch si này lại may mắn được lọt thẳng vào vòng trong! Phải biết rằng mỗi một vòng thi thì chỉ có một người được vào thẳng.

Nhất thời, vận may cứt chó của Dương Thiên Lôi được truyền bá rộng rãi, rất nhiều người ước ao rồi lại khinh bỉ cái vận chó săn của Dương Thiên Lôi. Thậm chí còn có người đứng ra làm nhà cái, cá độ xem Dương Thiên Lôi có được vận rắm thối tiếp tục lọt vào vòng trong nữa không.

Đối với những điều này, Trương Tử Hàm đều không quan tâm, cái nàng quan tâm chính là luân đấu lần này có chút kỳ lạ, liệu có phải là âm mưu của Lôi Hoành hay không? Nàng biết rõ thái độ làm người của Lôi Hoành, lấy tính cách có thù tất báo của hắn thì tuyệt đối sẽ không cho Dương Thiên Lôi thuận lợi như vậy.

Mặt khác, rốt cuộc quyền thuật của tên tiểu tử Dương Thiên Lôi kia là gì? Vì sao có thể đả bại Âu Dương Khánh nhẹ nhàng như vậy? Những điều này Trương Tử Hàm rất nóng lòng muốn được ai đó giải đáp.

- Dương Thiên Lôi!

Nhưng mà điều nàng không ngờ tới là khi nàng đẩy cửa vào ký túc xá của Dương Thiên Lôi thì không thấy hắn ở đó – một điều khá kỳ lạ đối với một người không bao giờ ra khỏi nhà như hắn.

...

Học viện Cực Dương đặt tại phía nam thành Cực Dương – thủ đô Cát Ương đế quốc, chiếm diện tích hơn mấy vạn mẫu, rất lớn, toàn bộ học viện đều tựa vào núi non trùng điệp, phía nam học viên chính là núi non mênh mông vô bờ, sâu trong lòng núi khá hoang tàn vắng vẻ, phía bắc học viện bao quát toàn bộ thành Cực Dương, rất có khí thế quần lâm thiên hạ.

Sau khi xem xong trận thi đấu của Tằng Cách La Mỗ, Dương Thiên Lôi đi theo Phong Mã Ngưu tới lui các lôi đài khác xem những người khác thi đấu, nhưng mục đích của tiểu tử Phong Mã Ngưu này hoàn toàn không phải là đi xem thi đấu mà là muốn đi ngắm mỹ nữ, nơi đâu tụ tập mỹ nữ thì hắn liền chạy tới đó, tuổi còn nhỏ mà trong đầu toàn mấy ý tưởng dâm uế khiến Dương Thiên Lôi nghẹn họng không biết phải nói gì.

Đừng nói bản chất của tên Dương Thiên Lôi trước đây không hề có chút hứng thú nào đối với nữ nhân, Dương Thiên Lôi ở kiếp trước tại Địa Cầu – nơi mà người thường cởi mở hơn gấp trăm lần so với dị giới này, thì lúc hắn mười hai tuổi cũng mới chỉ biết sơ sơ về chuyện nam nữ mà thôi, quả thực không thể nào so sánh với tên tiểu tử này!

Đợi sau khi vòng đấu loại thứ nhất kết thúc thì Dương Thiên Lôi mới biết rằng bản thận mình lại được tuyển thẳng, ngay sau đó liền từ biệt với Phong Mã Ngưu, một mình dạo chơi xung quanh khu lôi đài.

Ngay trận đầu tiên có để đánh bại đối thủ có cảnh giới hơn xa mình khiến cho tâm tình phiền muộn trong lòng Dương Thiên Lôi giảm đi chút ít, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Thế nhưng, khoảng cách so với cái lý tưởng vĩ đại "bằng vào tuyệt thế thần công, khiến cho vô số muội muội sùng bái" thì con rất rất xa!

Bởi vì vậy nên lúc hắn biết mình được tuyển thẳng thì Dương Thiên Lôi cũng không quay về ký túc xá ngay, ngược lại còn đi đến lôi đài chính để quan sát.

Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Muốn tại cuộc thi người mới này trổ hết khả năng, quét sạch hết những sỉ nhục trước đây, quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.

Tuy Dương Thiên Lôi biết thể chất đặc thù của mình, đúng là tinh thần lực của hắn có khả năng miễn dịch nhất định, thế nhưng khi hắn tiếp một roi của Tằng Cách La Mỗ thì cùng là lúc hắn nhận ra rằng năng lực miễn dịch ấy cũng có giới hạn. Hắn muốn hoàn toàn miễn dịch đối với năm cao thủ siêu việt nhất là điều hoàn toàn không có khả năng.

Bởi vậy nên hắn cần phải thận trọng.

Đầu tiên muốn làm gì thì làm cũng phải biết thực lực của đối trước rồi tính tiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Con đường Tinh Giả, trước dễ sau khó, càng tu luyện càng gian nan. Trong vòng trước mười hai năm có thể trở thành cao Tinh Giả ngũ giai thì tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Vốn trong cuộc tỷ thí người mới này, cao thủ ngũ giai cũng không nhiều. Về phần cao thủ lục giai thì có thể ngay cả một người cũng không có.

...

Vòng đấu loại thứ hai rốt cuộc cũng bắt đầu, Dương Thiên Lôi đi tới chỗ náo nhiệt nhất, đó là lôi đài của người được cho là ứng cử viên số một cho chức quán quân của cuộc thi lần này – Lôi Kính.

Lúc này, toàn bộ khu vực xung quanh lôi đài chật ních người, cực kỳ náo nhiệt. Một số học viên có độ tuổi xấp xỉ với Dương Thiên Lôi điên cuồng hét lớn cái tên Lôi Kính, hiểu nhiên lôi đài này nhận được nhiều sự chú ý nhất!

Dương Thiên Lôi dùng hết sức lực chín trâu hai hổ mới có thể chen lấn tới chỗ sát lôi đài nhất, rất không may, liếc mắt liền thấy một người đang ngửa mặt lên trời, vẻ mặt y như là lão tử rất ngưu, trông vô cùng hung hăng kiêu ngạo.

Lúc Dương Thiên Lôi đang nhìn tên gia hỏa đó thì tên gia hỏa vô tình cũng nhìn thấy đám người Dương Thiên Lôi.

- Ủa? Đây không phải là cái tên Tiểu bạch si Dương gia Dương Thiên Lôi sao?

Lôi Hoành tỏ vẻ rất kinh ngạc nhìn về phía Dương Thiên Lôi rồi nói to.

Lôi Hoành nhất thời đẩy ánh mắt đám người xung quanh lên người Dương Thiên Lôi.

- Đây là tên ngu ngốc nhất học viện chúng ta? Uy danh như sấm bên tai, đây là lần đầu thấy mặt hắn! Nhìn qua cũng không đến nỗi nào!

- Đúng vậy, đúng là nhìn không ra, chắc là mặt người dạng chó đó mà... Ha ha ha, có người nói tiểu tử này còn không biết tự lượng sức tham gia cuộc tỷ thí người mới nữa đây!

Nhất thời, tiếng rì rậm nghị luận khắp nơi lọt vào tai Dương Thiên Lôi.

Trong mắt Dương Thiên Lôi ánh lên lửa giận, nhưng trong nháy mắt liền áp chế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Lôi Hoành.

- Tiểu bạch si, ngươi cũng muốn tới xem trận đấu của Lôi Kính? Ừm, tốt, để cho ngươi thấy, ngươi so sánh với Lôi gia chúng ta, ngươi ngu ngốc tới cỡ nào, ha ha ha!

Lôi Hoành kiêu ngạo nói, đám người xung quanh cũng hùa theo hắn, người người hả hê.

- Ngốc bức!

Dương Thiên Lôi lạnh lùng nhìn Lôi Hoành, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, bất ngờ phun ra hai chữ.

- Ngươi nói gì?

Lôi Hoành nhất thời giận dữ.

Một thiếu niên toàn thân hắc y, khí chất lạnh lùng chợt động thân muốn ra tay, nhưng lại bị Lôi Hoành giơ tay kéo lại.

- Một đám ngốc bức!

Dương Thiên Lôi không hề sợ hãi lặp lại lần nữa, bày ra bộ dáng cực kỳ đanh đá như muốn nói "ngươi đám đánh ta sao?"

Tuy rằng Lôi Hoành không thông minh, nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi tự hạ thân phận, đang dưới sự chú ý của rất nhiều người mà ra tay hành hung Dương Thiên Lôi.

Huống chi còn thân phận của Dương Thiên Lôi nữa. Là người Dương gia, có thể tùy tiện bị người ta khi dễ sao? Chỉ có thể chửi bới một chút thôi, nếu thực muốn đả thương Dương Thiên Lôi thì cho mười Lôi Hoành cũng không dám, dưới trường hợp này hẵn cũng không dám.

Trừ khi là khiêu chiến, thế nhưng đầu Dương Thiên Lôi không bị đụng cửa, tuy rằng từng bị sét đánh nhưng bề ngoài nhìn cũng khá thông minh, sao có thể nhận lời khiêu chiến của hắn được? Ở học viện Cực Dương, các học viên khiêu chiến với nhau, học viện không can thiệp nhiều, chỉ cần song phương tự nguyện là được. Tất nhiên phải nhấn mạnh chỗ "tự nguyện"

- Thiếu gia!

Thiếu niên hắc y kia thấy Lôi Hoành không cho mình xuất thủ, tựa hồ có hơi khó hiểu.

Lửa giận chợt lóe qua trên khuôn mặt Lôi Hoành rồi biến mất, mỉm cười nói:

- Lôi Kính, hà tất phải chấp nhặt với một tên ngu ngốc làm gì. Ngươi bây giờ đả thương tên Tiểu bạch si này, hắn sao còn có thể tham gia cuộc thi được nữa? Hắn không tham gia cuộc thi thì chúng ta sao có thể thấy cảnh hắn bị chà đạp thảm thương được? Cứ để cho hắn kiêu ngạo phút chốc đi! Chỉ có ở trên lôi đài mới là nơi tốt nhất vạch trần cái bộ dang ngu ngốc của hắn, đúng không? Ha ha ha...

- Tuyển thủ trận đấu, Lôi Kính, Độc Cô Bình, bước vào!

Đúng lúc này, trọng tài hét lớn một tiếng.

Thiếu niên hắc y lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi một cái, xoay người cúi đầu với Lôi Hoành, thân hình nhoáng cái đã nhảy lên lôi đài cao hai thước. Tên thiếu niên hắc y Lôi Kính này quả nhiên là ứng cử viên số một chức quán quân!

Đồng thời, một tên thiếu niên khác là Độc Cô Bình cũng dọc theo bậc thang đi lên lôi đài.

Độc Cô Bình đi tới với vẻ mặt phiền muộn, vốn hắn tuyệt đối có hy vọng lọt vào vòng chính thức, nhưng không ngờ đối thủ lần này của hắn lại là Lôi Kính, mặc dù điều này làm hắn ảo não không thôi, thế nhưng hắn cũng tuyệt không bỏ quyền thi đấu. Điều này còn quan hệ đến tiền đồ của hắn sau này. Có thể bại nhưng không thể chịu thua trước khi đấu!

- Hai vị tuyển thủ, đã sẵn sàng rồi sao?

Lúc hai người mặt đối mặt với nhau thì trọng tải hỏi.

Cả hai người đồng thời gật đầu.

- Tốt, trận đấu bắt đầu!

Trọng tài quát lên một tiếng, thân thể nhất thời lui về sau mấy bước.

Ầm~~~~~

Không hư chiêu, không làm bộ, thiếu niên hắc y Lôi Kính xuất thủ như điện, ra tay ngay lúc đối phương còn chưa kịp ngưng tụ tinh thần lực, nắm tay của hắn ngưng tụ tinh thần lực cực kỳ cường đại, đánh tới như thiểm điện, thoáng chốc khóa chặt hoàn toàn đối phương!

Cuồng bạo như hỏa! Sắc bén như kim!

- A!

Độc Cô Bình hét lớn một tiếng, tinh thần lực hệ Thổ nhanh chóng tụ tập trong cơ thể hắn, không mong tấn công, chỉ mong chịu được. Đối với một địch thủ cường đại như Lôi Kính, muốn chiến thắng căn bản không thể, mục đích duy nhất của hắn lúc này là có thể thể kiên trì một lúc! Bởi vậy, từ lúc còn chưa bắt đầu trận đấu hắn đã quyết định đối sách chắc chắn – phòng thủ! Phải liều mạng phòng thủ!

Hắn ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực hệ Thổ thành một khối bao quanh thân thể hình thành tầng phòng ngự cường đại, thi triển "Thổ Nguyên Hộ Thể Công" tới cực hạn! Đồng thời hai chận dậm mạnh xuống đất lách qua bên cạnh! Hắn rất tự tin có thể ngăn được đòn thứ nhất của Lôi Kính!

Thế nhưng việc mọi người không ngờ tới là, Lôi Kính tiếp cận rất nhanh, như bóng với hình, thế quyền không đổi, chỉ nghe dưới chân hắn đùng một tiếng, toàn thân bỗng nhiên chuyển hướng, tốc độ không hề giảm!

- Lôi Vân Thân Pháp!

Trong đám người bỗng truyền ra tiếng hét hãi hùng.

Ầm!!

Sau một tiếng nổ rền vang, Độc Cô Bình bị đánh văng xuống lôi đài, một chiêu, chỉ đúng một chiêu!

- Tốc độ nhanh thật! Lực lượng quá mạnh!

Dương Thiên Lôi nhìn một màn này, trong lòng sợ hãi.

- Lôi Kính thắng!

Trọng tài khiếp sợ lên tiếng tuyên bố chiến thắng của Lôi Kính.

Trong đám người nhất thời truyền tới tiếng hoan hô mãnh liệt:

- Lôi Kính, Lôi Kính...

Rất nhiều người căn bản không hề thấy rõ Lôi Kính ra đòn thế nào, cũng không hề biết rốt cuộc thuộc tính của Lôi Kính là hệ gì!

- Ha ha ha... Tiểu bạch si, sợ rồi sao?

Đang lúc trong đầu Dương Thiên Lôi tập trung cảm nhận một kích kia của Lôi Kính, Lôi Hoành cũng thấy vẻ mặt kinh hoàng của Dương Thiên Lôi, tùy tiện nói.

- Sợ? Bản thiếu gia chưa bao giờ biết sợ là gì! Thấy cái mặt heo của ngươi suốt ngày ngửa lên trời, bản thiếu gia thấy mà muốn ói!

Dương Thiên Lôi lạnh lùng nói, nói xong trên mặt hắn bỗng hiện ra vẻ mặt ám muội mà chỉ nam nhân mới có, nói tiếp:

- Bản thiếu gia phải về nắm tay nhờ Tử Hàm muội muội chỉ dạy lại chiêu "đả trư quyền" (quyền đánh heo) đây, cáo từ!

- Ngươi!

Khuôn mặt Lôi Hoành đang tự mãn và cười lớn đột nhiên sa sầm như mặt heo, Dương Thiên Lôi lại đặc biệt nhấn mạnh tới mấy chữ "nắm tay Tử Hàm muội muội" với vẻ mặt ám muội, nhất thời khiến Lôi Hoành tưởng tượng một màn đó giữa Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, khiến Lôi Hoành gần như muốn nổi điên!

Thế nhưng, hắn lại không có biện pháp khắc chế được Dương Thiên Lôi.

Trong nháy mắt, dưới con mắt của mọi người, Dương Thiên Lôi chen vào đoàn người rồi biến mất trong tầm mắt Lôi Hoành!

- Nhanh, độc, không hề chừa cho đối phương khoảng trống, một kích phải chết! Tên Lôi Kính này quả nhiên lợi hại!

Sau khi đi ra từ đám người, Dương Thiên Lôi rất nhanh đi về phía ký túc xá, vừa đi vừa hồi tưởng lại một kích kinh khủng vừa rồi của Lôi Kính.

Người khác có thể không thấy rõ cách Lôi Kính ra đòn nhưng với với tu vi hiện tại của Dương Thiên Lôi thì hoàn toàn có thể nhìn thấu tốc độ cực nhanh, ra đòn như điện của Lôi Kính, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu hắn liền có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết nhất chiêu kia của Lôi Kính, thậm chí ngay cả tốc độ hô hấp, ánh mắt đều nhớ rõ.

Thế nhưng, Dương Thiên Lôi lại nhìn không ra rốt cuộc Lôi Kính là Tinh Giả hệ gì.

Công kích của hắn cuồng bạo như hỏa, phô thiên cái địa, lại mang theo nhuệ khí và sắc bén như kim, mãnh liệt tiến tới! Thế nhưng, điều làm cho người khác khiếp sợ hơn chính là một kích cuồng bạo như vậy lại có thể có bất ngờ chuyển hướng, uyển chuyển như nước vậy!

- Người này tuyệt đối là một cao thủ!

Dương Thiên Lôi cho ra một kết luận như vậy, trong đầu hắn lần lượt phân tích từng chi tiết một chiêu của Lôi Kính, tự hỏi, nếu như bản thân mình đối mặt với một chiêu đó thì làm sao để phá giải nó.

Bất tri bất giác, Dương Thiên Lôi đã đến trước cửa ký túc xá của mình.

Điều làm hắn kỳ quái là cửa lớn chỉ bị khép hờ. Chẳng lẽ có người tới ký túc xá của mình? Điều này khiến Dương Thiên Lôi có hơi kỳ quái nhưng cũng không quá để ý, bởi vì hắn biết, trong ký túc xá của mình ngoài mấy bộ đồ ra thì thứ quan trọng nhất chỉ là mấy lượng vàng mà hắn chưa hề dùng qua, căn bản không còn thứ gì quý giá trong đó.

- Dương Thiên Lôi.

Nhưng hắn vừa mới bước đến viện môn thì liền nghe được tiếng gọi của một người rất quen và cũng rất êm tai, chỉ làm tiếng kêu đó có mang vài phần tức giận khiến Dương Thiên Lôi cũng tự giác rụt cổ lại.