May là bởi vì Trương Tử Hàm lần đầu tiên đối mặt hai ma thú cấp bốn, nàng mới cẩn thận để ý tới Trương Tử Hàm. Bằng không, vừa rồi Trương Tử Hàm ngây người như vậy, sẽ cũng bị Địa Ma chém giết.
- Ta... Sư phụ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm nhất thời đỏ bừng, tự nhiên ngập ngừng một hồi không dám nói ra. Muốn nàng nói thế nào, nói nghe được tiếng huýt gió của Dương Thiên Lôi, thấy Dương Thiên Lôi đang nhanh chóng tiến về phía nàng sao? Ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng. Kết quả duy nhất sau khi nói ra đó là sư phụ sẽ cười nàng, nghĩ nàng nhớ Dương Thiên Lôi muốn điên rồi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho sư phụ nghe đi!
Vân Dao thấy vẻ mặt của Trương Tử Hàm, thì vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi tiếp.
- Sư phụ, ta... Ta nói... Người đừng cười...
Trương Tử Hàm nhăn nhó nói, mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ. Nàng vốn đang tản ra khí tức lạnh lẽo, giống như Nữ thần băng Tuyết, bỗng nhiên có biểu tình như vậy, khiến tâm thần Vân Dao cũng cảm thấy rung động.
- Sẽ không. Chỉ cần sau đó ngươi đừng dại dột mà ngẩn người nữa là tốt rồi. Sư phụ không thể lúc nào cũng đều có thể tại bên cạnh ngươi như vậy được.
Vân Dao nói.
- Sư phụ, ta... Vừa rồi, ta bỗng nhiên nghe được tiếng huýt gió của Thiên Lôi, hơn nữa thấy hắn đang đi về phía ta.
Trương Tử Hàm cố lấy dũng khí nói.
Nghe Trương Tử Hàm nói vậy, Vân Dao sửng sốt, nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì mắc cở của Trương Tử Hàm. Tuy rằng Trương Tử Hàm đã từng nói không nên cười, nhưng Vân Dao lại vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, sủng nịch dùng ngón tay ngọc điểm điểm vào trán Trương Tử Hàm, nói:
- Nha đầu ngốc này...
- Sư phụ, đã nói không được cười người ta...
- Ha ha ha... Sư phụ thấy ngươi nhớ tiểu tử kia muốn điên rồi! Bất quá... Cũng thật là kỳ quái, ngươi bình thường cũng vẫn nghĩ, sư phụ đều biết. Vì sao trong chiến đấu bỗng nhiên có thể nghĩ tới mức này?
- Mới rồi, ta không nghĩ, bỗng nhiên hình ảnh đó hiện ra, ta cũng rất thấy rất kỳ kỳ lạ...
Trương Tử Hàm nói.
- Được rồi được rồi. Không bao lâu nữa, hắn chắc ũng sẽ xuất quan. Nói không chừng, chúng ta trở về, ngươi có thể gặp được. Hiện tại, cố gắng tập trung tu luyện, nghìn vạn lần không nên phân tâm nữa. Lúc này, chúng ta mới tiến vào Ma Vực có hơn hai ngày. Sau vài ngày nữa, âm sát khí sẽ thâm nhập vào thân thể, ngươi càng không thể có bất kỳ phân tâm nào. Bằng không, ngay cả vi sư cũng không thể nào cứu được ngươi, hiểu chưa?
- Đệ tử đã rõ. Truyện Sắc Hiệp
Trương Tử Hàm vội vàng đáp.
Tuy rằng, Dương Thiên Lôi thấy được hình ảnh của Trương Tử Hàm, cũng cảm ứng được phương hướng mà Trương Tử Hàm đang đứng, nhưng Trương Tử Hàm còn cách hắn xa hay không, thì hắn lại không có bất kỳ khái niệm nào. Hắn cũng không rõ lắm, đến tột cùng phải bao lâu, mới có thể thấy Trương Tử Hàm ở bên cạnh.
Mà vừa rồi lúc Dương Thiên Lôi huýt sáo, trong đầu hiện lên một hình ảnh, thiếu chút nữa doạ chết hắn. Trương Tử Hàm ngây người nhìn về phía hắn, trông xác thực giống như đang đối diện với Dương Thiên Lôi.
Nhưng Dương Thiên Lôi cũng không rõ Trương Tử Hàm nhìn thấy gì. Tự nhiên nàng thất thần khi đang chiến đấu, may mà Vân Dao đã xuất hiện đúng lúc, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Tâm thần dần dần lắng xuống, Dương Thiên Lôi cũng ý thức được một vấn đề.
Hai yêu nghiệt hẳn là không mạnh mẽ như hắn tưởng tượng. Bằng không, khi các nàng đối phó với mình sẽ không cẩn thận như vậy. Nếu như thực lực các nàng rất mạnh, bất luận là đối phó với mấy người đệ tử của Thương Huyền Phủ, hay đối với mình, đều có thể trực tiếp dùng thực lực hay sức mạnh, một chiêu giết sạch.
Cần gì phải sử dụng âm mưu quỷ kế để đánh lén?
Mượn thực lực của Vân Dao mà nói, nếu nàng đối phó với đám người Thương Huyền Phủ, bao gồm cả thiếu nữ mông lớn kia, tuyệt đối có thể một chiêu giết hết!
Điều này cũng đủ để chứng minh, thực lực của yêu nghiệt này, tuyệt đối không đạt tới Tiên Thiên cấp bảy. Rất có thể mới chỉ đạt được Tiên Thiên cấp năm. Cũng không cao hơn bao nhiêu so với kia thiếu nữ mông lớn kia.
Hiểu rõ điểm này, tâm tình khẩn trương của Dương Thiên Lôi cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Khi Dương Thiên Lôi đang chạy như bay, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ, mi tâm tự nhiên xuất hiện một tia thần quang năm màu lấp lánh, yếu ớt.
Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm giác được khí tức buồn nôn quen thuộc, xuất hiện như ẩn như hiện trong lòng hắn.
Dường như bình ngọc lưu ly thanh tĩnh muốn chỉ dẫn hắn đi tới.
- Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào lại gặp?
Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh. Hơn nữa có chút kỳ quái. Hai lần trước, khi thấy yêu nghiệt, hắn mới có thể sinh ra cảm giác buồn nôn. Mà lần này, Dương Thiên Lôi căn bản còn chưa thấy bóng dáng của yêu nghiệt. Nhưng bình ngọc lưu ly thanh tĩnh liền tự nảy sinh ra phản ứng, đồng thời truyền ra một loại ý niệm rõ ràng tới Dương Thiên Lôi.
- Giết! Dù sao đi nữa, hiện tại, Tử Hàm muội muội vẫn rất an toàn, hẳn là không bao lâu nữa có thể tìm được. Hơn nữa, với cao thủ như Vân Dao, thì yêu nghiệt lại này chắc cũng không dám trêu chọc. Con mẹ nó, vì vạn viên Thuần Dương đan, còn có tinh thạch màu trắng kia, đúng trọng yếu hơn là vì dân trừ hại, ta cố gắng làm Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn một lần..
Dương Thiên Lôi nói đến đây, còn chưa nói hết, liền dừng lại. Trong ánh mắt hiện lên một chút khiếp sợ:
- Ta sát, Lăng Hi không phải thực sự trở thành hóa thân của Quan Âm sao? Vậy điều này tuyệt đối là do nàng chỉ dẫn cho ta... Không trách được, không trách được! Bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, pháp bảo vô thượng của phật môn, gặp phải yêu nghiệt, đương nhiên muốn trảm yêu trừ ma! Đây là mùi yêu khí! Ta cảm thấy buồn nôn tuyệt đối là do bình ngọc lưu ly thanh tĩnh truyền ý niệm cho ta!
Quả nhiên, không bao lâu sau, Dương Thiên Lôi liền lại thấy một người thiếu nữ xinh đẹp, khí tức trên người hoàn toàn giống với hai người trước, chỉ là tướng mạo lại có chút không giống, nhưng vẫn phong tao xinh đẹp.
Lúc này, dễ nhận thấy, thiếu nữ xinh đẹp này đang tìm con mồi. Thân hình chớp động rất nhanh, chỉ một lát sau liền leo lên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bốn hướng.
Dương Thiên Lôi không hề có bất kỳ do dự nào, tiến thẳng tới, bay nhanh tiếp cận thiếu nữ kia. Một lát sau, thiếu nữ xinh đẹp cũng phát hiện ra, chạy vội về phía Dương Thiên Lôi. Trong đôi mắt của nàng nhất thời hiện lên một niềm vui bất ngờ:
- Còn có con cừu tự động đưa tới miệng sao?
- Đại tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp...
Từ phía xa, Dương Thiên Lôi hô lên một câu mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà.