Huyền Thiên

Chương 254: Thực cốt tiêu hồn

Bôi hết cả người, thì những vết thương trên người Dương Thiên Lôi từ sau trận đánh điên cuồng kia hoàn toàn biến mất.

Thứ này có mùi rất kinh khủng, mỗi lần bị thứ đó bôi lên người, Dương Thiên Lôi phải phong bế toàn bộ khứu giác của mình.

Nếu như không phải Dương Thiên Lôi biết lão nhân này làm vậy là muốn tốt cho mình, thực sự sẽ cho rằng người này là một người siêu cấp biến thái. Sau khi bôi hết, liền trực tiếp để Dương Thiên Lôi bắt đầu ngồi nhập định, người trần truồng như vậy mà nhập định. Dù sao đi nữa loã thể cũng đã lỏa thể, Dương Thiên Lôi cũng không cần phải làm trò che dấu cái gì nữa trước mặt Đan Thanh Dương, đều là tu luyện, muốn tu luyện Ngưng Đan Thiên, thì tu luyện Ngưng Đan Thiên, rồi tới nén pháp lực, hiệu quả vừa phải.

Mỗi lần tu luyện xong, lớp đen đặc trên người cũng sẽ bị Dương Thiên Lôi hoàn toàn hấp thu, lại lộ ra thân thể trần truồng, phong tao vô hạn, gợi cảm vô địch.

Đáng tiếc, Dương Thiên Lôi cũng không cảm thấy thứ đông đặc mà Đan Thanh Dương bôi loạn trên người có bất kỳ hiệu quả thần kỳ nào. Nhưng Đan Thanh Dương lại không coi thường. Căn bản là không để ý tới việc Dương Thiên Lôi có thấy hiệu quả hay không. Dù sao đi nữa, mỗi lần đều bôi khắp người, hơn nữa còn chiếu cố tới các vị trí quan trọng trên cơ thể. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thời gian nửa năm này khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, cùng Đan Thanh Dương chiến đấu mà không hề cố kỵ thực sự sảng khoái. Nhưng lại vô cùng nghẹn ngào và phiền muộn, bởi vì lão nhân này thực sự biến thái. Điều này làm cho Dương Thiên Lôi vô cùng hoài niệm về nửa năm ở cùng với Tiêu Như Mộng tràn ngập vẻ kiều diễm và ôn hòa.

Cuối cùng nửa năm cũng qua, Đan Thanh Dương trong tiếng cười và sự hưng phấn của Dương Thiên Lôi giống như đưa tiễn một ôn thần, ý còn chưa hết đã rời khỏi Huyền Hoàng Kỳ.

Nhưng sự tàn phá trong nửa năm này, cũng khiến Dương Thiên Lôi tiến bộ vô cùng thần tốc, từ cương khí tầng năm tấn cấp đến tầng sáu. Phải biết rằng, bản thân hắn tu luyện ba năm mới từ tầng hai tấn cấp đến tầng năm. Hơn nữa, mỗi một tầng lại dòi hỏi càng nhiều pháp lực mới có thể tăng lên.

Nhưng trong nửa năm, hắn lại tấn cấp đến tầng sáu!

Đủ để chứng minh, loại huấn luyện ma quỷ này của Đan Thanh Dương là vô cùng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, đã qua ba năm.

Dưới hình thức tu luyện Ngưng Đan Thiên kết hợp qua lại với nén pháp lực, cuối cùng, Dương Thiên Lôi đã tấn cấp tới rồi Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong, rèn luyện ra cương khí tầng chín!

Cương khí chân chính lưu chuyển, suy cho cùng là cửu cửu tuần hoàn, không ngớt lưu chuyển!

Cương khí tầng thứ chín, từ ngoài vào trong, một tầng lại mạnh hơn một tầng, nhìn có vẻ như độc lập, lại lại không thể phân chia. Trong lúc đó, pháp lực trong cơ thể tại tầng chín không ngừng lưu chuyển, ý niệm vừa động, liền hình thành một đạo kết giới vô cùng lớn mạnh!

Cũng đúng lúc này, Tiêu Như Mộng lại thưo đúng hạn tới rồi.

Lần này, đương nhiên Dương Thiên Lôi sẽ không lại để Tiêu Như Mộng thấy mình cởi truồng.

Nhưng...

Không thể không nói, tạo hóa trêu người!

Người ta càng sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó.

Khi Tiêu Như Mộng xuất hiện, y phục của Dương Thiên Lôi thực sự chỉnh tề, không gặp phải cảnh tượng xấu hổ như lần xuất hiện trước.

Nhưng khiến Dương Thiên Lôi không ngờ chính là, sau một hồi đại chiến sảng khoái, vô cùng vui vẻ với Tiêu Như Mộng, khi hắn theo thói quen nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại trên mặt đất, Tiêu Như Mộng lại bỗng nhiên đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nói ra hai từ khiến Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa thì thét ra một tiếng chói tai!

- Cởi sạch!

Dương Thiên Lôi hoài nghi có phải mình đã nghe lầm không. Vẻ mặt hắn kinh ngạc và khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở trước mặt, không có mặc đạo bào của trưởng lão, càng không có cái mũ che lấp vô số phong tình, mà là trang phục luyện công thoải mái bó sát người, mái tóc thả dài, đường cong trên cơ thể lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, vô cùng mê hoặc của Tiêu Như Mộng. Hai chân khép lại, cái mông cong lên, lùi về phía sau hai bước, nơm nớp lo sợ, ấp a ấp úng hỏi:

- Sư phụ... Người... Người nói cái gì?

Tiêu Như Mộng nhìn khuôn mặt tuấn tú cỉa Dương Thiên Lôi dường như vô cùng kinh khủng. Khóe miệng lộ nụ cười mà Dương Thiên Lôi thấy thế nào cũng có chút cảm giác của một ác ma, lại vô cùng rõ ràng nói:

- Cởi đi.

- Không được đâu... Sư phụ? Người... Người muốn làm gì?

Dương Thiên Lôi lại lui về phía sau thêm hai bước, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng, gắt gao đuổi theo.

- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, sư phụ còn có thể làm gì?

Tiêu Như Mộng trừng đôi mắt đẹp nhìn biểu tình vô cùng khôi hài của Dương Thiên Lôi, nói:

- Đan sư phụ của ngươi đã nói, nửa năm trước khi hắn bồi luyện, ngươi đã tấn cấp cương khí thêm một tầng, hiển nhiên hiệu quả rât tốt. Cho nên, hắn nói muốn vi sư tiếp tục dùng phương pháp đó để giúp ngươi.

Vừa nói, Tiêu Như Mộng vừa lắc cái chai màu đen trong tay. Khi Dương Thiên Lôi nhìn đến cái chai kia, trong nháy mắt, thiếu chút nữa liền hôn mê. Trong đầu tê tâm liệt phế hô:

- Ông trời ơi... Đan lão đầu, ta sẽ không để yên cho ngươi!

- Cởi ra đi, có cái gì phải xấu hổ. Cái gì sư phụ cũng đã xem qua rồi.

Tiêu Như Mộng thúc giục.

- Sư phụ, đừng, dù sao cũng đừng, cái thứ kia căn bản là vô dụng! Hơn nữa người... Người là mỹ nữ... Đệ tử... Đệ tử lại là nam nhân, có phải là không được hay không? Tuy rằng người là sư phụ, nhưng chung quy chúng ta vẫn nam nữ khác biệt. Người bảo ta làm sao làm được...

Dương Thiên Lôi cố lấy dũng khí nói. Giờ phút này, hắn vô cùng rõ ràng, Đan Thanh Dương cùng hắn sẽ không có gì. Nếu như Tiêu Như Mộng cũng làm đúng cách đó, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, định lực của bản thân mình có thâm hậu mấy đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ phải nảy sinh ra phản ứng sinh lý. Nếu như khi đó bị Tiêu Như Mộng phát hiện, thì phải nói thế nào?

- Ít nói nhảm. Trong mắt sư phụ, ngươi chính là đồ đệ của sư phụ. Tất cả đều là vì việc tu luyện của ngươi. Nếu không muốn ba năm sau phải chết trận, thì trái lại đừng phản kháng nữa!

Vẻ mặt của Tiêu Như Mộng khi nói đến chỗ này, bỗng nhiên phát động niệm lực bàng bạc, hai tay dường như đang đánh đàn, trong nháy mắt liền giống như Đan Thanh Dương, cương quyết tháo nhuyễn giáp quang minh từ trên người Dương Thiên Lôi xuống.

Dương Thiên Lôi thét một tiếng chói tai, nhất thời bịt kín bộ hạ của mình, Dương Thiên Lôi biết bất luận như thế nào cũng khó thoát khỏi ma trảo của Tiêu Như Mộng. Nếu thoát cũng không thể thoát được, chỉ có cắn chặt răng, cố lấy dũng khí, nghẹn đỏ mặt, nói:

- Sư phụ, nếu như một lúc nữa, người thấy hiện tượng gì khác thường, cũng không nên trách ta, đó là phản ứng tự nhiên!