Thuyền xuôi dòng lên phương Bắc, đi được 5 ngày thì cập bến tại Nam Lạc. Lộ trình từ Nam Lạc tới Uyển Dương khoảng vài trăm dặm, giữa hai địa phương không có đường thủy thông hành, chỉ có thể ngồi xe ngựa.

Nam Lạc là thị trấn quan trọng ở phía Bắc Đại Tấn, là nơi tề tụ thương khách từ Nam chí Bắc, mặc dù đất bị tuyết bao phủ trắng xóa, trên đường lớn vẫn nhốn nha nhốn nháo, qua lại giẫm đạp thành một mảnh lầy lội. Vì tránh bị chú ý, hai người đều đội mũ che mặt. Tuy nhiên khi hỏi thăm xe ngựa, bởi vì các cửa ải phía Bắc đều bị mấy thế lực lớn khống chế, sợ rước lấy phiền toái, khách thương thông thường cùng với xe ngựa không đi về phía bên kia.

Thiên Mạch vốn tính dùng tiền mua một chiếc xe ngựa, kết quả lời này vừa nói ra, Tiểu Băng Quân cũng không phản bác, chỉ cười hì hì nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

Nàng sẽ không đánh xe, hắn cũng không thể. Hắn biết rõ, ngựa thường căn bản không chịu nổi áp lực uy nghi của hắn, chỉ cần hắn ngồi ở vị trí đánh xe, con ngựa kia còn có thể đứng đã là may, càng đừng nói là chạy.

Kế hoạch mua xe coi như tiêu tan. Thiên Mạch nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Băng Quân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, tương đối cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra việc này vẫn khiến cho nàng bất an. Nhận thấy được điểm này, hắn không khỏi bắt đầu suy xét có nên tạm thời trì hoãn kế hoạch đi tái ngoại hay không.

Ra khỏi xe, trời lại lất phất đổ tuyết, hai người đội mũ che mặt cũng không có vẻ chướng mắt.

Bánh xe lăn qua nền đất tuyết lầy lội, Tiểu Băng Quân đi rất cẩn thận.

“Chủ tử, chúng ta có phải ở lại chỗ này vài ngày hay không?” Dĩ nhiên ở được càng lâu càng tốt, nếu như có thể chuyển hướng đi đến phía Nam, vậy thì càng tốt rồi. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên miệng nàng lại không dám nói ra.

“Trước tìm khách điếm. Nơi này không phải chỗ có thể ở lâu.” Thiên Mạch trầm ngâm nói.

Lời này vừa nói ra, trái tim Tiểu Băng Quân lại thót lên, ỉu xìu đáp lại, cũng không nói thêm gì.

Bởi vì khách thương qua lại đông đúc, mặc dù Nam Lạc là thành lớn, nhưng cũng kín người hết chỗ. Hỏi liền mấy khách điếm cũng không tìm được phòng trống, có khách điếm ngay cả đại sảnh cũng có người ở. Tiểu Băng Quân bắt đầu lo lắng. Nàng thì không sao cả, nhưng chân Thiên Mạch ở trong tuyết lâu cũng không tốt. Nhớ tới tình cảnh hai ngày trước lúc hắn phát tác, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

So với lo lắng trong lòng nàng, Thiên Mạch ngược lại cực kỳ ung dung.

“Nếu như thực không được, liền tìm hộ gia đình nào ở nhờ vậy.”

Hắn nói được tùy ý, Tiểu Băng Quân lại thật sự suy xét tới khả năng này.

“Ở trên đại thảo nguyên đi tới chỗ nào cũng đều có thể ở nhờ, không biết người nơi này….” Nàng không quá xác định nói thầm, lời còn chưa dứt, từ góc nghiêng đột nhiên lao ra một bóng người. Bị đụng khiến nàng thiếu chút nữa té ngã, may mắn Thiên Mạch tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, mũ che trên mặt lại rơi xuống đất.

Chung quanh có tiếng hít không khí vang lên, còn có liên tiếp thanh âm vật thể rơi xuống đất ‘loảng xoảng’, đường phố vốn dĩ ầm ầm lập tức yên tĩnh trở lại, đến nỗi một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tiểu Băng Quân cũng không chú ý, bám lấy cánh tay Thiên Mạch không dễ gì đứng vững trên nền đất tuyết, lại khom lưng nhặt mũ che mặt lên. Lúc này mới phát hiện túi hành lý trên lưng cùng với túi tiền treo bên hông đã không thấy nữa, không khỏi khẩn trương. Tất cả gia sản của bọn họ đều ở bên trong, nếu như tìm không được, hai người ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, càng đừng nói là tìm một nơi trú ngụ hoặc đi nơi khác.

Nàng nhiều năm ở trong thâm cung, cho tới bây giờ không gặp qua loại sự tình này, trong lòng lập tức không có chủ ý, nhưng lại không muốn Thiên Mạch lo lắng, trên mặt liền cười đến kiều mỵ dị thường.

“Chủ tử, người ở nơi này chờ thiếp, thiếp đi một chút sẽ trở lại.” Nàng bắt chính mình tỉnh táo lại, chậm rãi nói, nhưng chờ nàng ngẩng đầu khi đó cũng không khỏi sửng sốt.

Trước nàng cũng biết trên đường nhiều người nhưng lại không có cảm giác rõ ràng như giờ khắc này. Việc buôn bán của tiểu thương, tạp kỹ mãi nghệ giang hồ, hiệp khách cưỡi ngựa, quý công tử mặc cẩm bào lông chồn, phụ nhân bình thường cắp làn rau…. ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng, thân thể lại vẫn duy trì tư thế đang làm chuyện gì đó. Cái loại ánh mắt này là kinh diễm, là si mê, là tham lam, là khát vọng không nói rõ.

Trời rất lạnh, Tiểu Băng Quân lại cảm thấy lưng bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng muốn đội mũ che mặt lại, mới phát hiện mũ che mặt bị rơi vào trong đất tuyết, đã bị bẩn rồi.

Nắm tay siết chặt, nàng cảm thấy có chút khó thở. Nàng vẫn biết là dung mạo của mình đẹp hơn so với người thường, nhưng lại không biết lộ diện trước công chúng sẽ tạo nên hiệu ứng như vậy. Nàng cực kỳ sợ hãi….

Chú ý tới tình cảnh của nàng, Thiên Mạch đưa tay bao lấy bàn tay đang nắm chặt của nàng, đang muốn tháo mũ che mặt của mình để chuyển dời lực chú ý của mọi người, đám người đột nhiên xôn xao một trận. Một đám người mặc áo đen thêu Ngân giao lao ra bao vây hai người.

Người cầm đầu vừa mới hai mươi, bộ dáng sáng sủa sạch sẽ, hơi chút tuấn tú. Hắn đem ánh mắt từ trên mặt Tiểu Băng Quân lưu luyến dời đi, rơi vào trên người Thiên Mạch, thần sắc ngạo nghễ.

“Hai vị, thỉnh đến nhà tại hạ uống ly rượu nhạt.”

Nhìn ra hắn có ý đồ không tốt, Tiểu Băng Quân cho dù cực lực khống chế, cũng không cách nào đè nén thân thể run rẩy, nhưng nàng vẫn cật lực xê dịch đôi chân có chút như nhũn ra, chắn trước người Thiên Mạch.

“Chúng ta không biết các ngươi.” Nàng thở sâu, khó khăn phun ra từng chữ, mà tươi cười lại cơ hồ làm lóa mắt mọi người.

Nam nhân kia ngẩn ngơ, ánh mắt có chút mê loạn.

“Tại hạ là Vĩnh Thái, cô nương….” Hắn lúng ta lúng túng nói, còn chưa nói xong, đột nhiên phản ứng kịp, cười nói. “Đi rồi không phải sẽ biết sao. Thời gian này khách điếm trong thành đều kín, hai vị không có khả năng tìm được nơi dừng chân, sao không đến nhà tại hạ ở tạm. Ăn ngủ đầu đường dưới thời tiết giá lạnh như vậy, tại hạ sẽ đau lòng….” Lời đầu hắn nói vẫn còn nghiêm trang, một câu cuối lại nhịn không được có ý đùa giỡn.

Mọi người trên đường đều biết hắn có suy nghĩ động tâm với Tiểu Băng Quân, trong lòng mặc dù bất mãn nhưng nhìn bọn hắn người đông thế mạnh, cũng không người nào dám đứng ra tự rước lấy họa, chỉ có thể lén mắng vài câu.

Tiểu Băng Quân cười mà không đáp, không ai biết kỳ thật nàng sợ đến nói không ra lời. Thiên Mạch ngồi ở trên ghế, giương mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt của nàng, rõ ràng sợ tới phát run, lại muốn che trước mặt mình, vô hình trung làm cho người ta có một loại cảm giác mâu thuẫn kiên định. Tim hắn có chút đập mạnh và loạn nhịp, đáy lòng tựa hồ có một sợi dây đàn bị khuấy động.

“Hạ Nhi….” Hắn mở miệng, muốn gọi nàng đến phía sau mình, còn chưa nói ra lời, lại bị một giọng nói quen thuộc khác cắt ngang.

“Thật là đáng xấu hổ, người ta đã nói không biết ngươi, còn ở nơi này dây dưa không rõ, ngươi có phải là nam nhân hay không hả?” Giọng nữ tử khàn khàn lười biếng có chút lưu manh từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Thanh âm tới đột ngột, tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu theo tiếng nhìn lại.

Ở lầu hai của một tửu lâu đối diện đường cái của bọn họ, một thiếu nữ nhìn không rõ mặt mũi, tóc tai rối bời, y phục vừa bẩn lại vừa cũ đang ngồi ở trên bệ cửa sổ, giẫm một chân lên cửa sổ, một chân ở trong không trung lắc lư, trong tay cầm một hồ lô rượu cười hì hì nhìn bên này. Bị ánh mắt mọi người nhìn, nàng lại vẫn tiêu sái lắc lắc bầu rượu về phía mọi người, sau đó không hề có chút hình tượng nào ngửa đầu uống vào mấy ngụm rượu lớn.

Một thiếu nữ như vậy, nếu như bình thường gặp được, hơn phân nửa sẽ bị người ghét bỏ. Nhưng lúc này nàng lại ngồi trong lầu hai của Kim lâu tiếng tăm lừng lẫy trong thành, dám can đảm châm chọc người nhìn qua không dễ trêu chọc, liền biết cũng là một nhân vật không tầm thường.

Thiên Mạch nhìn thấy nàng, liền từ bỏ ý định tháo mũ che mặt, chỉ kéo Tiểu Băng Quân đến sau ghế mình, hai người thối lui tới bên tường.

Hắn vừa động, đám người Chu Vĩnh Thái lập tức phản ứng kịp. Hắn không ngờ lại xuất hiện thêm một phiền phức khác, cũng không để ý thiếu nữ khiêu khích, vung tay lên, ý bảo thủ hạ bắt người.

“Hai vị, đắc tội rồi.”

Nhìn tình huống là muốn cưỡng ép cướp đoạt. Người vây xem sợ bị liên lụy, đều đã tản ra phía xa. Ngực Tiểu Băng Quân căng thẳng, trơ mắt nhìn những người đó vọt qua, đầu óc trống rỗng, theo bản năng xoay người bổ nhào vào trên người Thiên Mạch. Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không bị lôi kéo không khách khí hay đau đớn như trong tưởng tượng, ngoại trừ trên lưng có thêm bàn tay ôn nhu mềm mại ôm lấy nàng.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu, vừa vặn thấy con ngươi đen dưới mũ che mặt của Thiên Mạch lóe ra ánh sáng kỳ dị.

“Đừng sợ, là Tiểu Thất.” Sờ sờ đầu nàng, hắn nói, trong thanh âm vốn dĩ vô tình vô tự như băng nham tựa hồ thêm dịu dàng mà ngay chính hắn cũng không phát hiện.

Tiểu Thất? Tiểu Băng Quân ngơ ngẩn, bất chợt không nhớ ra Tiểu Thất là ai. Quay đầu, lại liếc mắt nhìn đến thiếu nữ ngồi trên cửa sổ chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt bọn họ, chỉ đang cười hì hì nhìn chính mình, sau lưng nàng người im hơi lặng tiếng té ngã trên đất.

“Đẹp đến choáng váng mặt mày thế này, bên người gia ngoại trừ Hạ phu nhân không còn ai khác.” Không hề để ý những hắc y nhân chật vật té ngã trên đất vẫn tỉnh táo như cũ nhưng lại không thể động đậy, thiếu nữ chắp hai tay sau lưng lắc lư đi tới, hồ lô treo bên hông cũng theo đó lung lay chuyển động.

Nghe nàng nhắc đến Hạ phu nhân, Tiểu Băng Quân khẽ giật mình, đứng thẳng người. Mặc dù vẫn không nhớ nổi thiếu nữ này là ai, lại vẫn đáp trả bằng một nụ cười mỉm đẹp ngọt ngào, ít nhất nàng biết người trước mắt là bạn không phải địch.

“Kha Tiểu Thất.” Thiên Mạch trầm thấp mà thong thả gọi, rõ ràng đạm mạc giống như thường ngày, Tiểu Băng Quân lại mơ hồ cảm thấy có chút bất đồng.

Quả nhiên, thiếu nữ vừa nghe đến tiếng kêu hô, vẻ mặt vốn dĩ lười biếng và bất mãn chợt tắt, đột nhiên vươn người nhào về phía Thiên Mạch. Dưới ánh mắt đờ đẫn của mọi người nhấc màn lụa mỏng buông xuống trước mũ lên, chụt một cái hôn lên mặt hắn.

“Gia, cô nãi….. cô nương ta nhớ người muốn chết.” Nàng mang vẻ mặt cợt nhã nói, thiếu chút nữa theo quán tính nói thành cô nãi nãi, may mắn đúng lúc chữa lại, lại tự dọa mình toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc từ ngọc để lại một vết bẩn rõ ràng, hắn lại thờ ơ, chỉ vươn tay bắt lấy áo thiếu nữ kéo nàng ra khỏi mình.

“Bẩn. Thối.” Hắn lãnh ngạnh phun ra hai chữ, đồng thời tại lúc thiếu nữ mặt ủ mày chau thuận tay lấy bầu rượu treo bên eo nàng.

Thấy hắn muốn ném, sợ tới mức thiếu nữ bổ nhào lên ôm lấy cánh tay hắn, liên tiếp cầu xin đáng thương, “Đừng ném, đừng ném, đừng ném, đừng ném….. Gia, ta sai rồi, ta sai rồi có được không? Đây chính là Thiên Diệp Hương ta khó khắn lắm mới lấy từ Nam Cương, cũng chỉ có một chút như vậy…… Đặt ở chỗ người, đặt ở chỗ người, một ngày ta chỉ uống một ngụm còn không được sao?”

Tiểu Băng Quân sững sờ nhìn một màn này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết tay chân nên đặt ở nơi nào, trước sự quen thuộc giữa hai người trước mắt lại cảm thấy được chính mình giống như một người dư thừa. Nàng chưa từng thấy qua Thiên Mạch thân cận với bất kỳ ai ngoài bản thân, liền cho rằng, liền cho rằng chính mình có vẻ đặc biệt. Nhưng thiếu nữ trước mắt, nàng… nàng gọi là Kha Tiểu Thất phải không, có thể ở trước mặt hắn tự do tự tại tùy hứng đùa giỡn, nhất thời biến sự đắc chí trước kia của bản thân về điểm này trở nên hèn mọn đáng thương.

Lẳng lặng nhìn bộ dáng thiếu nữ không có rượu không bằng chết một lúc lâu, thấy nàng không có chút lùi bước, khóe môi Thiên Mạch mím chặt, “Hạ Nhi, nhận lấy.” Nói xong, hắn ý bảo Tiểu Băng Quân đứng ngốc ở một bên qua lấy bầu rượu trong tay.

Thiếu nữ nhẹ nhàng thở ra, lập tức buông cánh tay hắn, tiêu sái vén lại mái tóc rối tung, lại phủi phủi y phục cũ nát.

Thiên Mạch lãnh nghiêm quay đầu, tránh được bụi bẩn bay loạn. Tiểu Băng Quân đi tới tiếp nhận bầu rượu, lúc nhìn thấy vết bẩn trên mặt hắn khi đó ngón tay giật giật, muốn đi lau sạch nhưng lại cố kiềm nén lại.

Không ai chú ý thấy sự dị thường của nàng, thiếu nữ bên này đã xoay người lại, đi đến đám hắc y nhân vẫn nằm trên đất, đưa chân đá đá Chu Vĩnh Thái vẻ mặt đầy giận dữ cùng không cam lòng, “Thế nào, không phục?”

Đám người Chu Vĩnh Thái cũng không biết là bị điểm huyệt hay bị làm sao, không chỉ động không được còn nói không được, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ra bản thân hận không thể nghĩ cách giết thiếu nữ trước mắt.

Thiếu nữ chậc chậc vài tiếng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đám người, lúc này mới ra vẻ ông cụ non mà nói, “Hôm nay tâm tình cô nãi nãi tốt, chẳng muốn tính toán với đồ ranh con các ngươi.”

Trong đám người ở phía xa có tiếng phì cười truyền đến.

Thiếu nữ không để ý, mà lại tới trước mặt Chu Vĩnh Thái, cúi người cười mỉm nhìn hắn, chậm rãi nói. “Quay về nói với hai cọng hành kia, gia nhà ta không phải để cho con mèo con chó nào tùy tiện có thể động tới, bảo bọn họ ngoan ngoãn một chút, đừng suốt ngày mắt mù lượn tới lượn lui.”

Chu Vĩnh Thái nghe được lời của nàng, giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, vốn dĩ tràn ngập tức giận lập tức tiêu tan không tung tích, hóa thành vẻ mặt chấn kinh. Hắn không phải ngu ngốc, vừa nghe liền biết thiếu nữ này nhận biết chủ thượng của mình, nhưng lại không phải là quen thuộc thông thường. Theo hắn biết người dám dùng cọng hành để trêu cợt chủ thượng của mình sớm đã đi gặp Diêm Vương mấy năm trước rồi, mà giờ nàng lại vẫn bình yên vô sự, nếu không phải chủ thượng thủ hạ lưu tình, vậy thì là do nàng thật sự có tài. Như thế, ngay cả người mà chủ thượng không cách nào làm gì được, bọn hắn thảm thế này, kỳ thật, có lẽ…. cũng không đến nỗi mất mặt.

Hắn an ủi bản thân như vậy, lúc lấy lại tinh thần, ba người đã biến mất. Mà đám người bọn hắn vẫn nằm trên đất, mãi đến được người một nhà cứu trở về, lại nằm ước chừng một ngày mới khỏi.

———————————–

Lại nói về phía Thiên Mạch bên này, mãi đến khi thiếu nữ dẫn bọn hắn tới cảng, đi vào một con thuyền nhỏ, Tiểu Băng Quân mới nhớ ra Kha Tiểu Thất là ai.

Nữ Nhân lâu của điện Hắc Vũ do 13 vị cô nương quản lý, mà trong đó do đại cô nương Long Nhất cầm đầu. Kha Tiểu Thất chính là Kha Thất, đứng hàng thứ 7, nhưng nhiều năm không ở trong lâu, bởi vậy người gặp qua nàng rất ít, Tiểu Băng Quân cũng chỉ biết là có một người như vậy mà thôi. Không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này, càng không nghĩ tới sẽ là một vị cô nương như vậy, làm cho người ta cực kỳ…. cực kỳ hâm mộ.

Trước khi lên thuyền, Kha Thất liền giải thích, chiếc thuyền này là nàng tự mình chèo từ phía Bắc Hải tới, ăn ngủ đều ở bên trong. Đi vào, bên trong đệm chăn bát nồi đều đầy đủ, giống như ngư dân bình thường sống trên sông nước vậy.

Ba người đi vào, Kha Thất liền đem bếp lò bằng bùn xách ra bên ngoài sàn tàu nhóm lửa, màn bằng vải bông dày nặng buông xuống, cách ly không gian trong ngoài.

“Hạ Nhi?” Thẳng một đường, Thiên Mạch rốt cục chú ý tới Tiểu Băng Quân an tĩnh khác hẳn ngày thường, không khỏi nhìn nàng hỏi.

Ở chung lâu như vậy, cho dù hắn không hỏi, Tiểu Băng Quân cũng biết ý tứ của hắn. Nàng biết bản thân khó chịu thật không có lý do, chỉ là nghĩ tới những người khác cũng có thể hôn hắn như vậy, nàng liền cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn, hận không thể… hận không thể…

Hận không thể cái gì nàng lại không nghĩ ra được, chỉ là tay theo bản năng vươn ra mò lên phía mặt bị hôn kia của hắn, lau qua lau lại, lau qua lau lại, sau cùng đơn giản nghiêng người qua hôn vào chỗ đó, giống như muốn tiêu trừ hơi thở Kha Thất lưu lại ở trên mặt hắn.

Thiên Mạch vốn bị phản ứng dị thường của nàng làm cho không hiểu ra sao, sau đó mới phản ứng kịp, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Cảm xúc ôn nhuyễn dán ở trên mặt thật lâu cùng với cảm xúc bất an truyền tới khiến cho lòng hắn khẽ nhíu lại, lui ra phía sau, trong ánh mắt lo sợ nghi hoặc không yên của Tiểu Băng Quân giơ tay lên nắm lấy thùy tai trái của nàng nhẹ nhàng xoa, sau đó đột nhiên tới gần hôn lên môi nàng một chút.

Nhìn nàng từ chấn kinh không dám tin đến mừng rỡ như điên, hắn buông tay ra, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Tiểu Thất do ta nuôi lớn.” Hắn nói, không tính giải thích.

Lòng thấp thỏm bởi vì hắn chủ động hôn môi mà buông xuống, Tiểu Băng Quân hết sạch cảm giác u sầu, vô cùng thân thiết dựa vào bên cạnh hắn. Lúc những lời này vang lên, nàng vẫn đắm chìm trong cảm xúc ngây thơ mà hạnh phúc, truyền vào trong tai hồi lâu mới tỉnh táo lại, không khỏi ngẩn ngơ, nghi hoặc a một tiếng.

Theo nàng biết, không nói đến các bộ phận khác trong điện Hắc Vũ, riêng trong Nữ Nhân lâu liền có một vài vị là lớn lên trong điện, quan hệ cùng hắn so với bốn Cơ còn thân cận hơn rất nhiều. Hắn vừa nói như vậy, ngược lại khiến cho nàng có chút hồ đồ, nghĩ không rõ hắn muốn biểu đạt ý tứ gì.

Thiên Mạch thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, có sợi tóc rơi trước mắt cũng không quản, không khỏi đưa tay vén sợi tóc kia ra sau tai, giọng nói lại khôi phục vô tình vô tự, “Ta nhặt được Tiểu Thất trong hang sói, khi đó nàng mới mấy tháng.”

Đêm hôm đó nghe được tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, hắn theo tiếng tìm đến hang sói khi đó, thân thể nhỏ bé trần trụi đang ở dưới bụng sói cái tìm sữa bú. Sói cái quay đầu từ ái liếm nàng, bên cạnh còn có ba con sói con chưa mở mắt bị gạt ở một bên gào khóc. Tâm hắn bình tĩnh mấy vạn năm cơ hồ ở trong nháy mắt đó nổi lên sóng to gió lớn.

Lang – Nhân nhiều thế hệ cừu hận. Thương năm đó chấp nhận bị nguyền rủa, hắn không nghĩ tới ngoại trừ bản thân không bị ảnh hưởng ra, vậy mà còn có một con sói cái phá vỡ. Cho tới hôm nay ký ức đó vẫn còn mới mẻ với hắn, cảm giác tứ chi của cục thịt mềm kia ra sức bấu víu hắn, rõ ràng nhìn qua yếu ớt như thế, lại bấu được gắt gao như vậy, làm sao cũng không chịu buông tay. Đó là lần đầu tiên một sinh mệnh khác thân cận với hắn như vậy sau họa diệt tộc, mà không phải xa xa kính sợ.

Về sau hắn liền tự tay nuôi lớn nàng, sau đó lúc nàng mười tuổi, giống một con sói thả vào nơi sơn dã. Cho tới bây giờ hắn không dùng lễ giáo Nhân loại để thúc ép nàng, bởi vậy cũng dẫn đến nàng giống như bây giờ, tính tình tùy tiện, tùy tâm sở dục.

Tiểu Băng Quân a… một tiếng, kỳ thật vẫn là không quá rõ ràng. Mặc cho nàng nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Thiên Mạch sẽ tự thân giáo dưỡng trẻ mới sinh, dù sao lấy tiền tài quyền thế điện Hắc Vũ muốn tìm người chuyên môn dưỡng dục hài tử thật sự là quá dễ dàng rồi.

Đang lúc đầu óc nàng chuyển động rất nhanh, ý đồ tìm ra trọng điểm trong lời nói của Thiên Mạch, chỉ nghe chậc một tiếng, Kha Thất mang theo bếp lò vén rèm chui vào.

“Gia, người trực tiếp nói thẳng ra không phải là được sao, hàm súc như thế làm cái gì.” Nàng vừa đem bếp lò đặt ở giữa khoang thuyền, vừa cười hì hì nói.

Thiên Mạch không để ý nàng, nàng cũng không để ý, quay đầu nói với Tiểu Băng Quân, “Hạ phu nhân, ta nói nha, mẫu thân ta là sói, gia xem như là một nửa phụ thân…” Hiển nhiên, đối với việc mẹ nàng là sói cảm thấy cực kỳ tự hào.

Nghe giải thích như đúng mà là sai, Thiên Mạch không khỏi hơi hơi nhíu mi, nhưng không ngăn cản, mặc nàng hồ ngôn loạn ngữ.

Khi nói chuyện, Kha Thất đã đi tới, ở trước mặt hắn ngồi xuống, bắt lấy tay hắn nghiêm túc xem mạch.

“Ta a, con người ta… ha ha…” Nàng tay không gãi tóc bay rối, khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu vậy mà lại lộ ra một tia ngượng ngùng, dừng một phen mới không nghĩ ngợi gì nói tiếp, “Kỳ thật… kỳ thật không có tật xấu gì, rất tốt.”

Tiểu Băng Quân vốn cho là nàng muốn móc kiếm của mình ra, không nghĩ tới chính là một câu như vậy, không khỏi phì cười ra tiếng, chợt đột nhiên cảm thấy thật sự rất khó không thích thiếu nữ trước mắt này.

Nhìn thấy nàng cười, Kha Thất rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà một lát sau mày lại nhíu lại, nghi hoặc nhìn mắt Thiên Mạch.

“Gia, chân của người…” Từ lúc gặp mặt nàng liền chú ý tới việc Thiên Mạch ngồi xe lăn, mặc dù trong lòng lo lắng, lại không biểu lộ ra chút nào, vẫn nhẫn nại đến lúc này mới hỏi. Theo mạch tượng cho thấy, nàng cũng không tra ra điểm dị thường nào.

“Không có gì.” Thiên Mạch thản nhiên nói.

Kha Thất bĩu môi thu tay, theo bản năng sờ vào bên eo, lại sờ soạng được một khoảng không. Lúc này mới nhớ tới bầu rượu bị mất, cái miệng vốn đang yên lành không khỏi cong lên, ánh mắt hướng về Tiểu Băng Quân.

Tiểu Băng Quân tiếp thu ánh mắt như lửa của nàng, ngạc nhiên xong mới phản ứng kịp, nghĩ tới lời Thiên Mạch dặn dò, động tác theo phản xạ có điều kiện muốn chuyển bầu rượu lại cứng rắn dừng lại, sau đó có chút xấu hổ quay mặt đi, cơ hồ muốn lui đến sau lưng Thiên Mạch.

Bộ dáng nàng vốn mỹ lệ vô cùng, cử chỉ lại mang theo sự tao nhã quý tộc trời sinh, co rụt lại như vậy không chỉ không khiến người ta cảm thấy nhát gan nao núng, ngược lại tăng thêm vài phần ngây thơ hồn nhiên không phù hợp với tuổi tác.

Kha Thất cười ha hả, uống rượu không được buồn bực cũng trở thành hư không.

“A tỷ, khó trách gia giữ người ở lại bên người. Ừ, cô… cô nương ta cũng thích người.” Nếu như nói trước kia nàng gọi Tiểu Băng Quân là Hạ phu nhân là vì không thân thiết nên chú ý đến lời nói, một tiếng ‘a tỷ’ này chính là chân chính tiếp nhận nàng.

Tiểu Băng Quân vui mừng nhìn mắt Thiên Mạch, sau đó mới đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào.

“Ngươi muốn đi nơi nào?” Thiên Mạch lùi người tựa vào vách khoang thuyền, không quá để ý tới sự quen biết qua lại giữa hai nàng. Hắn biết tính tình Kha Thất phóng khoáng, hành tung bất định, nên là sẽ không ở nơi này lâu, càng sẽ không cho là nàng sẽ hộ tống mình cả đoạn đường.

Kha Thất tạm thời gác chuyện chân hắn qua một bên, nắm tay đập một cái lên boong thuyền. Ngay tại lúc Tiểu Băng Quân hoảng sợ cho rằng nàng đang tức giận, lại xoay người lười biếng kéo cái lưng mỏi dựa vào vách thuyền, lúc này mới chậm rì rì nói ra nguyên do nàng tới đây.

“Còn không phải bởi vì người. Cô… cô nương ta vốn đang du chơi vui vẻ ở Nam Cương, kết quả nghe nói người bị tính kế, hừ…. mặc dù ta cảm thấy người không tính kế người khác đã là tốt rồi, nhưng vẫn quyết định quay về xem sao.”

Nói đến đây nàng dừng một chút, Thiên Mạch không nói chuyện, Tiểu Băng Quân lại nhịn không được.

“Là thật sự.”

Kha Thất nghẹn lời nhìn thấy nàng tuy cười, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, còn có một chút sầu lo bi thương, lời muốn nói tiếp lập tức quên mất, lúng ta lúng túng lặp lại hai tiếng. “Thật sự… đương nhiên là thật…” Nói xong mới giật mình lấy lại tinh thần, vỗ một cái vào chân, lớn tiếng nói. “Ta đương nhiên biết có chín phần là thật, nếu không sẽ không trở lại rồi.”

Tiểu Băng Quân ngây ngốc, rõ ràng lời này nghe qua bình thường, vì sao nàng lại mơ hồ cảm thấy có chút quái dị.

“Chuyện phát sinh trên người gia thì không phải giả.” Kha Thất lại bổ sung một câu, nói xong, bất mãn trừng mắt nhìn Thiên Mạch, hầm hừ mà nói, “Người nhàm chán thì nhàm chán, cần gì phải tự giày vò mình trong đó chứ?”

Tiểu Băng Quân hơi hơi nhíu đôi mi thanh tú, cảm thấy lời chất vấn này không khỏi rất hay, muốn vì Thiên Mạch giải thích đôi lời, nhưng lại không cách nào nói được.

Thiên Mạch giơ tay, sờ lên mái tóc rối của Kha Thất như sờ lông mao vậy, vừa không phản bác cũng không giải thích.

“Tóc dài rồi.” Hắn nói, “Cắt thôi.”

Thiếu nữ vốn dĩ vẫn giống thùng thuốc súng nhỏ bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ ngay lập tức thất bại ủ rũ, ngoan ngoãn ừ… một tiếng. Cái đầu giống như chú chó con thoải mái rúc vào bàn tay lớn đó, thoải mái từ từ nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng keo kiệt lẩm bẩm. “Người không thể mỗi lần đều như vậy…”

Người lúc trước vẫn bướng bỉnh lỳ lợm lập tức trở nên ôn thuần như vậy, Tiểu Băng Quân không phải không sợ hãi kinh ngạc, nhưng so với hình tượng từ phụ mang theo chút lải nhải hiếm khi lộ ra của Thiên Mạch thì đã không đáng nhắc tới. Nàng cười tít mắt nhìn Thiên Mạch như vậy, thật sự là càng nhìn càng thích.

Thiên Mạch lại vuốt thêm vài cái nói, “Bất quá thuận theo thời thế mà thôi.” Những cái cấu kết, âm mưu, dã tâm này, hắn đều thấy ở trong mắt, chỉ là không có đi áp chế hay phản kích lại, sau đó đúng lúc cấp một mồi lửa nho nhỏ mà thôi, cũng không tận lực đi thiết kế cái gì. Nếu không có ngẫu nhiên đặt mình ở bên bờ sinh tử, hắn lại làm sao có thể nhắc bản thân mình vẫn còn sống.

Khi nói chuyện hắn không lưu tâm nhìn mắt Tiểu Băng Quân, chú ý tới thần sắc của nàng, tay không khỏi ngừng một trận, thu trở về. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, trong lúc vô ý hắn đã bắt đầu để ý tới cách nghĩ của nàng.

“Được được, ta biết rõ, người thích loạn ta liền làm cho bọn họ đại loạn, đặc biệt loạn. Người đừng đi góp vui thêm nữa.” Bàn tay to trên đầu vừa thu lại, Kha Thất khôi phục lại bộ dáng hiệp nữ hào sảng, khoát tay áo, đứng dậy lấy gạo nấu cơm.

Tiểu Băng Quân muốn đi qua giúp, lại bị Thiên Mạch giữ lại, “Nước.” Nói xong, hắn mở bàn tay sờ tóc Kha Thất ra, ngón tay vốn dĩ như bạch ngọc lúc này vậy mà trở nên đen thui dơ bẩn.

Tiểu Băng Quân cắn cắn môi, nén cười đi ra ngoài, lấy nước ấm do Kha Thất đun trước đó để nấu cơm, sau đó tỉ mỉ rửa sạch cho Thiên Mạch.

“Gia, thê tử này của người không tệ.” Kha Thất ngồi chồm hổm ở bên cạnh thêm than vào cời lửa cháy mạnh nhìn thấy, gật đầu khen.

Thiên Mạch nhàn nhạt liếc nàng một cái, không có trả lời, lại nhìn Tiểu Băng Quân, trên gương mặt mỹ lệ buông xuống kia đã phủ một lớp hồng hồng.

Bởi vì đốt lò, khoang thuyền không tính là rộng lớn lúc mới vào thanh lãnh lại bắt đầu trở nên ấm áp. Kha Thất dùng chính là than tốt nhất, lúc cháy không tạo khói gây sặc mũi, bởi vậy cũng không vén rèm vải để thông khí.

“Gia, động tĩnh lần này thực lớn nha, Tây đến Ba Thuật, Đông đến Đại Tấn, Bắc đến Thương Minh, Nam đến Hãn Hải, có thể thấy người tính trêu chọc toàn bộ một lần.”

“Ừm.” Thiên Mạch mặc cho Tiểu Băng Quân dùng khăn lau khô từng ngón tay chính mình, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.

“Vậy người cứ như vậy bỏ mặc không quản, để cho người ta chia năm xẻ bảy điện Hắc Vũ sao?” Kha Thất cũng không giống những người khác, Thiên Mạch không nói lời nào nàng liền tự động an tĩnh. Có thể nói, bởi vì từ nhỏ lớn lên bên cạnh hắn, áp lực uy nghiêm giống như thần trên người hắn đối với người thường một là không thi triển với nàng, thứ hai nàng cũng quen, cho nên không bị ảnh hưởng quá lớn.

Thiên Mạch căn bản không để ý tới vấn đề này, nhưng cảm thấy tay Tiểu Băng Quân run rẩy, biết nàng lại lo lắng, im lặng khoảnh khắc mới chậm rãi nói, “Không phá thì không xây được. Miếng bánh này mặt ngoài hưng thịnh, bên trong đã thối nát, đã đến lúc phân chia kết cấu quyền lực một lần nữa. Điện Hắc Vũ thuận thời thì sinh, thuận thời thì phân, số trời mà thôi, không có gì để chấp nhất.” Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, trước kia không mong ai có thể hiểu rõ, cho nên chưa bao giờ giải thích. Hiện giờ giải thích mới rõ ràng phát hiện, hắn vậy mà bắt đầu chờ mong nữ tử trước mắt từng nói qua muốn ở cùng hắn có thể biết.

Hắn nói xong, trong khoang thuyền đột nhiên yên tĩnh trở lại. Kha Thất đang tự hỏi, Tiểu Băng Quân cũng vậy.

Trong nồi cơm sôi, khói trắng hầm hập bốc lên nắp nồi tạo ra tiếng vang, hương gạo tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

Qua một hồi lâu, Kha Thất than dài, tựa hồ không tiếp tục dây dưa chuyện tình điện Hắc Vũ, mà là nghĩ tới cái khác. “Nói như vậy, mấy thế lực tham dự chuyện điện Hắc Vũ lần này có khả năng thành bá chủ tương lai rồi hả?”

Thiên Mạch không nói, chỉ nhìn không dời mắt Tiểu Băng Quân thu dọn khăn cùng chậu nước, lại trở về ôm đầu gối chính mình ngồi xuống. Hàng lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, có vẻ có chút lo lắng trùng trùng, ngay cả hắn chăm chú nhìn cũng không phát hiện.

Nếu như ngay cả cái này đều không bỏ xuống được, tương lai làm sao đối mặt với những mất mát lớn hơn? Hắn im lặng thở dài, chuyển mắt, đáy lòng dâng lên một cỗ thất vọng không dễ dàng phát giác.

“Gia, hai cọng hành kia… huynh đệ Thủy Nguyệt kia liền là hai tên yêu quái vô lại, một người thích giết người, một người thích mỹ nhân, bọn hắn mà làm bá chủ con mẹ nó còn không phải không để cho người ta sống sao?” Kha Thất tiếp tục nhắc tới.

“Thế sự không có tuyệt đối.” Thiên Mạch thản nhiên nói, ánh mắt xuyên thấu qua làn sương trắng bốc hơi kia rơi vào nơi nào đó không biết tên, ánh mắt âm u thâm trầm.

Kha Thất không phục, lại cũng chỉ khụ một tiếng, không có phản bác, chỉ nói, “Dù sao gặp được hai tên vô lại kia, người để ý là được, trăm ngàn lần đừng để cho họ nhìn thấy a tỷ.” Nói xong, nàng như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày lắc lắc đầu, “Không được, các người không thể ở tại chỗ này, mau nhanh chóng rời khỏi…”

“Đi tái ngoại, ngươi đưa bọn ta một đoạn đường.” Thiên Mạch vô ý thức giật giật ngón tay, giống như muốn đi sờ chân nhưng lại nhịn xuống.

Tiểu Băng Quân vốn còn đang thất thần lại giống như phản xạ có điều kiện quỳ ngồi dậy, chuyển qua trước mặt hắn, dưới ánh mắt giật mình của hắn cùng biểu tình kinh ngạc của Kha Thất ôm chân đi vớ giày của hắn xoa nắn.

“Gia, chân người đau?” Kha Thất cũng đi qua, lại xem mạch cho hắn.

Thiên Mạch không biết có nên ừ một tiếng hay không, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu cúi xuống của Tiểu Băng Quân nhìn vào một góc trong khoang thuyền. Không phải chân hắn đau, hắn chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện, cũng không chú ý tới chính mình làm ra hành động gì khiến cho nàng hiểu lầm. Nàng mặc dù là thật tâm đợi hắn, chỉ là muốn cùng hắn bầu bạn cả đời, không phải chỉ dựa vào kích động nhất thời cùng thích có thể làm được, vẫn còn phải đối mặt với nhiều vấn đề mà người thường không cách nào tưởng tượng.

Đương nhiên, mãi đến khi Kha Thất buông tay ra cũng không tra ra được đã xảy ra vấn đề gì. Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Tiểu Băng Quân, nàng lại không hiểu sao có chút áy náy. Lắc lắc đầu, nàng mở to mắt.

“Y Hoàng Kiếm Tử đều ở Đại Tấn, đi tái ngoại làm cái gì?” Nàng nhíu mày bất mãn nói.

“Nhiều chuyện!” Thiên Mạch rũ mắt xuống khẽ khiển trách, không hề tính toán nói. Tiểu Băng Quân vẫn trầm mặc lại mở miệng, trong lúc lời hắn còn chưa thốt ra.

“Là lỗi của thiếp. Chủ tử vì kiếm tỷ tỷ cho thiếp, cho nên mới muốn tới thảo nguyên.” Trong giọng nói của nàng có vẻ tự trách nặng nề, nghĩ đến cảnh ngộ gặp phải trước đó, lại càng đè nén không được áy náy trong lòng. Đơn giản buông chân Thiên Mạch ra, lui về phía sau vài bước, sau đó thâm sâu quỳ sát xuống đất. “Chủ tử, thiếp không muốn tìm Luyến Nhi nữa.”

Kha Thất không nghĩ tới chính mình thuận miệng hỏi sẽ tạo ra tình cảnh như vậy, không khỏi đứng ngốc tại chỗ.

Từ sau khi khôi phục lại tên, Tiểu Băng Quân cũng chưa từng quỳ lạy hắn như vậy. Thiên Mạch lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt cúi thấp thân thể, cũng không để cho nàng đứng dậy, chỉ là yên lặng hỏi. “Vậy nàng muốn cái gì?” Quỳ lạy như vậy, coi hắn là cái gì?

Cảm nhận được sự xa cách của hắn, bả vai Tiểu Băng Quân hơi co lại, lại vẫn cố chấp quỳ, không chút do dự mà nói, “Chủ tử còn nhớ ngày ấy từng hỏi thiếp muốn đi nơi nào không? Lúc ấy thiếp nói muốn đến phương Nam.” Ngừng một chút, không nhận được đáp lại, nàng lại tiếp tục kiên định nói ra từng chữ một nguyện vọng của chính mình. “Thiếp muốn đến phương Nam. Thiếp muốn chủ tử cùng thiếp đến phương Nam.”