Thời điểm quan binh bao vây Sở trạch chuẩn bị tróc nã nghịch tặc, đám người Thiên Mạch bao gồm cả Sở đại gia bị thương đã ra khỏi thành, đang chạy tới Niệp Thuý cốc, lưu lại Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An ứng phó quan phủ.

Như Thiên Mạch sở liệu, Sở gia ở tại quận Thành Sơn cách phạm vi thế lực của chính mình xa như vậy thành lập bãi cỏ chăn nuôi ngựa tốt, tuyệt đối sẽ không tuyệt đường lùi của chính mình.

Sở trạch nằm ở trong thành, nhưng có mật đạo thông đến xe ngựa ở trong thành, lại quá giang xe ngựa đi đến phía Bắc thành. Trong một toà tiểu viện không mấy nổi bật ở kề bên thành, có đường hầm chạy thẳng tới hậu viện của một khách điếm ngoài thành, bên trong tuỳ thời đều có chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn. Một đường an bài chu đáo, không hề lo nghĩ bị người ngăn trở, hiển nhiên Sở gia từ trước đây đã sớm đề phòng có ngày hôm nay.

Niệp Thuý cốc là nơi nằm ở 25 dặm ngoại ô, lúc ở ngoại ô 10 dặm theo quan đạo rẽ về phía bên phải, hai bên tùng trúc um tùm, mặc dù là đường đất, nhưng rộng mở bằng phẳng, hiển nhiên là được xây dựng để thuận tiện cho việc vận chuyển ngựa.

Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, ngồi chín người nhưng lại không phải chen chúc, chỉ là cũng không thoải mái cho lắm.

Dọc theo đường đi tất cả mọi người có chút trầm mặc, mà Vệ Lâm gây hoạ lại càng có vẻ bất an hơn. Giống như những người khác trong thôn Vệ gia, hắn sợ không phải bản thân gặp chuyện không may, mà là sợ liên luỵ người ngoài.

Sở đại gia đã thức dậy, chỉ là tinh thần không minh mẫn, cạn sạch sức lực nói chuyện. Vệ Cánh ở bên cạnh coi chừng. Tiểu Băng Quân lại ngồi ở giữa Khố Kỳ Nhi và Vũ chủ tử, tuỳ lúc chăm sóc hai người.

Không cần hỏi, Khố Kỳ Nhi cũng có thể đoán ra tất nhiên đã xảy ra chuyện gì, chẳng thế thì bọn họ sẽ không đi gấp như vậy. Mấy ngày nay vẫn dựa vào nhân sâm để bồi bổ, mặc dù vẫn còn chưa thể sử dụng chân khí, cũng đã tốt hơn nhiều so với trước, ít nhất sẽ không phải chỉ ngồi một lúc mà đã thấy khó thở. Đối mặt với không khí có chút ngột ngạt bên trong xe, nàng cảm thấy có chút phiền toái, quay mặt nhìn Tiểu Băng Quân ở kế bên, cũng không muốn bị Thiên Mạch ở bên cạnh làm náo loạn tinh thần.

Rõ ràng đã quyết định buông bỏ những nhớ nhung không đâu này với hắn, nhưng mỗi khi có hắn bên cạnh, nàng lại không có biện pháp khống chế cái loại si mê khó hiểu này, chỉ là thế này xem ra, càng không thể nghĩ ngợi thêm gì.

Nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của nàng, Tiểu Băng Quân không khỏi cụp đầu xuống, cảm thấy có chút bất an. Không giống với những người khác, Khố Kỳ Nhi giống như nàng, đều từng là cơ thiếp của Vũ chủ tử, cho dù là hữu danh vô thực, nhưng địa vị hai người là tương đương. Trước kia lúc ở điện Hắc Vũ, bởi vì cách Vũ chủ tử quá xa, cho nên nàng không có cảm giác gì. Hiện giờ lại….

Nàng nghĩ đến nụ hôn buổi sáng ngày hôm qua kia, nghĩ đến hắn nói ‘nội tử’, nghĩ đến cái ôm liều lĩnh kia. Những thứ này có phải hắn cũng sẽ hứa cho Xuân Cơ hay không… Không, là Khố Kỳ Nhi tỷ tỷ, có phải cũng có thể hứa cho người bên cạnh hay không, giống như đều đã nói với bốn cơ thiếp hay không, nếu nói như vậy, nàng… Nàng không biết phải làm sao bây giờ.

Đối với Thiên Mạch mà nói, Khố Kỳ Nhi cùng những người khác không có gì khác nhau, bất quá hắn lại nhạy cảm cảm giác được nữ tử bên cạnh lo sợ nghi hoặc. Vốn dĩ đang nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt di chuyển, không dấu vết liếc mắt sang bên cạnh một cái, bắt giữ đến cái nhíu mi tâm cực nhỏ kia.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn khẽ ấn lên đầu gối chính mình.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, nữ nhân vốn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình lập tức quỳ xuống, cũng không quản chung quanh có người khác hay không, liền ôm chân hắn vào lòng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn. Dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của những người khác, một hồi lâu nàng mới phản ứng kịp chính mình đang làm gì.

“Chủ tử, chân lại đau sao?” Ngẩng đầu, nàng quên chuyện đang phiền não, ánh mắt lo lắng.

Khoé môi Thiên Mạch khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt ừ một tiếng. Sau đó nhìn thấy nàng lại cúi đầu, hết sức chuyên chú vì hắn xoa bóp hai chân, không tiếp tục miên man suy nghĩ.

Nhìn một màn này, Khố Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua chát. Nàng muốn nói chính mình cũng có thể vì hắn làm những chuyện này, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng có cơ hội.

Nàng sẽ không biết, có thể làm và làm khác nhau hai chữ cũng đại biểu cho nhiều dũng khí cùng nỗ lực.

——————–

Xe ngựa xuyên qua con đường tắt rộng rãi vắng vẻ, qua những dãy núi trùng điệp, vượt qua những tán lá phong đỏ rực cùng với hàng cây phỉ ra quả, có thể nhìn xuống sơn dã xa gần. Chỉ lúc nhìn thấy dưới dãy núi lượn quanh là một vùng đồng bằng xanh tươi phì nhiêu yên lặng ngủ say, ruộng đồng vàng óng ánh cùng với hồ nước trong xanh điểm xuyết ở giữa, giống như một tấm thảm gấm, tất cả mọi người trước mắt không khỏi sáng lên.

Xe ngựa đi không bao lâu, một đường hẻm núi xuất hiện trước mắt, hai bên núi cao đứng sừng sững, cây thông chéo nhau. Lối ra có bố trí một cửa hàng rào bằng gỗ cao lớn, cách ly trong ngoài.

Khác với những người khác đang say mê cảnh trí tú lệ, Thiên Mạch chú ý chính là tình huống phòng thủ ở nơi đây. Liếc mắt một cái, không khỏi ngầm lắc đầu. Ngoại trừ cửa hàng rào bằng gỗ có người trông coi ra, những chỗ hiểm yếu khác lại không xây bất cứ trạm gác nào. Mặc dù dựa vào nơi hiểm yếu nhưng nếu có người có ý định tấn công, chỉ sợ không mất bao nhiêu thời gian.

Thủ vệ gác cổng rào bằng gỗ hiển nhiên nhận biết người lái xe, sau khi thông báo này nọ một tiếng liền mở cửa ra, xe ngựa tiến quân thần tốc.

Tiến vào sơn cốc, người đánh xe cùng Sở Mực ngồi ở phía trước tựa hồ thả lỏng, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.

Người nông dân vội vàng thu hoạch hạt thóc dưới ruộng, trên vùng đồng bằng tuấn mã chạy băng băng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người chăn nuôi quất roi phần phật. Từng mái nhà gỗ bằng gỗ tùng nâu rải rác nằm dưới phía bắc chân núi, dưới tràng cỏ dài và hoa điểm xuyến như sao trên trời, giống như ẩn giả lẻ loi trên thế gian này vậy.

Xe ngựa chạy qua con đường đất trên thung lũng, xuyên qua bầy ngựa đang tự nhiên ăn cỏ trên đồng hoang, cuối cùng đứng ở trước sân trống của toà nhà gỗ.

Sở Mực không đợi xe ngựa dừng lại hẳn mới nhảy xuống, như một trận gió thổi vào đại môn, không lâu sau, liền dẫn ra mấy đại hán mặc đồ đen, nghênh đón mọi người xuống xe.

Nhà gỗ chia làm hai sân trước và sau, đường đá, hành lang bằng gỗ, không có bất kỳ sửa đổi nào, có vẻ mộc mạc giản dị một cách tự nhiên.

Trong phòng rộng mở ngồi xuống, mấy gã hán tử kia đã từ trong miệng Sở Mực đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì, thần sắc cũng vì vậy trở nên ngưng trọng. Sở đại gia ngồi một trận trên xe ngựa, tinh thần có chút không được tốt, vì thế chỉ tuỳ tiện giao đãi hai câu, liền đi nghỉ trước. Một hán tử áo đen lại đưa tới một nữ tử bộ dáng nông phụ, giúp đỡ Tiểu Băng Quân đỡ Khố Kỳ Nhi đến phòng nghỉ ngơi đã an bài tốt.

Trong phòng chỉ còn lại đám người Thiên Mạch cùng Vệ Lâm, Sở Mực cùng bốn hán tử áo đen. Lúc này Sở Mực mới có cơ hội giới thiệu hai bên với nhau.

Hoá ra mấy hán tử áo đen kia đều là gia phó Sở gia, ngay từ khi trường ngựa được thành lập đã theo Sở đại gia đến nơi đây giúp đỡ quản lý trường ngựa, tên gọi lần lượt là Sở Bách, Sở Ngọc, Sở Phong, Sở Dự. Mặc khác còn có bốn người đi ngoại vực tìm kiếm các giống ngựa tốt về để lai giống.

Sở Bách là một hán tử râu quai nón, dáng người khôi ngô, hai mắt lấp lánh có thần, vừa thấy liền biết không phải nhân vật đơn giản.

“Đại gia sao lại bị thương nặng như vậy?” Hắn trầm giọng nói, hàng lông mày như vẩy mực cứng cáp như đao. Bọn hắn đi theo Sở đại gia cũng hơn mười năm, tình nghĩa sâu đậm, lúc này thấy người bị đả thương, như thế nào không giận.

Sở Mực ngưng trọng, nhịn không được nghiêng đầu sang bên, muốn tránh ánh mắt hùng hổ doạ người, cũng không nghĩ tới liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiên Mạch cũng chăm chú nhìn mình như vậy. Mặt vẫn mang theo chút non nớt không khỏi đỏ lên, cuống quít rũ mắt xuống, thần sắc cực kỳ xấu hổ.

“Vâng… là vì…. vì…” Hắn lúng ta lúng túng khôn cùng, không biết nói như thế nào cho phải.

“Là cái gì? Đường đường nam tử hán lại lề mề cái gì!” Sở Phong tính tình nôn nóng, thấy thế không khỏi đánh vào tay ghế, quát.

Vệ Võ tính tình cũng nôn nóng như vậy, vốn nghe thấy trong lòng cũng khó chịu, chỉ là trở ngại thân phận không tiện nói chuyện. Sở Phong vừa hét lớn giống như thay hắn xả ra sự buồn bực khó chịu từ lúc lên đường bỏ trốn, nhất thời cảm thấy toàn thân thư thái, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong cũng trở nên thấu hiểu lẫn nhau.

Sở Mực bị quát đến sợ run cả người, đôi mắt đỏ lên, cố nén mới không ở trước mặt mọi người mà khóc.

“Đại gia, đại gia người cùng Nhị thiếu gia Lý gia đồng thời nhìn trúng Bạch Nhu cô nương ở Yên Chi các, đều muốn chuộc thân cho nàng, nạp nàng vào phủ. Ta khuyên không được, hai bên liền đánh nhau, ai ngờ đến Nhị thiếu gia Lý gia kia đi dạo kỹ viện cũng mang nhiều người như vậy….” Nói đến đây, hắn vẫn lại là nhịn không được, oa oa khóc lớn. Có lẽ một là do quẫn bách, lại nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó quả thật bị hù sợ, lúc này nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

Đám người Sở Bách nghe thấy lý do như thế, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng cũng đều thầm trách Sở Phong không nên ở trước mặt mọi người hỏi vấn đề này. Bọn hắn lại không biết, người ngoài ở đây ngoại trừ Thiên Mạch, mấy người khác căn bản không biết Yên Chi các là nơi chốn gì, đối với lời Sở Mực nói cũng chỉ hiểu một nửa.

“Bất quá là có lòng sinh sự mà thôi.” Thiên Mạch mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh vô tự tựa như một trận gió nhẹ, không dấu vết thổi tan không khí vốn có chút quái dị trong phòng.

Tinh thần Sở Bách rung lên, cất cao giọng nói: “Không sai. Lý gia có tâm sinh sự, chúng ta phòng như thế nào cũng phòng không được.” Giống như nói chuyện buổi sáng vậy. Hắn cực kỳ thông minh lanh lợi, vừa nghe chân tướng sự tình, liền đem tất cả mọi chuyện kết nối lại với nhau.

Nói xong, như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến.

“Nhị gia cùng Tiền gia lưu lại, chỉ sợ có chút không ổn.” Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía Thiên Mạch.

“Nơi đây đều là người của Sở gia?” Thiên Mạch cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi. Ánh mắt lại không tự chủ được liếc mắt về phía cửa, thầm nghĩ nha đầu kia sao một đi không trở lại, chẳng lẽ lại còn học được cách kiêng dè gì đó?

“Vâng, đều là gia nô của Sở gia từ Đinh Châu tới.” Sở Bách gật đầu, nói xong mới phản ứng kịp chính mình vậy mà lại kính cẩn nghe theo người trước mặt này như vậy. Nhưng mặc dù phản ứng kịp, vẫn chưa hay biết có cái gì không đúng, tựa hồ đây vốn là chuyện đương nhiên, cảm thấy không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Kế tiếp Thiên Mạch lại hỏi thêm mấy vấn đề, về thông đạo đi vào Niệp Thuý cốc, trạm kiểm soát được thiết lập ở đây, số lượng người trong cốc cùng với có tập võ hay không, vân vân. Trong lòng Sở Bách mặc dù biết việc này không thể nói với người ngoài, lại khống chế không nổi miệng mình, trả lời từng vấn đề, lại còn rất tường tận. Hắn vốn là người đứng đầu Bát Đại phó, đối với những chuyện này còn rõ ràng hơn so với Sở đại gia, nói ra quả thực thuộc như lòng bàn tay. Mãi đến khi đám người Sở Ngọc nghe tới sửng sốt, lòng kêu không ổn, muốn ngăn cản, lại nhìn thấy biểu tình Thiên Mạch chăm chú lắng nghe khi đó, thế nào cũng không mở miệng cắt ngang được.

Vì thế, Thiên Mạch cuối cùng biết rõ tình hình trước mắt của Niệp Thuý cốc.

Niệp Thuý cốc bốn phía bao bọc bởi núi, chỉ có cái thông đạo ngay chỗ hẻm núi kia là nơi nối liền với ngoại giới. Sở Bách vốn xuất thân binh nghiệp, tương đối rành về chiến sự, mới tới nơi đây liền đề nghị ở mỗi chỗ hiểm yếu cùng quan trọng thiết lập một trạm gác, đồng thời ở tại thông đạo ngay hẻm núi xây một cổng thành, phía trước cổng làm chiến hào, trong kênh rạch thiết kế đá nhọn sắc bén, lấy cầu treo thông hành. Nói vậy, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, Niệp Thuý cốc cũng vững như núi Thái Sơn. Chỉ là Sở đại gia nói bọn hắn bất quá là nuôi ngựa, cũng không phải tự mình rèn binh, không muốn rước lời gièm pha, cũng không tính dùng quá nhiều tài lực cho việc khác ngoài việc nuôi ngựa, vì thế chỉ qua loa làm một cửa rào ở đầu thông đạo chỗ hẻm núi, phòng ngừa ngựa chạy đi mất, cũng không tiếp nhận đề nghị của hắn.

Trong Niệp Thuý cốc chung quy có một vài người dân bản xứ, từ khi Sở gia rào lại khu cốc này xong, liền chuyển những người dân bản xứ này ra ngoài, lại lấy gia nô cùng tá điền của chính Sở gia. 120 hộ, 568 người, phần lớn đều là người lao động cường tráng, biết võ cũng chỉ có chừng trăm người, trong này lấy bọn hắn Bát Đại phó cầm đầu.

Thiên Mạch sau khi nghe xong, thân thể dựa vào sau lưng ghế, không có đưa ra bất cứ bình luận gì. Ánh mắt rũ xuống trầm ngâm trong khoảnh khắc, mới giương mắt nhìn về phía Sở Bách.

“Hiện tại làm chiến hào vẫn còn kịp.” Hắn nói.

Sở Bách ngẩn ra, lập tức ngầm hiểu.

Tiểu Băng Quân ban đầu vốn định dàn xếp ổn thoả cho Khố Kỳ Nhi thì quay lại, lại bị Khố Kỳ Nhi lưu lại.

“Thế nào, mới tách ra một chút đã chịu không nổi hả?” Khố Kỳ Nhi cười mỉm trêu ghẹo, lại khôi phục bộ dáng ngày trước khi ở điện Hắc Vũ.

Tiểu Băng Quân chỉ là mím môi cười, không hề phủ nhận.

“Muội muội hãy còn quá đơn thuần, đối với nam nhân kia, muội như gần như xa, không chiếm được mới để cho người nhớ đến. Giống muội muội như vậy, cả ngày trước mặt sau lưng dính quá chặt, bảo làm cái gì thì làm cái đó, cho dù không bị chán ghét cũng chỉ nhận được đối đãi như người hầu bên cạnh mà thôi.” Khố Kỳ Nhi không biết bản thân vì cái gì lại đề cập chuyện này, nàng chỉ là kìm nén trong lòng một hồi, cực kỳ không thoải mái. Đối với hai người như vậy cho dù không nói lời nào cũng có thể hiểu rõ tâm tư tình hình của đối phương, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, giống như chính mình chỉ là một người không quan trọng, không liên quan. Rõ ràng nàng vào điện sớm hơn nữ tử trước mắt, lại vẫn đã từng vì cứu hắn mà thiếu chút nữa bỏ đi tính mạng, dựa vào cái gì nữ tử trước mắt có thể thân cận với hắn như vậy, chính mình lại ngay cả một chút chú ý cũng chạm không tới.

“Chủ tử không phải dạng nam nhân bình thường.” Tiểu Băng Quân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói. Bởi vì không phải nam nhân bình thường, cho nên nếu không dính chặt, chỉ sợ chỉ chớp mắt sẽ biến mất không thấy.

Bàn tay đặt ở bên ngoài chăn mền không tự giác nắm chặt, mãi đến khi móng tay cắm vào lòng bàn tay truyền tới đau đớn, Khố Kỳ Nhi mới đột nhiên lấy lại tinh thần, xinh đẹp cười nói: “Muội muội cũng thật chân thật. Chỉ là cho tới hôm nay, muội muội vẫn gọi hắn là chủ tử, chẳng lẽ thực chỉ coi mình như một người hầu thấp kém, mà không có ý khác?”

Tiểu Băng Quân mỉm cười, “Mấy năm nay vẫn kêu như thế này, cũng không có gì không tốt.” Có những thứ không phải cứ thay đổi xưng hô thì sẽ khác đi. “Đi đường mệt nhọc, tỷ tỷ nghỉ một lúc đi.” Nói xong, nàng xoay người ra khỏi phòng, đồng thời thuận tay nhẹ nhàng khép cửa lại, không liếc nhìn Khố Kỳ Nhi một cái.

Đi được vài bước, Tiểu Băng Quân liền ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn khoảng sân trống trải một hồi lâu, sau đó có chút mệt mỏi dựa vào cây cột bên cạnh.

Kỳ thật Khố Kỳ Nhi nói không sai, mặc dù nàng vẫn cố gắng nghĩ muốn bắt kịp cước bộ của Vũ chủ tử, lại thuỷ chung không cách nào sóng vai cùng hắn mà đứng. Hắn tựa như đỉnh Thiên Khuyết cao ngất hùng vĩ vĩnh viễn cũng sẽ không sụp đổ, làm cho người ta ngoại trừ kính sợ tận đáy lòng ra, cũng không dám nghĩ tới cái khác. Nam nhân như vậy…

Nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó, tại thông đạo miếu thần dưới nước kia, trong bóng đêm hắn mệt mỏi vùi đầu vào ngực mình, trong lòng bỗng dưng chua xót một trận.

Nam nhân như vậy nên tịch mịch biết bao nhiêu chứ. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, là người hầu thấp kém thì có là gì, lại có gì quan trọng?

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng nàng liền trở nên thư sướng. Đứng thẳng người, phủi phủi y phục có chút nếp nhăn, đang muốn đi tới tiền viện, liền thấy Sở Mực dẫn đám người Thiên Mạch đi đến, vội vàng nghênh đón.

Thiên Mạch chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện.

Tiểu Băng Quân phát hiện mấy gã hán tử lúc đầu tiếp đãi bọn họ đều đã không thấy nữa, chỗ ở cùng tất cả việc vặt đều do Sở Mực hốc mắt vẫn còn đỏ hồng an bài. Xảy ra loại chuyện như thế này, đám người Vệ Lâm trong lòng mặc dù sốt ruột, lại cũng không tiện rời đi. Bất quá ngay tại lúc Sở Mực rời đi, bọn hắn đang chuẩn bị mỗi người trở về phòng, Thiên Mạch lại hỏi một câu.

“Chỗ này tốt không?”

Một câu không đầu không đuôi, bao gồm cả Tiểu Băng Quân, tất cả mọi người có chút sững sờ. Thiên Mạch cũng không giải thích, một hồi lâu, Vệ Cánh bị cặp mắt tối đen như mực cùng con ngươi trong veo kia nhìn có chút chịu không nổi, vì thế lúng ta lúng túng gật gật đầu.

Mãi đến khi mấy người bọn hắn u mê hồ đồ rời đi, Tiểu Băng Quân mới rõ ràng phản ứng kịp, giật mình kêu một tiếng ‘chủ tử’.

Điều kiện nơi đây tính ra kém rất nhiều so với Sở trạch ở quận Thành Sơn, trong phòng chỉ có một cái giường đất, một cái tủ chứa đồ nặng nề, ngay cả cái ghế cũng không có. Thiên Mạch ngồi xuống giường, đặt gậy chống ở một bên, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Băng Quân trong mắt có ngạc nhiên nghi ngờ.

“Trong lòng hiểu rõ là được, không cần nói ra.” Hắn nói.

Môi Tiểu Băng Quân giật giật, chung quy không nói ra lời. Nàng đột nhiên có chút hoài nghi, lấy trí tuệ cùng việc bày mưu nghĩ kế của người nam nhân trước mắt này, sao lại dễ dàng để cho người ta hại đến thiếu chút nữa khó giữ được tính mạng như vậy.

Hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ để cho nàng khuyến khích bọn Vệ Lâm ra ngoài đi dạo một vòng, liền thay bọn họ thậm chí tất cả thôn Vệ gia an bài tốt đường lui. Có lẽ bãi cỏ Niệp Thuý cốc là ngoài ý muốn, nhưng cho dù không có, cũng không trở ngại đến kế hoạch của hắn.

Sở gia cũng không phải gia đình kém cỏi. Dám trắng trợn làm Sở đại gia bị thương tới gần chết, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Lý gia này đều rõ ràng muốn chống đối với Sở gia, như vậy đương nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua cho Sở gia. Mấy thợ săn Vệ gia chỉ cần vừa xuất hiện trên đường phố, liền có thể dẫn tới cảnh giác của Lý gia. Có oán hận về chuyện của Sở đại gia chất chứa trước đó, mặc kệ Lý gia làm ra hành động gì, cuối cùng đều đã cùng Sở gia mặt đối mặt, đám người Vệ Lâm trước kia vẫn sống nhờ ở Sở gia khẳng định sẽ xuất thủ tương trợ, sau, Sở gia tất nhiên sẽ thiếu bọn họ nhân tình này. Mà lấy tiền tài quyền thế nhà hắn, an bài một Vệ gia thôn trên dưới khoảng 100 hộ căn bản là việc rất nhỏ.

Toàn bộ an bài này vẫn chỉ là do chuyện Sở đại gia bị đánh hôm qua thuận thế mà làm, không có bất luận tin tức gì khác có thể sử dụng. Sự tình phát triển như lúc này, chỉ có thể nói là trời xanh tương trợ. Chuyện này đương nhiên sẽ không dừng ở đây, nhưng nhìn hắn hỏi ra câu hỏi vừa rồi liền biết đã tính trước kỹ càng.

Kỳ thật Thiên Mạch cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tiểu Băng Quân vậy mà chỉ từ một câu vô cùng đơn giản liền suy nghĩ thông suốt mọi mấu chốt trong đó. Ở điện Hắc Vũ khi đó, hắn đối vối tất cả mọi người đều có vẻ xa lánh, thật không có cảm giác gì đặc biệt. Trải qua một khoảng thời gian ở chung này mới biết được trong bốn Cơ, nếu bàn về thông tuệ, chỉ sợ phải dùng nữ tử trước mắt.

Thấy hắn không nói lời nào, Tiểu Băng Quân lề mề một phen, mới chậm rãi đi về phía trước, đứng ở bên kia giường.

“Chủ tử, nếu như Sở nhị gia bọn hắn suy nghĩ cẩn thận, có thể hay không…” Nàng có chút lo lắng. Nếu như ngay cả nàng có thể nhìn ra, chỉ sợ người của Sở gia sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt điểm này.

Thiên Mạch giật giật thân thể, Tiểu Băng Quân lập tức đi qua, lót gối đầu ở sau lưng hắn để cho hắn thoải mái dựa vào một bên, lại cởi giày và vớ cho hắn.

“Vô phương. Cho dù thợ săn Vệ gia không chen ngang, Sở gia cũng sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ, chỉ sợ sẽ càng tệ hơn. Mặt khác, ta sẽ làm cho bọn họ chủ động yêu cầu người thôn Vệ gia đến nơi đây định cư.” Thiên Mạch đưa tay, kéo Tiểu Băng Quân đang chuẩn bị thối lui ngồi ở cạnh giường đất, thần thái miễn cưỡng giải thích, “Huống chi, đối với nhà hắn cũng không phải không có lợi.”

Tay hắn trong sự ấm áp lộ ra một chút mạnh mẽ, Tiểu Băng Quân chỉ là một thoáng hoảng thần, lại vẫn chưa kịp có chỗ phản ứng, hắn đã thu trở về, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Trong tai tiếp tục truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của hắn.

“Phàm là người trong tộc ta, nhận ân tình một giọt nước cũng nhất định tương báo bằng cả con suối, tuyệt không mắc nợ người.”

Nghe được điều này, Tiểu Băng Quân ngơ ngẩn giương mắt, nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót đau đớn không nói nên lời. Không mắc nợ người, thì làm sao bận tâm về người, cô độc một mình. Không mắc nợ người, lại vẫn có người muốn đưa hắn vào chỗ chết. Không mắc nợ người, cho nên khi người khác hại hắn sau lại cứu hắn, hắn lựa chọn không đi so đo…

“Chủ tử.” Nàng hô, không cười, lo lắng chỉ cần cười thì nước mắt sẽ rơi xuống ngay.

Thiên Mạch đã khép mắt, nghe thấy tiếng gọi, chỉ là lông mi hơi hơi động, sau đó ừ một tiếng.

Tiểu Băng Quân bỗng nhiên nghiêng người qua ôm chầm lấy hắn, mặt gắt gao chôn trong ngực hắn. Nàng không biết chính mình vì sao lại làm như vậy, chỉ là trong lòng có một sự kích động khó hiểu, thúc giục nàng dựa vào gần hắn một chút, lại gần hơn một chút.

Thiên Mạch ngạc nhiên trợn mắt, chỉ nghe đến nàng ở trong ngực rầu rĩ nói: “Chủ tử, người không được phép tính toán ân này với thiếp. Thiếp vẫn muốn đi theo người.”

Vẫn sao? Trong mắt hắn hiện lên mê hoặc mỏng nhạt, bàn tay đặt ở một bên không tự chủ được nâng lên, nhẹ nhàng đặt trên lưng nàng.

Vụ thu hoạch tạm dừng lại, Sở Bách triệu tập tất cả sức lao động ở trường ngựa, đào đất, chuyển đá, đốn củi, đêm làm không nghỉ. Chạng vạng ngày kế, chiến hào đơn sơ rộng ba trượng sâu hai trượng ở trước hẻm núi đã được hoàn thành. Dưới đáy nguồn kênh rạch lấp đầy cột gỗ được vót nhọn cùng đá vụn sắc bén, lại lấy gạch đá vốn có tạo thành một công sự phòng ngự đơn giản mà rắn chắc sát bên cạnh trường ngựa. Bởi vì hẻm núi quá hẹp, vách núi hai bên cạnh cao mà dốc, hình thành bức bình phong che chở tự nhiên, hơn nữa thế phòng ngự chỉ cần một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể đi qua.

Ngay lúc tất cả mọi người bận việc…. làm chiến hào, Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An đến đây. Bọn hắn tới có chút chật vật, không chỉ bị thương, lại còn mất một vài tên tráng phó, trong đó có người lần trước đi cùng Tiền Ngũ An.

Nhìn thấy chiến hào sắp hoàn thành, bọn hắn vốn chấn động, rồi sau đó rõ ràng thở ra.

Đi vào bãi cỏ bằng tấm ván gỗ dựng tạm làm cầu, nhìn thấy Thiên Mạch, Sở Tử Ngạn vừa xử lý thương thế vừa nói rõ chuyện phát sinh sau khi mọi người đi.

Quan binh bao vây Sở trạch, quận trưởng tự mình đến. Vừa tới liền nghiêm mặt lạnh lẽo không nói hai lời hạ lệnh soát nhà, mãi đến khi không tìm thấy đám người Vệ Lâm mới thoáng lấy vẻ mặt giả tạo nói chuyện với Sở Tử Ngạn vẫn cung kính ở bên cạnh. Sự tình đến giờ khắc này, quận trưởng đã không chút nào che giấu ý định ban đầu của mình, Sở Tử Ngạn cũng không tiếp tục làm bộ không rõ. Vì tranh thủ cơ hội kéo dài thời gian, hắn không thể không lần lữa thoái nhượng, cuối cùng dùng một hộp hải kim trân châu to bằng ngón tay cái mới đem chuyện hiệp thương chuyển nhượng trường ngựa kéo dài tới ngày kế, nhưng lại không thành công khiến quận trưởng rút lui quân binh bao quanh Sở trạch.

Giờ giới nghiêm đêm hôm đó, vì không để bại lộ mật đạo thông hướng khách điếm ngoài thành, bọn hắn không dám có hành động. Mà là ở buổi sáng kế, phủ quận trưởng phái người tới mời Sở Tử Ngạn khi đó, Tiền Ngũ An an bài người theo mật đạo đi trước một bước, phân công nhau tiếp ứng ở chỗ giao nhau giữa cửa thành và ngoại thành, bản thân lại cùng Sở Tử Ngạn đi trước. Mặc dù an bài chu đáo cẩn thận, nhưng quận trưởng cũng có chuẩn bị, phái tới đều là cao thủ, bởi vậy giữa đường trốn thoát bọn hắn vẫn bị tổn thất nặng.

Sở Tử Ngạn nói giản lược qua, người nghe lại có thể tưởng tượng sự hung hiểm trong đó, huống chi trên người hắn vẫn có nhiều chỗ bị thương.

Vì xử lý thương thế, hắn không thể không cởi y phục trên người, không tiện có nữ tử ở đây, thêm nữa chỗ này không lớn, bởi vậy bên trong chỉ có Thiên Mạch, Tiền Ngũ An, cùng với vài người thụ thương. Tiểu Băng Quân cùng với thợ săn Vệ gia còn có Tứ phó Sở Bách cùng ở bên ngoài.

Đối với quận trưởng lòng tham không đáy, Sở Tử Ngạn đã nói không nên lời là thống hận hay là khinh thường. Lo lắng duy nhất của hắn chính là quận trưởng sẽ trực tiếp phái binh tới đoạt trường ngựa, cũng mượn việc này chén ép Sở gia. Hiện giờ nhìn thấy trường ngựa có chuẩn bị phòng thủ, mặc dù không biết thời điểm đối mặt quan binh có thế chống cự bao lâu, nhưng ít nhiều vẫn nhẹ nhàng thở ra.

“Nguy cơ sao lại không phải là thời cơ xoay chuyển.” Thiên Mạch thần sắc bất động nói.

Đại phu đang băng bó thương tổn ở ngực cho Sở Tử Ngạn không biết chạm tới nơi nào, khiến cho hắn hít sâu một hơi. Một hồi lâu, trên đầu ứa mồ hôi lạnh hắn mới nhìn về phía Thiên Mạch.

“Mạch huynh, chỉ giáo cho?”

Thiên Mạch nhìn lại hắn, trong con ngươi đen chợt loé ra ánh sáng cơ trí.

“Đối với quận Thành Sơn, Sở nhị gia có hứng thú không?” Mặc dù thời gian ở chung không nhiều nhưng thông qua thủ đoạn xử lý sự tình cùng với lời nói của những người khác, hắn đã hiểu rõ vì sao Sở Tử Ngạn lại phải ở lại Sở gia, mà Sở đại gia lại bị đi tới quận Thành Sơn bên này nuôi ngựa.

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ đại phu đang chuyên tâm xử lý thương thế, những người khác ở đây đều ngây người.

Sở Tử Ngạn dưới cái nhìn chăm chú của Thiên Mạch, tâm không khỏi có chút dằn lòng. Thiên Mạch có một thói quen, khi nói chính sự thích nhìn chằm chằm vào ánh mắt người kia, chính là vì vậy, người bị hắn nhìn chưa bao giờ hoài nghi ý tứ hắn muốn biểu đạt.

Thở sâu, áp chế kích động không hiểu trong lòng, Sở Tử Ngạn vẫy lui những người khác, bao gồm cả đại phu, chỉ để lại Tiền Ngũ An.

“Mạch huynh mời nói.” Hắn trầm giọng nói, trên mặt tuấn dật không có sự ôn nhã ngày thường lại xuất hiện thêm vài phần ổn trọng ung dung. Hắn biết, cùng người trước mắt này trực tiếp thừa nhận so với dối trá thăm dò thì tốt hơn.

Thiên Mạch cũng không nói gì, hắn chỉ duỗi ngón tay chấm vào vết máu chưa khô không biết là của người nào nhỏ ở trên bàn, viết hai chữ. Sau khi hai người thấy rõ, một nháy mắt kia, chữ máu biến mất không chút dấu vết. Mà tay hắn trắng nõn như lúc ban đầu, giống như chưa bao giờ dính qua một chút vết máu.

‘Lời đồn.’

Sở Tử Ngạn nhíu mày trầm tư, mơ hồ giống như bắt được chút gì đó, mà lại thuỷ chung không rõ ràng. Trong mắt Tiền Ngũ An tinh quang chớp loé, giống như nắm chắc.

“Lý gia kia ức hiếp, hoành hành không sợ, bán quan bán tước, đây xác thực không phải giả, chỉ là bên trên mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.” Hắn cười nói, nghĩ thầm, nếu như đem những chứng cứ phạm tội này giành tới trong tay, Lý gia sụp đổ cũng không phải không có khả năng.

Lông mày Sở Tử Ngạn khẽ giãn ra, đang muốn gật đầu, không nghĩ tới Thiên Mạch lại thở dài.

“Không đủ.”

Lần này đến phiên Tiền Ngũ An sửng sốt, một hồi lâu, hắn và Sở Tử Ngạn nhìn nhau, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, cơ hồ là hơi thở kìm nén giờ mới thở ra được. “Ý của Mạch gia…” Nếu chứng cứ phạm tội vẫn chưa đủ, như thế nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thông đồng với địch phản quốc các loại rồi. Lại vẫn có một cái, hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.

Thiên Mạch ngay cả ánh mắt cũng chưa nháy một cái, giống như đang nói tới một chuyện bình thường không can hệ gì.

“Muốn cho một người phản ứng kịch liệt nhất, phương thức hữu hiệu nhất chính là cho hắn biết một người khác muốn đoạt đồ trên tay hắn.” Hơn nữa người kia lại còn là người nắm giữ thiên hạ.

Không biết vì cái gì, Sở Tử Ngạn cảm thấy trên trán mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại rộng mở sáng tỏ. Hắn cảm thấy ở trước mặt người này, đầu óc cùng lá gan của chính mình cũng không đủ dùng.

“Lại vẫn nhờ Mạch huynh nói rõ.” Mặc dù trải qua chút chỉ điểm, trong lòng hắn căn bản cũng có chút định hình, nhưng vẫn muốn nghe xem ý tứ Thiên Mạch.

“Thời gian không nhiều.” Thiên Mạch thản nhiên nói, cho nên cũng không thoái thác, mà là ngắn gọn rõ ràng nói mấy chữ. “Đồng thời tiến hành ba thứ: Ly gián, truyền bá, đối kháng.”

Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An đều là người thông minh, vừa nghe liền hiểu rõ, không dám chậm trễ, lập tức kêu Sở Bách cùng Vệ Cánh tiến vào, đồng thời thương thảo chi tiết. Địa vị Sở Bách ở bãi cỏ mơ hồ có thể vượt qua cả Sở đại gia, nhưng tính tình hắn trầm ổn tinh tế mà trung thành, rất được Sở gia coi trọng, cho nên Sở Tử Ngạn mới có thể gọi hắn vào. Mà gọi Vệ Cánh, lại là ý của Thiên Mạch.

Tiểu Băng Quân vẫn ở bên ngoài, lại đại khái qua nửa canh giờ, Thiên Mạch mới từ trong nhà chậm rãi bước ra. Nàng cuống quít nghênh đón.

Thấy nàng, con ngươi đen lạnh lùng vô tự của Thiên Mạch hơi hơi ôn hoà.

“Sao không trở về phòng?”

Tiểu Băng Quân nhợt nhạt cười, “Thiếp muốn chờ chủ tử.” Nói xong, nàng theo bản năng muốn đưa tay túm ống tay áo Thiên Mạch, lại lập tức phản ứng kịp cử chỉ như vậy sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn, tay duỗi ra ngưng lại, lại rụt trở về.

Nhìn thấy hết trong mắt động tác nhỏ của nàng, Thiên Mạch rũ mắt xuống.

“Theo giúp ta ra bên ngoài một chút.”

Tiểu Băng Quân khẽ a một tiếng, có chút bất ngờ nhìn về phía hắn, giây lát sau liền thay thế bằng sự tươi cười nhảy nhót thoải mái.

Thiên Mạch đi ở phía trước, mặc dù tốc độ của hắn không hề nhanh, Tiểu Băng Quân lại thuỷ chung kém hắn nửa bờ vai.

Khoảng cách giữa các ngôi nhà gỗ khá xa, giữa trảng cỏ và hoa dại nửa khô nửa tươi tốt bao quanh khu nhà, mơ hồ có thể thấy được đường mòn. Phía sau nhà không xa là dãy núi cao ngất, che kín bởi cây xích tùng cao lớn cùng liễu đỏ.

Vạt áo quét qua cây cỏ, tạo ra tiếng sột soạt. Gió nhẹ nhàng thổi, ôn nhu cọ vào mặt người, ngay cả sợi tóc cũng không bị kinh động.

Tiểu Băng Quân nhìn bóng lưng dày rộng vững chãi của người trước mắt, đột nhiên phát giác so sánh với việc sóng vai mà đi, vị trí hiện tại này có lẽ còn tốt hơn. Như vậy nàng có thể vẫn nhìn thấy hắn, không quá phận chút nào.

Không có người nói chuyện, quanh mình cực kỳ an tĩnh, không khí lại không hề bức bí. Mọi người đều tập trung làm chiến hào, chỉ có thỉnh thoảng từ xa truyền đến một hai tiếng ngựa hí kèm với âm thanh sột soạt tạo ra khi hai người di chuyển, yên tĩnh thong thả nói không nên lời.

Không bao lâu, hai người đã đi tới chân núi. Thiên Mạch lại không ngừng, mà là theo đường mòn trên núi đi lên trên.

“Chủ tử, chúng ta đi xuống dưới chân núi một chút đi.” Ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ đá núi lởm chởm kéo dài cùng với xen kẽ cây thông cao lớn, Tiểu Băng Quân nhịn không được nói.

“Núi này cây rừng xanh ngắt xanh um, tất có nguồn nước. Chúng ta đi tìm xem.” Thiên Mạch đầu cũng không quay lại nói, khi nói chuyện đã đi đến chỗ phía trên núi đá.

Tiểu Băng Quân sợ hắn bị trượt chân, không dám lười biếng, vội vàng nhấc làn váy đi theo.

Một đường cỏ tranh lướt nhẹ, đỏ tươi rậm rạp lành lạnh, gốc cây cổ lớn, mùi hương liễu nhẹ nhàng. Tiểu Băng Quân lại hờ hững không xem, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người ở phía trước, sợ có gì sơ suất.

“Chủ tử, chúng ta nghỉ một lát đi.” Leo không bao lâu, nàng cúi người, hai tay chống đầu gối, thở dốc nói.

Thiên Mạch ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, mặt mày tươi cười, vì thế quay đầu đi, không nói gì, tiếp tục.

Tiểu Băng Quân lè lưỡi, cuống quít đuổi theo. Bất quá đi không bao lâu, lại làm trò cũ, vẫn như cũ không được để ý tới, nàng lại vui vẻ với nó, ý đồ mượn chuyện này để che lấp đi chiều cao cùng chiều sâu hai người đi lên núi. Thiên Mạch thật cũng không giận, chỉ là không để ý tới.

Vì thế trong tiếng hô liên tiếp nghỉ tạm của Tiểu Băng Quân, phía trước vậy mà lại thật sự mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Tiểu Băng Quân an tĩnh, lại phát hiện lúc này đã đi sâu vào trong núi, quay đầu khó nhìn thấy đường đi, vốn là lo sợ không yên, bất quá rất nhanh liền thả lỏng, thầm nghĩ đã đến nước này, tiếp tục đi tới cũng không có việc gì. Vì thế đơn giản không tính ngăn trở nữa, an tâm theo sát phía sau lưng Thiên Mạch, cho dù là thật sự mệt mỏi cũng không lên tiếng.

Xuyên qua những cánh hoa bìm bịp trắng nõn mịn màng, một hồ nước đơn giản xuất hiện trước mắt, chảy qua núi đá bóng loáng, róc rách uốn lượn.

Tiểu Băng Quân vui mừng đi thẳng đến, ngồi xổm trên hòn đá trước mép nước, đưa tay thò vào trong làn nước trong veo sâu rộng kia. Không nghĩ mới vừa đưa tay vào trong nước lập tức kinh hô thành tiếng.

“Sao thế?” Thiên Mạch nhíu mày, thân hình lay nhẹ, đi tới cạnh nàng.

“Ấm, chủ tử, nước ấm.” Tiểu Băng Quân ngửa mặt lên, ánh mắt vui sướng, thiếu chút nữa bắt đầu vui mừng hoa chân múa tay. Nàng là người Băng thành, khẽ đụng vào nước này lập tức nghĩ tới ôn tuyền.

Khoé môi Thiên Mạch khẽ co rúc lại, không khỏi quay mặt, đối với sự ngạc nhiên của nàng thật sự cảm thấy không đúng.

“Nhìn thực vật chung quanh liền biết.” Hắn thản nhiên nói. Khí hậu ấm áp, bởi vậy mặc dù vào mùa thu lạnh lẽo, vẫn như cũ hoa nở cây xanh tốt. “Tiếp tục đi lên trên.”

Tiểu Băng Quân mất đi sự thả lỏng lúc trước, cơ hồ là có chút khẩn cấp đáp lại lời.

Theo dòng nước, đi không bao lâu, trong mũi loáng thoáng ngửi được mùi lưu huỳnh, cây tùng tráng kiện trước mắt dần dần thưa thớt, càng về sau toàn bộ đều được thay thế bằng cây trúc xanh. Giữa rừng trúc có dấu vết người đi qua, mặc dù không rõ ràng, lại vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được, hiển nhiên người ở trường ngựa có khi cũng đã tới đây.

Đang đi tới, Thiên Mạch đột nhiên dừng lại. Tiểu Băng Quân hưng trí bừng bừng không có để ý thiếu chút nữa đầu đập vào lưng hắn. Ổn định người xong, nàng kinh ngạc ló đầu ra phía trước, xuyên thấu qua khe trúc, mơ hồ có thể thấy phía trước có một đầm nước.

“Chủ tử…” Nàng đang muốn mở miệng hỏi làm sao vậy, lại bị Thiên Mạch quay đầu dùng ánh mắt ngăn trở lời muốn nói.

“Có người.” Thiên Mạch lặng lẽ nói, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên lộ ra một sự sắc bén. Toàn bộ mọi người trong bãi cỏ đều đang gấp rút làm công sự phòng ngự, vậy người ở đây lại là ai chứ?

Tiểu Băng Quân a một tiếng, không tiếng động mở miệng, cũng phản ứng kịp ngậm lại, cả người lại lập tức khẩn trương, không tự chủ vươn tay, nhẹ nhàng túm lấy y phục bên eo Thiên Mạch. Đầu óc lại rất nhanh xoay chuyển, suy nghĩ nếu gặp nguy hiểm, chính mình phải làm thế nào mới có thể để hắn bình yên thoát thân.

Đang lúc hai người trong lòng mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng, tiếng rên rỉ nhỏ xíu từ đầm nước truyền đến, trong thanh âm uyển chuyển mang theo sự mềm mại đáng yêu, giống như thống khổ lại giống như khó nhịn, còn thỉnh thoảng xen lẫn vài câu nỉ non vô cùng thân thiết, hiển nhiên không chỉ một người.

Thiên Mạch nhíu mày, đi về phía trước.

Tay Tiểu Băng Quân nắm lấy y phục của hắn căng thẳng, suy nghĩ gì đó trong đầu nháy mắt mất sạch, theo bản năng cũng đi theo.

Chỉ là đi không tới vài bước, hai người lại đồng loạt ngừng lại. Thiên Mạch là ngạc nhiên, Tiểu Băng Quân nhưng là trợn mắt há hốc mồm.

Tại vị trí của bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy đầm nước, cùng với hai người đang dây dưa cùng một chỗ trên tảng đá lớn bên cạnh đầm nước. Hai người đang cuốn vào nhau, mơ hồ không biết đã bị người nhìn thấy.

“Đừng…. đừng nhanh như vậy…. chậm một chút…. chậm một chút….” Giọng nói cầu xin yêu kiều của nữ tử truyền vào trong tai Tiểu Băng Quân, nàng chấn động, tỉnh táo lại, mặt nhất thời bắt đầu nóng bỏng, tim không khỏi đập nhanh, tay chân như có chút nhũn ra, không khỏi vụng trộm nhìn về phía Thiên Mạch, đã thấy hắn dời ánh mắt đi. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về đầm nước đối diện vách núi, tựa hồ đang tìm cái gì.

Mơ hồ có chút mất mát, nàng rũ mắt xuống, không lại đi xem đôi nam nữ yêu đương vụng trộm kia.

Thiên Mạch di chuyển, cũng không phải lui về sau mà là đi về phía trước. Tiểu Băng Quân kinh hãi, cũng bất chấp cảm giác cổ quái khôn kể trong lòng kia, cuống quít đuổi theo. Khi nghe thấy tiếng đôi nam nữ kêu sợ hãi cùng với tiếng ‘bùm’ rơi vào trong nước khi đó, không khỏi xấu hổ cúi đầu càng thấp, ngay cả khoé mắt cũng thu hồi lại, không dám liếc nhìn lung tung.

Thiên Mạch không hề có một chút mất tự nhiên nào, giống như một vị đế vương đi trên lãnh thổ của chính mình, cao quý, ung dung, ngạo nghễ khoe khoang, cũng không hề đi xem đôi tình nhân đang vừa xấu hổ vừa sợ núp trong nước kia.

Tiểu Băng Quân trong lòng thầm xin lỗi, đi càng về sau, cơ hồ là lảo đảo chạy. Nếu không phải Thiên Mạch ở phía trước, nàng chỉ sợ so với đôi nam nữ kia còn muốn mau mau thoát đi.

“Chủ tử, chúng ta… chúng ta đi nơi khác đi.” Nhìn Thiên Mạch vậy mà đứng ở bờ đầm nghiên cứu hơi nóng bốc lên trong đầm nước, Tiểu Băng Quân cảm thấy nóng tới mức đầu tóc cũng muốn bốc hơi theo làn nước, chung quy nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ.

Thiên Mạch quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi khác thường, lại vẫn ừ một tiếng, sau đó theo đầm nước hướng lên trên mà đi.

Tiểu Băng Quân lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Không biết có phải ảo giác không, nàng tựa hồ còn nghe được hai tiếng thở thật dài khác nữa.