Buổi trưa, nắng gắt như đổ lửa.

Ngồi tại bàn ăn, Hàn Việt Phong nhìn bàn cơm nước phong phú, nhưng lại không nhìn thấy người mà hắn muốn nhìn, quay lại hỏi Hàn Nhật: “Hôm nay, Thiếu Vân đi đâu rồi?”

Hàn Nhật lắc đầu: “Tiểu nhân không biết”

“Như vậy a” – Hàn Việt Phong lại quay sang hỏi Hàn Đức: “Ngươi biết không?”

“Thưa chủ từ, ngày hôm nay không thấy Tô công tử ra khỏi đại môn” – Hàn Đức đáp

“Vậy thì thật kì quái, bình thường hắn và ta cùng nhau ăn cơm. Ngày hôm nay thế nào ngay cả bóng người cũng không gặp?” – Hàn Việt Phong lẩm bẩm

Ăn cơm xong, Hàn Việt Phong vội đến Lưu Vân Trai thăm Tô Thiếu Vân, nhưng kì lạ là hắn lại không thấy Tô Thiếu Vân ở Lưu Vân Trai.

“Thật sự là kì quái! Nếu không xuất môn, lại không ở Lưu Vân Trai, hắn rốt cuộc là đang ở đâu?”

Giữa lúc Hàn Việt Phong tiếp tục dáo dác nhìn xung quanh, Hàn Nhật đột nhiên lên tiếng: “Chủ tử, bên Trúc Hạ hình như có người”

Nhìn theo phương hướng Hàn Nhật chỉ, quả nhiên thấy xa xa có một bóng dài bạch sắc, Hàn Việt Phong đến gần nhìn, cười khẽ.

Ở Trúc Hạ, Tô Thiếu Vân tay chống đầu vẫn đang miên man ngủ.

“Còn tưởng hắn đi nơi nào, nguyên lai đang ở đây đi gặp Chu công”

Hàn Việt Phong ngồi xổm xuống định lay tỉnh Tô Thiếu Vân, bàn tay vừa chạm đến gương mặt hắn chợt dừng lại, suy nghĩ một chút, ôm lấy Tô Thiếu Vân đi đến Lưu Vân Trai.

Hàn Nhật theo phía sau, ánh mắt lộ ra tia quái dị

Nhẹ đặt Tô Thiếu Vân xuống giường, vừa định ly khai chợt nghĩ ra điều gì, nhìn chiếc giường lớn mềm mại, lại quay về, hắn khẽ xê dịch Tô Thiếu Vân vào bên trong, cởi giày rồi ngã xuống nằm bên cạnh, cùng Tô Thiếu Vân đi gặp Chu công.

Ngày hôm qua Tô Thiếu Vân cảm thấy không khỏe, cả buổi sang không có tinh thần, khi đến Trúc Hạ, gió thổi hiu hiu, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, hắn chợt cảm giác có cái gì đè lên cổ thật khó chịu, hơn nữa cảm giác càng ngày lực càng siết chặt, hắn khó khăn nâng mí mắt. Vừa mở mắt, chợt thấy một cái đầu tóc đen, cả kinh vội vàng cố sức đẩy.

“Ối!” – Đầu theo lực đẩy đập vào cạnh giường, Hàn Việt Phong hét thảm một tiếng, xoa xoa cái ót dần tỉnh, thấy Tô Thiếu Vân mở to hai mắt nhìn mình, oán giận nói: “Ngươi sao bạo lực vậy?”

“Ngươi thế nào lại ở trên giường ta? Còn có, ta thế nào lại nằm trên giường?” – Tô Thiếu Vân cảm thấy một chút không được tự nhiên

“Ta thấy ngươi ngủ quên ở bên ngoài, hảo tâm đem ngươi trở về đây, đến nơi rồi ta lại cảm thấy lười quay lại gian phòng của mình nên mới bò lên giường ngươi ngủ tạm, đúng là lấy oán báo ân mà! Ngươi lại còn đẩy ta nữa”

Tô Thiếu Vân mặt đỏ bừng, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy có gì đó không đúng: “Ta đẩy ngươi là bởi vì ngươi siết cổ ta chặt quá. Ngươi ngủ thì ngủ, siết cổ ta làm gì?”

“Ta có sao?” – Hàn Việt Phong cảm thấy mơ màng: “Ta thế nào lại không biết?”

“Đương nhiên là có, nếu không ta sinh khí với ngươi làm gì. Mà ngươi đúng là mạnh quá mà, khó chịu chết được!”

Hàn Việt Phong nâng mặt suy nghĩ một chút, sau đó vỗ đùi nói: “Ta không có siết cổ ngươi, đó là ôm”

“Vậy thì có gì khác nhau?” – Tô Thiếu Vân đẩy hắn ra chuẩn bị xuống giường

Thình lình Hàn Việt Phong ôm cổ hắn kéo lại xuống giường, cả người đè lên trên

“Ngươi muốn làm gì?” – Tô Thiếu Vân một bên giãy dụa, một bên cố sức hỏi

“Đừng nhúc nhích!” – Hàn Việt Phong vừa đè hắn xuống lại vùi đầu vào cổ Thiếu Vân.

Hơi thở nhiệt nóng phả vào cổ hắn khiến mặt và tai Tô Thiếu Vân đỏ bừng lên. Hắn chưa từng đối ai thân cận như thế này, lại cố sức đẩy Hàn Việt Phong lần thứ hai, hắn chợt ngẩng đầu nói: “Quả nhiên có hương vị!”

“Cái gì hương vị?” Tô Thiếu Vân mạc danh kì diệu hỏi

Hàn Việt Phong cúi đầu nhìn chăm chú Tô Thiếu Vân: “Trên người ngươi có một loại hương vị khiến người khác cảm thấy an tâm, ta chưa bao giờ ngửi qua hương vị này. Ta nghĩ…có thể là bởi vì vậy nên ta mới ôm cổ ngươi”

Tô Thiếu Vân ngây người: “…Ngươi có bệnh! Ta chẳng có hương vị gì cả” – vừa nói vừa đẩy Hàn Việt Phong ra rời khỏi giường.

“Thật sự có, chính ngươi không nhận ra mà thôi, khoan đi, cho ta tái ôm ngươi một chút”

“Không nên! Hai người nam nhân cùng một chỗ không tốt chút nào” Tô Thiếu Vân vẻ mặt kiên quyết nói

“Ngươi không cho ta ôm, ta sẽ dùng cường”  – Hàn Việt Phong uy hiếp

“Điên!”

Hàn Việt Phong ánh mắt uy hiếp Tô Thiếu Vân, con mắt hơi đảo, đột nhiên thân thủ ôm chầm lấy Tô Thiếu Vân, tại cái cổ trắng nõn của hắn cố sức hôn một cái.

Giờ khắc đó, Tô Thiếu Vân ngây dại

Nhưng đúng là không hổ kẻ sát phong cảnh, ngay lúc đó tiếng khắc khẩu giữa Hàn Nhật, Hàn Nguyệt truyền đến tận cửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, một mảnh yên tĩnh…

Phục hồi tinh thần trước, Tô Thiếu Vân xấu hổ đẩy Hàn Việt Việt Phong vội đi ra ngoài.

“Cái kia…” – Hàn Nhật lung túng: “…chúng ta đều không phải cố ý phá hư chuyện tốt của chủ tử, chỉ là sợ Tô công tử có chuyện gì”

Hàn Việt Phong trợn trắng mắt, liếc bọn họ một cái: “Trong óc các ngươi nghĩ bậy bạ gì thế?” – cũng vội theo đi ra ngoài

Hàn Nguyệt không hiểu ra sao, quay sang hỏi Hàn Nhật: “Vừa rồi chủ tử rõ ràng đối Tô công tử như thế, sao lại mắng chúng ta?”

Hàn Nhật nhún nhún vai, tỏ vẻ không hiểu.

Ngày hôm đó, người trong Việt vương phủ nhìn chủ tử bọn họ luôn đuổi theo vị Tô công tử luôn cỏ vẻ đạm nhiên, còn Tô công tử thì thở hổn hển vừa đi vừa kêu to cái gì đó. Đám hạ nhân thảo luận một hồi cho rằng có lẽ chủ tử có điểm xấu gì đó làm Tô công tử trở nên dễ sinh khí.

Hàn Nguyệt tâm tình khoái trá đi theo Tô Thiếu Vân, dáng vẻ phiền não. Hắn biết Thiếu Vân đang phiền não một việc, việc gì ư? Đương nhiên bởi vì Hàn Việt Phong từ sau khi phát hiện mùi hương trên người Tô thiếu Vân, kết quả đêm nào cũng rượt theo Tô Thiếu Vân đòi ngủ chung.

Nói đến chuyện này khiến Hàn Nguyệt cảm thấy buồn cười. Hắn bên chủ tử lâu như vậy lại chẳng biết vị chủ tử khôn ngoan của mình lại có cái tính tình đó, lúc rảnh luôn rượt theo Tô công tử đến mức liên lụy cả giấc ngủ trưa của hắn, khiến hắn giờ phải chạy trốn chủ tử như chạy giặc.

Đang đi, đột nhiên có người chặn lối. Tô Thiếu Vân ngẩng đầu nhìn, trong lòng không khỏi thở dài. Mấy ngày nay hắn bị Hàn Việt Phong quấy rối đến tâm phiền ý loạn, định đi ra ngoài giải sầu lại gặp phải người mà hắn không muốn gặp – Hàn Phàm Lâm. Hàn Phàm Lâm mỉm cười, nói: “Tô huynh, chúng ta thật là có duyên, cùng nhau uống chén rượu nhạt chứ?”

Tô Thiếu Vân nhíu mày: “Ta không uống rượu”

“Vậy uống trà thì sao?”

Lúc này không thể nói là không uống trà, Tô Thiếu Vân bất đắc dĩ gật đầu.

Đi vào một gian trong phường trà ngồi xuống, dặn tiểu nhị đem trà thơm lên, Hàn Phàm Lâm mới hỏi: “Tô huynh sao lại có hứng ra ngoài nhàn du?”

“Giải sầu”

“Ngươi có chuyện phiền não?”

“Chuyện nhỏ thôi”

Hàn Phàm Lâm uống một ly trà, thử thăm dò: “Hoàng thượng ban cho Tam hoàng tử một tên tù binh, Tô huynh có gặp qua hắn chưa?”

Tô Thiếu Vân giương mắt nhìn hắn một chút: “Đã gặp”

“Ngươi là tên tù binh đó?” – Hàn Phàm Lâm kinh ngạc, vội hỏi

Tô Thiếu Vân khẽ gật đầu

“Xem ra Tam hoàng tử đối với ngươi thật tốt, đem ngươi trở thành khách quý. Lẽ nào ngươi có điểm gì đặc biệt? Có thể cho ta hay hay không?” – Hàn Phàm Lâm cố kiềm lòng đang vô cùng kinh ngạc hỏi.

Tô Thiếu Vân xoay nhẹ chum trà: “Ta cũng không rõ, chủ tử trong lòng suy nghĩ gì chúng ta làm sao hiểu. Có thể ta hôm nay là thượng khách, nhưng ngày mai lại trở thành nô bộc không biết chừng”

Hàn Phàm Lâm suy nghĩ một chút: “Hay ta đem ngươi đề cử cấp Đại hoàng tử, ngươi thấy sao?”

Tô Thiếu Vân cười khẽ: “Tù binh thì đến đâu cũng chỉ là tù binh mà thôi. Ngốc ở nơi nào thì có gì khác nhau? Ta thật không muốn làm phiền ngươi”

“Ngươi thật là không lo lắng? Ta tin tưởng nếu Đại hoàng tử muốn người của Tam hoàng tử, hẳn là không có vấn đề” – Hàn Phàm Lâm thuyết phục.

“Ta chỉ là một kẻ nhàn rỗi, không muốn Đại hoàng tử phải lãng phí mễ lương”

“Lời ấy không đúng” – Hàn Phàm Lâm không tán thành, nói: “Ta tin mỗi người đều có sở trường mà người khác không có, có người cho rằng nuôi những kẻ nhàn rỗi là bất hảo, nhưng nhân tài thì cần phải dự trữ để xin ý kiến phê bình đối với những sự việc khác, cũng không phải thường dùng. Đến thời khắc then chốt, không có người nào là không dùng được, ngươi sao lại xem thấp chính mình”

Tô Thiếu Vân không khỏi bội phục bản lĩnh du thuyết của Hàn Phàm Lâm, đặc biệt hiểu được ý nghĩa việc dự trữ nhân tài, nhưng là hắn chỉ cười cười không nói.

Thấy Hàn Phàm Lâm lại muốn nói cái gì, Tô thiếu Vân mới mở miệng: “Không sai, việc xài người đúng chỗ là cách tốt nhất, thế nhưng con người cũng cần phải tiếp tục tiến tới, không thể dậm chân tại chỗ”

“Không thể nói như vậy”

Tô Thiếu Vân không còn tâm trí đâu tiếp vấn đề này, nói lảng sang chuyện khác: “Ta ngày hôm nay mới biết được, nguyên lai Hàn huynh đây là người tài cao như vậy, ta trước đây quả thật là không có mắt. Đại hoàng tử có ngươi bang trợ đúng là như hổ thêm cánh”

“Còn ta cũng minh bạch vì sao Tam hoàng tử đối ngươi như vậy, ngươi cũng là một nhân tài”

Hàn Phàm Lâm than thở

“Phải không? Ta bất quá chỉ là một kẻ tài trí tầm thường. Ta ra ngoài đã lâu, làm tù binh điều này thật không nên. Nếu không còn việc gì ta phải về trước” – Tô Thiếu Vân vừa đứng dậy vừa nói

Hàn Phàm Lâm cũng không giữ lại, Tô Thiếu Vân mang theo Hàn Nguyệt hướng về phía cửa, nói: “Hữu duyên tái kiến” – liền rời đi.

Nhìn hương trà nhẹ bay lên, Hàn Phàm Lâm thở dài, hắn nhìn không thấu con người bí ẩn như Tô Thiếu Vân, nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng lại toát ra cái gì đó không tầm thường.

Trên đường quay về Việt vương phủ, Tô Thiếu Vân thấy Hàn Nguyệt dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi, buồn cười hỏi: “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi”

“Hàn Phàm Lâm xem ra là một nhân vật lợi hại, không biết hắn có ảnh hưởng đến chủ tử hay không?” – Hàn Nguyệt cảm thấy lo lắng

“Hắn mặc dù lợi hại, nhưng Hàn Hi sẽ không thập phần trọng dụng hắn”

“Công tử làm sao biết?” – Hàn Nguyệt nhìn Tô Thiếu Vân

Không đợi Tô Thiếu Vân trả lời đột nhiên có tiếng người đáp: “Bởi vì hoàng huynh bảo thủ, sẽ không hoàn toàn nghe theo ý kiến người khác”

Bọn Tô Thiếu Vân quay lại, chỉ thấy Hàn Việt Phong đứng phía sau từ lúc nào mỉm cười.

“Chủ tử, người như thế nào đột nhiên xuất hiện từ phía sau?”

Hàn Việt Phong liếc nhìn Tô Thiếu Vân: “Ngủ không được, ta học theo Tô Thiếu Vân đi ra ngoài giải sầu”

Tô Thiếu Vân khẽ nhíu mày: “Ta xem ngươi là một người khôn ngoan nghiêm túc, thế nào lại có lúc như…”

“Con nít, vừa nãy ta có nghe vài nô bộc nói qua”

“Biết là tốt rồi”

“Vậy chứng minh ngươi có ảnh hưởng lớn đối với ta” – Hàn Việt Phong nheo nheo mắt, lại trưng ra một bộ khổ não, nói: “Kì thực cũng đâu phải ta muốn”

Tô Thiếu Vân nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng cho dù ngươi không có, cũng làm ơn tha cho ta đi được không?”

Hàn Việt Phong trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, tiếu ý nói: “Không có biện pháp, bọn họ đã chú ý tới sự thông minh của ngươi, ta không thể tha”

Tô Thiếu Vân không thèm nói nữa, xoay người bỏ đi

Hàn Nguyệt lo lắng nhìn chủ tử của mình: “Chủ tử gần đây có phải hay không bị cái gì kích thích, thế nào…”

“Trở nên không bình thường, đúng không?” – Hàn Việt Phong thu hồi dáng vẻ tươi cười khi nãy

“Nguyên lai chủ tử cũng tự biết” – Hàn Nguyệt cảm động nói

“Hanh!” – Hàn Việt Phong hừ một tiếng: “Tuyệt không thông minh, ta đây là phẫn mà thôi”

“Phẫn, vì sao?” – Hàn Nguyệt không giải thích được, hỏi

“Đương nhiên là để cho người khác thấy”

“Gì?”

Hàn Việt Phong dùng ánh mắt ‘Đồ ngu ngốc’ liếc Hàn Nguyệt một cái, cảm thán: “Xem ra chỉ có Thiếu Vân của ta thông minh nhất, ta thật sự là càng ngày càng thích hắn a. Vừa nãy Thiếu Vân đi hướng về phủ, lẽ nào hắn trở về ngủ? Nếu thế ta cũng phải mau trở về cùng hắn ngủ a”

Nói xong Hàn Việt Phong cũng không để ý đến Hàn Nguyệt, thẳng một mạch hồi phủ.

Hàn Nguyệt đứng tại chỗ sững sờ, căn bản là vì không thể hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Việt Phong.