Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 41: Ngồi xem Thần vực sụp đổ

Đồ Nguyên tại nơi đây nghiên cứu trận pháp đó, là trận pháp di chuyển. Hắn rất muốn biết cấu trúc chỉnh thể của nó, nhưng mà trừ phi cầm được trận đồ, bây giờ hắn chỉ có thể tự mình tại chỗ nghiên cứu.

Tuy rằng vô pháp lý giải cấu trúc chỉnh thể, nhưng còn là có thể nhìn xem từng cái phù văn tổ hợp với nhau. Tại đó xem rất lâu, thỉnh thoảng có người vào vào ra ra, tuy rằng người ra vào ít, nhưng mỗi một người ra vào đều sẽ nhìn Đồ Nguyên. Bất quá, mọi người cũng có thể lý giải, nếu như là tán tu thì mỗi một cái cơ hội có thể tăng lên bản thân đều sẽ không bỏ qua.

Người như vậy, tại trong cái thiên hạ này chỗ nào cũng có.

Nhưng tại mấy ngày sau, đột nhiên có một người đi tới bên cạnh Đồ Nguyên. Gã là từ trong đất chui ra, cũng may, khi tại trong đất không bị thi mị trực tiếp trấn giết rồi.

Tuy nói cũng là có tu vi đan đạo, nhưng tại trong mặt đất, tại trước mặt Kim giáp thi mị, tựa như người ở trong nước bị sinh linh trong nước cuốn lấy, đa số tình huống là không có sức phản kháng.

Đồ Nguyên nhìn gã từ trong mặt đất chui ra, sau đó liền nghe gã nói: "Ngươi có muốn phát tài hay không?"

Đồ Nguyên nhưng có phần khó xửa rồi, phát tài thì người nào đều muốn a, then chốt là khoản tài này là làm thế nào để phát.

"Tài gì?" Đồ Nguyên hỏi.

Tại trong mắt đệ tử các phái, tán tu là loại cái gì cũng có thể làm, chỉ cần ra đủ giá, hơn nữa, nhìn gã trực tiếp xuất hiện tới nơi đây để hỏi, tựa hồ gã đã làm loại chuyện này không chỉ một lần hai lần rồi.

Gã nhìn Đồ Nguyên từ trên xuống dưới, nói ra: "Tài của người chết, phát hay không phát?"

"Người nào?" Đồ Nguyên hỏi.

"Còn nhớ rõ tên tu sĩ cùng tới với ta ngày đó không?"

"Nam?"

"Đương nhiên là nam."

"Thế nào?"

"Giúp ta giết chết hắn."

"Ách..."

"Sau khi giết chết hắn, ta cho ngươi một quyển sách trận pháp, như thế nào?"

Đồ Nguyên nhìn nhìn gã, nói: "Sách đâu?"

"Đương nhiên là chờ sau khi ngươi giết chết hắn mới đưa ngươi."

"Ha hả, ngươi cảm thấy ta rất giống loại người ngu sao?" Đồ Nguyên hỏi.

"Hiện nay, tán tu các ngươi cũng không có uy tín, ta đường đường là đệ tử đại phái, chẳng lẽ còn sẽ lừa ngươi sao?"

"Lừa gạt hay không lừa gạt thì chưa biết, tuy rằng ta không làm loại sinh ý này, nhưng mà ngươi muốn người khác giúp ngươi giết chết người rồi mới đưa đồ vật, cách làm này căn bản không phải phương thức hợp tác bình thường."

Khi đối phương nghe Đồ Nguyên nói không làm loại sinh ý này, sau đó còn nói một tràng dài, tức thì sắc mặt không tốt rồi, tức giận nói: "Nếu đã không làm loại sinh ý này, hà tất nhiều lời rác rưởi như thế."

Đồ Nguyên không làm loại sinh ý này, nhưng mà gã đã nói ra, điều này làm cho gã cảm thấy không yên tâm. Gã sợ Đồ Nguyên nói cho vị tu sĩ kia, sắc mặt gã âm tình bất định nhìn Đồ Nguyên.

Mà Đồ Nguyên thì cũng không để ý tới gã nữa, cứ như chuyện lúc trước chưa từng có xảy ra vậy, y nguyên ở đó tỉ mỉ nhìn pháp trận. Trong lòng của gã động rồi, lòng bàn tay bắt đầu có linh quang nổi lên, trong mắt hiện lên sát khí.

Chỉ là khi sát khí mới biểu thị thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, gã cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy cách không xa phía sau không biết khi nào đã đứng một nam tử, trên người nam tử nặng nề tử khí, trong hai mắt không có chút sinh cơ nào.

Gã cảm giác được sát cơ nồng đậm, trong lòng đột nhiên máy động, gã cảm thấy nếu như mình liều lĩnh hành động thì chỉ sợ phải chết ở chỗ này rồi.

Linh hoa nơi lòng bàn tay trong nháy mắt tán đi, sau đó gã nở nụ cười với nam tử kia. Gã nhìn ra được kẻ đó không phải sinh tử, mà là tử linh, cho nên quay đầu lại hướng Đồ Nguyên cười cười, nói: "Nếu đạo hữu đã không nguyện ý, vậy thì cáo biệt rồi."

Nói xong xoay người đi liền, không dám lại độn địa rời đi. Nhìn thấy thi mị đó, lại nghĩ tới lúc nãy mình mới độn địa đến, sống lưng gã phát lạnh.

Đồ Nguyên ở tại pháp đàn này hơn nửa tháng, sau khi cảm thấy mình tiếp tục dừng lại cũng sẽ không có thu hoạch gì nữa, lúc đó mới ly khai.

Phần sau trong tên Ngục Hải Ma Vực là do mọi người cho thêm, vốn nó tên là Ngục Hải. Nghe nói, trước lúc cái Thần vực này chưa bị chinh phục, từ bên ngoài nhìn thấy phiến thần vực này giống như là biển rộng, bên trong sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Về sau bởi vì người tới đây nhiều, mà rất nhiều người ra không được, bị chết ở đây nên mặt sau tên Ngục Hải mới có thêm hai chữ Ma Vực. Nói lên tới, những Thần vực này mỗi cái đều là nơi kinh khủng, không có chỗ nào an toàn và bình thường.

Bất quá, cho đến ngày nay, phiến Thần vực này đã hoang vu rồi, tựa hồ đã có xu thế đổ nát.

Thần vực vốn là là Thần linh khai mở, bọn họ lấy đại thần thông khai mở, dùng chúng sinh tín ngưỡng xây dựng duy trì một phương thiên địa này. Thần linh đã ngã xuống lâu như vậy rồi, phương thiên địa này tự nhiên sẽ chậm rãi đổ nát, bất quá, tại trước lúc đổ nát, nơi đây y nguyên là không ngừng có người tới, không chừng vận khí tốt tìm được một ít thứ tốt chứ.

Đồ Nguyên ở bên trong này đi lại khắp nơi, chỉ thấy hoang vắng, nơi đây đã không có núi xanh nước biếc rồi, bất quá, trái lại có không ít sinh linh đang ngoan cường sinh tồn, tựa như cỏ dại trong phiến thiên địa này vậy.

Trong cái thiên địa này có cái sinh linh nào đặc biệt hay là sinh linh nào có thể làm thuốc thì Đồ Nguyên không biết, hắn cũng không quan tâm, tại phương diện đó hắn không sở trường, trời sinh không thích điều phối mấy thứ đó.

Hắn đi tới, Xa Bỉ thi cùng theo phía sau.

Đi tới trên một ngọn núi cao, nhìn ra bốn phía, phát hiện bên kia núi nơi cản gió cư nhiên có một cái doanh địa. Hắn biết, có rất nhiều người hạ trại ở lại đây, tại đó đào tạo độc hữu linh dược hoặc là linh thú ở đây, sau đó cầm ra thế giới bên ngoài để bán.

Đồ Nguyên nhìn, cũng không dự định đi đến, loại doanh địa này thường thường đều không chào đón người xa lạ.

Hắn chỉ là nhìn một hồi, liền lại bắt đầu đi. Đi ở trong thế giới này, sau đó, hắn đi tới sát biên giới. Nơi sát biên giới là một phiến khí hắc ám, khí như song biển hắc ám, bốc cuộn lên, hắn đứng ở trên ranh giới, mặt đất dưới chân thừa nhận sóng khí kia bào mòn, hắn biết, sẽ có một ngày toàn bộ địa phương này sẽ đổ nát.

Hắn không biết ngay lúc ban đầu cái ranh giới này là thế nào, có lẽ chỉ là một cái động, chậm rãi mở rộng đến bây giờ.

Hắn đứng ở đó, nhặt lên một viến đá ném ra. Tại trong song khí hắc ám kia, viên đá trực tiếp tan đi như bụi bặm.

Đó là cương phong, không phải gió phổ thông.

Theo mép bên kia động khẩu, có thể nhìn thấy ánh sáng ngôi sao, chỉ là ánh sáng ngôi sao đó nhìn hoàn toàn không giống với ở nguyên bản thế giới. Nơi đây nhìn thấy quang hoa là từng mảnh từng mảnh, mà tại trong nguyên bản thế giới, từ mặt đất nhìn thấy thì là từng điểm từng điểm. Theo quang hoa đảo qua từ những ngôi sao kia vọng lại, đột nhiên, Đồ Nguyên nhìn thấy một con Côn ngư sinh sống tại nơi ngoài cửu thiên này, nó bơi ngang qua miệng động, thân thể thật lớn, giống như là xe lửa vậy.

Nhưng sau khi con Côn ngư kia bơi qua cương phong, Đồ Nguyên lại nhìn thấy một cái người ba đầu sáu tay đuổi theo ở phía sau.

Sau khi bọn họ lướt qua miệng động, có cự phong dũng mãnh tràn vào, thổi cho Thất Bảo Như Ý trong tay Đồ Nguyên không ngừng lay động. Hắn có thể đứng vững nơi động khẩu này là nhờ có Thất Bảo Như Ý.

Hắn tại đây cảm thụ cương phong, ở tại nơi biên giới này nhìn một phiến thiên địa chậm rãi nghiền nát, cảm xúc trong lòng rất nhiều. Hắn ngồi xuống nơi đó, nhìn tất cả những thứ này, cảm thụ chúng.

Tu hành, học thiên địa, đó mới là cảnh giới học tập cao nhất, bất cứ pháp thuật nào ngay từ đầu đều là từ các hiện tượng trong thiên địa này mà ngộ ra được.

Hắn một lần ngồi xuống này chính là mấy năm. Dung mạo vốn chỉ khoảng hơn hai mươi một chút, thế nhưng ngồi trong cương phong này nhìn xem mấy năm, dung mạo của hắn đúng là đã như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt không còn non trẻ mà đã có vẻ trưởng thành và một loại thần thái đặc biệt.

Ngọn núi hắn ngồi, phía dưới chân đã bị gió thổi tan, mà mép ranh giới thì chỉ còn cách khoảng ba trượng nhiều.

Đột nhiên, từ miệng động theo gió thổi tới một thứ khô vàng. Đây là lần đầu tiên Đồ Nguyên nhìn thấy có đồ vật bị thổi vào. Đưa tay chụp lấy, một đạo huyết quang quấn lên đồ vật như hạt cát khô vàng kia.

Đặt đồ vật như hạt cát khô vàng kia trên tay, hắn ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt, đó là hương vị của một mầm móng. Hắn nhìn kỹ, đồ vật như hạt cát này xác thực giống mầm móng, mặt trên còn có hoa văn.

Hắn nhìn rất lâu, không rõ đây là mầm móng gì liền thu cất đi. Mầm móng có thể bình yên trong cương phong thiên ngoại nói vậy sẽ không quá kém, dù cho chỉ với hoa văn trên hạt giống này cũng đã đáng để nghiên cứu.

Hắn rời đi nơi này, sau đó bay thẳng đến chỗ pháp đàn, hắn muốn ly khai nơi đây. Có thể tại nơi đây quan khán lý giải thiên địa này nhiều năm như vậy, thể ngộ như vậy đã đủ rồi.

Chỉ là khi hắn lại băng qua doanh địa kia thì phát hiện doanh địa đã thành một vùng đổ nát rồi. Sau đó khi hắn đi tới pháp đàn thì phát hiện có người thủ ở đó, trên người có bóng chồng chất, không thấy được chân thực, là một vị Thần Anh tu sĩ.

Khi lão ta nhìn thấy Đồ Nguyên thì hai mắt như chim ưng, lợi hại vô cùng.

"Hắc hắc, quả nhiên còn có cá lọt lưới, trốn đi thời gian thật dài, chỉ là còn chưa đủ, bản tọa thủ tại nơi này, há cho phép ngươi chạy thoát."

Người nói chuyện, mặc áo bào trắng, đầu tóc bạc, mặt hồng hào như trẻ con, nhưng da lại tràn đầy nếp nhăn, khóe miệng có nét cười lãnh khốc đặc thù của người tu hành lâu dài.

Đồ Nguyên không biết mình tu hành lâu thì có hay không khi muốn giết người thì cũng sẽ lộ ra loại tươi cười như vậy.

"Tiền bối có khả năng hiểu lầm rồi, mấy năm nay ta một mực tu hành tại nơi ranh giới vỡ nát, không biết ý tiền bối muốn nói gì." Đồ Nguyên nói ra.

"Hắc hắc, phải không, đợi sau khi bản tọa bắt lấy ngươi, có thời gian sẽ nghe ngươi nói." Lão già tóc bạc đột nhiên chuyển động, chỉ thấy bóng trắng khắp nơi bao trùm xuống. Đồ Nguyên không tránh không né, giơ Thất Bảo Như Ý lên, đánh lên phía bầu trời.

Một phiến thanh quang chói mắt tỏa ra, thanh quang chồng chất, ngưng đọng nặng nề như núi. Một phiến bóng người kia tại trước thanh quang này liền rất nhanh tán đi.

Cảnh tượng hư huyễn biến mất, chỉ có chân thân lão già kia xuất hiện. Lão lại một chưởng hướng phía đỉnh đầu Đồ Nguyên vỗ tới, mà Thất Bảo Như Ý cũng đúng lúc đánh vào lòng bàn tay lão ta.

Tay lão ta chuyển thành chụp, có linh quang bao phủ, đúng là muốn bắt lấy Thất Bảo Như Ý vào trong tay. Chỉ là khi Thất Bảo Như Ý đánh vào lòng bàn tay lão, linh quang trong bàn tay liền bay tán, hư ảnh một thanh Như Ý thật lớn đột nhiên chấn động nổi lên, lão ta đúng là tung bay lên.

Chỉ thấy tại lúc tung bay trên không trung, lão ta vung tay lên, một cái bạch ấn xuất hiện trong hư không, quay tròn xoay chuyển. Cái bạch ấn theo gió trướng lớn lên, hóa thành một cái ngọc sơn (núi bằng ngọc), nhằm Đồ Nguyên ấn xuống.

Đồ Nguyên duỗi tay xòe ra, một cái Huyết kỳ từ lòng bàn tay lao ra, hắn nắm trong tay lay động, một phiến sóng huyết cuồn cuộn bay lên, huyết vân nâng ngọc ấn như núi kia lên, khiến nó vô pháp hạ xuống.

Trong bầu trời, tóc bạc đạo nhân sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, trong hai mắt có hai vệt bạch sắc kiếm quang cực nhanh bay ra, mỗi cái đi một bên, xoay chuyển vòng tránh phiến huyết vân, thẳng tới Đồ Nguyên.

Cũng đúng lúc này, trong mặt đất đột nhiên lồi lên, Xa Bỉ xách theo một cái đầu người, còn chưa có động thủ, giữa trán Đồ Nguyên đã có một cái ấn ký hình trăng khuyết tỏa ra ánh sáng, một hình trăng khuyết từ trán hắn cực nhanh bay ra, nghênh đón một đạo kiếm quang trong đó, với một vệt kiếm quang khác, hắn trực tiếp cầm Như Ý đánh tới.

Nguyệt Tướng (hình mặt trăng) kiếm phù va chạm vào vệt bạch sắc kiếm quang kia, quang hoa lóe lên, Nguyệt Tướng kiếm phù cực nhanh bay về, mà đạo kiếm quang kia cũng là không có chiếm được tiện nghi.

Bên kia, một đạo kiếm quang tại bị Thất Bảo Như Ý khua đánh, đúng là kém một chút liền tán đi.

Tóc bạc đạo nhân biến sắc, lão ta đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Ngươi không phải là tên chạy thoát kia, đến tột cùng ngươi là ai?"

"Muốn hỏi ta là ai, sao không thu pháp bảo của ngươi." Thanh âm Đồ Nguyên truyền đến.

Nhưng mà, tóc bạc đạo nhân kia tự giữ thể diện tu vi, mình là một Thần Anh tu sĩ lại nhất thời không làm gì được một tên đan đạo tu sĩ, điều này làm cho trong lúc nhất thời lão ta không bỏ xuống được thể diện. Ở bên kia, Xa Bỉ thi mị cảm thụ được ý niệm của Đồ Nguyên, giơ lên đầu quỷ Dạ Xoa trong tay, chỉ thấy con mắt của đầu quỷ Dạ Xoa đột nhiên mở ra, hai đạo ánh mắt như lục sắc kiếm quang nhìn chăm chú vào tóc bạc đạo nhân.

Trên người tóc bạc đạo nhân tỏa ra linh quang, ngăn cản nhãn thần của đầu quỷ Dạ Xoa, nhưng ngọc ấn lại đột nhiên trở nên bất ổn, bị huyết quang bao vây lấy, sau đó Đồ Nguyên lay động Huyết Vân ma kỳ, một con Huyết ma rít gào lao ra, ôm lấy ngọc ấn, kéo vào trong huyết vân, sau đó rụt về trong Huyết Vân ma kỳ, cuối cùng bị phong ấn vào bên trong cờ.

Trong hư không, tóc bạc đạo nhân sắc mặt biến đen, nhìn Đồ Nguyên ở phía dưới, Đồ Nguyên cầm một cây Huyết Vân ma kỳ trong tay, huyết quang cuồn cuộn, mà ở bên cạnh thì là một vị thi mị cầm trong tay một cái đầu người, lão ta phát hiện gặp nguy hiểm chính là mình rồi, đột nhiên lão hóa thành một vệt độn quang, xoay người nhảy vào trong pháp đàn, trong nháy mắt đã biến mất không thấy rồi.

Đồ Nguyên cũng không định nán lại tại địa phương này thêm nữa, không quản có phải là hiểu lầm hay không, mình muốn đi ra ngoài, đương nhiên phải theo sát đi ra ngoài mới là tốt nhất.

Hắn liền cùng theo đi ra ngoài rồi. Trở lại Vạn Thánh sơn, chỉ thấy tóc bạc đạo nhân kia vẫn còn chưa có rời đi. Ngay khi lão ta nhìn thấy Đồ Nguyên, vừa sợ vừa giận nói: "Ngươi cư nhiên dám đuổi theo ra."

Đồ Nguyên chỉ đành nói: "Ta vốn là muốn đi ra, tại sao lại nói truy ngươi chứ, ngươi là người phương nào, ta không biết, ta cùng với ngươi cũng không oán cừu, ngươi đi đi."

Nói xong, Đồ Nguyên trực tiếp hóa thành một đạo độn quang từ đỉnh núi bay xuống chân núi, để lại tóc bạc đạo nhân kia ở nơi đó.

"Ấn của ta."

Trong lúc đó mơ hồ, Đồ Nguyên nghe được tiếng la như vậy.

Lần này tiến vào trong Ngục Hải thần vực mấy năm mới đi ra, tu sĩ là có một điểm chỗ tốt, bởi vì bằng hữu qua lại đều là tu sĩ cho nên không cần lo lắng mấy năm sau bởi vì năm tháng mà bằng hữu thay đổi có biến hóa lớn.

Vạn Thánh sơn vẫn là an tĩnh như cũ. Hắn vốn định trở lại Thượng Thanh của mình, nhưng suy nghĩ nơi đó không còn cái gì, liền trực tiếp đi tới động phủ của Bạch Thanh Ngôn.

Nàng là nhất định có ở nhà. Đồ Nguyên đến làm cho Bạch Thanh Ngôn rất cao hứng, lập tức gọi đệ tử bưng lên tiên linh quả mới nhất, sau đó nói là phải đón gió tẩy trần cho Đồ Nguyên.