“Chào mừng tới làng ta người”.

Hắn đưa tay hướng tới phía trong làng chào đón. Cổng lớn mở rộng cho đám người tiến vào, không quá rộng nhưng hai trăm người tiến vào liền có thể.

Trước mắt hắn khung cảnh quá mức khác biệt, không cao sang nhưng có thứ gì đó khiến hắn có cảm giác ấm lòng rất khác biệt, từng ngôi nhà thẳng tắp nối liền bên cạnh một lối đi vào rộng lớn. Phía xa đám trẻ vui vẻ chạy nhảy nô đùa cùng đám người xung quanh quá mức thân thiện.

Khác lạ cảm giác a. Đâu như đế quốc, không khí tại đây dễ chịu tới mức lạ thường, không quá mức tấp nập nhưng có thể cảm nhận lấy, từng nụ cười lớn rạng ngời trên mặt đâu như kia từng cái nụ cười giả tạo. Nếu cho chọn lựa lấy liền như vậy thoải mái, muốn ở tại đây nơi này mà thôi.

Đám quân sỉ tiến vào được hướng đi toàn bộ, ngước nhìn một lúc lâu. Đi quanh quan sát một hồi nghe được rất nhiều thứ sự việc ở đây, đâu thua kém gì đế quốc chi chiến. Cảm giác còn có chút đáng sợ hơn thế nhiều.

Nghe được kể lấy quả thật khiến đám người có thêm nhận thức một phần nhiều nguy hiểm về Hung Thú mang lại. Chưa kể còn được nghe thấy một số thứ trợ giúp rất nhiều đám người lúc rời đi.

Qua từng lời kể lúc này mới chắc chắn nhận định được nơi này người. Cảm nhận đầu tiên mang lại quá mức hiếu khách, không phải vì xa lạ mà tránh né mà là thản nhiên chuyện trò thậm chí kể lấy những chuyện thú vị cùng kỹ năng như hỗ trợ lấy một phần. Tiếp đến phải gọi là quá mức hiền hậu, bản mặt từng người như in luôn ẩn hiện một điểm gì đó rất hiền hòa cùng chút gì đó yên bình cảm giác mang lại. Không gặp thì không ý kiến nhưng mỗi khi gặp lấy chắc chắn để lại một ấn tượng khó mà phai mờ.

Đâu thể mãi làm khách được, đám người kia vui vẻ đáp lời thậm chí còn kể về những chuyện vui vẻ ở đế quốc cùng những lần xảy ra xung đột giữa các nước lân cận quá mức sống động. Đám người nghe lấy quá mức chăm chú cùng kinh ngạc. Trông không khác gì ngưởng mộ binh sỉ.

Đi hết một vòng xung quanh làng cũng xem như nhận biết đôi chút một số nơi quan trọng cùng những điểm có thể thoải mái vui chơi. Chỉ khác là chưa nhanh chóng tiến vào nơi kia trung tâm làng mà thôi. Cũng không lâu như vậy.

Ngay tại đường chính nàng ta tiểu công chúa cùng đám trẻ vui đùa quá mức vui vẻ, kể đuổi người chạy, tựa như đây là điểm vui nhất từ trước đến nay. Đứng nhìn cạnh đó một đám nử nhi ước chừng 16 17 tuổi quan sát lấy, trên mặt nở lấy một nụ cười chờ đợi như muốn tới lượt đi vào một dạng, trong đó không thể thiéu nàng ta Trúc Nhi, cũng chỉ là còn nhỏ tuổi mà thôi.

Có nhiều cái quân sỉ dán ánh mắt nhìn tới, quan sát như mê mệt. Phải công nhận trong làng quá mức nhiều mỹ nhân không thua kém gì ở đế quốc thậm chí còn có chút khác biệt. Đặc biệt Trúc Nhi sắc thái cùng xinh đẹp phải gọi nhất phẩm, có chút hơn hẳn tiểu công chúa. Đâu chỉ riêng mổi sắc đẹp, tính cách hoàn toàn khác biệt, quá mức toàn diện. Tương lai nàng ta chắc chắn trở thành đại mỹ nhân tuyệt sắc tuyệt tài không có gì có thể so sánh. Quá mức say đắm, có người không kìm hảm được khóe miệng cùng chảy dải. Cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.

Đợi tới lúc tóp người quay về liền đứng vào vị trí, bản mặt trở nên nghiêm nghị hẳn lên trông rất nghiêm khắc. Đám người Mạc tướng quân đi phía trước mới dám đi theo sau hướng phía trung tâm. Nhận thấy đám người hướng đi tới, phía xa đám trẻ cũng như thế đi theo bỏ mặc cuộc vui cho tới mức nào. Tiểu công chúa nhìn thấy có chút hụt hẩng nhưng nhanh chóng theo sau. Đám người trong làng cũng như vậy, y nguyên đi tới. Đám binh sỉ cùng Mạc tướng quân có chút giật mình, phía xa kia có thứ gì khác biệt hay sao mà tập trung đông như thế người.

Mặt trời buổi chiều không quá mức gay gắt chiếu xuống, từng bóng cây phủ xuống tạo lấy một lối đi dâm dám tránh toàn bộ ánh nắng, đi qua một lúc mới chạm mặt lấy. Ngẩng đầu nhìn về phía xa, đầu tiên là bị ánh nắng chiếu rọi trực tiếp vào mắt, cảm giác chói cùng hoa hoa con mắt. Nhanh chóng đưa tay che lấy rồi tiếp tục bước chân.

Đi tới gần 100m, phía trước mắt quá mức tráng lệ. Từng cái sân đấu hiển hiện trông rất vững chắc tổng cộng chín cái chia ra rất đều đặn tựa như được thiết ké cùng làm lên tới bởi những người tài giỏi. Không biết có phải chói mắt hay không mà chưa nhìn thấy cái kia tượng, chỉ để ý tới sân đấu mà thôi.

“Quá mức tráng lệ sân đấu”.

Xung quanh đám người nhìn thấy chắc chắn phải thốt lên khen ngợi lấy, quá mức rộng lớn. Chí ít một cái nhỏ cũng đả hơn 300 diện tích, chưa kể tổng cộng 9 cái, trung tâm nhất còn rộng hơn thế nhiều thậm chí gần 3 gấp 4 lần cũng có thể.

“Hahahaha. Chưa hết đâu”.

Nhanh chóng một thanh âm có chút già nua vang lên, không ai khác ngoài lão ta Thuấn Phong, theo như lão kể đám người nhận biết lấy toàn bộ những người cấp bậc cao nhất trong làng từ vị trí thứ hai trở xuống còn người đứng đầu chưa thấy bóng dáng. Thanh âm có chút tự hào lấy. Tay lão đưa lên chỉ tới về phía trung tâm nhất một cái to lớn bức tượng.

Đám người ngây ngẩn người nhìn lấy. Quá mức chăm chút phải một hồi lâu, lần đầu tiên trông thấy một bức tượng tráng lệ cùng to lớn như vậy, ngay cả hoàng đế cũng chẳng được như thế cao sang. Nơi mà hẻo lánh cùng nguy hiểm như vậy lại có lấy một cái như vậy.

“Thật tráng lệ bức tượng, quá tỉ mỉ. Thật đẹp a”.

Thanh âm đám người vang lên ca ngợi lấy, hai mắt mở rộng tới cực điểm nhìn ánh sắc lam phát ra quang mang chuyển hóa từ ánh sáng mặt trời chiếu tới phát ra trông có chút mờ ảo.

“Người này là?”.

Bên cạnh Mạc tướng quân tên thật là Mạc Bính Thiên một cái trung niên nhân ngoài 40 tuổi, thân thể cứng chắc cao hơn 1m8 diện lên một bộ trang phục uy nghiêm của một bậc vương tướng với từng cái hoa văn hổ cùng mđường viền thêu dệt lên quá mức đẹp đẻ. Gương mặt không quá góc cạnh với gương mặt vuông phối lấy ngủ quan đều đặn, đặc biệt là cặp mắt như hổ sắc bén cùng kiên định phía trên hai cái mày ngài như tô điểm lấy. Làn da có chút ngăm đen lộ rõ khí chất áp đảo lấy.

Đâu khác gì đám người, hắn ánh mắt dán chặt lấy, trong lòng hắn như gặp phải tiên nhân một dạng, có chút muốn quỳ xuống hành lể lấy. Hắn đâu chỉ đứng hình mà còn biểu hiện rõ trên mặt, gương mặt nghiêm nghị cùng kiên định nhanh chóng bị thay bởi kinh ngạc cùng có chút gì đó trẻ con lấy. Quá mức khiến người ta thần tượng.

“Là làng ta người lớn nhất cấp bậc đại trưởng lão. Một cái lão nhân tuổi tác cao hơn ta không biết bao nhiêu lần. Ta từng có cảm nhận lấy, bản thân chỉ lả một cái sâu kiến bên trong ánh mắt cùng tiểu tử mà thôi”.

Đâu thể để đám người đợi lâu, tiếp tục thanh âm vang lên như đánh thức khỏi suy nghĩ.

“Trăm tuổi, ngàn tuổi hay vạn tuổi, thậm chí một cái khó mà đong đếm lấy. Tới lúc này vẫn chỉ là một ẩn số lớn mà bọn ta không thể hay biết”.

“Đối với bọn ta không đơn thuần là một đại trưởng lão mà là thần sống một dạng. Rất nhanh các ngươi liền có thể gặp lấy. Hình tượng như vậy giống, như một cái thanh niên 20 tuổi”.

To lớn tuổi cùng gương mặt tuổi 20!

Mẹ cha ơi, đùa gì vậy???

Liên tiếp một cái thắc mắc lớn hiện hữu lên tựa như ngày một lớn dần, đám người vừa nghe vừa sợ, tất cả chỉ hướng tới một suy nghĩ. “Đoạt xá trùng sinh”.

Từng cái gương mặt kinh ngạc hiện lên, có chút không muốn nghe thêm lấy. Như vậy là quá đủ với hiện tại.

“Thực lực sâu không lường được, chỉ sợ bọn ta hợp lực cũng chưa chắc chạm tới được cọng tóc. Có thực lực, không thể hiện, quá mức khiêm nhường. Quả quyết, thông minh không từ gì có thể diển tả. Chỉ có thể nói là toàn diện một cái đẳng cấp cao không một ai chạm tới”.

“Chưa tới 10 phút thời gian, một thân một thương như dạo chơi giết chết hơn 200 đầu Hung Thú với hơn 10 đầu Vương cấp. Đạp không giữa trời hòa lẫn lấy quang sắc không ai có thể nhận biết. Uy lực mạnh mẻ, tốc độ nhanh tới cực điểm…”.

Kể hết phải một lúc lâu mới dứt. Đứng nghe lấy quá mức chăm chú mà không hề hay biết đã dứt, như kiểu muốn nghe tiếp một dạng. Bên trong thanh âm có thể cảm nhận thấy được có sự kính nể rất cao. Tựa như bị ảnh hưởng lấy.

Đứng tại ngắm nhìn một hồi lâu đám người mới dần tỉnh lại. Sắc mặt quá mức kính nể, quả thật một cái tiên nhân tồn tại cảm giác. Thử hỏi con người cao nhất tuổi, bình thường người cũng chỉ 100 tuổi, tu luyện tới đỉnh điểm cũng chỉ mấy ngàn năm mà thôi, hiện tại bùng nổ linh khí cao thì cũng chảm tới vạn năm hơn. Theo lời lão Thuấn Phong kể lấy cảm giác như vị kia không phải nơi này thế giới cùng kỷ nguyên. Cảm giác có chút cổ lão người.

Thế giới con người đầu tiên sinh sống tại kỷ nguyên Thái Sơ cách đây hơn 1800 vạn năm sử sách ghi lại đã bị hủy diệt trong tay Thần giới toàn bộ, suy nghĩ tới cũng chỉ một cái phía sau kỷ nguyên. Một cái kỷ nguyên đâu chỉ mấy vạn năm thậm chí đỉnh điểm tới mấy trăm vạn năm, không biết hắn một người từ nơi nào. Khả năng cao là một người sống sót kỷ nguyên trước, ghi chép đúng nhất chỉ có thể khẳng định kỷ nguyên hiện tại chỉ mới 1000 năm hơn, chưa thể xem là lâu dài.

“Tiền bối, vị kia tên là?”.

Đúng thật, mãi nghe kể lấy nhưng chưa một lần đề cập tới. Quá mức tò mò, chí ít phải biết danh tính sau này có duyên gặp phải liền có cái mà bắt chuyện. Mạc Bình Thiên đứng bên cạnh hướng đầu hỏi lấy. Thanh âm có chút nhẹ nhàng cùng kính nể.

“Hahaha. Ta quên mất chưa giới thiệu. Vị này là đại trưởng lão, thực lực mạnh nhất trong làng. Họ Thập, hiệu Phong Thần. Thập Phong Thần”.

Lão thuấn Phong đưa tay phải lên cao gải gải mái tóc một lúc cùng trả lời lấy cùng một tràng cười lớn như muốn che lấp lấy hắn thiếu sót. Đáng lý phải giới thiệu ngay từ lúc đầu mới đúng.

Thập Phong Thần!

Quả thật, tại nơi này đại lục không có một nơi nào có họ Thập chưa kể tên lấy Thần làm hiệu. Đâu thể như thế bừa bải đặt tên. Không biết từ nơi nào điều lệ như khắc sâu vào trong tâm trí, tên thường hạn chế đặt trùng hiệu quá mức cao quý như “Thần”, “Tiên” cùng ám hiểm như “Ma”,… Suy nghĩ đầu tiên hoàn toàn đúng, vị kia khả năng cao không phải nơi này thế giới.

Như vậy làm sao có thể đi qua được?

Lại một câu hỏi lớn hiển hiện, quá mức khó mà lý giải. Tinh cầu quá mức xa cách cùng không có một ai có thể tiến ra ngoài mà sống sót. Chưa kể, con người làm sao có thể bay lên được. Đỉnh phong cũng chỉ bay lên được một khoảng ngắn mà thôi, tùy vào thực lực mà có thể đi xa gần.

Linh khí bùng nổ lúc, tại đế quốc tựa như có nhận diện lấy cảm giác nhưng khoảng cách quá xa cùng nguy hiểm nên không có một đội quân nào có thể đi tới thu lấy tin tức. Qua phạm vi đế quốc khác tựa như khiêu khích, có thể dẩn tới chiến tranh không đáng xảy ra. Quá mức nguy hiểm.

Đúng thật, nơi này tinh cầu. Đám người đâu có nhận định một cái tin tức chuẩn xác, từ lúc linh khí bùng nổ tới hiện tại, nơi này tựa như rộng ra đâu chỉ mấy lần như bị thổi phổng lên cùng một số vùng đất khác lạ xuất hiện từ phía xa. Như tại trái đất lăng mộ cấm địa. Quá mức kỳ lạ. Trái đất khoa học kỷ thuật phát triển nên mới dễ dàng nhận biết, không quá khó liền nhận biết thông tin. Còn nơi này đại lục đang là một nơi không có khoa học kỷ thuật, chỉ tồn tại tu luyện gia tăng thực lực mà thôi.

Cũng có thể có khả năng vị kia từ một nơi nào đó mới xuất hiện đi ra mà thôi. Có thể nhận biết được, mỗi một thế giới đều có pháp tắc riêng biệt, giống như bài xích lẩn nhau, người thế giới khác đâu thể dễ dàng đi qua như vậy. Chỉ sợ vừa đặt chân vào thông đạo liền bị xiềng xích đánh tan thành trăm ngàn mảnh, thậm chí thành bụi phấn. Quá mức nguy hiểm như vậy thử hỏi ai dám cả gan thử lấy.

“Hiện tại vi kia có ở tại, ta muốn gặp qua”.

Con người từ lúc sinh ra đã có một cái bản tính hiếu kỳ, đã không biết thì thôi nhưng một khi biết lấy một chút liền không từ bỏ, phải biết hết toàn bộ mới có thể.

“Đáng tiếc a. Tới sớm một tuần liền gặp phải, thời gian này đại trưởng lão dẫn theo Tiểu Đầu Tử ra ngoài tu luyện”.

Nhanh nhạy đáp lấy, thanh âm không ai khác ngoài Thuấn Thiên Thành vang lên, hắn thời gian này tu luyện như gặp phải bình chướng, muốn đột phá nhanh nhất được hắn chỉ điểm một cái liền tốt. Thời gian quá bận tộn nên không thu xếp được tới. Vừa lắc đầu vừa nói tới, cảm giác như có hụt hẳng lời nói.

“Tiểu Đầu Tử cái kia là vị kia đệ tử hay sao?”.

Tiếp tục hỏi tới, không quá để ý tới ngại ngùng mà chỉ muốn biết hết toàn bộ thông tin một dạng. Tới lúc này cảm giác bí ẩn vẫn đang bủa vây lấy chưa có điểm giản tỏa.

“Đệ tử thì không phải, chỉ là một đầu Hồn Thú vật cưởi mà thôi”.

Trả lời lấy nhanh chóng, thanh âm bên trong như kiểu trào phúng lấy. Đúng là tới lúc này đám người vẫn đang còn mộng về chuyện có đầu Hồn Thú Vương cấp vật cưởi quá mức cao sang, lần đầu nhận biết lấy.

Hồn Thú nơi này đại lục quá mức khan hiếm, trong rừng rậm này không có lấy một đầu. Muốn tìm tới chí ít phải đi ra phía xa mấy vạn dặm mới có thể tìm thấy.

Hồn Thú!

Vật cưởi!

Khóe miệng như muốn co giật lấy mấy cái. Hồn Thú đâu chỉ khan hiếm tới cực điểm mà nơi này liền có một đầu làm vật cưởi. Hồn Thú nó tu luyện tới mức này chí ít đã sản sinh ra linh trí liền nhận biết làm vật cưởi như thế nào đại biểu. Vừa mất đi uy phong một phần cùng hạn chế thời gian tu luyện quả thật đáng tiếc.

Chưa kể muốn thuần hóa chúng đâu chỉ khó như lên trời, ngay trong đế quốc cũng chỉ những người cấp bậc cao mới có thể cưởi lấy. Như vị kia Hoàng đế đâu chỉ mất hơn 10 năm để có thể nuôi dưởng một đầu tiểu Hung Thú cùng thuần hóa nó dần dần mới được như hiện tại. So sánh quá mức thua kém.

“Có thể cho ta biết là loại nào Hồn Thú một trong?”.

Đã lở hỏi lấy liền muốn biết thêm lấy, hắn lúc này cũng chỉ biết suy nghĩ chừng đó mà thôi. Đại não như bị che lấp lấy toàn bộ khoảng trống. Không làm rỏ liền khó chịu cảm giác.

“Chỉ là một đầu Hoàng Kim Hổ tiến hóa mà thôi. Tiến hóa tên ta không rõ cũng chỉ biết nó tên Tiểu Đầu Tử”.

Không biết từ lúc nào mà đám người học theo hắn ngữ điệu. Không biết có phải khiêm tốn hay là dùng lấy y nguyên lời nói hắn ra tới. Không ngạc nhiên khi nhận thấy biểu cảm đám người, đã một lần trải qua liền hiểu rõ lấy.

Không biết diển tả như thế nào cho đúng. Biểu cảm quá mức lẩn lộn, hai mắt như mở rộng tới cực điểm rất ngạc nhiên. Hai cái tai như muốn tách ra lấy, nghe thấy từng cái thanh âm tiến vào. Từng chử, từng chử nghe quá mức rõ ràng không sai vào đâu được. Sắc mặt hồng hào nhanh chóng chuyển qua trắng bệch cắt không ra máu, rất nhanh liền khóe miệng có chút co quắp run run, kết hợp cùng bản mặt ngây dại ra trông rất buồn cười biểu cảm.

Đâu thể như thế ít. Cùng hắn một thời gian quen biết cùng chứng kiến mọi thứ về hắn có lẻ điều kinh ngạc còn hơn thế nhiều. Đâu chỉ ngạc nhiên thôi đâu, có nhiều thứ hắn khiến đại não phải chịu nhiều sức ép hơn thế nhiều.

Phía xa đám đông tựa như không nghe rõ hết toàn bộ nên có nhiều thanh âm nói chuyện kể lại rất rầm rộ bên dưới, Hàng dài người biểu cảm y như nhau không có một điểm khác lạ liên tục kéo dài tới hàng cuối. Hai tay thả lỏng nhanh chóng bíu chặt vào trên lớp vải ngay tại giáp chân như muốn xé rách. Biết như thế nào nói thành lời. Đại não như tiếp nhận có chút không nổi.

Mẹ cha ơi. Quá đỉnh a!

Đám người lúc này như muốn thét ở trong lòng. Trong lòng có chút đố kỵ dâng lên, quả thật khiến người ta nghe tới mà thèm lấy. Vừa là Hồn Thú vừa là Vương cấp thực lực lúc này chẳng phải là thuộc đỉnh cấp hay sao. Quá mức xông xáo, tựa như muốn tìm tới hỏi lấy cách để có thể như hắn thu lấy. Chỉ sợ hắn nói tới chắc có người chịu không nổi mà ngất đi có thể. Hầu như không làm gì, chỉ thu lấy một túi trợ thương cho nó mà thôi, ai ngờ nó báo đáp lại hắn như vậy. Thật khiến người ta tức ghen tỵ.

“Này này, ta muốn gặp nó, ta muốn gặp nó, dẩn ta đi a”.

Một cái thanh âm trong trẻo nử tử vang lên như đánh thức lấy đám người từ trong mộng. Không ai khác ngoài nàng ta tiểu công chúa. Bản mặt nàng hồng hào hẳn lên cùng ánh mắt có chút sáng chói trông như muốn ngay lập tức đi tìm lấy đầu Hồn Thú cùng vị kia. Nàng tính khí quá mức trẻ con cùng lòng hiếu kỳ quá mức phải thể gọi là bất cần. Hướng bước chân chạy nhanh tới, cự ly không quá xa nên rất nhanh liền đứng tại. Hai tay đưa ra vịn lấy áo lão Thuấn Phong như khẩn cầu lấy. Có ai chịu được vẻ mặt nàng ta lúc này. Quá sáng chói.

Lắc đầu!

“Đáng tiếc. Đại trưởng lão hắn tu luyện tốn thời gian ít nhất mấy tháng cùng ở tại chổ nào đều không nói cho bọn ta biết. Chuyện này ta không thể giúp, chỉ còn cách đợi lấy mà thôi”.

Thở dài ra một hơi rồi lắc đầu tựa như không thể giúp lấy, nếu biết được hắn tu luyện ở đâu liền có như vây chờ đợi. Phải biết mỗi lần tu luyện chí ít cần thời gian cùng yên tỉnh mới có thể tập trung, chuyện này quá mức dễ hiểu. Trong làng chủ yếu tu luyện lấy vỏ kỷ cùng hấp thu linh khí một điểm nhỏ đủ để tăng cấp dần dần.

Nghe thấy toàn bộ, nàng ta như xoay chuyển 180 độ, từ vẻ mặt hào hứng liền thay bằng thất vọng, tựa như có chút buồn. Hai tay vịn lấy chân áo nhanh chóng thả ra tới rồi hướng phía ngược lại bước chân chạy tới đám trẻ nhỏ bên kia.