Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Không mất nhiều thời gian Trịnh Bân đã đi tới phòng ăn của Trịnh gia. Đứng từ cửa Trịnh Bân đã có thể nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ bên trong, không khí vô cùng hài hoà ấm áp, dường như chẳng có chút vị trí nào cho cậu cả. Trịnh Bân có thể cảm giác được trong lòng mang theo nặng trĩu và không cam tâm. Trịnh Bân biết đây không phải là cảm giác của cậu mà là của Trịnh Thành Hi.

Trịnh Thành Hi có thể thành ra như vậy cũng một phần bởi những ánh nhìn và cư xử của Trịnh gia. Ai có thể dành cho cậu cái nhìn tốt đẹp khi cậu chỉ là một kẻ phế vật không ra gì chứ. Nếu Trịnh Thành Hi sinh ra ở một gia đình bình thường thì mọi chuyện không tệ đến vậy. Nhưng cậu ta lại sinh ra ở Trịnh gia, đã vậy còn là trưởng tử duy nhất mang trong mình gánh nặng trọng hưng gia tộc. Trịnh Thành Hi luôn biết dù cậu có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay đổi cái nhìn của những người kia, đặc biệt là cha mẹ và ông nội của cậu. Mọi thứ càng khó khăn khi cha của Trịnh Thành Hi hi sinh vì nhiệm vụ lúc cậu mới sáu tuổi, mẹ của Trịnh Thành Hi thương tâm bởi cái chết của chồng nên nhanh chóng đi theo ông ngay sau một năm. Trịnh gia chỉ có thể để trưởng tử làm gia chủ, đây là luật bất thành văn của Trịnh gia. Trịnh lão gia tử không ít lần tiếc hận trưởng tử sao không phải Trịnh Hâm mà lại là Trịnh Thành Hi. Về một mặt nào đó Trịnh Bân có thể hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thành Hi, chỉ là cậu gặp may mắn hơn người kia, có một ông nội không ngại phiền toái mà luôn ở bên và quan tâm cậu hết mực.

Những tiếng cười nói kia kể từ khi Trịnh Bân tiến vào liền ngưng bặt. Mọi người đều dùng ánh mắt vừa kinh diễm cùng không thể tin nhìn Trịnh Bân.

Trước mắt họ là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người mảnh khảnh thon dài, dung mạo tinh xảo thanh tú, quân trang trắng tinh vừa tôn lên đôi chân dài thẳng tắp lại đắp thêm khí chất lạnh lùng trong trẻo của thiếu niên. Cậu ta dùng ánh mắt đạm bạc nhìn họ, môi mỏng mím nhẹ, không nói không rằng đi thẳng tới chỗ Trịnh lão gia tử, cúi người bốn lăm độ rồi ngồi xuống chiếc ghế còn trống duy nhất trong phòng, an an tĩnh tĩnh nhìn chăm chăm vào cái bát ăn cơm ở trước mặt, mặc kệ mọi người vẫn luôn âm thầm quan sát mình.

"Đại ca?"

Người lên tiếng đầu tiên vậy mà lại là Trịnh Hâm. Trịnh Thành Hi vừa tiến vào cô đã lập tức chú ý đến. Không thể phủ nhận thiếu niên này thay đổi khiến cô phải lau mắt mà nhìn.

Trịnh Hâm vẫn luôn biết dung mạo của Trịnh Thành Hi rất đẹp. Nhưng cậu ta lại ngu xuẩn đến mức mặc trên người những trang phục loè loẹt xa hoa khiến Trịnh Hâm ghê tởm nhiều lần, đặc biệt là mái tóc dài được cậu ta được tạo kiểu vô cùng lố lăng nữa. Theo như giải đáp của Trịnh Thành Hi thì đấy là mốt thịnh hành dành cho hoa mỹ nam của Trung Ương tinh, cậu ta không thể chấp nhận mình trở nên quê mùa không theo kịp thời đại được.

Nhưng Trịnh Thành Hi đâu ý thức được hình tượng nào phù hợp với mình. Cậu ta không quan tâm lời khuyên của người khác mà thu mua hết những mặt hàng thời trang cậu ta cho là hot nhất mang về, còn tự mình phối đồ mặc lên người, vừa nhìn gương vừa tấm tắc mình mặc gì cũng xinh đẹp cũng yêu mị, nhất định sẽ mê đảo hết toàn bộ người của Trung Ương Tinh. Lúc Trịnh Hâm nghe được còn cười nhạt không để tâm. Không biết cậu ta lấy đâu ra cái tự tin mà dám thốt ra lời như thế. Ngay cả minh tinh màn ảnh đỉnh cao nhất tinh tế là Hoàng Hiểu Lệ được cho là nữ thần vạn nhân mê cũng không dám mạnh mẽ nói ra lời này.

Càng nực cười hơn là Trịnh Thành Hi muốn dùng bộ dạng ấy để câu dẫn Tần Liệt. Tần đại ca làm sao có thể vừa mắt một con tắc kè hoa chứ? Cả kể một người từng cứu mạng hắn như Trịnh Hâm cô cũng chỉ có thể chiếm được chút quan tâm của hắn, được hắn đối diện nói vài câu đã là quá nhiều rồi. Người có thể được Tần Liệt quan tâm đặc biệt chắc chỉ có ba mẹ của hắn, thậm chí cả Mạnh Dật Hiên được cho là bằng hữu chí cốt cũng chẳng khá hơn so với cô là bao. Vậy mà Trịnh Thành Hi hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách để có được sự chú ý của Tần Liệt, không được chú ý thì đem giận dữ trút hết lên người cô.

Ví dụ như vài ngày trước Trịnh Thành Hi bệnh thần kinh sắp xếp bẫy nhằm giá hoạ chuyện gây thương tích một tên thiếu gia nhị lưu từng thầm thương Tần Liệt cho cô, với mục tiêu một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng ai ngờ kế hoạch chưa thành đã bị Tần Liệt biết được, hắn không chỉ giúp cô tương kế tựu kế trị ngược Trịnh Thành Hi một trận còn khiến cậu ta bị Trịnh lão gia tử cấm túc năm ngày.

Trịnh Hâm biết Trịnh lão làm vậy chỉ muốn cho cô và Tần Liệt xem chứ không phải thực sự muốn trừng phạt Trịnh Thành Hi như lời ông nói. Trịnh Hâm biết nhưng không thể làm gì. Ai bảo cô sinh ra không phải nam nhân, bản thân có giỏi giang đến mấy cũng không có tư cách kế thừa Trịnh gia. Trịnh gia mỗi thế hệ chỉ có một đứa con trai, đến thế hệ của cô chỉ có một thiếu gia trực hệ là Trịnh Thành Hi, cả kể cậu ta có là kẻ vô dụng cũng không xoay chuyển được vị trí gia chủ tương lai.

Trịnh Hâm luôn không can tâm trước sự tình này. Tại sao nữ tử lại không thể kế thừa chức vị gia chủ? Tại sao lại để cho một tên phế vật như Trịnh Thành Hi ngồi lên vị trí đó, còn cô chỉ có thể gả đi và đứng phía sau trợ giúp cho Trịnh gia? Đừng tưởng ngoài mặt mọi người trong Trịnh gia đang truy phủng nịnh hót Trịnh Hâm cô, thực tế là muốn để cô sau này gả ra ngoài cũng đừng quên lợi ích của gia tộc mà thôi. Người của tầng lớp quý tộc chính là như vậy, không màng thân tình chỉ quan tâm lợi ích, mặc kệ có gây thương tổn đến thế nào cho người khác cũng không vấn đề, chỉ cần đem về cho mình lợi thế tốt nhất là được.

Có lẽ trường hợp hi hữu không bị ảnh hưởng danh lợi chỉ có Tần gia. Tần Minh vốn chỉ là một người không có thân thế gì, nhưng nhờ thiên phú vượt trội và khả năng lãnh đạo trời sinh từng bước trèo lên tầng cao nhất của quân đội, trở thành huyền thoại của toàn tinh tế. Tần phu nhân xuất thân từ cổ văn thế gia. Bà từ nhỏ đã thích nghiên cứu các loại ngôn ngữ cổ của những văn minh xưa cũ, thời điểm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học liền xin vào đoàn khảo cổ của gia tộc lang bạc khắp các tinh cầu. Phu phụ Tần gia gặp nhau tại một lần nhiệm vụ, trong quá trình sinh tử có nhau nảy sinh tình cảm, Tần phu nhân mặc kệ sự phản đối của gia tộc kết hôn với Tần Minh, cùng Tần Minh nằm gai nếm mật cho tới khi ông đứng trên đỉnh cao nhất, trở thành một nữ cường nhân khiến nữ giới toàn tinh tế vô cùng bái phục và hâm mộ, đặc biệt là khi bà sinh ra một thiên tài như Tần Liệt.

Tần Liệt sinh ra trong sự mong chờ và thương yêu nồng nhiệt của phu phụ Tần gia. Có điều không biết vì lí do gì Tần Liệt sau một lần bị người ngoại tinh bắt cóc tính tình thay đổi, từ đứa nhỏ thiên chân dễ bảo trở nên lầm lì khó gần, gương mặt khả ái từ bảy tuổi đã không còn nở nụ cười nữa, chỉ chăm chăm nhờ cha mình huấn luyện bản thân thành quân nhân ưu tú nhất. Tần phu nhân cũng vì chuyện này mà thương tâm rất lâu, chỉ mong tương lai xuất hiện một người có thể tiến vào tâm của con trai, phá vỡ lớp băng lạnh giá đã kết hơn chục năm qua.

Trịnh Hâm chính là hi vọng lớn nhất của Tần phu nhân. Bởi vì cô phù hợp với những điều kiện mà bà mong chờ ở một người con dâu, hơn nữa cô cũng là nữ nhân duy nhất ngoài bà có thể thân cận Tần Liệt. Ngược lại Tần phu nhân vô cùng chán ghét Trịnh Thành Hi. Đứa nhỏ này năng lực không đến nơi đến chốn còn bày ra nhiều trò đồi bại mất mặt gia tộc, suốt ngày đi theo mấy tên nhị thế tổ làm chuyện không đâu, còn vọng tưởng muốn câu dẫn con trai bà. Tần phu nhân rất hiểu rõ con trai mình. Người như Trịnh Thành Hi không thể nào lọt vào mắt hắn, không bị hắn một đao giết chết là tốt lắm rồi.

Nhưng Trịnh Thành Hi lúc này thay đổi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn thử thay đổi tạo hình để gây chú ý với Tần Liệt? Cũng có thể lắm chứ. Nhưng cậu ta cho rằng làm như vậy sẽ có tác dụng sao? Trịnh Hâm không cho rằng Trịnh Thành Hi có thể giữ loại hình này quá lâu. Thứ ngu ngốc như cậu ta chỉ cần đả kích một chút liền lộ nguyên hình. Trịnh Hâm sẽ không ngại chứng kiến cái trò cười này đâu.