Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Trịnh Bân thấy rắc rối đã rời đi nên trong lòng thở phào một cái, nhưng hiện trường vẫn còn căng thẳng thế nhỉ, không phải không có chuyện gì nữa sao, cậu cũng đâu toả khí lạnh nữa? Đúng lúc này Mạnh Dật Hiên ở bên cạnh chậc chậc thốt lên:

“Ngươi duy trì trật tự hôm nay thế mà lại là Quân ma vương. Tên Hoàng Tuấn kia xác định xong rồi.” Sau đó tự nhiên quàng vai bá cổ Trịnh Bân mặc kệ ánh mắt lườm muốn cháy của người nào đó thao thao bất tuyệt kể về lai lịch của vị ôn thần này.

Trịnh Bân rất muốn đập cái tay heo của Mạnh Dật Hiên xuống nhưng không tự giác bị câu chuyện của hắn cuốn hút. Quân Diệu trước khi làm giáo uý của Viện Quân Giáo Liên Bang từng là thiếu tá của bình đoàn Liệp Ưng thuộc dưới chướng của Mạc thượng tướng Mạc Vân. Binh đoàn Liệp Ưng rất nổi tiếng ở Từ Á tinh hệ. Bởi họ là binh đoàn thiết huyết nhất, dũng mãnh nhất và lập được nhiều chiến công nhất trong công cuộc bảo vệ biên giới tinh hệ khỏi trùng tộc và những mối nguy hại khác. Đặc biệt là Quân Diệu, không chỉ có thực lực còn đa mưu túc trí, từng là quân sư giỏi nhất của Mạc thượng tướng. Tiếc rằng vị này trong một trận đánh với trùng tộc bị trọng thương, trùng hợp là đối phương cũng bị tổn thương tinh thần lực không thể tăng trưởng thực lực nữa, chỉ là không nghiêm trọng như Trịnh lão gia tử đến mức tu vi thụt lùi, chỉ là hắn không thể điều khiển cơ giáp chiến đấu thuận tiện như trước. Từ Á tinh hệ nay vẫn chưa chế ra loại thuốc có thể chữa tận gốc tổn thương tinh thần lực của một người, mà Quân Diệu không muốn mình thành gánh nặng cho mọi người vì thế xin được điều về làm công tác huấn luyện tân sinh cho Viện Quân Giáo Liên Bang. Tuy mọi người cảm thấy tiếc hận cho tài năng của hắn, Mạc thượng tướng còn đề nghị hắn không cần ra chiến trường mà làm quân sư thôi cũng được nhưng Quân Diệu không đồng ý. Một quân nhân nếu không thể ra chiến trường thì còn ý nghĩa gì nữa, Quân Diệu cũng có lí tưởng của mình, hắn muốn bồi dưỡng ra lớp tinh anh tốt nhất. Cũng bởi thế trong quá trình lên lớp hắn rất nghiêm khắc với học viên của mình. Sẽ không tự nhiên mọi người gọi hắn là Quân Ma Vương. Nhưng giá trị sau những lần huấn luyện tàn khốc đó chỉ có những học viên tự thân trải qua mới hiểu được. Quân Diệu là xét theo tiềm lực của học viên mà huấn luyện cực hạn chứ không hề làm bừa. Tác phong này của hắn vừa hay rất hợp với tên cuồng huấn luyện Tần Liệt. Những học viên bước ra từ lớp đặc biệt của Quân Diệu mỗi người đều có biểu hiện xuất sắc trong quân bộ, thậm chí có vị đã được thăng đến hàm thượng tá. Cho nên dù Quân Diệu không thể tiếp tục thăng tiến trong quân bộ nhưng lại chẳng có ai dám coi thường hắn, thậm chí còn phải kính sợ hắn ba phần.

Trịnh Bân vừa nghe cũng cảm thấy đáng tiếc cho Quân giáo uý, lại nhớ tình trạng tương tự của ông nội mình. Xem ra việc tổn thương tinh thần lực tương tự như bệnh nan y không thuốc chữa ở Trái Đất vậy. Từ Á chưa tìm ra thuốc trị tổn thương tinh thần lực, nhưng cậu vận còn một hệ thống cấp thần là Tiểu Bảo Bối đó, ai kêu nó không ít lần tự mãn khoe mình là tồn tại cao hơn thế giới này cơ chứ.

“Tiểu Bảo Bối, cậu có thuốc hay kĩ năng gì chữa được tổn thương tinh thần lực không?”

“Có. Đợi cậu mở được cửa hàng hệ thống sẽ biết thôi.” Tiểu Bảo Bối đắc ý đáp lại.

Trịnh Bân có thể an tâm rồi. Thật ra cậu hỏi Tiểu Bảo Bối ngoài nguyên nhân tình trạng của hai người kia mà còn là phương án phòng bị cho mình nữa. Tuy bây giờ nói sớm có chút gở, nhưng đâu ai biết sau này bản thân sẽ bị tổn thương tinh thần lực không, đặc biệt với loại tinh thần lực đặc biệt như Trịnh Bân càng cần phải cẩn trọng hơn.

“Được rồi Mạnh ca, chúng ta không nên chậm trễ thời gian đại ca em xếp hàng báo danh, chúng ta vẫn đi vào trước thôi.”

Trịnh Hâm còn tưởng mình sẽ được xem Trịnh Thành Hi nhục nhã, ai ngờ Quân Diệu lại xuất hiện không đúng lúc như vậy. Mà tên Hoàng Tuấn kia nữa, đến một tên phế vật cũng xử lí không xong, còn bị khí thế đối phương đè ép một hồi. Nhưng so với ai khác, Trịnh Hâm càng thấu hiểu tình trạng của Hoàng Tuấn lúc đó, bởi bản thân cô cũng đã trải qua một lần. Cảm giác bị tầng băng khí kia xông đến rất khó chịu, Trịnh Hâm tuy đã triệu hồi nguyên tố hoả xung quanh nhưng vẫn không làm dễ chịu hơn, nếu không phải Trịnh Bân thu hồi lại ngay sau đó, với tình trạng nguyên tố xung khắc của Trịnh Hâm không có đồ bảo vệ như Hoàng Tuấn khẳng định sẽ bị cóng chết. Dù không muốn nhưng càng cẩn thận ngẫm nghĩ Trịnh Hâm càng thấy Trịnh Thành Hi thay đổi không giống trước, không giống giả bộ như mình vẫn tưởng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khác cô không muốn hắn xuất hiện trong tiệc mừng thọ của gia gia, vì sợ hắn chiếm hết hào quang của mình, càng sợ tầm mắt của Tần Liệt sẽ luôn hướng về hắn. Nhìn mà xem, Tần đại ca lúc này lại nhìn về phía anh ta. Trịnh Hâm còn thấy được sự không vui của đối phương khi Mạnh Dật Hiên quàng vai thân thiết với Trịnh Thành Hi. Dù rất muốn nhanh chóng tác hợp cho hai kẻ mình rất ghét, nhưng cô càng sợ sự thay đổi của Tần Liệt, tốt nhất vẫn không nên để hắn thân cận với Trịnh Thành Hi mới tốt, vì thế Trịnh Hâm phải đứng ra lôi kéo bọn họ tiến vào trường trước, để lại một mình Trịnh Thành Hi ở đó tiếp tục xếp hàng.

Vì thế kết quả cuối cùng là Trịnh Bân đứng một mình giữa hàng người đến báo danh, chỉ là những người khác luôn giữ khoảng cách với cậu một khoảng nhất định, đương nhiên không phải vì coi thường không muốn đứng một chỗ với cậu, mà càng giống là e ngại khí lạnh của cậu hơn. Trịnh Bân đối với việc này không có thái độ gì. Thật ra mọi người lo thừa rồi. Bởi không phải Trịnh Bân muốn tuỳ tiện toả khí lạnh ra là được. Trịnh Bân phát hiện khi mình toả khí lạnh thời gian sử dụng kĩ năng tăng gấp năm lần bình thường, vừa rồi cậu sử dụng nó vì muốn ra đòn phủ đầu doạ sợ Hoàng Tuấn thôi, nhưng vì dùng mất năm phút tương đương với hai mươi lăm phút kĩ năng của cậu rồi. Trịnh Bân bây giờ có sáu tiếng dùng kĩ năng, nhưng không đồng nghĩa cậu có thể thoải mái sử dụng không lo lắng gì. Hơn một tiếng nữa bắt đầu thi, mà thời gian thi lại mất ba tiếng cả thực hành lẫn lí thuyết rồi, tức là Trịnh Bân sẽ không còn nhiều thời gian để kiểm tra kết quả thi và nhận giấy nhập học sau đó về nhà. Vì vậy, nếu không trong tình thế bắt buộc, Trịnh Bân sẽ không toả khí lạnh nữa.