Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Trịnh Bân lúc này không biết bên ngoài đã loạn đến mức nào, cũng không biết một trong hai nhân vật chính gây ra náo loạn lần này chính là cậu. Cũng may có robot Thập Tứ phụ trách sinh hoạt cho Trịnh Bân, khi Hình Sinh mang đồ đến cũng không cần cậu đích thân ra nhận, đây quả thực là phúc lợi ngoài ý muốn khi xuyên đến tiểu thuyết tương lai.

Nhưng đây không phải chuyện khiến Trịnh Bân bận tâm lúc này. Hiện cậu đang nghe Tiểu Bảo Bối hướng dẫn làm nhiệm vụ chức nghiệp.

Trịnh Bân chưa từng tiếp xúc với một Huyền Hình Sư thật sự, trong kí ức của Trịnh Thành Hi chỉ xuất hiện các chức nghiệp Ma Pháp Sư, Chiến Sĩ và Thuần Thú Sư. Trịnh Bân không cho rằng nhiệm vụ chức nghiệp đơn giản như cậu đang thấy. Tuy mới đầu Trịnh Bân rất bất ngờ khi nhiệm vụ bắt cậu gấp một nghìn con hạc để trở thành Huyễn Hình Sư cấp một, tại thế giới cũ của Trịnh Bân, hạc giấy có thể coi là loại hình origami đơn giản nhất mà bất cứ ai cũng có thể làm được, đến bản thân cậu cũng từng gấp qua. Nhưng Tiểu Bảo Bối nói với Trịnh Bân rằng trong quá trình tạo ra Origami của Huyễn Hình Sư không đơn giản là gấp giấy tạo hình mà còn phải đưa tinh thần lực thẩm thấu từng nếp gấp của nó. Một con hạc giấy nếu gấp không thì rất đỗi bình thường, trong khi hạc giấy mà Huyễn Hình Sư gấp lại sinh động như thật, thậm chí có thể nghe theo khống chế của chủ nhân mà phỏng ra những hành động. Nguyên nhân đương nhiên liên quan đến tinh thần lực của Huyễn Hình Sư.

Tiểu Bảo Bối cảm thấy Trịnh Bân là người có thiên phú huyễn hình tốt nhất nó từng biết. Tuy hiện nay tại tinh tế còn chưa có thiết bị trắc nghiệm ra thiên phú huyễn hình, nhưng có Tiểu Bảo Bối ở đây, nó lập tức có thể nhìn ra thiên phú của Trịnh Bân. Cậu ấy thậm chí có cả thiên phú tạo hình vô cùng hiếm thấy. Đã vậy ngay cả khởi điểm tinh thần lực và độ thuần tuý của Trịnh Bân cũng vượt trội hơn rất nhiều người. Tiểu Bảo Bối tin rằng, chỉ một thời gian nữa thôi, dưới sự trợ giúp của nó, Trịnh Bân sẽ trở thành một Huyễn Hình Sư xuất sắc nhất, đến lúc đó không có thể lực nào có thể đe doạ đến cậu.

“Vật phẩm đính kèm: 1000 tờ giấy huyễn hình sơ cấp. Kí chủ có nhận hay không?”

Trịnh Bân sau khi kích hoạt nhiệm vụ liền có một cái bảng khác hiện lên. Tiểu Bảo Bối đắc ý nói với Trịnh Bân rằng hiện tại không có tích phân nào, bên ngoài cũng không có giấy huyễn hình mà mua, nên nó vô cùng ấm áp tặng vật phẩm đính kèm giúp đỡ kí chủ. Tuy nhiên từ số lượng kia có thể cho thấy Trịnh Bân nhất định phải gấp chính xác 100%, nếu thất bại bất kì một con nào cũng sẽ không có giấy thay thế đâu. Việc này khiến Trịnh Bân rất áp lực a.

Ấn vào nút “Nhận” trên tấm bảng, bên cạnh Trịnh Bân liền xuất hiện một chồng giấy vuông màu vàng kim nhìn rất đẹp mắt. Trịnh Bân thậm chí còn cảm thấy chồng giấy này đang phát quang nữa. quả nhiên là giấy huyễn hình có khác, chỉ loại kém nhất cũng không tầm thường.

“Tiểu Bảo Bối, giấy huyễn hình sơ cấp trong shop hệ thống bán thế nào vậy?”

“Hừ, nói ra sợ hù chết cậu. Giấy huyễn hình sơ cấp cũng chia nhiều loại, như giấy hiện tại bổn hệ thống tặng cho cậu trong shop 1 tích phân mua được 5 tờ, 1000 tờ nay tốn 200 tích phân rồi đó.”

Trịnh Bân nghe vậy thì trừng lớn mắt, dù cậu có hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp cũng chỉ được 100 tích phân thôi a, mà nếu có nhận được cậu phải lập tức đem đi thăng cấp kĩ năng. Kĩ năng “Ta là một đoá hoa cao lãnh” sau khi lên cấp một thời gian sử dụng có thể kéo dài ra ba giờ, thời gian làm lạnh giảm xuống còn 36 tiếng, tương đương với một ngày rưỡi, Trịnh Bân còn định dùng kĩ năng này vào hôm thi tuyển. Mặc dù cậu muốn dùng kĩ năng này cho cả hôm mừng thọ của Trịnh lão gia tử nữa, nhưng Tiểu Bảo Bối đã nghĩ ra phương án giải quyết cho cậu rồi. Nhưng kĩ năng mà đem thăng cấp xong điểm tích phân lại về không, Trịnh Bân dù tò mò vẫn chưa thể ngó vào được shop hệ thống, hic.

“Được rồi, cậu hẳn đã biết gấp hạc giấy như thế nào, nhưng với việc điều khiển tinh thần lực lại là con gà mờ. Hiện tại cậu nhắm mắt lại, tập trung cảm thụ một chút, đừng suy nghĩ gì hết. Cậu sẽ thấy mình đi vào một không gian, đây gọi là não hải, trong não hãi có một màn sương, đấy chính là biển tinh thần.” Trịnh Bân làm theo lời Tiểu Bảo Bối thử cảm thụ, ngay khi cậu vừa nhắm mắt đã có một lực đẩy đưa cậu đưa vào một không gian rất rộng lớn, Tiểu Bảo Bối nói đây là não hãi của cậu. Lại nhìn không gian lúc này ngập tràn vùng sương trắng đậm đặc, hẳn đây là biển tinh thần.

“Như cậu có thể thấy, tinh thần lực của cậu có màu trắng, đây là cho biết thiên phú Huyễn Hình Sư của cậu. Màu sắc của tinh thần lực liên quan đến thiên phú chức nghiệp. Tinh thần lực của Ma Pháp Sư là màu vàng, tinh thần lực của Chiến Sĩ là màu đen và tinh thần lực của Thuần Thú Sư là màu xanh. Tinh thần lực của mỗi người bình thường chỉ có một màu sắc, hai màu thậm chí ba màu rất hiếm, nếu không Tần Liệt và Trịnh Hâm đã không được tôn sùng như vậy. Đương nhiên màu tinh thần lực của Tiểu Bân Bân cậu lại càng hiếm hơn nên không cần mất mát.”

Giọng Tiểu Bảo Bối dù Trịnh Bân tiến vào não hải vẫn có thể nghe thấy, lại thấy nó vừa phân tích còn không quên an ủi cậu, Trịnh Bân vừa dở khóc dở cười lại cảm thấy ấm áp. Cái hệ thống này tuy lắm lời nhưng rất quan tâm cảm thụ của kí chủ.

“Tiếp tục đi. Mức độ đậm nhạt của tinh thần lực cho thấy độ thuần tuý cao hay thấp. Tinh thần lực có màu càng đậm cho thấy độ thuần tuý càng cao và ngược lại. Độ thuần tuý tinh thần lực càng cao thì khả năng khống chế tinh thần lực càng tốt. Cậu thử điều khiển màn sương kia xem."